← Quay lại trang sách

Chương 1333 Tộc trưởng

Quả cầu lửa diệt sạch tất cả nện ở trên thân hoang thú, vẫn như cũ chưa có công hiệu gì, nhưng Tô Trầm lại không để ý việc này nữa, mà là tiếp tục theo mọi người cùng nhau điên cuồng oanh tạc.

Mấy vạn đệ tử Vô Cực Tông cộng thêm cường giả cao tầng toàn lực ra đòn, chém ở trên thân thể hoang thú như quả bóng da kia, không thấy nửa điểm thương tổn, Tô Trầm lại vẫn như cũ bình tĩnh mà kiên quyết chấp hành.

Chiến đấu một lần là hơn nửa buổi, oanh kích cường độ cao khiến các đệ Tử Tâm lực đều mệt mỏi, nếu không phải uy tín của Tô Trầm, mọi người đều đã hoài nghi đánh tiếp như vậy rốt cuộc có ý nghĩa hay không.

Nhưng theo công kích tiến hành, tốc độ của hoang thú kia cũng dần dần chậm lại.

Vốn tốc độ của nó đã không nhanh, vừa chậm đi, lại càng tỏ ra rõ ràng hơn nữa, ngay cả khí tức nguyên lực phun ra ở bên cạnh cũng theo đó mỏng đi rất nhiều.

“Nó đang yếu đi, đang yếu đi!” Có người phát hiện điểm ấy, ngạc nhiên lẫn vui mừng lên tiếng.

Ác chiến lâu như vậy, rốt cuộc xuất hiện ánh rạng đông.

Tông chủ không sai!

Mọi người đều hưng phấn hẳn lên, ý chí chiến đấu tăng vọt, ra tay cũng càng thêm hung mãnh.

Kiếm quang trên không trung cũng bởi vậy càng thêm sắc bén hẳn lên.

Con hoang thú quyết đấu kia phát ra tiếng gầm gừ cực kỳ cuồng bạo, nhưng thủ đoạn của nó thoạt nhìn cũng chỉ như thế, vô luận nó ra sức tấn công như thế nào, lại mãi không thể thoát ly khốn cảnh, ngược lại chỉ bại lộ nó đã suy yếu.

Làm người ta kinh ngạc là, suy yếu không chỉ có con này bị Vô Cực Tông công kích, con kia Bạo tộc ứng đối, thế mà cũng đang đồng bộ suy yếu.

Theo thời gian chuyển dời, loại suy yếu này càng rõ ràng hơn nữa.

Tuy trên người nó vẫn chưa có một chút vết thương nào, nhưng biểu hiện ra nét mệt mỏi lại bại lộ sự thật nó thừa nhận thương tổn, hơn nữa tốc độ suy yếu đang tăng tốc tiến hành.

Nhìn thấy loại tình huống này, Lý Sùng Sơn cũng nhẹ nhàng thở ra, liên tục đánh ra mười ba cú đấm, hắn hỏi: “Ngươi xác định thứ này là ảo thuật bao bọc? Vì sao cho tới bây giờ, nó cũng chưa lộ ra chi tiết thật sự?”

Tô Trầm trả lời: “Bởi vì đó không phải ảo thuật bình thường... Là pháp tắc.”

“Pháp tắc?” Lý Sùng Sơn ngạc nhiên.

Lực lượng pháp tắc mạnh bao nhiêu, Lý Sùng Sơn biết rõ.

Tô Trầm là vì nắm giữ không gian pháp tắc mới có thể qua lại tự nhiên ở trong hư không, hơn nữa sáng tạo Thứ Nguyên Trảm, hư không truyền tống, hộp thông tin… một loạt thủ đoạn.

Mà con hoang thú trước mắt, lại là kết quả dưới ảo thuật pháp tắc.

Linh tộc là ảo thuật đại sư, nhưng trong bọn họ lại chưa từng sinh ra tồn tại cấp bậc pháp tắc.

Ở trong lịch sử trí tộc, trong lịch trình ba vạn năm phát triển, Nhân tộc, Vũ tộc, Hải tộc, thậm chí Bạo tộc đều từng sinh ra một ít tồn tại lĩnh ngộ lực lượng pháp tắc, nhưng riêng Linh tộc được xưng thực lực cá thể mạnh nhất thì chưa có.

