← Quay lại trang sách

Chương 1363 Đánh Chết

Trên bầu trời như thả sủi cảo, ‘Phốc phốc’ rớt xuống mười mấy Yêu Hoàng.

Các đại năng Hoàng cấp ngày xưa cao cao tại thượng cứ như vậy bị một chiêu của Tô Trầm giết trong chớp mắt, Yêu tộc chung quanh nhìn thấy xong tim mật đều rét lạnh.

Đây là chi hành động vĩ đại chưa bao giờ có, trên Nguyên Hoang đại lục còn chưa từng xuất hiện một vị đại năng mạnh mẽ đến mức như thế.

Thủ đoạn như thế, uy phong như thế, làm người ta cảm giác giống như thần linh giáng thế.

Các Yêu Vương lĩnh chủ còn lại tên nào cũng dại ra, không biết như thế nào cho phải.

Tô Trầm trực tiếp làm chủ thay bọn họ: “Các ngươi cũng không cần giữ lại nữa.”

Lại ra tay, chụp vào hư không một phát, toàn bộ không gian chợt co rút lại, toàn bộ Yêu Vương lĩnh chủ xúm lại hắn đồng thời hướng về một điểm sụp đổ.

Đây là lại một thủ đoạn mãnh liệt Tô Trầm sau khi lĩnh ngộ không gian pháp tắc khai phá ra, là lấy năng lượng màu trắng sữa kia làm trung tâm mới thi triển thành.

Tuy ở sau khi sử dụng một chiêu này, năng lượng trong cơ thể hắn hoàn toàn tiêu hao gần hết, chỉ còn một tia cuối cùng, nhưng hắn cũng tương đương với một người tiêu diệt một phần mười chiến lực Yêu tộc. Thủ đoạn như thế, không thể nói không chấn động thế giới.

Nhất là phương hướng Nhân tộc, mắt thấy các đại năng Yêu tộc đánh về phía Tô Trầm thế mà đồng thời ngã xuống, cùng nhau phát ra tiếng hoan hô hưng phấn, sĩ khí tăng vọt, trái lại Yêu tộc thì run rẩy, tất cả đều sợ hãi.

Một đợt thế công mạnh mẽ này, cứ như vậy bởi vì sức của một mình Tô Trầm mà tan thành mây khói.

Tuy đã không còn loại năng lượng thần dị kia, nhưng Tô Trầm vẫn có chiến lực. Nhưng Tô Trầm nghĩ một chút lại không ra tay nữa, mà là cứ thế bay về.

Việc hôm nay quá nửa là phải truyền tới chỗ Thiên Không thành, đã như thế, thì để bọn hắn cho rằng mình chỉ có sức đánh được hai đòn này đi.

Chỉ là hắn muốn đi, Yêu tộc phương xa lại không sốt ruột.

Vừa ra tay đã tiêu diệt nhiều đại ngưu như vậy, đối với Yêu tộc mà nói là thật sự thương cân động cốt rồi. Thật ra Tô Trầm nếu không lùi, Yêu tộc thấy quá nửa sẽ sợ hãi.

Nhưng Tô Trầm vừa lui, suy nghĩ của đám Yêu tộc kia lập tức khác đi.

Tô Trầm còn chưa lừa được Thiên Không thành, đã lừa ngã một đám Yêu tộc kia trước.

“Hắn đã hao hết lực lượng!”

“Người này quá mức đáng sợ, không thể để hắn còn sống trở về, nếu không Yêu tộc ta nhất định diệt vong!”

“Không tiếc tất cả, giết hắn!”

Một đám Yêu tộc la lên đồng thời lao tới, nháy mắt lại có mười mấy vị Yêu Hoàng.

Trên bầu trời càng hiện ra một bàn tay to mọc đầy lông tơ màu đen, phá trời mà ra, hướng đỉnh đầu Tô Trầm chộp tới, là vị Yêu Đế nào đó tự mình ra tay.

Tô Trầm khẽ nhíu mày: “Thực cho rằng ta là quả hồng mềm sao?”

