← Quay lại trang sách

Chương 1448 Cuối cùng chi chiến (6)

Nhân tộc ở thời điểm sớm nhất cũng không gọi là Nhân tộc, mà kêu Ti tộc, ý tứ là chủng tộc thấp hèn, sau lại gọi là Nghịch tộc, tức là chủng tộc phản nghịch.

Bản thân Nhân tộc thì tự coi là tiên tộc.

Tức ý tứ người ở trên núi, tranh phong với thần.

Hôm nay tiên tộc toàn diệt, thiên hạ vô tiên.

Mặc thay tiên thể, trở thành một tiên duy nhất hành tẩu ở thế gian.

Mà tiên, thần là không cho phép họ tồn tại.

Mặc rất rõ một điểm này, cho nên đổi tên là Nhân cho hắn.

Chữ Tiên bỏ bộ Sơn, là Nhân.

Cho nên, đây là nguồn gốc Nhân tộc.

Không còn căn cơ Sơn, Tiên từ đỉnh núi ngã xuống, tức là Nhân.

Vì để Nhân tộc sinh sản lớn mạnh, Nhân Tổ lấy thân thể không trọn vẹn của mình làm bổn nguyên, mượn dùng phương thức sinh sản đặc thù của mộng tinh linh cùng lực sáng sinh vạn vật đặc biệt của thiên địa đại thế để sinh sản Nhân tộc, rất nhanh đã sinh ra mười hai Nhân tộc mới, cũng lấy đây là mở đầu, bắt đầu quá trình sinh sản dài đằng đẵng của Nhân tộc.

Bởi vì là lấy thân thể thần tiên không trọn vẹn của Nhân tộc làm ngọn nguồn huyết mạch, cho nên Nhân tộc khác với tiên tộc ngày xưa, hầu như không thể nào có cơ hội tu hành tiên đạo nữa.

Như vậy mặc dù các vị thần phát hiện, cũng sẽ không để ý nữa.

Bọn họ sẽ chỉ cho rằng đây là một chủng tộc hoàn toàn mới, không quan hệ với tiên tộc trước đó.

Điều này không kỳ quái, vì thế giới này, diện mạo chưa bao giờ là căn nguyên sinh mệnh khác nhau, bản chất mới tính.

Như là Bạo tộc, Ám Linh tộc, Nguyên tộc, ở phương diện hình thể cũng không quá khác với Nhân tộc, tiên tộc, dù sao cũng là lấy thần làm bản gốc tiến hành sáng tạo, bản thân sẽ không khác quá nhiều. Cho nên ở sau khi xác nhận nhân không phải tiên, các vị thần liền ngầm thừa nhận họ tự do phát triển.

Chỉ có Nhân Tổ biết, ngọn nguồn của nhân, vẫn như cũ là tiên.

Chẳng qua là một vị tiên không trọn vẹn.

Tuy phần không trọn vẹn này khiến người ta hầu như không có bất cứ khả năng nào tu tiên nữa, nhưng chung quy không phải hoàn toàn không thể.

Cho dù chỉ có một phần ức vạn cơ hội, cơ hội ít nhất tồn tại.

Có cơ hội, thì có hi vọng.

Đây có lẽ chính là động lực lớn nhất chống đỡ Nhân Tổ vượt qua năm tháng dài lâu này.

Trong thời gian sau đó, Nhân Tổ liền bắt đầu chờ đợi dài đằng đẵng. Đương nhiên hắn cũng biết, cho dù Nhân tộc một lần nữa thức tỉnh tiên lực, cũng không có cơ hội gì đánh thắng thần. Dù sao tiên tộc năm đó, là ở thời điểm càng cường đại hơn bị đánh bại.

Cái này ý nghĩa Nhân tộc chẳng những cần thức tỉnh, còn phải mạnh hơn, mà các vị thần, thì cần suy yếu.

Suy yếu các vị thần như thế nào?

Đáp án chính là nội chiến.

Vì thế Nhân Tổ bắt đầu tính kế khơi mào các vị thần nội chiến.

Nhưng hắn cuối cùng chưa thành công.

Các vị thần lúc này đang ở thịnh thế. Thế giới rất lớn, tài nguyên rất nhiều, mà số lượng thần chỉ có mấy trăm như vậy, hoàn toàn không cần thiết va chạm với nhau, cho nên hắn cố gắng như thế nào cũng vô dụng.

