← Quay lại trang sách

Chương 1446 Cuối cùng chi chiến (4)

Trời đất xoay chuyển, ruộng bể nương dâu.

Cảnh tượng trước mắt Tô Trầm chợt biến hóa, phát hiện mình đã ở một thế giới trống trải hoang vắng, bốn phía khắp nơi là một mảng tĩnh mịch.

Chỉ có một tồn tại cao lớn phương xa hấp dẫn Tô Trầm chú ý.

“Nhân Tổ!” Tô Trầm nhẹ nhàng nói.

Đó rõ ràng là Nhân Tổ.

Lão đang ngồi ở nơi đó, cười nhìn mình.

“Quả nhiên là ngươi, ngươi ở trong thân thể Ảo Mộng, ngươi chính là Ảo Mộng.” Tô Trầm nhẹ nhàng nói.

Nhân Tổ lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Sự tình không phải như ngươi tưởng tượng. Ảo Mộng là Ảo Mộng, ta là ta, chúng ta không phải cùng tồn tại, ít nhất ở ban đầu không phải.”

“Ban đầu không phải?” Tô Trầm ngạc nhiên.

Nhân Tổ gật đầu: “Như ngươi biết, ta là Nhân chi tổ, từ xưa đến nay, Nhân tộc đầu tiên. Mà ta tồn tại, thật ra là cái cấm kỵ.”

Tô Trầm đối với điều này đã có hiểu biết: “Nhân tộc chúng ta tiềm lực rất lớn.”

Nhân Tổ gật đầu: “Lớn đến mức vượt quá tưởng tượng. Nhân tộc là sinh mệnh do Thời Quang Chi Chủ, Sinh Mệnh Chi Chủ cùng Tử Thần đời đầu liên hợp sáng tạo, thời điểm đó, điều bọn họ muốn là, tìm kiếm phương pháp vĩnh sinh, Nhân tộc, là một trong những con đường bọn họ đi thông mục tiêu này.”

“Bọn họ không phải đã có con đường tín ngưỡng sao?”

Nhân Tổ nhẹ nhàng lắc đầu: “Còn xa mới đủ. Tín ngưỡng cũng có cao thấp, càng là sinh mệnh cao cấp, lực lượng tín ngưỡng hắn mang đến càng cường đại, càng có thể tăng lên thực lực các vị thần.”

Chính là vì nguyên nhân này, các vị thần luôn luôn cố gắng sáng tạo sinh mệnh càng cường đại hơn để tín ngưỡng mình, do đó mang đến tín ngưỡng mạnh hơn.

Rất nhiều trí tộc chính là dưới tình huống như vậy được sáng tạo ra.

Các vị thần phát hiện, trí tuệ càng cao, tín ngưỡng càng thành kính, tiềm lực càng lớn, mang đến tín ngưỡng càng mạnh.

Cho nên bọn họ không ngừng sáng tạo sinh mệnh cường đại, vì thế thậm chí không tiếc dung nhập bộ phận đặc tính của thần vào.

Nhân tộc, chính là dưới tình huống như vậy được sáng tạo ra.

Bọn họ có ngoại hình giống với thần, không có sức mạnh to lớn thông thiên triệt địa như thần, lại có tiềm lực vô tận, có thể từ nội bộ tự mình nảy mầm ra lực lượng sáng sinh (sáng tạo sinh sản).

Nhưng cho dù thần linh bọn Thời Quang Chi Chủ cũng chưa ngờ tới, tiềm lực Nhân tộc vượt xa bọn họ tưởng tượng.

Ở sau khi Nhân tộc lớn mạnh, thế mà dần dần phát triển ra hệ thống tiên lực.

Tự mình tấn thăng là điều các vị thần luôn luôn cho phép, bởi vì càng cường đại, tín ngưỡng cũng càng mạnh.

