← Quay lại trang sách

Chương 1293 Phá trận

Một ngày này, Long Tang đã xảy ra một việc lớn.

Nghịch Loạn quân đi cả ngày đêm tới đánh cứ điểm Lưu Kim, lại gặp phục kích ngược, thua to thiệt lớn.

Tám vạn đại quân gần như toàn diệt, chỉ có Lâm Túy Lưu dựa vào thực lực, một lần nữa xông ra khỏi vòng vây, bỏ trốn mất dạng.

Chiến dịch này, tiếng tăm Hồng Thiên Chú vang xa.

Nhưng ngay tại thời điểm toàn bộ mọi người đều cho rằng Hồng Thiên Chú muốn dẫn Lưu Kim quân đoàn trở về đại hiển thần uy, Lưu Kim quân đoàn lại một lần nữa dừng lại bất động.

Ở trước cuộc nội chiến này bảo trì trạng thái trung lập.

Điều này khiến vô số thế lực chờ xem kịch vui mở rộng tầm mắt.

Mà Vô Cực Tông thì thừa dịp lúc này, đầu tiên là đem địa bàn Lâm Túy Lưu để lại thu hết, sau đó chính thức đưa quân ép tới Trường Bàn thành.

Khi Tô Trầm mang theo Cố Khinh La Chư Tiên Dao hai cô gái tới, nhìn thấy chính là một bố cục như thế này.

Ải Tiền Đường.

Đại bộ đội Vô Cực Tông lúc này đóng quân ở đây.

Tô Trầm vừa đến, Lý Sùng Sơn tự mình dẫn thủ hạ đón: “Ra mắt tông chủ. Sùng Sơn vô năng, chưa thể ở trước khi tông chủ đến bình định thế cục trong nước.”

Tô Trầm cười nói: “Ngươi làm được đã rất tốt rồi, không phải ngươi chậm, là ta quá nhanh.”

Tô Trầm có Hư Không Hải Mã làm vật cưỡi, tốc độ so với Vô Cực Tông nhanh hơn không biết bao nhiêu lần. Lý Sùng Sơn có thể ở trong thời gian ngắn như vậy làm tới loại tình trạng này, đã rất ra ngoài dự liệu của hắn rồi.

Vào trướng, Tô Trầm cũng không nói lời thừa, trực tiếp ngồi xuống trên vị trí ban đầu của Lý Sùng Sơn: “Bây giờ tình huống thế nào?”

Lý Sùng Sơn trả lời: “Lâm Mộng Trạch đã phái Lâm Thanh Lưu, mang năm vạn Kim Sa quân trấn thủ ải Tiền Đường. Lâm Thanh Lưu lại mời bốn anh em Trần gia của Bích Loa đảo, ở Tiền Đường bày đại trận. Bây giờ mọi người đang bàn bạc đối sách.”

Tô Trầm nhìn về phía Khương Hàm Phong: “Trận đó rất phiền toái sao?”

Khương Hàm Phong gật gật đầu: “Anh em Trần gia Bích Loa đảo, ta và bọn họ từng có một lần gặp mặt. Bốn anh em này am hiểu nguyên trận, hơn nữa phần nhiều là ác trận độc trận hung trận nham hiểm. Thứ bọn họ sở trường nhất, chính là Bích Hải Hoàng Thiên trận, một khi toàn diện hoàn thành, sự hung hiểm trong trận cho dù là Hóa Ý cảnh cũng khó chống lại, chỉ có Hoàng Cực cảnh có thể tự bảo vệ mình. Nhưng nếu lại phối hợp lượng lớn nguyên khí sĩ, Hoàng Cực cũng có thể bị giết.”

Nguyên trận là không có khả năng tách riêng tồn tại, người cùng trận kết hợp mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất.

Lâm Thanh Lưu là con em vương thất, ở trong hậu bối cũng coi như thiên phú dị bẩm, tuy không phải con trai Lâm Mộng Trạch, lại rất được lão yêu thích, thực lực càng đến cảnh giới Hóa Ý, là đứng đầu con em vương thất. Năm vạn Kim Sa quân hắn tự mình huấn luyện cũng là tương đối cường hãn.

Chi bộ đội này kết hợp đại trận, Vô Cực Tông nếu muốn cường công chưa chắc không hạ được, nhưng trả giá khẳng định không nhỏ.

