Chương 1435 Sửa tín
Dong Lô thành.
Tòa thành thị này bởi vì ở phụ cận một núi lửa, quanh năm nóng bức, như lò luyện mà được đặt tên.
Nhưng hôm nay, Dong Lô thành lại đã gặp phải trường hợp từ trước tới nay đều chưa từng gặp.
Mảng lớn tuyết từ trên trời rơi xuống, khí sương lạnh đóng băng từ trên trời giáng xuống, nháy mắt đem nhiệt độ thành thị hạ hàng một mảng lớn, cũng làm cư dân nhiều năm quen bốn mùa ấm áp nghênh đón trời đông giá rét không kịp đề phòng.
Nhưng so với trời đông giá rét càng làm người ta không thể tiếp nhận hơn, là tu sĩ từ trên trời giáng xuống.
“Một đội đi phía đông, hai đội đi phía tây, hai đường tiến lên, phá hủy tất cả thần điện thấy được. Đội tinh lọc chuẩn bị chiếm lĩnh đến tiếp sau, dọn dẹp tín ngưỡng!” Thanh âm Diệp Phong Hàn truyền ra trên bầu trời, tuyết bay trên không, là hình dung tốt nhất cho tính tình hắn.
“Em gái nó, thực lực thằng cha này là càng ngày càng mạnh.” Thường Hòa cũng bị lạnh run rẩy.
Diệp Phong Hàn ban đầu nắm giữ là hàn sương pháp tướng, về sau mới nắm giữ Thất Hoang pháp tướng. Nhưng người này thiên tính thích lạnh, sau khi tấn thăng cũng không biết sao, thế mà đem hai loại pháp tướng dung hợp với nhau.
Thất Hoang tướng vốn là giới tướng của hồng hoang dị thú, bây giờ Diệp Phong Hàn dùng ra, lại thành thế giới băng tuyết, kéo theo cả tòa thành thị cũng chịu nó ảnh hưởng, từ hè nóng bức biến thành trời đông giá rét.
Hai đội chiến đấu ở dưới sự chỉ huy của Diệp Phong Hàn rất nhanh bay ra, bắt đầu dọn dẹp ven đường.
Đến tiếp sau là tu sĩ Khai Dương trở xuống thực lực khá thấp mà số lượng khổng lồ.
Các tu sĩ này không phải toàn bộ là của Vô Cực Tông, có bộ phận tương đối là kẻ tự nguyện chiêu mộ trong kế hoạch phản công của Nguyên Giới, vì bảo hộ Nguyên Giới mà chủ động gia nhập. Bọn họ cũng phụ trách chiêu mộ tín đồ, ngăn cản cơ sở tín ngưỡng.
Tô Trầm không muốn trở thành người diệt cả thế giới, cũng chỉ có thể thông qua bọn họ làm công việc sửa đức tin.
Vì thế trên hội nghị Vô Cực Tông, mọi người cũng từng lặp đi lặp lại tranh luận nhiều lần.
Cuối cùng bị Tô Trầm lấy “chúng ta là người, nên có giới hạn” làm lý do, xác định phương án sức tín ngưỡng.
Lượng lớn tu sĩ cấp thấp tạo thành đội tinh lọc theo sau đội chiến đấu, bắt đầu khống chế đối với toàn bộ cư dân địa phương. Bọn họ huấn luyện có bài bản, làm việc có cách, làm việc càng thêm mau lẹ. Đầu tiên là đem một đám người tập trung một chỗ, sau đó liền do người phụ trách lên đài tuyên truyền giảng giải. Thứ nhất tuyên bố nơi đây đã bị chiếm lĩnh, từ giờ trở đi đều thuộc về Vô Cực Tông quản hạt. Thứ hai tuyên bố toàn bộ tín đồ phải vứt bỏ tín ngưỡng, ai làm trái nhất định giết chết.
Từ bỏ tín ngưỡng là một việc lớn xúc động linh hồn, bắt buộc từ bỏ không thể nghi ngờ dẫn phát bắn ngược.
Nhưng ở trên vấn đề này, Vô Cực Tông tuyệt không thỏa hiệp, lại càng không nương tay.
