← Quay lại trang sách

Chương 8 1

Chín giờ 22 phút ngày 18 tháng 9. Trong bệnh viện Nhân dân thành phố Long Châu.

La Phi và Tiêu Tập Phong sánh vai đi ở hành lang bệnh viện. Tiêu Tập Phong vừa đi vừa nói với La Phi về tình hình có liên quan: “Hồ Phán Phán đã nhớ ra được chuyện mình mất tích và cũng nhớ được chuyện sau khi rời khỏi kho để hàng, nhưng mọi chuyện trong đó thì lại không nhớ được. Chắc chắn Lục Phong Bình đã có những biện pháp với cô ấy, với khả năng hiện giờ của tôi thì tạm thời chưa giải quyết được.”

La Phi “ừ” một tiếng rồi hỏi: “Lục Phong Bình áp dụng biện pháp với Hồ Phán Phán, chắc phải là trước khi xảy ra chuyện hắn bị bắt đúng không?”

Tiêu Tập Phong đáp: “Điều đó thì chắc rồi. Sau khi bị bắt, thời gian tiếp xúc của hắn với Hồ Phán Phán rất ít, nên không thể nào thực hiện được việc thôi miên phức tạp như thế.”

“Vậy thì lạ thật đấy”, La Phi tiếp tục hỏi: “Lục Phong Bình bị bắt đã mấy ngày rồi, làm sao trí nhớ của Hồ Phán Phán trong mấy ngày đó cũng hầu như không có vậy?”

“Đúng là có phần hơi lạ…”, Tiêu Tập Phong cân nhắc một lúc rồi nói: “Tôi nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có một khả năng. Lục Phong Bình đã thực hiện thôi miên cô gái đó ở nhà kho, và chướng ngại mà hắn đặt ra cho trí nhớ của cô gái đó cũng có mối liên quan đến nhà kho kia. Vì vậy nên Hồ Phán Phán đã không nhớ được gì những chuyện xảy ra trong nhà kho.”

“Nếu là như vậy, thì ít nhất cũng đưa ra được phương hướng để anh đột phá chướng ngại đó.” La Phi nhìn Tiêu Tập Phong bằng ánh mắt chờ đợi, “Chuyện xảy ra trong nhà kho, đối với phía cảnh sát mà nói rất quan trọng. Anh biết đấy, Lục Phong Bình có một kẻ tiếp tay, sau khi hắn bị bắt, mọi việc lo liệu cho cô gái kia đều do kẻ tiếp tay thực hiện. Chúng tôi hy vọng thông qua trí nhớ của Hồ Phán Phán để xác định thân phận của người kia.”

“Tôi hiểu. Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Mặc dù nói ra hai từ “cố gắng”, nhưng giọng nói của Tiêu Tập Phong thì lại chẳng có niềm tin.

La Phi lại nói: “Nếu khả năng của Lục Phong Bình đã lớn như vậy, anh nói xem liệu hắn có ngụy tạo ra một số ký ức đối với Hồ Phán Phán không?”

“Ý của anh là, đoạn ký ức sau khi rời khỏi nhà kho của Hồ Phán Phán là giả, là do Lục Phong Bình ngụy tạo?”

“Đúng. Có khả năng đó không?”

Tiêu Tập Phong mỉm cười: “Đội trưởng La, thuật thôi miên là một kỹ xảo nên việc tạo ra mất trí nhớ hoặc làm rối loạn trí nhớ đối với đối tượng là hoàn toàn có thể. Nhưng nếu nói là tạo ra một ký ức giả không có cơ sở thì đúng là ma thuật.”

La Phi gật đầu: “Thôi được.” Thực ra, những lời nói vừa rồi của Tiêu Tập Phong chính là câu trả lời mà anh đang muốn có. Nếu ký ức đã không thể ngụy tạo được, vậy thì anh cần phải có một cuộc nói chuyện trực tiếp với cô gái kia.

Tiêu Tập Phong dừng chân trước cửa một phòng bệnh, rồi chỉ tay, nói: “Ở trong này.”

La Phi bước lên, khẽ gõ cửa.

Một giọng nói của phụ nữ từ bên trong vọng ra: “Mời vào”

La Phi đẩy cửa bước vào. Đó là một phòng bệnh đơn, trên giường bệnh là một cô gái trẻ đang nằm, đó chính là Hồ Phán Phán, đầu giường là một phụ nữ trung niên đang ngồi, người đó chính là Hoàng Bình - mẹ đẻ của Hồ Phán Phán.

“Chào cô, tôi là La Phi, đội trưởng đội cảnh sát hình sự.” La Phi tự giới thiệu với Hồ Phán Phán, sau đó quay sang mỉm cười chào Hoàng Bình, “Chúng ta đã gặp nhau rồi.”

Hoàng Bình gật đầu công nhận, sau đó nói với cô con gái đang nằm trên giường: “Đội trưởng La là một người tốt.”

Hồ Phán Phán nhìn La Phi một cái, không nói gì. sắc mặt của cô xem ra không đến nỗi tồi, thân thể cũng không có vấn đề gì.

“Cô cảm thấy thế nào rồi?” La Phi lịch sự hỏi.

Hồ Phán Phán đáp lại bằng một giọng rất nhỏ: “Cũng ổn ạ.”

Hoàng Bình thấy vậy bổ sung: “Bác sĩ nói hôm nay làm thêm mấy xét nghiệm, nếu như không có vấn đề gì thì có thể về nhà.” Trong lúc nói, chị ta nắm lấy tay con gái, miệng mỉm cười.

La Phi nhìn Hoàng Bình một lúc. Anh cảm nhận được điều ẩn chứa sau nụ cười đó, chính là sự nhẹ nhõm từ trong lòng, là sự chờ đợi ở tương lai tốt đẹp.

Hoàng Bình cảm nhận được ánh mắt của La Phi, nên quay người lại hỏi: “Sao vậy?”

“Ồ, không có chuyện gì.” La Phi mỉm cười đáp rồi chuyển câu chuyện sang hướng khác: “Tôi muốn nói chuyện với con gái chị một lúc, được không?”

“Tất nhiên rồi.” Hoàng Bình khẽ vỗ vào mu bàn tay con gái, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Hồ Phán Phán cúi đầu buộc tóc. Trước mặt người đàn ông lạ này, ít nhiều cô cũng cảm thấy căng thẳng. Chiếc dây buộc tóc xinh đẹp bung ra, mái tóc dài lập tức xòa xuống vai.

“Tôi là bạn của chủ nhiệm Tiêu.” La Phi lại tự giới thiệu một lần nữa. Anh biết, giữa Tiêu Tập Phong và cô gái đã xây dựng được một sự tin cậy nhát định, nói ra mối quan hệ này, có thể sẽ làm cho đối phương cảm thấy tự nhiên hơn.

Quả nhiên, lần này cô gái ngẩng đầu lên, chủ động nói: “Chào anh.”

La Phi kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh cô gái rôi nói: “Tôi muốn nghe cô kể về chuyện tối hôm qua, được không?”

Hồ Phán Phán không từ chối, nhưng cô tỏ vẻ khó khăn: “Có rất nhiều chuyện tôi không nhớ được.”

