Chương 1257 Phản kích
“Văn Trường đi rồi.”
Trên đảo Trường Thanh, Tô Trầm đứng bên lan can, phát ra một tiếng thở dài.
Đứng phía sau hắn, là Lý Sùng Sơn, Thạch Khai Hoang, Sở Anh Uyển, Trình Điền Hải, Quân Mạc Tà, Lâm Thiếu Hiên sáu người.
Thiên Uy thất hùng đã thiếu một người, việc này không thể không thông báo bọn họ.
Tin dữ tới đột ngột như thế, mọi người nhất thời đều ngây ra.
Thạch Khai Hoang run rẩy hỏi: “Chết như thế nào?”
Tô Trầm trả lời: “Liều với thái tử thiếu sư Trầm Quân An, lực chiến mà chết.”
“Thái tử... Ta làm thịt tên vương bát đản kia!” Trên người Trình Điền Hải đã bùng nổ ra sát khí mãnh liệt.
Hắn chưa xúc động kêu lão tử bây giờ trở về giết y, có thể thấy được mấy năm nay tâm tính đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng thù hận mang đến sát ý mãnh liệt lại không giảm chút nào.
“Sẽ. Nhưng ở trước đó, chúng ta phải hoàn thành chuyện trong tay trước.” Sở Anh Uyển đã nói.
Nàng biết có những lời không thích hợp Tô Trầm nói, liền giúp hắn nói ra.
Hai mắt Trình Điền Hải đỏ bừng: “Còn cần chờ bao lâu?”
Vấn đề này, Sở Anh Uyển lại không trả lời được, chỉ có thể nhìn về phía Tô Trầm.
Tô Trầm trả lời: “Ba năm.”
“Còn cần ba năm sao?”
“Cũng đã đi tới bước này rồi, vì sao còn phải chờ ba năm?” Thạch Khai Hoang nhịn không được hỏi. Lão biết tiến độ của Tô Trầm, lấy tiến độ bây giờ của Tô Trầm, hẳn không cần tới ba năm mới đúng.
“Bởi vì đây là ngày ta ước định với Vĩnh Dạ Lưu Quang.” Tô Trầm trả lời.
“Ngươi nhất định phải đem tất cả thời gian hắn cho ngươi đều dùng hết sao?” Lâm Thiếu Hiên không thể lý giải.
Kéo dài cái thời gian này có ý nghĩa gì?
“Đúng!” Tô Trầm lại trả lời: “Phải dùng hết.”
Hắn chưa giải thích, nhưng hàm nghĩa sau lưng mọi người lại đã rõ ràng.
Ở trong cảm nhận của Tô Trầm, Vĩnh Dạ Lưu Quang duy nhất từng đánh bại hắn mới là đối thủ thật sự.
Chính bởi vậy, thời gian Vĩnh Dạ Lưu Quang cho hắn, mỗi một giây đều phải lợi dụng cho tốt.
Quân Mạc Tà nói: “Vô Cực Tông như thế nào?”
“Tông ta đại thắng, tiêu diệt hết kẻ địch tới, chỉ Văn Trường lấy thân chết trận.”
Mọi người đều than thở.
Đây là tính tình Quách Văn Trường, vì hy sinh nhỏ nhất, không tiếc thân mình.
Lý Sùng Sơn đã nói: “Tông ta đã tiêu diệt hết kẻ địch, vậy chỉ sợ phương diện Long Tang sẽ không từ bỏ ý đồ.”
Báo thù hay không tạm không đề cập tới, lấy Long Tang chi tôn, gặp phải suy sụp lớn như vậy, lại xé rách da mặt với Vô Cực Tông, kế tiếp nếu không phải tiếp tục tiến công, thì thật là ngu ngốc.
Tô Trầm lên tiếng: “Đúng, cho nên ta tính phái Thiếu Hiên trở về chủ trì đại cục.”
Lâm Thiếu Hiên từng là kẻ thay thế Lý Sùng Sơn mọi người hướng vào, vô luận tâm trí tu vi đều loại thượng thừa, do hắn trở về chủ trì tự nhiên là thích hợp nhất.
Sở Anh Uyển lại nhíu mày: “Ngươi tính chỉ phái hắn trở về sao?”
“Tự nhiên còn cần mang chút quà.” Tô Trầm trả lời.
