← Quay lại trang sách

Chương 1270 Thẳng đảo Hoàng Long (Thượng)

Có lẽ là vì quá khứ mấy năm qua hạm đội liên hợp ra ra vào vào ở Thâm Uyên, dẫn tới đám Thâm Uyên Chúa Tể cũng bắt đầu có phản ứng.

Cho nên mấy năm gần đây, mỗi một lần hạm đội tiến vào, đều sẽ ở phụ cận lối vào phát hiện không ít Chúa Tể, cũng dẫn tới mỗi lần tiến vào đều là một trận chém giết thảm thiết.

Cái này cũng đã thành một loại thói quen.

Nhưng tình huống lần này hiển nhiên khác.

Khi Tô Trầm cùng Cố Khinh La nhảy vào, nhìn thấy là bảy vị Hải Vương Hải tộc đang cùng bốn mươi con rối Vô Cực Tông cùng nhau ra sức đánh giết ba gã Chúa Tể.

Đối mặt nhiều bậc đại năng như vậy liên hợp giáp công, ba gã Chúa Tể đã hoàn toàn bị áp chế, chỉ là theo bản năng làm đấu thú trong lồng.

“Khởi đầu không tệ.” Tô Trầm nói.

“Chỉ là bắt đầu mà thôi.” Cố Khinh La cũng nói theo.

Trước kia Chúa Tể tuy mạnh, nhưng mọi người đều là vừa chạm lập tức rời đi, hoàn thành mục đích sưu tập tài nguyên, điều tra tư liệu thì không ở lại nữa. Nhưng một lần này, bọn họ là muốn ở lại trong Thâm Uyên một canh giờ.

Một canh giờ, cũng đủ đem toàn bộ Chúa Tể Thâm Uyên đều hấp dẫn tới.

Đối với liên quân mà nói, đó là áp lực vô cùng lớn. Mặc dù là có rất nhiều sự chuẩn bị như vậy, cũng không nhất định có thể chống đỡ được.

Hoành Vân đã hô lên: “Tô Trầm, kế tiếp trông vào ngươi!”

“Biết rồi.” Tô Trầm lấy ra cái túi vẫy vẫy tay, bốn con rối cấp Titan đang tác chiến ở đây đã cùng lúc bay tới, hóa thành bốn cái bóng sáng tiến vào trong cái túi trong tay Tô Trầm.

Đại quân ở đây kiềm chế Chúa Tể, nhiệm vụ của Tô Trầm là phá huỷ Thâm Hải Chi Thương, bốn con cấp Titan là bảo tiêu của hắn.

Vòng ra khỏi khu chiến thuyền kia, Tô Trầm và Cố Khinh La hướng một bên khác bay đi.

Đến Thâm Uyên nhiều lần như vậy, Tô Trầm đã đại khái hiểu biết vị trí Thâm Hải Chi Thương. Chỉ tiếc bởi vì mỗi lần thời gian tới đều ngắn, trên thực tế Tô Trầm cũng chưa có cơ hội thật sự tiến vào nơi đó xem một chút.

Nhưng chính như nói, không có chuẩn bị vạn toàn thật sự nào cả, càng nhiều thời điểm cần tùy cơ ứng biến.

Đại quân đến tiếp sau vẫn đang lục tục tiến vào, cửa vào Thâm Uyên đã thể hiện ra ưu thế toàn diện áp đảo của liên quân. Người tiến vào trước lại bắt đầu bố trí trận pháp, chuẩn bị phòng ngự Chúa Tể tiến công.

Tô Trầm Cố Khinh La thì ở sau khi phi hành một đoạn thời gian dài, rốt cuộc nhìn thấy một hòn đảo nhỏ xa xa.

Hòn đảo nhỏ đó thật ra không phải đảo, mà là một con cự quy (rùa khổng lồ) Chúa Tể.

Tô Trầm lúc trước hóa thân tìm tòi chung quanh, còn từng tới nơi này, kết quả là bị cự quy kia một miếng nuốt gọn.

Cự quy thích tĩnh không thích động, đại đa số thời gian đều nằm úp sấp ở đây không nhúc nhích. Liên quân và Thâm Uyên Chúa Tể ở lối vào đánh mấy chục trận, Tô Trầm cũng chưa thấy con cự quy này từng tới một lần.

