Chương 1399 Mồi
Những người này chính là quan binh lúc trước xông vào Lang Tâm Cốc.
Bọn họ bị mộng yểm tinh linh bắt, không nhúc nhích, giống như đã chết. Mộng yểm tinh linh thì từ trên người bọn họ rút ra từng cái xương, như đang xếp gỗ, dựng lên trên tòa thành kia.
Tòa thành xương người!
Mà ở tòa trung ương thành, còn có một tòa tế đàn xương người cùng máu thịt xây lên, trên tế đàn đặt một khối tinh thể màu vàng, phía trên tinh thể còn dựng thẳng một con mắt, đang nhìn xung quanh.
Diệp Phong Hàn nhìn mà trong lòng thất rét buốt, vừa lúc con mắt dựng thẳng kia cũng thấy hắn.
Con mắt dựng thẳng đột nhiên phát ra ánh sáng màu đỏ, từng con mộng yểm tinh linh đang dựng tòa thành xương người kia cảm nhận được điều gì, chưa xông lên, ngược lại ùn ùn chạy đi, nháy mắt không còn thấy bóng dáng, chỉ chừa một tòa thành trống rỗng vẫn chưa xong.
Diệp Phong Hàn bị làm cho không hiểu, nhưng mặc kệ như thế nào, hắn không thể ngồi nhìn tòa thành này tồn tại, đã bay tới bổ xuống một kiếm.
Một khúc xương tay trên tòa thành xương người đột ngột bay lên, thế mà chặn lại kiếm của Diệp Phong Hàn.
Ồ?
Đây là?
Diệp Phong Hàn còn đang kinh ngạc, chỉ thấy một đống xương cốt đã ‘Rắc rắc’ bay lên, tạo thành một hình người, trong tay thế mà cầm khúc xương cánh tay lớn làm kiếm xương, hướng Diệp Phong Hàn đâm tới.
Đây là tình huống gì?
Diệp Phong Hàn hoàn toàn không hiểu.
Ngoài việc kinh ngạc, tay nâng kiếm hạ, kiếm khí âm trầm, chém lên bạch cốt khô lâu kia, liền nghe tiếng rèn sắt ‘Keng keng keng keng’, bộ xương khô này cũng không biết sao, thế mà cứng rắn vô cùng.
“Hừ!”
Diệp Phong Hàn hừ một tiếng, ngón tay trái liên tục điểm mấy lần, một ngọn lửa đã tự sinh ra, nhanh chóng lớn mạnh thành hỏa vũ phượng hoàng, chính là Hỏa Phượng thần thông thành danh của Tô Trầm, lao về phía bộ xương khô kia, dưới ngọn lửa tấn công mãnh liệt, bộ xương khô đó bị đánh cho ầm ầm chia năm xẻ bảy.
Diệp Phong Hàn một đòn thành công, đang muốn đi qua, chỉ thấy con mắt dựng thẳng trên bầu trời phân tán ra một mảng sương mù màu đen.
Sương mù màu đen hạ xuống, chỉ thấy một rồi lại một bộ xương đứng thẳng.
Lần này lại là một đám đông xương khô.
Hỏa Phượng thần thông uy lực tuy lớn, tiêu hao nguyên năng lại không ít.
Mắt thấy một đám đông bộ xương khô như vậy tới, Diệp Phong Hàn hơi động tâm, ngưng tụ một tia lực lượng tiên nguyên tiến vào thần thông, một con phượng lửa mang chút hào quang màu trắng sữa ngưng hiện một lần nữa, chưa tới gần người đã ầm ầm vỡ ra, hóa thành vô số tia lửa sao abưng đánh vào trên đám đông xương khô kia. Những bộ xương khô đó đồng thời ngửa đầu, như gặp sự khổ sở gì cực lớn, cùng nhau phát ra tiếng rít vô thanh.
Tiếng rít này không tồn tại trong chân thật, mà chỉ tồn tại trong ý thức, hình thành tiếng rít tinh thần to lớn mênh mông, Diệp Phong Hàn cũng khó chống đỡ, phát ra tiếng kêu rên thống khổ, chỉ cảm thấy như có cái gì chui vào trong đầu mình, hung hăng ngoáy một phát.
Tuy như thế, Diệp Phong Hàn lại hưng phấn.
