Chương 1225 Hải tinh linh (Thượng)
Năm tên Hải tộc cưỡi gió đạp sóng mà đến.
Nói chính xác, là sóng biển nâng bọn họ, đem bọn họ đưa đến bên cạnh đám người Tô Trầm.
Hải tộc cầm đầu, là soái ca trẻ tuổi tóc vàng, một mái tóc dài phiêu dật ở hai vai, sóng biển hóa thành ngọn núi, đem bọn họ nâng lên cao ngang với hành cung trên trời, soái ca tóc vàng kia liền đi lên hành cung, tới trước người Tô Trầm hướng Tô Trầm đầu tiên là khom người chào, mới nói: “Hải Thập Nhị ra mắt Tô thánh.”
“Thì ra là Phong Hàn vương tử giá lâm.” Tô Trầm mỉm cười: “Tô Trầm chưa nghênh đón từ xa.”
Thủ lĩnh Hải tộc hiện nay tên Hoành Vân, Hải Vương tử Phong Hàn chính là Hải Vương tử thứ mười hai hắn thu, bởi vậy biệt xưng Hải Thập Nhị.
Đúng vậy, hắn không phải con đẻ của Hoành Vân, bao gồm vị Tây Mẫn công chúa kia cũng là như thế.
Hải tộc có pháp luật, chính là toàn bộ hậu duệ Hải tộc sẽ được tập trung lại thống nhất nuôi dạy, ở sau khi họ trưởng thành đến trình độ nhất định mới có thể do Hải tộc đón về tiến hành nuôi nấng, mà đón về lại không phải con đẻ của mình, chỉ là tùy ý lựa chọn.
Chính bởi vậy, Hải tộc có tên mà không có họ, bởi vì họ là không có ý nghĩa.
Sở dĩ làm như vậy, chính là vì cường hóa tính chỉnh thể, tính đoàn kết, tính thống nhất của Hải tộc. Đối mặt hải thú cường đại uy hiếp, Hải tộc phải vứt bỏ quan niệm gia đình, chỉ lấy tộc đàn là điều cân nhắc số một.
Cũng chính là ý thức tập thể như thế, khiến Hải tộc trở thành đoàn kết nhất trong toàn bộ trí tộc.
Mỗi trí tộc hầu như đều có nội đấu, chỉ có Hải tộc không có.
Bởi vì bọn họ không có thời gian, cũng không có tinh lực nội đấu, có khí lực đó, thì đi đối phó hải thú.
Giữa người một nhà càng không cần thiết giữ lại thù hận gì, ai cũng không biết ai có thể sống tới khi nào, bao nhiêu thù hận cùng ích lợi khúc mắc đều có thể trở thành nhất thời.
Hải Thập Nhị chính là con trai thứ mười hai Hoành Vân thu nuôi, mười một huynh đệ tỷ muội trước đó của hắn đều đã chết trận, Tây Mẫn công chúa là người thứ mười ba.
Mười một huynh đệ tỷ muội chết trận này, đồng thời cũng là mười một người trẻ tuổi xuất sắc nhất Hải tộc —— làm thủ lĩnh Hải tộc, đặc quyền duy nhất của Hải Vương chính là có thể chọn lựa đứa trẻ xuất sắc nhất làm con của mình, truyền thụ bọn họ bản lĩnh mạnh nhất, giao cho bọn họ nhiệm vụ nguy hiểm nhất.
Phong Hàn và Tây Mẫn là một đôi con cái còn sót lại của Hoành Vân hôm nay, dựa theo luật pháp Hải tộc, ở trước khi bọn họ chết trận, Hoành Vân sẽ không có con cái mới nữa.
Không có thân tình, không có ham muốn riêng, chỉ có chủng tộc kéo dài.
Đây là Hải tộc!
Thời khắc này Phong Hàn nói: “Tô thánh khách khí rồi, trên dưới Hải tộc ta sớm chờ đợi đã lâu, kiễng chân mong chờ đối với Tô thánh. Hôm nay Tô thánh rốt cuộc tới, khổ nạn của Hải tộc rốt cuộc cũng có hy vọng giải thoát.”
