← Quay lại trang sách

Chương 1337 Phong thần

Tô Trầm quả thực chưa tấn thăng ảo thuật pháp tắc, nhưng Thất Huyết Pháp Tướng của hắn sau khi thần hóa tự thành một thế giới, thoạt nhìn cũng không có gì khác biệt với huyễn giới, vô số Linh tộc kia bị hút vào, hết thảy lâm vào trong hành trình khổ chiến dị giới, Tô Trầm chỉ lạnh lùng nhìn.

Làm chúa tể mảnh không gian pháp tướng này, đối với kẻ tiến vào pháp tướng không gian của hắn, hắn có quá nhiều phương pháp có thể xử trí bọn họ, nhưng Tô Trầm lại chưa làm như vậy, chỉ là lẳng lặng nhìn, cảm thụ.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, khiến Tô Trầm nhớ tới Ảo Mộng Chi Chủ cùng mộng thế giới của hắn.

Giữa hai bên có điểm chung thật lớn.

Có điều khác nhau là, thế giới của Ảo Mộng Chi Chủ là thế giới tinh thần thuần túy, pháp tướng không gian của Tô Trầm lại không hoàn toàn như thế, cho nên nó nhất định không to lớn hoành tráng như mộng thế giới, nhưng ở trên tính chất có thể khống chế lại mạnh hơn rất nhiều.

Thời khắc này cảm thụ được các Linh tộc kia chém giết, Tô Trầm đột nhiên lắc đầu, nói: “Không chút ý nghĩa.”

Thuận tay vung lên, chỉ thấy các Linh tộc kia đã bị hắn đưa vào hư không, khi lại kéo về, chỉ còn lại có những khối Hư Không Thủy Tinh.

“Tô Trầm!!!” Tiếng Mặc Niết Lạp Tư rít gào chấn động không trung.

Tô Trầm lại không muốn nhìn lão thêm một cái, đầu rồng to lớn kia trên bầu trời hạ xuống, hướng về Mặc Niết Lạp Tư đang giơ cao đôi tay.

Từng đạo hào quang mây đen từ trong quyền trượng đá quý của Mặc Niết Lạp Tư phóng thích, đó là lực lượng cường đại nhất đến từ một vị đại tộc trưởng, nhưng ở trước mặt đại năng Hoàng Cực mới lên cấp, lại tỏ ra yếu ớt vô lực như thế.

Hai bên chênh lệch không nhiều ở trên cảnh giới, trên thực lực lại một trời một vực.

Đầu rồng ngẩng cao hạ xuống, hào quang mây đen ảm đạm ở trong tiếng cự long rít gào.

Phành phành phành!

Quyền trượng đá quý ba màu liên tục phát ra tiếng nổ, ba viên đá quý hiếm trực tiếp tan vỡ ở trong giằng co.

Vương miện đỉnh đầu Mặc Niết Lạp Tư dâng lên, hai sinh linh kỳ lạ xuất hiện, thế mà lại là A Gia Lưu Tư cùng Tạp Bỉ Nga Tư lúc trước chạy về.

Thì ra bọn họ lại gởi lại ở trên vương miện của Mặc Niết Lạp Tư.

Sau khi tàn hồn hai vị tiền tộc trưởng xuất hiện, trực tiếp lao về phía thân thể Mặc Niết Lạp Tư, trong nháy mắt đó, Mặc Niết Lạp Tư bị A Gia Lưu Tư và Tạp Bỉ Nga Tư nhập vào, khí thế của lão chợt tăng cường, linh thể tỏa sáng rạng rỡ.

“Ồ? Thì ra còn có một chiêu như vậy sao?” Tô Trầm rốt cuộc nổi hứng thú.

Loại thủ đoạn tam linh nhất thể này tuy có thể mang đến thực lực cường đại, nhưng cũng tất nhiên có tác dụng phụ mạnh mẽ, trên ý nghĩa nào đó đã không tính là con bài chưa lật, ngược lại càng giống liều một lần cuối cùng trước khi chết, đã không theo đuổi thắng lợi nữa, mà chỉ theo đuổi có thể cho đối phương một đòn hung hăng.

Đối mặt loại tình huống này, đại đa số mọi người sẽ lựa chọn tránh lui, bởi vì thời gian là thiên địch của bọn họ.

Nhưng Tô Trầm càng muốn kiến thức một phen, Linh tộc sau khi tam vị nhất thể, thực lực có thể mạnh đến cỡ nào.

Cho nên hắn không lùi mà tiến, đầu rồng biến mất, bản thân lại trực tiếp xuất hiện ở bên cạnh Mặc Niết Lạp Tư.

