Chương 1354 Lai Lịch
Ảo Mộng Chi Chủ đã rời khỏi.
Tô Trầm ngồi ở trong phòng không nhúc nhích.
Đáp án này khiến Tô Trầm cảm thấy tim đập nhanh.
Sau khi ngồi trầm ngâm rất lâu, Tô Trầm đứng dậy, triệu ra Hư Không Hải Mã.
Hư Không Hải Mã ngẩng cổ, mang theo Tô Trầm bắt đầu bước nhảy hư không. thiên phú nhảy vọt không gian của Hư Không Hải Mã so với Tô Trầm còn mạnh hơn, khoảng cách bước nhảy cực xa, nhưng nó không giống Tô Trầm lĩnh ngộ không gian pháp tắc có thể sinh tồn ở trong hư không, cần Tô Trầm bảo hộ mới có thể lưu lại hư không thời gian dài. Mà khi hai bên kết hợp, Tô Trầm có thể mượn dùng lực lượng Hư Không Hải Mã, đi đường gần nhảy vọt nhanh chóng, đạt tới mức chớp mắt ngàn dặm trên ý nghĩa thật sự.
Nơi này hôm nay đã là lãnh địa Nhân tộc, bởi vì nơi này hoàn cảnh ác liệt, hiếm thấy vết chân, cho nên tới bây giờ, nơi này vẫn là một mảng hoang vu. Chỉ có một số đệ tử Vô Cực Tông bị phái ra thủ hộ ở đây, vẫn đang thủ vững cương vị.
Vài tên đệ tử đang nhàm chán thủ hộ.
Tiến vào hang ngầm linh đường, Tô Trầm đã tới bên cạnh tượng thần Tử Thần Già La kia.
Trong tượng thần phát ra tiếng cười hê hê.
“Cái này không phải khẩn cầu.” Tô Trầm nói.
“Linh tộc đã bị ta diệt.”
Sương khói vấn vít, ngưng tụ ra một hình ảnh hư ảo cực lớn giống tử thần, hướng Tô Trầm rống lớn.
Già La cười lên hê hê: “Vậy mới đúng chứ. Nhưng nói thực ra, ta cũng không phải quá rõ, có lẽ vài tên, có lẽ rất nhiều? Ký ức loại chuyện này, ai biết nó sẽ khôi phục một khối nào chứ? Có lẽ lần đầu tiên ăn cơm đã khôi phục, cũng có thể ăn mãi đến cuối cùng...”
“Ồ, sao có thể.” Già La lớn tiếng nói: “Ta không biết minh ước vĩnh hằng nào cả.”
Thanh âm Già La im bặt mà dừng.
Già La vội nói: “A, không phải như thế. Ta chỉ là biết minh ước vĩnh hằng ước chừng là cái gì, nhưng cũng không rõ nội dung cụ thể của nó nha.”
Già La trả lời: “Hiệp nghị giữa các vị thần.”
Già La nói: “Cái đó ta là thật sự không nhớ được.”
“Ta muốn Linh tộc.”
Già La tham lam nhìn Linh tộc, rốt cuộc đồng ý: “Được rồi, nhưng ngươi tốt nhất hỏi những thứ ta biết.”
“Không biết.”
“Không biết.”
“Không biết.”
“Ta chỉ biết minh ước vĩnh hằng là một linh ước ước thúc các vị thần, không cho phép các vị thần tiến vào thế giới này.”
“Nhưng vẫn có ý chí một số vị thần tiến vào.” Già La tiếp tục nói.
Già La trả lời: “Ví dụ như Mẫu Thần của Vũ tộc, ví dụ như ta.”
Hắn lại lần nữa nhớ tới lão ăn mày kia.
“Lực lượng.” Già La trả lời: “Vi phạm minh ước, xâm nhập thế giới trong giới bích, cần trả giá đắt. Lực lượng tiến vào càng nhiều, cái giá phải trả càng lớn. Ta vốn không bị thương nặng như vậy, nhưng vì chạy vào nơi này, không thể không bỏ qua toàn bộ thân thể cùng đại bộ phận ký ức của mình, chỉ để lại một tia tàn hồn tiến vào giới bích.”