“Không sao, chỉ cần kể những gì cô nhớ là được.” La Phi lại mỉm cười khích lệ.

Hồ Phán Phán cúi đầu im lặng một lúc, như để sắp xếp lại các ý trong đầu, rồi sau đó ngẩng đầu lên nói: “Tôi nhớ là mình bị nhốt trong một chiếc lồng, chiếc lồng đó bay lên. Bên ngoài chiếc lồng có một người đàn ông đứng, anh ta ôm lấy tôi qua chiếc lồng.”

La Phi gật đầu. Những điều cô vừa kể chính là tình hình Lục Phong Bình leo lên chiếc lồng và rời khỏi nhà kho, xem ra, đúng như những gì Tiêu Tập Phong đã nói, việc khôi phục ký ức của Hồ Phán Phán chỉ dừng lại ở những chi tiết sau khi rời khỏi nhà kho.

“Cô có quen với người đàn ông đó không?” La Phi hỏi thăm dò.

“Có lẽ không”, Hồ Phán Phán nhíu mày, “nhưng, hình như có chút gì đó quen quen.”

“Ừ.” La Phi nhân đó phán đoán mức độ mất trí nhớ của đối phương, sau đó hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó chiếc lồng rơi xuống đất, người đàn ông đó xuống khỏi chiếc lồng rồi chạy về phía xa.” Hồ Phán Phán ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Nhưng chạy chưa được bao lâu thì từ trên trời có một tảng đá to tướng rơi xuống đè lên thân người ấy.”

Cái gọi là “tảng đá to tướng từ trên trời rơi xuống” là chỉ vật đối trọng của cần cẩu. Lúc trước, La Phi đã căn cứ vào việc miêu tả này mà cuối cùng đã tìm được thi thể bị đè bẹp đó.

“Về đoạn ký ức đó, cô xác định không có vấn đề gì chứ?” La Phi nhìn cô gái, nói với vẻ nghiêm nghị.

“Không có vấn đề gì.”

“Cô tận mắt nhìn thấy tảng đá đó đè lên thân của người đàn ông kia?”

“Đúng vậy.”

“Buổi tối mà vẫn nhìn thấy rõ đến thế sao?”

“Có ánh trăng mà. Hơn nữa, chỗ đó rất trống, có thể nhìn thấy rõ.” Hồ Phán Phán trả lời ngay, cơ bản không cần phải đắn đo.

“Thôi được. Thế đã. Cảm ơn cô.” La Phi không còn nhiều câu hỏi, anh đứng dậy, khẽ vỗ vào vai cô gái, “Cô nghỉ ngơi đi.”

Hồ Phán Phán “vâng” một tiếng, rồi lại cúi đầu xuống mân mê mớ tóc dài của mình.

La Phi bước ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Tiêu Tập Phong và Hoàng Bình đang chờ mình ở cửa. Thấy La Phi bước ra, Hoàng Bình chào một câu ngắn gọn xong thì quay về phòng tiếp tục chăm sóc con gái.

La Phi nhìn theo Hoàng Bình, sau đó hỏi Tiêu Tập Phong: “Lúc hai mẹ con họ gặp nhau, anh có mặt ở đó không?”

“Có.” Tối hôm qua, Tiêu Tập Phong và Trần Gia Hâm đã đưa Hồ Phán Phán đến bệnh viện cấp cứu, đồng thời lập tức thông báo ngay cho Hoàng Bình. Hoàng Bình nhanh chóng có mặt ở bệnh viện, sau khi việc kiểm tra sức khỏe ban đầu xong và tinh thần của Hồ Phán Phán ổn định, phía bệnh viện đã cho hai mẹ con họ gặp nhau.

La Phi nói tiếp: “Anh hãy kể lại tình hình lúc hai mẹ con họ gặp nhau cho tôi nghe xem.”

“Cũng không có gì đặc biệt.” Tiêu Tập Phong nhớ lại, “Hồ Phán Phán kêu lên mấy tiếng “Mẹ! Mẹ!” trước, còn người làm mẹ kia thì kêu lên “Con tôi, con đã phải chịu khổ rồi!”. Sau đó hai mẹ con ôm lấy nhau mà khóc.”

“Hồ Phán Phán không hỏi gì về bố mình à?”

Tiêu Tập Phong ngây ra: “Không.”

“Người làm mẹ cũng không nhắc đến sao?”

“Không.” Tiêu Tập Phong nhìn thấy vẻ khá nghiêm nghị của La Phi, bèn hỏi lại: “Sao thế?”

La Phi nói cho ông biết: “Bố của Hồ Phán Phán là Hồ Đại Dũng đã bị giết chết trong một vụ án mạng mấy ngày trước đó.”

“Ồ”, Tiêu Tập Phong phân tích: “Có thể là vì người làm mẹ không muốn con mình đau buồn nên đã không nhắc đến.”

La Phi lắc đầu, anh lại nhớ đến nụ cười của Hoàng Bình lúc chị ta ngồi ở giường bệnh. Suy nghĩ một lúc, anh mở túi tài liệu mang theo người ra rồi nói: “Phải rồi, anh xem cái này giúp tôi.”

“Cái gì thế?” Tiêu Tập Phong vươn người nhìn, trong túi đựng một tập giấy tờ.

Nhưng, La Phi lại lấy ra một đôi găng tay màu trắng trước: “Đây là vật chứng của vụ hung án, anh phải đeo găng tay vào đã.”

Tiêu Tập Phong đeo găng tay theo lời của La Phi, La Phi chỉ vào tài liệu trong túi, nói: “Xem đi.”

Tiêu Tập Phong lấy tài liệu ra, có chừng khoảng ba, bốn trang gì đó, ông lướt qua một cái thì thấy ngay hàng chữ lớn: “Hỏi đáp trắc nghiệm trạng thái tinh thần”, hàng chữ bên dưới nhỏ hơn đề: “Người được trắc nghiệm: Hồ Đại Dũng”. Nhìn tiếp xuống phía dưới nữa thì là một loạt câu hỏi lựa chọn đã được đánh dấu lựa chọn.

La Phi nói: “Tài liệu này thu thập được ở hiện trường Hồ Đại Dũng bị hại. Có lẽ anh khá hiểu về thứ này phải không?”

“Đây là phần hỏi đáp dành cho bệnh nhân tâm thần.” Tiêu Tập Phong hỏi lại, “Tay Hồ Đại Dũng đó có vấn đề về trạng thái tinh thần à?”

“Anh ta là bệnh nhân của bệnh viện tâm thần. Có điều, phần hỏi đáp đó có chút thú vị.” La Phi nhắc Tiêu Tập Phong: “Anh hãy giở đến trang cuối mà xem.”

Tiêu Tập Phong giở đến trang cuối, thì thấy ở phần kết luận phía dưới có một dòng chữ nhỏ viết như sau: “Kết luận: khả năng logic của người được trắc nghiệm bình thường.” Tiêu Tập Phong lập tức bật lên một tiếng “ồ” với vẻ thú vị rồi nói: “Anh ta giả bệnh à?”

La Phi nheo mắt lại: “Anh biết những điều ẩn chứa trong đó chứ?”

