← Quay lại trang sách

Chương 1287 Một mình đấu

Rầm rầm rầm rầm!

Theo Tô Trầm ra lệnh một tiếng, vô số tu sĩ Vô Cực Tông đã đồng thời bay lên không trung, hướng Thiên Huyễn đảo Hắc Hỏa quân phóng ra lửa giận của mình.

Chung Trấn Quân không ngờ Tô Trầm nói động thủ là động thủ, cả kinh biến sắc: “Tô tông chủ, có chuyện từ từ nói, trong đó có phải có gì hiểu lầm hay không?”

Tô Trầm không thèm để ý đến lão.

Lí do thoái thác thứ này, đối với kẻ yếu là vũ khí, đối với cường giả lại chẳng tính là gì.

Bây giờ Tô Trầm đứng ở trên vị trí của cường giả, tự nhiên không muốn nói lời thừa gì hết với Chung Trấn Quân.

Đánh là được.

Trên bầu trời đã bị đệ tử Vô Cực Tông chiếm cứ.

Đây cũng không phải là lúc mới ra biển.

Năm đó lúc ra biển, Vô Cực Tông có nhất vạn hai ngàn đệ tử Diêu Quang.

Nay sáu năm trôi qua, đệ tử Vô Cực Tông riêng Diêu Quang cảnh đã có hơn hai vạn, ngay cả Nhiên Linh cảnh cũng có gần ngàn người.

Bằng không Chung Trấn Quân sao có thể đỏ mắt chứ?

Vô Cực Tông nhân tài xếp thành núi!

Chung Trấn Quân hắn vung cuốc tuy tốt, nhưng đào được thật ra vẫn như cũ chỉ là một sợi lông trên chín con trâu.

Cũng bởi vậy khi Vô Cực Tông bắt đầu trả thù, tu sĩ rậm rạp khắp cả bầu trời, biển nguyên kỹ khủng bố, thật sự khiến người ta nhìn mà tuyệt vọng.

Chung Trấn Quân tuy là Hoàng Cực cường giả, nhưng đối mặt nhiều tu sĩ như vậy, cũng là có lòng mà không có sức.

Thường thường lão phát ra một nguyên kỹ, đối diện mấy trăm hơn một ngàn nguyên kỹ đã oanh tạc tới.

Lão Hoàng Cực đại năng tuy mạnh, lại vẫn nháy mắt bị bao phủ ở trong biển lớn sóng cuồng này, thậm chí ‘Phốc’ không nổi ra được mấy đám bọt sóng.

Chung Trấn Quân biết không tốt, hét lớn một tiếng.

“Hây!”

Lão được xưng nhất hống chấn thiên quân, thủ đoạn tấn công bằng sóng âm quả thực rất khá, chỉ là một tiếng rống, đã khiến các đệ tử Vô Cực Tông đều bị lão dọa.

Chỉ tiếc Âm Hống Công không phải là vô địch, ngay tại cùng lúc tiếng rống của lão phát uy, các đệ tử Vô Cực Tông đã cùng lúc ra tay, gió hỗn loạn quấy phá không trung, quấy nhiễu sóng âm, khiến nó không thể thành hình, sự chấn nhiếp kia chỉ trong nháy mắt, sau đó liền bị bẻ gãy nghiền nát phá giải.

Nhưng Chung Trấn Quân cũng đã có cơ hội, kịp thời bay về phía sau, hô to: “Tô Trầm, ngươi đừng khinh người quá đáng!”

Tô Trầm thản nhiên nói: “Bắt đầu từ hôm nay, Nguyên Hoang sẽ không có Hắc Hỏa nữa.”

Lời nói đơn giản, lại tràn ngập khí phách vô biên.

Chung Trấn Quân giận không thể át, lão cũng ý thức được, bây giờ nói cái gì cũng vô dụng.

Tô Trầm chính là tới gây chuyện, mà không phải đến phân rõ phải trái.

Chỉ có thể hô: “Tô Trầm, có chim thì đi ra một mình đánh với ta một trận. Ngươi nếu thắng, Hắc Hỏa chính là của ngươi. Ngươi nếu thua, thì dẫn người rời khỏi, đệ tử Vô Cực Tông ngươi trên Thiên Huyễn đảo ngươi vẫn mang đi, Hắc Hỏa ta lại bồi thường cái khác.”