Lúc này Mặc Niết Lạp Tư đã thành làm một linh thể to lớn cao ba trượng, bởi vì tam linh hợp nhất, mặt lão vặn vẹo, đã nhìn không ra bộ dáng ban đầu của Mặc Niết Lạp Tư, nhưng thù hận đối với Tô Trầm lại không giảm chút nào.

“Vì vinh quang tộc ta!” Mặc Niết Lạp Tư phát ra tiếng gầm rú mơ hồ không rõ, hướng Tô Trầm há mồm rống to.

Vì thế một cơn lốc tinh thần đã mãnh liệt ập đến.

Như du ngoạn ở mặt biển lại gặp sóng to cấp mười hai, Tô Trầm cảm nhận được cơn lốc tinh thần mạnh khó có thể nói nên lời.

Tuy như thế, đối với Tô Trầm lại hiển nhiên chưa có tác dụng gì.

Nếu đối phương là gió lốc, vậy hắn chính là một tảng đá.

Một khối đá to lớn cứng rắn trong biển, mặc kệ ngươi sóng gió ngập trời, cũng khó lay động.

Loại cơn bão tinh thần to lớn mà thiếu châm chích này, đối với hắn đã không có tác dụng gì nữa.

Nhưng một tiếng rống này của Mặc Niết Lạp Tư hiển nhiên cũng không phải công kích chính thức gì, mà chỉ là phát tiết đơn thuần.

Sau khi phát tiết mới là đề tài chính.

Ầm!

Một cơn bão tinh thần kia ở sau khi thổi qua Tô Trầm cũng chưa biến mất từ đây, mà là bỗng nhiên triển khai, nháy mắt diễn biến thành một thế giới mãng hoang.

Tô Trầm thân ở trong mãng hoang thế giới này, nhưng lại mỉm cười như chuyện vặt, nơi này tùy tiện xuất hiện một sinh vật cũng to lớn như núi, một chân là có thể đem hắn đạp bẹp.

“Huyễn giới?” Tô Trầm khẽ nhíu mày.

Đây mới là huyễn giới đích thực!

Ngưng hư hóa thực, đem tồn tại trong ảo thuật hóa thành chân thật, tuy chỉ có thể tồn tại trong huyễn giới, nhưng chỉ cần ở trong huyễn giới này, mọi thứ nơi này liền đều chịu chủ nhân huyễn giới khống chế, do đó giải quyết bất cứ kẻ địch nào tiến vào huyễn giới.

Thì ra tam linh hợp thể, chính là để thực lực Mặc Niết Lạp Tư đột phá xiềng xích Linh tộc, đạt tới mức độ nắm giữ ảo thuật pháp tắc tầng diện cao nhất.

Tô Trầm lại cảm thấy thất vọng: “Chỉ là như thế này sao?”

“Có thể giết ngươi là đủ rồi!” Trên bầu trời truyền đến tiếng Mặc Niết Lạp Tư rít gào.

Một con bò tót to như ngọn núi cao chạy đến, đạp một bàn chân về phía Tô Trầm.

“Sự thật là... Không đủ!” Tô Trầm hoàn toàn không thèm để ý vung ra một cú đấm.

Như con kiến giơ lên chân trước muốn ngáng voi qua đường một cước.

Nhưng con kiến này lại đã làm được.

Một khắc Tô Trầm giơ nắm đấm, một ánh sáng màu trắng thoạt nhìn không bắt mắt từ trên nắm đấm bùng nổ, đánh trúng vào trên cái chân sắp hạ xuống của con bò tót kia, chân bò tót khổng lồ liền bị đánh thành bột. Con bò tót khổng lồ phát ra một tiếng gầm rú cuồng bạo, trực tiếp hóa thành vô số ngôi sao biến mất.

Huyễn giới có thể cho biến ảo sinh vật có được năng lực công kích chân thật, nhưng lại không thể ảnh hưởng Tô Trầm, không thể khiến thực lực Tô Trầm yếu đi.

Cho nên Mặc Niết Lạp Tư biến ảo sinh vật tuy thoạt nhìn rất to rất trâu, thực tế không địch nổi Tô Trầm một hiệp.

Cũng may huyễn giới cũng không phải dựa vào một con bò tót như vậy đả thương địch thủ.

Huyễn giới ý nghĩa ở chỗ cuồn cuộn không ngừng, vô cùng vô tận.

“Xuất hiện đi, vô tận huyễn quân của ta, bao phủ hắn!”

Theo tiếng rống cuồng bạo của Mặc Niết Lạp Tư, vô cùng vô tận sinh vật huyễn giới chen chúc mà đến, như thủy triều tràn qua mặt đất.

