← Quay lại trang sách

Chương 1192 Lãnh tụ (1)

Cung Phong Luân hoàn thành từ đây.

Nó là khởi đầu của lực lượng Nhiên Tiên cảnh, cũng là căn cơ của bảy tòa thần cung khác.

Ở một khắc hoàn thành, toàn bộ tinh thần của Tô Trầm đều vì thế mở rộng, tầm nhìn thoáng đãng, ý thức càng thêm rộng lớn, xúc tu tinh thần cũng càng thêm linh động.

Dưới sự vận chuyển của Nguyên Năng Chi Nhãn, hắn nhìn thấy từng chút một nguyên năng di động tự do trong không khí chung quanh. Mấy cây xúc tu tinh thần lan tràn qua, dễ dàng đem nó bắt được, hấp thu.

Nguyên năng từng cần làn da tiếp xúc mới có thể hấp thu, bây giờ chỉ cần ý niệm khẽ động, liền dễ dàng hoàn thành.

Còn không chỉ có vậy.

Trong ý thức, một tồn tại âm lãnh đang lặng lẽ tới gần mình.

Là Hàn Si.

Một con Hàn Si đã bám vào sau đầu hắn, không lộ ra chút manh mối, đang cố gắng thẩm thấu muốn tiến vào đầu của hắn, cắn nuốt óc hắn.

Nó vô hình vô chất, không thể nắm lấy.

Nhưng Tô Trầm không cần chờ nó cắn nuốt óc mình sau đó lại giải quyết.

Bởi vì hắn không phải nguyên khí sĩ bình thường.

Hắn là Nhiên Tiên cảnh!

Oành!

Cung Phong Luân đột nhiên phát ra một tiếng ngân.

Tinh thần lực hóa thành một mũi nhọn lao ra khỏi cơ thể.

Hàn Si hóa thành tro bụi.

Ngày thứ năm Kim Diễm cụt cổ tay, Tô Trầm hoàn thành hành động vĩ đại trùng kích Nhiên Tiên cảnh, trở thành người đầu tiên vô huyết Nhiên Linh của Nguyên Hoang đại lục.

Đáng tiếc là, ngày thành tích vĩ đại này xảy ra, lại không ai biết. Không có cả thế gian chúc mừng, chỉ có ánh chiều tà tiêu điều.

Nhưng đây là sự thật, bao nhiêu đột phá vĩ đại, chính là sinh ra trong sự lặng lẽ không ai biết.

Một khắc đó đột phá, không biết vì sao, trong lòng Tô Trầm thế mà không hiểu sao sinh ra một tia sầu lo.

Sầu lo không biết đến từ đâu.

Bảy ngày sau, bắc cảnh Vũ tộc truyền đến tin tức.

Thú triều sắp nổi lên.

Trên dưới Vũ tộc lại lần nữa sôi trào.

Bây giờ bọn họ là hai mặt chịu tấn công.

Qua thêm hai ngày, phương diện Nhân tộc truyền đến tin tức, xưng Không Sơn Thủy Trạch đã đồng ý xuất binh, đang điều binh khiển tướng chuẩn bị xuất kích, càng trực tiếp phát ra thông báo trách cứ Vũ tộc, nói họ bất nghĩa, Chư Tiên Dao càng không ngoài dự liệu thành lý do cho Nhân tộc phát binh.

Điều này làm toàn bộ mọi người trong chỗ tối đều rất phấn chấn —— ngày chờ mong rốt cuộc sắp tới.

Vĩnh Dạ Lưu Quang chỉ cần đầu óc còn bình thường, hẳn là sẽ không tiếp tục giam lỏng Chư Tiên Dao nữa.

Nhưng ra ngoài dự liệu, Vĩnh Dạ Lưu Quang trước sau không có động tĩnh.

Cứ như vậy, qua thêm ba ngày nữa.

Trong căn nhà nhỏ của Mạch Nhĩ.

Tô Trầm ngồi một mình ở trong đình viện.

“Liêu Nghiệp bên kia tình huống thế nào?” Tô Trầm đứng ở trước một cây hoa, nói như lẩm bẩm.

Thanh âm như u linh đáp lại: “Đại quân xuất chinh còn cần thời gian, nhưng binh lực đã bắt đầu điều động,

Đây là tiếng của Mạt Đặc Lạc Khắc.

Mạt Đặc Lạc Khắc bây giờ đã tiến vào lãnh thổ Vũ tộc, nhưng chưa tiến vào Nguyên Quang Chiến Bảo, từ vị trí của hắn, có thể đồng thời kết nối Chư Thần Hoàn, Chư Tiên Dao với Tô Trầm, để tránh lại xảy ra chuyện không liên hệ được như trước đây.

“Nhưng lão lại làm như vậy.” Tô Trầm trầm thấp nói.

Hắn bây giờ có một loại cảm giác rất không tốt, chính là tình thế đang không chịu hắn khống chế.

Kế hoạch của Tô Trầm là kế hoạch tốt.

Nhưng hiện thực thảm thiết là, không phải mỗi kế hoạch tốt đều có kết cục tốt.

Trên đời này đại đa số so đấu đặc sắc là xảy ra ở giữa thiên tài cùng kẻ tầm thường, đánh cờ giữa thiên tài thật sự, thường thường sẽ nhìn thấu hành động của đối thủ, cũng áp dụng thi thố nhằm vào tăng thêm đề phòng.