Lão cũng coi như ăn nói khép nép đến mức tận cùng, cũng biết luận thực lực chỉnh thể Hắc Hỏa không bằng Vô Cực Tông, hôm nay cách duy nhất chính là tìm đúng mạch môn kẻ địch mà đánh.

Mạch môn Vô Cực Tông chính là Tô Trầm, Tô Trầm chỉ có Nhiên Linh cảnh, thực lực còn yếu, tuy có được Thất Huyết Thiên Địa Pháp Tướng, nhưng vẫn không có khả năng là đối thủ của mình.

Chung Trấn Quân trước mặt mọi người kêu gọi, chính là muốn để Tô Trầm không dễ từ chối.

Thời đại này tôn sùng võ dũng, hai quân đối chọi, đại tướng giao phong, cũng là điều bình thường.

Nếu thủ lĩnh không dám đơn đấu, sĩ khí sẽ yếu trước đi rất nhiều.

Chung Trấn Quân không trông cậy vào sĩ khí Vô Cực Tông yếu tới trình độ nào, nhưng ít ra có thể kìm kẹp chút sự kiêu ngạo của Tô Trầm, cung cấp điều kiện để sau đó đàm phán.

Không ngờ Tô Trầm khẽ nhíu mày: “Đơn đấu? Được!”

Hắn búng vang ngón tay, trong tiếng rít bén nhọn, đại quân Vô Cực Tông lui ra.

Tô Trầm đã bay ra.

Chung Trấn Quân không ngờ Tô Trầm thực dám đơn đấu với lão, ngây người: “Tô tông chủ, ngươi rốt cuộc đi ra rồi. Nghe ta một lời...”

Lão không muốn đánh thật, thực đánh cũng không thể giết đối phương, cho nên chỉ là muốn mượn cơ hội kéo lại quan hệ.

Không ngờ Tô Trầm khẽ nhấc tay, không kiên nhẫn nói: “Ngươi không phải muốn đơn đấu sao, ta đến rồi, còn nói lời thừa cái gì.”

“Cái gì? Ngươi...” Chung Trấn Quân nhất thời có chút không hiểu đây là có chuyện gì, ngươi một tên Nhiên Linh cảnh tìm ta đơn đấu, thế này không phải luẩn quẩn trong lòng sao?

Lại thấy Tô Trầm đã động thủ, trực tiếp đâm một chỉ về phía Chung Trấn Quân.

Một chỉ này đâm ra, lập tức khiến Chung Trấn Quân cảm giác không đúng.

Một chỉ này khí tức to lớn khổng lồ, trong mơ hồ lại có loại cảm thụ thiên đạo vô thường.

Hóa Ý cảnh sở dĩ gọi là Hóa Ý cảnh, trừ bỏ mở âm dương sinh sôi không thôi, còn có một nhân tố quan trọng chính là trên ứng lòng trời, cảm ngộ ý trời. Phản phác quy chân, quy đạo tự nhiên.

Chính bởi vậy, tùy ý một cái nâng tay nhấc chân, cũng mang theo uy lực vô biên.

Là tên cổ Hóa Ý.

Thời khắc này một chỉ của Tô Trầm, không phải bất cứ thủ đoạn thành danh nào của hắn, lại có uy năng phi phàm, Chung Trấn Quân lại nhìn không ra thì đúng là ngu ngốc rồi. 0

Hắn vội vàng nâng tay ngăn cản, biến sắc nói: “Ngươi Hóa Ý rồi?”

“Nói lời thừa!”

Tô Trầm chỉ hóa chưởng, một chưởng đánh ra, mang ra phong lôi chấn động, ‘ầm ầm ầm’ vô số phong lôi tia chớp đánh tới, trên bầu trời đã che kín sấm sét mưa móc.

Tùy ý giơ tay nhấc chân chung quy không bằng được cố ý thi triển pháp thuật, cho nên Tô Trầm ngay sau đó liền đem phong hỏa lôi ba hệ áo thuật của mình thi triển ra.

Áo thuật và nguyên kỹ kết hợp cùng một chỗ, sinh ra phản ứng cường đại làm người ta chấn động, đã có đặc tính của áo thuật to lớn mênh mông uy lực siêu mạnh, lại có đặc điểm của nguyên kỹ thong dong tiêu sái vận dụng tự nhiên.

