← Quay lại trang sách

Chương 1361 Chủ động xuất kích ( hạ )

Thuyền rồng Thanh Lan.

Trên chiến trường phương xa, chém giết vẫn đang kịch liệt, điểm chú ý của Dạ Lưu lại không ở đây.

Hắn nhìn phía sau.

Trên bầu trời, Vô Cực cung sừng sững trên không trung, tựa như hoàng giá, có địa vị chí cao vô thượng.

Nơi đó, mới là mục tiêu của Dạ Lưu.

Nhưng như khu trung tâm của Vĩnh Trú cung, Vô Cực cung cũng không phải nơi quan sát viên có thể tùy tiện đi.

Cũng may Dạ Lưu cũng không tính đi qua như vậy.

Hắn chỉ là lẳng lặng chờ, chờ cơ hội đến.

Chiến tranh tuy có phân chia tiền tuyến và hậu phương, nhưng giới hạn lại thường thường không rõ ràng như vậy.

Trên bầu trời khắp nơi đều là nguyên năng dao động, thường thường sẽ có bùng nổ một đợt công kích lớn, chỉ là dư âm đã có thể khiến bầu trời run rẩy. Vẫn Tinh Chiến Trận cũng không ngăn được toàn bộ dao động, một rồi lại một sóng triều từ tiền tuyến truyền tới, đem thuyền rồng phía sau cũng chấn động xóc nảy lên xuống, giống như đội tàu giãy dụa trong đại dương mênh mông.

Thỉnh thoảng còn có tu sĩ bị thương từ tiền tuyến trở về nghỉ ngơi hồi phục chữa thương, đợi sau khi khôi phục lại lần nữa xông ra tiền tuyến.

Tương tự cũng có xe bay chuyên môn vận chuyển các loại khí cụ bay múa ở bầu trời.

Đoàn người và đoàn xe qua lại, phác họa thành phòng tuyến khổng lồ mà phức tạp phía sau, Dạ Lưu đem những thứ này đều thấy ở đáy mắt, ghi vào đáy lòng.

Các quan sát viên trên danh nghĩa quan sát là chiến tranh, là bảo đảm tuyến đường hành động của đại quân, nhưng trên thực tế mỗi người đều quan tâm hậu phương phòng thủ của đối thủ, tìm kiếm điểm yếu, cơ mật vân vân của mục tiêu.

Vô luận Nhân tộc hay là Vũ tộc, mượn dùng các loại nguyên năng khí giới bọn họ đều có nhu cầu cường đại trên phòng thủ hậu phương, cũng bởi vậy có hệ thống hậu cần của mình, nắm giữ hệ thống này, chẳng khác nào nắm giữ bộ phận bí mật của kẻ địch.

Đương nhiên, những thứ này đều không phải quan trọng nhất.

Quan trọng là Vô Cực cung.

Dạ Lưu lại vụng trộm nhìn thoáng qua xa xa cung điện.

Cơ hội chờ đợi còn chưa đến, điều này làm Dạ Lưu có chút thấp thỏm lo âu, nhưng mặt ngoài vẫn thờ ơ như cũ.

“Dạ Lưu ca ca.” Thiếu Tân đi tới, trong ánh mắt mang theo một tia bất an.

Dạ Lưu cho hắn một ánh mắt trấn định, lặng lẽ truyền cho hắn một ý tứ: cơ hội sẽ đến, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.

Tựa như là nhận được ý tứ này, Thiếu Tân khôi phục bình tĩnh.

Chém giết trên bầu trời càng lúc càng kịch liệt, thương vong cũng càng lúc càng nặng, từ sau phòng tuyến biến hóa liền có thể thấy được, càng lúc càng nhiều người bị thương đang trở về, thời gian cần nghỉ ngơi hồi phục cũng càng lúc càng dài. Thỉnh thoảng có người hô.

“Thuốc, còn có thuốc không?”

“Mấy người đi bên kia!”

“Điều động người, chặn phía tây!”

Theo độ dữ dội của chiến trường tăng cường, thương vong tăng lên, cảm xúc của mọi người cũng đang trở nên nóng nảy bất an.

Đột nhiên ‘Ầm’ một tiếng, một quả cầu lửa thật lớn bay đến.

