Chương 1411 Ăn mòn (9)
Người qua đường rời khỏi khiến tâm tình đội hộ vệ rơi xuống đáy vực.
Đúng lúc này, xa xa đột nhiên vang lên tiếng gào thét bén nhọn.
Giương mắt nhìn lên, một kỵ đội thế mà lại xuất hiện ở lúc này, bọn họ vung mã đao chạy tới, lao vào trong đám Đại Nhĩ Quái kia, bắt đầu ra sức chém giết. Trên lưỡi đao lóng lánh hào quang lấp lánh, đao khí như cầu vồng, ý nghĩa mỗi một kỵ sĩ xuất hiện ở nơi này đều là tồn tại có phẩm cấp.
Chỉ là một lần xuất hiện nhiều võ sĩ phẩm cấp như vậy, thậm chí không có một kẻ yếu, thực sự khiến người ta kinh sợ, nhưng cũng làm người ta hưng phấn.
Một kỵ đội như vậy lao vào trong đàn quái vật, mang đến là một cơn bão máu tươi.
Bọn họ tùy ý tung hoành ở trong quái vật, mỗi một lần vung đao đều là một quái vật ngã xuống.
Ánh đao cuồn cuộn hướng về phía trước, chỉ trong chốc lát, hơn một ngàn quái vật đã bị chém như bổ dưa thái rau không còn một ai.
Thắng lợi đến đột ngột như thế, dẫn tới khi chiến đấu chấm dứt, thương đội thậm chí còn chưa phản ứng lại.
“Đa tạ cứu giúp!” Phí La hô to.
“Đừng cao hứng quá sớm, muốn chúng ta ra tay, là phải trả thù lao.” Một gã kỵ sĩ giọng điệu quái dị trả lời.
Một nữ kỵ sĩ trong kỵ đội lao ra, tư thế oai hùng hiên ngang, một mái tóc dài màu vàng đón gió tung bay.
Tới bên cạnh Phí La, nữ kỵ sĩ giương giọng nói: “Các ngươi không có việc gì chứ?”
Phí La nuốt ngụm nước miếng: “Không... Không có việc gì.”
“Mấy người các ngươi, còn không đi qua hỗ trợ.”
Nữ kỵ sĩ phất phất tay, một đội kỵ sĩ đã lao ra, đem xe ngựa bị đổ nâng dậy, lại là đang giúp bọn họ quét tước chiến trường.
“Thế này thật sự là quá cảm tạ rồi.” Người của thương đội ùn ùn cảm tạ.
Chi kỵ binh trước mắt này quả nhiên là đội ngũ chính nghĩa.
Bọn hắn chẳng những tiêu diệt quái vật, quét tước chiến trường, thậm chí còn tri kỷ lấy ra một ít thức ăn nước uống cho bọn họ —— đại chiến khiến bọn họ tổn thất không ít.
So sánh với người đi đường vừa rồi, kỵ đội này quả thực đúng là thánh nhân.
Đúng rồi, người qua đường đâu?
Phí La nhớ tới người qua đường, quay đầu lại nhìn, mới phát hiện người qua đường kia đã biến mất không dấu vết.
Rừng rậm Thúy Thổ.
Nơi này ở nam bộ Côn địa, là lãnh địa của Nhật Linh.
Ngọn nguồn sinh mệnh Nhật Linh tộc là Ám Linh tộc.
Ở sau khi Côn địa bị phân cách, một bộ phận Ám Linh tộc bị để lại Côn địa, không thể rời đi. Mất đi hoàn cảnh sinh tồn ngày cũ, bọn họ bị ép hướng về phương hướng mới tiến hóa.
Hôm nay, các Nhật Linh sinh tồn trong rừng và Ám Linh nhất tộc ở bề ngoài thân thể đã có sự khác biệt cực lớn. Hình thể bọn họ so với chủng tộc cùng nguồn gốc của mình càng thêm thon dài, cũng càng thêm trắng sạch, tướng mạo cũng càng thêm tuấn mỹ.
Đúng vậy, tuấn mỹ cũng là kết quả tiến hóa của họ.