“Rốt cuộc vẫn đả thương được ngươi sao?” Hắn nhìn con mắt dựng thẳng trên bầu trời, nói nhỏ.
“Grừ!”
Con mắt dựng thẳng trên bầu trời chợt mở lớn như cái mồm, hiện ra ý phẫn nộ.
Sau đó liền thấy tòa thành xương người kia chợt biến hóa, lần này lại không là một đám đông xương khô nữa, mà là trực tiếp hóa thành một người xương khổng lồ, hướng Diệp Phong Hàn đánh một đòn.
Kiếm trong tay Diệp Phong Hàn lại lần nữa ngưng ra hào quang màu trắng sữa, hướng cái tay to mà người xương khổng lồ đưa ra đâm tới.
Người xương khổng lồ kia khẽ xoay cổ tay, tránh đi.
Diệp Phong Hàn cười dài nói: “Thì ra ngươi cũng biết tránh.”
Liên tục ra ba kiếm, mỗi một kiếm đều mang theo lực lượng tiên nguyên, người xương khổng lồ kia không dám cứng rắn đấu lại, dứt khoát hướng Diệp Phong Hàn há mồm.
Hắn rõ ràng chỉ là hai cái xương, vừa há mồm, đã có cơn lốc từ trong miệng hình thành, đem Diệp Phong Hàn trực tiếp thổi bay lên.
Đồng thời hai cái xương tay cực lớn đập về phía Diệp Phong Hàn, ánh sáng trắng lại nổi lên trên người Diệp Phong Hàn, hai cái tay xương đập ở trên người hắn, lực lượng tiên nguyên bùng nổ, đem tay xương chấn động thành bột, bản thân Diệp Phong Hàn cũng bị đập tới mức nổ đom đóm mắt.
Trong tiếng rít thê lương, vô số gai xương đã bay lên xuất hiện, hướng Diệp Phong Hàn đâm xuống.
Diệp Phong Hàn bất đắc dĩ, chỉ có thể thi triển Bạch Tháp Chiết Dược né tránh.
Không ngờ hắn vừa nhảy đi, liền nhìn thấy vô số gai xương kia cũng xuất hiện theo.
Chúng nó thế mà cũng chiết dược.
Tốc độ không giảm chút nào lao về phía mình.
Diệp Phong Hàn bất đắc dĩ, chỉ đành lại lần nữa vận dụng lực lượng tiên nguyên, đánh tan gai xương.
Nhưng ngay sau đó lại là một đợt gai xương lớn ập đến.
Trên thân người xương khổng lồ này xương cốt rậm rạp, tùy tay hắt một phát là một lượng lớn.
Các quan binh xông vào chỉ mấy trăm người, xương cốt từ trên người bọn họ rút ra sao cảm giác lại giống như đến con số ngàn vạn.
Rất nhiều xương cốt bay ra đâm tới, sương mù đen lượn lờ, con mắt dựng thẳng dữ tợn.
Thủ đoạn tốt nhất đối phó chỗ xương cốt đó chính là tiên nguyên lực, nhưng luân phiên vận dụng, Diệp Phong Hàn cũng cảm giác tiêu hao cực lớn, tiên nguyên dần dần khô kiệt.
Đáng chết!
Diệp Phong Hàn biết tiếp tục như vậy là không được, chỉ là con mắt dựng thẳng trên bầu trời này lực lượng thật sự quá mức tà dị, không sử dụng tiên nguyên lực mình lại rất khó thoát khỏi, lại thêm tiếng rít tinh thần khủng bố kia thỉnh thoảng xuất hiện, ảnh hưởng mình...
Không đúng!
Trong lòng Diệp Phong Hàn đột nhiên nổi lên một tia hồ nghi.
Muốn nói thật sự uy hiếp lớn nhất với mình, thật ra là tiếng rít tinh thần.
Tiếng rít tinh thần trực tiếp công kích thức hải của hắn, tạo thành ảnh hưởng đối với mình.
Ngược lại người xương khổng lồ, đánh có qua có lại với mình, chủ yếu là tiêu hao lực lượng của mình, thương tổn thật ra bình thường.
Nhưng đã như vậy, vì sao đối phương không tập trung lực lượng thi triển tinh thần rít gào, ngược lại dùng người xương khổng lồ này đấu tiêu hao với mình?
Đây là hành vi bỏ gốc lấy ngọn.