Cho nên Lý Sùng Sơn cũng đang bàn bạc, như thế nào dùng trả giá nhỏ bé nhất đánh bại đối thủ.

Sau khi tìm hiểu qua tình huống, Tô Trầm nghĩ chút, hỏi: “Xác định trong quân đối phương, không có Hoàng Cực?”

“Tuyệt đối không có!” Lý Sùng Sơn trả lời rất khẳng định.

Hoàng Cực không phải rau cải trắng, Hoàng Cực của bảy quốc gia Nhân tộc, tổng cộng chỉ hơn mười người như vậy, chia đều mỗi quốc gia cũng chỉ ngoài hai người.

Long Tang hai đại Hoàng Cực, phân biệt chính là Lâm Mộng Trạch và Lâm Túy Lưu.

Hôm nay Lâm Túy Lưu thua chạy, Lâm Mộng Trạch bị thương nặng không dậy nổi, trên thực tế đã không có đại năng cấp bậc hoàng giả.

Sau khi xác nhận đáp án, Tô Trầm nói: “Đã như vậy, tiến công đi. Trận kia ta đến đối phó, cái khác giao cho các ngươi.”

Không có sách lược gì, càng không có chiến thuật, Tô Trầm quyết định chính là cường công.

Không vì gì khác!

Bởi vì có mình.

Một mình diệt Chúa Tể, ở trên thực lực cá nhân hắn đã là vô địch, càng đừng nói còn có Hư Không Hải Mã cấp Chúa Tể này—— nếu hắn muốn đem Chung Trấn Quân từ phòng thí nghiệm thả ra, thật ra vẫn có thể thêm tên Hoàng Cực nữa.

Nhưng đã đủ.

Hai đại Chúa Tể cùng lúc ra tay, hoàn toàn có thể cứng rắn lay động đối phương.

Cái gì kế hoạch, sách lược, chiến thuật, ở dưới điều kiện tiên quyết có được thực lực tuyệt đối, đều là không có ý nghĩa, không cần thiết.

Cường công!

Đây là chỉ lệnh Tô Trầm hạ đạt.

Chỉ lệnh vừa ra, vạn người đi theo.

Quân trận Vô Cực Tông gào thét ra nhiệt huyết tăng vọt, lan tỏa ra khói lửa đại chiến sắp tới.

Đầu tường ải Tiền Đường.

Lâm Thanh Lưu toàn thân giáp trụ, nhìn động tĩnh xa xa.

Hắn đột nhiên nói: “Tinh kỳ phấp phới, chiêng trống đã động, xem ra đối phương là sắp tiến công rồi.”

Ở bên cạnh hắn có vài tên ăn mặc kiểu đạo sĩ, đó là bốn anh em Trần gia.

Trần gia lão đại Trần Nhĩ đã nói: “Vương gia không cần lo lắng, có Phệ Quỷ Âm Phong trận của anh em ta, dù có tới nhiều người hơn nữa, cũng phải chết ở dưới trận.”

Lâm Thanh Lưu lại chưa bởi vậy yên tâm, ngược lại nói: “Vô Cực Tông ở trước khi tới ải Tiền Đường đã xây dựng cơ sở tạm thời, chưa tiến thêm. Thẳng đến vừa rồi, đột nhiên phát ra tiếng hoan hô, giống như đang hoan nghênh người nào. Sau đó chỉ trong chốc lát, đã mở cờ gióng trống, hàng ngũ nhập không... Chỉ sợ là có cường địch tới, cho bọn họ lòng tin.”

“Cường địch?” Bốn anh em ngạc nhiên.

“Tô Trầm.” Lâm Thanh Lưu đã phun ra từ này.

Tô Trầm đến rồi?

Trong lòng mọi người đều run lên.

Anh em Trần gia nhìn lẫn nhau.

Trần Nhĩ đã nói: “Tô Trầm tuy là tông chủ, thực lực lại cùng lắm là một tên Nhiên Linh mà thôi, chiến lực cá nhân không đáng lo.”

Lúc này mọi người đối với chiến lực của hắn, còn dừng lại ở trên tầng diện Nhiên Linh cảnh bình thường.

Lâm Thanh Lưu lại biết, một đối thủ có thể ở Diêu Quang kỳ đã đem Vũ tộc quấy long trời lở đất, tuyệt đối không thể xem nhẹ. Quan trọng nhất là, từ trong tiếng hoan hô đối diện, hắn nghe được sự tín nhiệm.

