Chương 1352 Lại đi vào thế giới Mộng
Ba vị Yêu Hoàng đã không thảo luận sự việc nữa, mà là bắt đầu ăn thùng uống vại.
Đám người Diệp Phong Hàn bất đắc dĩ, chỉ có thể thấp thỏm lo âu chờ đợi.
Rốt cuộc, ở sau khi ăn xong đám Yêu tộc này chuẩn bị rời khỏi.
Ngay tại lúc muốn rời đi, chợt nghe một Yêu Vương bẩm báo: “Ba vị bệ hạ, vừa rồi ở dưới triền núi phát hiện, Vong Ưu Thảo có dấu vết từng ngắt lấy.”
Nghe được lời này, ba vị Yêu Hoàng đồng thời ngừng bước.
Ám Nha Thiên Vương đã âm trầm nói: “Ngươi xác định?”
“Xác định!” Tên Yêu Vương kia trả lời: “Bùn đất là mới lật ra, hẳn là thời gian ngắt lấy không dài.”
Tử Tâm Yêu Hoàng nói: “Yêu tộc ta chưa bao giờ dám hứng thú đối với Vong Ưu Thảo, chỉ có Nhân tộc mới sẽ nhu cầu Vong Ưu Thảo lượng lớn.”
“Có Nhân tộc ở phụ cận!” Xích Mục Yêu Hoàng đã rít gào thành tiếng, hai mắt phát sáng, nhìn xung quanh.
Đám người Diệp Phong Hàn cùng nhau âm thầm kêu khổ, như thế nào cũng không ngờ sẽ bị dấu vết hái Vong Ưu Thảo bại lộ.
Yêu Hoàng có ý tìm kiếm, trận ẩn nấp cao cấp này sợ là trốn không thoát.
Thường Hòa suýt nữa muốn lao ra liều mạng, lại bị Diệp Phong Hàn gắt gao đè lại.
Nói cũng kỳ quái, Xích Mục Yêu Hoàng kia nhìn hồi lâu, nguyên trận này lại vẫn tồn tại như cũ.
Sao vậy? Nguyên trận của Vô Cực Tông đã cường đại đến mức ngay cả Yêu Hoàng tìm kiếm cũng có thể lừa gạt sao?
Mọi người cùng nhau run rẩy ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Xích Mục Yêu Hoàng đang xoay người nhìn xung quanh, duy chỉ có chưa nhìn tảng đá lớn này dưới chân mình.
Mọi người đồng thời thở phào, quả nhiên ý kiến nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, vẫn là có đạo lý nhất định mà.
Đồng thời cùng nhau lặng lẽ cầu nguyện, vị Xích Mục Yêu Hoàng này đừng cúi đầu.
Xích Mục Yêu Hoàng trợn con mắt to màu đỏ nhìn hồi lâu cũng không thấy được nhân loại nào, thở dài, thu hồi thần thông, bất đắc dĩ nói: “Chưa phát hiện cái gì.”
Hắn là một kẻ năng lực tìm kiếm mạnh nhất trong ba vị hoàng, trời sinh Huyết Sát Mục, tuy không phải lấy tìm kiếm làm chủ, lại vẫn có công hiệu phát giác che giấu rất mạnh. Hắn cũng đã không nhìn ra cái gì, vậy Tử Tâm Yêu Hoàng và Ám Nha Thiên Vương cũng không tốn công nữa.
Ám Nha Thiên Vương nói: “Hẳn là lúc trước tới đây hái thuốc, thấy chúng ta tới liền vội vàng bỏ chạy rồi.”
Tử Tâm phụ họa: “Ta thấy đúng thế.”
“Mấy tên tiểu tặc hái thuốc mà thôi, không cần để ý tới, chúng ta đi thôi.” Tam Hoàng nói xong đã bước lên yêu vân, mang theo Yêu tộc thuận gió mà đi.
Thường Hòa đang muốn đi ra, Diệp Phong Hàn lại giữ chặt tay hắn bất động.
Mọi người tiếp tục đứng ở trong tảng đá lớn, mặc kệ thời gian trôi qua.
Cũng không biết đợi bao lâu, tâm tình mọi người dần dần không kiên nhẫn, năng lượng của nguyên trận cũng dần dần hao hết.