Diệp Phong Hàn trải qua chiến đấu cũng đủ nhiều, hắn biết đối thủ nếu làm một chuyện khó hiểu, vậy sau lưng quá nửa đã che giấu nguyên nhân gì.
Rõ ràng tinh thần rít gào hiệu quả tốt hơn, lại cứ phải lấy người xương khổng lồ chơi cứng...
Tâm niệm Diệp Phong Hàn xoay chuyển như điện, đã có một chút ý tưởng.
Vừa lúc người xương khổng lồ kia lại lần nữa phát ra gai xương sắc nhọn, Diệp Phong Hàn nghiến răng, lại trực tiếp nhắm mắt, dâng vòng bảo hộ, càng bỏ qua tiên nguyên lực hộ thể.
Đây là cách làm cực mạo hiểm, nếu không ngăn được, có thể trực tiếp tan xương nát thịt. Lấy tu vi hắn bây giờ, có thể chết ngay tại chỗ.
Nhưng Diệp Phong Hàn lại làm như vậy.
Gai xương chen chúc mà ra, đánh vào trên người Diệp Phong Hàn.
Theo lý nên là một lần đánh gục Diệp Phong Hàn.
Nhưng kết quả cuối cùng lại khiến người ta chấn động.
Hào quang vòng bảo hộ hiện lên, thế mà đỡ được gai xương, ngay cả tổn hại cũng không làm được.
Ngay cả con mắt dựng thẳng ở không trung cũng run lên một lần, hiển nhiên là chấn động vì kết quả này.
Diệp Phong Hàn đã chậm rãi mở mắt: “Quả nhiên như thế. Hư ảo hiện thực... Một nửa lực lượng hư ảo, một nửa lực lượng chân thật, đúng không? Lực lượng ảo mộng thẩm thấu, lấy mộng làm ảo, lấy lực ngưng thực. Xem ra lực lượng Ảo Mộng Chi Chủ đã có thể phá giới giết người, nhưng lại chỉ có thể đối phó những người thường. Hơi mạnh chút, cũng chỉ có thể hù dọa.”
Diệp Phong Hàn một lời nói toạc ra thiên cơ.
Con mắt dựng thẳng trên bầu trời một lần nữa phát ra tiếng rít gào phẫn nộ.
Nhưng lần này Diệp Phong Hàn lấy tiên nguyên lực thủ chặt nội tâm, không chút dao động.
Lực lượng của các vị thần tuy mạnh, nhưng sau khi phá giới thì chung quy có hạn.
Lúc trước chẳng qua là lực lượng mộng cảnh biến ảo hư cảnh, đang lừa gạt cảm giác của Diệp Phong Hàn mà thôi.
Khi Diệp Phong Hàn vứt bỏ cảm giác, chân thật liền trở về, lực lượng có hạn căn bản không ảnh hưởng được Diệp Phong Hàn, ngược lại công kích tinh thần không chịu hàng rào ảnh hưởng có uy lực lớn hơn.
Nhưng ở sau khi Diệp Phong Hàn toàn lực tử thủ tâm hải, thủ đoạn này cũng liền vô dụng.
Con mắt dựng thẳng ở bầu trời điên cuồng lảo đảo, người xương khổng lồ điên cuồng tức giận như thế nào nữa cũng không ảnh hưởng đến Diệp Phong Hàn. Diệp Phong Hàn nhắm chặt hai mắt, chém ra một kiếm lại một kiếm, xương trên người xương khổng lồ kia liền không ngừng thoát ly thân thể, ngay cả sương mù đen cũng dần dần tiêu tán.
Phành phành phành phành.
Ở trong mảng lớn vỡ vụn, người xương khổng lồ rốt cuộc mất đi năng lực hành động, hóa lại thành tòa thành, lại đã là một mảng phế tích xương trắng.
Diệp Phong Hàn sải bước đi về phía tế đàn trong phế tích.
Con mắt dựng thẳng đã hoảng sợ.
Nhưng nó hành động như thế nào nữa, hiển nhiên cũng không ảnh hưởng đến ý chí của Diệp Phong Hàn.
Tới trước tế đàn, Diệp Phong Hàn nhìn thấy trên tế đàn đặt một khối tinh thể màu vàng.
“Không, không được lấy nó!” Một ý thức mãnh liệt chui vào trong lòng Diệp Phong Hàn.
Diệp Phong Hàn không để ý tới, đưa tay đi lấy.
