Chương 1383 Một mình đấu hoang thú ( thượng )
“Ngươi? Một mình đối phó hoang thú?”
Nghe được lời của Tô Trầm, mọi người đều cả kinh rớt cằm.
Đây là hoang thú, không phải Yêu Hoàng, Chúa Tể.
Nếu bắt buộc phải làm ra so sánh, hoàng cấp là mười vòng, hoang thú chính là mười lăm vòng, nguyên thú là hai mươi vòng, cấp bậc chênh lệch giữa hai bên không phải một cấp hai cấp, mà là tận năm cấp!
Đổi thành thực lực Nhân tộc, gần như chính là chênh lệch Diêu Quang đến Hoàng Cực.
Mà một vị Hoàng Cực cần một ngàn vị Diêu Quang mới có thể đối kháng, hơn nữa là một ngàn Diêu Quang cường giả huấn luyện tốt, có được chiến trận thêm vào, năng lực liên thủ.
Nói cách khác, muốn đối kháng một con hoang thú, cần một ngàn đại năng Hoàng Cực liên thủ mới có thể làm được, đây là lý do mỗi lần Nhân tộc đối kháng hoang thú đều cần đại quân cùng lên, bởi vì thật sự là không có nhiều đại năng như vậy, chỉ có thể đem nhiều nguyên sĩ thấp dưới hơn nữa kéo vào, lại mượn dùng các thủ đoạn như Vẫn Tinh Chiến Toa, Sinh Mệnh Nguyên Chúc bù lại.
Dù vậy, thực lực tổng hợp lại của họ cũng quá nửa là không đạt tới con số ngàn Hoàng, cho nên mỗi lần chiến đấu với hoang thú mới sẽ là đại chiến, huyết chiến, thắng cũng thắng thảm thiết vô cùng.
Vô Cực Tông xuất hiện thật sự khiên uy lực Nhân tộc liên hợp đạt tới tầng cấpngàn Hoàng, cho nên mới có thể trong một ngày diệt sát hoang thú kim ưng, trả giá tương đối nhỏ.
Việc này là vì thực lực đã đến mức.
Nhưng bây giờ, Tô Trầm thế mà muốn một mình khiêu chiến hoang thú...
Chúng ta biết ngươi từng một mình đánh chết hơn mười tên Yêu Hoàng, nhưng đánh chết hơn mười tên Yêu Hoàng cùng đánh chết hoang thú chung quy là hai khái niệm đó!
Tô Trầm lại rất khẳng định gật đầu: “Ừm, ta đi đối phó.”
Cố Huy Minh trầm giọng nói: “Tô Trầm, ta biết ngươi thực lực rất mạnh, hôm nay đã là người số một Nhân tộc, nhưng mưu toan khiêu chiến hoang thú, vẫn như cũ là cách làm tìm chết!”
Cố gia lão tổ địa vị tôn sùng, cho dù ngươi làtông chủ Vô Cực Tông hùng mạnh, thiên hạ đệ nhất nhân, lão gia tử nên dạy dỗ vẫn phải dạy dỗ.
Tô Trầm cũng không ngại, chỉ cười lấy lòng nói: “Ta không tính tìm chết, chỉ là bám trụ nó.”
“Lấy cái gì bám?” Cố Huy Minh hỏi.
Tô Trầm nhìn nhìn phương xa, thản nhiên trả lời: “Gần đây đạt được một ít đồ chơi mới... Yên tâm đi, cho dù đánh không lại, ta ít nhất còn có thể chạy về.”
Hắn nói xong đã phi thân ra, bóng người ở nháy mắt biến mất, khi xuất hiện trở lại đã ở phía sau Ẩn Sa. Nhìn thấy hắn như vậy, mọi người cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng hắn, tin tưởng hắn sẽ không vì mặt mũi mà gắng gượng chống đỡ.