Tiêu Tập Phong lại lật lại trang đầu, lần này ông xem những tiêu đề và phần trả lời hỏi đáp một lượt. Xem xong, trong lòng ông càng thêm chắc chắn, ông nói bằng giọng xác thực: “Đây là một bộ đề thi trắc nghiệm tư duy logic. Danh mục rất rõ ràng, chỉ cần có khả năng tư duy của người bình thường thì đều có thể lựa chọn được đáp án chính xác. Nhưng, Hồ Đại Dũng đã trả lời rất thú vị, tất cả phần lựa chọn của anh ta đều sai. Như thế là có nghi vấn giả vờ bị bệnh rồi.”

La Phi chất vấn: “Sao lại nói như vậy?”

Tiêu Tập Phong giải thích: “Nếu là người bị bệnh tâm thần thật, thì tư duy của họ rất rối ren, không có quy luật nào cả. Đối với đề thi chọn 1 trong 4 đáp án thì tỉ lệ làm đúng của người đó cũng phải là 1/4 giống như trò chơi bịt mắt ấy. Thế mà ở đây lại không có một câu nào làm đúng, điều đó ngược lại đã cho thấy người được trắc nghiệm có khả năng tư duy logic, nhưng anh ta đã cố ý lựa chọn đáp án sai.”

“Giả là bị bệnh.” La Phi nhìn Tiêu Tập Phong, “Thú vị đấy chứ?”

Tiêu Tập Phong cảm thấy có ẩn ý trong câu nói này của La Phi, bèn gấp tập tài liệu này, hỏi lại: “Thú vị thế nào? Anh đang định đánh đố tôi sao?”

La Phi đột nhiên nhảy sang vấn đề khác, anh hỏi: “Hồ Phán Phán là cô gái mắt hai mí, anh có để ý thấy không?”

“Có.” Tiêu Tập Phong có vẻ không hiểu tại sao đối phương đột nhiên lại hỏi như vậy.

La Phi hỏi tiếp: “Anh có cảm thấy hai mí của cô ấy là do cắt mí mà ra không?”

Tiêu Tập Phong nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Không giống như vậy.”

La Phi gật đầu, nói như đang suy nghĩ điều gì: “Tôi cũng cảm thấy không giống như vậy…”

2

10 giờ 7 phút sáng ngày 19 tháng 9. Tại phòng 102 tòa 5, khu Công Nhân Tân Thôn.

Cửa nhà khép chặt, rèm cửa cũng đóng kín. Mặc dù là ban ngày, nhưng cảnh tượng thì lại chẳng khác gì chập choạng tối. Chỉ có không gian như vậy thì mới cách biệt được với mọi sự can thiệp từ thế giới bên ngoài, khiến cho những người trong căn nhà đó chìm ngập trong thế giới nhỏ khép kín.

Nơi đây từng là chỗ ở của Lục Phong Bình, nhưng người đó mãi mãi không trở về nữa. La Phi ngồi ở ghế sofa, một mình suy nghĩ.

Kết quả đối chiếu dấu vân tay xác chết ở công trường đã có và hoàn toàn phù hợp với ghi chép mà Lục Phong Bình để lại ở trại tạm giam. Nhưng trong lòng La Phi vẫn còn rất nhiều điều thắc mắc.

Đã từng cứ mỗi buổi sáng, Lục Phong Bình ngồi ở đây chờ vị khách quý, đó là thói quen không bao giờ thay đổi của anh ta. Vì thói quen ấy, thậm chí anh ta còn từ chối lời hẹn của Lương Âm.

Lục Phong Bình đã theo Lương Âm nên mới tới thành phố này, trong lòng anh ta, còn có ai quan trọng hơn Lương Âm? Đó là một câu hỏi cứ bám riết lấy La Phi.

Câu hỏi thứ nhất là: người đó ở đâu?

Lần đầu tiên La Phi đến nhà, đã từng bị Lục Phong Bình từ chối. Lúc đó, anh ta nói đang chờ một vị khách quý đến thăm, nhưng đồng thời anh ta cũng nói rằng vị khách đó không đi bằng lối cửa lớn. La Phi đã nghĩ đó là những lời nói bừa, bây giờ nghĩ lại thì thấy cần phải xem xét lại vấn đề này.

Hai ngày hôm nay, phía cảnh sát đã tiến hành điều tra toàn diện xoay quanh Lục Phong Bình. Nhưng, cho dù là qua hình ảnh ghi được từ camera hay nhật ký điện thoại cũng đều không tìm thấy người có liên quan khả nghi. Quỹ đạo hoạt động của Lục Phong Bình ở Long Châu cơ bản là đi lại chỉ có một mình, ngoài việc đi tìm thú vui ở những nơi ăn chơi thì liên hệ mật thiết nhất với thế giới bên ngoài chính là việc tham gia tổ chuyên án có Lương Âm.

Vì thế, La Phi tin vị khách mà buổi sáng hàng ngày đến thăm Lục Phong Bình đó đã liên lạc với anh ta bằng một phương thức vô cùng đặc biệt.

Nhưng, dù thế nào thì việc liên lạc đó cũng được thực hiện trong căn phòng này. Vì thế mà La Phi muốn đích thân đến hiện trường, để tìm câu trả lời cho câu đố này.

La Phi tưởng tượng mình là Lục Phong Bình đang chờ vị khách bí mật đến. Vị khách đó rốt cuộc sẽ xuất hiện như thế nào nhỉ?

La Phi đưa mắt từ từ quan sát căn phòng, tư duy của anh cũng xoay quanh căn phòng nhỏ hẹp. Anh tìm kiếm và phân tích từng chi tiết nhỏ, đặt ra các loại khả năng rồi lại loại trừ từng cái một. Cuối cùng, anh thấy đầu óc đã làm việc hết cỡ mà vẫn không tìm thấy bóng dáng vị khách đó đâu.

Sai ở chỗ nào nhỉ?

Muốn hiểu quái vật, đầu tiên phải trở thành quái vật. Mang suy nghĩ đó, La Phi cầm chiếc tẩu thuốc ở bàn lên.

Chất liệu gỗ photinia, phần miệng rất tinh tế, phần tẩu trơn bóng, vừa nhìn đã biết ngay là vật tinh xảo. La Phi mân mê trong tay một lúc, rồi lấy từ trong túi ra một vật.

Đó là một vật có hình dạng như chiếc bánh được ép từ lá cây khô màu hơi vàng. La Phi đưa hai ngón tay khẽ lấy ra mấy chiếc lá khô rồi cho vào tẩu. Anh ngậm chiếc tẩu lên miệng, tay còn lại lật tìm trên bàn trà một lúc và nhanh chóng tìm thấy chiếc bật lửa. Anh bật bật lửa, đưa ngọn lửa đến gần tẩu thuốc, đồng thời khẽ hít một cái bằng miệng.

Khi làn khói đi vào họng, La Phi bất chợt tưởng tượng: nếu như Trần Gia Hâm biết được rằng mình dùng thuốc phiện trong nhà Lục Phong Bình thì cậu ấy sẽ ngạc nhiên thế nào nhỉ?

