Chương 2 1
Người gọi đến là một pháp y trẻ tên là Đổng Kiệt. Sau khi máy được nối thông, cậu hỏi với vẻ rất cung kính: “Thưa thầy Trương, bây giờ thầy có bận không ạ?”
“Tôi đang bàn chuyện về một vụ án với đội trưởng Đội cảnh sát hình sự La Phi. Cậu tìm tôi có việc à?”
“Ở chỗ em có một trường hợp rất khó, mong thầy giúp cho một chút, được không ạ?”
Từ trước đến nay, hễ là những việc liên quan đến công tác, chưa bao giờ Trương Vũ từ chối, tuy nhiên câu chuyện về vụ án vẫn còn đang dang dở nên anh quay sang hỏi La Phi: “Lại xảy ra vụ án nữa, anh có muốn cùng đến xem không?”
La Phi cũng muốn trao đổi thêm với Trương Vũ nên lập tức nhận lời. Thế là ba người rời khỏi trung tâm pháp y. Vì là đi giúp chứ không phải là chính thức đi thực hiện nhiệm vụ nên Trương Vũ không lái xe của pháp y, thế là cả ba người lến chiếc xe tuần tra của Trần Gia Hâm và chạy thẳng đến nơi xảy ra vụ việc.
Trên xe, La Phi và Trương Vũ tiếp tục câu chuyện dở dang lúc trước, càng nói thì lại càng cảm thấy chuyện này không hề đơn giản. Cuối cùng, La Phi gọi điện cho Tiểu Lưu, cử cậu tiếp tục kiểm tra các camera, lần này phải bắt đầu từ lúc Diêu Bách rời nhà.
Nửa tiếng sau thì họ tới nơi. Đó là một khu dân cư ở phía tây thành phố, hiện trường xảy ra vụ án là dưới chân của một tòa nhà 6 tầng. Hàng rào phong tỏa của cảnh sát đã được lập, lần này không có mấy người đứng xem ở ngoài hàng rào phong tỏa.
Không phải là cư dân của khu không thích tò mò xem, mà là cảnh tượng bên trong khiến mọi người không dám xem. Bởi vì, cái xác ở giữa vùng được phong tỏa rất thảm.
Cái xác đó ở tư thế nằm sấp, đầu bị vỡ ra vì ngã, nhìn giống như một đám tóc đen ngâm trong một đám bùn màu đỏ trắng lẫn lộn. Nửa người trên của ông ta cũng rất kỳ lạ, nhũn xuống như trong ngực không có xương, trông chẳng khác gì một túi da người.
La Phi và Trương Vũ còn không đến nỗi, Trần Gia Hâm nhìn thấy cảnh tượng đó thì có vẻ không chịu được. Cậu ta đưa tay bưng miệng, thiếu chút nữa thì nôn ra. La Phi thấy điệu bộ đó của Trần Gia Hâm bèn nói với cậu: “Ở đây không có việc gì cho cậu đâu, cậu cứ lên xe chờ đi.”
Trần Gia Hâm như trút được gánh nặng vội rời đi. Đúng lúc đó thì một chàng trai trẻ vội vàng chạy đến, miệng chào không ngớt: “Thầy Trương, đội trưởng La, mọi người đã vất vả rồi.” Thì ra, người đó chính là Đổng Kiệt, một pháp y trẻ của trung tâm pháp y.
Vụ việc sơ bộ được nhận định là nhảy lầu tự sát nên lúc đầu không báo đến cấp chỉ huy cao hơn là La Phi và Trương Vũ. Tuy nhiên, sau khi khám nghiệm tử thi ở bước đầu, Đổng Kiệt phát hiện ra một số điểm không bình thường. Cậu không dám tùy tiện đưa ra kết luận nên mới gọi điện đến cầu cứu Trương Vũ.
“Điểm nghi vấn quan trọng nhất là tứ chi không thấy bị tổn thương nghiêm trọng, còn phần đầu và phần ngực lại bị gãy nát xương.” Đổng Kiệt vừa nói lại một cách vắn tắt vừa đưa hai người đến trước thi thể. Thực ra, cậu cũng biết là việc có nói hay không những lời trên cũng không quan trọng, vì với kinh nghiệm của Trương Vũ và La Phi thì chỉ cần vừa nhìn là đã thấy vấn đề ở đâu.
Ngã từ trên cao xuống và tử vong là một kiểu tử vong mà pháp y thường gặp. Thông thường, người nhảy lầu trước khi chạm đất đều có một động tác bản năng bảo vệ phần đầu, hoặc là lấy hết sức giơ hai tay ra che hoặc là gập tay ôm đầu. Cho dù là cách nào thì hai cánh tay cũng sẽ chịu sự tổn thương vô cùng nghiêm trọng. Tất nhiên, cũng có người vì có sự thay đổi tư thế trong quá trình rơi xuống nên hai chi dưới chạm đất trước, như vậy thì xương chân và xương chậu sẽ bị giập nát. Nhưng nếu tứ chi nguyên vẹn còn phần ngực và đầu bị tổn thương nghiêm trọng thì khi giám định pháp y phải xem xét đến khả năng đó là có kẻ giết người rồi ném xác ngụy tạo hiện trường tự sát.
Trương Vũ ngồi xổm xuống, đến gần thân thể của nạn nhân và quan sát kỹ. Đổng Kiệt đoán được là anh đang tìm gì, bèn chủ động nói: “Em đã xem kỹ rồi, trên người nạn nhân hoàn toàn không có vết ngoại thương nào đáng ngờ. Có điều, đầu của người này vỡ ra như vậy…”
Nếu đã có nghi vấn hung sát thì phải kiểm tra xem trên người nạn nhân có vết thương do hung thủ gây ra hay không. Bây giờ không tìm được vết ngoại thương đáng ngờ nào nhưng cũng không thể nào loại trừ khả năng hung sát. Vì đầu của nạn nhân bị vỡ nát, biết đâu vết thương chí mạng lại chính là ở phần đầu?
Tử thi là như vậy. Trương Vũ đứng dậy, ngửa cổ lên hỏi một câu: “Đã kiểm tra hiện trường trên gác chưa?” Việc này không nằm trong phạm vi làm việc của pháp y, Trương Vũ hỏi xong câu này thì đưa mắt nhìn về mấy cảnh sát khu vực đứng bên cạnh.
“Đã kiểm tra rồi, hiện trường không có dấu vết đánh nhau.” Người nói câu đó là đồn phó đồn cảnh sát khu vực, tuổi cũng không còn trẻ. Anh ta biết La Phi là chuyên gia trinh sát hình sự bèn chủ động báo cáo, “Có hai người chứng kiến trên nóc nhà, đều đã bị chúng tôi kiểm soát, hiện đang trên xe cảnh sát.”
Hiện trường có người chứng kiến? Vậy thì sự việc dễ hơn rồi. La Phi đưa mắt nhìn Trương Vũ rồi nói: “Đến đó xem được chứ?”
Trương Vũ gật đầu tán thành. Thế là người đồn phó già đi trước dẫn đầu, cả đoàn đi về phía chiếc xe cảnh sát ở bên ngoài hàng rào phong tỏa.
“Có đôi trẻ đang tình tự trên đó nên đã nhìn thấy quá trình nạn nhân nhảy lầu. Tôi thấy họ có vẻ không nói dối, có điều, những lời đó đúng là…” Đồn phó cảnh sát khu vực vừa đi vừa nói, đến cuối thì dường như không nói được mà cứ lắc đầu chép miệng.
La Phi đoán được ý của đối phương, bèn hỏi: “Lời của họ rất không đáng tin?”
“Điều này thì… mọi người cứ nói chuyện sẽ biết.” Đồn phó cảnh sát khu vực đến trước chiếc xe, anh ta không lên xe mà nghiêng người nhường lối.
La Phi và Trương Vũ khom người chui vào trong xe thì thấy có một đôi nam nữ ngồi ở hàng ghế sau, cả hai tuổi chỉ chừng vị thành niên. Ngoài ra, có một cảnh sát ngồi canh đối diện với họ. Người cảnh sát đó không biết La Phi và Trương Vũ, nên thấy có hai người mặc thường phục lên xe thì không khỏi ngạc nhiên.