Bên này Tô Trầm vừa xuất hiện, một đám sương mù mông lung kia ngay lập tức làm ra phản ứng, chợt khuếch tán ra, cuốn về phía Tô Trầm.
Tô Trầm không dám để sương mù kia cuộn trúng mình, phi thân vội lui, đồng thời nâng tay vung kiếm, kiếm khí xẹt qua sương mù, hư vô hoàn toàn không chịu lực, quả nhiên không có chút hiệu quả.
Hắn cũng không vội, nâng tay ra một đòn hỏa long thần thông.
Lửa điên cuồng ùa lên, va chạm cùng với sương mù, Tô Trầm rõ ràng nhìn thấy, sương mù ở dưới uy lực của hỏa long thần thông lui giảm, tiêu tan.
Tô Trầm đã nắm giữ hỏa hệ pháp tắc đến trình độ nhất định, bởi vậy cũng có thể thương tổn đến nó.
Nhưng rồng lửa có hạn, sương mù vô hạn.
Ngay sau đó liền thấy vô tận sương mù đã lan tràn tới, hỏa long thần thông luôn luôn tung hoành vô địch của Tô Trầm như một quả cầu lửa lọt vào biển lớn, nháy mắt đã bị bao phủ vô tung vô ảnh, thế mà cứ như vậy dập tắt.
“A...” Tô Trầm cũng không nói nên lời.
Quả nhiên, đối kháng thuần trên phương diện lực lượng, chênh lệch là quá lớn.
Ngay sau đó hắn há mồm, phát ra tiếng kêu khẽ không có âm thanh.
Gai Tinh Thần.
Đây là một loại thủ pháp công kích đem tinh thần lực ngưng tụ thành gai nhọn vô hình, trực tiếp tạo thành ảnh hưởngtầng diện tinh thần đối với mục tiêu.
Đây là Tô Trầm đang thí nghiệm ảnh hưởng của nó đối với tinh thần công kích.
Một cái GaiTinh Thần này đâm xuống, Ẩn Sa lập tức có điều cảm nhận, sương mù đột nhiên biến hóa, hóa thành một khuôn mặt khổng lồ, hướng không trung rít gào một tiếng, sau đó huyễn hóa ra vô số sương mù xúc tucuốn về phía Tô Trầm, ở trong nháy mắt, bầu trời đầy xúc tusương mù đang giương nanh múa vuốt.
“Phản ứng rất lớn nha.” Tô Trầm ‘Hừ’ một tiếng, nhẹ nhàng lui về phía sau.
Uy lực của Gai Tinh Thần không bằnghỏa long thần thông, nhưng ở trên đối phó Ẩn Sa, hiển nhiên là Gai Tinh Thần hữu dụng hơn. Cho nên nói, đối phó Ẩn Sa tốt nhất vẫn là thủ đoạn loại tinh thần điểm ấy là không sai.
Nhưng cái này không có nghĩa Tô Trầm nhất định phải làm như vậy.
Tinh thần lực là có hạn, thuần dùng thủ đoạn tinh thần, Tô Trầm cho dù bây giờ tinh thần lực tăng gấp mười, nhắm chừng cũng không giết được con hoang thú này.
Cho nên hắn vẫn cần tìm kiếm phương pháp khác đả thương địch thủ.
Thời khắc này đầy trời xúc tusương mù như roi quật xuống, Ẩn Sa tuy bị so với thích khách, thực đánh nhau nào có chút bộ dáng thích khách, mang tới cho người ta cảm giác rõ ràng là cuồng bạo.
Sương mù biến ảo xúc tu lấy ngàn vạn để tính, mỗi một cái đều như roi quất trời, ‘Phốc phốc’ đánh xuống, ở không trung quật ra từng làn sóng không khí. Động tĩnh này là to lớn như thế, từ xa nhìn lại như là có người ở bầu trời chăn mây, chỉ là thanh thế lớn hơn, uy thế rộng hơn.