Nhật Linh tộc là quyến tộc của Ái Thần (thần tình yêu) Phù Mỹ Lạp, vị Ái Thần này là điển hình để ý vẻ ngoài, bộ dạng khó coi sẽ không được nàng chiếu cố. Cho nên Nhật Linh tộc ở trong quá trình phát triển vạn năm, không ngừng đem bản thân hướng phương hướng mỹ mạo chuyển hóa, thậm chí bởi vậy sáng lập ra nội tình nghệ thuật cường đại, ngay cả nói chuyện và tư thái cũng tràn ngập tao nhã.
Loại cách làm này không hề nghi ngờ làm sức chiến đấu của bản thân bọn họ giảm đi rất nhiều, nhưng ở thời đại các vị thần hiển thánh, đạt được thần quyến mới là điều có ý nghĩa nhất.
Đứng cạnh rừng rậm Thúy Thổ, Tô Trầm nhìn bên trong rừng cây.
So sánh với đứa bé trai Lẫm Sương bảy tuổi kia, bộ dáng Tô Trầm bây giờ đã hoàn toàn là người trưởng thành.
Tô Trầm thức tỉnh huyết mạch, mới là Tô Trầm thật sự, chính thức phân cách ra với Lẫm Sương kia của quá khứ.
Nói đến cũng thú vị, cho tới nay, mục tiêu của Tô Trầm đều là theo đuổi vô huyết. Nhưng lần này, chỗ dựa cho hóa thân cường đại lại là huyết mạch của Tô Trầm.
Trên đời này bất cứ tồn tại cường đại nào cũng có thể hình thành huyết mạch, Tô Trầm từ bỏ huyết mạch, cuối cùng lại trở thành ngọn nguồn huyết mạch hóa thân của mình.
Điều này không thể nói không phải một sự châm chọc.
Nhưng so sánh với đối thủ tương lai phải đối mặt, châm chọc thì châm chọc đi, chỉ cần có thể cường đại, như thế nào cũng tốt.
Thức tỉnh bộ phận huyết mạch, thực lực Tô Trầm so với trước kia tăng nhiều, nhưng muốn thật sự đạt tới tình trạng của bản thể vẫn kém quá xa.
Nhưng ít ra bây giờ, rất nhiều thủ đoạn vốn không thể sử dụng đã có thể sử dụng.
Mục tiêu thứ hai của Tô Trầm ngay tại trong rừng cây này, người thủ hộ chính là Nhật Linh nhất tộc và Ái Thần của bọn họ.
So sánh với Lẫm Đông Chi Thần bị thương nặng ngủ say, Ái Thần chẳng bị làm sao cả.
Tuy vị Ái Thần Phù Mỹ Lạp này ở trên sức chiến đấu có thể nói là yếu nhất trong các vị thần, nhưng nàng có giá trị nhan sắc siêu cao, nhân tình có được cũng không phải là một hai vị. Điều này khiến mặc dù ở thời điểm các vị thần đại chiến, vị Ái Thần này cũng không cần đích thân lên chiến trường, dựa vào các lộ nhân tình bảo hộ, bình yên vượt qua thời gian hung hiểm, trở thành một trong các các vị thần sống sót.
Đương nhiên, dù là thần linh yếu tới đâu nữa cũng không phải Lẫm Sương bây giờ có thể đối phó.
Cho nên muốn đạt được mục tiêu, nhất định phải nghĩ chút biện pháp.
Hạt giống đã gieo xuống, kế tiếp phải xem nó nảy mầm sinh trưởng. Về phần mình bên này sao, còn cần nghĩ biện pháp đề cao một chút.
Tô Trầm dang hai tay, trong miệng thấp giọng tụng niệm, thoạt nhìn là đang cầu nguyện cái gì.
Nhưng ở chỗ mắt thường khó có thể chạm đến, là vô số sinh mệnh nhỏ bé đang từ trong tay hắn bay ra, nhập vào trong rừng.
Rất nhanh, các sinh vật nhỏ bé đó đã tràn ngập lượng lớn ở địa khu bên cạnh rừng cây.
Chúng nó bắt đầu nảy sinh, sinh trưởng, nhanh chóng sinh sản lớn mạnh.
Như ở Tịch Liêu Chi Sâm.
