PHẦN THỨ BA HIỆN TẠI
Ông Raphael không giấu nổi ngạc nhiên:
- Đã về rồi đấy à? Cháu sẽ không nói với ta là bốn mươi tám tiếng ở Sologne là đủ đối với cháu rồi chứ? Trừ phi là nỗi nhớ phòng chiêm lý của cháu còn mạnh hơn là sự cần thiết phải xả hơi?
- Đây không phải là chuyện về việc nghỉ ngơi cũng chẳng phải chuyện về phòng chiêm lý của cháu. Ngay buổi chiều hôm về tới Cố-trang có một việc xảy ra bắt buộc cháu phải tức khắc trở về Pari.
- Có việc gì quan trọng phải không?
- Vâng. Cháu đã nhìn thấy một tấm ảnh trên một tờ báo.
- Và thế cũng đủ cho cháu quyết định trở về ngay?
- Vâng. Ngày mai cháu mở lại cửa hàng nhưng cháu cũng xin rất biết ơn bác đã thay thế cháu mấy ngày qua. Cháu nghĩ, là trong thời gian ngắn ngủi như thế chắc bác cũng không có mấy khách của cháu?
- Thế mà cũng có khoảng trên một chục người có vẻ băn khoăn vì sự vắng mặt của cháu. Tất cả đều hỏi ta là cháu có tin buồn gì không? Cũng dễ hiểu thôi: chiếc biển treo trước cửa chả viết là cháu vắng mặt vì “việc gia đình” là gì? Nói chung ta nhận thấy là tất cả các khách hàng đều mến cháu, phải nói là cảm phục cháu nữa chỉ trừ một phụ nữ nói thẳng với ta là cháu chẳng hiểu biết tí gì về nghề nghiệp và chẳng hơn gì chị ta cả!
- Chắc là vì thế mà chị ta đến tìm bác?
- Chị ta đến bác là vì chị ta giải thích - trông thấy trên chiếc biển treo ở cửa phòng cháu có ghi địa chỉ của ta và tự nhủ: “Có thể vị thuật-sỹ này có tầm hiểu biết rộng hơn là Phu nhân Nadia sẽ có thể giúp ta giải quyết vấn đề!”.
- Thế bác đã trả lời ra sao khi chị ta nhận xét về cháu?
- Bác bảo cháu là một trong những nhà tiên tri giỏi nhất hiện nay và nói như vậy là hoàn toàn có căn cứ vì cháu đã từng là môn đồ của ta. Chị ta có vẻ hơi lúng túng và nói gượng: “Nếu tôi mà biết rõ như thế, thì đến thẳng ngay đây! Trực tiếp với Chúa trời chả hơn là với các vị Thánh của người hay sao?” Rồi sau đó chị ta trình bày điều đã khiến chị ta hoang mang.
- Bác thấy chị ta thế nào?
- Đẹp và lịch sự… sực nức mùi thơm!
- Phải chăng quá tò mò khi cháu muốn biết cảm tưởng của bác về chị ta?
- Không, vì không phải là việc tiết lộ với cháu về những gì bác đã nhìn thấy trong quá trình quẻ bói mà bác bắt buộc phải tuân thủ vì đó là bí mật nhà nghề của chúng ta… Còn về việc chị ta đã cho bác cảm tưởng như thế nào thì bác có thể thú nhận với cháu là chị ta cũng khá phóng túng.
- Dù là bác không cho cháu biết một chút gì về bói đó, cháu hầu như chắc chắn là đã hỏi bác là liệu chị ta có sắp trở thành quả phụ không?
- Ta thấy là cháu biết rất rõ về người khách này.
- Biết rất rõ thì kể cùng hơi quá! Cháu mới chỉ tiếp chị ta ba lần nhưng thế cũng đã là quá đủ rồi! Và cháu có thể nói thực với bác cũng chỉ vì chị này mà cháu phải vội vàng trở lại Pari. Cháu vô cùng lo sợ. Bác có thể cho cháu một chút thì giờ nghe cháu kể điều mà cháu vừa khám phá ra ở Cố-Trang khi vô tình giở xem một tờ báo tranh xuất bản tuần lễ trước?
- Cháu đã biết ta là bạn của cháu. Cứ nói đi! Và Nadia kể cho ông nghe tất cả: chuyện xảy ra ở Montgenèvre, chuyện dứt tình giữa nàng và Marc và những năm tháng im lặng tiếp theo ở cả hai phía, ba cuộc thăm viếng của người phụ nữ tóc nâu vào mấy ngày trước đây và cuối cùng là tấm ảnh trên tờ báo đã cho nàng biết người đàn bà đó là vợ của Marc, người đàn ông mà chị ta muốn làm vợ goá. Nàng kết thúc câu chuyện và nói:
- Bây giờ chính bác đã hiểu rõ là tại sao cháu sợ hãi đến như vậy.
- Vậy ra tình yêu của cháu với người đàn ông đó không giảm đi cùng với thời gian?
- Không bác ạ. Cháu cũng biết thật là điên rồ vì anh ấy đã lấy vợ và chắc là cháu chẳng có lấy một chút may mắn nào để hòa nhập vào cuộc sống của anh ấy nữa nhưng chính bởi vì cháu yêu anh ấy và cứ mãi mãi yêu anh một cách thầm lặng, cháu sợ vợ anh ấy là một kẻ bất lương - chắc là bác cũng đã thấy như cháu trong quẻ bói của chị ta – sẽ tìm mọi cách để loại trừ anh ấy. Bổn phận của cháu, một tình nhân bí mật là phải cứu anh ấy lần nữa cũng như cháu đã làm cách đây bảy năm khi cháu nép vào anh trên một chiếc giường. Nếu không có cháu bên cạnh anh đêm hôm đấy thì chắc chắn là anh đã cùng với Béatrice đi trượt băng trên quãng đường nguy hiểm đó và không phải là một cái chết đáng để khóc than nữa mà là hai… Dưới cơn bão tuyết sẽ xảy ra đúng như trường hợp cháu bị mất anh bạn trẻ Jacques bị nước ngập đắm thuyền mà cháu đã kể bác nghe cái hồi cháu đến thăm bác, lần đầu để nói với bác những ảo ảnh thời thơ ấu của cháu… Bác Raphael, bác phải giúp cháu, để cháu có thể cứu anh ấy ra khỏi ảnh hưởng ma quái của người đàn bà đó.
- Cháu biết rất rõ là ta muốn lắm, nhưng liệu có thể được không chứ?
- Nhất định phải có một cách mà chỉ có mình bác, với kinh nghiệm lâu năm trong nghề cộng với kiến thức sâu rộng của bác về nhân bản, là có thể tìm thấy! Cháu biết là bác rất mạnh mẽ và sáng suốt mà cháu thì, mặc dù có thiên bẩm và được sự dạy dỗ của bác song cháu vẫn cảm thấy hoàn toàn bất lực trước trường hợp này, vì nó trực tiếp đụng chạm đến cháu.
- Cái đó chẳng làm cho ta ngạc nhiên chút nào. Cháu có nhớ, đúng vào thời gian mà chúng ta quen biết nhau, ta có nói là tất cả những người có năng khiếu thấu thị, mà là có thật, đều bất lực trong việc tự xem cho bản thân mình mà chỉ nhìn rõ những gì xảy ra với người khác. Đó đồng thời là sự bảo hộ và cũng là bi kịch của chúng ta.
- Bác nói chí phải.
- Cũng vì vậy mà điều cháu yêu cầu ta thật là khó khăn và còn thật là tế nhị nữa… Cháu có nghĩ là, về phía người đàn ông đó, anh ta có còn yêu cháu không?
- Cháu cũng không biết nữa… Hồi cháu mười tám tuổi, cháu thấy anh ấy yêu cháu cũng như cháu yêu anh ấy, nhưng từ sau cái đêm mà cháu trao thân cho anh, cháu bị bỏ rơi và sau đó là tin anh ấy cưới vợ anh ấy cũng không cho cháu biết mà chỉ hai năm sau do tình cờ cháu mới đọc thấy trên một tờ báo. Cháu thú thật là không sao hiểu nổi và còn tự nhủ trong thâm tâm là anh ấy chỉ cùng sống với cháu trong một cuộc phiêu lưu ngắn ngủi.