Chính bởi vậy, Tô Trầm mới có thể ở Bạo tộc sáng tạo sự huy hoàng như vậy.

Sự huy hoàng đó không chỉ có vì tài trí của hắn, tương tự cũng bởi vì hôn quân A Nỗ Bỉ vô năng.

Nhưng một lần này, Tô Trầm biết, mình gặp phải đối thủ rồi.

Vĩnh Dạ Lưu Quang phản ứng hoàn toàn không ở trong sự khống chế của hắn, hắn không biết Vĩnh Dạ Lưu Quang đang nghĩ cái gì, đang làm cái gì.

Điều này làm hắn cảm thấy sầu lo.

Nghĩ một chút, Tô Trầm nói: “Theo dõi gắt gao động tĩnh Tiên Dao bên kia, ta luôn có loại cảm giác không ổn.”

“Được!” Mạt Đặc Lạc Khắc đáp ứng.

Tuy đã làm thi thố dự phòng, nhưng khi tin tức thật sự truyền đến, Tô Trầm mới phát hiện tất cả dự phòng đều tỏ ra không có ý nghĩa như vậy.

Hai ngày sau, Tô Trầm nhận được tin tức.

Chư Tiên Dao bị giải vào Thiên Không Thành.

Lấy thân phận phạm nhân!

Nhận được tin tức này Tô Trầm hầu như muốn điên.

Hoặc nói, là Vĩnh Dạ Lưu Quang điên rồi sao?

Lão sao có thể làm như vậy?

Lão sao có thể không nhìn hai sự uy hiếp lớn của Nhân tộc thú tộc, cứ phải đối phó Chư Tiên Dao cùng mình?

Tô Trầm lúc này, xem như cảm nhận được tâm tình chấn động của các đối thủ từng bị hắn đánh bại.

Đáng tiếc là, cho dù hắn sử dụng Nguyên Cốt Quyền Trượng cũng không tiên đoán được bất cứ chuyện gì về Vĩnh Dạ Lưu Quang.

Vĩnh Dạ Lưu Quang quá mạnh, bên cạnh lão cũng còn vây quanh một lượng lớn cường giả, điều này khiến Tô Trầm hoàn toàn không thể biết suy nghĩ của Vĩnh Dạ Lưu Quang.

“Tô Trầm, bây giờ còn có biện pháp nào?” Mạt Đặc Lạc Khắc cũng có chút sốt ruột: “Chư Thần Hoàn bây giờ còn chưa biết chuyện này, ta chưa nói cho hắn.”

Tô Trầm đi qua đi lại vài bước: “Không nói là đúng. Vĩnh Dạ Lưu Quang xem ra là đối đầu với ta rồi, ta dùng đại quân hai tộc ép lão, lão liền dùng Tiên Dao để ép ta, áp giải tới Thiên Không Thành... Đây là nhằm vào ta.”

Mạt Đặc Lạc Khắc cũng tán đồng: “Một chiêu này của Vĩnh Dạ Lưu Quang đủ lợi hại, lão là ngắm chuẩn tử huyệt của ngươi mà đánh mạnh đó!”

Tô Trầm hừ lạnh: “Lão là bắt được tử huyệt của ta, như vậy lão thì sao? Lão không có tử huyệt sao?”

Mạt Đặc Lạc Khắc kỳ quái: “Tử huyệt của lão là gì?”

“Thần Dan của lão!” Tô Trầm chậm rãi nói, từ trong kẽ răng bay ra một hơi thở lạnh như băng: “Vĩnh Dạ Lưu Quang, ngươi điên rồi, dám đối đầu đại quân hai tộc phân cao thấp với ta, nhưng không phải mỗi tên Vũ tộc, đều có thể hung hăng như ngươi!”

Ngày hôm sau, lời đồn đãi thứ nhất truyền ra ở Thiên Không Thành.

Nội dung lời đồn rất đơn giản, quốc chủ Vĩnh Dạ Lưu Quang nhìn trúng một nữ tử Nhân tộc, dùng sức mạnh bắt đi, không ngờ nữ tử này chính là người thừa kế yêu hoàng quý tộc của Nhân tộc, cho nên ở dưới tình huống đòi nhiều lần không có kết quả, Nhân tộc sắp phát binh tiến công. Mà thú tộc cũng ở lúc này đột kích, hai tộc cưỡng bức, đúng lúc Vũ tộc mệt mỏi sau đại chiến, vốn nên tránh né. Nhưng Vĩnh Dạ Lưu Quang bị sắc đẹp mê hoặc, thế mà không để ý quốc gia lâm nguy, cố ý bắt nữ nhân vào Thiên Không Thành, dẫn tới chiến tranh của hai tộc nhân vũ có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Trừ Vĩnh Dạ Lưu Quang thèm thuồng sắc đẹp điểm ấy, tất cả tin tức cơ bản đều là thật.

Đây cũng là thành tựu cao nhất của lời đồn, chín phần thực, một phần giả, lại đem toàn bộ nội dung dẫn lệch, để Vũ tộc biết tin tức cho rằng, tai họa hai tộc là Vĩnh Dạ Lưu Quang đưa tới. Đúng vậy, ngay cả thú tộc xâm nhập cũng tính đến trên đầu Vĩnh Dạ Lưu Quang.