← Quay lại trang sách

Chương 1253 Nguy cơ Vạn Kiếm Sơn

Sáng sớm gió biển thổi, thổi tới trên mặt người ta, mang đến ấm áp thoải mái.

Tô Trầm đứng ở cạnh lan can bảo hộ thượng tầng hành cung, nhìn phương xa, trước mắt là từng đốm buồm trắng, thuyền viên ra biển lại trở về, đồng thời nổi lên là từng mảng tiếng hoan hô cười nói.

“Tô tông chủ hôm nay sao có rảnh ngắm phong cảnh?”

Thanh âm trong suốt mà mang chút trêu tức vang lên ở sau lưng.

Không quay đầu cũng biết là ai, Tô Trầm cười nói: “Làm thực nghiệm một đêm, thất bại một ngàn hai trăm ba mươi tám lần, có chút mệt, mỏi, liền đi ra hóng gió chút, không ngờ để cho công chúa bắt được ta lười biếng.”

Tây Mẫn công chúa đi đến đứng thẳng bên cạnh Tô Trầm: “Sao dám oán giận tông chủ lười biếng, chuyện tông chủ làm, đã khiến rất nhiều người giật mình. Nói thẳng, ít nhất ta sẽ không nghĩ tới, chúng ta thật sự có thể đi tới hôm nay bước này.”

Nàng nói hôm nay bước này, tự nhiên chính là chỉ thường xuyên ra vào Thâm Uyên, như vào chỗ không người.

Tô Trầm lại lắc đầu: “Có thể tự do ra vào không phải là mục đích, triệt để giải quyết vấn đề Thâm Hải Chi Thương, thậm chí quay ngược lại để mình dùng mới đúng.”

“Tô tông chủ thế mà còn muốn chuyển cho mình dùng?” Tây Mẫn công chúa nghe được ý, một đôi mặt đẹp nhìn chằm chằm ở trên người Tô Trầm.

Tô Trầm cũng không giấu nàng: “Thứ có thể thúc đẩy hải thú tiến hóa, nếu có thể tinh luyện tinh hoa, tiến hành cải tiến, hẳn có thể dùng cho Nhân tộc.”

“Nhân tộc có tiên sinh, quả thật Nhân tộc cực may mắn. Ngại là Nhân tộc lại tựa như không cho rằng như vậy.” Tây Mẫn công chúa thở dài.

Tô Trầm khẽ nhíu mày: “Công chúa trong lời có lời sao?”

“Trước đó vài ngày đạt được một tin tức, nói có người muốn bất lợi đối với Tô tông chủ.”

“Người muốn bất lợi với ta có nhiều rồi.”

“Nhưng lần này khác! Bọn họ không phải muốn xuống tay đối với tông chủ, mà là muốn đối với Vạn Kiếm Sơn...”

Trong mắt Tô Trầm chợt lóe ánh sáng lạnh lẽo.

Hôm nay Vô Cực Tông ra hết tinh anh, Vạn Kiếm Sơn trống rỗng, có người không kiềm chế được, rốt cuộc muốn nhân cơ hội công kích đối với Vạn Kiếm Sơn.

Chưa hỏi Tây Mẫn công chúa tin tức đến từ chỗ nào, Hải tộc thân là một trong năm tộc lớn, nếu không có chút tuyến tin tức cũng không tránh khỏi quá mức nói không thông, ngược lại Chư gia bên kia, thế mà không tìm hiểu được một chút tin tức nào. Nhưng cũng đúng, hôm nay quan hệ của Chư gia với hắn mọi người đều biết, nghĩ hẳn có cái gì cũng sẽ giấu bọn họ, không đem Chư gia liệt vào mục tiêu tiến công, đã là khách khí rồi.

Nghĩ chút, Tô Trầm nói: “Là Giang Cư Thánh đang làm trò quỷ?”

Tây Mẫn cười nói: “Ngươi thật ra rất thông minh, nhưng chỉ sợ không chỉ lão, còn có người nội bộ Long Tang ngươi. Mặt khác, Lý Vô Y có thể cũng liên lụy trong đó.”

“Lý Vô Y?” Tô Trầm ngây người: “Hắn hẳn không phải người thiển cận mà, sao có thể như thế.”

“Có khi muốn làm một chuyện, không nhất định là vì thiển cận. Nghĩ hẳn, hắn cũng có nỗi khổ trong lòng bất đắc dĩ đi.”

Trong đầu Tô Trầm không khỏi hiện lên bóng dáng Lý Đạo Hồng.

Lý Vô Y vẫn chưa gác xuống nỗi đau giết con sao?

