Chương 1369 Chuẩn bị ở sau ( thượng )
“Ám Ảnh giới, là Ám Ảnh giới.”
Có người nhìn ra đây là cái gì.
Cánh cổng hắc ám trước mắt, rõ ràng là cổng đi thông Ám Ảnh giới, mà vừa rồi nói chuyện, lại chính là một tên Hắc Ám Ma Vương.
Ám Nha Thiên Vương tấn thăng Yêu Đế, thế mà có được thủ đoạn giống với Linh tộc, có thể trực tiếp mở ra cánh cổng hắc ám, phóng thích tồn tại cấp độ Hắc Ám Ma Vương.
Đây là lại một tồn tại cấp BOSS.
Nhưng cũng có sự khác biệt, cho dù là Hắc Ám Ma Vương, đối kháng hoang thú hiển nhiên cũng không chiếm được lợi thế.
Ma thủ màu đen vươn ra, dọc theo Ám Nha Thiên Vương dẫn đường, chụp về phía chim ưng khổng lồ màu vàng.
Trong ánh mắt cự ưng hiện lên khinh thường, sau đó một cái mỏ chim mổ lên bàn tay hắc ám khổng lồ kia.
Luận vật lộn, hoang thú sẽ sợ ai?
Không dễ gì có con côn trùng nhỏ bé dám vật lộn với mình, con chim ưng khổng lồ này vui vẻ cũng còn không kịp.
Mỏ chim mổ xuống, bàn tay hắc ám khổng lồ chỉ khựng lại một cái, sau đó liền ‘Ầm’ một phát nổ tung.
“Lực lượng thật khủng khiếp! Sao có thể... Là hoang thú! Hoang thú! Ám Nha ngươi tên khốn kiếp chết tiệt này, ngươi chơi ta!” Trong cánh cổng hắc ám, ma vương kia phát ra tiếng kêu khổ sở mà kinh sợ, nửa cánh tay còn lại đã hướng về phía sau cửa co lại, thế mà lại là muốn chạy.
Nhưng chim ưng khổng lồ thật không dễ gì đợi được kẻ có thể vật lộn với mình, nào sẽ để hắn chạy, mỏ ngoạm chặt Hắc Ám Ma Vương kia, đem hắn kéo ra bên ngoài.
“Không!! Để ta rời khỏi nơi này!” Hắc Ám Ma Vương kia điên cuồng kêu to, lại vẫn bị chim ưng khổng lồ từng chút một kéo ra.
Hắc Ám Ma Vương vốn cũng là vật khổng lồ, Hắc Ám Ma Vương năm đó Linh tộc triệu hồi ra đã cao tới ba trăm trượng.
Thứ Ám Nha triệu hồi không lớn như vậy, nhưng cũng có chiều cao trăm trượng.
Đáng tiếc cự ma như thế, ở trước mặt chim ưng khổng lồ vẫn như đứa trẻ con, cứ như vậy cứng rắn đem nó kéo qua cánh cổng, sau đó từng lưỡi đao gió đánh xuống——đưa móng vuốt về phía lão tử, ngươi tìm chết!
Hắc Ám Ma Vương bị Ám Nha chơi thê thảm liều mạng kêu to: “Ám Nha ngươi chơi xỏ ta, mau giúp ta!”
Ám Nha Yêu Đế lại không thèm để ý, ám ảnh thông đạo của hắn là trực tiếp nối liền với Ám Ảnh giới, không phải dựa vào một tên ám ảnh ma vương là nó. Tên ma vương này chết rồi, hắn về sau vẫn có thể kết nối ma vương khác, không ảnh hưởng bản thân hắn chút nào cả.
Hắc Ám Ma Vương cũng biết mình sắp xong rồi, vừa nghĩ đến thật không dễ gì tới thế giới ánh sáng, thế mà còn rơi vào kết cục như vậy, bi phẫn vô cùng. Mắt thấy chim ưng khổng lồ còn đang hung ác mổ hắn, hắn nổi hung nói: “Lão tử liều mạng với ngươi!”
Toàn thân hắc ám ma khí bốc lên, hướng chim ưng khổng lồ xâm nhập.