Lật tay đấm một phát, va chạm với bàn tay của Yêu Đế kia, liền cảm giác lực lượng của đối thủ cực kỳ quỷ dị, mang theo lực xoay tròn kỳ lạ, thế mà đem lực đấm của mình trừ khử hơn phân nửa, một quyền này thế mà lại chưa thể hủy diệt bàn tay đối phương. Đương nhiên Yêu Đế kia cũng chưa thể làm gì được hắn.

Chỉ là một màn này rơi vào trong mắt đám Yêu tộc, tình cảnh lại hoàn toàn khác.

“Hắn quả nhiên đã hết sức.”

“Giết hắn!”

“Đại đế ra tay, khác hẳn bình thường!”

Trong Yêu tộc cũng có kẻ biết nịnh nọt, đều cuồng bợ đít.

Đại đế Yêu tộc ra tay kia lại cũng dương dương tự đắc nhận sự nịnh bợ này, từ không trung thò đầu ra, là cái đầu trâu cực lớn, nói với Tô Trầm: “Tô Trầm, hôm nay nơi đây chính là nơi ngươi mất mạng, để mạng lại!”

“Xì, cứ như hát hí khúc.” Tô Trầm khinh thường.

Nhắm chừng mặt hàng này nói chuyện là học theo người kể chuyện, rõ ràng là trâu, mở miệng lại đều là làn điệu réo rắt.

Ngưu yêu đại đế kia bị Tô Trầm khinh thường chọc giận, trên bầu trời đã có một cây côn sắt rơi xuống, nắm vào trong tay, hướng Tô Trầm vụt một côn.

Tô Trầm vẩy lên Vô Hoa Chi Nhận, chặn một côn này: “Đến là vị Yêu Đế nào?”

“Cô chính là Hám Thiên Đế!” Ngưu yêu thét lớn lại một côn nữa, côn thế như núi —— thật sự như núi, lớn tới mức như một ngọn núi ép xuống.

Lực lượng của ngưu yêu này mạnh tới đáng sợ, ngay cả Tô Trầm cũng không muốn cứng rắn đối kháng, chỉ có thể triển khai Thất Hoang Pháp Tướng, một mảng núi sông tráng lệ từ sau lưng Tô Trầm dâng lên, nâng cây côn khổng lồ như núi kia, cây côn khổng lồ quét trúng pháp tướng, tựa như vào bức tranh, ở trong bức hoạ cuộn tròn kia hóa thành một ngọn núi chọc trời.

“Ồ?” Ngay cả lão ngưu kia cũng vì vậy ngẩn người, chỉ cảm thấy chiêu Đảo Hải Phiên Giang Côn này của mình như cắm vào bùn lầy, vung lên thế mà có loại cảm giác trở ngại.

Hám Thiên Đế thần lực vô song, cho dù là lấy núi làm côn cũng sẽ không trở ngại, sao vào tranh của người này lại có cảm giác chuyển động mất linh?

“Quả nhiên cổ quái!” Lão ngưu rít gào đấm một cú về phía Tô Trầm.

Thân hình Tô Trầm chợt lóe, lại trực tiếp xuất hiện ở phía sau lão ngưu, đâm một kiếm về phía sau lưng lão ngưu.

Một kiếm này đâm trúng vào sau lưng lão ngưu, nếu có năng lượng màu trắng sữa kia, một kiếm này có thể bùng nổ từ điểm nào đó trên người lão ngưu, nháy mắt phá hủy toàn bộ sinh mệnh của nó, nhưng Tô Trầm bây giờ chỉ là công kích bình thường, một kiếm này uy lực tuy mạnh, lại chung quy không có khả năng hủy diệt thăng cấp. Lão ngưu thân là đại đế, sinh mệnh lực siêu mạnh, chỉ cần có một chút sinh cơ là có thể nhanh chóng phục hồi như cũ.

Cho nên hắn không những không lùi, ngược lại dùng thân thể của mình kẹp chặt Vô Hoa Chi Nhận của Tô Trầm, sau đó húc đầu về phía Tô Trầm, sừng trâu ở đỉnh đầu tăng vọt, lóe ra hàn quang đoạt mệnh.