Tín nhiệm không hề giữ lại.

Cho nên hắn biết, trận này nguy rồi.

“Các ngươi đi đi.” Hắn nói.

“Cái gì?” Anh em Trần gia thất thần.

Lâm Thanh Lưu nói: “Trận này quân ta nhất định thua, Thanh Lưu cảm tạ sự giúp đỡ to lớn của bốn vị ca ca, nhưng bây giờ đại cục đã định, không cần thiết cùng chôn ở đây với ta. Vẫn là mau chút về Bích Loa đảo, hưởng chút ngày thanh tịnh đi.”

Anh em Trần gia biết Lâm Thanh Lưu xưa nay không nói láo, nghe được lời này, cũng hoảng sợ tập thể.

Anh em Trần gia còn muốn nói gì, liền nhìn thấy xa xa đã bay tới hai người, chính là Tô Trầm cùng Cố Khinh La, còn cưỡi Hư Không Hải Mã.

Không cần ra tay, chỉ là nhìn thấy Hư Không Hải Mã kia, mọi người đã cùng lúc chấn động. Bởi vì một lần này Hư Không Hải Mã không che giấu bản thân, mà là thật sự phóng ra lực lượng của nó, ở quanh thân nó, từng cái vòng xoáy không gian sinh thành lại phá vỡ, hiển hóa ra ánh sáng lập lòe bất định, càng hình thành một không gian khủng bố tràn ngập khí tức hủy diệt. Bất cứ người hoặc vật nào tiếp xúc không gian này, đều sẽ bị nghiền thành phấn trong nháy mắt.

Chúa Tể!

Đây là tồn tại cấp Chúa Tể!

Mà Tô Trầm và Cố Khinh La thì ngồi trên lưng Chúa Tể này.

Thế mà khống chế Chúa Tể?

Thấy một màn như vậy, anh em Trần gia hầu như muốn ngất.

“Đây là ảo giác, đây nhất định là ảo giác...” Trần Nhĩ lẩm bẩm.

Nhưng ngay sau đó, Tô Trầm đã khống chế Hư Không Hải Mã lao tới, cứ như vậy lao đầu húc vào trong Phệ Quỷ Âm Phong đại trận của hắn.

Rít!

Trong đại trận vang tiếng rít sắc bén, khắp nơi đều là tiếng lệ quỷ rít.

Nghênh đón lại là lực cắt khủng bố kia hủy diệt không gian, đem tất cả vật hữu hình đập nát thành vô hình, thậm chí ngay cả thanh âm cũng không ngoại lệ.

Đồng thời một luồng liệt dương (liệt dương: mặt trời chói chang, nóng bức) chi khí to lớn dần dần dâng lên, pháp tướng Chúc Long nhô lên, như một vầng mặt trời dần dần mọc lên ở trong đại trận.

Phệ Quỷ Âm Phong trận vốn là trận pháp âm hàn, cực âm hàn khí kết hợp phép phệ hồn, hình thành hai tầng đả kích, uy lực to lớn. Nhưng sợ chính là dương viêm chi hỏa. Nếu là dương viêm chi hỏa bình thường thì thôi, Phệ Quỷ Âm Phong trận dù sao cũng là đại trận, có bảo vật loại Cực Âm Hàn Tuyền, Phong Tuyết Băng Châu cung cấp năng lượng lạnh.

Nhưng gặp phải lại là lực lượng Chúc Long.

Lực lượng Chúc Long cường hãn cỡ nào, ngay cả thú triều cũng có thể áp chế, huống chi vẻn vẹn Phệ Quỷ Âm Phong trận.

Pháp tướng Chúc Long lập tức xuất hiện, tựa như mặt trời chói chang trên không trung, ánh mặt trời rải khắp mặt đất, càng làm tất cả âm hàn đều ở dưới lực lượng liệt dương này tan rã.

Anh em Trần gia vất vả luyện thành âm quỷ, hàn mang, tuyết phi tinh… các loại quái vật bí bảo pháp môn công kích, ở dưới lực lượng Chúc Long nhộn nhạo đều tan vỡ hết.

Anh em Trần gia nhìn mà tim mật đều rét lạnh.