“Đây là các chuyên gia từ Sở cảnh sát thành phố, cậu có thể ra ngoài được rồi.” Đồn phó cảnh sát nói vọng từ ngoài xe. Người cảnh sát “vâng” một tiếng rồi nhanh chóng xuống khỏi xe, nhường chỗ cho các chuyên gia.
La Phi và Trương Vũ ngồi cạnh nhau. Đôi nam nữ ngẩng đầu lên nhìn họ, vẻ mặt căng thẳng.
“Không có gì lớn đâu.” La Phi nói bằng giọng nhẹ nhàng, “các cháu hãy kể lại một lần nữa sự việc mà các cháu nhìn thấy xem nào.”
Cô gái quay đầu lại, nhìn chàng trai với vẻ sợ sệt, như muốn chờ cậu quyết định. Chàng trai cắn môi một lát rồi hỏi lại: “Chú cảnh sát, các chú sẽ không nói lại chuyện này với bố mẹ chúng cháu chứ?”
La Phi cười thầm, biết là đôi tình nhân trẻ này đã giấu cha mẹ lên nóc tòa nhà để hẹn hò, nên khi xảy ra sự việc, điều đầu tiên mà họ nghĩ đến là không thể để cho cha mẹ biết mối tình bí mật này.
“Không đâu. Chỉ cần các cháu phối hợp với cảnh sát, kể rõ mọi việc là được.”
Có sự đảm bảo của La Phi xong, cậu con trai mới đi vào vấn đề chính. Cậu nói: “Người ấy tự mình nhảy xuống đấy. Cả hai chúng cháu đều nhìn thấy.”
“Nói cụ thể hơn một chút? Nhảy xuống từ vị trí nào? Lúc đó các cháu đang ở đâu? Hiện trường còn có ai khác nữa không? vân vân… Hãy nói hết những điều mà các cháu nhớ được.”
“Được ạ.” Cậu con trai hơi trề môi, vẻ như thấy phiền phức, nhưng không dám cãi lại, đành cố nhớ lại một lúc rồi kể lại: “Sáng hôm nay chúng cháu hẹn nhau trên sân thượng tòa nhà ngay từ sớm. Sau đó thì người kia cũng lên cho bồ câu ăn. Chúng cháu đã định đổi sang chỗ khác, nhưng ông ấy cho chim ăn trông rất hay nên chúng cháu nán lại xem. Phải tới mười mấy phút sau, hình như là có người ở dưới thổi còi, các con chim nghe thấy tiếng còi thì đều bay lên. Người kia đuổi đến bên hàng lan can thì nhảy xuống.”
Nạn nhân trước khi tự sát cho chim bồ câu ăn? La Phi cảm thấy đấy cũng là một điểm nghi vấn. Thông thường, trước khi tự sát người ta thường đắn đo, cân nhắc rất lâu, vậy thì làm sao mà còn có tâm trạng cho chim bồ câu ăn? Có điều, vấn đề này tạm gác sang bên, cần làm rõ một số tình tiết rồi hãy hay.
“Cháu nói người ấy cho chim bồ câu ăn rất hay? Hay như thế nào?”
“Ông ấy ngồi giữa bầy chim, vừa rải thức ăn vừa gọi cúc cu. Sau đó, ông ấy đi đến đâu thì đàn chim bồ câu theo đến đó, trông cứ như gà mẹ dẫn theo đàn gà con ấy.”
Cô bé ở bên cạnh cũng nói thêm: “Lúc ông ấy đi, ông ấy cũng vẫn cứ ngồi, trông cứ như một con bồ câu lớn.”
Nghe đến đây, La Phi giật mình, anh quay sang nhìn Trương Vũ, Trương Vũ chưa có phản ứng gì, nhìn thấy ánh mắt của La Phi có gì đó khác thường thì mới chợt cảnh giác: nạn nhân giống như một con chim bồ câu! Còn biểu hiện của Diêu Bách trước khi chết thì giống như một con ma cà rồng. Tại sao cả hai người này đều có những hành động bắt chước kỳ lạ như vậy? Lẽ nào đó chỉ là sự trùng hợp mà thôi?
La Phi lập tức hỏi thẳng vào vấn đề then chốt nhất: “Vậy khi ông ấy nhảy lầu thì nhảy như thế nào?”
“Đầu tiên ông ấy trèo lên lan can, sau đó ngồi trên đó một lát, chừng hai giây gì đó thì nhảy xuống. Ông ấy dang hai tay như thế này, giống như muốn bay vậy.” Cậu con trai vừa nói vừa giang hai tay trông giống như hai cánh máy bay mà khi trẻ con chơi thường bắt chước.
“Ông ấy đang bắt chước bồ câu. Hơn nữa, chỗ mà ông ấy nhảy lầu cũng chính là chỗ đàn chim bồ câu bay lên.” Cô bé bổ sung, xem ra, việc nạn nhân giống như “con chim bồ câu lớn” đã để lại ấn tượng rất sâu với họ. Nói xong câu này, cô gái còn thêm một câu nhận xét, “Cháu thấy không phải là ông ấy nhảy lầu tự sát, mà là ông ấy bắt chước chim bồ câu đến mụ người và tưởng rằng mình cũng có thể bay được!”
Tuy La Phi và Trương Vũ không đích thân chứng kiến, nhưng qua những lời thuật lại của hai người trẻ, thêm vào đó liên hệ với vẻ thê thảm của xác chết, họ hoàn toàn có thể tưởng tượng ra tư thế kỳ lạ của nạn nhân khi nhảy lầu. Hơn nữa, câu nhận xét của cô bé càng chứng thực đây tiếp tục là một sự việc tử vong do tẩu hỏa nhập ma, mất kiểm soát về tinh thần.
La Phi nhìn Trương Vũ bằng ánh mắt lạ lùng: “Anh cảm thấy chuyện này…”
Trương Vũ biết La Phi muốn hỏi điều gì. Anh ngây người một lúc, rồi nói: “Nếu so với chuyện đó thì còn thiếu một thứ nữa.
“Thiếu thứ gì?”
“Sức mạnh bên ngoài và chi tiết kích hoạt.”
La Phi cười nhăn nhó, anh nhắc Trương Vũ: “Cũng đều có cả rồi!”
“Có rồi?” Trương Vũ vẫn chưa hiểu, mãi cho tới khi La Phi nói hẳn ra cái từ then chốt ấy anh mới ngộ ra.
“Tiếng còi!”
Đúng vậy, tiếng còi! Những người chơi chim bồ câu đều biết dùng tiếng còi để điều khiển bầy chim, đó là thường thức. Và cậu bé cũng đã nói rồi, tiếng còi xua đàn chim bay mất lúc đó không phải do nạn nhân thổi. Tiếng còi đó vọng đến từ một chỗ nào đó dưới chân tòa nhà.
Đây chính là ngoại lực và chi tiết kích hoạt khiến nạn nhân nhảy lầu một cách ly kỳ trong vụ án này.
Thế là hai vụ án nhìn thì tưởng như chẳng có liên quan gì, cuối cùng lại gắn kết với nhau một cách rất hoàn mỹ ở điểm này.
02.Nhiệm vụ tiếp theo là tìm ra bàn tay đen tối bí ẩn đằng sau hai vụ án mạng này.
Đầu tiên, La Phi điều tra về thông tin có liên quan đến nạn nhân nhảy lầu.
Nạn nhân tên là Chương Minh, nam giới, 55 tuổi, là người đã nghỉ việc. Người này ly hôn từ nhiều năm trước, không vợ không con, sống một mình nhiều năm qua. Nuôi chim bồ câu là sở thích lớn nhất của ông ta, nên trong thế giới tình cảm của ông thì những con chim bồ câu giống như người thân bên cạnh ông.
Khoảng 7 giờ sáng hôm nay, như thường lệ Chương Minh ra khỏi nhà đi ăn sáng rồi đi dạo quanh chợ. Đến hơn 9 giờ, Chương Minh về đến khu nhà ở. Trong khoảng thời gian đó có mấy người quen gặp và chào hỏi ông ta, tuy nhiên, biểu hiện của Chương Minh rất lạ, ông ta hoàn toàn không trả lời lại những lời chào hỏi đó. Khoảng 10 giờ, ông ta lên sân thượng tòa nhà và bắt đầu chơi với bầy chim câu.