Hay là nguyên nhân khác?

Tô Trầm lại nghĩ tới tên Linh tộc đào tẩu kia.

Một sợi dây đã loáng thoáng xuyên vào ở trong đầu.

Sau đó, khóe miệng Tô Trầm lộ ra một tia mỉm cười.

Tây Mẫn nhìn thấy không lo mà lại hừng, nhất thời ngạc nhiên: “Tô tông chủ?”

Thật ra về việc này cần nhắc nhở Tô Trầm hay không, nội bộ Hải tộc cũng do dự đã lâu, dù sao bọn họ rất lo lắng Tô Trầm sẽ bởi vậy rút lui, nội bộ Hải tộc càng từng lặp đi lặp lại thảo luận.

Cuối cùng vẫn là Tây Mẫn cho rằng, kết bạn quý ở thẳng thắn thành khẩn, nếu biết rõ Vạn Kiếm Sơn có việc mà không nói, Tô Trầm tương lai nhất định sinh ra hiềm khích với bọn họ.

Tuy Tô Trầm vì Hải Thần Chi Nhãn cũng sẽ tiếp tục hợp tác, nhưng chung quy sẽ có ảnh hưởng, vì bảo vệ sự hữu nghị của hai bên, Tây Mẫn vẫn quyết định đến báo cho biết.

Đây cũng là Hải tộc, ở dưới áp lực to lớn của Thâm Uyên, Hải tộc khinh chính trị mà trọng quân sự, trọng hữu nghị mà khinh quỷ kế, cho nên mới sẽ đặc biệt coi trọng giao tình với Tô Trầm, không muốn hắn hiểu lầm.

Tuy như thế, trong lòng Tây Mẫn cũng vẫn thấp thỏm.

Không ngờ nàng cố ý tới nhắc nhở Tô Trầm, hắn lại sẽ là phản ứng như thế.

Tô Trầm đã nói: “Không có việc gì, ta cười là vì kẻ địch hết trò rồi. Vạn Kiếm Sơn tuy là căn bản của tông ta, nhưng thật ra căn bản thật sự là ta, là vô số đệ tử tinh anh Vô Cực Tông ta. Phá huỷ cái tổ trống của ta, cho dù đại thắng, lại có thể như thế nào? Huống chi... Bọn họ cũng không nhất định có thể thắng.”

“Chưa chắc có thể thắng?” Tây Mẫn ngạc nhiên.

“Đúng, chưa chắc có thể thắng.” Tô Trầm trả lời: “Sai lầm lớn nhất của bọn họ, chính là không nên kéo dài tới hai năm sau mới tiến công.”

Vô Cực Tông tám vạn người, đi ra năm vạn, nội môn Vô Cực Tông còn lưu lại ba vạn.

Hai năm thời gian, Tô Trầm bên này bốn vạn đệ tử lại mới sinh khoảng hai ngàn Diêu Quang, như vậy Vạn Kiếm Sơn thì sao?

Cũng ra thêm hơn một ngàn.

Đệ tử Vô Cực Tông đột phá xiềng xích huyết mạch, cường giả như cỏ dại, sinh trưởng thành từng mảng.

Không có ai so với Tô Trầm càng thêm hiểu biết tông môn của hắn, đệ tử của hắn.

Hắn biết chỉ cần cho bọn họ thời gian, bọn họ có thể sáng tạo ra dạng kỳ tích gì.

Về phần bây giờ, hắn cần phải làm là cho bọn họ một sự nhắc nhở.

May mà Mạt Đặc Lạc Khắc bị giữ lại Chư gia, có hắn, Tô Trầm một phút đồng hồ trước nhận được tin tức, một phút đồng hồ sau là có thể truyền tới Vô Cực Tông.

——————————————————————

Vô Cực Tông.

Làm lão nhân Vô Cực Tông, Quách Văn Trường là người duy nhất lưu lại.

Hắn vốn là quan văn, lại bởi vì xuất thân quý tộc huyết mạch, sau khi lực lượng huyết mạch kích phát, tự nhiên mà vậy trở thành nguyên khí sĩ.

Quách Văn Trường trời sanh tính lười nhác, thích đọc thi thư mà ít động quyền cước, cho nên mặc dù thành nguyên khí sĩ cũng lơ là tu hành.

Nhưng vận mệnh lại đem hắn an bài vào Thiên Uy quân, đang ở trong quân, mỗi ngày lớp buổi sáng lớp buổi tối không chạy được, muốn không tu hành cũng khó, cứ như vậy một đường tấn thăng lên. Nhưng bởi vì chán ghét chiến đấu, chiến lực thực tế của hắn vẫn luôn là đội sổ trong Thiên Uy thất hùng. Tuy như thế, bản thân Quách Văn Trường lại không thèm để ý. Chí hướng của hắn không ở chỗ này, tu hành chỉ là cơ sở thân là quân nhân phải có, nhưng chỉ cần có thể, hắn càng muốn làm quan văn của hắn hơn.