Hắc Ám Ma Vương luận thực lực còn ở trên Truyền Kỳ, Hắc Ám Ma Vương trước mắt này tuy là loại yếu nhất, nhưng thực lực cũng mạnh mẽ, khi toàn lực liều chết, chim ưng khổng lồ kia cũng không có kết cục tốt. Dưới hắc ám ma khí ăn mòn, trên thân chim ưng khổng lồ xuất hiện mảng lớn vết rỉ ăn mòn.
Hắc ám ma khí luận lực công kích thật ra bình thường, nhưng sức sát thương lại siêu mạnh. Chim ưng khổng lồ chiến đấu đến bây giờ, trên người cũng đã có vô số vết thương, những hắc ám ma khí kia theo vết thương tiến vào, không cần phá phòng ngự, lại vừa lúc phát huy ra công hiệu ăn mòn siêu mạnh của bản thân, mang đến thương tổn cũng cao hơn so với công kích bình thường.
Chim ưng khổng lồ lập tức cảm thấy khổ sở không thôi, một khắc đó nó tình nguyện bị Nhân tộc chém trăm đao, cũng không muốn bị hắc ám ma khí này ăn mòn. Duy nhất có thể mang đến thương tổn lớn hơn hắc ám ma khí đại khái chính là tiên khí công kích của Tô Trầm.
Chim ưng khổng lồ phẫn nộ mổ càng thêm điên cuồng, đánh nhau chết sống với Hắc Ám Ma Vương kia. Hắc Ám Ma Vương cũng biết mình không sống nổi nữa, toàn lực vồ ngược, đồng thời còn không ngừng phát ra tiếng gào thét, từ trong cánh cổng hắc ám liền trào ra càng nhiều hắc ám ma vật, ùn ùn lao về phía chim ưng khổng lồ.
Trên chiến trường trong tích tắc có thêm rất nhiều vật hi sinh.
Các đại lão Hoàng Cực lại nhân cơ hội thoải mái hơn rất nhiều, rốt cuộc có thể tận tình tấn công ——cơ hội đứng cọc khó có bao nhiêu chứ.
Vì thế cho dù vừa mới đốt một cây Sinh Mệnh Nguyên Chúc, mọi người đều không chút do dự đốt một cây nữa, không tiếc tất cả toàn lực tấn công.
Lúc này cũng thành giai đoạn sinh mệnh lực chim ưng khổng lồ tụt xuống nhanh nhất, chỉ ngắn ngủn một khắc đồng hồ, chim ưng khổng lồ đã bị đánh mình đầy thương tích, sinh mệnh lực điên cuồng tụt xuống.
Rốt cuộc, Hắc Ám Ma Vương bị chim ưng khổng lồ hoàn toàn xé nát, cánh cổng hắc ám cũng tuyên bố đóng lại.
Chim ưng khổng lồ cũng bởi thương thế nặng nề, động tác trở nên chậm chạp.
Nhìn thấy một màn này, Tô Trầm biết đại cục xem như đã quyết định, rốt cuộc thở phào.
Nghĩ một chút, hắn hạ lệnh: “Vẫn Tinh Chiến Toa trở về bản trận, người khác thả chậm tốc độ, thay nhau xuất chiến, tiêu hao chim ưng khổng lồ.”
Nghe được mệnh lệnh này, mọi người đều ngẩn ra.
“Tô Trầm, không thừa dịp bây giờ nhanh chóng tiêu diệt đối thủ, làm sao xoay ngược lại thủ thế?” Sở Nguyên hỏi.
“Người chết đã đủ nhiều, chuyển thủ thế, có thể giảm bớt một chút thương vong.”
“Nhưng Thiên Không thành đang tăng tốc chạy tới...” Lý Sùng Sơn vội nói.
Không phải chỉ có Vũ tộc mới có thể xếp vào nội tuyến ở Nhân tộc, Nhân tộc ở Thiên Không thành, cũng có an bài trừ quan sát viên, cho nên Tô Trầm Lý Sùng Sơn cũng đã thu được tin tức về Thiên Không thành tăng tốc.
“Không cần lo lắng bọn hắn, bọn hắn không tới được nhanh như vậy, ta cũng chuẩn bị một phần đại lễ cho hắn.” Trong mắt Tô Trầm hiện lên một tia sáng lạnh lẽo: “Luân phiên tính kế ta, Vĩnh Dạ Lưu Quang, cũng đã tới lúc để ta hồi báo ngươi một lần!”
——————————————————————
Thiên Không thành như một ngôi sao băng, xuyên qua chân trời với tốc độ cao, hướng phía Thiên Dã Nguyên phóng đi.