Bất cứ một ai dám ở trên vấn đề này xù lông thò đầu, đều nhất định phải chết không thể nghi ngờ.
Cũng bởi vậy, mỗi một lần tụ hội lớn, đều tất nhiên kèm theo giết chóc đầm đìa máu—— đây không thể nghi ngờ là bộ phận có ý tứ nhất. Tụ hội ý đồ cứu vớt sinh mệnh, cuối cùng lại sẽ luôn trở thành sân biểu diễn giết chóc. Mỗi một lần cố gắng cứu vớt sinh mệnh, lại đều là lấy gạt bỏ sinh mệnh làm phương thức mở màn.
Đây có lẽ chính là tính bi ai sinh mệnh định sẵn đi.
Chuyện tệ nhất, mặc dù là như vậy, cũng rất khó ngăn cản tín ngưỡng của dân chúng.
Bởi vì dân chúng tin tưởng, mặc dù chết, bọn họ cũng có thể hồn về thiên quốc.
Thần, cũng có thần quốc.
“Thần là có thần quốc, đáng tiếc... Đã sớm ở đầy rồi.” Diệp Phong Hàn khinh thường nói.
Thần đương nhiên là có thần quốc, nhưng thần quốc cũng có giới hạn của nó.
Ở Côn địa to bằng cái rắm này, sao có thể cất chứa được hai mươi ba cái thần quốc khổng lồ. Cho nên thần quốc của các vị thần thật ra đều nhỏ tới mức đáng thương, có thể cất chứa tín đồ cũng chỉ ít ỏi mấy vạn, chỉ có thể cung cấp bọn họ nhu cầu sinh tồn cơ sở.
Ngàn vạn năm qua, vô số tín đồ chết đi, thật sự có thể tiến vào thần quốc, đã ít lại càng ít.
Các linh hồn kia tan đi là tan, cho dù là thần cũng không thể thu về.
Chỉ tiếc hắn nói thật lại không ai tin tưởng, các tín đồ vẫn tin tưởng vững chắc vinh quang có thể đạt được sau khi chết.
Không sợ chết cũng phải kiên trì tín ngưỡng, làm mọi người đau đầu.
“Quả nhiên sự tình không đơn giản như vậy.” Nhìn từng đám tín đồ trên sân thà chết chứ không chịu khuất phục, Thường Hòa cũng đau đầu nói.
Dong Lô thành chỉ là khởi điểm, nếu kẹt lại ở nơi này, về sau chỉ sợ còn khó làm hơn.
“Dân chúng kiên trì tín ngưỡng, chịu từ bỏ mười không được một. Làm sao bây giờ? Đại nhân.” Có tu sĩ tới hỏi Diệp Phong Hàn.
Diệp Phong Hàn cau mày.
Làm sao bây giờ?
Chỉ cần các tín đồ này còn sống, thì có thể thông qua ngầm cầu nguyện để truyền bá tín ngưỡng. Nhưng nếu là cứ như vậy giết sạch, vậy lại làm trái ước nguyện ban đầu.
“Thật đúng là tiêu diệt thân thể dễ dàng, tiêu diệt tín ngưỡng khó khăn nha.” Diệp Phong Hàn nói nhỏ.
“Thời gian của chúng ta không nhiều, không thể ở nơi này lãng phí thêm, tốt nhất nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết.” Vương Tân Triều đi theo bên cạnh nói.
Diệp Phong Hàn lại vẫn khoanh tay không nói.
“Nếu ngươi không nghĩ ra được, ta ngược lại có biện pháp, có lẽ có thể giải quyết vấn đề, chỉ sợ ngươi không thích.” Thường Hòa đột nhiên nói.
Diệp Phong Hàn liếc hắn: “Ta nói, không thể giết hết.”
“Không phải phương pháp đó, là cái này.” Thường Hòa lấy ra một vật, đưa cho Diệp Phong Hàn.
Đó là một cái bình nhỏ, bình thế mà lại là màu hồng đỏ.
Diệp Phong Hàn nhìn thấy ngẩn người: “Mê Tình Tán?”
Mê Tình Tán này, chính là năm đó Tô Trầm khi nghiên cứu vật chất trong lúc vô ý phát hiện cũng sáng tạo ra, cũng thành tựu nhân duyên của hắn cùng Chư Tiên Dao.