Sừng trâu này là sát chiêu thật sự của Hám Thiên, thể hiện ở trong huyết mạch Nhân tộc, chính là như tồn tại giống như Phá Thương Bạch Nhận của Sở gia, uy lực cực lớn. Tô Trầm nếu dùng Chiết Dược cũng có thể tránh thoát, nhưng Vô Hoa Chi Nhận bị ngưu yêu đại đế dùng thân thể kẹp lấy, chịu năng lượng của gã ảnh hưởng, lại không mang đi được.

Cho nên chỉ có thể nổi hung, đối một chưởng với Hám Thiên Đế.

Một chưởng này đối đầu nhau, chỉ nghe ‘Phốc’ một tiếng, sừng trâu xuyên qua bàn tay, một tay Tô Trầm nứt vỡ toàn bộ.

“Rống!” Quần thể Yêu tộc phát ra tiếng hoan hô.

Tô Trầm đã bị thương!

Tuy không phải bị thương nặng trí mạng gì, ngay sau đó Tô Trầm đã tái sinh cái tay, đám Yêu tộc vẫn hưng phấn không thôi.

Ở sau khi Tô Trầm một hơi diệt sát đám Yêu Hoàng, đại đế là kỳ vọng của bọn hắn.

“Ngươi thật sự cho rằng mình rất lợi hại sao?” Trong ánh mắt Tô Trầm chợt lóe hung quang.

Cho dù không có năng lượng màu trắng sữa, lão tử cũng vẫn thu thập ngươi!

Sừng trâu tiếp tục đâm tới, đâm về phía thân thể Tô Trầm.

Tô Trầm cũng không tránh né, tùy ý sừng trâu đâm.

Ầm!

Cũng chưa thấy Tô Trầm có động tác gì, chỉ thấy cái sừng nhọn của ngưu yêu đại đế chợt nổ tung, một cái sừng trâu của hắn thế mà cứ như vậy phát nổ.

“Ngao!” Hám Thiên Đế phát ra tiếng kêu khổ sở: “Không Gian Bích Lũy, là Không Gian Bích Lũy!”

Không Gian Bích Lũy của Tô Trầm không chỉ dùng để phòng ngự, khi cần thiết cũng có thể nghiền nát mọi công kích.

“Sớm đã nói với ngươi, Tô Trầm không dễ đối phó, ngươi cứ lỗ mãng như thế.” Một thanh âm lại vang lên vào lúc này.

Tiếp theo chỉ thấy ba cái móng vuốt đồng thời từ ba phương hướng đánh về phía Tô Trầm.

Lại là ba đại Yêu Đế đồng thời ra tay.

“Vô sỉ!” Lý Đám người Sùng Sơn đồng thời mắng to.

Bậc đế giả, lại vào lúc này đánh lén, cũng khó trách bọn họ phẫn nộ.

Cũng may Cố Huy Minh, Cố Trường Sinh, Cố Hồng Nhạn ba người đã đồng thời ra tay, kịp thời chặn lại, sáu bàn tay va chạm ở bầu trời, lập tức kích phát ra cuộn sóng mạnh mẽ. Lấy thực lực ba vị Nhân tộc chí cường giả, trái lại cũng vừa vặn cản được ba vị Yêu Đế này.

Nhưng vào lúc này, lại là một đoạn ngón tay đen sì lặng yên xuất hiện, vô thanh vô tức đâm về phía sau lưng Tô Trầm.

Vị Yêu Đế thứ năm.

Người đánh lén tên là Tang Tâm Đế, tên yêu tộc này không giỏi phá phòng thủ, nhưng thủ đoạn âm độc, bộ phận bị hắn đả thương có thể tự động hấp thụ nguyên lực, cũng dựa vào đó làm tẩm bổ, không ngừng khuếch tán.

Cho nên mục tiêu bị Tang Tâm Đế giết chết, thường thường mới đầu đều chỉ là bị một chút vết thương nhỏ, nhưng mấy ngày sau sẽ ở trong ngọn núi hoang nào đó phát hiện thi thể.