Nhưng chỉ cần có nhân loại xuất hiện ở phụ cận, nó liền tất nhiên sẽ khởi xướng công kích.

Nhưng muốn đi chỗ Thâm Hải Chi Thương, vẫn phải từ chỗ nó đi qua, nó liền giống hiểm quan cứ điểm đi thông đế đô, muốn qua đường này, phải qua cửa ải trước.

Thời khắc này bay tới trên không cự quy, Tô Trầm dừng lại.

Tuy cự quy chưa nhúc nhích, nhưng Tô Trầm rất rõ, chỉ cần mình đi về phía trước thêm một bước, cự quy sẽ khởi xướng công kích.

Khoảng cách này hắn nắm giữ rất tốt, bởi vì hắn vì thế trước sau mất đi ba cái hóa thân.

Thời khắc này lạnh lùng nhìn cự quy, Tô Trầm nói: “Liền dùng ngươi tới thử uy lực của đám tiểu gia hỏa kia đi.”

Tiếng huýt gió vang lên, phía sau rất nhiều Thiên Tai Trùng đã xuất hiện.

Lũ Thiên Tai Trùng này ở sau giai đoạn lúc đầu dẫn đầu tiến vào Thâm Uyên tạo ra tác dụng vật hi sinh hấp dẫn hỏa lực, chiến đấu kế tiếp giao cho cảnh giới Hoàng Cực, chúng nó liền chia làm hai bộ phận. Trong đó một nhóm ở lại chiến trường chính, tiếp tục cắn nuốt máu thịt, đẻ trứng, lớn mạnh tộc đàn, một nhóm khác thì theo Tô Trầm tới đây.

Thời khắc này Tô Trầm ra lệnh một tiếng, đám đông Thiên Tai Trùng đã bay đi.

Cự quy Chúa Tể hiển nhiên cũng cảm nhận được uy hiếp đến, hòn đảo nhỏ chợt hướng bên trên nổi lên, hiện ra thân thể to lớn, một đoạn cổ thật dài từ dưới cái mai vươn ra, như một con rồng dài bơi về phía không trung, hướng Tô Trầm ra sức rống một tiếng.

Tiếng rống như sấm.

Chỉ tiếc một tiếng rống tràn ngập khí thế uy nghiêm này hoàn toàn không có tác dụng đối với Thiên Tai Trùng, ngược lại hấp dẫn chúng nó đồng thời lao tới.

Cự quy Chúa Tể hướng bầu trời phun ra một mảng lớn hơi nước.

Con rùa già này như Thao Thiết, cả đời đều là chỉ có vào không có ra, lần này lại chủ động phun đồ, có thể thấy được coi trọng cùng sợ hãi đối với Thiên Tai Trùng.

Mưa bụi như tơ lại như kim, nhìn như bình thản, mỗi một giọt lại đều mang theo tu vi khủng bố của một Hoàng Cực đại năng, đại biểu cho vô thượng lực lượng hủy thiên diệt địa, nếu dùng để công kích một ngọn núi, núi đó sẽ sập, công kích một tòa thành, thành liền hủy.

Nhưng rơi ở trên thân Thiên Tai Trùng, hiệu quả lại xa không tốt như tưởng tượng. Nguyên lực suy yếu cao tới tám phần khiến Thiên Tai Trùng có thể chống đỡ đại bộ phận thủ đoạn tiến công. Cái này còn chưa tính, Thiên Tai Trùng thậm chí biết liên hợp phòng ngự.

Từng con Thiên Tai Trùng cấu kết cùng một chỗ, khiến vô số con côn trùng nhỏ vốn nhỏ yếu hình thành chỉnh thể hữu cơ, tăng cường thật to lực lượng phòng ngự của bản thân.

Cho nên khi mưa bụi này phun đi, cự quy ngạc nhiên nhìn thấy, Thiên Tai Trùng bị nó lần này phun chết thế mà chỉ có ít ỏi mấy trăm con.

Mấy trăm con Thiên Tai Trùng ở trước mặt đàn côn trùng rợp trời rợp đất căn bản là con số có thể xem nhẹ không tính, đàn côn trùng điên cuồng trào xuống, Chúa Tể kia biết không ổn, vội cúi đầu chui xuống nước.