Suy nghĩ một lúc, La Phi mở miệng cười. Anh biết tác dụng của nhựa thuốc phiện, loại nhựa cây này có thể trực tiếp ảnh hưởng đến trung khu thần kinh của con người, khiến cho người sử dụng thấy phấn khích, thậm chí cười ngốc nghếch, nghiêm trọng hơn còn có thể có các loại ảo giác kỳ quặc.

La Phi thử một lúc, cảm thấy hiệu quả không mấy rõ rệt, thế là anh rít mạnh liền mấy cái. Đã có nhiều khói đi vào phổi hơn rồi dần dần lan vào hệ thống tuần hoàn của máu và cuối cùng lên não, kích thích trung khu thần kinh của La Phi.

Mắt của La Phi trở nên mơ màng, khi anh đưa mắt lên nhìn bốn xung quanh lần nữa, anh nhận ra căn phòng đã có một số thay đổi nhỏ.

Anh nhìn thấy bóng dáng của một người, nhưng không phải là một bóng hình cụ thể, mà chỉ là các dấu vết tồn tại. Một bông hoa trang trí trên bàn ăn, một chiếc đệm tựa màu đỏ ở lưng ghế, nửa chiếc khăn sa quấn trên tay của cánh tủ lạnh, và cả lọ nước rửa tay nhỏ ở bên bồn rửa trong bếp… Từng li, từng tí đó tập trung lại với nhau, khiến anh cảm thấy rất rõ: trong căn phòng này có lẽ còn có một người phụ nữ!

Đúng vậy, vị khách đó hoàn toàn không phải từ bên ngoài vào, mà là luôn ở trong căn nhà này!

Tác dụng của nhựa thuốc phiện đã làm cho đầu óc La Phi hoạt động hết cỡ, khiến tư duy của anh mạnh đến mức có thể sắp xếp lại thời gian và không gian. Ánh mắt của anh nhìn một cách tham lam, không bỏ qua một chi tiết có thể truyền đạt thông tin nào. Cuối cùng, mắt của anh dừng lại ở cửa ra vào, ở trong cửa có một đôi giày của nữ giới, trên chiếc giá áo cách đó không xa còn treo một chiếc áo khoác màu đỏ.

Ánh mắt của La Phi có phần hoảng hốt, anh ra sức lắc đầu, định làm cho mình tỉnh lại. Đúng lúc đó, bỗng nhiên một người phụ nữ xuất hiện. Người đó khom người, một tay bám vào khung cửa, một tay tháo chiếc giày ở chân. Nhìn thì có vẻ người đó vừa mới từ bên ngoài về, trên chiếc áo khoác màu đỏ còn dính cả bụi đường.

“Chị là ai?” La Phi hỏi bằng giọng khàn khàn.

Người phụ nữ ngấng đầu lên, nhưng khuôn mặt người ấy rất mờ.

Nhất định phải nhìn cho rõ mặt của người ấy! La Phi thầm kêu lên trong lòng như vậy. Bàn tay của anh quờ quạng trên bàn một lúc, cuối cùng chạm vào một cốc nước, chiếc cốc rất nặng, có lẽ bên trong đựng đầy nước.

La Phi cầm chiếc cốc lên, dốc hết nước xuống đầu. Anh tưởng rằng làm như vậy thì có thể lấy lại sự tỉnh táo, có thể nhìn rõ mặt của người phụ nữ kia. Tuy nhiên, sự việc lại không như mong muốn. Sau khi mắt của anh đã có thể nhìn rõ hơn thì người phụ nữ kia đã hoàn toàn biến mất.

La Phi ủ rũ tựa người vào ghế, đưa tay khẽ bóp lên chiếc trán đang căng ra. Anh biết mình đã dùng hết sức lực, nhưng cuối cùng vẫn thiếu mất một mảng quan trọng.

3

18 giờ 39 phút chiều tối ngày 2 tháng 10. Tại nhà hàng Tụ Hương Các.

La Phi vội vã đẩy cửa phòng VIP 204. Anh biết là mình đã đến muộn, mặc dù quá thời gian hẹn 6 giờ rưỡi chưa lâu, nhưng từ trước đến nay anh luôn là người rất đúng giờ, vì vậy dù muộn mấy phút cũng cảm thấy không thể tha thứ được.

Vừa bước vào thì đã nghe thấy tiếng của Lương Âm vang lên: “Anh Phi, sao bây giờ anh mới đến? Chỉ còn chờ một mình anh nữa thôi đấy!”

“Xin lỗi, xin lỗi.” La Phi luôn miệng nói xin lỗi, “Trong đội có chút việc nên không đi ngay được.”

“Được rồi, được rồi. Hôm nay là ngày nghỉ, không nói chuyện công việc.” Lương Âm khoát tay, “Mau vào chỗ đi!”

La Phi tìm đến chỗ chiếc ghế trống duy nhất và ngồi xuống. Quanh bàn, ngoài Lương Âm, Trương Vũ, Trần Gia Hâm còn có một chàng trai trẻ đeo kính, trông rất nho nhã, lịch sự.

La Phi biết chàng thanh niên ấy là bạn trai của Lương Âm nhân dịp nghỉ lễ quốc khánh đến thăm người yêu, tiện thể mời mọi người ăn cơm. Nhưng vì đây là lần đầu gặp mặt nên anh vẫn đưa tay ra, cười hì hì và nói: “Lương Âm, cô mau giới thiệu về người này đi chứ!”

“Đây là bạn trai của tôi, Chu Khải. Đây là đội trưởng La Phi nổi tiếng.” Lương Âm giới thiệu một cách nghiêm túc xong, nhí nhảnh đập vào vai chàng thanh niên, nói: “Anh Khải, sao không chào anh Phi đi?”

Chu Khải nghe lời, ngoan ngoãn nói: “Chào anh Phi.”

“Chào cậu.” La Phi chủ động đứng dậy bắt tay Chu Khải, đồng thời nói đùa: “Cậu là nhân tài của lớp cao học Đại học Thanh Hoa, sao lại để bị cái cô nhóc này bắt nạt thế?”

Chu Khải chỉ cười, xem ra cậu có vẻ bẽn lẽn, không giỏi đối đáp. Cậu vừa ngồi xuống, Lương Âm bèn huých cùi tay vào sườn cậu, giục: “Mau bảo phục vụ mang đồ ăn lên đi!”

“Ừ”, Chu Khải vội đứng lên, đi ra ngoài gọi phục vụ.

Lương Âm nhìn theo cậu, rồi xua tay nói: “Xem kìa, cứ ở trong trường suốt nên đến cả phép tắc mời khách cũng không biết.” Miệng cô thốt ra những lời như trách móc, nhưng ánh mắt thì ngược lại, chứa đầy sự ngọt ngào, hài lòng.

La Phi nhìn thấy Lương Âm rạng rỡ như vậy, về khí chất đúng là thay đổi rất nhiều so với trước đây. Anh nhớ đến chuyện Dương Hưng Xuân từng nói tâm trạng của Lương Âm rất nặng nề, lúc đó La Phi không nhìn thấy. Bây giờ có sự so sánh thì mới thấy rằng khả năng quan sát của Dương Hưng Xuân đúng là rất hiếm.