- Và cháu, cháu cam chịu như vậy?
- Không. Cũng vì thế mà cháu đã phải sống qua những năm dài khủng khiếp như trong địa ngục! Và bất ngờ, người đàn bà đó đến cửa hàng cháu, ngay phút đầu tiên cháu đã thấy ác cảm, rồi ít ngày sau là bức ảnh mách cho cháu biết đó là người vợ chính thức của người mà cháu yêu. Thật là khủng khiếp đối với cháu! Cháu đã rất mực thủy chung với anh ấy, cháu không đáng bị đối xử như vậy.
- Đó là một trong những sự phản bội thường thấy mà cuộc đời đã dành cho cháu. Dưới hiệu quả của sự hứng khởi bồng bột yêu đương, người ta đã ảo tưởng và tự nặn cho mình một số phận hợp với mình, họ trang điểm cho người mà họ yêu những đức tính có thể không có thật, họ mơ mộng hàng tuần, hàng tháng, có khi hàng năm cho đến ngày bằng một sự thức tỉnh tàn nhẫn đã kéo họ về với sự thật… Con của ta – hãy cho phép ta gọi như vậy vì trước mắt ta, lúc nào cháu cũng sẽ chỉ là một đứa bé, hầu như “cháu gái của ta” – ta hiểu rất rõ niềm chua cay và nỗi đau khổ của con nên ta sẽ cố gắng giúp con… Có hai người, chúng ta sẽ cảm thấy đỡ yếu đuối. Bây giờ con hãy bình tĩnh nghe ta nói vì con còn muốn làm một cái gì đó cho anh ta. Hơn nữa ta có thể tin chắc là anh ta không sao biết được là con yêu anh ta đến mức nào! Có lẽ là con quá rụt rè nhút nhát, sau cái đêm đáng ghi nhớ đó? Trong tình yêu, cũng như trong mọi việc: phải biết cách rèn sắt khi nó còn nóng đỏ.
- Bác quên là còn có cái chết của Béatrice!
- Ngay cả khi có sự mất đi một người bạn chung cũng không đủ để chia ly hai con người yêu nhau thắm thiết.
- Anh ấy chưa bao giờ nói là yêu cháu.
- Có thể có điều gì làm cho anh ta không nói được.
- Và anh ấy đã bỏ rơi cháu khi anh ấy cưới vợ.
- Và nếu đó chính là lý do của sự bỏ rơi? Không có gì chứng tỏ là anh ta không yêu vợ!
- Bác nói giống hệt như bà ngoại của cháu. Đúng là những người của cùng một thế hệ.
- Thế hệ của những người không còn trẻ nữa để hiểu được cái gì đó thuộc về những bí ẩn của quy luật tình yêu phải không cháu? Chớ có nhầm như vậy… Cũng như ta, bà ngoại của cháu chắc chắn là đã trải qua những cơn thất vọng mà chẳng tiện nói ra với cháu.
- Bà ngoại Vêra có nói với cháu là bà luôn luôn hạnh phúc sau khi kết hôn nhưng buồn thay hạnh phúc đó lại quá ngắn ngủi.
- Đó cũng là bất hạnh ở một dạng khác! Nhưng chúng ta hãy quay lại vấn đề mà cháu đang quan tâm… Nếu bác nắm được vấn đề thì đó là việc phải gắng sức làm tất cả những gì để cho Marc tránh được, theo cháu, tình huống xấu nhất đang chờ đợi anh ta? Cháu biết không, ở cháu đó lại là một chứng thực của tình yêu?
- Điều mà cháu mong muốn lúc này là anh ấy được hạnh phúc!
- Ngay cả việc anh ta sống với người đàn bà đó?
Nàng nhìn ông như một người không hiểu sao mà người ta lại có thể đặt câu hỏi đó với nàng và nàng chồm dậy, nước mắt rơi lã chã:
- Cái mà bác đòi hỏi đó thì không sao được!
- Thế mà cháu bảo là yêu anh ta? Khi người ta yêu thật sâu sắc, thật đắm đuối thì người ta sẵn sàng hi sinh tất cả! Tình yêu thực sự đúng như vậy đó…
- Nếu cần, cháu sẽ dâng hiến cả cuộc sống vì anh ấy!
- Đó là một tuyên ngôn thật đẹp nhưng buồn thay nó lại bộc lộ ra một điều tệ hại là chẳng có gì mới lắm: hàng triệu cô nhân tình khóc than sướt mướt đã từng tuyên bố như thế trước cháu. Chúng ta hãy tỏ ra thực dụng hơn. Muốn cứu giúp cái anh chàng mà cháu cho là đang trong vòng nguy hiểm, trước hết chúng ta cần phải hiểu biết một đôi điều… Cháu có nói với ta là trong thời gian đi tham dự thể thao kỳ nghỉ đông đó, anh ta đang theo học kỹ sư?
- Vâng.
- Điều đó cho phép chúng ta đặt giả thuyết là bây giờ, sau chín năm, anh ta phải trở thành một kỹ sư giỏi. Vậy thì bây giờ anh ta làm việc ở đâu và cho cơ quan nào hoặc hãng buôn nào?
- Cháu không biết.
- Cháu cũng không tò mò tìm hiểu ư? – Dù là bác ví dụ - qua những người bạn cũ, nhóm bạn có cả cháu và anh ta ấy?
- Từ ngày cháu đi vào nghề chiêm lý thật sự là nghiêm túc thì cháu không còn tiếp xúc với tất cả bọn họ nữa.
- Tại sao cháu lại không thử tìm một trong những người bạn trai cũ hoặc một trong các bạn gái cũ thân vẫn đi lại với anh ta, họ sẽ cho cháu biết một số chi tiết về cuộc sống của người mà cháu luôn luôn quan tâm?
- Cháu không muốn bất cứ một người nào trong bọn họ, những người thứ ba, dính dáng vào câu chuyện này. Họ sẽ tự hỏi là vì lý do gì mà cháu lại quan tâm tới Marc như vậy?
- Cháu có địa chỉ của anh ta chứ?
- Cũng không! Chiều qua về tới Pari, việc đầu tiên cháu làm là tra cứu danh bạ điện thoại, theo thứ tự chữ cái cả tên người và tên phố; đều không có. Rồi sau đó cháu hỏi phòng chỉ dẫn và nói tên họ anh ấy: cả ở vần P và T đều không biết anh ta.
- Cháu có thể cho ta biết họ của anh ấy?
- Davault… Marc Davault.
Sau khi ghi vào sổ tay, ông nói thêm:
- Tuy ít ỏi nhưng đã có một chút gì đó chính xác. Khi nào có địa chỉ của anh ta và biết chính xác anh ta làm gì, chúng ta sẽ gắng lần tới chị vợ và sẽ xem… Có thể ngay thời gian này chị ta sẽ lại tới gặp ta hoặc cháu? Nhưng, vì chưa thật chắc chắn nếu muốn công việc tiến mau, tốt hơn hết là có được sự hỗ trợ của một người vô danh nào đó… Trong số bạn cũ, có một người ta thường hay tiếp xúc khi gặp một vài trường hợp khó khăn. Người này đã từng hoạt động trong các cơ quan tình báo, đã nghỉ việc và mở một phòng trinh thám tư. Cháu có đồng ý để ta trao cho ông ấy đi thăm dò? Tất nhiên là ta sẽ không để lộ tên cháu ra. Ông ấy sẽ tưởng là chính ta cần những tin tức đó.
- Cháu sẵn sàng, qua bác làm trung gian cháu sẽ thanh toán tiền công cho ông ấy.
- Cũng không đáng là bao đâu vì công việc chẳng lấy gì làm phức tạp lắm đối với một nhà chuyên môn… Bây giờ cháu hãy về nhà đi và hãy yên tâm chăm chú vào công việc của cửa hàng và với bạn hàng của cháu. Lúc nào ta nắm biết được tin gì, ta sẽ gọi điện cho cháu. Và trước khi rời khỏi đây, cháu phải hứa với ta một điều, nếu không ta sẽ không làm gì cả: tạm quên đi một thời gian cả Marc cũng như vợ anh ta.
- Cháu hứa sẽ cố gắng, nhưng khó đấy bác ạ.