Chỉ là nước lại không cách nào trở thành công cụ ngăn cản Thiên Tai Trùng, Thiên Tai Trùng ở trong nước vẫn hoạt động tự nhiên như cũ.

Chúng nó leo lên ở trên thân cự quy, cùng nhau vào nước, tiếp theo liền triển khai công kích điên cuồng.

Mai của cự quy lúc đó cũng đủ cứng, nhưng mai cũng không thể che khuất toàn bộ chỗ yếu hại. Hơn nữa đối với Thiên Tai Trùng mà nói, căn bản không có khái niệm yếu hại, chúng nó chỉ cần tìm được chỗ có thể hạ khẩu là được.

Vì thế trong nháy mắt, toàn bộ bộ phận cự quy lộ ở ngoài mai, đồng thời bị Thiên Tai Trùng công kích.

“Grào!”

Nó phát ra điên cuồng.

Bọn Thiên Tai Trùng này cắn nuốt vừa hung hăng vừa ác, một khi thành công sẽ trực tiếp chui vào trong thịt, vừa ăn vừa đẻ trứng, ấu trùng ấp nở tiếp tục ăn, thẳng đến đem toàn bộ mục tiêu cắn nuốt hết mới thôi.

Cho nên mục tiêu bị Thiên Tai Trùng nhằm vào quả thực chính là đang thừa nhận tùng xẻo, điều này bảo cự quy kia làm sao có thể chịu được, lúc ấy đã kêu đau quay cuồng, trên mặt biển cũng theo đó nhấc lên cơn sóng gió động trời.

Đáng tiếc uy thế mạnh nữa cũng không đối phó được những con côn trùng chui vào trong thịt nó. Cự quy này uổng cho có nguyên lực ngập trời, thế mà không làm gì được, chỉ có thể lần lượt quay cuồng để trút xuống đau khổ của mình.

Đột nhiên cự quy kia chợt nhảy lên, hướng Tô Trầm trên bầu trời cắn một phát, lại là đau đến mức cuống lên rồi, đã không để ý tất cả công kích mọi sự vật tồn tại bên người.

Nhìn thấy cự quy công kích tới, Tô Trầm kéo tay Cố Khinh La thân hình chợt lóe, đã biến mất ở chỗ ban đầu, xuất hiện ở một đầu khác.

Ở sau khi lĩnh ngộ bộ phận không gian pháp tắc, Tô Trầm dẫn người tiến hành Không Gian Khiêu Dược cũng trở nên thoải mái hơn.

Chỉ là hắn vừa tránh thoát, ngàn dòng nước đã hóa thành vòi rồng lại lần nữa đánh tới.

“Con súc sinh này còn bắt đầu không chịu buông tha.” Tô Trầm cười nói.

Tiếp tục thuấn di một cái thoát đi.

Đấu, mình là không đấu lại Chúa Tể, nhưng chạy lại vẫn có vài phần nắm chắc.

Cùng lúc tránh né, Tô Trầm lại huýt gió một tiếng, đây là lại thúc giục Thiên Tai Trùng đẩy nhanh tốc độ, giết chết cự quy trước rồi tiêu hóa sau.

Toàn bộ Thiên Tai Trùng đồng thời hướng vào phía trong khởi xướng tấn công mãnh liệt, hàng ngàn vạn Thiên Tai Trùng cùng nhau hạ khẩu, dù là cự quy kia cơ thể lớn như núi, cũng bị nháy mắt ăn hết bảy tám phần.

Chợt nghe ẦM một tiếng, một vật đột nhiên bay lên, thế mà chính là mai rùa của cự quy, lại nhìn phía dưới, thì ra bên trong đã bị Thiên Tai Trùng khoét rỗng.

Lực lượng cuối cùng của cự quy kia trước khi chết đánh bay mai rùa của mình, để lại một màn đồ sộ—— vô số Thiên Tai Trùng ở sau khi lưu lại đủ nhiều trứng, từ bỏ thức ăn còn lại ùn ùn bay lên, theo phía sau Tô Trầm tiếp tục tiến lên.

Mà ngay sau khi chúng nó rời khỏi không lâu, trên thân con cự quy đã chết đi kia lại sinh ra một lượng lớn Thiên Tai Trùng. Chúng nó sau khi nuốt ăn máu thịt cự quy còn lại, nhanh chóng bay khỏi nơi này, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu mới.