La Phi lại nghĩ: có lẽ vì là người có tâm tư nên mới càng dễ cảm thông chăng?

Một lát sau, Chu Khai quay lại phòng VIP, phục vụ cũng mang đồ ăn lên ngay sau đó. Lương Âm lại gọi một thùng bia rồi đi rót một vòng cho mọi người. Chu Khải cầm cốc lên đi mời mọi người, nói mấy câu đại loại như: lần đầu gặp mặt, cảm ơn mọi người lúc thường đã quan tâm đến Lương Âm. Mọi người cũng liên tiếp nâng cốc chúc phúc rồi sau đó cùng uống cạn.

Tiếp sau đó là vừa ăn vừa nói chuyện. Chu Khải không nói nhiều, cứ theo Lương Âm nâng cốc chúc mọi người, không khí rất vui vẻ, hòa hợp.

Sau ba tuần bia, Chu Khải bỗng nhiên chủ động đứng dậy, tay nâng một cốc bia, nói: “Hôm nay, lần đầu gặp mặt mọi người, tôi rất vui. Những người có mặt ở đây đều là thầy tốt bạn hiền của Lương Âm, tôi xin được chúc mọi người một cốc.” Nói xong, uống hết cốc bia trong tay.

Lương Âm khẽ kéo cậu, rồi nói khẽ: “Này, từ từ thôi chứ.”

Chu Khải đáp lại: “Anh không sao.” Nói rồi cậu đặt chiếc cốc trống không xuống bàn và nói tiếp: “Hôm nay, nhân tiện đây xin mọi người làm chứng.”

Mọi người thấy vẻ nghiêm túc của cậu thì đều ngạc nhiên và đặt hết cốc, đũa trong tay xuống, lặng lẽ chờ đợi câu tiếp theo.

Chu Khải lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi ra, quay lại mặt đối mặt với Lương Âm. Thế rồi bất ngờ cậu quỳ một gối xuống đất, đồng thời nói: “Lương Âm, hãy lấy anh nhé!”

Lương Âm không chuẩn bị trước nên há hốc miệng ngạc nhiên.

Chu Khải mở chiếc hộp nhỏ rồi nâng hai tay lên trước Lương Âm, trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương vàng trắng, viên kim cương tuy không to, nhưng rất sáng.

Trương Vũ là người có phản ứng đầu tiên, anh vỗ tay reo lên: “Tuyệt!” La Phi cũng cười và vỗ tay theo. Tiếp đó, Trần Gia Hâm cũng vỗ tay, nhưng vẻ mặt hơi có chút ghen tị.

Sau khi trấn tĩnh lại, Lương Âm cũng rất vui. Nhưng con gái những lúc như vậy thường hay điệu bộ, thế nên cô vênh mặt, hỏi: “Anh muốn em lấy anh thì phải có một lý do chứ?”

Chu Khải nói to: “Anh yêu em!” Khí thế như người tuyên thệ nhậm chức đó khác hẳn với vẻ bẽn lẽn lúc đầu.

Lương Âm chất vấn: “Yêu em về cái gì?”

Chu Khải lập tức đáp: “Yêu tấm lòng lương thiện của em, yêu tính cách cởi mở, nhiệt tình của em, yêu vẻ đẹp như hoa của em!” Những lời này được nói ra rất lưu loát, có vẻ như nó đã được chuẩn bị từ trước.

Trước những lời khen ngợi chân thành đó, Lương Âm bất giác nhoẻn cười, vẻ vui mừng, xúc động khó mà diễn tả hết. Trương Vũ đứng bên khích lệ: “Nhận lời cậu ấy đi!”

“Sư phụ đã có lời, em xin đồng ý với anh.” Lương Âm cười tủm tỉm, đang định chìa tay ra thì chợt nhớ tới điều gì đó nên nói: “Chờ một chút.”

Chu Khải hỏi với vẻ hơi căng thẳng: “Sao vậy?”

“Chuyện này em cũng phải mời cô ấy làm chứng.”. Lương Âm quay người lật tìm trong chiếc túi đeo, móc chiếc ví tiền rồi mở nó ra và dựng đứng trên bàn.

“Cô mời ai vậy?” Trương Vũ hỏi với giọng nửa đùa. “Bác Mao à?”

Lương Âm giở ví tiền rồi chìa ra, thì ra trong đó có một bức ảnh của một phụ nữ. “Là cô ấy”. Lương Âm mỉm cười, giải thích, giọng nói phần nhiều là vui mừng nhưng xen đôi chút buồn thương.

Người được gọi là cô đó chính là người phụ nữ đã cứu Lương Âm năm xưa, ân nghĩa của người phụ nữ đó chẳng khác gì cha mẹ, đúng là đủ tư cách làm người chứng kiến. Mọi người đều biết chi tiết này nên không ai nói gì nhiều mà lặng lẽ chờ cảnh tượng tình cảm yêu thương giữa Lương Âm và Chu Khải.

Lương Âm chìa bàn tay về phía Chu Khải, Chu Khải cầm chiếc nhẫn kim cương lên đeo vào ngón tay của người yêu. Lương Âm đưa bàn tay đeo nhẫn đến trước mặt, ngắm nghía một hồi rồi nũng nịu nói: “Em thế này mà xinh đẹp như hoa ư? Anh chưa nhìn thấy hồi em để bím tóc dài đâu nhỉ?”

Chu Khải đứng dậy, mỉm cười, nói: “Vậy thì sau này em hãy để tóc dài cho anh ngắm nhé!”

Lương Âm nhận lời: “Được.”

La Phi ngồi đối diện với Lương Âm, nhìn vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc của cô, trong lòng anh cũng thấy rất vui, đồng thời cũng cảm thấy rất thiện cảm với người phụ nữ đã làm thay đổi số phận của cô nên anh chỉ vào chiếc ví hỏi Lương Âm: “Có thể cho tôi xem tấm ảnh kia một chút được không?”

Lương Âm đưa chiếc ví cho La Phi, anh ngắm nghía bức ảnh một hồi. Đó là ảnh của một phụ nữ trung niên, mặt tròn, hơi béo, mặt mũi hiền từ nhưng vẫn toát lên vẻ cương nghị.

La Phi chưa từng gặp người phụ nữ đó bao giờ, song không hiểu tại sao, nhìn bức ảnh đó xong anh lại có cảm giác đã từng quen biết. Anh rất muốn tìm ra căn nguyên của cảm giác đó, nên cầm tấm ảnh ra xem kỹ một hồi. Thế rồi, anh chợt nhận ra điều gì đó và khẽ thốt lên: “Ôi.”

Có hai hình ảnh chồng lên nhau trong đầu anh, cuối cùng hòa thành một hình ghép hoàn chỉnh!

“Sao thế?” Lương Âm thấy vẻ khác thường của La Phi, bèn lên tiếng hỏi. Những người khác cũng lần lượt quay lại nhìn anh.

“Không có gì.” La Phi trả lại tấm ảnh và chiếc ví cho Lương Âm rồi tiện miệng đưa ra một lý do, “Người này rất giống với một bạn học của tôi.”

