Chương 1365 Tập Kích
Thiên Dã nguyên.
Đây là ở tây bộ của Nguyên Hoang đại lục, đồng thời cũng là trung bộ Man hoang.
Thiên Dã nguyên có được đồng cỏ màu mỡ nổi tiếng nhất trên đại lục, diện tích nơi này không lớn, nhưng cỏ tươi ngon, thảm thực vật phong phú, càng có lượng lớn thiên tài địa bảo, từng có một số trí tộc cấp đại năng tới nơi này, từ nơi này tùy tiện tìm chút tài nguyên, mang về đều là bảo vật giá trị liên thành, bởi vậy cũng được coi là chậu châu báu của Nguyên Hoang đại lục.
Nghe nói nơi này cũng là nơi tụ tập cuối cùng sau khi nguyên năng suy yếu.
Một điểm này rất nhanh đã được chứng thật, vừa bước lên mặt đất nơi này, Tô Trầm liền cảm đến nguyên năng nơi đây so với nơi khác rõ ràng dư thừa hơn rất nhiều.
Việc này ý nghĩa chiến đấu ở đây, uy lực nguyên kỹ áo thuật của mọi người sẽ càng mạnh, tiêu hao sẽ càng ít, chiến tranh cũng sẽ trở nên càng thêm thảm thiết tàn khốc.
Đại quân ở sau khi tới Thiên Dã nguyên, rất nhanh đã tìm được điểm quyết chiến—— dốc Bắc Vọng.
Ở trong chiến tranh của tu sĩ, vẫn có nhu cầu đối với địa hình. Chẳng qua loại nhu cầu này xem không phải địa hình cao, thích hợp trên cao nhìn xuống, vây kín… các loại phương thức hay không, mà là xem có thích hợp bày trận hay không. Địa hình ở chiến tranh của tu sĩ có sự giải thích mới, chính là lợi dụng đối với trận pháp.
Một dải dốc Bắc Vọng nguyên năng ngưng tụ, càng khó được là vùng này có từ lực cường đại, phi thường thích hợp bày trận, nhất là công kiên trận (trận địa tấn công cứ điểm phòng thủ) loại lớn.
Vì thế rất nhanh, rất nhiều nhân thủ đã được rải ra ngoài, sưu tập tài nguyên, bố trí trận pháp, chuẩn bị quyết chiến, một loạt bố trí trước cuộc chiến chính thức trải ra.
“Thật đúng là chiến trường định sẵn để chém giết.” Tô Trầm thổn thức một tiếng.
Chỉ suy xét từ góc độ bày trận cần, dốc Bắc Vọng quả thật phù hợp hoàn mỹ nhu cầu của Vô Cực Tông, đến nỗi Tô Trầm cũng không khỏi phát ra một tiếng cảm khái như vậy.
“Tông chủ, tin tức đến từ chỗ Nhạc Phong, Thiên Không thành ít nhất còn cần ba ngày mới có thể chạy tới.” Bên cạnh, Lâm Thiểu Hiên hưng phấn nói.
Giành trước chạy tới Thiên Dã nguyên đã thành một tiêu chuẩn quan trọng cân nhắc giai đoạn đầu trước đại chiến hai tộc, muốn nói ai tới trước kẻ đó chính là người thắng thì có chút nói đùa, nhưng phe tới trước quả thực sẽ có rất nhiều ưu thế là thật, ví dụ như có thể bố trí trận pháp trước, hình thành trạng thái có lợi đối với bên ta, ví dụ như có thể đi sưu tập trước lượng lớn ở tài liệu quý hiếm của Thiên Dã nguyên, cũng đem nó luyện hóa, chuyển hóa thành tài nguyên chiến tranh.
Ngoài ra chính là sĩ khí tăng lên. Sĩ khí ở trong chiến tranh vẫn luôn có được tác dụng cực kỳ quan trọng, điểm ấy không thể nghi ngờ, mặc dù là tu sĩ cũng không có khả năng đi đánh một cuộc chiến tranh nhất định thất bại không nhìn thấy hy vọng. Đối chiến với Yêu tộc sở dĩ có thể thoải mái thắng lợi, trình độ rất lớn bắt nguồn từ một tiếng rống đó của Tô Trầm, một tiếng ‘yêu đế chạy rồi’ đó, trực tiếp phá hủy lòng tin của Yêu tộc, khiến chúng nó toàn diện sụp đổ.
