Chương 1237 Cảnh giới mới
“Rống!”
Ngạc Giáp Long phát ra một tiếng kêu gào cao vút, giống như nam nhân lên đỉnh, ở sau một đợt phấn khởi kịch liệt, thân thể run lên vài cái, sau đó liền quay về bình tĩnh.
Vừa rồi còn hung hãn như ma thần cũng theo đó uể oải xuống.
Đây là kết quả bị Tô Trầm giày vò.
Tấn thăng vốn là một sự kiện tương đối tốn lực lượng, còn có người gắt gao kéo chân sau mình, dẫn tới Ngạc Giáp Long cũng đã dùng hết toàn lực, chật vật không chịu nổi.
Nhưng mặc kệ như thế nào, nó thật sự tấn thăng Chúa Tể rồi.
Là tấn thăng!
Ngay tại một khắc đó, Tô Trầm đã biết đáp án là gì rồi.
“Phát hiện mới!” Trong khẩu khí bình tĩnh của Tô Trầm lộ ra sự kích động thật lớn.
“Cái gì?” Cương Nham không hiểu.
“Ta bây giờ còn chưa thể xác định.” Ra ngoài dự đoán, Tô Trầm lại lắc đầu nói: “Chỉ là một mục tiêu, còn chưa thể xác định phán đoán của ta.”
“Nhưng ngài có suy đoán, đúng không chủ nhân?” Cương Nham hỏi.
Tô Trầm vui vẻ: “Ngươi thật sự là càng ngày càng giảo hoạt nha Cương Nham, ngươi có thể đoán được là cái gì không?”
Cương Nham quay đầu nghĩ ngợi, trả lời: “Cảnh giới mới?”
Tô Trầm hài lòng gật gật đầu: “Nói chính xác, là ánh rạng đông đi thông cảnh giới mới.”
Phía trên Hoàng Cực là cái gì?
Đây là điều vô số người phỏng đoán cũng hướng tới.
Có một điểm là mọi người cùng nhau tán thành, chính là trên Hoàng Cực, nhất định còn có cảnh giới.
Từng có rất nhiều người cho rằng pháp tắc chính là cảnh giới mới.
Nhưng Tô Trầm biết cái này không phải.
Pháp tắc là pháp tắc, cảnh giới là cảnh giới.
Pháp tắc là nắm giữ đối với thiên địa chi quy, cảnh giới là cấp bậc lực lượng bản thân tăng lên, hai thứ không thể đánh đồng.
Cái này giống khác biệt của quan viên và học sĩ, quan viên cầm quyền, là người chấp pháp, là vì cai quản pháp tắc, học sĩ bác học, kiến thức uyên bác, tăng lên bản thân, là cảnh giới.
Về phần nói tu vi phải tới cảnh giới nhất định mới có thể nắm giữ pháp tắc, đó chẳng qua là điều kiện tiên quyết nắm giữ pháp tắc. Giống như làm quan cũng cần học vị, học thức không đến trình độ nhất định, thì không đủ tư cách làm quan, nhưng không có nghĩa là làm quan thì nhất định là đại học giả, trở thành đại học giả liền nhất định là quan lớn.
Chính bởi vậy, có một số người thành tựu Hoàng Cực cũng không nắm giữ được pháp tắc, mà số ít ngoại lệ giống Tô Trầm, chưa thành Hoàng Cực, lại nhìn trộm con đường đối với pháp tắc chi đạo, là đạo lý tương tự.
Về phần trên Hoàng Cực rốt cuộc là cái gì, vậy thì khó mà nói.
Con đường tu hành vĩnh viễn không có điểm cuối, chưa đi đến một bước đó, ai cũng không dễ xác định.
Mọi người chỉ biết là, ngày xưa Diêu Quang chính là đỉnh phong của Nhân tộc, về sau theo huyết mạch bậc cao xuất hiện, một đường phát triển đến Hoàng Cực.
Mà trên Hoàng Cực sở dĩ chưa có cảnh giới mới hơn, đó là bởi vì Hoàng Cực cảnh quá ít.
Hạ tầng là cơ sở của thượng tầng, đủ hạ tầng mới có thể chồng chất ra thượng tầng, càng đừng nói phá giới, khai sáng loại chuyện này.