Thời gian chính xác Chương Minh nhảy lầu là 10 giờ 18 phút. Ngoài cặp đôi yêu nhau trên sân thượng ra, ở tầng dưới cũng có người chứng kiến thảm cảnh đó. Lúc đó, đúng là Chương Minh dang hai tay ra rồi nhảy từ trên sân thượng xuống trong tư thế như đang bay. Đầu và ngực của ông ta chạm đất đầu tiên, nên xương của những bộ phận đó chịu một lực va đập rất mạnh dẫn tới vỡ vụn.
Tiếng còi trước khi xảy ra vụ nhảy lầu trở thành manh mối quan tâm trọng điểm của La Phi. Anh nhanh chóng tìm ra người thổi còi, điều khiến anh bất ngờ, đó chính là một cậu bé mới chỉ 7 tuổi.
Ở phía đông của tòa chung cư xảy ra sự việc có một cái sân nhỏ, ở đó có lắp đặt một số máy tập cho người dân. Hôm đó vào đúng ngày cuối tuần, có không ít trẻ con gần đó đều ra sân chơi. Theo lời kể của cậu bé thổi còi, cậu đã nhìn thấy chiếc còi đó trên ghế xích đu ở sân, nên cậu đã cầm nó lên và thổi chơi. Không ngờ việc thổi chiếc còi đó đã dẫn tới một bi kịch.
La Phi thu chiếc còi. Những người hàng xóm của Chương Minh nhận ra, đó là chiếc còi mà ông ta dùng làm dụng cụ huấn luyện đàn chim bồ câu và thường mang theo người. Nguyên nhân nào đã khiến nó xuất hiện trên chiếc ghế xích đu?
La Phi cho rằng đó cũng là một sự sắp đặt bài bản của “bàn tay đen thần bí”. Kẻ đó đã thực hiện bỏ bùa về mặt tinh thần đối với Chương Minh, đồng thời đặt tiếng còi là “chi tiết kích hoạt” dẫn dụ Chương Minh nhảy lầu. Kẻ đó còn lấy cắp chiếc còi của Chương Minh rồi đặt lên chiếc ghế xích đu để cho trẻ con chơi ở đó nhìn thấy. Với bản tính của trẻ con, nhìn thấy còi nhất định sẽ cầm lên để thổi. Khi tiếng còi vang lên, thì cũng là lúc kế hoạch của kẻ đó đạt tới thành công.
Khu dân cư xảy ra sự việc quản lý theo kiểu mở cửa, chiếc sân kia trở thành nơi tụ tập, vui chơi chung của mọi cư dân xung quanh, người ra người vào liên tục. Gần sân chơi cũng không đặt camera giám sát nên rất khó điều tra ra ai là người đã để chiếc còi ở đó. Kết quả giám định sau đó cho thấy, trên chiếc còi chỉ có dấu vân tay của mấy đứa trẻ, có thể thấy những dấu vết trước đó đã bị kẻ khác cố tình xóa đi.
La Phi đành phải tiếp tục thu hẹp trọng điểm điều tra, định dựng lại diễn biến kể từ khi Chương Minh rời nhà. Còn Tiểu Lưu thì cũng đang tiến hành điều tra tương tự đối với “vụ án ma cà rồng”.
Tuy nhiên, các cuộc điều tra trên hai hướng đều không thuận lợi.
Đầu tiên là tình hình của Diêu Bách. Camera giám sát ở gần khu vực nhà cậu ta cho thấy, cậu ta đã lên một chiếc taxi vào lúc 2 giờ 11 phút chiều qua. Sau khi điều tra lái xe taxi thì được biết, Diêu Bách đã đi chuyến xe đó chừng 15 phút để tới tòa Bảo Lực - trung tâm thương mại có đủ các dịch vụ mua sắm, ăn uống, vui chơi. Kiểm tra camera giám sát của tòa nhà thì thấy Diêu Bách đã đi một vòng ở khu mua sắm tầng 2, tiếp đó thì lên rạp chiếu phim Mỹ Gia trên tầng thượng, và tới quầy bán vé mua một chiếc vé.
3 giờ 12 phút chiều, Diêu Bách qua cửa soát vé. Thông thường các rạp chiếu phim thường mở cửa trước 10 phút, từ đó có thể suy ra là Diêu Bách đã vào xem suất chiếu một bộ phim khoa học giả tưởng có liên quan đến ma cà rồng lúc 3 giờ 20 phút.
Rạp chiếu phim gồm 6 phòng chiếu, nhưng bên trong và bên ngoài của phòng chiếu đều không lắp camera, vì thế mà không thể nào biết được những hành động của cậu ta khi ở trong rạp. 4 giờ 23 phút, Diêu Bách ra khỏi cổng soát vé, rồi tiếp tục lên một chiếc taxi ở cổng tòa nhà, đích đến lần này chính là Bệnh viện Trung Khang.
Từ đó có thể thấy, nếu có kẻ nào đó đánh thuốc mê Diêu Bách thì sự việc đó sẽ diễn ra trong rạp chiếu phim. Khi Diêu Bách rời đi, bộ phim đó vẫn chưa chiếu hết, cũng có nghĩa suy ra được là chắc chắn cậu ta đã gặp phải một tình huống nào đó ngoài dự kiến. Lúc đó, trong 6 phòng chiếu có tới cả ngàn khán giả đang xem phim, hơn nữa vé xem phim luôn để trống không điền tên người, nên muốn điều tra ra đối tượng nghi vấn trong số hàng ngàn khán giả đó thì chẳng khác nào việc mò kim đáy biển.
Việc điều tra của La Phi cũng gặp phải những khó khăn tương tự.
Sau khi Chương Minh rời khỏi khu dân cư, đầu tiên là tới hiệu mỳ vằn thắn Tưởng Kiều ăn sáng, trong thời gian đó không có hình ảnh giám sát từ camera, nhưng đã được đầu bếp của hiệu ăn xác nhận. Trong thời gian Chương Minh ăn sáng, không có đối tượng nghi vấn nào tiếp xúc với ông ta, đồng thời mọi lời nói và việc làm của ông ta lúc đó cũng rất bình thường.
Sau khi ăn sáng xong, Chương Minh đi dạo một hồi, các camera giám sát dọc đường cũng bắt được hình của ông ta mấy lần. Hình ảnh trong chiếc camera cuối cùng cho thấy 8 giờ 11 phút sáng Chương Minh vào chợ nông sản ở đường Thúy Tuyền.
Không nghi ngờ gì, chợ nông sản cũng lại mở cửa thoải mái như rạp chiếu phim, thậm chí còn đông đúc và hỗn tạp hơn rất nhiều, thế mà ở đây cũng không lắp đặt một chiếc camera nào. Trong khoảng thời gian một tiếng 16 phút đồng hồ kể từ khi Chương Minh vào chợ lúc 9 giờ 27 phút ấy, ông ta đã tiếp xúc với những ai, làm những gì thì không thể nào biết được. Còn sau khi ra khỏi chợ, ông ta lại quay trở về nhà theo đường cũ. Từ đó có thể thấy, sự thay đổi trạng thái tinh thần chí mạng chính là đã xảy ra ở trong chợ.
La Phi biết là mình đã gặp phải một đối thủ gian manh, hắn hành sự rất kín kẽ, hẩu như không để lại bất cứ manh mối nào có thể lần theo để điều tra.
Nếu manh mối khách quan đã bị đứt, vậy thì chỉ còn cách thay đổi hướng suy nghĩ, tiến hành phân tích những vấn đề bên trong vụ án, tức là thông qua động cơ gây án để tìm ra kẻ tình nghi. Theo lý thuyết, cơ sở phân tích những yếu tố nội tại lần này khá thuận lợi, đầu tiên là cách thức gây án rất đặc biệt, điều này đã có thể thu hẹp đáng kể phạm vi những người tình nghi; thứ hai là có khả năng hai vụ án này có liên quan đến nhau, nên nếu có thể tìm ra được một điểm chung thì sẽ rất có lợi cho việc phán đoán động cơ và mục đích gây án.
Đáng tiếc là, hai điểm này đã không cho ra những hiệu quả thực tế trong quá trình trinh sát, điều tra.