Tô Trầm thử dùng kiếm phản kích một lần những xúc tu kia, dưới Vô Hoa Chi Nhận cắt chém, thế mà còn bị hắn chặt đứt một cái.
Vì thế Tô Trầm biết, tuy Ẩn Sa có thể chống đỡ công kích thực thể, nhưng điều kiện tiên quyết là nó ở dưới trạng thái hư hóa. Khi nó chủ động công kích, thật ra là thoát ly trạng thái hư hóa, lúc này cũng có thể bị thực thể công kích.
Nhưng có sự khác nhau là, Ẩn Sa chuyển hóa hư thật là có thể đồng thời tồn tại.
Nó hoàn toàn có thể làm được thân thể là hư thể, xúc tu là thực thể.
Nói cách khác, nó dùng bộ phận nào công kích ngươi, bộ phận đó chính là thực thể, mà bộ phận không công kích, thì vẫn như cũ thuộc loại bộ phận không thể công kích.
Quả nhiên là kẻ khó chơi nha!
Tô Trầm cũng không khỏi thổn thức, nếu Nhân tộc đối kháng tên này, sợ là phiền toái hơn nhiều đối kháng chim ưng khổng lồ màu vàng.
Thời khắc này vô biên vô hạn sương mù xúc tu, giống vô số cái vỉ ruồi, đập chính là Tô Trầm con ruồi bọ nhỏ này.
Tuy có thể chặt đứt xúc tu, nhưng đối mặt nhiều mục tiêu như vậy, Tô Trầm cũng chỉ có thể không ngừng lui, lui, lui.
Không có đại năng khác trợ giúp, không có đại trận vạn ngườiphụ tá, một mình đối mặt vật khổng lồ này, Tô Trầm thật sự có loại cảm giác một người lạc ở trong biển cả vô tận.
Nhưng càng là như thế, càng phải theo gió vượt sóng.
Dũng giả đích thực, vốn là không sợ tất cả.
Tô Trầm nhìn hoang thú khổng lồtấn công đến, cứ như vậy không ngừng ở trong rừng xúc tu xuyên qua, phi hành, thoáng hiện, như nhảy múa ở trên mũi đao, mang đến cảm thụ uyển chuyển, thần kỳ lại vô cùng kích thích.
“Tô Trầm!” Cố Khinh La nắm chặt hai tay nhìn phương xa.
“Tin tưởng hắn!” Lý Sùng Sơn giữ lại Cố Khinh La, hắn biết nàng đang nghĩ cái gì, cho nên nói: “Ngươi bây giờ đi qua, không giúp được hắn, sẽ chỉ hại hắn.”
Cố Khinh La cũng biết, chỉ bằng lực lượng của một mình mình căn bản không có khả năng giúp Tô Trầm chia sẻ áp lực, ngược lại có thể liên lụy hắn mất tập trung, chỉ có thể khẽ cắn môi nói: “Biết, vậy mọi người còn ngẩn ra làm gì, còn không nhanh đem hai con này diệt đi, còn đi giúp tông chủ!”
Giờ này khắc này, điều duy nhất mọi người có thể làm chính là mau chóng giết chết hoang thú, giúp Tô Trầm giải quyết áp lực.
Hy vọng Tô Trầm có thể chống đỡ được đi!
Mọi người ở trong lòng đồng thờichờ mong.
“Tê!”
Trong sương mù tràn ngập tiếng gào thét sắc bén.
Cùng lúc tiếng xé gió nổi lên, Tô Trầm chỉ cảm thấy tâm trí đau xót, thân hình khựng lại, trong miệng mũi đã chảy ra máu tươi.
Không tốt!
Tô Trầm đã biết, mình là trúng tinh thần công kích của Ẩn Sa.
Ẩn Sa tuy là hoang thú loại hình thích khách, lại cũng sở trườngthủ đoạn tinh thần. Tốc độ nhanh, kháng công kích thực thể, có thể vận dụng thủ đoạn tinh thần, chính là ba điểm cường thế lớn của nó.