- Bắt buộc phải thế cháu ạ.
Phòng chiêm lý trở lại hoạt động như cũ nhưng Nadia không còn hứng thú tiếp xúc với bạn hàng nữa: nàng làm việc chẳng qua chỉ vì thói quen mà thôi. Mặc dù đã hứa với ông thuật sỹ, nàng chỉ nghĩ đến Marc và hiểm họa có thể tới với chàng. Biết rõ cô cháu đang ở trong trạng thái không được bình thường, bà Vêra cũng không dám hỏi. Tình thế chắc chắn còn có thể kéo dài nếu một buổi chiều ông Raphael không gọi điện:
- Ta muốn chờ công việc trong ngày kết thúc ta mới gọi cho cháu. Ta nói chuyện được chứ?
- Có mỗi mình cháu thôi. Bà ngoại cháu ở trong phòng riêng.
- Người mà cháu quan tâm hiện nay ở Pari, tại số nhà số 24 đường Pereire. Căn nhà này anh ta mua cách đây ba năm. Anh ta sống với vợ và không có con. Công việc phục vụ cho một bà người Bồ Đào Nha ở tầng bảy đảm nhiệm. Cháu có nói với ta là cháu biết được tin do một tờ báo hàng ngày đăng ngày kết hôn của họ cách đây đã bảy năm; nhưng còn có những chi tiết mà cháu không biết và có thể là quan trọng: đó là họ tên và cả tuổi của cô gái trở thành cô dâu. Đó là họ tên hồi còn con gái của chị ta và cả tuổi của chị ta nữa. Chị này sinh tại Oran cách đây ba chục năm và có tên là Celsa Gonzalez. Điều này cho ta dự đoán đó là người gốc Tây Ban Nha và biện giải cho mẫu người Địa Trung Hải của chị ta… Năm hai mươi ba tuổi, khi lấy Marc Davault thì chị ta đã là một người góa chồng được một năm, một người đàn bà góa rất trẻ và chưa có con. Nhớ lại câu hỏi mà chị ta đặt ra cho cháu cũng như cho ta trong hai lần xem khác nhau, ta nghĩ là chữ quả phụ phải mang một cộng hưởng nào đó… Nói một cách khác là chị ta đã chôn người chồng thứ nhất, quốc tịch Đức, sinh ở Leipzig có tên là Hans Smitzberg. Anh ta hơn vợ tới mười năm, hồi đó tức là ba mươi mốt tuổi. Đó là một nhà kinh doanh phải đi nhiều nơi nhất là vùng Bắc Phi và có thể gặp vợ ở đây, và cả ở Iran mà anh ta thường lưu lại. Tóm tắt lại người khách chung “của chúng ta” hiện nay là bà Davault, trước đây là bà Smitzberg… Ngắn gọn là như vậy. Cũng như người chồng Pháp, chị ta có một xe con, chiếc Austin màu đen mà ta nắm được biển số đăng ký, cùng với số biển đăng ký của chiếc Rover màu xanh nước biển của chồng chị ta. Những tin này cũng có thể giúp ích cho chúng ta đấy.
Tất cả các buổi sáng trừ thứ bảy, chủ nhật và những ngày lễ, chàng ngồi sau vô lăng vào hồi 9 giờ để đến sở làm ở số 35, đại lộ Friedland. Làm gì ở đó? Công khai thì anh ta có chân kỹ sư tư vấn trong CITEF, năm chữ đầu của Compagnie Internationale de Transport et de Fret[2], tên gọi khá mơ hồ, núp dưới nó là một tổ chức mạnh có cả một hạm đội lớn chuyên chở tất cả mọi thứ và chủ yếu là dầu khí dưới sắc cờ Panama. Công việc của Marc Davault có vẻ như bắt buộc anh phải đi nhiều cũng như Hans Smitzberg, người chồng thứ nhất đã quá cố của Celsa xinh đẹp trước đây… Những chuyến đi thường chỉ có một mình hoặc thêm một hoặc hai người cộng tác tháp tùng nhưng không bao giờ có vợ đi theo. Khi ở Pari anh ta không về ăn sáng ở nhà hàng tuần và luôn có những bữa ăn gọi là “sự vụ” ở các quán ăn địa loại như Taillevent, Lucas-Carton, Laurent,… Ngược lại, bao giờ cũng thế, anh ta về nhà vào khoảng 18 giờ rưỡi và nếu có phải đi vào thành phố ăn tối hoặc đi xem hát thì bao giờ cũng cặp kè cô vợ. Trong ngày nghỉ cuối tuần, cặp vợ chồng này rủ nhau đi đâu không rõ nhưng bao giờ cũng về rất muộn vào tối chủ nhật.
“Chắc cũng thú vị nếu biết Nàng đã làm gì trong những ngày dài cô đơn, khi không có đức ông chồng bên cạnh… Có vẻ, nàng cũng chẳng lấy làm khó chịu lắm khi phải lấp chỗ trống bằng cách liên tục đến thẩm mỹ viện mà ở đó nàng đã gây cho mọi người ý nghĩ là nàng chăm chút rất tỉ mỉ đến sắc đẹp của mình. Rất ít khi nàng ra khỏi nhà trước 1 giờ trưa và thường đến ăn sáng tại Relais Plaza, cái pháo đài nhộn nhịp quần là áo lượt, đúng mốt thời trang và vẻ lịch sự của kinh thành Pari. Hầu như lần nào cũng gặp ở đó một hoặc hai người bạn cùng giới cũng sang trọng như nàng, và người ta thấy chỉ độc nhất một lần nàng đi với một ông… Nhân vật này ra sao? Cao lớn, mắt màu sáng, tóc hoe vàng có giọng nói rõ ràng của người nước ngoài mặc dù phát âm tiếng mình rất chuẩn. Cuộc điều tra tiếp cho biết tay này cũng thường lưu động nay nơi này mai chốn khác và khi đến Pari thì thường tới khách sạn Crillon. Ở đó anh ta sống như một ông hoàng. Theo bộ phận tiếp tân và cả người gác cổng tòa nhà, có thể anh ta là người Hà Lan, sinh tại Amsterdam. Tên của anh ta hầu như có thể xác nhận điều đó; Peter Van Klyten.” Hai người, vợ bạn cháu và anh ta có vẻ như quen biết nhau khá mật thiết. Cháu Nadia bé bỏng! Đó là những tin tức đầu tiên mà ta có thể cho cháu biết. Chắc cháu cũng tự hiểu là, dù chưa thấy có những gì xảy ra đặc biệt giữa họ, nhưng những điều đã biết cũng không phải không giúp ích gì cho ta. Ta có cảm tưởng là nếu chúng ta chịu khó đẩy mạnh thêm cuộc điều tra thì có thể khám phá ra nhiều điều quan trọng khác… Cháu thấy sao?
- Cần phải theo dõi tiếp bác ạ! Cháu không biết phải cám ơn bác và bạn bác ra sao đây.
- Chẳng cần phải cảm ơn ai cả. Bác làm chỉ vì bác quý mến cháu, còn bạn bác thì đơn thuần vì việc điều tra là cơ bản của nghề nghiệp mà thôi! Vậy chúng ta sẽ tiếp tục và khi nào có tin gì mới, bác sẽ cho cháu biết qua điện thoại… Còn về phía cháu, công việc ra sao?
- Vẫn tốt bác ạ, nhưng nếu bác biết là công việc làm cháu chán ngấy!
- Không nên nói thế cháu ạ! Nếu khách hàng của cháu, vốn rất tin tưởng ở cháu, mà nghe được cháu nói vậy thì họ thất vọng đến thế nào! Cũng như ta, cháu đang làm một công việc có thể nói là tốt đẹp đấy…
- Bác thấy như vậy ư? Thế mà cái nghề tốt đẹp đó chẳng cho phép chúng ta, cả bác và cháu và cả bất cứ một nhà tiên tri nào trên đời, khám phá ra những điều mà vừa rồi bên cảnh sát cho chúng ta biết.