Vĩnh Dạ Lưu Quang dứng ở trên đài quan sát, nhìn ra phương xa.
Ở bên cạnh hắn, thỉnh thoảng có một ít Vũ tộc bay tới, đệ trình tin tức.
“Tát Khắc Năng Hạch vận chuyển hết tốc độ, tốc độ Thiên Không thành đã đến cực hạn.”
“Vũ Thần giáo đã phát động nghi thức khải linh, tiến một bước tăng tốc. Dự tính có thể ở rạng sáng ngày mai đến Thiên Dã Nguyên.”
“Tin tức cuối cùng, toàn bộ quan sát viên bên ta ở Nhân tộc bị nắm, phản nghịch Nhân tộc thu mua được cũng đều chịu giết chóc, hôm nay còn sót lại số bốn, số sáu cùng số mười hai.”
Vĩnh Dạ Lưu Quang nhìn từng tin cấp báo này, sắc mặt bất động.
“Bệ hạ, tin tức tốt!” Cô Thiên Việt sải bước đi tới: “Tin khẩn của số bốn, đối kháng đã tiến vào cục diện bế tắc, Nhân tộc đổi công làm thủ.”
“Ồ? Hắn trái lại cũng trầm ổn đấy.” Vĩnh Dạ Lưu Quang nói: “Biết rõ chúng ta đã đang tới, thế mà còn có tâm tư chậm rãi tiêu hao.”
Cô Thiên Việt nhân cơ hội nói: “Bệ hạ, chúng ta nên đem tốc độ hạ thấp một chút hay không, cực hạn vận chuyển liên tục thời gian dài như vậy, rất nhiều tộc nhân đều đã đến cực hạn.”
Vĩnh Dạ Lưu Quang chém đinh chặt sắt nói: “Không được, ở trước khi chạy tới Thiên Dã Nguyên, vô luận như thế nào cũng không thể nghỉ ngơi.”
“Vâng!” Cô Thiên Việt bất đắc dĩ đồng ý.
Đúng lúc này, trong Thiên Không thành đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo bén nhọn.
“Ừm? Đã xảy ra chuyện gì?” Vĩnh Dạ Lưu Quang quay đầu.
Cô Thiên Việt theo tiếng nhìn lại: “Không rõ, hình như đã xảy ra rối loạn gì, ta đi xem chút.”
Phương xa, một cột khói lượn lờ bốc lên.
Cô Thiên Việt bay đi, hướng về phía cột khói, đợi tới nơi, mới phát hiện nơi này chỉ là một phòng kho bình thường, lúc này mới thở phào.
Lúc này lửa lớn đang thiêu đốt phòng kho, lửa mang theo cột khói bốc thẳng lên trời, gay mũi vô cùng.
Cô Thiên Việt bịt mũi: “Đây là mùi gì... Đặt trong này là cái gì vậy?”
Một gã Vũ tộc tới: “Bẩm báo Đại tướng quân, đây là thảo dược một thương hộ gửi ở đây, cụ thể thảo dược gì còn chưa biết, chúng ta bây giờ đi qua hỏi một chút.”
“Thôi thôi, một ít thảo dược mà thôi, cũng không có gì để hỏi, xem bộ dạng này, hẳn là không cẩn thận bốc cháy.” Cô Thiên Việt không kiên nhẫn phất tay nói: “Mọi người đều cẩn thận chút, chớ để mật thám Nhân tộc trà trộn nhân cơ hội sinh sự là được.”
“Vâng!” Vũ tộc phía dưới cùng nhau đáp ứng.
Một gã áo thuật sư lúc này đã bay tới, hướng phòng kho bốc cháy phóng ra một cái thủy hệ áo thuật, mưa từ trên trời đổ xuống, rơi trên phòng kho.
Không ngờ mưa rơi xuống lửa, tựa như rót thêm dầu, khiến cho thế lửa ngược lại càng mãnh liệt hơn, làm áo thuật sư kia luống cuống tay chân.
Cô Thiên Việt thấy tình trạng, hướng chỗ cháy đánh ra một chưởng. Hắn không giỏi thủy hệ, nhưng một chưởng này phong tỏa không gian, trực tiếp đem toàn bộ không khí trong không gian đều rút ra tới hư vô, cũng có thể làm lửa nhanh chóng dập tắt.