Chẳng qua khác vớiThận Lâuảo cảnh phạm vi lớn, thủ đoạn loại tinh thần của Ẩn Sahầu như đều là loại hình ám sát.
Cũng may bản thân Tô Trầm tinh thần lực cực kỳ mạnh, đổi một vị Hoàng Cực khác sợ là không chết cũng bị thương nặng.
Thời khắc này Tô Trầm trúng chiêu, sương mù xúc tu ‘Vù vù’cuốn về phía Tô Trầm.
Ngay tại nháy mắt sắp cuốn trúng, trên người Tô Trầm hơi phát sáng, xúc tuầm ầm đảo qua thân thể hắn, lại chỉ đánh nát tàn ảnh đầy trời. Thì ra ngay tại tích tắc đó, Tô Trầm đã thoát khỏi khống chế.
Có thể làm được điểm ấy, tự nhiên là bởi vì tác dụngcủa tiên nguyên.
Đây cũng là chỗ nội tình lớn nhất Tô Trầm có gan đơn đấu hoang thú.
Khác lúc trước đại chiến Yêu Hoàng, ở sau khi trải qua lượng lớn chuyển hóa không lâu trước đó, thể lượng tiên nguyên Tô Trầm tăng vọt, năng lực khôi phục cũng tăng cườngrất nhiều.
Tuy nói dựa vàothế này muốn đánh bại hoang thú còn có chút người si nói mộng, nhưng chống đỡ một đoạn thời gian hẳn là không có vấn đề.
Mà khoảng thời gian này, đã đủ Tô Trầm làm rất nhiều việc.
Thời khắc này mắt thấy sương mù tràn ngập đến, sương mù này đều có chứa khí tức ăn mòn mãnh liệt, nơi đi qua, ngay cả không khí cũng vang lên ‘Bốp bốp’.
Tô Trầm tiếp tục vội lui, lui tới bên cạnh một ngọn núi, đột nhiên một chưởng đập về phíangọn núi bên cạnh.
Chịu một chưởng này của hắn, đỉnh núi kia dao động, núi đá bong ra từng khối lớn, ở trong quá trình bong ra thế mà lại dần dần mọc ra mắt, tai, miệng, mũi các khí quan, thế mà lại là một khuôn mặt người khổng lồ, tiếp tục bong ra, lại là ngay cả thân thể, chân cũng hiện ra, đến cuối cùng là một pho tượng khổng lồ như núi.
Tô Trầm lại đánh ra một chưởng, vì thế bức tượng khổng lồ liền mở mắt ra, đột nhiên ra tay, đấm ra một phát, chỉ thấy ngàn vạn xúc từ không trung cuốn lấy nhau, va chạm cùng cánh tay bức tượng khổng lồ, xúc tu sương mù liền phành phành bốp bốp đứt gãy.
Đây chính là phong thần pháp tắc của Tô Trầm, ban cho vạn vật linh tính, phong thần thành đạo.
Hôm nay thần tuy không phong được, phong một ngọn núi lại là có thể, núi này đã được linh tính, đó là sơn khôi, hoặc sơn lĩnh cự nhân (sơn lĩnh: dãy núi, núi non; cự nhân: người khổng lồ).
Thực lực sơn lĩnh cự nhân chưa chắc mạnh hơnHoàng, nhưng ở trên tầng diện lực lượng lại chỉ có hơn chứ không kém, là tồn tại khiên thịt tốt nhất, thời khắc này cuồng dã ra đòn, thế mà đem hoang thú cũng cản lại.
Nhưng hoang thú đúng là hoang thú, xúc tu sương mù rậm rạp giống như vô cùng vô tận kéo dài tới, nắm tay của sơn lĩnh cự nhân tựa như rơi vào trong vạn tầng bông. Ở sau khi quét mấy chục tầng liền dần dần vô lực, cuối cùng càng là cả cánh tay đều bị cuốn lấy.