Lương Âm mỉm cười, nói: “Không thể là cùng một người được. Đây là bức ảnh từ mười mấy năm trước, tuổi của người ấy lớn hơn anh.”

“Đúng thế.” Lả Phi nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, rồi làm ra vẻ như không có gì.

Bữa tiệc tiếp tục. Có chủ đề cầu hôn thành công nên mọi người lại nâng cốc chúc mừng. Chu Khải đang trong lúc rất vui nên đã không từ chối, uống cạn mọi cốc bia chúc mừng. Tửu lượng của cậu cũng khá nên cũng cầm cự được, có điều bia chiếm dung lượng hơi nhiều trong bụng do vậy chốc chốc lại phải chạy vào nhà vệ sinh giảm bớt áp lực.

Giải quyết nỗi buồn xong thấy dễ chịu hẳn, khi ra tới chỗ bồn rửa tay thì Chu Khải gặp La Phi, cậu bèn lên tiếng chào: “Anh Phi.”

Không phải La Phi vào đó đi vệ sinh, anh nói với Chu Khải: “Tôi có chuyện này muốn hỏi cậu, không biết có tiện không?”

“Được ạ.”

La Phi nói: “Vậy, cậu đi theo tôi.” Nói xong, anh quay người ra khỏi nhà vệ sinh nam. Chu Khải đi theo anh, hai người bước tới chỗ rẽ ở cầu thang. Vị trí này khá kín đáo, nếu như Lương Âm và những người khác từ trong nhà vệ sinh ra sẽ không thể nhìn thấy họ ngay.

“Chuyện gì ạ?” Chu Khải nhìn vẻ bí hiểm của La Phi, trong lòng không khỏi thấy thấp thỏm.

“Cậu đừng căng thẳng.” La Phi mỉm cười, sau đó đi thẳng vào vấn đề chính, “Hồi học trung học, có lần cậu và Lương Âm đã ăn ở quán bên đường và gặp Lục Phong Bình, sau đó hắn đã đổ chai bia vào quần của cậu. Có chuyện đó không?”

“Sao anh lại biết?” vẻ mặt của Chu Khải có phần bối rối, “Lương Âm kể với anh à?”

“Tôi không có ý chế nhạo cậu.” La Phi tỏ ra rất thành thực, “Tôi chỉ muốn hỏi cậu, cậu có biết tại sao Lục Phong Bình lại làm như vậy không?”

“Sao thế?” Chu Khải tránh ánh mắt của La Phi, vẻ lúng túng.

La Phi thấy được vẻ bối rối của đối phương, quyết định áp dụng phương thức vu hồi. Thế nên anh đổi chủ đề, hỏi: “Vừa rồi cậu gọi tôi là gì nhỉ?”

Chu Khải đáp: “Anh Phi.”

“Rất tốt.” La Phi nhìn đối phương, “Tôi hy vọng không chỉ ngoài miệng cậu gọi như vậy, mà trong lòng cậu cũng thực sự coi tôi là anh. Được không?”

Chu Khải gật đầu.

“Vậy, cậu hãy nói thật với tôi”, La Phi ngừng một chút rồi nhấn mạnh, “Tôi biết chuyện đó là chuyện bí mật, nhưng cậu không giấu được tôi đâu.”

Chu Khải ngẩng lên nhìn La Phi, định nói rồi lại thôi.

La Phi đoán được sự do dự của đối phương nên chủ động hứa: “Tôi sẽ không nói với Lương Âm đâu.”

“Thực ra hôm đó…”, Chu Khải chần chừ một chút, cuối cùng cũng nói ra sự thật, “Hôm đó tôi sợ quá nên vãi tiểu ra. Những người khác đều không biết, nhưng Lục Phong Bình đã nhìn thấy.”

“Ồ”, La Phi đã rõ, “nên Lục Phong Bình đã đổ bia lên người cậu, thực ra là giúp cậu giấu kín chuyện đó?” Bị đổ bia ướt hết cả người tuy là chuyện đáng xấu hổ, nhưng so với chuyện sợ vãi tiểu ra quần thì nỗi xấu hổ đó chẳng thấm gì.

“Có lẽ là như vậy.” Chu Khải xấu hổ cúi đầu, “Chuyện đó thật mất mặt, tôi không phải là một người đàn ông dũng cảm.”

“Chẳng có gì là mất mặt cả,” La Phi đặt một tay lên vai Chu Khải, “dũng cảm tất nhiên là một phẩm chất tốt, nhưng tôi cảm thấy thành thật mới quan trọng hơn. Và việc nói ra sự thật bản thân nó cũng cần đến dũng khí rất lớn.”

“Cảm ơn anh đã hiểu.” Chu Khải ngẩng đầu lên, gọi một tiếng rất chân thành: “Anh Phi”.

“Cậu là một chàng trai tốt. Sau này hãy chăm sóc tốt cho Lương Âm.” La Phi kéo tay Chu Khải, cười nói: “Đi thôi, chúng ta còn phải uống thêm mấy cốc nữa.”

4

16 giờ 21 phút chiều ngày 18 tháng 10. Tại khu nghĩa trang thành phố nọ của tỉnh Chiết Giang.

Trên tấm bia bằng gạch men có in di ảnh của người quá cố, đó là một phụ nữ trung niên mặt tròn. Một người đàn ông đứng im rất lâu trước mộ. Sau cùng, người ấy lấy ra một điếu thuốc cuộn, cho lên môi và châm lửa. Rít mấy hơi xong, cảm giác quen thuộc đó bắt đầu xuất hiện.

Người phụ nữ bước khỏi tấm bia, mặt tươi cười như đang đứng trước mặt. Khóe mắt của người đàn ông dần dần nhòa đi, anh ta khẽ gọi một tiếng: “Mẹ ơi!”

Người phụ nữ mỉm cười, hỏi: “Cô ấy vẫn khỏe chứ?”

“Vâng. Cô ấy rất hạnh phúc.”

“Mẹ biết là con có thể chăm sóc tốt cho cô ấy.” Người phụ nữ tỏ ra rất vui, “Nếu cô ấy ổn, thì việc mà mẹ đã làm rất đáng.”

Người đàn ông cũng cười và hỏi lại: “Thế còn mẹ, mẹ vẫn ổn chứ?” Vừa nói, anh ta vừa bước về trước một bước, định kéo tay của đối phương. Nhưng người phụ nữ đã hóa thành đám khói, bay theo làn gió.

Sống mũi của người đàn ông cay cay, anh ta lấy ra điếu thuốc thứ hai, đang định châm lửa thì đột nhiên có người từ phía sau đưa tay đặt lên vai anh.

“Tưởng nhớ một người, nhất định phải dùng ma túy để mê hoặc mình sao?” Người đó hỏi bằng giọng trầm trầm.

Người đàn ông quay lại, sau khi nhìn rõ người đến thì hỏi bằng giọng nửa cười nửa không: “Là anh?”

“Là tôi.” Người vừa đến chính là La Phi.

“Anh đến bắt tôi à?”

“Nếu tôi muốn bắt anh thì đã ra tay từ lâu rồi.” La Phi đáp bình thản, và chắc chắn.