Cho nên Thiên Uy quân năm đó, Vô Cực Tông hôm nay, đều ở dưới sự thống trị của hắn gọn gàng ngăn nắp, trật tự rõ ràng.

Vô Cực Tông có thể có hôm nay, không tách rời ba người. Người thứ nhất tự nhiên là Tô Trầm, hắn là người sáng tạo Phi Tiên Tâm Pháp, người sáng lập Vô Cực Tông, tinh thần thần tượng của toàn bộ môn nhân đệ tử. Người thứ hai là Lý Sùng Sơn, Lý Sùng Sơn ở quân lữ lâu sát phạt quyết đoán, là người quản lý chủ yếu Vô Cực Tông, uy nghiêm rất nặng. Nếu nói Tô Trầm mang cho mọi người là tâm tình sùng bái, như vậy Lý Sùng Sơn chính là làm người ta sợ hãi, không giận tự uy. Mà ở thời đại này, uy nghiêm là yếu tố số một của quản lý. Người thứ ba chính là Quách Văn Trường. Quách Văn Trường không có uy tín như Lý Sùng Sơn, nhưng hắn cai quản sự vật to nhỏ từ trên xuống dưới của Vô Cực Tông. Tô Trầm cùng Lý Sùng Sơn bình thường chỉ để ý phương hướng lớn, những việc nhỏ chi tiết phiền người chết kia, lại đều cần Quách Văn Trường ứng đối hết.

Có thể nói, Quách Văn Trường chính là đại quản gia của Vô Cực Tông, nếu không có đại quản gia này, rất nhiều chuyện cũng sẽ trở nên bất tiện.

Sau khi Tô Trầm dẫn người rời khỏi, Quách Văn Trường liền phụ trách lưu thủ, coi cái nhà này cho Tô Trầm, chính là trách nhiệm của hắn.

Lấy năng lực của Quách Văn Trường, Vô Cực Tông được hắn quản lý gọn gàng ngăn nắp.

Hôm nay Quách Văn Trường đang vừa uống trà vừa xem báo biểu, báo cáo các nơi trình lên.

Một đệ tử từ bên ngoài vội vàng tiến vào: “Bộ thủ, thu được tin khẩn của Chư gia.”

“Mang lên.”

Một khối ngọc bàn đã đưa tới trước mắt Quách Văn Trường, ngọc bàn là hiện lên một hàng chữ viết, Quách Văn Trường đọc mà ánh mắt bỗng nhiên co rút lại, giọng lạnh lùng nói: “Lớn mật! Đi, đem bọn Thác Hải gọi tới.”

Một lát sau, Minh Kính sảnh của Quách Văn Trường đã ngồi đầy người, đều là đệ tử Vô Cực Tông những năm qua biểu hiện xuất sắc.

“Tông chủ bên kia có tin tức, Thủy Trạch, Long Tang, sẽ xuống tay với Vạn Kiếm sơn ta, rất có khả năng phương diện Liêu Nghiệp có dùng sức. Các vị thấy thế nào?” Quách Văn Trường làm lời dạo đầu trước.

“Tam quốc liên hợp? Xuống tay với chúng ta? Cái này còn rất cao?” Mọi người đều bị dọa giật mình, trong Minh Kính sảnh lập tức ùn ùn nghị luận.

“Việc này liên quan to lớn, tông chủ nói như thế nào?” Có người hỏi, đây là đi lên hỏi ý tứ lão đại trước.

Quách Văn Trường trả lời: “Tông chủ nói, Thâm Uyên trời cao nước xa, đại chiến lại rất dễ bùng nổ, sợ là không có cách nào điều binh về cứu, muốn chúng ta tự mình nghĩ cách giải quyết, cũng tin tưởng năng lực của chúng ta, vô luận chúng ta làm ra lựa chọn thế nào, hắn cũng có thể tiếp nhận.”

Nghe được lời này, mọi người đã hiểu ý tứ Tô Trầm.

Một đại hán mặt đầy râu xồm đứng lên nói: “Cái đó còn cần nói, đương nhiên là tử chiến đến cùng với bọn họ!”

Hắn tên Nhan Thác Hải, là thân truyền đệ tử của Quách Văn Trường, thoạt nhìn tuổi không nhỏ, thật ra vẫn là người trẻ tuổi, chỉ là một bộ râu xồm rất dễ cho người ta cảm giác già nua.