- Cơ quan cảnh sát là một thứ trợ dược tuyệt hảo cho nghề bói toán và ngược lại. Nếu cháu biết là đã bao nhiêu lần các ngài ở bến Orfèvres hoặc cảnh sát Quốc tế đến nhờ ta bấm độn cho vì họ chẳng thấy gì trong các cuộc điều tra của chính họ! Chính vì thế mà ta thấy cũng thật hết sức bình thường khi một trong những cựu tình báo viên kiệt xuất của họ đến giúp đỡ chúng ta lúc này dù là chỉ để cho có đi có lại. Nhớ là nhất thiết cháu phải hết sức bình tĩnh đấy. Hẹn gặp lại…
Mười ngày trôi qua, Nadia luôn lo ngại không dám gọi điện cho ông Raphael vì sợ phải nghe thấy những điều bất lợi. Không khí thật nặng nề trong căn nhà mà sau khi những cuộc xem chấm dứt, nàng chỉ trao đổi với bà Vêra một vài câu chuyện nhàm chán. Cuối cùng ông già chủ động gọi cho nàng:
- Chúng ta tiến chậm nhưng chắc: ta đã nói với cháu là chúng ta có thể tin tưởng vào sự chính xác và hiệu quả điều tra của ông bạn chúng ta… chắc cháu còn nhớ là trong cuộc đàm thoại lần trước ta có nói cái ông đã cùng với vợ của Marc ăn sáng tại Relais Plaza là người Hà Lan. Nhưng không phải đâu, có sự đánh tráo quốc tịch. Một cuộc điều tra rất tỉ mỉ ở Amsterdam và ở những thành phố chính của Hà Lan cho biết là có thể tay này không phải sinh ra ở cái đất nước tươi đẹp này. Ở Hà Lan chẳng thiếu những người mang tên Van Klyten nhưng vấn đề ở chỗ là chẳng một ai có những đặc điểm như hắn ta và người thông tin cho ta đi đến chỗ tự hỏi, với những lý do ta chưa biết nhưng chẳng kém phần xác đáng, là phải chăng đó là một người Đức. Đừng quên là người chồng thứ nhất của chị này là người Đức, quê Leipzig, tức là phần đất thuộc Đông Đức[3]. Ta sắp có một tấm ảnh của anh ta mới chụp được ngày hôm kia vào lúc anh chàng bước xuống taxi trước cửa khách sạn Crillon trong chuyến anh ta đến Pari vừa rồi. Đó sẽ là một đòn búa bổ. Cháu nhớ là đừng có lảng vảng tới gần khách sạn Crillon cũng như cửa hàng Relais Plaza nơi chị ta hay lui tới. Vì cháu đã tiếp chị ta ba lần rồi nên chị ta sẽ nhận ra cháu ngay nếu tình cờ thấy cháu. Cháu không được hành động gì cả! Đã có người làm cho cháu. Chào cháu!
Lần gọi thứ ba vào ba ngày sau. Chỉ có vắn tắt một câu:
- Ngày mai hồi 19 giờ cháu có thể đến chỗ ta không?
Đúng giờ hẹn, khi Nadia tới, nhà thuật số chìa cho nàng hai tấm ảnh màu chụp bằng máy ảnh Polaroid…
- Trước tiên đây là Peter Van Klyten… ảnh khá nét đấy chứ!
Đó là một người đàn ông to lớn, đầu nhẵn thín và bóng lộn như được đánh bằng giấy ráp kéo dài xuống tới chiếc gáy gân guốc. Anh ta mang kính gọng đồi mồi, khó nhìn thấy màu mắt của anh ta sau đôi mắt kính.
- Cháu thấy anh ta thế nào?
- Với một mẫu người như thế này, rất có thể anh ta là người Đức hoặc ít ra cũng là người Bắc Âu. Theo bác thì anh ta trạc độ bao nhiêu tuổi?
- Cũng khó đoán đấy. Khổ mặt và nói chung cả về hình thể thì có vẻ còn trẻ. Trụi đầu trong trường hợp của anh ta chưa hẳn là một dấu hiệu chắc chắn của tuổi già. Người đàn ông này nhiều nhất cũng chỉ vào khoảng tứ tuần: một loại người khổng lồ rất cân đối. Hắn làm cho ta nhớ tới một dạng Eric von Strohein nhưng to và trẻ hơn!
- Nhưng thiếu chiếc kính một mắt.
- Thì đã có kính đôi.
- Dù sao thì cũng đáng ngạc nhiên khi nghĩ tới những cuộc hẹn hò của chị vợ Marc với một nhân vật như thế này! Chồng chị ta có dáng dấp lịch sự hơn nhiều!
- Tên này cũng không phải không có ưu thế của hắn: phản ánh sức mạnh của giống đực.
- Nhưng hắn không đẹp! Nếu mà bác được trông thấy Marc!
- Anh ta điển trai lắm phải không?
- Cháu rất thích vẻ ngoài của anh ấy, cách đây tám năm.
- Và cháu chưa lần nào gặp lại từ dạo đó?
- Chỉ có ở tấm ảnh đăng trên báo cùng với vợ anh ta. Cháu thấy anh ta cũng không thay đổi mấy nhất là tuổi hãy còn trẻ. Bây giờ Marc mới có ba mươi ba: với một người đàn ông đó là cái tuổi sung mãn nhất phải không bác?
- Đúng vậy; nhưng cháu đừng quên là trái tim và thị hiếu của một người đàn bà thì không ai mà lường được! Và bây giờ, trên tấm hình thứ hai này, cũng là ông đó cùng với bà Davault. Một tài liệu đặc biệt cho ta thấy những nhân vật đó khi cả hai cùng bước ra khỏi khách sạn Crillon. Cháu sẽ thấy là tay thám tử của ta và những thuộc hạ của ông ấy thông thạo công việc như thế nào. Cháu thấy tấm ảnh này ra sao?
- Đúng là thân chủ của cháu, nhưng hãy khoan…
Nàng lục lọi trong túi xách và lấy ra một tấm ảnh khác khẽ nói:
- Đây cũng là chị ta với Marc: cháu đã cắt ra từ một tập san thấy ở Cố-trang vì nghĩ là một ngày nào đó nó có thể giúp ích cho cháu.
- Cháu làm thế là phải. So sánh hai bức ảnh với nhau cũng thú vị: cũng là người đàn bà đó, ăn vận khác nhau nhưng đều rất chững chạc… Chỉ có người chụp cùng là khác! Hầu như chúng ta có thể nghĩ rằng đây là một bộ ba gắn bó: chồng, vợ và có thể, “tình nhân”?
- Khốn khổ cho Marc!
- Tại sao lại khốn khổ? Không có gì báo trước cho ta biết là sẽ không có một ngày rất hạnh phúc nào đó mà tay Van Klyten này lại loại trừ được người vợ anh ta?
- Cháu nói khốn khổ là vì anh ta chẳng nghi ngờ gì cả.
- Chúa biết gì về chuyện này? Điều đáng chú ý là khi đặt hai bức ảnh cạnh nhau, ta nhận thấy vẻ mặt của người đàn bà có những nét khác nhau. Cùng với chồng, nàng mỉm cười còn với người kia, vẻ mặt nàng lạnh như tiền… Cái đó có nghĩa là nàng thực sự yêu chồng còn với người kia thì e ngại. Còn hình đôi vợ chồng cắt trong báo thì toát ra một niềm tin lẫn nhau, ngược lại ở tấm ảnh hai người từ khách sạn Crillon bước ra thì, phản ánh một sự nghi ngờ từ cả hai phía… Cháu không thấy thật là lạ lùng sao? Nhìn tấm ảnh cháu cắt từ tờ báo ra, ta cũng phải công nhận là tay Davault có một thân hình thật đẹp và cháu cũng không phải vì bị tình yêu lôi cuốn mà hoa mắt, mà trang điểm, làm đẹp thêm cho người mình say đắm… Ta còn một tin cuối cùng, lượm được ở cùng một nguồn, cho cháu biết: suốt ba tuần nay Marc Davault không có mặt ở nước Pháp mà vừa về Pari ngày hôm qua… Cháu có dự định làm gì bây giờ?
- Thực ra thì cháu cũng không biết nữa.
- Sự trù trừ hoang mang của cháu cũng thật dễ hiểu vì chính ta cũng không chắc chắn rằng, trong tình thế này, thì tiếp tục cuộc điều tra có đem đến cho chúng ta nhiều tin khác nữa không.