Các mối quan hệ của hai nạn nhân hoàn toàn khác hẳn nhau, không tìm thấy bất cứ mối liên hệ nào. Trong số những người ngày thường vẫn tiếp xúc với họ, cũng không tìm thấy ai làm việc trong lĩnh vực tâm lý học hoặc tâm thần học. La Phi còn điều tra xem bên cạnh Diêu Bách có hay không những người bạn nghiện “văn hóa ma cà rồng”. Kết quả điều tra là, sở thích đó chỉ thuộc về hành vi riêng của Diêu Bách chứ không có mối liên kết, qua lại với người khác.
Chương Minh thì tham gia một “Hội chim bồ câu”. Những người trong hội thường gặp gỡ trao đổi về các vấn đề xung quanh nuôi dạy chim. Có điều, những người bạn trong hội chim câu của ông ta đều là những người đàn ông tuổi từ trung niên đến già cả, có đời sống thanh nhàn, xét cả về động cơ lẫn thủ đoạn thì họ đều không có những yếu tố để trở thành kẻ gây án.
Đứng trước tình hình trên, La Phi không thể không nghĩ đến một khả năng khác: đó là kẻ gây án có thể không nằm trong mối quan hệ xã hội đó của nạn nhân. Cũng có nghĩa là, việc lựa chọn mục tiêu của kẻ gây án là hoàn toàn ngẫu nhiên và không có tính định hướng đặc biệt nào.
Xét về địa điểm liên quan đến hai vụ án là ở rạp chiếu phim và chợ nông sản, thì hướng suy nghĩ này càng có tính thuyết phục. Có lẽ, đó chỉ là một cuộc gặp mặt tình cờ ở nơi công cộng, một vị khách bí hiểm không mời mà đến đã làm thay đổi quỹ đạo cuộc sống của nạn nhân.
Nhưng, dù là thế nào thì gây án nhất định phải có động cơ. Rốt cuộc kẻ gây án đó muốn gì? Chỉ đơn thuần là trả thù xã hội hay là vì một mục đích tà ác chưa bộc lộ ra?
Cuộc họp của đội cảnh sát hình sự hôm đó đã kéo dài đến tận đêm khuya, cả hai vụ án vẫn chưa có được những tiến triển mang tính thực chất. Vì chuyện này mà đêm đó hầu như La Phi đã mất ngủ, không phải anh sợ khó khăn trong việc phá án, mà là anh lo lắng một chuyện khác.
Các vụ phạm tội mà không có mục tiêu đặc biệt thường là xảy ra hàng loạt. Có vụ thứ nhất, vụ thứ hai, thì sẽ có vụ thứ ba. Đó mới chính là tình hình mà La Phi lo lắng.
Hơn 5 giờ sáng, La Phi bị đánh thức bởi tiếng chuông di động. Anh nhìn lên màn hình, thì ra là điện thoại của Trần Gia Hâm. La Phi chợt thấy lo lắng, anh chàng này vẫn đang ở đội cảnh sát tuần tra, sao lại gọi cho anh sớm thế này, lẽ nào lại có vụ án nữa xảy ra thật?
May mà sự việc không như anh nghĩ.
Sau khi điện thoại được nối thông, Trần Gia Hâm đột ngột hỏi: “Đội trưởng La, anh có lên mạng không?”
“Lên mạng nào?” La Phi với vẻ chưa hết ngái ngủ.
Tuy nhiên, câu trả lời sau đó của Trần Gia Hâm đã khiến cơn buồn ngủ của anh tan biến hết.
“Trên mạng có một status có liên quan rất lớn đến hai vụ án kia. Anh mau xem đi!”
La Phi vội mở máy tính, rồi làm theo hướng dẫn của Trần Gia Hâm vào một diễn đàn, trên diễn đàn đó có một dòng status đang nhận được rất nhiều lời binh luận của người đọc
Với tiêu đề: “Tôi có thể khống chế được sự sống và cái chết của các người”, status đó cũng đủ để thu hút người đọc. Click vào đó thì thấy bài viết như sau:
“Tôi là nhà thôi miên giỏi nhất thế giới này, tôi có thể khống chế sự sống và cái chết của các người. Tối hôm qua tôi đã huấn luyện được một con ma cà rồng, sáng nay tôi đã nuôi được một con chim câu.
Gần đây, tôi ở Long Châu, tôi đến để tham dự đại hội các nhà thôi miên.
Tim của La Phi đập dồn dập. Nhà thôi miên, ma cà rồng, chim câu! Những yếu tố đó sao trùng hợp với hai vụ án đến thế, cứ như là lời tự bạch của kẻ tình nghi vậy!
“Đội trưởng La, anh đã đọc thấy thời gian đăng của status đó chưa?” Trần Gia Hâm từ đầu dây bên kia lên tiếng hỏi.
Thời gian đăng status ngay ở trên đầu, đó là 9 giờ 57 phút 22 giây sáng hôm qua. Tất nhiên, La Phi biết thời gian đó có nghĩa là gì.
Thời gian cụ thể khi Chương Minh nhảy lầu là 10 giờ 18 phút sáng hôm qua, còn thời gian đăng status được thực hiện vào trước đó 21 phút. Có nghĩa là, kẻ đăng dòng status đó đã khuyến cáo trước kết cục lạ lùng cho Chương Minh.
Đây hoàn toàn không phải là những dòng viết theo đóm ăn tàn, mà là lời cảnh báo trước về một hành vi phạm tội. La Phi vừa ghi lại trang mạng đó vừa hỏi Trần Gia Hâm: “Cậu đã phát hiện ra dòng status đó như thế nào?”
“Hai hôm nay tôi ngủ không ngon, sáng nay dậy từ rất sớm. Thế là tôi lên mạng, tìm xem có tài liệu nào liên quan đến những sự việc kỳ lạ đó không. Tôi đã dùng cụm “ma cà rồng” và “chim câu” làm từ khóa tìm kiếm, cuối cùng đã phát hiện ra dòng status này.”
Trong lúc Trần Gia Hâm nói, La Phi di con trỏ chuột, đọc những lời bình luận ở phía dưới.
Khi dòng status trên được đăng vào hôm qua thì những lời bình luận không nhiều, phần lớn là cười nhạo, châm biếm hoặc tán dương. Vì lúc đó tin về “ma cà rồng cắn má” ở Long Châu đã được lan truyền rộng rãi trên mạng, còn sự việc “chim câu nhảy lầu” vẫn chưa xảy ra, nên hầu hết các anh hùng bàn phím đều cho rằng chủ nhân của dòng status đó ăn theo để câu like, câu view. Sự thay đổi của các dòng bình luận bắt đầu từ 10 giờ 46 phút tối, khi có một người đăng như sau:
Tôi là người Long Châu. Sáng hôm nay có một người đàn ông nuôi chim bồ câu ở nơi tôi ở đã nhảy lầu và chết! Ông ta đã dang hai tay nhảy xuống như thể nghĩ mình là chim câu đang bay! Có rất nhiều cảnh sát đã đến, điều tra một hồi lâu mà vẫn chưa có kết quả. Phải rồi, người đó nhảy lầu vào lúc hơn 10 giờ, còn chủ nhân của dòng status thì đã đăng lên từ lúc chưa đến 10 giờ. Tôi cảm thấy anh ta không nói dối.
Đọc thấy dòng bình luận này, thái độ của các cư dân mạng lập tức thay đổi hẳn. Sau đó có mấy người nữa cũng đăng những dòng viết chứng minh rằng ở Long Châu đúng là xảy ra sự kiện người nuôi chim bồ câu nhảy lầu một cách rất kỳ lạ. Lập tức có hàng loạt những bình luận khác hết sức sôi nổi, mặc dù lúc đó đã rất khuya. Bây giờ thì dòng status đó đã trở thành chủ đề nóng nhất trên mạng xã hội lúc này và được chia sẻ sang nhiều trang mạng khác.
Vụ án đang bế tắc thì bất ngờ xuất hiện một bước đột phá, hơn nữa, nút đột phá này lại do kẻ tình nghi đưa ra. La Phi không có thời gian nghĩ kỹ về dụng ý của đối phương, anh cần phải triển khai những công việc tiếp theo một cách phù hợp nhất.