“Liên quân ba quốc gia không phải thứ chúng ta có thể đối kháng. Cứng đối cứng mà nói, sợ là muốn lấy trứng chọi đá.” Có người phản đối.

“Nói là liên quân ba quốc gia, chẳng qua là phái chút người dưới trướng đến mà thôi. Không đến mức quốc chủ các quốc gia tự mình ra trận chứ?” Một gã thư sinh mặt trắng nói. Hắn tên Cư Lương, ngày xưa thật đúng là một thư sinh, cũng từng hăng hái muốn làm quan tốt, lại cuối cùng bởi thất vọng đối với quan trường, từ bỏ chuyển thành tu hành. Chỉ tiếc thân là bình dân vô huyết, tu hành gian nan.

Hắn là nhóm người đầu tiên chạy tới đầu nhập sau khi nghe nói về tu hành vô huyết của Vô Cực Tông, lại ở trong tu hành vô huyết triển lộ ra thiên phú hơn người, hấp thu nguyên lực trời sinh nhanh hơn người khác, học cái gì cũng dễ bắt đầu, là một đám trở thành Diêu Quang sớm nhất, cũng là số ít một đám trở thành Diêu Quang lại chưa đi theo Vô Cực Tông xuất chinh.

Bởi vì hắn vốn xuất thân quan văn, cũng sở trường quản lý, cho nên đem hắn để lại giúp đỡ Quách Văn Trường xử lý công việc tông môn.

“Cho dù không phải toàn quân xuất động, đã dám đến, chỉ sợ cũng không phải thứ chúng ta có thể đối phó. Ta thấy, cứng rắn chiến đấu không phải thượng sách, dời đi mới là lựa chọn tốt nhất.” Lại một đệ tử Minh Kính sảnh nói.

“Ngươi là nói chạy?” Khẩu khí Nhan Thác Hải lập tức khó nghe hẳn lên.

“Thế này sao gọi là chạy chứ? Cái này gọi là dời đi, dời đi! Chúng ta gánh vác môn phái trọng trách, thủ hộ trọng bảo môn phái. Nếu cứ muốn cứng rắn chống đỡ, mạng của ba vạn đệ tử ai phụ trách? Vô số tài nguyên kia trong môn phái ai bảo hộ? Những tâm pháp kia ai tới truyền thừa?”

Các phương lập tức nổi lên tranh chấp.

Chạy trốn, tử chiến, cầu viện, các loại ý kiến ùn ùn ném ra, trừ đầu hàng, cơ bản ý tưởng gì cũng có.

Cá nhân đều có đạo lý của cá nhân, nói chạy trốn chưa chắc đã là người nhu nhược, cũng có thể là cân nhắc cho đại cục, nghĩ cho môn hạ, nói tử chiến cũng chưa chắc nhất định trung dũng, càng có thể là máu nóng bốc lên đầu, ngốc nghếch cứng đầu. Các bên cứ như vậy tranh đi cãi lại, đều có cái lý của mình, nhưng làm quyết định cuối cùng, vẫn là Quách Văn Trường.

Quách Văn Trường không nói một lời, cân nhắc kỹ càng.

Thật lâu sau.

Hắn nói: “Ta chịu tông chủ nhờ vả, thay lúc hắn xuất chinh quản lý tông môn, cẩn trọng không dám có sơ suất. Ta là quan văn, chán ghét chiến tranh, tuy có tu vi, lại không thích tranh đấu. Chỉ là vận mệnh cuốn ta vào, khiến ta chung quy không thể không một lần lại một lần cuốn vào trong chiến tranh. Có lẽ đây là số mệnh đi. Vận mệnh của chúng ta, vận mệnh của nam nhân, vận mệnh của chiến sĩ... Chung quy là cần thể hiện ở trên chiến trường. Khi các tướng sĩ tiền tuyến còn đang rơi đầu đổ máu, chúng ta ở hậu phương an tâm nghỉ ngơi hồi phục, tu luyện, tĩnh dưỡng. Lúc khảo nghiệm tới, chúng ta lại nên ứng đối như thế nào? Là trốn tránh? Hay là đối mặt?”

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía mọi người: “Ta là quan văn, ta chán ghét chiến tranh. Nhưng khi chiến tranh thật sự đến, Quách mỗ cũng sẽ không sợ hãi.”

“Chúng ta sẽ dũng cảm đối mặt, cùng nhau chống lại kẻ địch mạnh, đem toàn bộ kẻ đến xâm phạm... chém giết hết!”