Có Kim Sa tướng quân sĩ thân ở trong trận, ý đồ bảo vệ trận, toàn lực tấn công. Va phải lại là cơn bão không gian khủng bố kia —— Tô Trầm và Hư Không Hải Mã liên thủ, trực tiếp chế tạo một cơn bão hư không cấp độ hủy diệt, hướng về phía dưới thổi quét đến.

Lấy lực lượng mang tính hủy diệt của cơn bão hư không, căn bản không ai có thể chống lại, nơi đi qua, trực tiếp dọn trống một khu vực.

Thật ra cơn bão hư không tuy uy lực cường đại, phạm vi vẫn có hạn, nếu mọi người tản ra mà chạy, người thật sự bị giết chết cũng sẽ không quá nhiều. Nhưng ngại là Kim Sa quân cũng là trải qua huấn luyện đã lâu, chiến trận chi sĩ phần nhiều là thực lực cá thể khá thấp, mà sở trường phép liên thủ. Đã muốn liên thủ, thì không thể phân tán, cho nên tướng sĩ tác chiến thường thường đều là kết đội.

Loại cách làm này dùng để đối phó một ít đối thủ thực lực mạnh hơn mình tự nhiên là chính xác, có thể phát huy hoàn chỉnh ưu thế số lượng, bù lại chất lượng không đủ, nhưng ở lúc đối kháng thủ đoạn căn bản không thể đối kháng, thì thành tai nạn.

Cơn bão hư không là cơn bão cấp hủy diệt ngay cả Hoàng Cực cũng không thể cứng rắn chống đỡ, là thủ đoạn chỉ có thể trốn không thể kháng, ngay cả Tô Trầm cũng phải liên thủ với Hư Không Hải Mã mới có thể thi triển.

Kim Sa tướng sĩ ngăn cản, giống như châu chấu đá xe.

Đạo liên thủ ở đây không trở thành tấm khiên cho bọn họ, ngược lại thành bùa đòi mạng bọn họ, thường thường một cơn bão hư không đi xuống, chính là hơn trăm người bị đoàn diệt.

Chỉ cần quét trúng, thì không một ai may mắn sống sót.

Tô Trầm Cố Khinh La liền giống công nhân quét đường, một người phá trận một kẻ quét người, nháy mắt đem Phệ Quỷ Âm Phong trận phá giải như bẻ gãy nghiền nát, bốn anh em nhìn mà run rẩy, quả thực không dám tin đôi mắt của mình.

Cùng lúc đó, rất nhiều đệ tử Vô Cực Tông cũng thừa cơ đánh lén.

Chỉ là chờ bọn họ giết vào trong trận, lại phát hiện đệ tử Kim Sa quân đối mặt ít tới đáng thương —— cơn bão hư không một đường quét ngang, ngay cả thi thể cũng không để lại.

Các Kim Sa tướng sĩ còn sót lại ở sau khi trải qua cơn bão hư không tẩy rửa, cũng triệt để sợ.

Chưa từng gặp thủ đoạn không phân rõ phải trái như thế, lực lượng hủy diệt tất cả đó, hình thành bóng ma vĩnh hằng trong lòng bọn họ, dẫn tới hoàn toàn không còn chiến ý.

Dưới tình huống như vậy, đệ tử Vô Cực Tông hầu như là không cần tốn nhiều sức đã đánh tới, vốn tưởng sẽ có trận chiến đấu phấn khích, kết quả lại là ngay cả giao thủ ra hồn cũng không có.

Khi Lý Sùng Sơn dẫn người đuổi theo Tô Trầm, vừa lúc thấy Lâm Thanh Lưu cùng bốn anh em Trần gia ở trên tay hắn hóa thành tro bụi, như bị Tô Trầm dọa hoàn toàn choáng váng, bọn họ chưa đầu hàng, cũng chưa trốn tránh, chỉ là dũng cảm lao tới, trở thành điểm sáng cuối cùng, cũng là duy nhất của trận chiến đấu này, sau đó liền bao phủ ở trong thủy triều hư không.

Lý Sùng Sơn mặt âm trầm bay qua.

Tô Trầm thấy sắc mặt hắn không đúng, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Lý Sùng Sơn trả lời: “Đã có ngươi phá trận, chúng ta đánh với ai?”

Tô Trầm ngẩn ngơ, vỗ đầu mình: “Đánh nổi hứng, quên để lại chút rồi.”