Tầng dưới chót tích tụ cường đại là mấu chốt đột phá, nhưng mà nhìn khắp trí tộc trong thiên hạ, Hoàng Cực ít ỏi có thể đếm được, không đủ số lượng Hoàng Cực đại năng, đột phá cũng không thể nào nói được.
Nhưng hôm nay Tô Trầm lại ở trên thân con Ngạc Giáp Long này đã thấy được một chút biến hóa.
Biến hóa này rất nhỏ.
Nếu không phải Ngạc Giáp Long đang ở trong thung lũng, nếu không phải Tô Trầm có Vi Sát Chi Nhãn, nếu không phải Tô Trầm tự tay thúc đẩy nó biến hóa, chỉ sợ cũng sẽ không phát hiện.
Hơn nữa phát hiện này lóe qua rồi biến mất, rất nhanh đã biến mất ở trong dấu hiệu huyết mạch, khiến Tô Trầm cũng một phen hoài nghi có phải mình nhìn lầm hay không.
Chính bởi vậy, hắn mới không dám xác nhận.
“Xem ra ngươi cần nhiều mục tiêu thí nghiệm hơn.”
Ở sau khi biết phát hiện của Tô Trầm, Cương Nham nhếch miệng cười lên.
Tuy bí mật Thâm Hải Chi Thương còn chưa cởi bỏ, nhưng phát hiện mới không thể nghi ngờ cũng làm người ta phấn chấn.
“Không sai, để sau bảo mọi người chuẩn bị bắt thêm mấy con Yêu Hoàng về đi.” Tô Trầm nhẹ nhàng vuốt ve thân thể Ngạc Giáp Long, như vuốt ve người tình, trong mắt tràn đầy nóng bỏng.
Yêu Hoàng, tồn tại chí cao vô thượng trong thú tộc, hôm nay ở trong miệng Tô Trầm lại là nhẹ nhàng bâng quơ nói ra, đơn giản giống như tay bắt ốc đồng.
Nhưng Vô Cực Tông có được hơn một vạn Diêu Quang cường giả là có sự tự tin nói ra loại lời này.
“Chủ nhân, chúng ta đã đến đảo Trường Thanh, bên ngoài chờ ngươi thời gian rất lâu rồi.” Làm người hầu trung thành, một chức trách quan trọng của Cương Nham chính là nhắc nhở Tô Trầm thời gian trôi qua.
Tô Trầm tỉnh ngộ: “Đã đến đảo Trường Thanh rồi sao? Thời gian thật nhanh.”
Tùy tay phát ra thuật thanh tẩy, tẩy sạch dơ bẩn trên người, Tô Trầm đi ra bên ngoài.
Đi vài bước nhớ tới cái gì, nói: “Ngạc Giáp Long giao cho ngươi, ngươi không có việc gì cũng có thể tự mình làm chút nghiên cứu.”
“Nghiên cứu cái gì?” Cương Nham sửng sốt.
“Tùy tiện ngươi. Ví dụ như như thế nào đem phòng ngự cường hãn của Ngạc Giáp Long dùng đến trên thân Nham Tộc, lại ví dụ như nếm thử một phen có thể đột phá Thâm Hải Chi Thương khống chế hay không, xoay lại khống chế nó vân vân... Tùy tiện ngươi.” Tô Trầm cười nói.
Đạo nghiên cứu có vô tận lựa chọn, Tô Trầm cũng không có khả năng dính tới toàn diện, cho nên đã bắt đầu có ý thức bồi dưỡng người nối nghiệp.
Cương Nham chính là một trong số đó.
Nham Tộc từng lấy đầu đất mà nổi tiếng thế mà thành người nối nghiệp đầu tiên của Tô Trầm, lời này nếu truyền ra, sợ là sẽ làm vô số người kinh ngạc rụng răng.
Nhưng đây là sự thật.
Chỗ thiếu hụt của chủng tộc có lẽ tồn tại, lại không lấn át được bồi dưỡng vĩnh viễn là vị trí số một.
Cương Nham có được Tô Trầm bồi dưỡng, muốn so học thức, đã sớm vượt qua vô số người khác.