Lượt thứ nhất không phái viện binh, là vì Long Tang không biết chi tiết của Vô Cực Tông, không sẽ phái ra quá nhiều thực lực tới. Nhưng chịu đau khổ lần này, tiến công một lần nữa tất nhiên thực lực càng mạnh. Vô Cực Tông nếu không về cứu viện sợ là không được.
“Đừng lo, ta đã chuẩn bị tốt cho bọn họ một món quà lớn, đủ Lâm gia hắn uống cả hồ nước.” Tô Trầm nói xong, tay lướt qua lan can, lan can bảo hộ kim cương liền ‘Rào rào’ bắn ra mảng lớn bột đá.
Long Tang giết Quách Văn Trường, vậy để bọn họ chảy nhiều thêm chút máu, để tế bái đi.
Đêm hôm đó, Lâm Thiếu Hiên chạy về Vô Cực Tông.
Cùng lúc đó, trong nước Long Tang, có liên quan Trầm Quân An và Long Điện quân tiêu vong cũng dẫn lên một mảng xôn xao.
Trầm Quân An đã chết?
Ba ngàn Long Điện quân xong đời toàn bộ?
Mười hai Nhiên Linh cùng mấy chục tên Diêu Quang một người cũng không về được?
Toàn quân bị diệt?
Điều này sao có khả năng?
Nếu là Vô Cực Tông vẫn còn chủ lực kia, làm tới mức như thế cũng còn nói thông được, dù sao Vô Cực Tông bây giờ thực lực mạnh, cũng không phải bí mật quá lớn, chỉ là mọi người chỉ biết họ mạnh, lại không biết mạnh đến trình độ nào.
Nhưng bây giờ một cái Vạn Kiếm Sơn trống trơn, cũng có thể tiêu diệt quân đội một gã Hóa Ý dẫn dắt, thì thật sự nói không thông.
Mà hậu quả bởi vậy dẫn phát cũng là rõ ràng.
Lực lượng tổn hại cũng không phải binh lực không quan trọng, mà là binh lực có thể lật úp nửa châu.
Đặc biệt một vị Hóa Ý đại năng, đó càng là căn cơ trụ cột của một đại gia tộc, bây giờ cứ như vậy mất đi.
Ngay cả ba ngàn Long Điện quân kia, thoạt nhìn đều là nguyên sĩ thực lực thấp, nhưng cũng là trung thành nhất với quốc chủ, là cận vệ của thái tử.
Bây giờ thì tốt rồi, cận vệ của thái tử không còn nữa.
Thế này làm sao giải thích với người ta?
Mặt cũng bị đánh sưng lên rồi.
Lập tức trả thù, thể hiện thiên uy!
Vô Cực Tông thế lớn, nên hòa không nên chiến!
Hai loại ý kiến đồng thời xuất hiện.
Trên Thiên Thủ điện, trăm quan bởi vậy tranh chấp không thôi.
Nhưng rất nhanh, phái chủ chiến liền chiếm thượng phong.
Chính cái gọi là chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ, một mặt đã xảy ra chuyện lớn như vậy, mặt mũi quan gia vô luận như thế nào là không thể đánh mất, phải tìm về. Một mặt khác, Vô Cực Tông tồn tại luôn là tồn tại chướng mắt của các quý tộc huyết mạch. Tô Trầm một đường khai sáng pháp môn vô huyết đang ở trong mắt dao động căn cơ của huyết mạch quý tộc, theo dao động này dần dần lớn thêm, sự bao dung của mọi người đối với Tô Trầm cũng không ngừng hạ xuống.
Có thể nói, một trận chiến hôm nay, ở một mức độ nào đó vốn là điều tất yếu.
Thế lực mới muốn quật khởi, thế lực cũ muốn bảo vệ địa vị của bản thân, giữa hai bên hầu như là tất nhiên phải xảy ra một hồi chiến tranh như vậy.
Sở dĩ muốn ở bây giờ, chẳng qua là vì đây là thời cơ thích hợp nhất đối với thế lực cũ mà thôi.
Quyết nghị chủ chiến nhanh chóng thông qua, từng đạo mệnh lệnh bắt đầu hạ đạt, động viên bộ đội cũng bắt đầu điều động. Nhưng tổ chức càng lớn, hiệu suất càng thấp.