Thường Hòa thật sự không nín được đang muốn nói chuyện, lại bị Diệp Phong Hàn bịt miệng hắn, sau đó chỉ chỉ phía trước.
Chỉ thấy trên đất trống phía trước đột nhiên xuất hiện một cái nhô lên, tiếp đó là một con tê tê từ lòng đất chui ra, hóa thành hình người, mặc áo giáp, trong tay còn cầm thanh trường mâu, thế mà lại là yêu thú cấp lĩnh chủ.
Xuyên Sơn tướng quân này nhìn xung quanh một hồi, lẩm bẩm một câu không biết nói gì, sau đó lại hướng về địa để chui đi, biến mất không thấy.
Mọi người không biết lĩnh chủ tê tê này chạy đi đâu, trong lúc nhất thời đều không dám động. Ngược lại Diệp Phong Hàn trực tiếp mở miệng: “Được rồi, nó đi rồi.”
Nói xong đã mở ra pháp trận đi ra ngoài.
“Này, ngươi làm sao biết nó đi rồi? Nói không chừng nó còn ẩn nấp dưới lòng đất.”
Diệp Phong Hàn lạnh lùng nói: “Ta có Mộng Giảo huyết mạch, cảm giác tinh thần. Thằng cha này nấp tuy kỹ, nhưng tinh thần lực thấp, lại là nấp ở dưới lòng đất, quả thực bắt mắt như ngọn đèn sáng trong đêm đen, tích tắc có thể phát hiện. Yên tâm đi, hiện tại thằng cha này đã chạy, phụ cận không có Yêu tộc khác nữa.”
Mọi người lúc này mới thở phào.
Thường Hòa còn đang than thở: “Ngươi sớm đã có Mộng Giảo pháp tướng, cũng chưa nghe nói có năng lực quan sát mạnh như vậy mà.”
Diệp Phong Hàn chưa trả lời.
Thường Hòa nói không sai, hắn sớm đã mở ra Mộng Giảo pháp tướng, nhưng mặc dù đại thành, thật ra cũng chưa có sức quan sát mạnh như vậy. Mộng Giảo pháp tướng tuy mạnh, lại chung quy không phải dùng để quan sát.
Hắn có thể phát hiện, còn có một nguyên nhân, chính là viên Kim Đan kia trong cơ thể.
Là viên Kim Đan kia khiến năng lực tinh thần cảm giác của hắn tăng cường trên diện rộng, cho nên mới trực tiếp cảm giác tê tê nấp ở trong lòng đất.
Hắn không biết đây là chuyện gì, chỉ có thể đem việc này tính cả tin tức vừa rồi nghe được cùng nhau thông qua hộp thông tin báo cáo cho Tô Trầm.
————————————————
Vô Cực cung.
Ở sau khi nghe xong Diệp Phong Hàn báo cáo, Tô Trầm trầm mặc thật lâu.
“Làm sao vậy? Phu quân?” Cố Khinh La đi tới, ôm lưng hắn, cách đó không xa là Chư Tiên Dao đang đun nước pha trà. Tuy lấy thủ đoạn của nàng, có thể trực tiếp lấy nguyên lực đun sôi, Chư Tiên Dao lại càng thích loại phương thức đun lửa chậm này hơn, tỏ ra thú vị hơn.
“Cũng không có gì, chỉ là đã tìm được ba tiểu tặc lúc trước chạy trốn, chuẩn bị chặn đường lui của chúng ta.” Tô Trầm không chút để ý trả lời.
Đường đường tồn tại Hoàng Cực, cứ như vậy bị hắn nói thành tiểu tặc.
Nghe được Tô Trầm nói, Cố Khinh La cười khẽ: “Thế mà bọn hắn nghĩ ra, thực cho rằng có thể chui vào sơ hở của phu quân.”
Tô Trầm lại lắc đầu: “Bọn chúng không phải từ Vân Khởi tiến vào, mà là tính tiến công Dạ Kiêu.”
“Dạ Kiêu?” Lần này đến lượt Cố Khinh La và Chư Tiên Dao giật mình.
“Hả.” Tô Trầm gật đầu: “Cho nên nói, Ám Nha Thiên Vương kia vẫn rất có sáng tạo rất có ý tưởng.”