Đương nhiên, Tô Trầm bồi dưỡng cũng không chỉ một mình Cương Nham, trong năm năm qua, Tô Trầm cũng đang chọn lựa một ít môn nhân, có ý thức bồi dưỡng bọn họ năng lực phương diện này, một số trong đó biểu hiện cũng không tệ.
Cho nên nghĩ một chút, Tô Trầm nói: “Để bọn Điềm Nữu (cô bé ngọt ngào) cũng gia nhập đi, làm trợ thủ của ngươi.”
Điềm Nữu chính là cô bé quật cường nọ năm đó Vô Cực Tông vào Vạn Kiếm sơn, cũng là môn nhân sớm nhất của Vô Cực Tông, hôm nay đã là thợ đốt lò đứng đầu Thần Dược phong, địa vị gần với đường chủ.
Tô Trầm phát minh đạo luyện đan, Điềm Nữu là học tốt nhất, cùng lập chí muốn đi ra con đường đan đạo phong thánh.
Tuy có sự khác biệt với “giải phẫu học” của Tô Trầm, Tô Trầm lại vẫn cổ vũ ủng hộ. Hắn vốn không phải người có thiên kiến bè phái, huống chi đan đạo cũng là hắn khai sáng. Hắn không có quá nhiều tinh lực chuyên chú ở đây, có đệ tử nguyện ý dấn thân vào nó, tất nhiên là không thể tốt hơn.
Do là cùng nhau xuất phát, hôm nay trình độ của Điềm Nữu ở trên đan đạo đã không kém Tô Trầm bao nhiêu, cho nên Tô Trầm bảo Điềm Nữu đến hỗ trợ, một mặt có thể tăng tiến kiến thức của Điềm Nữu, một mặt khác cũng để cho nàng và Cương Nham lấy thừa bù thiếu.
Thời gian kế tiếp, tựa như trở lại trước kia, Tô Trầm lại bắt đầu kiếp sống bận rộn nghiên cứu và chiến đấu.
Đám Chúa Tể ở Thâm Uyên Hải Vực tuy rất mạnh, nhưng chỗ thiếu hụt chính là không có trí tuệ.
Thâm Hải Chi Thương bảo chúng nó vĩnh viễn trấn thủ nơi này, sẽ không chịu trí tộc tiêu diệt từng bộ phận ảnh hưởng, trái lại cũng cho mọi người cơ hội ở hải vực tấn công, có thể tự do lượn lờ ở phụ cận Thâm Uyên Hải Vực mà không cần lo lắng hải thú đánh bất ngờ.
Đây cũng là có được thì có mất đi.
Dưới tình huống như vậy, hạm đội chính thức bắt đầu kế hoạch nghiên cứu của bọn họ.
Qua mỗi một đoạn thời gian, hạm đội sẽ ra trận đến hải vực bắt giữ các loại hải thú, từ cấp Lĩnh Chủ đến cấp Yêu Vương, lại đến cấp Yêu Hoàng, dạng hải thú gì cũng không buông tha, hết thảy đều sẽ bắt về cho Tô Trầm giải phẫu, nghiên cứu, phân tích kết cấu, tinh luyện huyết mạch, phân cắt tài nguyên.
Về phương diện này, Vô Cực Tông đã có một bộ sậu của mình, từ bắt giữ, nghiên cứu đến gia công thành thức ăn hoặc các loại tài liệu quý hiếm, dạng trình tự làm việc nào cũng có chuyên gia phụ trách, hành động hiệu suất cao mà có trật tự, quả thực chính là một dây chuyền sản xuất giết mổ.
Đảo Trường Thanh chính là xưởng gia công tốt nhất, mỗi ngày đều có lượng lớn hải thú bị đưa tới đây, lại bị phân cắt thành các loại tài liệu đưa ra.
Hãng buôn Phi Thiên của Long Tang Cố gia coi như có vụ làm ăn lớn, một mặt đem lượng lớn đồ dùng sinh hoạt của đất liền đưa đến trên đảo, một mặt khác cũng đem các loại tư liệu quý giá đưa về đất liền.
Mậu dịch luôn là phương thức kiếm tiền nhất, nhất là đất liền biển cả khó thông như bây giờ, tài nguyên của hai nơi đối với mỗi bên đều là nhu cầu cấp bách, thường thường tài nguyên một nơi đưa đến một nơi khác, có thể bán được giá trên trời.