Mắt Dạ Lưu sáng ngời.

Chỉ thấy một tu sĩ trên thuyền rồng đã bay ra, đâm một kiếm về phía quả cầu lửa kia, quả cầu lửa bị hủy diệt.

Dạ Lưu thầm kêu một tiếng đáng tiếc.

Nhưng điều này cũng nói rõ theo độ quyết liệt tăng lên, tiền tuyến bỏ sót công kích sẽ càng lúc càng nhiều.

Quả nhiên, tiếp theo quả cầu lửa này, là càng lúc càng nhiều công kích từ tiền tuyến tới đây.

Vẫn Tinh Chiến Trận thoạt nhìn đã thừa nhận không ít tổn thất, đang co rút lại diện tích phòng ngự, để bảo đảm cường độ.

Đây là nguyên nhân căn bản công kích xuyên qua tiền tuyến.

Hơn nữa theo Vẫn Tinh Chiến Trận không ngừng co lại mặt phòng ngự, công kích bỏ sót sẽ chỉ tiến một bước tăng cường.

Cơ hội sẽ đến.

Dạ Lưu vỗ vỗ bả vai.

“Này, hai tên các ngươi, tách ra chút.” Một tu sĩ Nhân tộc phụ trách giám thị nói.

Thiếu Tân lập tức nói: “Chuyện liên quan gì tới ngươi, ta cùng Dạ Lưu đại ca sẽ không tách ra đâu.”

Quan sát viên là có sự tự do trao đổi với nhau, tu sĩ Nhân tộc kia có thể là xuất phát từ bản năng cảnh giác mới bảo bọn họ tách ra, thời khắc này bị nghẹn một phen, cũng chỉ có thể hừ một tiếng, nói thầm một câu: “Hai thằng ái có cánh không có trứng.”

“Ngươi nói cái gì?” Thiếu Tân giận dữ.

Vẫn là Dạ Lưu túm lấy hắn: “Đừng cãi cọ với loại người này.”

“Hừ! Ta muốn hướng tông chủ các ngươi tố cáo ngươi!” Thiếu Tân kêu lên.

“Vậy ngươi đi tố cáo đi.” Tu sĩ Nhân tộc kia không thèm để ý nói: “Quy tắc ước định, chúng ta khẳng định không thể tùy tiện động thủ với các ngươi. Nhưng nói mấy câu không tính là công kích. Nếu thế này cũng không thừa nhận được, ngươi cứ tự mình tức chết tươi đi.”

“Ngươi...” Thiếu Tân tức giận đến nhảy dựng lên, lại không có cách nào làm gì tu sĩ Nhân tộc kia.

Đối phương nói không sai, động thủ với ngươi đó là không có khả năng, nhưng đấu võ mồm loại sự tình này, tự mình chịu đựng đi.

Thật ra Nhạc Phong ở Vũ tộc, cũng thỉnh thoảng sẽ bị các tướng sĩ Vũ tộc nói mát trào phúng, chẳng qua có thể đến đều là người ý chí cường đại, cho nên ai cũng sẽ không để ý.

Cũng chỉ có Vũ tộc kỳ quái, tổng cộng mười tên quan sát viên, thế mà còn phái tiểu tử trẻ tuổi tới đây.

Đúng lúc này, ngoài bầu trời chợt hiện ra một ánh sáng, đột nhiên bổ về phía thuyền rồng.

Đó là một đòn hào quang lôi điện, vừa hung vừa hiểm, bổ chuẩn xác vào trên thuyền rồng, một đòn đem thuyền rồng bổ thành hai nửa.

Tới tốt!

Trong lòng Dạ Lưu kêu to, chợt bắt lấy Thiếu Tân bay vào không trung, đồng thời trên người sáng lên màn hào quang thủ hộ.

Nhưng màn hào quang này của hắn có vấn đề, thế mà chưa đem Thiếu Tân bao vào.

Dư uy của lôi điện bắn mạnh, đánh vào trên người Thiếu Tân, Thiếu Tân a một tiếng, lập tức bị thương nặng. Thật ra bị thương lần này có một bộ phận là lôi điện kia tạo thành, càng nhiều lại là trên tay Dạ Lưu hiện lên một đạo hào quang lôi điện.