Nói đến phòng thủ hậu phương, Tô Trầm quả thực chưa bố trí trọng binh ở Dạ Kiêu.
Cái này không phải hắn nghĩ không chu toàn, mà là căn bản không thực tế.
Khắp nơi đóng trọng binh, bản thân đã là một loại cách nói miệng pháo không chịu trách nhiệm, đạo dụng binh vốn ở chỗ nặng nhẹ kết hợp. Đem toàn bộ binh lực phân bố chia đều ở mỗi một tuyến, cũng không tồn tại cái gọi là trọng quyền xuất kích nữa.
Tuy như thế, Tô Trầm cũng quả thực đã làm chút phòng bị, phái bộ phận đệ tử Vô Cực Tông ở vùng Dạ Kiêu. Chỉ là không ngờ tam hoàng giảo hoạt như thế, không ngừng biến hóa tuyến đường tiến lên, tránh thoát điều tra, tới gần biên cảnh Dạ Kiêu. Nếu không phải Diệp Phong Hàn kịp thời phát hiện, Dạ Kiêu thật sự có khả năng gặp họa. Tuy nói Nhân tộc không đến mức bởi vậy bị diệt, bản thân Dạ Kiêu tổn thất thê thảm nặng nề sợ là khó tránh khỏi.
Nhưng bây giờ đã biết, Tô Trầm tự nhiên phải cho những kẻ to gan lớn mật kia một niềm vui bất ngờ.
Thời khắc này nghĩ một chút, Tô Trầm cười nói: “Vị Ám Nha Thiên Vương này coi như là nhân vật lợi hại, chẳng qua còn chưa đặt vào trong mắt ta. Không bằng Khinh La nàng và Tiên Dao cùng đi giải quyết bọn chúng đi.”
“Để chúng ta đi?” Chư Tiên Dao ngạc nhiên.
“Ừm. Nhất là nàng, Tiên Dao.” Tô Trầm rất nghiêm túc trả lời: “Nàng không cảm thấy, Ám Nha Thiên Vương kia rất thích hợp trở thành người hầu mới của nàng sao?”
Mắt Chư Tiên Dao lập tức lóe sáng.
Sức quyến rũ của Chư Tiên Dao ở dưới sự trợ giúp của Tô Trầm liên tục tăng lên, hôm nay quả thực đã có tiến triển thật lớn, không mị hoặc Yêu Hoàng được, Yêu Vương lại vẫn có cơ hội nhất định.
Mà Ám Nha Thiên Vương thực lực tuy mạnh, bản chất lại vẫn là vương cấp, đang ở trong hệ thống Chư Tiên Dao bắt được.
Nếu có thể thu được yêu này, đối với thực lực Chư Tiên Dao tăng trưởng tuyệt đối cực lớn.
Nghĩ đến đây, Chư Tiên Dao đã vỗ tay cười nói: “Như thế rất tốt. Vậy phu quân thì sao? Chàng không đi sao?”
Tô Trầm lắc đầu: “Ta còn có chút việc cần xử lý một phen.”
Ám Nha Thiên Vương mặc dù có chút khiến hắn bất ngờ, nhưng chung quy chỉ là đường nhỏ mà thôi.
Ở trong cảm nhận của Tô Trầm, một tin tức khác Diệp Phong Hàn báo cáo mới khiến hắn chấn động.
Đó là về năng lực của Kim Đan.
Phòng luyện công.
Tô Trầm khoanh chân ngồi, vận chuyển nguyên lực, đem Mộng Giảo pháp tướng vận hành đến mức tận cùng.
Mộng Giảo pháp tướng của hắn đã sớm đại thành, thời khắc này vận chuyển như thế nào cũng không nhìn thấy tà mị.
Tô Trầm cũng không vội, trầm ngâm một lát, đã mở ra một cái bình.
Trong bình sinh ra sương khói, hóa thành bộ dáng một tinh linh, chính là hình thái mộng tinh linh ở thế giới chân thật.
Thời khắc này nắm mộng tinh linh, Tô Trầm đến: “Mang ta đi mộng thế giới.”
Mộng tinh linh đó liều mạng gào thét: “Ngươi là kẻ địch vĩnh hằng của Ảo Mộng Chi Chủ, Ảo Mộng Chi Chủ đã từ chối ngươi. Ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tiến vào mộng thế giới!”