Cho nên giành trước chạy tới Thiên Dã nguyên, vô luận là sĩ khí hay là tài nguyên, hoặc chuẩn bị chiến tranh giai đoạn trước đều có lợi ích thật lớn, cũng khó trách Lâm Thiểu Hiên phải hưng phấn.
“Ba ngày?” Tô Trầm lại khẽ nhíu mày.
“Vâng.” Lâm Thiểu Hiên đáp: “Tông chủ là cảm thấy thời gian quá ngắn sao? Tốc độ Vũ tộc vẫn rất nhanh.”
Không ngờ Tô Trầm lại lắc lắc đầu: “Ta không phải cảm thấy thời gian quá ngắn, mà là quá dài.”
Quá dài?
Còn ngại thời gian chuẩn bị của mình dài? Lâm Thiểu Hiên khó hiểu.
Tô Trầm đã nói: “Thiên Không thành và chúng ta không sai biệt lắm là đồng thời triển khai quyết chiến với Yêu tộc, sau khi quyết chiến, lực lượng phản kích của Yêu tộc giảm hẳn, mở hết tốc độ lao tới chiến trường, có lẽ sẽ có trước sau, nhưng theo lý là không nên có chênh lệch lớn như vậy.”
Lâm Thiểu Hiên trả lời: “Thiên Không thành tuy là hùng thành, nhưng chung quy không lấy tốc độ thủ thắng, không thể so với thuyền rồng nhẹ nhàng tiện lợi.”
“Nhưng chung quy sẽ không chậm hơn ba ngày.”
Quân Bảo Kiếm tiếp lời: “Nghe nói là vì động lực của Thiên Không thành bị hao tổn, điều này không phải là tông chủ ngài làm sao?”
“Vậy thì càng kỳ quái.” Tô Trầm lại lắc lắc đầu: “Ta quả thực làm ra chút động tác ở chỗ Tát Khắc Năng Hạch, nhưng rốt cuộc có tạo thành tổn hại trọng đại hay không, thật đáng tiếc bản thân ta cũng không rõ. Nhưng điều ta rõ là, Tát Khắc Năng Hạch cực kỳ quan trọng, nếu thực xuất hiện động lực bị hao tổn, sao có thể để bọn Nhạc Phong biết? Nếu ta bị ám sát dẫn tới bị thương nặng, các ngươi sẽ tuyên dương khắp thế giới, dao động sĩ khí sao?”
Mọi người ngẩn ngơ, đều ngạc nhiên.
Tô Trầm đã nói: “Ta từng giao thủ với Vĩnh Dạ Lưu Quang, ta biết đó là một tồn tại cáo già như thế nào. Tin tưởng ta, vĩnh viễn đừng xem thường gã đó, ngươi không biết hắn ở khi nào sẽ cho ngươi một đòn bẫy.”
Nghe được lời này, vẻ mặt mọi người cũng đều trở nên nghiêm túc.
Ngay cả Lý Vô Y cũng liên tục gật đầu: “Vĩnh Dạ Lưu Quang coi như thủ lĩnh Vũ tộc trung hưng, đánh giá cao hắn như thế nào nữa cũng là chuyện không quá phận. Nếu Vĩnh Dạ Lưu Quang là cố ý thả chậm tốc độ, như vậy động cơ của hắn liền tương đối đáng ngờ.”
Lão nhân Cố Huy Minh cũng liên tục gật đầu: “Có phải có thể lý giải như vậy hay không? Vĩnh Dạ Lưu Quang muốn muộn, là vì trên Thiên Dã nguyên sẽ có thứ gì không tốt đẹp đang chờ chúng ta?”
Một cái suy luận đơn giản, nếu Vĩnh Dạ Lưu Quang đem cơ hội vào Thiên Dã nguyên trước nhường ra, liền ý nghĩa hắn nhất định đã có bố trí gì ở nơi này.
Ý thức được điểm ấy, đáp án cũng liền tỏ ra chẳng phải khó đoán thế nào nữa.
“Chẳng lẽ là hoang thú?” Quả nhiên, Sở Nguyên đã lên tiếng.
Hoang thú là bậc cửa trí tộc nhất định không thể đi vòng né tránh, cũng là thần thủ hộ của Yêu tộc.
Trên đất Man hoang, không biết còn ngủ say bao nhiêu hoang thú, nhưng gặp mỗi lúc Yêu tộc nguy nan, nhất định sẽ toát ra, đem trí tộc tiến công đánh đuổi về.