Nhưng sau khi thực lực Nhân tộc đạt tới trình độ nhất định, các vị thần phát hiện, tiên lực bọn họ có được thế mà có thể chuyển hóa thần lực, thậm chí cắn nuốt thần lực, đem thần lực làm dinh dưỡng cho mình trưởng thành.

Điều này khiến bọn họ kinh hoảng.

Mà Nhân tộc ở sau khi có được tiên lực cường đại, bản thân cũng dần dần ngạo mạn tự đại.

Bọn họ dần dần không vâng theo ý kiến các vị thần nữa, thậm chí không tín ngưỡng các vị thần nữa. Bởi vì tu tiên chính là tu bản thân, yếu tố cơ bản của tu hành tiên đạo chính là thờ phụng mình, đi ngược lại với con đường của các vị thần.

Vì thế khác biệt giữa thần cùng người càng lúc càng lớn, các vị thần cuối cùng quyết định diệt trừ nhân loại.

Đó là một cuộc đại chiến thời kì thượng cổ.

Nhân tộc có được lực lượng tiên đạo, thật ra đã có tư cách chiến một trận với các vị thần.

Nhưng đáng tiếc bọn họ vẫn thất bại.

Tiên lực tuy mạnh, nhưng dù sao cũng là thế lực mới sinh, đối mặt thế lực lâu đời cường đại, chung quy là thế lực mới sinh còn chưa kịp trưởng thành đại thụ che trời đã bị thua.

Sau khi đánh bại Nhân tộc, các vị thần chưa hủy diệt Nhân tộc, mà là phong ấn lực lượng của bọn họ, làm bọn họ đời đời kiếp kiếp không thể dùng dùng tiên lực nữa, Nhân tộc quay sang bắt đầu đi hệ thống nguyên đạo, con đường này, bọn họ đi gian nan mà dài lâu vô cùng.

Nhưng có một người, lại thoát đi vận mệnh này, đó là Nhân chi tổ.

Làm Nhân tộc sớm nhất, Nhân Tổ có được lực lượng cường đại, hắn không phải thần, lại là tồn tại gần với thần nhất.

Tuy thất bại, Nhân Tổ lại không cam tâm với tất cả cái này, cố gắng tìm kiếm sinh cơ.

Nhân tộc cùng các vị thần đại chiến, cũng không phải tất cả đều là đè đánh.

Một ít thần linh xui xẻo, thực lực không đủ cũng từng bị Nhân tộc đánh bại, thậm chí giết chết.

Ảo Mộng Chi Chủ, chính là một kẻ trong số đó.

Ảo Mộng Chi Chủ thời điểm đó, còn chưa có tư cách sử dụng danh hiệu ‘chủ’ này, chỉ là một hạ vị thần bình thường, Mộng Thần. Sinh mệnh có thể xuyên toa ở trong mộng, lui tới các mộng cảnh, đào trộm một ít tiềm thức của mọi người cùng sinh linh khác, để tẩm bổ mình.

Bản thể của nó là một gốc Đạo Linh Thụ, sau khi trưởng thành mới hóa làm thần, kết ra mỗi một trái cây, đều là mộng tinh linh.

Mộng Thần thời điểm đó cũng càng thêm thuần túy, chỉ là đơn thuần thích mộng cảnh, tới lui mộng cảnh.

Thẳng đến khi hắn gặp được Nhân Tổ.

Hồng hoang thượng cổ.

Một ít Nhân tộc mặc da thú, cầm rìu đá đang vội vàng rút lui. Tuy bọn họ trang bị đơn sơ, quần áo tả tơi, thoạt nhìn giống như người dã man nhân, nhưng trên thân mỗi một người đều tản mát ra khí thế cường đại.

Bọn họ đi xuyên thật nhanh ở giữa núi non hoang dã, tìm kiếm cái gì đó.

Thẳng đến lúc có một tiếng hoan hô: “Tìm được rồi, hắn ở nơi đó!”

Đại Hoang Nhân tộc ùn ùn xông qua.