Thiếu Tân bị thương không nhẹ, Dạ Lưu đã kêu to lên: “Mau cứu hắn!”

Vài tu sĩ Nhân tộc phụ trách giám thị đã bay tới. Các tu sĩ này thu được đều là mệnh lệnh chết, vô luận xảy ra chuyện gì cũng không được rời xa quan sát viên, giám thị bọn họ, đồng thời cũng bảo hộ bọn họ, không cho phép bọn họ có chuyện gì. Quan sát viên chỉ cần chết một, đó cũng là sóng gió trên ngoại giao, sẽ làm Vũ tộc cho rằng là Nhân tộc hại chết.

Cho nên vài tu sĩ giám thị đều cực khẩn trương, bay đến xem thương thế của Thiếu Tân, một người đã nói: “Hắn bị thương rất nặng, đây là Hủy Diệt Cức Lôi, ẩn chứa năng lượng mạnh mẽ, một khi tiến vào thân thể, sẽ liên tục phá hư bên trong, khó có thể nhẹ nhàng loại trừ được.”

“Tuyệt không thể để hắn chết!” Một tu sĩ khác nói.

“Chỉ có tông chủ mới có thể cứu hắn.”

“Lập tức dẫn hắn đi gặp tông chủ!” Dạ Lưu điên cuồng hét lên.

Vài tên tu sĩ đồng thời trở nên do dự.

“Còn do dự cái gì? Hắn sắp chết!” Dạ Lưu kêu lên.

Một tu sĩ rốt cuộc gật đầu: “Dẫn hắn đi Vô Cực cung trước.”

“Tên Vũ tộc này cũng bị thương.” Một tu sĩ Nhân tộc khác chỉ vào Dạ Lưu nói. Lôi điện đánh vào trên thân Thiếu Tân, cũng truyền đến trên người Dạ Lưu, hắn cũng bị chút ít lôi điện thương tổn, tuy không nặng như Thiếu Tân, nhưng cũng khá phiền toái.

“Cùng nhau mang đi.”

Mấy tu sĩ Nhân tộc đã mang theo hai quan sát viên Vũ tộc bay về phía Vô Cực cung.

Tô Trầm lúc này ngay tại đài chiến đấu trước Vô Cực cung xem cuộc chiến, thỉnh thoảng còn có thể phát ra một ít mệnh lệnh.

Mấy người đáp xuống bên cạnh Vô Cực cung, một tu sĩ Nhân tộc đang muốn thông báo, đột nhiên nghe Dạ Lưu rít gào một tiếng: “Thiếu Tân! Thiếu Tân!”

Tu sĩ Nhân tộc ngạc nhiên quay đầu, chỉ thấy Vũ tộc tên là Thiếu Tân kia thế mà đã hoàn toàn không còn thở nữa.

Một tu sĩ Nhân tộc xông qua xem đi xem lại, trực tiếp xác nhận, người trẻ tuổi này quả thực đã chết.

Thiếu Tân đã chết!

Thiếu niên trẻ tuổi nhất đáng yêu nhất cũng được người ta thích nhất trong mười quan sát viên Vũ tộc, cứ như vậy đã chết.

Nhưng để lại cho Nhân tộc lại là một đống phiền toái.

Vài tu sĩ Nhân tộc đồng thời biến sắc.

Nói từ góc độ bọn họ, đây là thất trách.

Dạ Lưu ôm thi thể Thiếu Tân gào khóc, dư uy lôi điện Hủy Diệt Cức Lôi còn nhảy nhót trên thân hắn, có lẽ là vì đau lòng quá độ, dẫn tới thương thế của hắn tiến một bước tăng thêm.

“Mau dẫn hắn đi gặp tông chủ!” Một tu sĩ Nhân tộc hô.

Đã chết mất một tên, tuyệt đối không thể chết một tên nữa.

“Trông kỹ hắn!” Có tu sĩ Nhân tộc vẫn giữ được tỉnh táo.

Vô luận như thế nào, không thể để tên Vũ tộc còn sống này làm ra chuyện gì bất lợi đối với Nhân tộc.