Ngược lại tranh chấp của các vị thần cùng nguyên thú lại lần nữa xảy ra.

Sớm ở trước khi Nhân tộc đối kháng các vị thần, tranh chấp của nguyên thú cùng các vị thần đã bắt đầu. So sánh với Nhân tộc, nguyên thú càng thêm dữ dằn, thực lực cũng càng cường đại hơn, tạo thành phá hoại cũng càng nghiêm trọng hơn. Bọn họ chống lại các vị thần lại càng không phải một lần, mà là một lần rồi lại một lần.

Nhưng lần này có sự khác biệt.

Sau khi chiến tranh kết thúc, các vị thần kinh ngạc phát hiện, trình độ nguyên năng của Nguyên Hoang đại lục thế mà lại giảm xuống.

Lúc này các vị thần mới phát hiện không bình thường, thì ra Nguyên Hoang đại lục sớm ở trong vô số lần chiến tranh, đã lệch khỏi vị trí quỹ đạo của mình, từ trung ương Nguyên Năng Chi Hải hướng bên cạnh trôi đi, hơn nữa càng ngày càng xa. Mà chiến tranh lần này tăng tốc việc này, khiến nguyên lực của Nguyên Hoang đại lục tiến thêm một bước loãng đi.

Các vị thần rốt cuộc bắt đầu kinh hoảng, quyết định đem Nguyên Hoang đại lục mang về trung ương Nguyên Năng Chi Hải.

Vì thế bọn họ nghĩ tới phương pháp lợi dụng Côn địa chiếc thuyền nhỏ này để kéo Nguyên Hoang đại lục chiếc thuyền lớn này.

Cũng chính là ở lúc đó, Nhân Tổ ý thức được cơ hội của mình đã tới.

Một ngày này, hắn tìm được một co nguyên thú.

Huyết Tổ.

Huyết Tổ lúc này, còn ở trạng thái hỗn độn mông muội, ngây thơ không biết gì.

Đối với phó tộc (phó: người hầu), bản năng của nó chính là ăn.

Đúng vậy, thế giới lúc này, chia làm ba loại bậc thang. Các vị thần, nguyên thú, phó tộc.

Phó tộc chính là chủng tộc hạ đẳng nhất, bọn họ phải cung cấp tín ngưỡng cho các vị thần, nhân tiện còn phải làm thức ăn của nguyên thú. Mà các vị thần không để ý, dù sao nguyên thú cũng thật sự cần nuôi nấng, chẳng qua sau khi cho ăn đám súc sinh này còn không biết cảm ơn, đúng là đáng giận.

Cho nên khi Huyết Tổ nhìn thấy Nhân tộc, bản năng của nó chính là ăn.

Nhân Tổ cũng chưa ngăn trở hắn để Huyết Tổ ăn mình.

Cảnh ngộ cả đời Nhân Tổ, là kỳ lạ.

Lúc ban đầu, làm tiên tộc, hắn có năng lực tu tiên cường đại, về sau bỏ thân thể tiến vào trong cơ thể Mộng Thần, tu thành mộng tinh linh, hắn lại có chứa bộ phận tính chất đặc biệt của mộng tinh linh, có thể tự mình diễn hóa, hình thành tộc đàn.

Mà khi hắn lại một lần nữa bỏ qua thân thể Nhân tộc, đặc tính mộng tinh linh của hắn bắt đầu phát huy tác dụng.

Hắn bắt đầu dung nhập Huyết Tổ, cũng ở tầng diện tinh thần đạt thành nhất trí với Huyết Tổ.

Huyết Tổ bắt đầu tiến hóa.

Từ tầng diện trí lực.

Trước kia trí tuệ hỗn độn không mở, rốt cuộc có bước nhảy vọt đột ngột.

Huyết Tổ bắt đầu hiểu rất nhiều chuyện, đã biết vận mệnh của chúng nó, cũng đã hiểu tất cả hôm nay.

Trước kia nguyên thú bạo động có thể nói là bất mãn đối với áp bách, là bản năng thuần túy, nhưng từ ngày đó trở đi, phản kích đến từ nguyên thú đã có kế hoạch, có trù tính, thậm chí có âm mưu.