Các sinh vật huyễn giới này thực lực phần lớn bình thường, Tô Trầm đấm một phát đã có thể đánh giết, nhưng vô luận giết như thế nào, các sinh vật huyễn giới này cũng giết không hết. Một con chết, trên đất trống phương xa rất nhanh sẽ nảy sinh một con mới, sau đó tiếp tục lao tới. Như thế luân hồi lặp đi lặp lại không dừng.

Cho nên vô luận Tô Trầm ra tay như thế nào, cũng không diệt được đội quân huyễn giới này.

Không chỉ có sinh vật huyễn giới là như thế, ngay cả thực vật huyễn giới cũng tràn ngập nguy hiểm. Bất cứ một cành cây ngọn cỏ nào cũng có thể đột nhiên bùng nổ, hóa thành bánh xe đao sắc bén cuốn giết Tô Trầm.

Thậm chí ngay cả gió, mây, mưa trên không trung cũng tràn ngập sát khí.

Huyễn giới sát cảnh, chỉ cần chủ nhân muốn, thì bất cứ một chỗ nào cũng là hung hiểm.

Thân ở trong tuyệt cảnh như vậy, cũng may là tồn tại như Tô Trầm, đổi thành bất cứ kẻ nào khác, đã sớm bị đánh thành cặn.

Mặc dù là Tô Trầm cũng cảm nhận được một ít mệt nhọc —— các sinh vật huyễn giới kia nói là bình thường, thật ra nếu có thể thả ra, mỗi con cũng có thực lực cấp bậc Diêu Quang. Có thể ở trong thế giới của mình chế tạo vô hạn Diêu Quang, uy lực của huyễn giới có thể nghĩ mà biết.

“Quả nhiên lợi hại!” Trong mắt Tô Trầm hiện ra một tia hưng phấn: “Nhưng phương diện này luôn cảm giác có chút hương vị lão quỷ Ảo Mộng kia nha. Các ngươi đi lại gần như vậy, ngươi nhất định là theo hắn học không ít nhỉ?”

Lần này Mặc Niết Lạp Tư không để ý tới hắn.

Tô Trầm lại cười lên hê hê: “Uy lực huyễn giới tuy mạnh, nhưng muốn duy trì nó, hẳn cũng không phải chuyện dễ dàng. Hôm nay đã đối đầu rồi, vậy nhân tiện cũng kiểm nghiệm một phen lực lượng pháp tắc mới của ta đi.”

Lực lượng pháp tắc mới của ngươi?

Mặc Niết Lạp Tư ngạc nhiên.

Một khắc Tô Trầm tấn thăng, minh tính, trên ngộ thiên đạo, chính là thời cơ tốt để nắm giữ lực lượng pháp tắc.

Hắn chưa lựa chọn ảo thuật, đó là bởi vì hắn có lựa chọn khác tốt hơn mạnh hơn.

Mặc Niết Lạp Tư theo bản năng cảm thấy một tia không ổn, chỉ thấy trong mắt Tô Trầm hiện ra thần quang: “Lấy lệnh của ta, ban ngươi sinh mệnh! Còn không tỉnh lại!”

Theo tiếng rống này, chỉ thấy các mãng hoang cự thú tới tấn công đột nhiên đồng thời dừng lại, con nào mắt cũng tỏa ánh sáng màu đỏ, sau đó quay đầu nhìn bầu trời.

Mặc Niết Lạp Tư theo bản năng cảm thấy một tia không ổn, bởi vì lão cảm nhận được, các ảo thuật cự thú kia đã thoát ly lão khống chế.

Tại sao có thể như vậy?

Đây là thủ đoạn gì?

Ngay sau đó chỉ thấy các mãng hoang cự thú kia đồng thời hướng bốn phía phóng đi, lao về phía các cự thú còn chưa bị Tô Trầm khống chế, thế mà lại hỗn chiến tự giết lẫn nhau.

Không chỉ có thế, ngay cả các cỏ cây gió mây kia cũng đều có ý chí của mình, bắt đầu hỗn loạn tự giết lẫn nhau, một ít huyễn linh thậm chí có ý chí của mình, thế mà chủ động hướng thế giới này khởi xướng công kích.

Huyễn giới chính là Mặc Niết Lạp Tư, hướng huyễn giới khởi xướng công kích chẳng khác nào hướng Mặc Niết Lạp Tư công kích.

Huyễn giới hỗn loạn mang tới cho Mặc Niết Lạp Tư đả kích thật lớn, làm gánh nặng của lão đột nhiên tăng thêm.

“Không, ngươi làm như thế nào? Sao có khả năng?” Mặc Niết Lạp Tư hoảng sợ gầm rú.

“Chỉ là cho chúng nó sinh mệnh chờ mong mà thôi.” Tô Trầm chậm rãi nói.