“Không muốn bắt tôi?” Mượn hơi của thuốc phiện, người đàn ông khẽ nhếch mép châm biếm, “Không lẽ anh muốn nói chuyện với tôi?”

“Đúng vậy. Tôi muốn nói chuyện với anh.” La Phi đáp với vẻ mặt nghiêm túc, anh đưa tay chỉ về phía bên phải, ở đó có một chiếc ghế dài dành cho những người đi tảo mộ ngồi nghỉ, “Chúng ta đến đằng kia nhé?”

Người đàn ông gật đầu, đáp: “Thôi được.” Nói xong thì đi trước về phía chiếc ghế. Sau khi ngồi xuống, anh ta lại đưa tẩu thuốc lên môi và bật máy lửa. La Phi đi theo, đưa tay giành lấy điếu thuốc, ném xuống đất và lấy chân gí lên trên.

Người đàn ông ngây người nhìn La Phi, rồi lại nhìn điếu thuốc trên đất cho đến lúc nó bị gí nát. Anh ta ủ rũ ngồi dựa vào chiếc ghế, ngửa cổ thở dài.

La Phi ngồi xuống bên cạnh người ấy, nghiêng mặt hỏi: “Tôi nên gọi anh là gì? Lục Phong Bình hay Phó Dật Thông?”

Người đàn ông trợn mắt nhìn La Phi: “Anh biết rồi sao còn hỏi?”

Đúng vậy, một khi La Phi có thể tìm đến được đây thì chứng tỏ anh đã biết rất nhiều chuyện.

Khâu đột phá chính là sự kiện vật đối trọng rơi ở bên sông.

Lúc đó, Lương Âm đi đến chỗ tháp cẩu theo sự gợi ý của khẩu hiệu ở công trường và trong lúc gay cấn, Lục Phong Bình sắp trốn thoát, Lương Âm đã chạy lên đài điều khiển đánh nhau với người mặc áo đen bí hiểm ở đó. Cô giơ chân đá vừa trúng chiếc cần điều khiển. Sau khi bị mất điều khiển, tay của cần cẩu quay nhanh dẫn đến vật đối trọng ở đoạn cuối bị rơi và đè vào trúng Lục Phong Bình đang ở trên mặt đất, khiến cho kế hoạch chạy trốn của anh ta bị tan tành.

Đó là nguyên nhân và kết quả trước sau bề ngoài của sự kiện đó và Lương Âm gọi đó là “ý trời”.

Nhưng La Phi lại là người không tin vào ý trời, anh tin là chuyện đó do con người tạo ra.

Khẩu hiệu gợi lại ký ức của Lương Âm, rồi bàn chân đạp tình cờ trong lúc vật lộn và vật đối trọng rơi rất chính xác, cả ba sự việc này là quá tình cờ. Nếu chỉ có một trong ba việc tình cờ đó thì La Phi còn có thể chấp nhận được, nhưng lại là ba sự việc tình cờ cùng xảy ra thì không còn gọi là tình cờ nữa, chắc chắn trong đó ẩn chứa một logic bí mật nào đó.

Hoặc là tất cả những chuyện đó đều xuất phát từ sự tính toán kỹ càng của Lục Phong Bình.

Lương Âm từng bị Lục Phong Bình thôi miên, vì vậy anh ta biết rõ tâm huyệt của cô. Anh ta đã phục chế lại khẩu hiệu đó trong ký ức của cô, từ đó mới khiến cho Lương Âm đi về phía cần cẩu tháp. Như vậy, logic này đã được thành lập.

Lương Âm rõ ràng không thể nào so sánh được với thân thủ của người mặc áo đen kia, vì vậy người đó hoàn toàn có thể kiểm soát được tình hình trong lúc vật lộn. Anh ta đã sớm thiết kế ra trình tự khiến cho tay cần cẩu mất điều khiển và chỉ chờ một thời cơ thích hợp. Vì vậy, cú đạp đó của Lương Âm không phải là mâu chốt, mấu chốt chính là người mặc áo đen đó nắm bắt được khi nào thì cô sẽ tung ra cú đá đó. Cú đá tung ra, vật đối trọng sẽ rơi xuống theo như kế hoạch. Logic này cũng được thành lập.

Điều khiển người ta thấy thắc mắc hơn cả là: tảng đá đối trọng đó làm thế nào để đè lên nạn nhân một cách chính xác nhất?

Nạn nhân đó bị đè nát, phải thông qua dấu vân tay và quần áo để xác định thân phận của người đó.

Dấu vân tay của nạn nhân hoàn toàn trùng khớp với dấu vân tay được lưu lại của Lục Phong Bình khi bị bắt. Nhưng xem xét đến việc Lục Phong Bình có một kẻ tiếp tay lợi hại, thì không thể loại trừ khả năng tài liệu về dấu vân tay ở trại tạm giam đã được thay thế.

Còn bộ quần áo còn sót lại thì lại liên quan đến một điểm nghi vấn lớn khác: tại sao trước lúc xuất phát Lục Phong Bình lại đòi thay quần áo?

Nếu nạn nhân không phải là Lục Phong Bình mà là một người thế thân khác thì điểm nghi vấn này có thể chuyển thành một suy đoán hợp lý: Lục Phong Bình sớm đã có một kế hoạch kim thiền thoát xác hoàn mỹ, nhưng cho dù thế nào thì anh ta cũng không thể nào dự đoán được số áo tù phải mặc sau khi bị bắt. Vì vậy, trước khi xuất phát thay quần áo đã chuẩn bị sẵn thì mới có thể làm lẫn lộn thân phận thật sự của nạn nhân.

Hồ Phán Phán nói rằng tận mắt nhìn thấy tảng đá đối trọng đè trúng Lục Phong Bình, xem xét đến yếu tố lúc đó là ban đêm, giữa chỗ vật đối trọng rơi và chiếc lồng sắt có một khoảng cách, việc Lục Phong Bình lợi dụng địa hình trên đường bỏ chạy để tạo ra một cách che mắt cũng không phải là chuyện khó. Ví dụ như để cho người thế thân nấp sẵn sau một đống đất, rồi chờ đến khi Lục Phong Bình băng qua đống đất thì thực hiện việc thay người.

Nhưng vẫn còn một điểm khó giải thích: vật đối trọng rơi từ độ cao mấy chục mét xuống, cho dù là đã tính toán rất kỹ càng thì liệu có thể đè trúng mục tiêu là một người trên mặt đất được không?

La Phi giả thiết mình là người trong cuộc, nếu đã xây dựng được một kế hoạch tỉ mỉ như vậy, thì chắc chắn sẽ không bao giờ cho phép xảy ra nhân tố không xác định lớn như vậy ở chi tiết then chốt vật đối trong rơi xuống, nhất định phải 100% đè nát người thế thân kia.

Nhưng làm thế nào để đạt được 100%? Dựa vào việc nhắm chính xác từ trên cao hay là định vị trên mặt đất? Những điều đó đều không đáng tin, La Phi không thể chấp nhận phương án đó được.

Lúc đó, La Phi chợt nhớ đến sợi dây thừng kia.