Long Tang tuy mạnh, nhưng cơ cấu mập mạp này nếu muốn thật đem binh lính toàn diện điều động, vẫn cần một đoạn thời gian rất dài.
Ngay tại thời điểm Long Tang bắt đầu động viên cả nước, có một già ba trẻ, lại đã tới Trường Bàn thành.
——————————————————
“Này, lão già, động tác ngươi mau một chút đi.”
Dạ Mị rất không kiên nhẫn ở phía trước phất tay, cách đó không xa một lão già chậm rãi đi, chính là Lâm Túy Lưu.
“Gần quê thổn thức, gần quê thổn thức!” Lão già vừa đi còn vừa nói thầm trong miệng: “Vốn chỉ muốn làm cho tốt nghiên cứu của ta, nào ngờ được, tất cả lại bị Tô Trầm tiểu tử kia ném hết đi. Đem phép dung hợp huyết mạch của lão tử học được rồi, đảo mắt liền vứt bỏ lão tử, thật sự là quá phận mà, quá phận!”
Lão già giọng điệu ai oán như tiểu cô nương bị vứt bỏ.
Vẫn là Thường Hòa cười nói: “Thôi đi, lão già, ai còn không biết ngươi chứ. Tông chủ chịu cho ngươi cơ hội, ngươi cao hứng cũng không kịp đâu. Nghịch Loạn Vương cả đời gây sóng gió, nếu không nghịch loạn một hồi, lại làm sao khiến người ta lại nhớ về sự khủng bố bị Nghịch Loạn Vương chi phối chứ? Ha ha!”
“Tiểu tử ngươi lắm lời.” Diệp Phong Hàn cho hắn một cú.
Dạ Mị phía trước đã đang vẫy tay: “Nhanh lên nhanh lên, phía trước chính là phân bộ Vĩnh Sinh Điện Phủ của ta.”
...
Đây vẫn là ở trên đường đó, cô em, tuy nói bây giờ đã là buổi chiều, trên đường không có người, nhưng cũng không cần rêu rao như vậy chứ?
Tuy đã quen Dạ Mị dây thần kinh thô, nhưng ba người nhìn lẫn nhau, vẫn cảm giác cực kỳ cạn lời.
“Không sao cả, dù sao không cần bao lâu, Vĩnh Sinh Điện Phủ ta có thể công khai xuất hiện.” Dạ Mị trả lời.
“Quả thực như thế.” Đúng lúc này, theo một thanh âm vang lên, một người đã xuất hiện ở trước người Dạ Mị, chính là Thạch Minh Phong, vẻ mặt vui mừng nhìn Dạ Mị: “Không hổ ta dốc sức gạt dị nghị của mọi người, tiến cử ngươi đi sứ, hai năm thời gian, ngươi rốt cuộc hoàn thành sứ mệnh!”
Năm đó Vô Cực Tông xuất chinh, Dạ Mị chạy tới tìm Tô Trầm, phụng chính là mệnh lệnh của Thạch Minh Phong.
Thì ra Thạch Minh Phong luôn tận sức cho quá trình Vĩnh Sinh Điện Phủ từ đen chuyển thành trắng.
Nhưng các quốc gia thành kiến quá sâu đối với dư nghiệt Áo tộc, căn bản không cho hắn cơ hội này.
Vì giải quyết vấn đề này, Thạch Minh Phong liền đem chủ ý đặt tới trên đầu Vô Cực Tông. Ở sau khi biết được Tô Trầm xuất chinh hải vực, Vĩnh Sinh Điện Phủ hy vọng có thể phái ra nhân thủ hỗ trợ, công khai theo quân tác chiến, tùy quân đổi ý, chính là muốn để Vĩnh Sinh Điện Phủ mượn dùng Vô Cực Tông che chở có một căn cứ địa công khai thuộc về mình.
Nhưng Tô Trầm sao có khả năng vì Vĩnh Sinh Điện Phủ mà trở mặt với Long Tang, cho nên trực tiếp đối với Dạ Mị tránh mà không gặp. Thẳng đến Dạ Mị về sau đuổi tới, chuyện này Tô Trầm cũng vẫn luôn hàm hồ không chịu đáp ứng.
Nhưng một lần này, Tô Trầm rốt cuộc đáp ứng.