- Đó cũng là ý kiến của cháu, có điều là phải hành động mau để cứu Marc! Nhưng phải làm sao đây? Cháu không biết phải làm cách nào để có thể xen vào giữa Marc và vợ anh ấy. Bác hãy để cho cháu suy nghĩ một vài ngày. Khi mà tìm được một giải pháp nào đó, cháu sẽ báo cho bác biết.
Mặc dù đã có những lời khuyên khôn ngoan của nhà thuật số, nhưng Nadia vẫn cho là lúc này nàng có đầy đủ yếu tố để giúp Marc tự giải phóng khỏi sự đe dọa mà chắc là anh chưa biết đang đè nặng lên mình. Tại sao lại phải chờ đợi hơn nữa? Và mối tình bị kìm nén kia còn đó nó sẽ tra tấn hành hạ nàng cộng thêm với sự ghen tuông mỗi ngày một lớn đối với con Đầm Pic khốn kiếp.
Hai ngày sau nàng tới trụ sở CITEF nơi Marc làm việc ở đó. Biết Marc là một anh chàng ưa thích loại đàn bà đẹp nên nàng chú ý trang điểm thật đẹp, thật sang trọng và lịch sự với mức có thể.
- Có cái gì thế cháu? – Bà Vêra hỏi khi nàng sắp sửa bước ra đường. Hôm nay trông cháu thật đẹp…
- Cháu được mời tới duyệt trước một phòng triển lãm. Nhiều người nói là ở đó cháu có thể gặp được những khách hàng tương lai rất quan trọng.
- À thế ra bây giờ cháu cũng làm việc dụ khách đấy? Thật là mới lạ và khác hẳn với thói quen trước đây của cháu. Đã bao nhiêu lần cháu thường nói với bà rằng một nhà tiên tri mà chạy theo thân chủ của mình là một điều sai lầm. Tốt hơn hết là cứ để cho họ tự tìm đến?
- Đúng vậy bà ạ, nhưng đôi khi cũng phải để cho mọi người trông thấy mình ở nơi này nơi kia hơn là chỉ thấy ở trong phòng chiêm lý.
- Nhưng cháu hãy nhìn xem lịch những giờ hẹn của buổi chiều nay! Bà sẽ nói với khách sao đây?
- Là cháu sẽ có mặt vào lúc 18 giờ. Nếu cần, cháu sẽ đặc biệt tiếp họ đến tận 23 giờ. Cháu đi đây, sắp trễ giờ rồi.
Bà Vêra đâu phải là người dễ bị lừa. Khi cánh cửa đầu cầu thang khép lại, bà còn mỉm cười. Điều gì khiến Nadia trang điểm lộng lẫy đến như thế, chắc phải có một nguyên nhân khác, còn chuyện đi duyệt trước một cuộc triển lãm chỉ là cái cớ. Biết đâu đấy? Có thể nàng có ý định muốn quyến rũ kẻ nào chăng? Nếu đó là sự thật thì cuối cùng cái không khí buồn tẻ của cuộc đời họ sẽ phải đổi thay!
Ngồi đợi trong phòng khách của CITEF không lâu lắm. Một cánh cửa mở ra, Marc bước vào, trông anh chẳng có gì thay đổi. Chàng sững người một lát, ngắm nàng với vẻ tò mò pha chút ngạc nhiên và bất ngờ. Câu đầu tiên của anh là:
- Kìa em!
- Đúng vậy Marc, em đây…
- Em có biết là em đã trở thành một cô gái thật kiều diễm.
- Trong chín năm, người ta đã thay đổi nhiều… Phải thấy rõ là em đã trở thành một phụ nữ đứng đắn. Còn anh, anh chẳng thay đổi gì cả!
- Anh đùa đấy chứ? Em thấy anh vẫn hiên ngang tuấn tú! Cuộc hôn nhân của anh hoàn mỹ chứ?
- Anh có một người vợ tuyệt vời và công việc thì suôn sẻ. Còn muốn đòi hỏi gì hơn nữa?
- Anh đã có một đứa con?
- Chưa, nhưng rồi sẽ có. Cho tới giờ cả Celsa và anh đều thấy chưa muốn có vội. Chúng mình còn muốn sống với nhau như những cặp tình nhân. Khi có những đứa con người ta dễ trở thành trưởng giả và đôi khi thật là khủng khiếp. Còn em, em đã lấy chồng rồi chứ?
- Chưa.
- Một người đẹp như thế? Nhưng mà em còn chờ gì kia chứ?
- Chờ hoàng tử tới tìm.
- Em có chắc chắn là chưa từng gặp chàng hoàng tử đó không?
- Có, một lần… Nhưng chàng hoàng tử đó không thích em.
- Thật là một thằng cha ngốc nghếch.
- Em cũng thấy thế.
- Nhưng đừng lo: đẹp như em bây giờ, chẳng khó gì mà em không tìm thấy một hoàng tử khác…
- Ừ, biết đâu đấy!
- Thôi, đừng nói nhảm nhí nữa. Vậy cái gì đã đưa em tới đây thế?
- Em muốn gặp lại anh.
- Chắc là đột nhiên em tự bảo: “Này, mình phải đến thăm Marc anh bạn cũ một chút mới được!” Xin cảm ơn lòng nhiệt tình đó. Anh rất vui khi được gặp lại em… Và môn bệnh học tâm thần đó, em vẫn tiếp tục đấy chứ?
- Không.
- Thế là phải. Đó không phải là con đường phù hợp với một thiếu nữ như em. Bây giờ anh có thể thú thực với em điều này: em có biết là em đã làm cho anh vô cùng sợ hãi cái đêm mà khi em thức giấc ở Montgenèvre em nói với anh là vừa nhìn thấy cô Béatrice đáng thương ấy bị bão tuyết cuốn đi?
- Nhưng đó lại là sự thật…
- Phải… Và hôm sau, lúc anh hiểu là em đã nói đúng thì anh bắt đầu thấy sợ em.
- Em biết là anh giận em từ đấy.
- Thôi, chẳng nên nói đến chuyện đó nữa, em đồng ý không? Hãy quên đi!… Bà ngoại em có khỏe không?
- Bà vẫn bình thường! Bà yêu anh lắm đó.
- Anh cũng mừng được như thế.
- Chắc chắn rồi… Nhưng sao không cho bà cháu em biết tin về anh?
- Có thể em sẽ cho anh là ngu ngốc, anh sợ nếu chúng ta đi lại thân mật với nhau em lại báo cho anh biết trước những tai họa khác nữa! Vì vậy anh muốn những cuộc gặp gỡ thưa thưa đi. Em không giận anh chứ?
- Không mà! Sao em lại có thể giận anh được? Anh đã dạy em bao nhiêu điều!
- Em Nadia bé bỏng của anh…
- Ồ không, Marc, không thế đâu!
- Em nói đúng. Vậy thì em làm gì? Em có việc làm chứ?
- Vâng. Em còn kiếm được rất nhiều tiền.
- Hoan hô! Ở ngành nào vậy?
- Cái đó có thể làm anh ngạc nhiên: em là nhà ngoại cảm.
- Em không đùa chứ?
- Không đùa. Nghiêm chỉnh nhất đấy… Anh chưa bao giờ nghe nói đến Phu nhân Nadia, nhà nữ ngoại cảm danh tiếng ư?
- Ồ, em biết đấy, những nhà nữ tiên tri và anh…
- Phu nhân đó chính là em đấy.
- Không thể như thế được. Vậy ra cái môn bệnh học tâm thần đã dẫn dắt em tới cái nghề đó ư?
- Đúng ra phải nói là do cái năng khiếu tự nhiên mà em có từ ngày còn nhỏ tuổi. Sự phiền phức chính là cái đó chứ không phải là cái gì khác, nhưng anh không thể hiểu được đâu… Và cũng chính vì em là nhà ngoại cảm nên em đến đây gặp anh.
- Em không báo cho anh biết những điều bất hạnh nữa chứ?
- Em có những điều rất hệ trọng để nói với anh, Marc ạ… Nên chăng, vì để hồi tưởng lại những gì cả hai chúng ta đều thấu hiểu, em xin anh cho em được cùng anh trao đổi trong khoảng nửa tiếng đồng hồ.