Sau Tô Trầm cảm thấy vật ấy tuy vô dụng với chiến đấu, nhưng ở trên khuê phòng tình thú hiệu quả vẫn rất tốt, cho nên đã đem công thức giữ lại. Về sau cũng không biết sao truyền ra ngoài, cũng cuối cùng truyền lưu ra, trở thành một loại vật khuê phòng tình thú tương đối thịnh hành.
Nhưng bên ngoài bán đều là phiên bản phối thấp, chỉ có thể trợ tính, sẽ không loạn tình.
Thường Hòa cầm trong tay lại là phiên bản nguyên thủy, trực tiếp thúc tình loạn tính, hiệu quả cường đại.
Thường Hòa thế mà lấy ra thứ này, khiến Diệp Phong Hàn cũng khó hiểu.
“Ngươi làm cái gì?” Hắn hỏi.
Thường Hòa nghiêm túc trả lời: “Chúng ta không thể làm bọn họ đổi tín ngưỡng, nhưng chúng ta có thể khiến bọn họ vi phạm giáo lí. Giáo lí vi phạm nhiều rồi, bọn họ sẽ cảm thấy mình bị tín ngưỡng bọn họ vứt bỏ. Mà tuyệt đại đa số giáo hội, đối với tính đều có yêu cầu trên ý nghĩa nghiêm khắc, ai vi phạm tức là tà đạo. Càng đừng nói là... Loạn quy mô siêu lớn.”
Diệp Phong Hàn nghe mà trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng không thể không thừa nhận, Thường Hòa nói quả thật có đạo lý.
Những năm gần đây, bọn họ giao tiếp với các tín đồ bí mật của Nguyên Giới, thật ra cũng tổng kết không ít kinh nghiệm. Một cái trong đó chính là tín niệm tôn sùng đối với giáo lí, là nguồn suối tín ngưỡng. Nếu không ngừng vi phạm giáo lí, tạo thành xung đột thật lớn trên thể xác và tinh thần bọn họ, hỗn loạn trên tư duy lô-gíc, lệch lạc trên tình cảm lý trí, sẽ khiến sự thành kính của bọn họ đối với tín ngưỡng giảm xuống.
Phương thức này dùng tiền tài, quyền lực, địa vị, danh dự và giới tính… đều có thể đạt thành.
Nhưng thứ trước phí tổn và thời gian cần có đều rất cao, ngược lại thứ cuối cùng này, đơn giản dễ thành công nhất.
Nhưng, trải rộng toàn thành... Dâm loạn.
Trời ạ, trong đầu Thường Hòa ngươi có những cái gì vậy?
Diệp Phong Hàn giật mình nhìn Thường Hòa.
Thường Hòa nghiêm trang trả lời: “Muốn ảnh hưởng phạm vi lớn, một bình này không đủ, cũng may trong tông vẫn có công thức, lượng lớn đan dược sư cũng có. Để bọn họ làm việc đi.”
Diệp Phong Hàn: “Chúng ta là tới thống trị thế giới, không phải đến dâm loạn thế giới.”
Thường Hòa: “Chúng ta là tới xem kịch.”
Phá lệ một lần đầu, Diệp Phong Hàn bị Thường Hòa thuyết phục.
Thằng cha này khó được đứng đắn một lần, phương thức đứng đắn của hắn cũng là như thế không đứng đắn.
Nhưng không thể không thừa nhận.
Phương pháp là có hiệu quả.
Khi lần xao động lớn lan khắp toàn thành đó trải rộng ra, tín ngưỡng đối với các vị thần ngay lập tức hạ thấp.
Các tín đồ trầm mê trong sung sướng thân thể, trong khổ sở phản bội đối với tín ngưỡng, lặp đi lặp lại như thế, dần dần sinh ra tự mình không tín nhiệm thật lớn, tín ngưỡng cũng theo đó hạ thấp trên diện rộng.
Đương nhiên cũng không thiếu một số người, mặc dù nửa thân dưới không nghe sai bảo, trong đầu lại vẫn thành kính phát cuồng, có thể chia lìa ý chí cùng hành vi của bản thân, tự mình lừa gạt rất tốt, ngược lại thành tựu cảnh giới cao hơn.