Đúng vậy, đây chính là nguyền rủa của Tô Trầm.
Loại sinh vật đặc thù này đạt được từ rừng rậm Tam Hà, lại từng bị Tô Trầm thay đổi, có năng lực ăn mòn cường đại, chỉ cần tồn tại một con, đã có thể nhanh chóng sinh sản lớn mạnh.
Như sự tồn tại của ta.
Tô Trầm lẩm bẩm.
Nếu nói Tô Trầm vừa tới Côn địa, còn chỉ là vi khuẩn bé nhỏ không đáng kể, như vậy bây giờ, con vi khuẩn này đã mở rộng ra một quần thể, phát triển lớn mạnh hẳn lên. Tuy cách hoàn toàn ăn mòn mục tiêu còn rất lớn, nhưng chậm rãi đi làm, thì luôn có thể thành công, không phải sao?
Sinh vật nguyền rủa mới bồi dưỡng rất nhanh đã rải rác đầy ở trong rừng.
Làm xong chuyện này, Tô Trầm quay đầu rời khỏi.
Không cần bao lâu, sinh vật nguyền rủa sẽ tràn ngập cả khu rừng, Nhật Linh nhất tộc sẽ nghênh đón uy hiếp tử vong của bọn họ.
Đương nhiên, có vị Ái Thần kia, tử vong uy hiếp có lẽ sẽ không quá lớn.
Nhưng phiền toái là phiền toái, cho dù là thần linh, cũng có vấn đề không giải quyết được.
————————————————
“Phụ thân, xem cung con làm có đẹp không?”
Tiểu Ngải Vi giơ lên cao đoản cung trong tay chạy đến trong lòng phụ thân, như hiến vật quý dâng lên tác phẩm tâm huyết của mình.
Khắc Lý Phổ tiếp nhận đoản cung nhìn nhìn, nói: “Hoa văn nơi này còn có chút thô ráp, nên là ba đường nét tạo thành đường viền hoa, con chỉ dùng hai đường.”
“Con chỉ là muốn cho cung của con vững chắc hơn chút.” Tiểu Ngải Vi than thở nói.
“Không cần lo lắng điều này, bảo bối.” Khắc Lý Phổ an ủi con gái nói: “Thế giới này, chỉ có đẹp là chính nghĩa duy nhất. Phải tin tưởng vững chắc Ái Thần chỉ dẫn, tin tưởng vững chắc sự thưởng thức của Nhật Linh nhất tộc. Theo lòng của con đi làm, trên con đường theo đuổi nghệ thuật, không nên suy xét giá trị thực dụng, nếu không chính là phản bội đối với nghệ thuật. Hiểu đạo lý này chưa? Bảo bối?”
“Vâng con hiểu rồi.” Tiểu Ngải Vi liên tục gật đầu: “Bây giờ con đi khiến nó trở nên đẹp mắt hơn nữa. Cha nói, tăng thêm cho nó một đường hoa văn nước gợn thì thế nào? Như vậy khi dùng nó, sẽ tản mát ra hào quang như gợn nước, vậy nhất định cực kỳ đẹp.”
“Không sai!” Khắc Lý Phổ cười nói: “Đó là một ý tưởng không tệ, đi thử đi. Ái Thần sẽ thích tác phẩm của con.”
“Vâng!” Tiểu Ngải Vi dùng sức gật đầu chạy ra ngoài.
“Nó sẽ trở thành một nhà nghệ thuật vĩ đại.” Khắc Lý Phổ nói với thê tử.
“Chàng không cảm thấy chàng theo đuổi đối với nghệ thuật có chút quá mức rồi sao? Ta vẫn hy vọng Ngải Vi tương lai có thể gia nhập Nhật Linh vệ đội.” Thê tử trả lời.
“Gia nhập Nhật Linh vệ đội có thể có tiền đồ gì?” Khắc Lý Phổ tỏ vẻ bất mãn đối với điều này: “Đám người thô lỗ đó không hiểu nghệ thuật một chút nào cả. Bọn họ thậm chí đề nghị hủy bỏ thiết kế chạm rỗng trên khôi giáp, lại đem hoa văn trên vũ khí giảm bớt hai phần ba. Trời ạ, những thiết kế đó đều là kiệt tác của đại sư. Những kẻ này căn bản không biết cái gì gọi là thẩm mỹ, hoàn toàn không có hàm dưỡng nghệ thuật!”