- Thế thì vào phòng làm việc của anh. Ở đó yên tĩnh hơn.
- Anh nghe em đây.
- Vì câu chuyện cũng khá tế nhị, em đề nghị đừng ngắt lời em, cố gắng giữ bình tĩnh và quên đi những gì không vừa lòng và ngay cả sự khinh ghét đối với những người làm nghề như em. Em cũng không phải đến đây để trách móc anh về chuyện đã cố tình bỏ rơi em để đi với một người phụ nữ khác. Tất cả cái đó đã thuộc về quá khứ. Không phải là một người đàn bà bị ruồng bỏ đang đứng trước mặt anh mà là một người bạn gái yêu anh sâu sắc và sẽ còn yêu anh mãi mãi ngay cả trong trường hợp chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa… Trong lúc này đây em không một chút nào nghĩ tới mình, mà chỉ nghĩ đến riêng anh thôi, chỉ nghĩ duy nhất tới hạnh phúc của anh…
“Marc, một hiểm họa lớn đang đe dọa anh! Dù anh có tin hay không, trong suốt thời gian dài xa cách, em luôn nghĩ tới anh, thường đem cỗ bài ra bói mong biết được hạnh phúc đích thực của anh ở đâu, và em đã đi tới chỗ tin chắc là hạnh phúc của anh không phải hoàn toàn đúng như anh vừa miêu tả có phần nào thật là đơn giản đâu! Anh đã thành đạt lớn trong công việc, cái đó không có gì phải bàn cãi, anh yêu người bạn đời của anh, cái đó cũng không có gì phải nghi ngờ, nhưng tình cảm của cô ta đối với anh ra sao thì em thấy rất đáng ngại… Em xin anh, đừng vội nóng! Tốt hơn là hãy nghe em nói đã… Cách đây chưa lâu, em tiếp một người đàn bà chưa từng đến chỗ em lần nào và em cũng không rõ lai lịch vì chị ta không nói. Một người đàn bà rất đẹp mà vẻ lịch sự sang trọng của chị ta đã làm em để ý… Anh có biết chị ta đã hỏi em điều gì không? Là có phải chị ta sắp trở thành quả phụ?… Ít ngày sau đó, tại Cố-trang mà anh đã biết rất rõ, tình cờ em nhìn thấy trên một tờ báo trong mục giao tế, một tấm ảnh chụp những khách mời trong một cuộc tiếp đón long trọng. Trong những người này có anh khoác tay vợ và đang mỉm cười với nàng. Em tưởng như muốn ngất đi vì sợ hãi: vợ anh cũng chính là người đàn bà đã đến chỗ em để đặt câu hỏi lại lùng: Liệu tôi có sắp trở thành quả phụ? Chắc là anh sẽ nhất trí với em là khi một phụ nữ đã chẳng ngại ngần đặt một câu hỏi lạnh lùng như vậy thì không thể là một người yêu chồng. Hơn nữa người chồng đó lại chính là anh. Cũng vì thế mà từ giây phút đó, em thấy lo sợ Marc ạ.”
- Em có điên không đấy? Celsa không thể nào hỏi như vậy được.
- Chị ta đã hỏi như vậy đấy, không những là với em mà cả với một nhà tiên tri khác mà chị ta cũng đến nhờ xem. Và chưa phải là tất cả đâu. Em đã thấy trong ba cuộc xem khác nhau diễn ra trong vòng nửa tháng trong quẻ bói của người đàn bà đó em thấy chị ta là một người rất tham lam, ích kỷ và bản chất thật xấu xa. Vì thế em rất lo cho anh! Anh có thấy như vậy là đã đầy đủ để biện giải cho việc em đến thăm anh hôm nay chưa?
- Điều em vừa nói càng xác nhận cho cảm tưởng của anh về em cách đây chín năm là đúng: lúc đó anh đã nghĩ là cái ngành bệnh học tâm thần mà em theo đuổi cuối cùng sẽ đưa em tới một cái gì đó như loạn trí, điên cuồng làm cho tất cả ý nghĩ, tư tưởng của em bị biến dạng. Em tưởng như mình “nhìn thấy” tất cả và sở hữu một năng khiếu bí ẩn mà anh cho là chẳng bao giờ có trong em cũng như trong bất cứ một người nào khác. Điều nguy hiểm cho em là em tưởng tượng quá nhiều! Anh nói cho em rõ lần này và chỉ lần này thôi là anh tôn thờ vợ anh và anh biết là nàng cũng rất yêu anh. Anh rất buồn để nói với em rằng nếu em đến đây chỉ để phát hiện với anh những điều như trên thì tốt hơn hết là em hãy đi đi trước khi chúng ta phải nói với nhau những lời bất nhã rồi sau đó cả hai người đều lấy làm tiếc. Em không nghĩ là thật ngu ngốc mà làm vẩn đục đi cái kỷ niệm đẹp đẽ tươi sáng của thời trẻ trung của chúng ta ư?
- Chính cũng vì em muốn cái kỷ niệm đó tồn tại mãi mà em mới nói với anh như vậy. Hãy tin em! Em đã phải lấy hết can đảm ra để đến với anh ngày hôm nay! Nhưng em thấy rõ là anh đã giận dữ với em: thế là hết. Sở dĩ em phải mạo hiểm như vậy là vì, dù anh chỉ coi mối tình của chúng ta như một thoáng qua trong cuộc đời anh, nhưng em vẫn tiếp tục yêu anh, yêu anh với tất cả tâm hồn! Dù điều đó có làm anh ngạc nhiên, xin anh hiểu cho, anh đã và sẽ là người đàn ông duy nhất trong cuộc đời em! Không bao giờ em tìm đến một người nào khác!
- Có lẽ vì vậy mà em tự cho mình có quyền, sau bao năm đã trôi qua, được can thiệp vào cả những việc không can dự gì tới mình chăng? Nhưng em đâu phải là vị thần hộ mệnh của anh?
- Dù có được anh chấp nhận hay không, em cho là tất cả những gì xảy ra với anh hoặc tốt hoặc xấu đều có liên quan tới em. Điều mà chắc chắn anh không bao giờ hiểu nổi là tình yêu của em đối với anh đã trở nên hết sức vô tư và đã tự biến thành một tình thương mênh mông… Một tình thương như thế thúc đẩy em phải làm tròn nhiệm vụ với một người đối với em là tất cả. Em vừa mới chứng thực điều đó. Dù anh muốn hay không, em vẫn tiếp tục giúp anh.
- Anh nhắc lại: Nadia, em điên rồi! Hoàn toàn điên cuồng rồi!
- Có thể như thế, nhưng em không bao giờ lừa dối anh.
- Em đi đi là hơn!
- Anh yên tâm: em sẽ đi, nhưng em sẽ bảo vệ che chở cho anh từ xa. Cho dù không bao giờ anh nhìn thấy em nữa, nhưng mỗi lần có gì may mắn đến với anh xin nhớ là có Nadia, bạn anh đó.
- Em là ma ư?
- Tại sao không? Vai trò đó hợp với em. Có những bóng ma người ta chẳng coi gì cả nhưng lại là những đồng minh tin cậy trong khi đó thì chung quanh họ là bao người đang sống thù ghét họ. Trước khi đi, em còn có vài ba điều muốn nói với anh là người không tin ở thuật số nhưng có thể làm cho anh cân nhắc khi về mặt vật chất em không còn ở bên cạnh anh nữa. Đây là những điều chính xác nó sẽ chứng tỏ không gì có thể chống lại được. Em không phải là một cô bé mơ mộng hoặc giàu óc tưởng tượng… Vợ anh có một tình nhân mà chị ta thường đi lại khi anh đi xa và thường đến thăm ngay cả khi anh có mặt ở nhà nữa! Đó không phải vai trò của em là người bạn thực sự của anh. Nếu muốn biết rõ sự thật, anh chỉ cần theo dõi chị ta: có những hãng chuyên môn làm việc ấy. Có lẽ chính cũng vì lý do đó mà chị ta tìm mọi cách để loại trừ anh.
- Đủ rồi đấy! Cô vừa vu cáo một chuyện tày đình mà tôi không sao chấp nhận được! Cô cút đi!