Sơn lĩnh cự nhân kia điên cuồng tru lên, lại không làm được việc gì. Xúc tu đem cánh tay người khổng lồ cuốn rậm rạp, cánh tay người khổng lồ ở dưới sương mù ăn mòn không ngừng toát khói trắng.
Ẩn Sa lại hiển nhiên không tính đợi cánh tay cự nhân bị ăn mòn sạch sẽ, toàn bộ xúc tu đồng thời dùng sức, cánh tay sơn lĩnh cự nhân kia đã rời cơ thể bay ra.
Sơn lĩnh cự nhân đứt một tay ngược lại mượn cơ hội thoát khỏi trói buộc, rít gào đấm tay trái ra.
Chờ đợi nó vẫn như cũ là vô tận quấn quanh.
Phành!
Lại một cánh tay đứt gãy.
“Rống!” Cự nhân gầm rú mở ra cái mồm to cắn xuống, xúc tu liền đem cổ nó cũng vây khốn, chậm rãi thít chặt.
Ở trong tiếng ‘Phành’ khổng lồ, đầu cự nhân đã ngã nhào xuống.
Sau đó nó dừng lại bất động, lại hóa ngọn núi, từ xa nhìn lại, như một pho tượng điêu khắc không đầu không tay.
“Oa.” Đối mặt một màn này, Tô Trầm cũng không bất ngờ, chỉ cười nói: “Hồng hoang cự thú, dời non lấp biển, quả nhiên không sai. Chỉ là không biết ngươi có thể hủy được mấy ngọn núi, lấp được bao nhiêu biển!”
Hắn nói xong bay nhanh về phía sau, bàn tay đã liên tục hướng ngọn núi phụ cận vỗ tới.
Nơi Thiên Không thành dừng lại cực có chú ý, khắp nơi là ngọn núi san sát như rừng, cao ngất trong mây, diện tích vùng núi rộng lớn, kéo dài vạn dặm. Bởi vì chưa từng có ai chiếm cứ, cho nên không có tên, nhưng diện tích to lớn, có thể địch lại một quốc gia. Chỗ cao nhất của ngọn núi này, càng có thể đạt tới vạn trượng, vào thẳng tầng mây, nguy nga hùng vĩ.
Đỉnh núi vạn trượng, Tô Trầm chưathể phong, núi cao trăm trượng, lại là có thể.
Thời khắc này liên tục mấy chưởng xuống, liền có ba sơn lĩnh cự nhân từ trong núi lớn đi ra, đánh về phíaẨn Sa.
Ẩn Sa không thèm để ý vungxúc tu.
Ba sơn lĩnh cự nhân tuy mạnh, cho Ẩn Sa mà nói, lại cũng chỉ là việc trong nháy mắt có thể diệt.
Quả thật là trong nháy mắt, xúc tu rậm rạp lao tới, một cảm xúc khinh thường lại tràn ngập ra.
Tuy là không nói gì, sự cao ngạo đến từ sinh mệnh đỉnh phong lại thể hiện ra không thể nghi ngờ.
Tô Trầm cười nói: “Ta biết dựa vào mấy kẻ này không được, nhưng ta vốn cũng không trông cậy vào chúng nó. Chúng nó chỉ là thuẫn, mà ta, mới là mâu!”
Thân hình lại lóe lên, Tô Trầm đã xuất hiện ở trên sương mù, trong tay giơ cao Vô Hoa Chi Nhận.
Một đạo hào quang từ trên Vô Hoa Chi Nhận lóe qua, đó là lực lượng thêm vào của tiên nguyên.
“Không thừa nhận thực thể công kích? Thử cái này đi.”
Phốc!
Một kiếm đâm vào.
Tựa như con dao nhỏ sắc bén đâm vào mỡ bò.
“Rít!”
Ẩn Sa phát ra tiếng kêu khổ sở nhất từ khai chiến tới nay.