← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 34

Mặt trời xuất hiện và vui vẻ mỉm cười với họ. Có tiếng chim hót. Một làn gió ấm nhẹ thổi qua tán cây, làm những đóa hoa ngẩng đầu lên và đưa hương của chúng đi khắp rừng. Một con côn trùng vo ve bay qua để làm cái việc mà các con côn trùng vẫn làm vào cuối buổi chiều. Có tiếng nói du dương vang qua những thân cây, và theo sau đó là hai cô gái, họ dừng lại ngạc nhiên trước cảnh Ford Prefect và Arthur Dent nằm trên đất như đang đau đớn, nhưng kỳ thực là họ đang cười không thành tiếng đến rung cả người.

“Không, đừng đi,” Ford Prefect gọi giữa những tiếng thở hổn hển, “chỉ lát nữa chúng tôi sẽ nói chuyện với các cô.”

“Có chuyện gì thế?” một trong hai cô gái hỏi. Cô cao và mảnh dẻ hơn người kia. Khi ở Golgafrincham cô đã làm quản lý nhân sự cấp dưới, nhưng cô không thích công việc đó lắm.

Ford cố bình tĩnh lại.

“Tôi xin lỗi,” anh ta nói, “xin chào. Tôi và bạn tôi chỉ đang suy ngẫm về ý nghĩa sự sống mà thôi. Một bài tập vô bổ.”

“A, thì ra là anh,” cô gái nói, “anh đã tự biến mình thành thằng ngốc lúc ban chiều đấy. Mới đầu anh rất thú vị, nhưng rồi anh huyên thuyên dông dài quá.”

“Thế à? Ồ phải.”

“Ừ, mà để làm gì cơ chứ?” cô gái kia hỏi, cô thấp hơn và có khuôn mặt tròn. Cô là giám đốc nghệ thuật cho một công ty quảng cáo nhỏ ở Golgafrincham. Bất kể những thiếu thốn trên hành tinh này, hằng đêm cô vẫn đi ngủ với cảm giác biết ơn vô bờ là dù sáng mai mình có phải đối mặt với cái gì đi chăng nữa thì cũng không phải là một trăm tấm ảnh gần như giống hệt nhau chụp một tuýp thuốc đánh răng được chiếu sáng mờ ảo.

“Để làm gì ấy à? Chẳng để làm gì cả. Chẳng cái gì để làm gì cả,” Ford Prefect vui vẻ trả lời. “Mời các cô ngồi cùng chúng tôi. Tôi là Ford, đây là Arthur. Chúng tôi sắp sửa không làm gì cả một thời gian, nhưng để sau cũng được.”

Hai cô gái nghi ngại nhìn họ.

“Tôi là Agda,” cô gái cao hơn nói, “còn đây là Mella.” “Xin chào Agda, xin chào Mella,” Ford nói.

“Anh có nói bao giờ không?” Mella hỏi Arthur.

“Một lúc nào đó tôi sẽ nói,” Arthur mỉm cười đáp, “nhưng không nhiều bằng Ford.”

“Tốt.”

Im lặng một thoáng.

“Anh nói chúng tôi chỉ có hai triệu năm là sao?” Agda hỏi. “Tôi chẳng hiểu gì cả.”

“À, chuyện đó ấy à,” Ford nói. “Không quan trọng.” “Chỉ là thế giới sẽ bị san phẳng để lấy chỗ xây đường cao tốc siêu không gian,” Arthur nhún vai nói. “Nhưng từ giờ đến lúc đó còn hai triệu năm nữa cơ, mà hơn nữa cũng chỉ là bọn Vog làm cái mà bọn Vog vẫn làm.”

“Bọn Vog ấy à?” Mella hỏi.

“Ừ, các cô không biết chúng đâu.”

“Các anh lấy cái ý tưởng này ở đâu ra?”

“Thực sự là không quan trọng gì đâu. Nó chỉ như một giấc mơ trong quá khứ, hay trong tương lai thôi.” Arthur mỉm cười và nhìn đi chỗ khác.

“Anh có thấy lo vì mình nói năng chẳng có nghĩa lý gì không?” Agda hỏi.

“Nghe này, quên đi,” Ford nói, “quên hết đi. Không có gì quan trọng cả. Đang là một ngày đẹp trời, hãy tận hưởng đi. Mặt trời, đồi núi xanh, sông chảy dưới thung lũng, cây đang bốc cháy.”

“Cho dù đó chỉ là một giấc mơ thì nó cũng là một ý nghĩ khá kinh khủng,” Mella nói, “ai đòi lại phá cả một hành tinh để xây đường cao tốc.”

“Ồ, tôi đã nghe chuyện còn kinh khủng hơn thế,” Ford nói. “Tôi đọc được là có một hành tinh ở chiều không gian thứ bảy được dùng làm bóng trong một ván bi-a giữa các thiên hà. Nó bị đánh thẳng vào hố đen. Một chục tỷ người chết.”

“Điên thật,” Mella nói.

“Ừ, mà chỉ được ba mươi điểm thôi chứ.”

Agda và Mella liếc nhau.

“Này,” Agda nói, “sau buổi họp ủy ban tối nay sẽ có tiệc đấy. Các anh có thể đến dự nếu thích.”

“Ừ, ô kê,” Ford nói.

“Tôi rất sẵn lòng,” Arthur nói.

Nhiều giờ đồng hồ sau, Arthur và Mella ngồi ngắm mặt trăng mọc lên trên quầng ánh sáng đỏ đục phát ra từ những thân cây.

“Chuyện về thế giới bị phá hủy ấy mà…” Mella mở lời.

“Hai triệu năm nữa, phải.”

“Anh nói như thể anh tin đó là sự thật ấy.”

“Phải, tôi nghĩ nó là thật. Tôi nghĩ tôi đã có mặt ở đó.”

Cô lắc đầu vẻ khó hiểu.

“Anh đúng là kỳ cục,” cô nói.

“Không, tôi rất bình thường thôi,” Arthur nói, “nhưng nhiều điều rất kỳ cục đã xảy ra với tôi. Cô có thể nói tôi bị người ta khác chứ không phải tôi khác người ta.”

“Còn cái thế giới mà bạn anh đã nói đến, cái thế giới bị đẩy vào hố đen ấy.”

“À, cái đấy thì tôi không biết. Nghe như trong cuốn sách ấy.”

“Sách gì?”

Arthur ngừng lời.

“ Bí kíp quá giang vào Ngân Hà ,” cuối cùng anh nói.

“Nó là cái gì?”

“À, chỉ là một thứ tôi ném xuống sông hồi tối thôi. Tôi nghĩ tôi sẽ không cần dùng đến nó nữa,” Arthur Dent nói.