Trong núi rừng cách đó không xa, một vị thần linh đang nằm ở trên mặt đất, máu tươi màu vàng ồ ồ chảy, đã hội tụ thành một ao máu màu vàng.

Thần linh kia còn đang thở hổn hển, nhưng đã không bò dậy được nữa.

“Các vị thần vạn ác!” Một gã Đại Hoang Nhân tộc phẫn nộ rít gào lao tới, chém một rìu về phía thần linh trên mặt đất.

Trên thân vị thần linh kia nổi lên thần quang, nhưng trên lưỡi rìu chợt lóe ánh sáng trắng, vòng bảo hộ thần lực thế mà ngăn không được một đòn của rìu đá này, bị đánh ở trên áo giáp thần lực, lực lượng khổng lồ xuyên thấu áo giáp, bắn ra một vết máu.

“Grào!” Thần linh đó phát ra tiếng tru lên thống khổ: “Không, ta là thần, ta không nên chết ở đây!”

Hắn phát ra tiếng rít gào tuyệt vọng.

Nhưng các Đại Hoang Nhân tộc kia lại không quan tâm, một rìu lại một rìu hạ xuống, bọn họ muốn băm sống vị thần này, để phát tiết oán hận trong lòng.

“Tha cho ta, van cầu các ngươi, ta là Mộng Thần, ta có thể ban cho các ngươi lực lượng vô tận, vĩnh hằng chúc phúc, mộng cảnh dịu dàng!” Mộng Thần liều mạng hô, bản năng cầu sinh làm hắn phát ra từ ngữ van xin.

“Ngươi cái gì cũng không cho chúng ta được!” Đại Hoang Nhân tộc trả lời lạnh lùng tàn khốc.

“Đáng chết, khốn kiếp! Các ngươi lũ Nhân tộc chết tiệt này, các ngươi chết chắc rồi, các ngươi đều chết chắc rồi!” Mộng Thần tức giận chửi ầm lên.

“Đúng vậy, chúng ta chết chắc rồi.” Nhân tộc cầm đầu đáp lại: “Trận chiến tranh này, chúng ta đã thua. Nhưng dù thua, chúng ta cũng phải thua có tôn nghiêm, có khí tiết, cũng phải kéo bọn thần linh chết tiệt này xuống nước!”

“Vậy không có bất cứ ý nghĩa gì! Cùng họ huyết chiến đến chết, còn không bằng sống tạm qua ngày, sống sót vài người. Ta biết các vị thần cũng không tính giết hết các ngươi, bọn họ chỉ là muốn phong ấn lực lượng của các ngươi, để các ngươi vĩnh viễn không thể dùng lực lượng cấm kỵ này nữa.” Mộng Thần quay sang cầu xin lần nữa, hắn chốc lát chửi rủa chốc lát cầu xin, thay đổi sắc mặt cũng là cực nhanh.

Nhân tộc cầm đầu cười lạnh: “Sống như vậy, lại có ý nghĩa gì? Ta tình nguyện đi tìm chết!”

“Nhưng ít ra còn sống, mới có hi vọng không phải sao? Nếu chết rồi, vậy thật sự là một chút hy vọng cũng không còn.” Mộng Thần tiếp tục múa mép cổ động.

Nhân tộc cầm đầu ngẩn ra.

Sau đó hắn lắc lắc đầu: “Ngươi không giúp được ta cái gì.”

Tiếp tục công kích.

“Không, không, ta có thể giúp ngươi! Ta có thể giúp các ngươi giữ lại ít nhất một hạt giống! Một hạt giống!”

“Hạt giống gì?” Tất cả mọi người đều ngẩn ra, Nhân tộc cầm đầu nâng tay, mọi người dừng lại.

Mộng Thần nói nhanh: “Một hạt giống hy vọng. Các ngươi không phải không muốn bị phong ấn sao? Như vậy, chỉ cần các ngươi nguyện ý bỏ qua hình thể này, ta liền có thể giúp hắn một lần nữa niết bàn trưởng thành.”