Mọi người bởi vậy hoài nghi, điều này rất có thể có liên quan với hình thái sinh mệnh độc đáo của Linh tộc.

Từ sinh mệnh thật sự đến vứt bỏ thân thể, chuyển hóa thành linh thể tồn tại, Linh tộc ở cùng lúc đạt được lực lượng nguyên năng cùng tinh thần mạnh mẽ, cũng mất đi cơ hội khống chế đối với tầng cấp lực lượng cao hơn.

Đó là pháp tắc.

Chỉ có như vậy mới có thể giải thích vì sao Linh tộc chưa từng sinh ra tồn tại pháp tắc.

Nhưng hôm nay, ý kiến này lại bị đánh vỡ.

Linh tộc thế mà đã có được lực lượng pháp tắc.

Cũng chỉ có lực lượng pháp tắc, mới có thể ở sau khi thừa nhận nhiều công kích như vậy vẫn bảo trì tồn tại, khiến bất luận kẻ nào cũng không thể nhìn thấu.

Về phần Tô Trầm có thể nhìn ra, không phải bởi vì nhìn thấu pháp tắc.

Ảo thuật pháp tắc tuy mạnh, lại chỉ có thể biểu hiện ra vĩ mô, bởi vì đây là ý nghĩa tồn tại của ảo thuật —— nó là dùng để lừa gạt đồng loại, mà không phải dùng để lừa gạt vi sinh vật.

Cho nên ảo thuật pháp tắc sẽ không tác dụng ở cảnh giới vi mô.

Vi Sát Chi Nhãn chưa nhìn thấu ảo thuật pháp tắc, nhưng thật giống như chúng ta không nhìn thấy không khí cũng biết không khí tồn tại chân thật, khi Vi Sát Chi Nhãn nhìn hoang thú lại chỉ nhìn thấy một mảng hắc ám, không nhìn thấy bất cứ thế giới vi mô nào vốn nên tồn tại, vấn đề đã xuất hiện.

Không nên không tồn tại, trừ phi có huyền cơ khác.

Mà một sơ hở khác chính là tinh thần lực mạnh mẽ của hoang thú.

Quá không hợp với lẽ thường.

Một hoang thú phòng ngự vô địch như thế, thế mà còn có tinh thần lực mạnh như thế, mấu chốt có tinh thần lực mạnh như vậy, thế mà còn tỏ ra ngốc nghếch như thế, còn có thể bị Mặc Niết Lạp Tư khống chế bày ra cạm bẫy...

Tất cả cái này không hợp với lẽ thường đều ý nghĩa việc có khác thường.

Tuy chưa nhìn thấu ảo thuật pháp tắc, nhưng logic xuất hiện vấn đề, thì đoán cũng có thể đoán ra kết quả này.

Nghe được Tô Trầm giải thích, Lý Sùng Sơn lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.

“Vậy thứ này rốt cuộc là cái gì?”

Tô Trầm trả lời: “Vậy cũng chỉ có đánh vỡ nó mới biết.”

Khi nói chuyện, con hoang thú này đã lại lần nữa thừa nhận thương tổn cấp bậc trăm vạn.

Hoang thú đã dầu hết đèn tắt rốt cuộc không chịu nổi, ở sau khi phát ra một tiếng kêu thê lương, chỉ thấy lớp da giống như vĩnh viễn không tổn hại kia của nó đột nhiên xuất hiện một khe hở.

Khe hở này mới đầu chỉ là một tia, lại rất nhanh phóng to, từ trong khe hở lộ ra ánh sáng vô biên, làm lóa mắt người ta, sau đó ‘Ầm’ một cái phá vỡ.

Cùng lúc đó, con hoang thú kia của Bạo tộc cũng theo đó phá diệt.

Trong thân thể hai con hoang thú đồng thời trào ra hai luồng ánh sáng, dần dần dâng lên như mặt trời, tiếp tục nhìn kỹ, bên trong rõ ràng còn một Linh tộc như ẩn như hiện đang ngồi.