“Ta đã trả lời ngươi một vấn đề, muốn đạt được nhiều đáp án hơn, dùng Linh tộc để đổi!”
“Ha ha ha ha!” Sương khói thổi quét, bao lấy Linh tộc kia, Linh tộc vốn là linh thể thực hóa, nhưng ở dưới sương khói kia bao bọc thế mà lại hư hóa, hóa thành một làn sương khói, dung nhập trong đó, vì thế tàn hồn của Tử Thần Già La cũng liền theo đó phình to một tia.
“Bây giờ, nói cho ta biết liên hệ của minh ước cùng giới bích.”
Một hồi lâu, hắn trả lời: “Ta còn chưa đạt được ký ức về bộ phận này, nói là thức tỉnh một ít tin tức về bên ngoài giới bích. Nếu ngươi dám hứng thú...”
“Một tên Linh tộc.”
“Đó là một thế giới nguyên năng dư thừa, so với nơi này dư thừa hơn nhiều. Nguyên năng phong phú lưu động như nước... Có thể tùy ý cướp lấy.”
“Ta không biết nguyên năng chi hải gì cả, nhưng chung quanh thế giới kia quả thực có một vùng biển lớn, do lượng lớn nguyên năng ngưng tụ thành.”
Thế giới chỗ các vị thần thế mà lại là không gian chỗ nguyên năng chi hải, mà trung ương nguyên năng chi hải, thì ra còn có lục địa.
Hắn vội hỏi: “Nơi đó đã có nguyên năng phong phú mà dư thừa, các vị thần lại vì sao luôn muốn xâm nhập Nguyên Hoang?”
Tô Trầm lại lần nữa cho hắn một tên Linh tộc.
Không có sinh mệnh? Thế giới nguyên năng phong phú, lại không có sinh mệnh?
Một vấn đề sau khiến Tô Trầm đột nhiên nhớ tới tràng hiến tế kia đối với Nguyệt Thần.
Mà không gian nguyên năng chi hải, trừ các vị thần ra lại không có sinh mệnh khác.
Bọn họ không phải vì đất đai.
Nhận thức này khiến trong lòng Tô Trầm phát lạnh.
Lại vứt cho Già La một Linh tộc, Tô Trầm hỏi: “Trung ương nguyên năng chi hải đã có lục địa, có nguyên năng phong phú mà dư thừa, có các vị thần, vì sao lại không có sinh mệnh?”
“Sao lại không có?”
Chúng nó đã tới nơi này!
Chúng nó đã tới nơi này!
“Nguyên thú!” Hắn thốt ra.
Vì sao?
Giờ khắc này, Tô Trầm rốt cuộc đã hiểu.
Chúng nó đến từ nguyên năng chi hải.
Già La từ từ trả lời: “Ngươi cũng biết, truyền thuyết chỉ là truyền thuyết. Truyền thuyết mảnh đất này xuất hiện sớm nhất là nguyên tổ, về sau xuất hiện nguyên thú, sau nữa thiên địa kịch biến, nguyên tổ biến mất, nguyên thú ngủ đông... Kết hợp ngươi bây giờ biết đến, suy nghĩ một lần nữa, ngươi có thể ra được đáp án gì?”
Già La thở dài: “Ta cũng không biết có phải như vậy hay không, nhưng ký ức còn sót lại của ta nói cho ta biết, chân tướng rất tiếp cận với điều ngươi nói.”
“Ta không rõ, trừ phi ta thức tỉnh nhiều ký ức hơn nữa.”
“Ngươi hôm nay sẽ không nhận được nhiều hơn nữa.” Tô Trầm lui về phía sau.
Tô Trầm dừng bước, quay lại nhìn tượng thần.
Hắn nói xong đi ra khỏi hang.
Tô Trầm lẩm bẩm: “Có lẽ ngày ngươi tự do, chính là lúc tử vong.”