Marc bật dậy như lò xo, mặt tái nhợt. Nàng cũng từ từ đứng lên, tiếp tục nhìn thẳng vào mắt chàng, sẵn sàng chịu đựng cái nhìn nẩy lửa của chàng.
- Nadia, trái lại với điều cô muốn cho tôi tin lúc nãy, cô không còn là bạn của tôi nữa. Chính sự ghen tuông đã đưa cô tới đây chứ không phải là lòng mong ước trung thực muốn giúp đỡ tôi. Chính cô mới là người đàn bà xấu xa!
Đôi mắt mọng nước, Nadia im lặng bước ra.
Về đến nhà, Nadia đi thẳng lên phòng ngủ, đóng cửa lại không mảy may chú ý đến các vị khách ngồi trong phòng đợi. Nàng dường như không nghe thấy cả tiếng bà Vêra theo chân nàng đến tận cửa phòng ngủ bảo cháu:
- Cháu thân yêu! Bà biết nói sao bây giờ với tất cả những ông bà này đã kiên nhẫn chờ đợi từ rất lâu rồi?
Chẳng có gì làm cho Nadia quan tâm nữa. Biết là mình đã nói dối Marc bằng cách dựa vào bản báo cáo của cảnh sát chứ đâu chỉ độc nhất là dựa vào năng khiếu thấu thị của mình để nói cho Marc rõ những gì nàng tưởng là biết rõ về hành vi của vợ chàng, nàng thấy giận về cách xử sự của chính mình, một người đang thiết tha yêu. Nhưng biết sao được khi muốn hành động thật nhanh và, nàng tin như vậy sẽ đạt được hiệu quả bởi vì nàng không thể sống thiếu chàng? Dù cho chàng có thực sự say mê người đó đi nữa thì cũng cần chi! Mục đích duy nhất của nàng lúc này là làm sao tách được chàng ra khỏi người đó… Đúng ra nàng có nói tới tình bạn vô tư nhưng giữa lời nói với sự chân thực trong ý nghĩ của một tình nhân còn cách nhau một vực thẳm! Và bộ quân bài còn đó, mỗi lần nàng gieo quẻ chẳng đã tiết lộ là chỉ có con Đầm Cơ cuối cùng sẽ thắng ư?
Điều mà tình yêu thầm kín và đắm say đã ngăn trở không cho nàng nhìn thấy được và phát hiện ra khi đã quá muộn, đó là con Đầm Cơ không phải là nàng, Nadia, mà lại là Celsa, cô vợ chính thức của Marc… Trong trường hợp này, tất cả những giải đáp của quẻ bói sẽ biến đổi: chính nàng, Nadia mới là con Đầm Pic bất lương tiếp nối Béatrice là con Đầm Trep phù du chốc lát. Sự thực, mối tình tuyệt vọng đã làm cho nàng mù quáng, năng khiếu tiên tri bị bào mòn, Nadia không sao lần ra sự thật. Lại còn một mâu thuẫn kỳ cục: làm sao mà nàng lại có thể là con Đầm Pic đang mơ ước trở thành quả phụ khi mà nàng không có chồng? Đó là một vòng luẩn quẩn khủng khiếp. Trừ phi năng khiếu đặc biệt của nàng không phải là bất khả kháng. Nhưng điều đó nàng không hề nghĩ đến vì từ nhỏ, nàng đã có thói quen tin tưởng một cách mãnh liệt vào tất cả những gì mình thấy trước, không ngoại trừ điều gì, tất cả đều xảy ra đúng như thế.
Một tuần nữa lại trôi qua, cũng buồn tẻ như những tuần trước đó. Nhưng tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên vào một buổi sáng trong lúc nàng vào phòng để tiếp những người khách đầu tiên của ngày hôm đó. Đó là tiếng nói của Marc:
- Em đấy ư? Em có thể tiếp anh ngay bây giờ được không? Rất cần.
- Có việc gì đấy anh?
- Anh chỉ có thể trực tiếp nói với em thôi. Anh xin em, anh rất cần gặp. Chuyện đã xảy ra với anh thật khủng khiếp!
Tiếng nói đầy vẻ lo sợ.
- Em sẽ giải phóng thật nhanh những khách đã có mặt tại đay vào chờ anh vào buổi trưa.
Rồi nàng bảo bà ngoại Vêra:
- Bà đừng nhận khách từ 12 đến 14 giờ. Anh Marc sẽ đến gặp cháu.
- Marc ư? Cái gì đã bất ngờ làm cho anh ta giở chứng suốt từ ngày anh ta biệt vô âm tín? Thế mà cháu cũng tiếp anh ta ư? Chỉ vì một cú điện thoại đơn giản sau khi đối xử với cháu tồi tệ như vậy sao? Có lẽ tốt hơn cả, cháu hãy nói ngay với bà là cháu vẫn còn yêu anh ta.
- Vâng, cháu vẫn yêu anh ấy! Chuyện đó làm bà không bằng lòng ư?
- Bà ấy à? Không đâu… Chỉ sợ đối với những người khác mà chuyện đó gây phiền toái thôi.
- Cháu cũng chẳng cần!
- Cũng nên lưu ý điều này: đừng quên là anh ta đã có vợ!
Khoảng giữa trưa Marc tới, sau khi bắt tay bà Vêra trong phòng chờ:
- Cháu rất vui được gặp lại bà. Bà biết không: bà chẳng thay đổi gì cả?
- Anh cũng vậy Marc ạ. Bà cũng rất hài lòng được gặp lại anh. Cô ấy đang chờ…
Ngay sau khi cửa phòng khép chặt lại, anh hỏi:
- Em có chắc là bà không nghe được chúng ta nói không? Điều mà anh sắp nói đây chỉ liên quan tới em, hoặc đúng ra chỉ liên quan tới nhà tiên tri là em mà thôi.
- Bà ngoại Vêra là hiện thân của sự kín đáo. Anh có thể nói tự nhiên.
- Trước tiên anh phải xin em thứ lỗi cho về chuyện hôm trước. Nhưng em sẽ nghĩ về anh như thế nào đây? Không lúc nào anh tin về năng khiếu đặc biệt của em thế mà bây giờ anh bắt đầu tự hỏi: có thật thế không? Em tha lỗi cho anh chứ?
- Vâng, nếu không thì em đã không tiếp anh. Em nghe đây.
- Khi em ra khỏi phòng làm việc của anh, anh giận em vô cùng và cho rằng em vừa giở cái trò lố bịch của một người tình cũ bị bỏ rơi, nhưng ngay lập tức anh suy nghĩ lại và tự bảo là vô lý mà một cô gái luôn tỏ ra trung thực với mình lại đến tìm gặp để nói những điều ngu ngốc đơn thuần đẻ ra từ trí tưởng tượng hoặc từ sự ghen tuông. Tất cả những gì em kể về Celsa đều đúng! Theo lời khuyên của em, anh đã thuê thám tử tư theo dõi và đã lượm được chứng cứ là nàng có quan hệ với người đàn ông đó… Tất nhiên là anh giữ kín không để cho nàng biết và anh đi tới kết luận có vẻ khá là oái oăm: nếu như Celsa có những cuộc hẹn hò gặp gỡ với con người đó, thì không phải, như em nghĩ là do cô ta lừa dối anh.
- Cái gì đã khiến anh nói như vậy?
- Vì nàng rất yêu anh! Cũng không kém gì anh yêu nàng… Hai chục lần, một trăm lần trong tuần lễ này, anh đã muốn sửa cho nàng một trận, nhưng nàng luôn tỏ ra là một người tình nồng thắm nên anh không thể… Anh tự bảo: “Không có lý do nào mà một người vợ sống đằm thắm mật thiết với mình như vậy mà lại có ý đồ muốn làm vợ một người đàn ông khác!” Vậy thì ở đây có một cái gì khác, nhưng là cái gì? Dựa vào năng khiếu sẵn có của em, em phải giúp anh tìm ra cái đó để anh có thể giữ được Celsa cho mình anh thôi… Em không có quyền từ chối sự giúp đỡ đó! Chính em chẳng đã nói với anh tuần lễ trước là ngay cả khi chúng ta đoạn tuyệt với nhau thì em vẫn sẵn sàng tiếp tục trợ giúp anh khi cần thiết. Có phải thế không?