Bọn họ giúp đỡ Dạ Lưu đi gặp Tô Trầm, sức chú ý của mọi người đều ở trên thân Dạ Lưu, chỉ để lại một tu sĩ Nhân tộc trông coi thi thể Thiếu Tân, nhưng cũng là hết nhìn đông tới nhìn tây, sầu lo trùng trùng, chưa để ý Thiếu Tân, cho nên cũng chưa nhận thấy, dưới thân Thiếu Tân, một bóng đen đang lặng lẽ chuồn ra.

Cái bóng này như vật còn sống, không ngừng mấp máy đi về phía trong cung.

Nó không tàng hình, cho nên nếu có ai chú ý, thì vẫn có thể nhìn thấy.

Nhưng cũng may chiến cuộc kịch liệt, diện tích bóng đen lại nhỏ, mỗi lần hành động đều là tận lực đi ở bộ phận cái bóng, cho nên cũng không dễ dàng làm người ta phát hiện.

Bóng đen trượt đi suốt quãng đường, cứ như vậy xuyên qua đại sảnh, tới hậu phương Tĩnh Tư đường chỗ Tô Trầm ở.

Nơi này là chỗ trung tâm nhất toàn bộ Vô Cực cung, toàn bộ cơ mật về Vô Cực Tông đều ở đây.

Bao gồm các loại tâm đắc tri thức Tô Trầm nghiên cứu nhiều năm, bí bảo vơ vét các nơi đạt được, cùng với các loại con bài chưa lật, hầu như đều giấu ở chỗ này.

Năm đó Tô Trầm cướp sạch Yêu Hoàng, cướp sạch Bạo tộc, cướp sạch Vũ tộc, một đường cướp sạch, hôm nay hắn rốt cuộc cũng sắp nếm thử mùi vị bị người ta cướp.

Nhưng cái bóng đen kia lại không có hứng thú đối với tất cả cái này.

Hắn đi xuyên phòng xuyên sảnh, tới thẳng phòng thí nghiệm của Tô Trầm.

Bởi vì thực nghiệm thường xuyên xảy ra sai lầm, cho nên trong phòng thí nghiệm thật ra là không có thứ gì tốt.

Nhưng bóng đen lại chỉ cảm thấy hứng thú đối với nơi này.

Lúc này phòng thí nghiệm không có một bóng người.

Ở sau khi tiến vào phòng thí nghiệm, bóng đen nhìn trái nhìn phải một phen, đột nhiên đứng lên, là người tí hon cao không tới một thước.

Người tí hon này nhìn trái nhìn phải một phen, sau đó nhảy tới trước bàn thí nghiệm.

Bóng đen tựa như rất quen thuộc đối với mọi thứ trên đài thực nghiệm, đi thẳng tới một chỗ, chính là vị trí Tô Trầm thường đứng, sau khi ở chung quanh tìm tòi một lần, cầm lấy một cái chăn đặc chế, tiếp theo làm một chuyện khủng bố.

Hắn giật một phát đối với đầu mình, thế mà đem đầu giật xuống, sau đó ném vào trong cái ly kia, đầu bóng đen kia liền biến thành vài giọt chất lỏng màu đen, dung nhập trong chén biến mất không thấy.

Tiếp theo bóng đen lại mọc ra một cái đầu, thân thể cũng trở nên nhỏ hơn, lại nhìn xung quanh một lần, tới trước một phiến đá đặc chế, lại đem một bộ phận thân thể mình đưa vào trong phiến đá.

Cứ như vậy, sau khi liên tục bố trí ba chỗ, thể tích bóng đen đã nhỏ đến mức chỉ to bằng một hạt đào.

Sau đó bóng đen mới rón ra rón rén bắt đầu chuồn về, xem ra là muốn trở lại trong thân thể thiếu niên kia.

Đúng lúc này, một thanh âm vang lên:

“Phệ linh chi độc... Thì ra là như thế. Cho nên mục đích của các ngươi, không phải trộm đi bảo vật, tri thức gì của Vô Cực Tông, mà là muốn ám sát ta. Ô, đúng rồi, nếu nói trung tâm Thiên Không thành là Tát Khắc Năng Hạch, như vậy trung tâm Nhân tộc chính là ta. Giết chết ta, mới là phương pháp tốt nhất đạt được thắng lợi, cái này so với đạt được bất cứ tri thức bảo vật nào cũng có ý nghĩa hơn nhiều.”