Chương 1313 Yên Diệt
Trong nháy mắt trên trời chiến y triển khai, toàn bộ Linh tộc như thấy được một vầng mặt trời chói lòa lên không.
U Ám quốc độ là âm u, U Ám quốc độ là u buồn, U Ám quốc độ là u ám, U Ám quốc độ là thâm trầm.
Nơi Linh tộc sinh sống, có 80% là không thấy ánh mặt trời.
Linh tộc không cần ánh mặt trời, cũng không thích ánh mặt trời.
Như tử linh không thích ánh mặt trời và lửa, Linh tộc cũng là như thế.
Tuy không đến mức sợ hãi, nhưng kháng tính của Linh tộc ở phương diện này quả thực so với phương diện khác kém chút là sự thật.
Mà thời khắc này, bọn họ thấy được mặt trời đã lâu không gặp.
Cố Khinh La hiện nay và trước lại có khác biệt.
Mấy năm nay theo bên người Tô Trầm, thực lực của nàng lấy tốc độ con ngựa hoang thoát cương phi như điên.
Huyết mạch hạn chế giải phóng, bản thân chính là một loại thuốc thúc đẩy lớn nhất. Khi người Cố gia còn đang đem cấp độ thức tỉnh cẩn thận khống chế ở giữa 10% đến 20%, Cố Khinh La lại không kiêng nể gì đem mức độ thức tỉnh duy trì ở cấp độ ba mươi, bốn mươi, dù sao mức kịch trần của nàng là sáu mươi.
Hai bên mượn dùng lực lượng hoàn toàn khác nhau, dẫn tới tốc độ tu hành cũng hoàn toàn khác nhau.
Tô Trầm là vì có Động Sát Chi Nhãn quan sát nguyên lực để nâng cao tốc độ tu hành, Cố Khinh La thì chỉ cần tiêu hóa cùng hấp thu Chúc Long huyết mạch là đủ, tốc độ không chậm hơn Tô Trầm chút nào, thậm chí còn nhanh hơn.
Cho nên nàng so với Tô Trầm Hóa Ý càng nhanh hơn, thậm chí bây giờ đã là Hóa Ý đỉnh phong, xem bộ dạng này không cần bao lâu là có thể Hoàng Cực.
Hoàng Cực trẻ tuổi nhất Nguyên Hoang đại lục có ghi chép quá nửa chính là nàng.
Căn cơ Hóa Ý đỉnh phong, vận dụng huyết mạch mức độ 40%, khiến Ánh Sáng Chúc Long của Cố Khinh La càng thêm cường thịnh.
Bây giờ cho dù không phóng thích Chúc Long pháp tướng, bản thân Cố Khinh La cũng như ngọn lửa hừng hực, phóng ra ánh sáng cùng nhiệt độ trong tích tắc khiến thủ đoạn phòng ngự của Linh tộc tan thành mây khói.
“Grrrrrrrrr!!!”
Tiếng rít thê lương vang lên lúc trầm lúc bổng, đó là Linh tộc không chịu nổi thống khổ đang phát ra tiếng gào thét.
Từng gợn sóng nguyên năng dâng trào lên, toàn lực chống đỡ áp lực đến từ Cố Khinh La.
Chính cái gọi là sau khi thuỷ triều xuống, mới có thể nhìn thấy ai đang tắm truồng. Lúc này, có thể nhìn ra ai mới là cường giả ẩn giấu thực sự.
Chỉ trong nháy mắt, Tô Trầm đã tập trung ba mục tiêu: “Bên kia, bên kia, bên kia, ba trưởng lão chấp chính!”
Ba điểm ấn ký đã đột ngột xuất hiện ở trên người ba gã trưởng lão Linh tộc, ngay sau đó ba gã trưởng lão chấp chính kia phát hiện thân thể mình khẽ xoay, thế mà lại đột ngột xuất hiện ở giữa không trung.
Đây chính là Tô Trầm sử dụng thủ đoạn không gian, trực tiếp cho đối phương Càn Khôn Đại Na Di, dời ra khỏi bản trận.