Thời khắc này Tô Trầm liên tục tấn công, trên bầu trời liền đều là phạm vi uy thế của hắn, mỗi một tia chớp đều mang theo uy năng lôi phạt chi thương, mỗi một ngọn lửa đều có khí phách Hỏa Phượng lăng thiên, mỗi một cơn gió xoáy đều có khí thế quét ngang thiên hạ.

Đối mặt công kích cường hãn của Tô Trầm, Chung Trấn Quân nhất thời thế mà lại bị đánh cho luống cuống tay chân.

Liên tục chống đỡ, Chung Trấn Quân cũng đánh ra chân hỏa.

“Thực cho rằng Hóa Ý rồi, ngươi liền vô địch sao? Đừng quên lão phu chung quy là Hoàng Cực!” Lão hô to đấm ra một phát, cú đấm như rồng, thế mà lại ở phía chân trời rít gào ra phong lôi cuồn cuộn, nổ vang nghiền áp qua toàn bộ thủ đoạn của Tô Trầm, mọi người nhìn mà sắc mặt đồng thời biến đổi, bắt đầu lo cho Tô Trầm.

Tô Trầm lại chỉ mỉm cười: “Ngươi nói đúng, Hóa Ý... Chính là vô địch rồi!”

Hắn rút kiếm!

Tự Nhiên Chi Nhận!

Hướng một đòn long quyền kia bổ tới.

Trên bầu trời lóng lánh ra một tia sáng nhỏ bé không thể thấy được.

Sau đó chỉ thấy long quyền cường hãn hoang cuồng uy mãnh, núi cao sụp đổ kia, ở dưới một kiếm này, thế mà vô thanh vô tức nứt thành hai mảnh.

Long quyền bị cắt ra!

Long quyền của Chung Trấn Quân, cứ như vậy bị một kiếm của Tô Trầm cắt ra.

Long quyền mất đi kết cấu không thể duy trì sự cường đại lúc trước nữa, ở sau khi phát ra một tiếng chấn động ‘ầm’, liền sụp đổ biến mất.

Chung Trấn Quân cũng thất thần: “Điều này... Sao có khả năng?”

Tô Trầm vung vẩy Tự Nhiên Chi Nhận: “Ngươi tiếp tục đi.”

Lúc trước đối phó Chúa Tể, Tự Nhiên Chi Nhận không phát huy được tác dụng, Tô Trầm cũng đã chém Chúa Tể.

Bây giờ Chung Trấn Quân so với Chúa Tể thực lực còn yếu hơn rất nhiều, Tự Nhiên Chi Nhận của Tô Trầm lại có thể phát huy tác dụng, dưới việc bên tăng bên giảm, kết quả chính là Tô Trầm đối phó Chung Trấn Quân, ngay cả Thất Huyết Thiên Địa Pháp Tướng cũng lười ra.

Mặc kệ Chung Trấn Quân có thủ đoạn gì, hắn hết thảy đều là một kiếm bổ tới.

Thứ Nguyên Trảm, trảm thương khung, trảm vạn vật, trảm nguyên kỹ, phàm kẻ có thực thể, không có gì không trảm.

Chung Trấn Quân kinh hãi phát hiện, lão đã sống mấy trăm năm, nắm giữ hơn một ngàn loại nguyên kỹ, ở trước mặt một thanh kiếm của Tô Trầm, thế mà hết thảy vô dụng.

Mặc kệ tiến công như thế nào, đều bị một kiếm của Tô Trầm phá vỡ.

“Cắt không gian? Đây là cắt không gian?” Chung Trấn Quân thất thanh hô lên.

“Đã nhìn ra à.” Tô Trầm mỉm cười.

“Điều này sao có khả năng? Ngươi sao biết thủ đoạn như thế?”

Tô Trầm khinh thường: “Ngươi quên ta là từ nơi nào trở về? Ta cũng có thể còn sống từ hư không trở về, nếu còn không có chút thủ đoạn không gian, mới là không bình thường.”

Chung Trấn Quân ngạc nhiên.

Đột nhiên thấy đối phương nói rất có đạo lý, mình thế mà lại không có lời nào để chống đỡ.

Tô Trầm đã lại lần nữa vung kiếm, kiếm phá thương khung, chỉ thẳng Chung Trấn Quân: “Được rồi, chơi cũng chơi đủ rồi, trận chiến đấu nhàm chán này cũng tới lúc kết thúc rồi.”

“Thế này không công bằng! Tô Trầm tay cầm thần khí...” Chung Trấn Quân cuống quít hô to, còn ý đồ dùng ngôn ngữ giải quyết vấn đề.