Tang Tâm Đế cũng bởi vậy trở thành Yêu Đế âm hiểm nhất trong mười đại Yêu Đế.

Thời khắc này Tang Tâm nhất chỉ ra tay, tới đột ngột, ngay cả Tô Trầm cũng thất thố không kịp đề phòng, người khác càng không kịp ra tay.

Đầu ngón tay điểm trúng Tô Trầm, trong tích tắc đó, trong lòng Tang Tâm Yêu Đế mừng như điên.

Đúng lúc này, sau lưng Tô Trầm đột nhiên bùng nổ lên một ánh sáng màu trắng mãnh liệt.

“Chính là...”

Tang Tâm Đế kinh hãi.

Chỉ thấy Tô Trầm lật tay chộp hư không một phát, đã đem Tang Tâm Đế từ trong tầng mây bắt ra, thì ra là con chồn.

Một tia năng lượng màu trắng sữa cuối cùng bùng nổ, kéo theo toàn bộ lực lượng của Tô Trầm cùng nhau xuyên vào trong cơ thể Tang Tâm Đế kia, chỉ thấy Tang Tâm Đế kia kêu thảm toàn thân bùng lên hào quang, sau đó ‘Ầm’ một tiếng phát nổ.

Dư âm đánh ở trên thân ngưu yêu Hám Thiên Đế, Hám Thiên Đế hú lên quái dị ‘Ngao’, đầu cũng không ngoảnh lại đã bay đi, ngay cả cây Đảo Hải Phiên Giang Côn cắm ở Thất Hoang Pháp Tướng của Tô Trầm cũng từ bỏ.

Đừng nhìn hắn ngày thường hung hăng, thực đến thời khắc mấu chốt, lại chạy trốn nhanh hơn bất cứ ai khác.

Ba vị Yêu Đế bên kia cũng thấy tình thế không ổn, nói chuồn là chuồn.

Đùa cái gì, đánh lén không được, ngược lại chết mất một vị Yêu Đế, hơn nữa là bị một đòn giết chết, điều này bảo mọi người có thể nào không sợ.

Tô Trầm lại không đuổi theo.

Giết chết Tang Tâm Đế nhìn như đơn giản, lại thật sự trút xuống toàn bộ khí lực của hắn, hắn bây giờ là thật sự không có lực lượng gì nữa.

Nhưng không có sức lực, còn có trí tuệ.

Mắt thấy tứ đế chuồn về, Tô Trầm cười lạnh, sau đó cất tiếng hô to: “Yêu Đế chạy rồi!”

“Yêu Đế chạy rồi!”

Thanh âm này không ngừng quanh quẩn ở trên chiến trường.

Thật ra bốn đại Yêu Đế cũng không phải chạy, chỉ là về tới phía sau chiến trường mà thôi.

Nhưng đối với Yêu tộc không biết toàn cục mà nói, bọn họ nhìn thấy là Yêu tộc đại đế bên ta quả thực đang trốn chạy, hơn nữa có một vị đã chết.

Yêu tộc đại đế là trung tâm của Yêu tộc, đại đế cũng chạy rồi, ai còn có lòng tin đánh tiếp?

Đã không còn lòng tin thắng lợi, cho dù là cuồng bạo như Yêu tộc cũng sẽ phát ra nghi vấn đối với ý nghĩa chiến tranh: chúng ta chung quy đánh không lại người ta, vậy còn đánh cái gì? Chết không có ý nghĩa, còn không bằng chạy ngay bây giờ.

Tâm tư hỗn loạn bỏ chạy một khi sinh ra, thì không thể ức chế triển khai, cũng nhanh chóng lan tràn toàn quân.

Cho nên Tô Trầm vừa hô vậy, toàn bộ Yêu tộc đều hoảng hốt, ai cũng không có ý chí chiến đấu nữa, ùn ùn rút lui.

Thấy một màn như vậy, Lý Sùng Sơn cười nói: “Đại cục đã định.”

Đúng vậy, đại cục đã định.

Chính cái gọi là binh bại như núi đổ, xu thế bại lui một khi thành hình, vậy thật sự là thần tiên cũng khó vãn hồi.