“Bọn họ cũng là Nhật Linh, bọn họ chỉ là đang suy xét cho chủng tộc an toàn. Gần đây có chút không yên ổn, nghe nói chuyện không lâu trước đây chưa? Nguyệt Thần Điện đã thâu tóm Lẫm Đông thần điện.” Thê tử lo lắng trả lời.
“Đó là chuyện của các vị thần. Có các vị thần, nàng không cần lo lắng cái gì.” Khắc Lý Phổ vẫn kiên trì như cũ.
“Nhưng các vị thần đang bận. Bọn họ đã lâu chưa đáp lại sự kêu gọi của chúng ta.” Thê tử thì rất rõ ràng gần đây các vị thần bận rộn bao nhiêu. Nàng không biết các vị thần đang bận cái gì, nhưng nàng có thể cảm nhận được loại bầu không khí khác thường đó.
Bởi vì nàng là một trong mười hai tế tự Nhật Linh nhất tộc.
So sánh với trượng phu nhà nghệ thuật của nàng, độ mẫn cảm của thê tử đối với bên ngoài không thể nghi ngờ cao hơn chút.
Về phần trượng phu nàng, một người ngay cả Nhật Linh vệ binh cũng ghét bỏ, ngươi có thể trông cậy vào hắn có cảm xúc gì đối với bên ngoài?
Không!
Ở trong mắt hắn, nhân loại chính là man di, về phần bọn Đại Nhĩ Quái, càng là giòi bọ trong bùn đất.
Cho nên hắn căn bản không quan tâm chuyện xảy ra bên ngoài.
Tuy như thế, thê tử vẫn yêu hắn như cũ.
Bởi vì đây chính là Nhật Linh.
Nhật Linh theo đuổi đối với nghệ thuật là phát ra từ trong lòng, mọi thứ của trượng phu ở trong mắt nàng, chỉ nói lên phẩm vị nghệ thuật của hắn.
Khắc Lý Phổ còn đang bực tức, thê tử thì nghiêm túc nghe.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng vang ‘Phốc’.
“Ngải Vi!” Khắc Lý Phổ hô một tiếng.
Chưa có đáp lại, ngược lại truyền đến một ít tiếng xôn xao kỳ lạ.
Khắc Lý Phổ kỳ quái ngẩng đầu, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh đỏ nhìn ra phía ngoài, có thể nhìn thấy bên ngoài tòa thị chính Nhật Linh đang xảy ra chuyện gì bối rối.
Khắc Lý Phổ kỳ quái đứng dậy, đi ra khỏi phòng, lại nhìn thấy con gái mình đang nằm ngã dưới đất.
“Ngải Vi!” Khắc Lý Phổ hô một tiếng, xông qua ôm lấy con gái.
Tiểu cô nương hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh, khuôn mặt nhỏ trắng bệch như tờ giấy.
“Đừng chạm vào nó, Khắc Lý Phổ!” Tiếng hô của thê tử truyền đến.
“Nàng nói cái gì?” Khắc Lý Phổ tức giận nhìn thê tử.
“Nhìn đi!” Thê tử chỉ chung quanh.
Khắc Lý Phổ lúc này mới phát hiện, trên đường không biết từ bao giờ đã nằm đầy Nhật Linh tộc.
“Đây là... Chuyện gì vậy?” Khắc Lý Phổ giật mình lẩm bẩm.
Hắn quay đầu nhìn thê tử, lại nhìn thấy mặt thê tử nhìn mình tràn ngập hoảng sợ.
Nàng đang lui về phía sau.
“Ngả Mễ Lệ!” Khắc Lý Phổ hô một tiếng.
Hắn rốt cuộc ý thức được không đúng.
Vì sao?
Hắn cảm thấy nhịp tim của mình đang nhanh hơn, toàn thân nóng lên.
Sau đó hắn không khắc chế được bản thân nữa, đầu ngẩng lên, phun ra cả đống máu tươi.