Khi tay ở trên không khối tinh thể màu vàng đọng lại bất động.
Diệp Phong Hàn đột nhiên nói: “Đây là thần tinh?”
Không có trả lời.
Diệp Phong Hàn cũng không cầm, chỉ là kinh ngạc nhìn tinh thể màu vàng kia: “Thoạt nhìn không tệ.”
“Ngươi... Ngươi vì sao không lấy nó?” Con mắt dựng thẳng kinh ngạc.
Diệp Phong Hàn cười nói: “Khẩu khí của ngươi chẳng lẽ không nên thấy may mắn sao?”
“May mắn? A... Đúng vậy, ta rất may mắn, nhưng... Vì sao ngươi không muốn lấy đi nó. Phải biết rằng đây chính là kết tinh thần lực của một vị thần, cho dù đối với một vị chân thần mà nói, thứ đó cũng không phải dễ dàng ngưng tụ. Có được nó, ngươi liền có thể khiến thực lực của mình tăng cường rất nhiều.”
“Ngươi là đang cổ vũ ta lấy sao?” Diệp Phong Hàn hỏi ngược lại.
Con mắt dựng thẳng lập tức câm miệng.
Diệp Phong Hàn đã nói: “Vì sao ta cảm giác ngươi thoạt nhìn rất hy vọng ta lấy nó?”
“Không, không phải như thế.” Con mắt dựng thẳng rất vô lực trả lại một câu: “Đáng chết, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Thấy nó như thế, Diệp Phong Hàn cười càng thêm sung sướng: “Ngươi thoạt nhìn không quá thích vấn đề của ta.”
“Rống!” Con mắt dựng thẳng hướng Diệp Phong Hàn phát ra một tiếng gầm rú cuồng bạo.
Đáng tiếc đã muộn.
Diệp Phong Hàn chậm rãi thu tay: “Ta không cảm thấy nó là thần tinh.”
“Chính là nó! Nó sao có thể không phải chứ?” Con mắt dựng thẳng điên cuồng rít gào, nó đã bắt đầu phát điên.
Diệp Phong Hàn vẫn vững vàng như Thái Sơn, hắn nhìn con mắt dựng thẳng: “Cho nên đây là một cạm bẫy đúng không? Cái gọi là thần tinh, thật ra là cạm bẫy các ngươi dùng để gạt chúng ta, toàn bộ trở ngại, cũng chỉ là vì để ta tin tưởng vững chắc đây là thứ tốt? Dù sao chỉ có muôn vàn vất vả đạt được mới là tốt.”
“Câm miệng!” Con mắt dựng thẳng quả thực sắp điên rồi.
“Đây rốt cuộc là cái gì?” Diệp Phong Hàn đã hỏi: “Cần các ngươi hao hết tâm tư bày ra bố cục này?”
“Khốn kiếp! Mau cầm lấy nó, nếu không ta sẽ giết ngươi!” Con mắt dựng thẳng rốt cuộc lộ nguyên hình, phẫn nộ rít gào.
Nhưng loại uy hiếp này hiển nhiên hoàn toàn không có tác dụng đối với Diệp Phong Hàn.
Hắn chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm con mắt dựng thẳng: “Nói, rốt cuộc là cái gì, nếu không ta sẽ làm thịt ngươi!”
Hai bên đều đang uy hiếp đối phương, nhưng thoạt nhìn, ai cũng không có cách nào làm gì đối phương.
Một thanh âm du dương vang lên ở lúc này.
“Đó quả thật là thần tinh, chẳng qua bên trên mang theo ý chí của Ảo Mộng Chi Chủ. Nếu ngươi cầm lấy nó, sẽ bị ý chí của hắn xâm nhập, trở thành con rối ý chí của hắn.”
Diệp Phong Hàn và con mắt dựng thẳng đồng thời chấn động.
Diệp Phong Hàn: “Sư phụ?”
Con mắt dựng thẳng rít gào: “Tô Trầm!”
Hư không vỡ ra, một người đã đi vào nơi đây, mang theo sự thong dong cùng tự tin riêng, chính là Tô Trầm.
Nhìn con mắt dựng thẳng trên bầu trời, Tô Trầm cười nói: “Đã lâu không gặp, Ảo Mộng. Xem ra ngươi gần đây lại lắm trò hơn chút rồi.”