Thế mà lại là Linh tộc!

Sao có thể là Linh tộc?

Linh tộc nào có thể có thủ đoạn mạnh như vậy?

Bọn Tô Trầm cũng ngây người.

Ngây ra tương tự còn có Viêm Thác.

Vị Linh tộc này bị Chư Tiên Dao khống chế mà lật kèo, trở thành con rối Linh tộc đầu tiên trong lịch sử ghi chép của Nhân tộc, ở sau khi nhìn thấy hai luồng ánh sáng kia dâng lên, đột nhiên kêu to lên: “Sao có thể?”

Tô Trầm nhanh chóng quay đầu: “Ngươi nhận ra bọn họ?”

Lại nhìn thấy Viêm Thác chưa trả lời, mà chỉ run rẩy quỳ xuống: “Quân vương vĩnh viễn của tộc ta, A Gia Lưu Tư Bất Hủ, Tạp Bỉ Nga Tư Vĩnh Hằng, thì ra các ngươi còn sống, còn sống...”

Một khắc đó, Viêm Thác khóc rống, cúi đầu khóc thật dài.

Cùng lúc đó Chư Tiên Dao ôm ngực, ‘Ọe’ phun ra ngụm máu, biến sắc nói: “Khống chế của ta bị phá giải rồi.”

Viêm Thác thế mà ở lúc này thoát khỏi khống chế.

Nhưng so sánh với điều này, càng làm người ta chấn động hơn là tin tức hắn mang đến.

“Bất Hủ A Gia Lưu Tư? Vĩnh Hằng Tạp Bỉ Nga Tư? Lại là bọn họ?” Tô Trầm cũng chấn động vô cùng nhìn bầu trời.

Hai đại tiền nhiệm tộc trưởng Linh tộc?

Bọn họ không phải đã chết sao?

Vì sao còn có thể xuất hiện ở đây?

Tô Trầm đột nhiên lấy ra hộp thông tin hô lên: “Mạt Đặc Lạc Khắc, Đề Khắc Tư!”

Một chùm ánh sáng từ trong hộp chiếu ra, chiếu đúng vào hình ảnh trên bầu trời.

Sau đó là thanh âm văng vẳng của Đề Khắc Tư từ trong hộp truyền đến, cũng tràn ngập chấn động và không dám tin: “Chủ ta A Gia Lưu Tư?”

Hắn bị phong ấn sớm, cho nên ngược lại không nhận ra Tạp Bỉ Nga Tư, nhưng ít ra đã chứng minh Viêm Thác nói không sai.

“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Tô Trầm nhìn chằm chằm bầu trời, sắc mặt âm u.

Hai vầng mặt trời trên không trung ở sau khi mất đi vỏ ngoài hoang thú bảo hộ liền hướng phía sau bay đi, quay về U Ám thành, tốc độ trở nên cực nhanh.

“Đừng để bọn họ chạy!” Lý Sùng Sơn đã hạ lệnh, toàn diện chặn giết.

Ngược lại Đề Khắc Tư thở dài: “Ta hiểu rồi... Không cần đuổi giết nữa, bọn họ vốn đã chết.”

“Ngươi nói cái gì? Đề Khắc Tư.” Tô Trầm vội hỏi.

“Trước nói cho ta biết các ngươi đã gặp phải cái gì, ta mới có thể cho ngươi đáp án.”

Tô Trầm lúc này liền đem chuyện vừa rồi nói một lần đại khái, lúc này hai vầng mặt trời đã bay trở về U Ám thành, mọi người dù muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp.

Tô Trầm liền hạ lệnh mọi người nghỉ ngơi. Sau khi trải qua trận khổ chiến này, mọi người quả thật cũng cần nghỉ ngơi hồi phục một phen.

Nghe qua Tô Trầm kể, Đề Khắc Tư giận dữ nói: “Thì ra là như thế. Không ngờ được bọn họ thật sự thành công, lại trả giá như vậy.”

“Nói đi, chuyện rốt cuộc là thế nào?” Tô Trầm nói.

Nghe được lời này, Đề Khắc Tư cười lên hê hê: “Tô Trầm, ngươi tấn công tộc mẹ của ta, lại cho rằng ta còn có thể hướng ngươi để lộ tin tức gì sao?”