Tựa như một mảng ôn dịch, lan tràn ra ở trong không gian hải vực độc lập này.

Bên này Tô Trầm vẫn đang tiếp tục bay.

Thâm Hải Chi Thương ở chỗ sâu nhất của hải vực, từ nơi này đi qua, riêng là phi hành đã cần không ít thời gian, cho nên bọn Tô Trầm cũng không có quá nhiều thời gian có thể lãng phí.

Nhưng chắn ở trên con đường phía trước, lại xa không chỉ một con cự quy Chúa Tể.

Bay không bao lâu, phía trước lại nhìn thấy hai con hải thú.

Một con hải thú dạng sứa, im lặng trôi nổi ở không trung, giống như bầu trời chính là biển lớn của nó.

Tuy đám Thâm Uyên Chúa Tể cơ bản đều là hải thú, nhưng luôn không thiếu một ít hải thú kỳ quái, có thể phi thiên độn địa cũng không kỳ quái chút nào cả.

Trừ con “sứa trên trời” này, trong nước còn có một con thú, lại là con rái cá.

Nó đang nằm chỏng vó ở trên mặt nước, mặc cho nước biển mang theo mình, tùy ý bơi đi.

Nhưng nói là theo nước biển phiêu đãng, lại trôi như thế nào cũng không trôi ra khỏi khu vực này.

Quan trọng nhất là, con rái cá đó chưa gây ra bất cứ ảnh hưởng nào đối với nước biển chảy—— nó tồn tại đã là ảnh hưởng.

Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện toàn bộ nước biển như đều đang chảy vòng quanh nó, do đó hình thành một vòng xoáy nho nhỏ. Con rái cá kia ở lại trong vòng xoáy, mà vòng xoáy thì lấy một loại đường cong kỳ lạ du đãng ở trên mặt biển, vòng đi vòng lại, hình thành hình ảnh quỷ dị.

Nếu là người khác, nhìn thấy một màn như vậy có lẽ cũng không để trong lòng, bọn họ thậm chí không thể nhìn ra vấn đề.

Tô Trầm lại liếc một cái nhìn ra được.

“Pháp tắc.” Hắn nói.

“Pháp tắc?” Cố Khinh La kinh ngạc: “Chàng là nói...”

“Ừm, con rái cá đó, nó đã lĩnh ngộ lực lượng của pháp tắc.” Tô Trầm rất nghiêm túc gật đầu.

Hắn phi thường xác định, đó là lực lượng của pháp tắc.

Dù sao chính hắn đã trước sau cảm nhận được không gian, lôi điện, hỏa diễm… nhiều loại lực lượng pháp tắc, tuy còn chưa đạt tới trình độ nắm giữ, nhưng ít ra khiến hắn ở lúc đối mặt pháp tắc sẽ không hoàn toàn không biết gì cả.

“Nhưng đám Thâm Uyên Chúa Tể không phải vì Thâm Hải Chi Thương, không thể mở ra bất cứ trí tuệ nào sao? Vì sao còn có thể lĩnh ngộ pháp tắc?” Cố Khinh La hỏi.

“Đây chính là chỗ thú vị. Nếu không phải con rái cá này đã đột phá Thâm Hải Chi Thương hạn chế, mở ra trí tuệ, vậy chỉ có thể giải thích là... Lĩnh ngộ pháp tắc không cần trí tuệ.”

Lĩnh ngộ pháp tắc không cần trí tuệ?

Vậy cần cái gì?

Cố Khinh La không hiểu.

Tô Trầm cũng không biết, nhưng hắn ít nhất biết, có thể lĩnh ngộ pháp tắc đều không phải thứ dễ đối phó. Mà có thể ở cùng một chỗ với kẻ lĩnh ngộ pháp tắc, như vậy một vị Chúa Tể khác hiển nhiên cũng sẽ không dễ đối phó.

“Một lần hai con Chúa Tể, không dễ đối phó đâu.” Tô Trầm lẩm bẩm: “Nhưng khó đối phó nữa, cũng chung quy là phải giải quyết.”

Trong miệng nói như thế, vạch ra túi trong tay, bốn con rối cấp Titan lại đã xuất hiện.