- Đúng như vậy và em sẽ giữ lời như đã hứa dù niềm tin của em đối với cô ta không sao có thể sánh được với lòng tin của em đối với anh. Nhưng em đã coi như việc phục vụ anh là một bổn phận trong suốt thời gian em còn sống trên đời. Vì vậy em sẽ đặt cho anh một câu hỏi có tính chất mở đầu: anh có biết người chồng trước của cô ta không?
- Cả điều này em cũng đã biết khi đến thăm anh: nàng là một quả phụ trước khi gặp anh có phải không?
- Phải.
- Nhờ vào những quân bài?
Lại một lần nữa, nàng nói dối:
- Vâng, nhờ vào những quân bài…
- Làm sao mà người ta thấy được nhiều thứ trong các quân bài thế nhỉ?
- Đó là nghề của em.
- Em cũng còn chưa biết tên của người đàn ông đó?
- Smitzberg… quốc tịch Đức, sinh tại Leipzig.
- Em thật đáng khâm phục, đúng vậy! Anh ta chết lúc bao nhiêu tuổi?
- Nhiều nhất là quãng ba mươi…
- Có lẽ em sắp nói với anh là em quen biết hắn? Hắn ta làm gì nào?
- Nghề nghiệp của hắn ta cũng tương tự như nghề nghiệp của anh. Cũng như anh hẳn là kỹ sư hoặc kỹ thuật viên trong ngành dầu khí.
- Đúng.
- Và anh quen biết hắn trong thời gian đó à?
Marc lưỡng lự một thoáng trước khi trả lời:
- Từ xa thôi… Nhưng chưa từng bao giờ quan hệ thực sự với nhau cả.
- Anh đã thấy hắn đi cùng với vợ và sau đó người đàn bà này trở thành vợ anh phải không?
- Không. Anh gặp Celsa do tình cờ, trong một cuộc chiêu đãi ở Alger, lúc đó nàng đã góa chồng được một năm. Lập tức anh thấy thích nàng.
- Phải công nhận là cô ta rất đẹp… Tóm lại là một cú sét?
- Đại loại như thế…
- Hắn ta chết vào năm nào?
- Đến nay là được tám năm vì anh và Celsa cưới nhau đã được bảy năm.
- Cưới ngay sau lần gặp đầu tiên?
- Hai tháng sau đó. Hồi ấy anh hoàn toàn như con ngựa lồng.
- Lễ cưới tổ chứ ở Pari?
- Không, ở Alger.
- Hèn nào mà em chẳng được anh mới tới dự!
- Cả em và cả các bạn ở Pari. Mọi người chỉ biết sau này trên các báo khi chúng mình trở lại Pari.
- Có, em có đọc. Cha mẹ anh cũng có mặt trong đám cưới đó chứ?
- Cũng không. Anh đã đặt các cụ trước một việc đã rồi và các cụ chỉ biết mặt con dâu ở Pari khi cô ấy đã là vợ anh. Vì anh sợ cha mẹ anh sẽ sửng sốt khi thấy anh cưới một cô gái Algéroise[4].
- Thế nhưng trong cuộc hôn nhân lần thứ nhất cô ta đã nhập quốc tịch Đức rồi kia mà.
- Cô ấy giữ cả hai quốc tịch.
- Có thể là cha mẹ anh lo ngại vì thấy anh kết hôn với một cô gái đạo Hồi.
- Gốc Tây Ban Nha, Celsa không theo đạo nào.
- Các cụ nói gì khi anh giới thiệu vợ anh với họ.
- Chẳng nói gì cả. Nhưng anh phải thú thực là các cụ không được hài lòng lắm. Cũng vì thế mà cha mẹ anh và anh rất ít khi gặp nhau.
- Em hiểu. Có lẽ vì thế mà các cụ bán trang trại ở Sologne đi, không muốn một ngày nào đó phải chứa một người đàn bà xa lạ.
- Có thể, nhưng bất cứ thế nào thì Celsa cũng không thích về nông thôn. Nàng chỉ muốn ở Pari. Pari thích hợp với cô ta hơn…
- Có lẽ vì thế mà anh cưới cô ta nhanh như vậy? Lần đầu gặp nhau, làm sao mà nói được tất cả mọi chuyện… Điều duy nhất mà hôm đó anh đã hiểu rõ là cô ta thích tiền.
- Bao giờ nàng cũng thích tiền và nàng có lý. Anh cũng vậy, anh thích tiền… Thế còn em, em không thích ư?
- Ồ! Em thì…
- Em đã chẳng nói với anh là nghề của em hái ra tiền mà?
- Đúng vậy.
- Thế thì sao nào?
- Chẳng sao cả.
- Em có thể làm gì để giúp anh tìm ra lý do đích thực những cuộc gặp gỡ của nàng với cái tên người Hà-Lan đó?
- Anh có biết tên hắn không?
- Theo tin của hãng điều tra thì tên hắn là Peter Van Klyten.
- Nếu hắn không phải người Hà-Lan mà là người Đức thì sao?
Marc chợt rùng mình:
- Cái gì đã giúp em có thông tin đó?
- Như thế này… Thí dụ đó là một người Đức phía đông cũng như chồng trước của cô ta, sinh ở Leipzig? Và, trong trường hợp này, tại sao hai người lại không biết nhau trước khi một trong hai người mất đi nhỉ? Đôi khi có những sự trùng hợp như vậy… Nếu thế thì những cuộc gặp đó có thể giải thích được: vợ anh gặp một người bạn cũ và cũng có thể đơn giản đó chỉ là một sự quan hệ về công việc của người chồng cũ… Trong suốt thời gian bảy năm chung sống, có khi nào Celsa nói với anh cái tên Van Klyten đó không?
- Chưa bao giờ! Mà nàng làm thế để làm gì nhỉ?
- Nào ai mà biết được… Có thể đơn thuần chỉ vì khinh suất dại dột.
- Celsa chẳng bao giờ khinh suất một cách liều lĩnh cả! Nàng biết rất rõ điều nàng nói và anh còn có thể nói là nàng cân nhắc từng lời.
- Về điểm này anh có lý: em cũng đã nhận thấy trong ba lần cô ta đến nhờ em đoán quẻ… Dù sao cũng cứ lục trong trí nhớ: Van Klyten hoặc cái tên Peter.
- Anh chưa bao giờ nghe nói đến cái tên và họ đó trước khi đọc trong biên bản của hàng lượm tin… Vả lại Celsa không nói tới bất cứ người bạn nào của chồng cô ta cả, nhưng vào những tuần trước ngày hôn lễ, anh có gặp ở Alger một hoặc hai người có quen biết Smitzberg.
- “Một hoặc hai người” đó thuộc loại người như thế nào?
- Chẳng có gì đặc biệt… Một người làm gác cửa khách sạn và một người là đầu bếp cũng ở nơi mà anh ta lưu lại ít ngày cùng với Celsa trước khi chuyển tới một căn hộ với nàng.
- Căn hộ nàng giữ lại sau khi chồng chết?
- Đúng. Căn hộ này do chồng nàng thuê. Khi chúng mình quen biết nhau thì căn hộ đó bỏ không và chúng mình sống ở khách sạn cho đến ngày làm lễ cưới. Và hôm sau thì đi Pari luôn. Anh có thể bảo đảm với em là sau đó thì Celsa không bao giờ trở lại Algérie nữa.
- Thế còn anh?
- Anh thì có: ít nhất là hai lần trong một năm để giải quyết công việc. Cũng có lần anh rủ Celsa cùng đi với anh với thiện ý sẽ làm cho nàng vui thích khi được trở lại quê hương, nhưng nàng luôn từ chối.
- Anh không thấy thế là kỳ cục ư?
- Trái lại anh lại cho là rất bình thường: Bởi vì Celsa không có một tuổi thơ hạnh phúc nơi quê hương.
- Vậy thì tại sao trong suốt thời gian chung sống với Smitzberg, cô ta không hề có ý muốn chuyển đi nơi khác?
- Anh ta lúc nào cũng chỉ muốn đem nàng về Đức còn nàng thì không nghe.
- Cô ta cũng không tò mò muốn biết, dù chỉ một lần, gia đình người