Hai bên rất là khách khí một phen, lúc này mới giải thích với nhau.
Lần này tới “cứu” Tô Trầm, trừ hai đứa con của Hoành Vân, Hải tộc còn phái tới bốn vị đại tướng Hải tộc.
Ở trong danh sách của Hải tộc, bốn vị đại tướng Hải tộc này thực lực tương đương với Nhiên Linh cảnh, Phong Hàn và Tây Mẫn càng tương đương với tồn tại cấp Hóa Ý bậc. Làm hai người trẻ tuổi tuổi so với Tô Trầm không lớn hơn bao nhiêu, có thể có tu vi như thế, chính là biểu hiện thiên phú cường đại của bọn họ.
Bởi vì cần nhờ tới Tô Trầm, thái độ của Hải tộc đối với Vô Cực Tông tự nhiên là cực độ cung kính, khách khí, hai bên bởi vậy nói chuyện rất vui vẻ.
Đại quân cũng ở dưới sự chỉ huy hướng phía trước xuất phát đâu vào đấy, càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất ở trong tầm nhìn của mọi người.
————————————————
Ma Quỷ Hải Khu.
Nơi này là một vùng biển của Vô Tận Hải Vực, lấy khí hậu phức tạp hay thay đổi và cá Ma Quỷ cùng hung cực ác trứ danh.
Ngoài ra, chính là hải tinh linh tiếng tăm lừng lẫy.
Hải tinh linh cũng là một trong các trí tộc trong biển, nhưng không phải đại tộc, cho nên không ở trong hàng ngũ ‘ngũ đại’.
Nhưng chính bởi vì không phải đại tộc, hải tinh linh tìm được đạo sinh tồn thuộc về mình—— chúng nó vẽ đường cho hươu chạy.
Hải tinh linh chuyên phục vụ cho hải thú, cung cấp các loại phục vụ cho chúng nó.
Những kẻ này trời sinh tàn bạo, khát máu giết chóc, hơn nữa không có tôn nghiêm của trí tộc, chuyên môn đối nghịch với trí tộc, chính bởi vậy cũng là tử thù với Hải tộc Nhân tộc.
Một chiếc thuyền đánh bắt của Nhân tộc đang trôi theo dòng nước ở trong biển.
Ma Quỷ Hải Khu tuy nguy hiểm, nhưng cũng kèm theo lượng lớn tài phú. Chỉ cần tới vùng biển này, tùy tiện tìm được chút gì, sau khi mang về cũng có thể cả đời ăn uống không lo.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi còn sống trở về.
Thuyền đánh bắt chìm chìm nổi nổi tiến lên ở trong biển lớn, quan sát viên ngồi ở chỗ cao nhất của cột buồm khẩn trương nhìn chằm chằm mặt nước, dự phòng tất cả nguy hiểm có thể tồn tại.
“Lục tử, có phát hiện gì không?” Thuyền trưởng lão Thương ngậm tẩu thuốc của hắn hỏi.
“Tất cả bình thường, không có vấn đề gì.” Quan sát viên trả lời.
“Đoàn người đều cố gắng thêm, nhanh đến nơi, chúng ta phải vào nhanh ra nhanh, hoàn thành vụ làm ăn này, mọi người về sau cũng không cần vất vả nữa!” Lão Thương hô to lên.
Động tác của các thuyền phu cũng càng thêm mạnh mẽ lên, giống như phía trước chính là vô tận tài phú đang chờ bọn họ.
Nói như vậy cũng không sai, bởi vì Ma Quỷ Hải Khu sản xuất nhiều một loại sò biển bảy màu trân quý, là thứ các nguyên khí sĩ tu luyện có thể dùng đến.
Chính bởi vậy, giá chúng nó rất cao.
Lũ sò quý giá này ngủ say ở đáy biển Ma Quỷ Hải Khu, chỉ cần có thể tới thu thập, đó chính là tiền.
Đầy tiền.