Tô Trầm lại không cho lão cơ hội nói nhảm, Thứ Nguyên Trảm cắt qua hư không, không nhìn vòng bảo hộ của Chung Trấn Quân, trực tiếp đem lão cắt thành hai đoạn.

Hai nửa thân thể Chung Trấn Quân cấp tốc bay lùi, lại tự kết hợp cùng một chỗ, tiếp tục hô: “Có chuyện từ từ nói.”

Tô Trầm hừ một tiếng, kiếm trong tay liên tục vung, lần này là cắt chữ Thập, ‘VÙ’ lướt về phía Chung Trấn Quân. Chung Trấn Quân còn muốn chạy, lại phát hiện không khí quanh thân ngưng đọng.

Tu di chi không.

Tu di chi không phối hợp cắt thứ nguyên, quả nhiên là tổ hợp vô địch.

Chung Trấn Quân đã bị cắt thành bốn khối.

Nhưng ngay sau đó lão lại lần nữa ngưng tụ cùng một chỗ: “Thủ hạ lưu tình!”

“Ta sẽ.” Tô Trầm chậm rãi trả lời.

Liên tục bổ bốn kiếm.

Sau đó là tám kiếm.

Tiếp theo là mười sáu kiếm.

Tô Trầm vung kiếm lầu sau nhiều hơn lần trước, cắt đến về sau, một lần phóng thích chính là rậm rạp một mảng lớn.

Nhìn hình ảnh ánh sáng rậm rạp đó, Chung Trấn Quân cũng hoàn toàn rét lạnh.

Năm đó lão gặp được một vị Truyền Kỳ áo thuật đại sư, liền nắm giữ loại thủ đoạn cắt thứ nguyên này, nhưng lão một lần chỉ có thể phóng thích một nhát cắt thứ nguyên, giữa mỗi lần thi pháp còn cần hồi khí nghỉ ngơi.

Chưa từng nghe nói có người nào có thể phóng thích cắt thứ nguyên như vậy.

Tô Trầm phóng thích thủ đoạn đã vượt qua vị Truyền Kỳ đại áo thuật sư kia ngàn vạn lần, thủ đoạn của hắn cường hãn đến mức làm người ta giận sôi. Trong đó tất nhiên có tác dụng của Tự Nhiên Chi Nhận, tương tự còn có lý giải của bản thân Tô Trầm đối với không gian pháp tắc tác dụng, đổi một người khác cũng không làm được hiệu quả này.

Cho nên Chung Trấn Quân xui to, bị Tô Trầm thiên đao vạn quả sống, quả thực chính là lăng trì xử tử.

Lão thân là Hoàng Cực đại năng, sinh mệnh lực cường hãn, cho dù thân thể vỡ vụn cũng có thể khép lại tái sinh.

Nhưng cách vỡ vụn như vậy, cho dù Hoàng Cực cũng không chống đỡ được.

Bây giờ Tô Trầm mỗi một lần công kích, đều tương đương đang tiêu hao sinh mệnh lực của lão, nhất là đến về sau công kích càng lúc càng dày đặc, cắt cũng càng lúc càng nát, từ khối lớn đến khối vừa, lại đến khối nhỏ, mắt thấy sắp thành thịt vụn rồi.

Trên thực tế Chung Trấn Quân trái lại không tới mức độ thịt nát, sinh mệnh lực đã hao hết mà chết.

Thời khắc này Tô Trầm phất tay, ‘Vù’ lại là một mảng lớn.

Cắt thứ nguyên dứt khoát hình thành một lưới ánh sáng, cứ như vậy xoay tròn hướng Chung Trấn Quân bay đi.

Nhìn lưới ánh sáng kia.

Chung Trấn Quân đột nhiên ý thức được, mình là thật sự không chống đỡ được nữa.

Không!

Còn có một tia sinh cơ.

Giờ này khắc này, cũng chỉ có một chiêu đó, mới có thể giải cứu mình.

Ánh mắt xuyên thấu qua lưới ánh sáng, nhìn về phía Tô Trầm.

Lão nghiến răng một cái.

Chỉ có thể như thế.

Sau đó...

Lão ‘phốc’ một tiếng, quỳ xuống.

“Tông chủ tha mạng!!! Trấn Quân nguyện hàng, từ nay về sau làm nô lệ, làm trâu làm ngựa cho tông chủ tuyệt không hai lời!”