Đối với loại “thiên tài” này, Vô Cực Tông liền không chút khách khí kéo ra làm thịt.
Ngay cả bản thân Diệp Phong Hàn Thường Hòa cũng không thể ngờ được, phương pháp bọn họ làm ra ở Dong Lô thành, sẽ rất nhanh trải rộng toàn bộ Côn địa.
Không có cách nào cả, vạn năm tín ngưỡng, làm đại bộ phận dân chúng kiên định tín ngưỡng, muốn phá hủy tín ngưỡng của bọn họ, hoặc chính là phá hủy sinh mệnh, hoặc chính là phá hủy linh hồn.
Không muốn tàn sát thế giới, Vô Cực Tông cũng chỉ có thể lựa chọn cái sau.
Một lần đại dâm loạn lan đến toàn bộ thế giới Côn địa từ đây oanh oanh liệt liệt lan tràn ra.
Dẫn tới trong đoạn thời gian xâm nhập vừa mới bắt đầu, thế giới khắp nơi đều tổ chức đại hội ‘không che’. Ý nghĩ xấu hổ ở lúc này bị hạ thấp đến cực điểm, quan điểm truyền thống đạo đức bị hoàn toàn đánh vỡ, mọi người đều thành sinh vật dục vọng, mọi người thậm chí công khai ở trên đường ban ngày tuyên dâm. Ngay cả đệ tử Vô Cực Tông phụ trách trông coi có khi cũng sẽ nhịn không được tự trông tự vụng trộm... Chung quy là có tác dụng phụ.
Về phần Thường Hòa cũng bởi vậy danh chấn thiên hạ, ở sau này được xưng là Dâm Tổ, về sau còn bị làm thành tượng, cho phàm phu tục tử cúng bái, chuyên môn dùng để xin con cái.
Đúng vậy, biện pháp tốt nhất đối kháng các vị thần, thật ra không phải từ bỏ tín ngưỡng, mà là đổi tín ngưỡng.
Cả giới hoang dâm chỉ có thể trị phần ngọn, không thể trị tận gốc.
Kết quả nó là dùng để giai đoạn đầu đối phó các vị thần, cũng không lợi cho thống trị giai đoạn sau.
Cho nên ở sau đoạn thời gian lúc đầu, lập vị thần mới khác trở thành cách làm của Vô Cực Tông.
Những vị thần mới này không tồn tại trên ý nghĩa thật sự, mà chỉ là niệm tưởng, ký thác trong lòng mọi người, chịu tải kỳ vọng của dân chúng.
Đương nhiên, ở sau này, sau khi tiên đạo tấn thăng đến trình độ nhất định, đối với vạn chúng kỳ nguyện cũng có nhu cầu nhất định, đó lại là một chuyện khác.
Chính cái gọi là phá rồi sau đó lập.
Tiên đạo muốn phát triển, nhất định cần đạo thần suy vong.
Mà bây giờ, chính là giai đoạn phá.
Khi lượng lớn đệ tử Vô Cực Tông trào ra đi tiêu diệt tín ngưỡng, chỗ khe hở phía chân trời, công kích đến từ các vị thần rốt cuộc cũng bắt đầu.
Sấm sét nổ ở bầu trời, hào quang tia sét tử vong cùng hủy diệt lóng lánh ở không trung đan ra hào quang bất hủ.
Ở trong lửa điện đan xen, một cánh cổng do lửa cùng sấm sét cấu thành xuất hiện.
Cánh cổng chậm rãi mở ra, thứ xuất hiện phía sau cửa thế mà lại là một quần thể cung điện huy hoàng lóe ra ánh sáng màu vàng rực rỡ.
Nó cứ như vậy sừng sững phía chân trời, giống như từ trong hư vô hiện thân.
Khổng lồ xa xưa như thế, như một quốc gia nguy nga, mang theo hơi thở cổ xưa uy nghiêm.
So sánh với quốc gia nguy nga này, Thiên Không thành tỏ ra nhỏ bé như thế, tựa như một con muỗi trước hùng ưng.
Thần cung trên trời, Chúng Thần chi điện (cung điện của các vị thần)!