Một mặt khác, tuy bị Huyết Tổ cắn nuốt, Nhân Tổ lại chưa tử vong.

Ý thức của hắn vẫn tồn tại như cũ, cũng bắt đầu ngưng kết ở trong cơ thể Huyết Tổ.

Một hạt giống mộng tinh linh, ở trong cơ thể Huyết Tổ!

Mộng tinh linh là tồn tại tầng diện tinh thần, bởi vậy mặc dù là Huyết Tổ cũng không có khả năng ngăn cản nó sinh ra.

Nhân Tổ lần thứ hai sống lại, mà một lần này, hắn sống lại đồng thời chẳng những mang theo đặc tính của mộng tinh linh, còn mang theo đặc tính hóa thân ngàn vạn của Huyết Tổ.

Cuối cùng, mộng tinh linh này ở trong cơ thể Huyết Tổ kết hạch, cuối cùng hóa thành dơi máu bay khỏi Huyết Tổ, thoát ly Huyết Tổ mà độc lập.

Đối với Huyết Tổ mà nói, chỉ là xuất hiện một phân thân mất khống chế.

Nhưng điều này hiển nhiên không phải việc gì to tát, hắn thậm chí có thể cũng chưa phát hiện, lúc đó toàn bộ tâm tư của hắn đều ở trên báo thù. Trong khoảng thời gian này thai nghén ở trong cơ thể Huyết Tổ, Nhân Tổ đem toàn bộ trí tuệ cùng kế hoạch của mình đều để lại cho hắn.

Sau khi hoàn thành sống lại, Nhân Tổ lại giáng sinh về Nhân tộc. Hắn không thể quên thân phận của mình, đồng thời thề phải tiêu diệt các vị thần.

Hắn bắt đầu ngưng kết hóa thân, không ngừng cho nguyên thú ăn.

Một rồi lại một con nguyên thú bị lấy phương thức này đánh thức trí tuệ, bảo tồn ký ức, cũng đạt được kế hoạch phản kháng.

Tất cả cứ như vậy thuận lợi tiến hành.

Cùng lúc đó, các vị thần cũng đã làm tốt chuẩn bị quay về thế giới, một hành động kéo toàn bộ thế giới chính thức bắt đầu. Hành động này quy mô to lớn như thế, tác động toàn bộ thần linh chú ý, dẫn tới bọn họ căn bản không rảnh đi suy xét việc khác. Bọn họ toàn lực đẩy thế giới, để Côn địa kéo nó hướng trung ương Nguyên Năng Chi Hải bơi về.

Cũng chính là ở lúc đó, các nguyên thú hung hãn phát động làm phản.

Chúng nó chặt đứt kết nối của Côn địa cùng Nguyên Hoang, để Nguyên Hoang dừng lại bất động, Côn địa một mình quay về.

Các vị thần kinh hãi, vội vàng đẩy ngược Côn địa tới gần Nguyên Giới.

Các vị thần trước đó ngay cả Nguyên Hoang đại lục cũng có thể đẩy, đẩy ngược Côn địa tự nhiên không khó. Nhưng ở lúc bọn họ một lần nữa kết nối Côn địa cùng Nguyên Giới, các nguyên thú cũng hung hãn ra tay, điên cuồng công kích đối với điểm kết nối.

Các nguyên thú có được trí tuệ nhân loại vừa ra tay đã vào chỗ yếu hại, đánh các vị thần trở tay không kịp. Rõ ràng có được lực lượng cường đại hơn, nhưng bọn họ lại chỉ có thể bị nguyên thú đè ra đánh.

Hai bên bởi vậy cách bờ đánh nhau, đánh bất phân thắng bại.

Nhưng sức mạnh to lớn của các vị thần quả thật cường đại, làm con cưng của trời đất, kẻ nắm giữ pháp tắc, mặc dù là ở dưới tình huống hoàn cảnh xấu, bọn họ vẫn dần dần vãn hồi cục diện.

Mắt thấy các vị thần sắp giết trở về, đám nguyên thú cũng cuống lên.

Một bộ phận nguyên thú có được trí tuệ, lựa chọn vứt bỏ sinh mệnh của mình đi húc Côn địa.

Từng con thân thể khổng lồ bay vút lên, xuyên qua Nguyên Năng Chi Hải ngay cả các vị thần cũng không thể xuyên qua, va chạm ở trên Côn địa, cứng rắn đem nó hướng bên dưới mặt biển ném đi.