Mạnh mẽ dịch chuyển cự ly siêu xa có tính chất một lần ba gã trưởng lão chấp chính Linh tộc, Tô Trầm tiêu hao cũng không nhỏ. Cùng lúc thấy Vô Cực tông vù vù vù lao ra ba bóng người, đã phân biệt lao về phía ba chấp chính trưởng lão này.
Đó thế mà lại là Hư Không Hải Mã cùng hai con rối Titan.
Thực sự nói tới, Vô Cực tông bây giờ bên này tuy chưa có Hoàng Cực cảnh, nhưng có được thực lực Hoàng Cực cảnh lại đã có mấy người. Tô Trầm, Cố Khinh La, Hư Không Hải Mã, thực lực chân thật đều đã ở trên Hoàng Cực, con rối Titan thì xấp xỉ với Hoàng Cực bình thường.
Cho nên quyết đấu đỉnh phong thật sự, Tô Trầm không sợ hãi e dè.
Sau khi kiềm chế ba chấp chính trưởng lão, không có lực lượng nào có thể chống lại Cố Khinh La nữa, Cố Khinh La toàn lực phát huy, lửa quét qua không trung, đem thủ đoạn phòng ngự của Linh tộc đánh tan tác.
Cố Khinh La phụ trách phá hủy phòng ngự, Vô Cực tông thì phụ trách thu gặt tính mạng.
Từng đạo kiếm quang lại lần nữa lao ra, không còn đại trận phòng ngự cản trở, kiếm quang như máy xay, tùy ý tàn sát mọi thứ phía dưới.
Chiến cuộc, xu thế thất bại đã định.
“Bây giờ, nên dùng thủ đoạn cuối cùng của các ngươi rồi nhỉ?” Tô Trầm lẩm bẩm.
Linh tộc quả thực đang dùng.
Phía sau chiến trận, Ô Lợi Khắc ở sau khi Cố Khinh La bay lên, liền biết một trận này cục diện thất bại đã định. Hắn tuy cũng là chấp chính trưởng lão, nhưng bởi vì từng rớt cấp, thực lực khôi phục có hạn, hôm nay là có vị trí mà không có thực lực đối ứng với nó. Ngược lại bởi họa được phúc —— Tô Trầm lấy chiến lực làm tiêu chuẩn kéo người, cho nên bắt sót hắn.
Hắn quay đầu nói với Viêm Thác: “Đi theo ta.”
Viêm Thác Diệp Phong Hàn biết vở kịch sắp tới rồi, theo sát ở phía sau hắn.
Ô Lợi Khắc đi thẳng vào linh đường.
Linh đường vẫn âm khí âm u như cũ, bốn trưởng lão Linh tộc đang thủ vệ ở nơi này.
Nhìn thấy Ô Lợi Khắc tiến vào, bốn trưởng lão cùng nhau hướng Ô Lợi Khắc chào.
Ô Lợi Khắc nói: “Đem món đồ lấy ra đi.”
Một trưởng lão Linh tộc đi lên trước, cũng không biết làm động tác cổ quái gì đối với linh đường, sau đó đưa tay hướng chỗ trống chụp, thế mà lại vớt ra được cái vò.
Cũng là thủ đoạn không gian, cao minh hơn nguyên giới (giới: nhẫn) vô số lần.
Diệp Phong Hàn biết Linh tộc không sở trường không gian, thủ đoạn như thế chỉ có thể nói lên vì bảo tồn thứ này, đã bỏ ra sự cố gắng lớn nhất.
Mà bình thường vật phẩm sử dụng loại thủ đoạn không gian này cất chứa, trừ bản thân sự vật cực có giá trị, bình thường còn có một ý nghĩa, chính là cực độ nguy hiểm.
Quả nhiên trưởng lão Linh tộc kia lúc cầm cái vò thì cực độ cẩn thận.
Diệp Phong Hàn nhìn thấy, cái vò là dùng Toái Tâm Ngọc chế tạo.
Toái Tâm Ngọc là ngọc tránh độc tốt nhất, bình thường một khối nhỏ có thể làm thành ngọc bội tránh độc tác dụng cực tốt, mà bây giờ cái vò này lại là toàn thân đều do Toái Tâm Ngọc chế thành, bên trên càng dày đặc phù văn cấm độc.
Cho nên, quả nhiên vẫn là có liên quan với độc sao?