Ở phía sau hắn, Thất Huyết Thiên Địa pháp tướng đã lại lần nữa triển khai, bảy con hồng hoang cự thú từ thế giới chân thật xuất hiện ở sau lưng Tô Trầm, ở đỉnh đầu hắn, càng có một con Chúc Long đang chậm rãi bay vòng.

Chúng nó thoạt nhìn là tồn tại chân thật như thế.

Mặc Niết Lạp Tư rốt cuộc đã hiểu cái gì, lão sợ hãi hô lên: “Thần hóa! Vạn vật phong thần! Ngươi thế mà nắm giữ vạn vật phong thần!”

Nghe nói trong thiên địa tồn tại một loại pháp tắc, khiến sinh linh có thể không ngừng tiến hóa, tấn thăng, cuối cùng đạt tới cảnh giới của thần.

Đây là phong thần pháp tắc trong truyền thuyết, Tô Trầm gọi nó là thần hóa.

Cho nên hắn lúc trước nói mình thần hóa Thất Huyết Thiên Địa pháp tướng đã là đang nói cho mọi người lực lượng pháp tắc của mình, chỉ là lúc ấy ai cũng chưa để ý, chỉ cho rằng hắn khoe khoang.

Nhưng thần minh tấn thăng cảm thiên động địa, là chỉ có thiên địa mới có thể cho, không ai có thể làm.

Cho nên phong thần loại pháp tắc này, tồn tại thì cũng tồn tại, lại nhất định sẽ không có ai nắm giữ.

Bởi vì nếu bị người ta nắm giữ, liền ý nghĩa hắn muốn cho ai thành thần thì kẻ đó thành thần.

Điều này so với bản thân thành thần còn trâu hơn nhiều.

Ở thế giới này chính mình cũng không thành được thần, nói gì tới phong thần?

Cho nên không ai vọng tưởng có được loại pháp tắc này.

Hơn nữa ở trong thế giới như sương mù kia, muốn nhìn thấy pháp tắc cũng không dễ dàng, huống chi lựa chọn, bàn gì tiếp nhận?

Nhưng Tô Trầm lại lựa chọn chính là pháp tắc này.

Thật ra cái này cũng không phải hắn lựa chọn, mà là thực lực của hắn sau khi đạt tới tự nhiên xuất hiện.

Bởi vì ở trước đó, hắn đã nắm giữ không gian pháp tắc, lĩnh ngộ bộ phận lôi điện, hỏa diễm, phong vân và tinh thần pháp tắc.

Khiến Tô Trầm không ngờ là, lý giải đối với bốn thứ sau, vừa vặn chính là căn cơ lĩnh ngộ phong thần pháp tắc.

Mà ở sau khi đạt được phong thần pháp tắc, Tô Trầm liền biết, nếu muốn tiếp tục tăng lên, nhất định phải tiến một bước tăng mạnh lý giải cùng nắm giữ đối với lĩnh vực khác.

Về phần giai đoạn này, thần hóa của hắn chỉ có thể khiến vạn vật thông linh, cho nên lúc trước hắn thần hóa Thất Huyết Thiên Địa pháp tướng của mình mới có thể đạt tới hiệu quả tương tự với huyễn giới.

Chẳng qua khác với huyễn giới, huyễn giới trọng ở ngưng hư, thần hóa trọng ở thành thực.

Huyễn giới đem tư tưởng hóa thành thực thể, nghe qua càng thêm trâu bò, nhưng giới hạn trong huyễn giới, hơn nữa tiếng sấm to nhưng mưa lại nhỏ, thần hóa khiến sự vật thực tế tồn tại có được linh tính, nó tồn tại vừa chân thật kiêm có tiềm lực phát triển.

Nói từ trên lý luận, phong thần pháp tắc của Tô Trầm đạt tới đỉnh phong, chính là cấp độ vạn vật phong thần, trên trời dưới đất duy ngã độc tôn.

Về phần bây giờ, hắn đương nhiên không làm được.

Nhưng khiến sinh vật huyễn giới này đạt được ý chí tự do, chịu hắn điều khiển, vẫn là không có vấn đề gì. Mà mượn dùng lực lượng huyễn giới, Tô Trầm thậm chí hoàn thành thất huyết hiển tính của bản thân.

Nhìn nhìn bảy đại hoang thú phía sau lần đầu tiên đồng thời xuất hiện, trong lòng Tô Trầm cũng thổn thức không thôi: “Khó trách mọi người luôn nói kẻ địch là đá kê chân tốt nhất, nếu không có ngươi hỗ trợ, ta muốn làm tới bước này thật sự không biết cần tới khi nào. Mặc Niết Lạp Tư, còn có thủ đoạn gì, mau lấy ra đi.”

Lòng tràn đầy kỳ vọng.