Lão Thương từng không chỉ một lần nhìn thấy có người mang theo sò biển trở về, chỉ là một bộ phận nhỏ, đã khiến mỗi người đều phát tài lớn.
Nhưng hắn chưa đi.
Bởi vì hắn cũng nhìn thấy, càng nhiều người sau khi đi thì không trở về nữa.
Nếu không phải thằng con chết tiệt kia của mình thiếu nợ đánh bạc, lão Thương là tuyệt đối không muốn tới nơi này mạo hiểm.
Nhưng lão không có cách nào cả.
Lão chỉ có một đứa con trai như vậy, lão phải đến.
Vì thế lão giải tán người thuyền ban đầu, một lần nữa chiêu mộ một đám thủy thủ.
Các thủy thủ chịu theo lão, hầu như mỗi người đều có lý do bản thân không thể không mạo hiểm.
Ví dụ như Lục Tử trên cột buồm, hắn cần một khoản tiền để thỏa mãn khẩu vị mẹ vợ tham lam vô độ kia của hắn, để cưới được cô gái trong lòng.
Ví dụ như tài công chính của lão, là vì thê tử mắc bệnh nặng đó của hắn.
Vì tiền, mọi người bất chấp mọi giá.
Bọn họ đến nơi đây, sau đó đem tất cả giao cho trời xanh.
Nhìn mặt biển dâng lên gợn sóng, lão Thương lau trán hô, thấp giọng lẩm bẩm: “Mong trời phù hộ chúng ta!”
Khu thu thập sò sắp đến rồi.
Trước mắt đã xuất hiện gợn sóng màu sắc rực rỡ.
Đó là sò biển bảy màu ở đáy nước hắt ra sắc thái sặc sỡ.
“Đến! Đến!” Toàn bộ mọi người cùng nhau hoan hô, giống như tài phú đã đamg hướng bọn họ vẫy tay.
Thuyền nhanh chóng dừng lại ở khu thu thập sò.
Bỏ neo.
Không cần đánh tiếng, đám thủy thủ đã nhanh chóng nhảy xuống biển.
Không có nghỉ ngơi, cũng không có hoan hô, có chỉ là trầm mặc cùng nhanh chóng hành động.
“Thu thập được đi luôn, mỗi người ba cái, đừng tham!” Lão Thương vẫn nhịn không được dặn dò.
Toàn bộ những kinh nghiệm này, đều là kinh nghiệm của những người thu thập sò biển về thành công, không thể khiến bọn họ hoàn toàn an toàn, nhưng ít ra có thể hạ thấp tỷ lệ bị hải tinh linh phát hiện.
Đúng vậy, hải tinh linh, uy hiếp lớn nhất.
Thời gian qua đi từng giây một, lão Thương lo lắng chờ đợi.
Thu thập sò biển không dễ dàng, phải ở đáy biển tìm kiếm khắp nơi. Tuy sò biển bảy màu sáng loà, nhưng muốn tìm được bọn nó vẫn cần không ít thời gian.
Thường thường sẽ có thủy thủ lên đổi hơi, sau đó hít sâu một hơi lại lao xuống.
Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua.
Rốt cuộc, khi một thủy thủ xuất hiện, trong tay đang cầm một con sò biển thật lớn.
Rất nhanh, con sò biển thứ hai, thứ ba cũng đã xuất hiện.
Lão thiên gia hôm nay tâm tình tựa như không tệ, số lượng thò biển thu được đang không ngừng tăng trưởng, chỉ qua một canh giờ, đã tập hợp đủ nhu cầu thấp nhất lần ra ngoài này của bọn họ.
“Chuẩn bị đi.” Lão Thương đã hạ lệnh.
Loại địa phương uy hiếp này, thời gian nán lại càng ngắn càng tốt.
“Thuyền trưởng, thu thập thêm mấy con đi.” Các thuyền viên lại không chịu rời đi, nhao nhao nói.
“Đúng vậy, không dễ gì tới một chuyến, không thể nhanh như vậy đã về rồi chứ.”