Diệp Phong Hàn hiểu ngay.
Vườn hoa U Linh dựa vào độc mà mạnh, cho nên nơi này bố trí đòn sát thủ cuối cùng cũng vẫn là độc.
Liền nghe Ô Lợi Khắc nói: “Vườn hoa U Linh có độc lấy hàng vạn để tính, nhưng đại bộ phận độc đều có phương pháp nhằm vào. Cho nên biển độc tuy mạnh, là không phải không có sinh cơ. Nhưng luôn có một số loại độc, một khi gặp, thì không có một chút cơ hội nào cả. Chúng nó bình thường cũng không tồn tại thời gian dài, bởi vì thiên địa này không cho phép chúng nó có thể tồn tại mãi. Nhưng chỉ cần tồn tại, chính là tai nạn.”
Lòng Diệp Phong Hàn trầm xuống.
Ô Lợi Khắc đã tiếp nhận cái vò, đi về phía Viêm Thác.
Hắn nói: “Vườn hoa U Linh qua mỗi ngàn năm, sẽ sinh ra một loại kỳ độc, chúng ta gọi nó... Yên Diệt (hủy diệt tan thành mây khói). Đây là một loại kỳ độc không có bất cứ thủ đoạn nào có thể chống lại, mặc dù là Linh tộc gặp phải, cũng sẽ chết. Nó sẽ tan rã mọi sự vật tiếp xúc với nó, thẳng đến khi đem bản thân cũng tiêu hao sạch sẽ, cho nên nó không thể chứa đựng, cách chứa đựng duy nhất chính là không gian. Vò Toái Tâm Ngọc không phải vật chứa nó, tiểu không gian bố trí bên trong mới là đúng. Ở nơi đó, nó không tiếp xúc được bất cứ tồn tại nào. Trong này có toàn bộ Yên Diệt Linh tộc hai vạn năm qua trả giá vô số sinh mệnh sưu tập, khi nó phát ra, toàn bộ đều sẽ hủy diệt, không còn tồn tại nữa. Vô luận là Nhân, là Linh, hay là đất đai.”
Diệp Phong Hàn nghe mà trong lòng hoảng sợ.
Hắn chưa từng nghe nói vậy mà còn có độc như vậy.
“Nhưng loại độc này có chỗ thiếu hụt, chính là tốc độ của nó không nhanh.” Ô Lợi Khắc tiếp tục nói: “Cho nên ngươi không thể trông cậy vào dùng nó để đối phó bất cứ bậc đại năng nào, bởi vì nó không đuổi kịp. Ngược lại, có chút mất tập trung lại có thể bị nó tiêu vong, cho nên nếu muốn phát huy tác dụng của nó, nhất định phải là dưới điều kiện bí ẩn cực đoan.”
Viêm Thác hỏi: “Chúng ta nên sử dụng như thế nào?”
Ô Lợi Khắc: “Nơi này có thông đạo trong lòng đất. Đi từ nơi này, các ngươi sẽ xuất hiện ở sau lưng Vô Cực tông. Sau đó chuyện các ngươi phải làm liền đơn giản hơn nhiều rồi.”
Viêm Thác tiếp lời: “Xông vào trận địa địch, mở ra cái vò.”
“Không sai.” Ô Lợi Khắc gật gật đầu: “Đây là lý do, nói lần này cần tử sĩ. Viêm Thác, tương lai Linh tộc, phải dựa vào ngươi rồi.”
Viêm Thác gật đầu: “Xin trưởng lão yên tâm!”
Ô Lợi Khắc thở dài một hơi: “Đi đi.”
Hắn vung ống tay áo, mặt đất linh đường đã xuất hiện một thông đạo trong lòng đất.
Rất hiển Nhiên Linh tộc sớm đem tất cả đều tính toán tốt, một khi có một ngày bị ép tới mức phải sử dụng độc này, như vậy liền lợi dụng thông đạo tới phía sau trận địa địch phóng độc.
Không nói gì nữa, Viêm Thác mang theo Diệp Phong Hàn đi vào thông đạo.
Nhìn bọn họ đi vào, trái tim Ô Lợi Khắc bỗng nhiên nhảy lên, luôn cảm thấy hình như sơ sót cái gì, có loại cảm giác không ổn.