“Trưởng thành như thế nào?”

“Trở thành một trái cây của ta, một mộng tinh linh của ta. Tiến vào cơ thể ta, mộng cảnh của ta, tồn tại ở nơi đó. Nơi đó là thế giới thuộc về riêng ta, không có bất cứ thần linh nào có thể phát hiện.”

Mọi người cười khẩy: “Đây quả thực là người si nói mộng, sao có khả năng.”

Mộng Thần vội vàng nói: “Đây là điều thật sự có thể thực hiện, chỉ cần các ngươi đồng ý tiến vào mộng cảnh của ta, sẽ bị phong ấn ở trong mộng cảnh của ta, thẳng đến một ngày nào đó, hắn một lần nữa trưởng thành lên, lại thoát ly ta là được.”

“Cho nên, thân thể của ngươi sẽ là nhà giam mới của chúng ta?” Mọi người khinh thường.

“Đây là phương pháp tốt nhất bảo hộ các ngươi!” Mộng Thần nghiêm túc nói: “Nếu các ngươi không tin, còn có thể rửa sạch ký ức của ta trong khoảng thời gian này. Ta không biết các ngươi ở trong cơ thể của ta, cũng liền không thể hại các ngươi.”

Nhân tộc không tin.

Nhưng khi đó, Nhân tộc thủ lĩnh lại do dự.

Bởi vì hắn phát hiện, đây ít nhất là một cơ hội.

Nhân tộc đã chiến bại, vận mệnh bại vong đã đặt ra, vì giữ lại một ít hạt giống hy vọng cho Nhân tộc, thật ra cơ hội như thế nào cũng cần thử một lần.

Tuy Mộng Thần nói rất hoang đường, rất không thể tưởng tượng, nhưng chính bởi vì hoang đường cùng không thể tưởng tượng, ngược lại chứng thật có khả năng thực hiện. Bởi vì nếu hắn nói dối, thật ra là có thể bịa đặt tốt hơn chút, làm người ta dễ tiếp nhận hơn chút.

Chỉ có chân thật, mới không cần năng lực cân nhắc tiếp nhận.

Ý thức được điểm ấy, thủ lĩnh Nhân tộc quyết định thử một lần.

Cuối cùng, do thủ lĩnh Nhân tộc tự mình thử, về phần người khác thì tìm kiếm phương thức khác.

Vì sinh tồn, vì chủng tộc kéo dài, bọn họ cần tìm kiếm mỗi một loại khả năng, mỗi một phương pháp.

Cứ như vậy, hắn từ bỏ bản thân, tiến vào trong thân thể Mộng Thần, thành công trở thành một hạt giống nho nhỏ trên Đạo Linh Thụ của Mộng Thần, mà Mộng Thần cũng bị dọn sạch ký ức.

Mất đi đoạn ký ức này, Mộng Thần cũng không biết mình đạt thành giao dịch với Nhân tộc, chỉ biết là mình bị thương nặng sắp chết.

Hắn kéo thân thể bị thương trở lại chỗ của mình, bắt đầu dưỡng thương.

Không lâu sau đó, Nhân tộc chi loạn hoàn toàn bình định, Nhân tộc còn lại bị hạ phong ấn, trọn đời không thể sử dụng lực lượng cấm kỵ.

Nhưng ai cũng không biết, còn có một Nhân tộc tồn tại hoàn chỉnh, tồn tại trong cơ thể một vị thần.

Cứ như vậy, thời gian nháy mắt đã trôi qua hơn vạn năm.

“Cho nên về sau, ngươi đã trở thành Ảo Mộng Chi Chủ?” Tô Trầm hỏi: “Tạo thành mọi thứ hôm nay?”

“Không, đó chỉ là cái bắt đầu, xa xa chưa tới chấm dứt.” Nhân Tổ thổn thức trả lời: “Chuyện xưa thật sự, còn ở phía sau.”