Cố gia tất nhiên là kiếm đầy chậu đầy bát, lợi nhuận của hạm đội càng nhiều hơn nữa.
Tuy Thâm Hải Chi Thương kích phát tiềm lực của hải thú, làm cho săn giết hải thú hầu như không thể thu được nguyên tinh, nhưng tài nguyên lại không phải chỉ có nguyên tinh. Lượng lớn máu thịt, xương khớp, thậm chí còn có da lông hải thú, đều là bảo vật khó được.
Một bộ da hải thú Yêu Hoàng, có thể dùng để chế tác giáp trụ quý giá. Như Ngạc Giáp Long loại sinh vật này, giá trị giáp xác của nó cao, càng có thể giấu được cái giá trên trời.
Trừ tài nguyên bản thân hải thú, tài nguyên hải vực xung quanh càng nhiều hơn nữa.
Đáy biển có vô số bảo tàng phong phú, như sò bảy màu của Ma Quỷ Hải loại vật này, ở trong biển sâu thật sự căn bản không tính là gì, có quá nhiều thứ tốt so với nó còn có giá trị hơn.
Khi mọi người có năng lực đối kháng hải thú, tài nguyên phụ cận tự nhiên cũng liền thuộc về bọn họ.
Nơi này tài nguyên phong phú, càng khiến vô số người hoan hô không thôi, có thể nói biển sâu chính là một tòa bảo tàng lớn chưa khai phá, tới trên chỗ bảo tàng này, tùy tiện nhặt một chút cũng có thể phát tài.
Mà trong đó, Vô Cực Tông lại chiếm tuyệt đối đa số tài nguyên phân phối, không có cách nào cả, ai bảo lúc trước Chung Chấn Quân kiên trì yêu cầu dựa theo tỉ lệ thực lực phân phối chứ.
Vô Cực Tông tuy chưa có Hoàng Cực đại năng, nhưng một vạn hai ngàn tên Diêu Quang cảnh lực áp toàn bộ thế lực, trở thành thế lực đỉnh phong hoàn toàn xứng đáng, tuy Tô Trầm từ chối cách làm Vô Cực Tông độc chiếm chín thành, nhưng cho dù căn cứ thực lực chân thật phân công, Vô Cực Tông cũng vẫn đạt được ba phần tư mức độ phân phối.
Đây còn là Tô Trầm nhượng bộ, tạm không tính cống hiến của bản thân Tô Trầm.
Dựa theo ý kiến của Tô Trầm, kết quả nghiên cứu của hắn sẽ căn cứ tình huống mà an bài riêng.
Bảo tàng phong phú của biển sâu khiến hạm đội hành động không xuất hiện tổn thất, ngược lại được lợi vô số, cũng khiến cho hạm đội có được đầy đủ tự năng lực cấp tự túc.
Đừng xem nhẹ điểm ấy, có thể tự mình tuần hoàn, liền ý nghĩa có thể làm thời gian dài.
Nghiên cứu thiếu năng lực tự kiếm lợi cho mình, chỉ là dựa vào bên ngoài truyền máu để duy trì, chung quy là không đáng kể.
Vô luận Hải tộc hay là Tô Trầm, đều đã làm sẵn chuẩn bị đánh lâu dài, cho dù là Chung Chấn Quân, ở trước mặt đủ lợi ích, cũng có thể tiếp nhận để cho việc này tiếp tục tiến hành thời gian dài.
Nhưng nếu ai cho rằng sự tình đơn giản như vậy, vậy mười phần sai.
Tháng thứ ba hạm đội tới đảo Trường Thanh.
Hôm nay gió êm sóng lặng, ngay cả biển lớn luôn luôn cuồng bạo cũng không có gợn sóng nào.
Tô Trầm hiếm có không thí nghiệm, mà là tới trên đảo sóng vai tản bộ với Cố Khinh La.
Đang nói chuyện phiếm, Tô Trầm và Cố Khinh La đột nhiên cùng lúc dừng bước, nhìn về phương xa.
Sau đó hai người nhìn nhau một cái.
Bờ môi anh đào của Cố Khinh La khẽ bật ra: “Đến rồi.”
Tô Trầm thì nói: “Chờ mong đã lâu.”