Ta đang nghĩ cái gì?
Có lẽ là áp lực của kẻ địch gây ra nhỉ.
Ô Lợi Khắc lắc lắc đầu, muốn xua đi mây đen trong lòng.
Nhưng mây đen kia lại càng lúc càng đậm, mãi không chịu tiêu tán, khiến tâm linh Ô Lợi Khắc càng thêm nặng nề.
Nhưng hắn chung quy vẫn chưa ý thức được cái gì, chỉ cảm thấy thần kinh mình có chút quá nhạy cảm.
Chưa xảy ra tiết mục truy đuổi thời khắc cuối cùng, tâm linh cảnh giác truyền thống cùng tập tục vạn năm chiến thắng, Ô Lợi Khắc đi ra khỏi linh đường, bắt đầu chờ đợi một khắc Yên Diệt trào lên.
Hắn tràn ngập tự tin đối với sức hủy diệt của Yên Diệt.
Nó có lẽ không kịp giết chết tồn tại cường hãn như Tô Trầm Cố Khinh La, nhưng lại có thể khiến Vô Cực tông chịu tổn thất khổng lồ, nếu bùng nổ là ở trung tâm, như vậy mười thành binh lực của Vô Cực tông rất có thể lập tức tổn hại chín thành.
Thừa nhận tổn thương nặng như thế, Vô Cực tông sẽ không có tiền vốn đối kháng với Linh tộc nữa.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Một màn Ô Lợi Khắc chờ mong lại chậm chạp chưa xuất hiện.
Điều này làm hắn có chút mất kiên nhẫn.
Chuyện gì vậy?
Vì sao Yên Diệt còn chưa phát huy hiệu quả?
Tâm tình của hắn dần dần bực bội.
Lúc này quân trận Linh tộc đã càng lúc càng không thể ngăn cản Vô Cực tông.
Phó tộc bị giết tới mức hoa rơi nước chảy, Tạp Bố Lạp luôn luôn yếu đuối một lần nữa sụp đổ, mặc dù là thêm vào khát máu cũng không thể cản trở ý chí chạy trốn của bọn họ, bắt đầu không ngừng rút lui về phía sau.
Kiếm quang theo Tạp Bố Lạp rút lui về phía sau thẳng đường xâm nhập, mắt thấy đã sắp đánh đến đỉnh đầu Ô Lợi Khắc.
Vì sao? Vì sao còn chưa phát động?
Ô Lợi Khắc càng thêm sốt ruột, ý thức không ổn trong lòng cũng không ngừng phóng đại, thẳng đến lúc lan tràn toàn thân hắn.
Một khắc đó, Ô Lợi Khắc đột nhiên hiểu rồi.
Tuy còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết kế hoạch đã thất bại.
Hoàn toàn thất bại rồi!
Ầm!
Gió vẫn đang tiếp tục gào thét, Vô Cực tông xung phong không sợ hãi, Linh tộc đã bắt đầu toàn diện sụp đổ.
“Ô Lợi Khắc đại linh, vì sao Yên Diệt còn chưa phát động?” Bốn trưởng lão của linh đường kinh hãi hỏi.
Lúc này, Ô Lợi Khắc lại bình tĩnh.
Hắn đi về phía sau: “Kế hoạch đã thất bại, bảo toàn bộ Linh tộc may mắn còn sống sót lập tức rút lui.”
“Thất bại? Sao có thể thất bại?” Trưởng lão khác ùn ùn hỏi.
“Ta không biết!” Ô Lợi Khắc rốt cuộc mất đi sự bình tĩnh ngày xưa rít gào thành tiếng: “Bây giờ điều duy nhất chúng ta có thể làm chính là nhanh chóng rời khỏi nơi này, giữ được sinh lực!”
Tiếng kèn trầm thấp một lần nữa vang lên, Linh tộc còn sống ùn ùn rút lui về phía sau, đồng thời con rối bọn họ khống chế thì toàn lực xông lên, cản phía sau cho bọn họ.
“Muốn chạy?” Tô Trầm nhìn vò Toái Tâm Ngọc trong tay, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười: “Toàn quân tiến công!”