Chúng nó trực tiếp công kích Côn địa!

Côn địa, là nơi bảo hộ các vị thần không chịu nguyên năng xâm thực, là nơi bọn họ ẩn núp, cũng thành chỗ yếu duy nhất của bọn họ.

Nguyên thú có được trí tuệ, đã tìm được điểm yếu cuối cùng của các vị thần, toàn lực ứng phó công kích.

Côn địa ở dưới các nguyên thú không tiếc sinh mệnh công kích rốt cuộc bắt đầu chìm xuống.

Lần này ngay cả các vị thần cũng không cứu vãn được.

Mắt thấy tai ương ngập đầu sắp xảy ra, các vị thần không thể không lợi dụng đặc tính Côn địa toàn lực chế tạo hàng rào các vị thần.

Đó là huy hoàng cuối cùng của các vị thần.

Bọn họ liên thủ, chế tạo ra hàng rào các vị thần có thể để bảo vệ mình, đồng thời Thời Quang Chi Chủ, Quang Huy Chi Chủ, Thâm Hải Chi Chủ, Thái Dương Thần, Dũng Giả Chi Thần, Tri Chu Thần Hậu, Tượng Thần… một đoàn thần linh phóng ra năng lượng của mình, ở trước khi Côn địa hoàn toàn chìm xuống đáy, đem nó hấp thụ ở đáy Nguyên Hoang đại lục, từ đó về sau như miếng keo dính, dính chặt chẽ.

Vì thế, có ít nhất bảy vị thần linh cường đại chết ngay tại chỗ.

Nhưng ít ra Côn địa bởi vậy bảo lưu lại khả năng trở về.

Không có ai biết là, ngay tại lúc đó, một Nhân tộc nho nhỏ đã tiến vào Côn địa.

Nhân Tổ.

Thù hận với các vị thần, khiến hắn không có lúc nào là không muốn hủy diệt những thần linh này, mặc dù là trục xuất, cũng không thể khiến hắn yên tâm.

Chỉ có tử vong, vĩnh hằng tử vong, mới có thể đổi lấy cơ hội Nhân tộc quật khởi.

Vì thế, Nhân Tổ yên lặng chờ đợi.

Hắn dùng phương pháp tương tự sinh sản Nhân tộc, làm nguồn suối tín ngưỡng của các vị thần, nhưng lúc này, hắn đã học được một số trò mới.

Ví dụ như Nhân tộc mới sáng tạo sinh ra, ở trên tín ngưỡng có thể cung cấp trợ giúp loãng đi, nhỏ yếu đi.

Mượn dùng thế giới này cực hạn, mượn dùng thủ đoạn của Nhân Tổ, huyết mạch Nhân tộc nơi này trời sinh bất lợi cho tín ngưỡng truyền bá, cho dù là hiến tế, có thể cho ra lực lượng cũng ít ỏi có hạn.

Mà thần linh trong Côn địa, lại quá nhiều.

Lúc đó, Nhân Tổ đã biết, lần này mình cũng không cần làm gì, giữa các vị thần nhất định bùng nổ nội chiến.

Quả nhiên, hoàn cảnh bên ngoài biến hóa, tình thế cấp tốc ác liệt, khiến các vị thần vốn đoàn kết cũng lập tức trở nên không đoàn kết nữa. Tài nguyên sinh tồn khẩn trương, khiến các vị thần tranh đoạt lẫn nhau, không ngừng xảy ra tranh đấu, cuối cùng càng cuốn thì càng lớn, cho đến chiến tranh hoàng hôn của các vị thần lan tràn toàn bộ Côn địa.

Một ngày đó, Nhân Tổ ngồi trên mặt đất, nhìn lên không trung măt trời mọc mặt trời lặn, mây cuộn mây vươn, lôi điện nước mưa đan xen, thần âm thiên hỏa luân phiên nổi lên, một rồi lại một vị thần linh ngã xuống, trong lòng thoải mái không thôi.

Sau đó hắn nhìn thấy, một vị thần linh như chim lửa thiêu đốt từ bầu trời rơi xuống, vừa lúc rơi xuống phụ cận hắn.

Thần linh đó còn chưa chết.

Hắn ngẩng đầu, Nhân Tổ nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.