Nếu nói lúc đầu hoang thú sẽ không xuất hiện, như vậy từ lúc trận quyết chiến kia bắt đầu, hoang thú đã có khả năng xuất hiện bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào.
Muốn nói ở trên Thiên Dã nguyên sẽ xuất hiện hoang thú, đây thực sự không phải chuyện gì kỳ quái vi phạm logic.
Vấn đề duy nhất là: Vũ tộc khống chế như thế nào?
Quả nhiên, đã có tiếng phản đối nói: “Hoang thú xuất hiện có tính ngẫu nhiên rất lớn, ngay cả yêu đế cũng không thể nắm giữ, Vũ tộc lại dựa vào cái gì làm được? Bọn hắn ngay cả đánh thức hoang thú cũng chưa chắc có tư cách, càng đừng nói chỉ định ở Thiên Dã nguyên.”
Đúng vậy, nói từ trên góc độ thực hiện, điều này quá khó khăn, chuyện ngay cả yêu đế cũng rất khó làm được, huống chi Vũ tộc?
Nhưng Tô Trầm lại đã chém đinh chặt sắt nói: “Không, nhất định là hoang thú!”
Nếu nói lúc trước hắn còn chưa thể xác định cái gì, như vậy bây giờ hắn có thể xác định rồi.
Mọi người ngạc nhiên.
Tô Trầm đã nói: “Ba ngày! Đây là thời gian Thiên Không thành năm đó đánh bại Vạn Độc Thiềm Thừ. Thiên Không thành dùng thời gian ba ngày giải quyết thứ đó, nếu Vĩnh Dạ Lưu Quang đem Nhân tộc ta coi là tồn tại ngang hàng với Thiên Không thành, như vậy hắn cũng cho chúng ta ba ngày thời gian liền có thể lý giải. Cho nên, nhất định là hoang thú.”
Mọi người luôn thích dùng kinh nghiệm quá khứ cân nhắc tương lai, Vĩnh Dạ Lưu Quang tuy trí tuệ, nhưng cũng không ngoại lệ.
Năm đó Thiên Không thành dùng thời gian ba ngày diệt Vạn Độc Thiềm Thừ, cho nên theo bản năng, Vĩnh Dạ Lưu Quang sẽ cho rằng Nhân tộc cũng cần thời gian ba ngày.
“Hắn làm như thế nào?” Phong Chúc Ảnh không hiểu.
Làm Vũ tộc, nếu muốn dẫn động hoang thú đột kích, thật sự quá khó.
Tô Trầm trả lời: “Hắn không làm được, nhưng Linh tộc có thể.”
Khi xác định xong kết quả lại đi tìm nguyên nhân, sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Vũ tộc quả thực không có bản lãnh dẫn động hoang thú ở địa điểm chỉ định tiến công mục tiêu chỉ định, nhưng Linh tộc có thể!
Ngàn vạn năm qua, Linh tộc sở trường nhất chính là mượn lực lượng người khác. Bọn họ chiến trường chính diện thì không được, ở sau lưng lại luôn có thể làm ra vô số trò. Mặc dù là hoang thú, chỉ cần Linh tộc muốn, cũng có thể lợi dụng một phen, nhiều nhất trả giá sẽ lớn một chút.
Nhưng Linh tộc có nỗi đau diệt tộc, vì đối phó Nhân tộc, có thể liên hợp cùng Vũ tộc, như vậy trả giá nhiều chút nữa dụng hoang thú, lại đã tính là gì?
Ý thức được điểm ấy, sắc mặt đám người Cố Huy Minh Lý Vô Y rốt cuộc thay đổi.
“Lập tức rút khỏi Thiên Dã nguyên!”
“Bây giờ rút khỏi không còn kịp, chúng ta đã bị nhằm vào, đối phương đang đuổi tới. Có bọn Linh tộc kia, muốn đánh dấu truy tung cho Nhân tộc ta vẫn là rất đơn giản.” Tô Trầm nhìn bầu trời, trên bầu trời không biết từ khi nào đã tối đi. Đó có thể là thời tiết biến hóa, nhưng tương tự có thể là kết quả do lực lượng cường đại nào đó dẫn phát.
Nếu không có phán đoán lúc trước, mọi người có lẽ sẽ cho rằng là điều trước, nhưng bây giờ, càng có thể là điều sau.
Tâm tình mọi người đều trở nên nặng nề.