Nếu đối phương đã đăng status trên mạng, thì việc truy tìm địa chỉ mạng tất nhiên là việc làm cần thiết đầu tiên. Đầu tiên La Phi thông báo cho các đồng nghiệp phụ trách công việc giám sát các trang mạng về tình hình vụ án và đề nghị họ phối hợp điều tra. Trong lúc chờ tin từ bên đó, anh gọi điện cho lãnh đạo cảnh sát tuần tra, đề nghị tạm thời điều Trần Gia Hâm về đội cảnh sát hình sự. Chuyện này cũng đã được Tiểu Lưu nhắc đến hai hôm trước, bây giờ thì đến lượt La Phi đích thân lên tiếng, nên lãnh đạo bên đó lập tức nhận lời: “Được, tôi sẽ để cậu ấy sang bên chỗ anh ngay.”
Cho dù năng lực cá nhân của Trần Gia Hâm như thế nào thì hai chi tiết đột phá quan trọng của hai vụ án trên cũng là do cậu ấy phát hiện ra, điều này ở một góc độ nào đó cũng cho thấy cậu là người có độ nhạy cảm khá tốt. La Phi hy vọng rằng cậu sẽ tiếp tục mang lại cho mình những điều may mắn khác.
Các đồng nghiệp giám sát mạng xã hội đã trả lời những thông tin mà La Phi yêu cầu rất nhanh chóng. Địa điểm nơi đăng status kia là ở một quán cafe ở cạnh khu dân cư xảy ra vụ việc hôm qua. La Phi biết, những quán cafe đó thường cung cấp mạng wifi miễn phí, có lẽ nghi phạm đã lợi dụng điều này để đăng status.
La Phi hẹn Tiểu Lưu cùng đi tới quán cafe đó để kiểm tra thực địa. Trong quán có lắp camera, nhưng khi trích xuất những hình ảnh ghi được và kiểm tra kỹ thì không hề thấy người tình nghi nào đang lên mạng. Sau đó, La Phi làm một thí nghiệm, kết quả cho thấy tín hiệu sóng wifi bao trùm cả khu vực bên ngoài quán cafe. Cũng có nghĩa là, nghi phạm hoàn toàn có thể đăng status từ vị trí không có camera giám sát ở bên ngoài quán, nếu muốn tìm dấu vết của đối phương qua camera cũng không thể thực hiện được.
La Phi đành phải tiến hành một số điều tra với khu vực xung quanh đó. Cửa lớn phía nam của quán cafe quay ra đường cái, phía đông là phố đi bộ thương mại, phía tây và bắc là các cửa hiệu khác. Những nơi đó đều là nơi nhộn nhịp, đông người qua lại, không biết tới chỗ nào để có thể xác định được vị trí của một người khách qua đường được đây?
Manh mối này tạm thời không thể tiếp tục điều tra được nữa, La Phi cũng không lấy gì làm ngạc nhiên vì điều này. Đối thủ kia hành sự rất cẩn trọng, cách thức gây án được tính toán kỹ càng, mọi chi tiết đều được sắp đặt kín kẽ. Dòng status đó được đăng với ý đồ rõ rệt thì làm sao phía cảnh sát có thể hy vọng hắn sẽ để lại những sơ hở quan trọng được?
So sánh thì thấy một manh mối khác không trực tiếp như việc truy tìm địa chỉ ID song lại khá có giá trị, đó chính là thông tin để lại trong câu sau cùng của status đó:
Thời gian này tôi ở Long Châu, tôi tới để tham gia đại hội những nhà thôi miên.
Qua tìm hiểu thì thời gian gần đây đúng là có một đại hội các nhà thôi miên toàn quốc sắp được tổ chức tại Long Châu. Nhà tổ chức đại hội là Chủ tịch Hiệp hội thôi miên Trung Hoa, ông Lăng Minh Đỉnh.
Hiệp hội các nhà thôi miên là một dạng tổ chức nghề dân gian, tôn chỉ của hiệp hội là giao lưu nội bộ và phát triển văn hóa thôi miên. Chủ tịch hiệp hội Lăng Minh Đỉnh là người Long Châu, năm nay 45 tuổi, ông ta cho biết mình là hậu duệ duy nhất ở Trung Quốc của một bậc đại sư thôi miên Canada. Văn phòng làm việc của ông ta ở tòa nhà Mậu Nghiệp tại số 414 đường Kiến Dân. Sau khi ra khỏi quán cafe, La Phi dự định sẽ tới gặp Lăng Minh Đỉnh.
Đúng lúc xuất phát thì anh lại nhận được điện thoại của Trần Gia Hâm. Cậu đã hoàn thành việc bàn giao công việc ở đội cảnh sát tuần tra và đang muốn tới điểm danh ở chỗ La Phi. Trụ sở của đội cảnh sát tuần tra cách tòa nhà Mậu Nghiệp cũng không xa, nên La Phi bảo cậu cứ đến trước cổng tòa nhà Mậu Nghiệp chờ anh.
03.Nửa tiếng sau, La Phi và Trần Gia Hâm đến tòa nhà Mậu Nghiệp. Vừa xuống xe, La Phi đã nhìn thấy một chàng trai trẻ với bộ cảnh phục đứng ở cổng tòa nhà, anh lập tức nhận ra đó là Trần Gia Hâm.
Trần Gia Hâm cũng nhìn thấy La Phi, cậu chạy ra đón rồi giơ tay chào và nói: “Báo cáo đội trưởng La, tôi đã đến!”
Vì được tham gia đội cảnh sát hình sự mà cậu mong ước từ lâu nên cậu không giấu nổi niềm vui từ đáy lòng.
La Phi mỉm cười, nói: “Lần sau đi ra ngoài như thế này nhớ là thay thường phục, vì trang phục này trông nổi quá.”
Trần Gia Hâm hơi ngẩn người rồi lập tức hiểu ra. Để tiến hành công việc điều tra phá án, nhiều lúc cảnh sát hình sự phải giấu kín thân phận, nên việc cậu mặc bộ cảnh phục đến đấy đúng là có phần lộ liễu. Cậu gãi đầu, bối rối nói: “Hay là… tôi cởi nó ra nhỉ?”
La Phi xua tay: “Hôm nay cứ thế đi.” Nói rồi anh bước vào tòa nhà. Tiểu Lưu thấy Trần Gia Hâm vẫn đứng nguyên tại chỗ, bèn cười và kéo tay cậu, nói: “Đi nào, không sao đâu.” Lúc đó Trần Gia Hâm mới vội bước theo La Phi.
Đi thang máy lên đến tầng 10, theo biển chỉ dẫn, họ nhanh chóng tìm được văn phòng của Hiệp hội thôi miên. Cửa của văn phòng mở, ngoài biển tên hiệp hội, ở cửa còn dán một dòng chữ: Phòng liên hệ Hội nghị các nhà thôi miên Trung Quốc lần thứ nhất.
Từ mặt tiền nhìn vào thì thấy văn phòng của hiệp hội này không lớn, lối vào cũng không đặt quầy đón tiếp, cả văn phòng được mở rộng, có mấy nhân viên làm việc trẻ tuổi đang tíu tít với công việc.
Tiểu Lưu bước vào bên trong mấy bước, hỏi: “Cho tôi hỏi, ông Lăng Minh Đỉnh có đây không?”
Giọng nói của Tiểu Lưu không phải là nhỏ, ấy thế mà mấy người trẻ tuổi kia vẫn như không nghe thấy, ai cũng chăm chú với đám tài liệu trong tay, đến đầu cũng không ngẩng lên.
Tiểu Lưu cảm thấy hơi lạ, đang định đi gần đến để hỏi lại thì đột nhiên có người nói ngay trên đầu cậu: “Có việc gì cứ gặp tôi là được.”
Tiểu Lưu ngẩng lên nhìn nơi phát ra tiếng nói thì mới nhận ra là ở góc tường bên cạnh cậu có một chiếc cầu thang xoáy trôn ốc, thì ra văn phòng này cấu tạo theo kiểu Loft, có tầng trên và tầng dưới. Đúng lúc đó có một phụ nữ từ trên tầng 2 chậm rãi bước xuống. Trông chị ta chừng 28, 29 tuổi, dáng người cao ráo, mặc một bộ đồng phục công sở, cử chỉ điềm tĩnh, nghiêm trang.
“Xin lỗi, người mà tôi muốn gặp là ông Lăng Minh Đỉnh.” Tiểu Lưu cảm thấy mình không được tôn trọng nên có vẻ không vui.
“Xin hỏi, anh có hẹn trước không?” Người phụ nữ dừng lại ở lưng chừng cầu thang hỏi. Giọng của chị ta rất nhẹ nhàng, nhưng với vị trí đó thì mang rõ vẻ từ trên cao nhìn xuống.