Quả nhiên chỉ một lát, Yêu tộc đã bắt đầu toàn diện thất bại bỏ chạy, cho dù các Yêu Vương lĩnh chủ kia ở phía sau ùn ùn giết chóc cũng không cách nào ngăn cản.

Bại cục đã thành, lòng tin đã mất, thì không phải vấn đề mà đội đốc chiến có thể giải quyết nữa.

Huống chi bản thân các Yêu Vương lĩnh chủ đốc chiến cũng đang sợ hãi.

Khi đế cung trên bầu trời phương xa cũng bắt đầu di động về phía sau, trận chiến tranh này hoàn toàn không còn gì hồi hộp nữa.

Tan tác bỏ chạy chính thức triển khai, rất nhiều Yêu tộc điên cuồng chạy, đầy khắp núi đồi đều là Yêu tộc trốn chui trốn nhủi như chuột, Nhân tộc thì từ phía sau nhân cơ hội đánh lén.

Trận đuổi giết này kéo dài ba ngày thời gian, kéo dài vạn dặm.

Chỉ thấy sâu trong Man hoang khắp nơi đều là làn khói màu máu, kiếm quang cuồn cuộn.

Vô số Yêu tộc xác nằm ngổn ngang, trở thành con mồi quý giá của nguyên sĩ Nhân tộc.

Mà tất cả cái này đều bắt nguồn từ Tô Trầm ra tay.

Từ một ngày này trở đi, ở trong cảm nhận của nguyên sĩ Nhân tộc, Tô Trầm thật sự thành thần rồi.

“Thần?”

Trong Vô Cực cung, nghe được Lâm Thiểu Hiên báo cáo, Tô Trầm khinh thường cười cười: “Ta không cần thành thần gì cả, thần chẳng qua là sinh mệnh cổ xưa bị trục xuất mà thôi. Bọn họ cần thông qua nô dịch sinh mệnh tầng dưới, mới có thể đạt được lực lượng hùng mạnh. Bọn họ trở về, có thể mang đến cũng chỉ là tai nạn.”

Thông qua Phi Nguyệt Đại Đế, Tô Trầm ít nhất đã biết những vị thần kia một khi trở về, sẽ là hình thức ở chung như thế nào với trí tộc Nguyên Hoang.

Nói thực ra, còn không bằng Yêu tộc.

Thần như vậy, Tô Trầm sao có thể thích, lại càng sẽ không tự xưng là thần.

“Vâng, tông chủ theo đuổi, không phải thần, mà là tiên.” Lâm Thiểu Hiên cười nói.

Nghe được lời này, Tô Trầm ngây người, sau đó mỉm cười.

Lúc trước đặt tên này cho Phi Tiên Tâm Pháp, vốn là gửi gắm một loại chờ mong kỳ vọng. Lúc đó, Tô Trầm còn chưa thật sự lý giải như thế nào là tiên, chỉ là đơn giản đem trên Hoàng Cực lý giải là tiên.

Bây giờ xem ra, loại cách nghĩ này vẫn là nông cạn.

Tiên thật sự, liền như thần, có lực lượng, năng lượng của mình.

Nếu là như vậy...

Trong lòng Tô Trầm bừng tỉnh đại ngộ.

Hắn vốn không biết đặt tên gì cho thỏa đáng đối với loại năng lượng màu trắng sữa kia, bây giờ đã nghĩ thông.

Đây là mấu chốt thành tựu tiên đạo!

“Đã như thế, gọi nó là tiên nguyên đi.” Tô Trầm lẩm bẩm.

“Cái gì?” Lâm Thiểu Hiên chưa nghe hiểu ngay, ngạc nhiên hỏi.

Tô Trầm chậm rãi trả lời: “Ta đang nói, các vị thần đã sớm trở thành quá khứ, tiên đạo mới là tương lai. Lịch sử Nguyên Hoang, nhất định sẽ là từ các vị thần lãnh tụ Nguyên Hoang, tiến tới Nhân tộc thành tựu chí tôn.”