“Thời gian còn sớm, hải tinh linh không dễ dàng phát hiện như vậy.”
“Hoàn thành lần này, lần sau không tới nữa, không thu thập thêm mấy con, có lỗi với bản thân.”
“Thu thập thêm một lúc đi.”
Bọn họ ùn ùn cầu xin.
Mắt thấy nhiều người như vậy đều dùng ánh mắt khát vọng nhìn mình, lão Thương nghiến răng: “Mỗi người thu thêm một con, sau đó đi ngay!”
“Vâng!” Mọi người cùng nhau hưng phấn chui xuống nước.
Nhưng bọn họ xuống nước còn chưa bao lâu, quan sát viên Lục Tử đã hô lên: “Hải tinh linh! Là hải tinh linh!”
Lão Thương chấn động, vội chạy đến đầu thuyền nhìn.
Xa xa xuất hiện vài đường màu trắng sắc bén, đang nhanh chóng chạy về nơi này.
Tuy chưa nhìn thấy bất cứ hải tinh linh nào, nhưng lão Thương và Lục Tử đều biết, đường màu trắng kia là bọn chúng.
Bọn ác ma dưới nước này tựa như kình sa, tham lam, độc ác, hành động rất nhanh.
“Con mẹ nó!” Lão Thương tức giận đến mắng to một tiếng, vội trở lại bên thuyền hướng mặt nước hô to: “Mau lên đây, hải tinh linh đến rồi!”
Nhưng các thủy thủ xâm nhập dưới nước nào có nghe được.
“Lão đại, đi mau đi, bây giờ nếu không đi thì không còn kịp nữa!” Lục Tử ở bên trên hô to.
“Bọn họ còn ở bên dưới!” Lão Thương trả lời.
“Mặc kệ bọn họ!” Lục Tử trả lời.
Người trẻ tuổi lòng có chút ác, vì mạng sống, hắn đã không để ý tất cả.
Mặc kệ bọn họ?
Lão Thương cũng giật mình.
Thật phải làm như vậy sao?
Nhưng không đợi hắn hạ lệnh, thuyền đã bắt đầu di động.
Các thuyền phu khua nhanh mái chèo, chuẩn bị rời khỏi nơi đây.
“Không, dừng lại!” Lão Thương hô to.
Lão chung quy không qua được cửa ải lương tâm của mình.
Nhưng không có ai nghe hắn, các thuyền phu đều tăng tốc chèo thuyền.
Chỉ tiếc vứt bỏ lương tâm không đại biểu có thể sống sót, đường màu trắng trong nước lấy tốc độ nhanh hơn thuyền áp sát, cũng ở lúc tiếp cận đột nhiên nhảy ra khỏi mặt nước.
Như là từng mảng hơi nước đang xoay quanh, ngưng tụ ra thân thể một hình người, lại toàn bộ đều là do nước biển cấu thành, mang theo gương mặt nhân loại quỷ dị, phát ra tiếng gào thét cuồng bạo cực điểm.
Đây là hải tinh linh.
Tuy chụp cho cái danh tinh linh, bọn nó lại hung ác như mãnh thú trong biển.
Tổng cộng sáu hải tinh linh, đồng thời hướng thuyền đánh bắt phát ra tiếng rít sắc nhọn, hải tinh linh cầm đầu càng phát ra tiếng hoan hô đắc ý: “Thời khắc săn bắn đến rồi!”
Thì ra bọn chúng đã sớm phát hiện thuyền đánh bắt, chỉ là cố ý chờ đợi, thẳng đến giờ phút này tấn công, chính là để đối phương cảm thụ một phen tuyệt vọng từ thiên đường đến địa ngục.
Đây là sở thích độc ác chỉ thuộc về hải tinh linh.
Bọn nó thân là nhỏ yếu chủng tộc, có thể ở trong hoạt động trêu đùa cùng hành hạ đến chết con dân đại tộc đạt được vô thượng khoái cảm.
“Quả thực, thời khắc săn bắn đến rồi.”
Đúng lúc này, một thanh âm từ từ vang lên.