Tô Trầm hừ một tiếng: “Ngươi cho rằng không được cho phép ta không vào được sao? Vậy ngươi thật sự quá coi thường ta rồi.”
Nói xong hắn trừng hai mắt, tinh thần lực hùng mạnh đâm vào trong cơ thể mộng tinh linh kia, chỉ thấy mộng tinh linh kia lớn tiếng kêu thảm, không ngừng biến ảo, dần dần hình thành một phù văn ấn ký, chính là thứ nọ lúc trước từng xuất hiện trên mu bàn tay Tô Trầm.
Chỉ là hôm nay ấn ký này trực tiếp xuất hiện ở không trung, không ngừng xoay tròn, ở không trung mở ra một cửa động do sương khói cấu thành.
Xuyên qua cửa động, mơ hồ có thể nhìn thấy thế giới đủ mọi màu sắc trong hang kia, như thế giới kia đang triệu hồi ngươi, thỉnh thoảng còn có tiếng cười nói réo rắt.
Tô Trầm lại hừ một tiếng: “Dùng loại thủ đoạn này để lừa ta?”
Một tay vỗ, sương khói tan vỡ, không trung hóa lại thành hư vô, cái gì cũng không có.
Nhưng vào lúc này, Tô Trầm lại hướng không trung chộp một phát, sương khói ngưng tụ lại, cửa động tái hiện, chỉ là một lần này, xuất hiện không là thế giới xinh đẹp nhiều màu sắc nữa, mà là một hình ảnh hơi thở bóng tối âm trầm tràn ngập âm lãnh.
Tô Trầm lại nói: “Vậy mới đúng!”
Tuy hoàn toàn khác mộng thế giới mình từng tiếp xúc, nhưng Tô Trầm lại biết đây mới là mộng thế giới thật sự.
Hai mắt thần quang nở rộ, tinh thần đã xâm nhập đối diện.
Ngay tại cùng lúc tinh thần hắn lan tràn, hắn nhìn thấy một hư ảnh đang hình thành ở đối diện.
Đó là mình.
Là hình ảnh của mình.
Tinh thần lực của hắn ở mộng thế giới cấu thành hình ảnh!
Quả nhiên là như thế này sao?
Đây là một thế giới chỉ có tinh thần lực mới có thể tồn tại, tinh thần lực ở thế giới này được cụ thể hóa, do đó hình thành các loại tồn tại kỳ dị quỷ lệ.
Nhưng đồng thời bọn họ còn có thể nối với hiện thế, cho nên mới trở thành cái gọi là mộng thế giới.
Mộng thế giới, không phải mộng thế giới, mà là kẻ tiến vào như ở trong mộng.
Ý tứ gần nhau, ý nghĩa lại một trời một vực.
Tô Trầm chính là phát hiện một điểm này, cho nên mới có thể mạnh mẽ đột phá vào, bởi vì ở trên bản chất, mộng thế giới cũng là một thế giới độc lập khách quan tồn tại.
Tinh thần lực ngưng tụ thành hình ảnh Tô Trầm vừa xuất hiện đã ở một mảng không gian âm trầm tối tăm.
Không có sự sặc sỡ của mộng thế giới trước kia, chỉ có vô tận âm lạnh và bóng tối.
Ngay tại cùng lúc hình ảnh Tô Trầm giương mắt nhìn chung quanh, bốn phía nổi lên tiếng kêu lạ, vô số tà vật như cái bóng đã chen chúc mà đến, hướng Tô Trầm bay đi.
Hình tượng những tà vật hắc ám này, giống hệt với tà mị Diệp Phong Hàn ngày đó chứng kiến.
“Quả nhiên như thế sao? Các ngươi lũ hề nhảy nhót này, vừa có cơ hội, liền bắt đầu chính thức xâm nhập.” Tô Trầm cười lạnh: “Nhưng lần này, các ngươi tính toán sai rồi.”
Tô Trầm nói xong, một cơn bão tinh thần mênh mông đã thổi quét ra, như thủy triều mênh mông vậy nháy mắt đem những tà mị kia nuốt hết.
Hắn lần này mạnh mẽ xông vào, chính là hướng về phía những tà mị này.