Tiểu Lưu đáp: “Không.”
Người phụ nữ mỉm cười: “Vậy thì xin lỗi, ông Lăng rất bận, không có hẹn thì không gặp được đâu.”
Tiểu Lưu ngây người, đang chuẩn bị lên cơn giận dữ thì bị La Phi giữ lại nên đành nuốt giận, lặng lẽ lui về phía sau đội trưởng.
“Chào cô, chúng tôi là cảnh sát hình sự của thành phố Long Châu, có một vụ án cần đến sự phối hợp của ông Lăng để điều tra.” La Phi ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ, nói với giọng thong thả, “Nếu như bây giờ ông Lăng không có thời gian thì cũng không vội. Chúng tôi sẽ về trụ sở làm một số thủ tục chính thức, hẹn thời gian cụ thể để ông Lăng đến đội cảnh sát hình sự gặp mặt vậy.”
“Đội cảnh sát hình sự?” Người phụ nữ đưa mắt nhìn ba vị khách, trong đó người đi sau cùng mặc bộ cảnh phục thì biết đây không phải là chuyện đùa nên suy nghĩ một lúc rồi đổi giọng nói: “Vậy thì các anh chờ cho một chút, để tôi lên hỏi ông Lăng xem.” Nói xong liền quay người lộp cộp đi lên gác.
Không lâu sau đó, người phụ nữ quay trở lại, thò người qua khoảng trống của cầu thang nói với xuống: “Mời ba anh lên trên này.”
La Phi và hai người còn lại đi lên gác, Tiểu Lưu đi giữa vừa đi vừa lẩm bẩm: “Làm bộ làm tịch, rượu mừng không muốn lại muốn rượu phạt!”
Vừa lên đến tầng trên thì thấy một hội trường kiến trúc theo lối mở, hai đầu hội trường đều có một phòng. Người phụ nữ đưa La Phi, Tiểu Lưu và Trần Gia Hâm đến căn phòng cách xa cầu thang rồi nói: “Ông Lăng ở bên trong, cửa không khóa đâu, các anh cứ vào đi.”
Thấy người phụ nữ nói vậy, La Phi cũng không muốn tốn thời gian nữa, anh đưa tay mở cánh cửa đang khép hờ và bước vào trước. Tiểu Lưu và Trần Gia Hâm cũng bước vào theo.
Căn phòng không lớn lắm, nhưng rất ngăn nắp, khiến người ta có cảm giác nó rất rộng rãi. Trong phòng có một chiếc bàn làm việc quay ra cửa chính, phía sau bàn làm việc có một người đàn ông đang đứng quay lưng về phía cửa, hai tay ông ta để ngang ngực như đang bê vật gì đó. Trước mặt người đàn ông là một cánh cửa sổ rộng, ông ta đứng nhìn ra ngoài, vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.
La Phi lên tiếng chào: “Chào anh Lăng.”
Người đàn ông làm một động tác cúi đầu nâng cổ tay, như thể đang uống một thứ gì đó, rồi mới nói: “Xin mời ngồi.” Giọng của ông ta không lớn lắm, ngữ điệu bình thản, vừa nhẹ nhàng lại vừa có sức hút nên chỉ bằng mấy từ đó thôi cũng khiến ba người bọn La Phi thấy được không ít điều. Thế rồi, cả ba đồng loạt ngồi xuống chiếc ghế sofa dài ở bên cửa.
Người đàn ông vẫn không quay người lại, ông ta cứ nhìn chăm chăm vào cửa sổ, như thể ở bên ngoài khung cửa sổ có thứ gì đó đang thu hút ông.
Ba người ngồi trên ghế với ba vẻ thể hiện khác nhau, Trần Gia Hâm có vẻ căng thẳng, cậu ngồi thẳng đơ, mắt cứ nhìn như dán vào lưng người đàn ông kia; Tiểu Lưu thì vẫn chưa thoát khỏi tâm trạng bực bội, cậu cũng nhìn người đàn ông kia nhưng mắt thì ánh lên vẻ thiếu kiên nhẫn. Còn La Phi thoải mái hơn cả, mắt anh chỉ nhìn người đàn ông kia một lúc, rồi sau đó là quan sát bài trí trong căn phòng.
Phải tới một, hai phút, người đàn ông kia không nói năng cũng không động đậy, như thể ông ta đã quên mất là có ba vị khách đang chờ mình.
Sau cùng, vẫn là La Phi phá tan sự im lặng không bình thường đó. “Anh Lăng, anh nhìn đủ chưa?” Anh hỏi với giọng hơi giễu cợt.
Người đàn ông hỏi lại: “Tôi đang nhìn gì cơ?”, mặc dù nói vậy nhưng ông ta cũng vẫn không quay lại.
“Chúng tôi.”
Người đàn ông “ồ” một tiếng, sau đó làm động tác giơ tay uống thứ gì đó.
“Chiếc gương đó tuy rất nhỏ, nhưng anh nên nhớ, nếu anh đã có thể nhìn rõ về chúng tôi thì chúng tôi cũng có thể nhìn rõ về anh như thế.” La Phi mỉm cười, nói. Ánh mắt của anh dồn vào một tiêu điểm và xuyên tới một chỗ ở phía đối diện.
Nghe câu nói này của La Phi, Tiểu Lưu và Trần Gia Hâm hơi giật mình. Họ nhìn theo ánh mắt của La Phi, quả nhiên, trên cánh cửa sổ ở trước mặt người đàn ông có treo một chiếc gương nhỏ. Bởi vì đều là bằng kính nên người ở xa rất khó mà nhận ra được sự tồn tại của chiếc gương đó, còn người đàn ông thì hoàn toàn có thể quan sát nhất cử nhất động của người ở phía sau.
Con bài đã bị đối phương lật tẩy nên cuối cùng người đàn ông cũng quay lại. Đó là một người có mái tóc dày và đen, nét mặt điềm đạm, ôn tồn. Dù xét dưới bất cứ góc độ nào thì đây cũng là một người đàn ông trung niên rất hấp dẫn.
Đó chính là Lăng Minh Đỉnh - đại sư hàng đầu về thôi miên của Trung Quốc.
“Xin lỗi, tôi không có ý gì khác đâu, đó chỉ là thói quen nghề nghiệp của tôi thôi.” Lăng Minh Đỉnh giải thích về việc chiếc gương, “Rất nhiều người tìm đến tôi để nhờ điều trị tâm lý, chiếc gương này sẽ giúp tôi nhanh chóng hiểu được đặc trưng tính cách thật sự và trạng thái tâm lý của họ để từ đó đưa ra đơn thuốc phù hợp, hiệu quả nhất, và thường là kết quả rất tốt.”
La Phi có vẻ rất hứng thú với chủ đề này, anh nheo mắt hỏi tiếp: “Vậy, vừa rồi anh đã nhìn thấy gì?”
Lăng Minh Đỉnh nâng chiếc cốc trong tay lên khẽ nhấp một ngụm, nhìn động tác của ông ta thì biết hẳn đó là một cốc trà nóng hổi. Tiếp đó, ông ta ngẩng lên nhìn Trần Gia Hâm, nói: “Với vị sĩ quan cảnh sát trẻ tuổi này thì rất dễ chịu ảnh hưởng của môi trường xung quanh.”
Trần Gia Hâm nghe nói vậy thì quay người đi, điệu bộ có phần bối rối.
Lăng Minh Đỉnh lại nhìn sang Tiểu Lưu: “Còn vị này thì rất cảnh giác, có ý thức phòng vệ rất mạnh.”
Tiểu Lưu chau mày, động tác đó của cậu cũng bị Lăng Minh Đỉnh chộp được, ông ta nói thêm một câu: “Hơn nữa, tôi còn thấy anh có ý thù địch định kiến đối với thôi miên.”
Câu nói này đúng là rất chính xác. Tuy nhiên, Tiểu Lưu vẫn không phục, cậu quay lại nhìn La Phi, chờ đợi đòn phản kích của đội trưởng đối với người đàn ông kia.