Tô Trầm hừ một tiếng: “Ta vốn đã không trông cậy vào ngươi cho ta tình báo gì. Nhưng bây giờ hai kẻ này đã chiến bại, ngươi nói hay không nói, cũng chỉ là thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta mà thôi, đối với bản thân chiến tranh, cũng không có bất cứ trợ giúp gì.”

Đề Khắc Tư ngây ra, sau đó cười khổ nói: “Nói cũng đúng, xem ra tộc ta hôm nay đã là diệt vong trong tầm mắt rồi. Tô Trầm, nếu có thể, ta hy vọng ngươi sau khi tiêu diệt Linh tộc, chỉ cần phá hủy máy chuyển hóa tinh thần là được, lại ít nhất lưu lại Ám Linh nhất tộc.”

Ám Linh nhất tộc chính là hình thái trước khi chuyển hóa của Linh tộc, cũng là Linh tộc trên ý nghĩa thật sự, nhưng bởi vì chưa chuyển hóa, thực lực cũng rất tầm thường. Tuy như thế, địa vị ở trong Linh tộc lại cực cao. Chỉ là trải qua nhiều tai nạn, năng lực sinh sản lại kém, số lượng mãi không tăng lên được, cũng là chỗ rối rắm số lượng không nhiều lắm của Linh tộc.

Thời khắc này Đề Khắc Tư không hướng Linh tộc cầu tình, mà cầu tình cho Ám Linh, thật ra chính là từ bỏ hình thái cường đại, chỉ lưu lại hình thái nhỏ yếu, để đạt được quyền sinh tồn.

Nghe được Đề Khắc Tư nói, Tô Trầm nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu: “Có thể.”

Ám Linh nhất tộc không có máy chuyển hóa tinh thần, không có uy hiếp đáng nói. Hơn nữa Tô Trầm cũng cảm thấy, mọi việc phải để lại chút đường sống. Hôm nay hắn đã không là cấp tiến như quá khứ nữa, hiểu được cần thiết của việc lấy nhân đức trị vì. Cho nên sau khi đứng ở đỉnh phong nhân thế, thì cần tạo một ít tấm gương cho mọi người, không cổ vũ giết chóc, bảo trì một ít điểm mấu chốt là hành vi rất cần thiết.

Đương nhiên, bản thân Tô Trầm cũng không biết, chỉ bởi vì hắn bây giờ đồng ý, trong cuộc sống tương lai, Ám Linh nhất tộc mất đi máy chuyển hóa tinh thần ngược lại thoát khỏi gông xiềng, khôi phục năng lực sinh sản cường đại, có được hệ thống tu luyện của mình, cũng dần dần phát triển trở thành một đế quốc mới cường thịnh, thành một mối uy hiếp lớn của Nhân tộc. Đây là việc sau này.

Thấy Tô Trầm đồng ý, Đề Khắc Tư lúc này mới nói: “Đây là kế hoạch Thăng Thiên cùng kế hoạch Thông Đạo Sinh Mệnh hợp thể.”

“Kế hoạch Thăng Thiên? Kế hoạch Thông Đạo Sinh Mệnh?” Tô Trầm khẽ nhướng mày.

Linh tộc nhiều học giả, cho nên ở trong lịch sử vạn năm của Linh tộc, cũng nhiều các loại kế hoạch. Nổi tiếng có kế hoạch nguồn suối vĩnh hằng, kế hoạch bức xạ, kế hoạch mạng lưới tinh thần vân vân, cái trước dẫn tới tai ương Dựng Cung, cái sau là khởi nguyên của tinh thần nô dịch cùng với mạng lưới tinh thần của Linh tộc.

Nhưng ngoài ra, còn có rất rất nhiều kế hoạch, có một số đã thành công, có một số đã thất bại.

Kế hoạch Thăng Thiên và kế hoạch Thông Đạo Sinh Mệnh, chính là hai cái kế hoạch Đề Khắc Tư cho rằng đã thất bại.

Nhưng bây giờ xem ra, kế hoạch đã thành công.

Ít nhất đã thành công bộ phận.