Không phải vì sắp đối mặt một con hoang thú, mà là Vĩnh Dạ Lưu Quang giả dối tính toán tốt thời gian, cho dù bọn họ gian nan đánh thắng hoang thú, kế tiếp còn cần đối mặt Thiên Không thành khiêu chiến.
Vĩnh Dạ Lưu Quang đem thời cơ tính toán chuẩn như thế, giống như có con mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Ô, quả thật là có mắt.
Những quan sát viên kia chính là mắt của hắn, đây vốn là chuyện công khai.
Ở sau khi có thể công khai nắm giữ động hướng của đối phương, rất nhiều âm mưu cũng có thể thuận tiện thực thi.
“Không thể ngồi chờ chết, còn có một chút thời gian, bảo mọi người đều tham dự, nhanh chóng thành lập phòng ngự! Nhất định phải vượt ở trước khi hoang thú đến, hoàn thành trận pháp phòng ngự!” Tô Trầm đã phân phó.
“Rõ!” Toàn bộ cao tầng Nhân tộc ùn ùn truyền lệnh đối với phía dưới.
Lúc này, đã không có cái gọi là phân chia cao thấp, trên đến Hoàng Cực, dưới đến võ sĩ bình thường, mọi người đều bắt đầu hành động.
Nên cướp tài nguyên thì cướp tài nguyên, nên xây dựng thì nắm chặt xây dựng, giành giật từng giây.
Ở trước khi hoang thú xuất hiện, xây xong thêm mỗi một chút, phần thắng của mọi người liền nhiều lên chút, hy vọng sinh tồn cũng lớn hơn một chút.
Nhân tộc vừa rồi còn tiến hành đâu vào đấy, trong nháy mắt đã bùng nổ ra thủy triều nhiệt tình công tác trước nay chưa từng có, đại trận phòng ngự của Nhân tộc lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng xuất hiện ở trên dốc Bắc Vọng.
Cùng lúc đó, mây đen trên bầu trời cũng càng lúc càng đậm, mang theo áp lực vô biên mây đen áp thành.
Các tu sĩ Vô Cực Tông phụ trách cảnh giới mở to hai mắt nhìn bốn phía, mắt ai cũng tỏa sáng, muốn biết hoang thú sẽ từ chỗ nào đến, cho dù báo động trước có thể sớm được một giây cũng tốt.
Thời gian cứ như vậy trôi qua từng phút từng giây, hoang thú lại chậm chạp chưa xuất hiện.
Mọi người ra sức làm việc ở sau khi trải qua xây dựng liên tục cường độ cao, chậm chạp chưa chờ được hoang thú, trên tâm lý cũng xuất hiện một tia lơi lỏng.
Sẽ không là đã đoán sai, làm mọi người sợ bóng sợ gió một hồi chứ?
Trong đầu không ít người tràn ra suy nghĩ như vậy.
Đúng lúc này.
“Rống!!!”
Một tiếng rít gào cực kỳ cuồng bạo ầm ầm truyền đến, như lôi động cửu thiên, tạo ra vô số tiếng sét.
“Trên trời! Ở trên trời!” Các Vô Cực tu sĩ phụ trách cảnh giới đồng thời la lên.
Ngoài chín từng mây, một con chim ưng khổng lồ màu vàng từ trên trời giáng xuống, lớn không gì bằng, chỉ dang cánh đã dài nghìn trượng.
Hai cánh vung lên, như một ngọn núi bay tới từ trên trời giáng xuống.
“Nghênh địch!!!”
Tiếng cảnh giới nháy mắt truyền khắp không gian, cùng kim ưng gào thét chiếu rọi lẫn nhau.
“Chuẩn bị tác chiến!!!” Tô Trầm cũng phát ra tiếng quát cao vút.
Đó là tiếng hét hưng phấn.
Đây là sự hưng phấn tất yếu khi đối mặt đối thủ cường đại. Từ khi nắm giữ tiên lực, trong cùng cấp bậc đã tìm không thấy đối thủ, hắn rốt cuộc có cơ hội chiến đấu hăng hái nhiệt huyết rồi.
Loại hưng phấn lâu rồi mới có này kích thích Tô Trầm, đồng thời cũng vặn vẹo khuôn mặt hắn.
Tô Trầm giọng hung hăng nói: “Vĩnh Dạ Lưu Quang muốn kiếm món hời? Chúng ta để hắn kiếm món hời không được còn mất nắm thóc. Ba ngày? Ta muốn ở trong một ngày giải quyết xong con hoang thú này!”