Một màn khiến hắn giật mình đã xảy ra.
Lửa thế mà vẫn như cũ hừng hực thiêu đốt, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, ngược lại sương khói ở sau hai lần ra tay càng thêm nồng đậm, đã hình thành một mảng mây khói thật lớn phiêu đãng ở không trung.
Cô Thiên Việt rốt cuộc cảm giác được không quá đúng, hỏi: “Đi xem gửi ở nơi này rốt cuộc là thảo dược gì?”
Một gã Vũ tộc vội vàng đi qua, Cô Thiên Việt lại thử vài loại phương pháp, lại phát hiện đều không thể dập lửa.
Ngọn lửa không thể dập được này khiến tâm tình Cô Thiên Việt càng thêm bất an hẳn lên, luôn cảm giác có sự vật gì không quá đúng.
Rốt cuộc, Vũ tộc kia hưng phấn chạy tới: “Là Điêu Diễm Thảo cùng Hư... Hư... Hư Không Thủy Tinh?”
Tên Vũ tộc kia ở cùng lúc báo tên, bản thân cũng há to miệng.
“Điêu Diễm Thảo? Hư Không Thủy Tinh?” Nghe được hai cái tên này, Cô Thiên Việt cũng giật mình.
Điêu Diễm Thảo là một loại thảo dược cực đặc thù, chỉ là một gốc cây nho nhỏ, đã có thể phóng ra lượng lớn sương khói. Cái gọi là Điêu Diễm, thật ra là nói mát ngọn lửa vĩnh viễn không điêu linh.
Về phần Hư Không Thủy Tinh thì không cần phải nói, đó là bảo vật chỉ có Nhân tộc mới nắm giữ.
Mà khi hai thứ này kết hợp cùng một chỗ, cũng liền có thể lý giải vì sao không thể dập tắt ngọn lửa này.
Lửa này hẳn là có đặc tính không gian nào đó, khiến nó căn bản không chịu bên ngoài ảnh hưởng.
Lại liên tưởng đến đây là bảo vật Nhân tộc, Cô Thiên Việt nào còn không nghĩ ra đây là chuyện gì, hắn kêu to lên: “Đây là âm mưu của Nhân tộc!”
“Âm mưu gì?” Có Vũ tộc ngây ngốc hỏi.
Cô Thiên Việt ngẩn ngơ. Đúng vậy, âm mưu gì? Hắn cũng không biết.
Nhân tộc ở Thiên Không thành điểm hỏa một đám lửa không thể dập tắt, mưu đồ là cái gì?
Đợi chút.
Cô Thiên Việt khụt khịt mũi, dính cái mùi gay mũi kia lại liên tục hắt hơi vài cái, sau đó hắn đột ngột hô lên: “Là Yên Tiên Hương!”
Yên Tiên (tiên: nước dãi) Hương là chí bảo Yêu tộc, có thể tăng lên phẩm giai Yêu tộc, bảo vật thúc giục tiến hóa trên diện rộng.
Chính bởi vậy, nó cũng là thuốc dẫn dùng để chế tác thuốc dẫn thú bậc cao. Loại vật này một khi phóng ra, cho dù là Yêu Hoàng cũng sẽ hít phải mà động lòng, không để ý sống chết đến cướp.
Mà trong phòng kho này, gửi cả nửa kho Yên Tiên Hương, ở dưới Điêu Diễm Thảo dẫn dắt bay đi phía chân trời.
Nếu gần nơi đây...
Trong đầu Cô Thiên Việt chợt lóe linh quang, hắn kêu to lên: “Không ổn!”
Ô!!!
Kèn chiến tranh đột nhiên vang lên vào lúc này.
“Địch tập!”
“Yêu tộc đột kích!”
Tiếng hò hét chói tai truyền khắp nơi.
Trên mặt đất phương xa, ngàn vạn Yêu tộc lại một lần nữa xuất hiện ở phía trước.
Yêu Hoàng cung khổng lồ càng là một tòa tiếp một tòa xuất hiện.
“Luân Hồi cung, Bách Chiết cung, Phi Nguyệt cung... Mẹ nó, là Yêu tộc của Tô Trầm bên kia, hắn đem bọn chúng đuổi đến nơi đây!” Bay lên không trung, thấy rõ tất cả cái này Cô Thiên Việt tức giận chửi ầm lên.