Lăng Minh Đỉnh cũng nhìn về phía La Phi, lần này thì ông ta không vội nói ra, mà nhìn vào mắt đối phương một lúc, rồi sau đó mới khẽ nhún vai, nói: “Anh là người mà các nhà thôi miên không muốn tiếp xúc nhất. Khả năng chế ngự của anh rất mạnh, không chịu sự kiểm soát của người khác, hơn nữa, tư duy lý tính của anh rất nhạy bén, hoàn cảnh xung quanh rất khó ảnh hưởng đến anh… Tóm lại, cánh cửa tâm hồn của anh đóng rất chặt, muốn mở được nó, trừ phi tìm thấy tâm huyệt trong trái tim của anh.”
La Phi chăm chú lắng nghe những lời nhận xét của Lăng Minh Đỉnh về mình. Cái gì mà “tâm huyệt”? Anh chưa bao giờ nghe nói đến khái niệm này, nhưng đúng lúc anh định hỏi lại, thì Lăng Minh Đỉnh đột ngột đổi chủ đề câu chuyện.
“Xin lỗi, tôi đã nói nhiều quá rồi, quên chưa kịp mời ba vị….” Vì nếu hỏi thẳng về thân phận của khách thì có vẻ không được lịch sự, nên sau khi diễn đạt ý chính của lời nói xong thì ông ta tiếp tục dùng cử chỉ tay để tỏ thái độ.
La Phi thấy đã đến lúc đi vào vấn đề chính, nên giới thiệu lần lượt: “Tôi là La Phi, đội trưởng đội cảnh sát hình sự Long Châu. Đây là Tiểu Lưu, phụ tá của tôi. Còn đây là cậu Trần Gia Hâm mới được điều về đội cảnh sát hình sự.”
“Rất vinh hạnh.” Lăng Minh Đỉnh bước lên hai bước, đồng thời chủ động chìa tay ra. La Phi cũng đứng dậy, bắt tay Lăng Minh Đỉnh, đồng thời hỏi: “Có cần xem giấy tờ không?”
“Không cần. Tôi nhìn vào mắt anh là được rồi. Nếu anh nói dối, thì điều đó sẽ được phản ánh qua con ngươi của mắt.” Lăng Minh Đỉnh nói với vẻ rất tự tin, dường như ông ta đã sớm kiểm soát được tất cả.
Tiểu Lưu cảm thấy chướng mắt trước vẻ làm bộ làm tịch của Lăng Minh Đỉnh, cuối cùng không kìm được anh hừ một tiếng.
Lăng Minh Đỉnh đưa mắt nhìn Tiểu Lưu, ông ta biết thái độ đó của Tiểu Lưu từ đâu nên mỉm cười nói với vẻ như xin lỗi: “Vừa rồi nhân viên của tôi chưa rõ thân phận của các anh nên có phần thất lễ, mong ba vị thông cảm. Đội trưởng La, mời anh ngồi.”
La Phi quay trở lại sofa và ngồi xuống. Lăng Minh Đỉnh lùi lại hai bước, dựa một bên mông vào mép bàn, tư thế nửa ngồi nửa đứng.
“Mấy người trẻ tuổi ở tầng dưới làm việc chuyên tâm quá, hầu như chẳng để ý gì đến xung quanh, họ đúng là những nhân viên cần mẫn.” La Phi tiếp tục nói về chủ đề câu chuyện đang dở, nhằm xóa tan không khí mất vui lúc đầu.
Lăng Minh Đỉnh nói với giọng vui đùa: “Nhân viên tốt hay không thì phải xem lãnh đạo.” Đồng thời, ông ta nheo mắt lại như muốn giấu điều gì đó không tiện nói ra.
La Phi đã nhìn thấy vẻ thể hiện rất nhỏ ấy, liên tưởng đến sự chuyên tâm không bình thường của những nhân viên kia, anh như chợt nhận ra điều gì đó, buột miệng hỏi: “Anh đã làm gì với họ đúng không?”
Lăng Minh Đỉnh lại được thấy khả năng quan sát và phán đoán của La Phi, đầu tiên ông ta gật đầu với anh, tỏ ý tán thưởng, sau đó mới giải thích: “Chỉ là một chút biện pháp khích lệ tâm lý con người, nhằm gạt bỏ những tạp niệm trong đầu của nhân viên, từ đó làm cho hiệu quả công việc được nâng lên.”
“Thôi miên ư?”
“Cũng coi là như vậy, có điều là một biện pháp rất cơ bản. Thực ra, chủ của nhiều doanh nghiệp cũng đều biết sử dụng cách thức đó, nhất là trong các tổ chức kinh doanh đa cấp.”
“Như thế chẳng phải là tẩy não sao?” Tiểu Lưu đứng bên nói chen vào. “Tôi thấy chỉ có đồ ngốc mới bị bọn người như các ông lợi dụng.”
“Cậu đừng nói như vậy,” Lăng Minh Đỉnh mỉm cười nói, “Thực ra sĩ quan Lưu thuộc típ người khá dễ bị thôi miên đấy.”
Tiểu Lưu lập tức phản bác: “Không thể như thế được, tôi hoàn toàn không tin những thứ lừa gạt vớ vẩn đó!”
“Đúng thế, cậu rất ghét thôi miên.” Lăng Minh Đỉnh bình thản nói, “Nhưng càng như vậy thì ngược lại tôi lại càng dễ dàng thôi miên cậu. Lý do của việc này cũng giống như đẩy tay của thái cực quyền, khi sức đề kháng của cậu quá mạnh thì chỉ cần tôi lựa thế khẽ kéo một cái là cậu sẽ bị ngã ngay.”
“Thật sao?” Tiểu Lưu cảm thấy có phần không phục, bèn chìa tay ra, nói với vẻ khiêu chiến: “Chẳng phải tôi đang ở trước mặt mọi người đó sao? Ông hãy thử thôi miên tôi xem!”
Lăng Minh Đỉnh đắn đo một lúc, sau cùng ông ta bước về phía trước một bước, nói: “Vậy thì được thôi, mời cậu đứng lên.”
Tiểu Lưu đứng dậy. Trong lòng cậu rất cảnh giác, vẻ mặt tỏ ra coi thường.
Tay trái Lăng Minh Đỉnh cầm chén trà, tay phải khẽ vẫy: “Đề nghị cậu bước lên một bước nữa, gần tôi hơn một chút.”
Tiểu Lưu tỏ ý không sợ, bước tiếp một bước về phía trước, lúc này khoảng cách giữa cậu và Lăng Minh Đỉnh chỉ còn chưa đầy một mét.
“Vừa rồi đội trưởng La giới thiệu cậu là Tiểu Lưu, nhưng chưa nói hết tên của cậu?” Lăng Minh Đỉnh vừa nói vừa chìa bàn tay phải ra bắt tay Tiểu Lưu. Xem ra, trước khi giao phong chính thức, ông ta muốn thực hiện đầy đủ các thủ tục cần thiết.
Tiểu Lưu cũng chìa tay phải ra, nói: “Lưu Đông Bình.” Đúng vào lúc hai bàn tay của họ sắp chạm vào nhau thì bàn tay trái của Lăng Minh Đỉnh đột nhiên run lên, sau đó ông ta như bị nước trà nóng làm cho bị bỏng, miệng thốt ra một tiếng: “Ui cha”, lập tức bàn tay phải rụt ngay về đỡ lấy cốc trà ở bàn tay trái.
Bàn tay phải của Tiểu Lưu dừng lại giữa chừng, không rụt về cũng không đưa ra nữa. Cậu ngây người, nhìn đối phương với vẻ hơi hoang mang.
Lăng Minh Đỉnh thì dường như đã nhìn thấy điệu bộ lúng túng của Tiểu Lưu, nên ông ta chỉ việc vung bàn tay trái bị nóng ra, đồng thời nói bằng giọng vẻ như xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không nghe rõ, cậu có thể nói lại lần nữa được không?”
“Tên tôi là Lưu Đông Bình.”
Trong lúc Tiểu Lưu nhắc lại tên mình lần thứ hai, bàn tay phải của Lăng Minh Đỉnh vung về phía túi áo sơ mi, vẻ như muốn lấy chiếc khăn mùi xoa từ trong đó. Nhưng vì bàn tay đang cầm cốc trà nên không thuận tiện, ông ta bèn dừng lại, đưa cốc trà cho Tiểu Lưu, đề nghị: “Cầm giúp nó cho tôi với.”