Lâm Văn Tuấn xuống tay với Vạn Kiếm Sơn, hoàn toàn phá diệt giao tình hữu hảo giữa hai bên, Tô Trầm không có gì cố kỵ nữa, quay lại muốn mượn sức tất cả lực lượng có thể mượn sức.
Vĩnh Sinh Điện Phủ không muốn sống ở trong bóng ma nữa?
Có thể!
Tô Trầm trực tiếp đề cử một người đi qua.
Chính là Lâm Túy Lưu.
Thời khắc này nhìn thấy Lâm Túy Lưu, Thạch Minh Phong đột nhiên cảm thấy một sự uy hiếp thật lớn từ đáy lòng nổi lên.
Tuy cảm giác này chợt lóe rồi qua, Thạch Minh Phong vẫn ý thức được người tới là ai, đã khom người nói: “Ra mắt Nghịch Loạn Vương!”
Lâm Túy Lưu cười hê hê: “Xem ra thằng nhãi Tô Trầm đã trao đổi qua với ngươi. Như vậy cũng tốt, lời thừa không cần nói nhiều nữa. Lão đầu ta lần này trở về, chính là đem Lâm Mộng Trạch kéo xuống khỏi vương vị. Vĩnh Sinh Điện Phủ ngươi muốn làm bề tôi theo vua trong ngày gian khó, vậy có thể cho ta bao nhiêu binh lực?”
Thạch Minh Phong đầu đầy mồ hôi, tuy cả con phố này đều đã bị thủ hạ của hắn phong tỏa, nhưng bên đường thảo luận việc phản loạn, vẫn làm người ta có chút không quen, đành phải cười lấy lòng nói: “Việc này liên quan to lớn, chúng ta vẫn là trở về nói đi.”
“Hừ, có cái gì phải sợ. Có ta ở đây, phụ cận nơi này có mấy con rắn rết côn trùng, lão phu đều rất rõ ràng. Ngược lại là ngươi, chưa chắc tất cả đều hiểu biết nhỉ?”
Cái gì?
Thạch Minh Phong ngẩn người.
Lâm Túy Lưu giơ tay lên, một bóng người trong bóng tối đã bay lên, bay thẳng tắp vào trong tay Lâm Túy Lưu.
Lâm Túy Lưu nhìn người đó, biến sắc hẳn: “Đây không phải người dưới trướng Vĩnh Sinh Điện Phủ ta.”
“Đương nhiên không phải, nhưng thoạt nhìn phân bộ che giấu này của ngươi, cũng không kín đáo gì cả.” Lâm Túy Lưu cười hắc hắc, thuận tay vỗ một chưởng ở trên trán người kia: “Coi như tiểu tử ngươi may mắn, lão phu ta Đông Sơn tái khởi, dưới trướng thiếu người, liền cho ngươi một cơ hội, làm một tên lính hầu của lão phu.”
Nói xong một luồng chưởng lực hùng hồn bức người, người nọ chống cự giãy giụa hồi lâu, rốt cuộc dần dần bất động, sau đó thế mà lại quỳ rạp xuống đất: “Ra mắt chủ nhân!”
Khống chế thần trí?
Chưa nghe nói Nghịch Loạn Vương còn có thủ đoạn bực này.
Vẫn là Dạ Mị trừng mắt nói: “Xì, Tô Trầm tinh luyện huyết mạch Chư gia luyện thành Khống Thần Đan tổng cộng chỉ một ít như vậy, cũng không dùng tiết kiệm chút, lãng phí ở trên loại tiểu lâu la thực lực không đủ này có ích lợi gì.”
Lâm Túy Lưu làm màu thất bại, thẹn quá hóa giận: “Ngươi biết cái gì, người này cực giỏi ẩn nấp, lại có thể tìm được cứ điểm bí mật của Vĩnh Sinh Điện Phủ ngươi, tuyệt đối là một hảo thủ truy tung. Nhìn người không thể chỉ nhìn thực lực. Lão nhân hôm nay đang lúc cần dùng người, cần nhân tài các phương diện...”
Giáo huấn một trận, Dạ Mị lại không thèm để ý bước đi rồi.
Nghịch Loạn Vương ở trước mặt người khác uy phong, đụng phải Dạ Mị lại là nhất định không ngẩng đầu nổi.