Tiểu Lưu không suy nghĩ đưa tay đón lấy cốc trà, nhưng khi cậu vẫn chưa cầm chắc cốc trà thì Lăng Minh Đỉnh đã buông tay ra. “Choang” một tiếng, cốc trà rơi xuống đất vỡ tan tành. Tiểu Lưu lại ngây người ra, thoắt một cái, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng.
Lăng Minh Đỉnh lấy khăn mùi xoa ra, nhưng ông ta không lau vệt nước trà trên tay trái mà túm lấy một góc chiếc khăn, vẫy vẫy mấy cái trước mặt Tiểu Lưu. Khi chiếc khăn mở ra, một góc khăn nhọn khác quét về phía mắt của Tiểu Lưu. Đồng thời, Lăng Minh Đỉnh nói một câu như ra lệnh: “Nhắm mắt lại!”
Đôi mắt của Tiểu Lưu lập tức nhắm lại, Lăng Minh Đỉnh tiếp tục truyền mệnh lệnh thứ hai: “Hít sâu, thả lỏng người!”
Hơi thở của Tiểu Lưu trở nên nặng nề, thân hình căng lên lúc trước, bây giờ từ từ rũ xuống.
Lăng Minh Đỉnh lặng lẽ đi đến bên cạnh Tiểu Lưu, một tay giữ lấy thắt lưng, một tay đặt lên vai của Tiểu Lưu. Khi hơi thở nặng nề của Tiểu Lưu chuẩn bị kết thúc thì, đột nhiên Lăng Minh Đỉnh ra lệnh: “Ngủ!”, đồng thời hai tay ông ta tiếp tục dùng lực ôm eo và kéo vai. Thân hình của Tiểu Lưu liền rũ xuống trong vòng tay của Lăng Minh Đỉnh.
La Phi và Trần Gia Hâm lập tức đứng dậy, tiến lại gần quan sát. Lăng Minh Đỉnh nhân đó cầu cứu: “Đỡ tôi một tay, anh chàng này quả là rất nặng!”
Thế là ba người dìu Tiểu Lưu đến ghế sofa, Tiểu Lưu nằm co người, hơi thở dần trở nên đều đều và ngủ một cách rất ngon lành.
La Phi hết nhìn Lăng Minh Đỉnh lại nhìn Tiểu Lưu rồi ngạc nhiên hỏi: “Anh đã làm thế nào vậy?” Kể từ lúc Tiểu Lưu bắt đầu thách thức cho đến bây giờ, cùng lắm cũng chỉ chừng một, hai phút, thế mà một người trưởng thành với tâm lý cảnh giác cao độ lại có thể ngủ say như chết. Mặc dù việc này diễn ra ngay trước mắt La Phi nhưng sao anh vẫn có cảm giác không tin là thật. Vì cả quá trình đó đúng là không tưởng tượng nổi.
“Việc này chẳng có gì là huyền bí đâu.” Lăng Minh Đỉnh nói với vẻ tưng tửng, “Nguyên lý cơ bản trong đó thực ra cũng giống như việc người ta đếm cừu khi mất ngủ.”
“Khi mất ngủ, đếm cừu thì có tác dụng à?” Trần Gia Hâm đứng bên tỏ ra nghi ngờ, “Tôi cũng đã từng thử, nhưng dường như không có kết quả.”
Lăng Minh Đỉnh trả lời: “Cậu đếm bằng tiếng Trung Quốc chứ gì? Vậy thì không có kết quả là đương nhiên rồi. Phải đếm bằng tiếng Anh cơ: one sheep, two sheep… như thế này. Phối hợp cùng với nhịp thở của mình mỗi lần hít vào thì đếm một số.”
La Phi chợt ngộ ra và đoán được nguyên lý trong đó: “Vì âm cừu (sheep) phát âm gần giống với ngủ (sleep) đúng không?”
“Đúng thế, khi mình cứ nhẩm đi nhẩm lại từ sheep thì thực ra là mình đang tự thôi miên. Còn việc đếm số thì là một kiểu lao động đầu óc máy móc vừa khiến cho mình không thể phân tâm nghĩ đến việc khác, vừa làm cho tinh thần mệt mỏi và buồn ngủ.” Nói đến đây, Lăng Minh Đỉnh nhìn La Phi và mỉm cười: “Đội trưởng La, nếu anh muốn thử, thì tốt nhất là dùng loạt số 3, 6, 9, 12 để đếm, vì khả năng tư duy của anh mạnh hơn người thường, nếu chỉ đơn giản là 1, 2, 3 thì e rằng không ngăn được anh nghĩ đến những việc khác.”
“Thế sao? Vậy thì lần sau tôi sẽ thử. Ồ, vừa nãy anh nói trong lúc nhẩm “sheep” thì phải thở ra đúng không, tại sao lại như vậy?” La Phi đưa ra câu hỏi này là có mục đích rất rõ ràng, vì anh để ý đến thời cơ khi Lăng Minh Đỉnh ra mệnh lệnh “Ngủ” sau cùng với Tiểu Lưu cũng chính là khi một lần thở ra sắp kết thúc.
Câu trả lời của nhà thôi miên rất rõ ràng: “Một lần thở ra hết cỡ sẽ khiến cho não tạm thời thiếu mất oxy, và trạng thái thiếu oxy sẽ mang đến cho người ta cảm giác mệt mỏi và buồn ngủ.”
La Phi thử làm một lần hít thở sâu, quả nhiên đúng như lời của Lăng Minh Đỉnh, khi thở ra thì đầu óc cảm thấy mệt mỏi, hơn nữa thời gian thở ra càng dài thì cảm giác mệt mỏi càng rõ. Tuy nhiên, anh vẫn không thể hiểu được việc Tiểu Lưu ngủ thiếp đi một cách nhanh chóng đến vậy.
“Phụ tá của tôi rất cảnh giác với anh, anh đã làm thế nào để cậu ấy trúng chiêu như vậy?”
“Anh cũng đã nhìn thấy đấy, tôi đã tạo ra hai bất ngờ, mục đích là khiến cho tinh thần phụ tá của anh cực kỳ mệt mỏi, sau đó xóa bỏ sự cảnh giác của cậu ấy và làm cho cậu ấy tiếp nhận mệnh lệnh của tôi.”
Cái gọi là hai lần bất ngờ gồm lần thứ nhất giả như nước trà làm bỏng tay, lần thứ hai làm cho chén trà rơi vỡ, La Phi đã nhìn thấy Lăng Minh Đỉnh cố tình tạo ra những bất ngờ đó, chỉ có điều bí ẩn trong đó rất khó lý giải, anh đành phải đưa ra đề nghị: “Anh có thể nói chi tiết hơn được không?”
“Thôi được.” Lăng Minh Đỉnh nhún vai, nói với vẻ chế nhạo, “Nếu không nói rõ ràng thì đúng là có lỗi với chiếc cốc đã bị vỡ tan kia.” Sau đó ông ta bắt đầu thuật lại chi tiết.
“Đầu tiên tôi đề nghị phụ tá của anh đứng dậy, sau đó lại bảo cậu ta tiến lên phía trước một bước. Cả hai lần đó cậu ấy đều làm theo. Bề ngoài thì thấy cậu ấy đã tuân theo mệnh lệnh của tôi, nhưng thực ra trong lòng cậu ấy đang chống lại. Cậu ấy vô cùng cảnh giác, cứ luôn đoán xem bước tiếp theo tôi sẽ làm gì với cậu ấy, và cậu ấy sẽ đối phó lại như thế nào. Đúng như anh nói, cậu ấy rất cảnh giác, như muốn dồn hết khả năng của trí não vào việc này. Tinh thần của cậu ấy luôn trong tư thế sẵn sàng, chỉ chờ dịp là bật ra, lúc đó, tôi chỉ cần khẽ kéo một cái là tư duy của cậu ấy lập tức tan rã, điều này giống như kiểu đẩy tay trong thái cực quyền.”
Đẩy tay trong thái cực quyền? La Phi vừa suy nghĩ vừa nghe Lăng Minh Đỉnh nói lựa thế dùng lực thế nào.
Lăng Minh Đỉnh nói: “Tôi giả như muốn bắt tay với cậu ta, đồng thời hỏi tên của cậu ấy, quá trình đó tôi đã sử dụng phản ứng máy móc. Anh có biết phản ứng máy móc không? Trong bộ óc của con người có rất nhiều trình tự cố định được tích lũ