Lương Âm từng nói là khi vật đối trọng rơi, Lương Âm nhìn thấy sợi dây thừng bị đứt cũng bay theo. Điều này đã đưa ra cho La Phi một sự gợi ý rất tuyệt:

Muốn để cho tảng đá đối trọng đó đè trúng người thế thân thì biện pháp duy nhất là để cho người thế thân rơi cùng với tảng đá.

Tác dụng của sợi dây thừng là trói người thế thân ở phía dưới tảng đá đối trọng từ trước, sợi dây thừng ấy sẽ được buộc giống như dây thắt an toàn trên xe. Khi vật đối trọng được thả lỏng, người thế thân nhấn vào nút được thắt, sợi dây thừng sẽ tự động bung ra và rời khỏi tảng đá đối trọng, còn người thế thân sẽ bị tảng đá đối trọng kia đè chặt cho tới lúc tiếp xúc với mặt đất và tan thành mây khói.

Thế là La Phi thử tìm kiếm sợi dây thừng, nhưng tìm khắp công trường mà vẫn không như ý. Điều đó càng làm cho anh chắc chắn với phán đoán của mình. Thứ mà Lương Âm nhìn thấy không phải là sợi sây thừng thông thường mà là một chi tiết trong kế hoạch của đối thủ. Vì thế, kẻ đó đã mang sợi dây đi, vì trên sợi dây thừng ấy lưu giữ manh mối phá giải kế hoạch kia.

Đến đây thì ba sự việc tình cờ kia đã có thể được gắn kết lại với nhau bằng một logic nội tại.

Tuy nhiên, một điểm nghi vấn khác lại xuất hiện.

Nếu nói rằng người thế thân rơi cùng với tảng đá đối trọng, vậy làm thế nào giải thích cho những lời làm chứng của Hồ Phán Phán?

Cô gái đó đã nói rất rõ ràng: cô tận mắt nhìn thầy tảng đá đó đè trúng một người đàn ông đang chạy trên mặt đất. Cảnh tượng đó không thể nào dùng biện pháp che mắt để giải thích được.

Nếu trí nhớ của cô gái không thể nào là giả tạo thì chỉ còn một cách giải thích: Hồ Phán Phán đang nói dối.

Điều này nghe ra không phải là một giải thích hợp lý, lúc đầu đúng là La Phi cũng không nghĩ đến chuyện này, mãi cho đến khi anh nhìn thấy nụ cười của Hoàng Bình. Lúc đó, trong phòng bệnh, hai mẹ con Hoàng Bình bàn chuyện về nhà, Hoàng Bình đã nở nụ cười từ đáy lòng, nụ cười đó vô cùng nhẹ nhõm và chứa đầy hy vọng vào tương lai.

Nhưng họ muốn trở về ngôi nhà vừa mới mất đi người đàn ông trụ cột trong gia đình. Tương lai mà họ sắp đối diện có lẽ là rất khó khăn và hoang mang. Trong tình hình ấy thì nỗi buồn sau tai họa mới là trạng thái tinh thần bình thường.

Nhưng, không hề thấy một chút biểu hiện của trạng thái tinh thần ấy trên khuôn mặt của hai mẹ con.

Chính là từ giây phút ấy, La Phi bắt đầu xem xét lại gia đình này, đặc biệt là quan hệ giữa Hồ Đại Dũng và hai mẹ con.

Theo như lý luận di truyền học: nếu Hồ Đại Dũng và Hoàng Bình đều là mắt một mí, thì con gái Hồ Phán Phán của họ không thể nào là người có mắt hai mí được. Lương Âm đã từng vì thế mà phán đoán rằng mắt hai mí của Hồ Phán Phán là do phẫu thuật mà ra, nhưng La Phi thì lại có một suy đoán khác. Sau đó, anh dò hỏi Tiêu Tập Phong về cảnh tượng hai mẹ con gặp nhau, và sự thật là chứng minh hai người đó không hề quan tâm đến việc sống chết của Hồ Đại Dũng.

Cuốn trắc nghiệm trạng thái tinh thần thu được ở hiện trường Hồ Đại Dũng tử vong cũng là một manh mối đáng lưu tâm. Xét về thời gian, thời điểm hoàn thành trắc nghiệm là vào ngày 2 tháng 3 năm nay, tức là khoảng nửa tháng sau khi Hồ Phán Phán mất tích. Đơn vị thực hiện trắc nghiệm là trung tâm kiểm soát bệnh sức khỏe tâm thần của một huyện trực thuộc thành phố Long Châu. Đến ngày 12 tháng 3, Hoàng Bình nhận được tin nhắn báo bình an của Hồ Phán Phán và đến đồn Nam Thành để đề nghị xóa bỏ vụ án. Vì chuyện này, Hồ Đại Dũng đã tấn công bằng bạo lực đối với Hoàng Bình, sau đó anh ta được bệnh viện tâm thần Long Châu chẩn đoán là bị tâm thần nhưng chi tiết này khiến La Phi có một sự liên tưởng thú vị. Đầu tiên, Hồ Đại Dũng có kế hoạch giả làm bệnh nhân tâm thần, anh ta đã tới huyện bên cạnh để thăm dò tính khả thi của kế hoạch này. Anh ta đã giả điên giả dại ở đó rồi được đưa đến trung tâm kiểm soát bệnh sức khỏe tâm thần và tiếp nhận trắc nghiệm tại đây. Trong lần trắc nghiệm này, anh ta đã cố ý đưa ra những đáp án khác thường, vì thế mà đã để lộ dấu vết. Kết quả giám định là trạng thái tinh thần bình thường, vì vậy mà anh ta đã bị xử phạt hành chính bằng hình thức tạm giam 5 ngày vì hành vi khiêu khích. Nhưng, trải nghiệm lần này đủ để Hồ Đại Dũng rút ra được những kinh nghiệm cần thiết, để từ đó giả vờ là một bệnh nhân tâm thần thành công trong lần trắc nghiệm thứ hai ờ bệnh viện thành phố.

Nhớ lại thì thấy, hành động bắt giữ Lương Âm sau này của Hồ Đại Dũng có dụng ý hết sức hiểm độc. Anh ta đã diễn rất thành công vai của một bệnh nhân tâm thần trước mặt một nhóm cảnh sát, tiếp đó lại trốn thoát khỏi bệnh viện tâm thần, mưu đồ phục kích tấn công Lục Phong Bình. Có thể tưởng tượng ra, nếu anh ta giết được đối phương thì thân phận một bệnh nhân tâm thần có thể bảo vệ cho anh ta tránh được chế tài của luật pháp.

Một người tâm địa độc ác và lên kế hoạch tinh vi như vậy, nếu như biết rằng đứa con gái kia không phải là con đẻ của mình thì anh ta sẽ phải sống như thế nào nốt phần đời còn lại?

Phân tích từ một góc độ khác, nếu Hồ Đại Dũng nhận định Lục Phong Bình đã bắt cóc con gái mình, thì tại sao anh ta lại nôn nóng muốn giết chết đối phương? Lục Phong Bình chết rồi thì chẳng phải anh ta sẽ mất đi manh mối cuối cùng để tìm ra con gái sao?

Kết hợp với việc phân tích thái độ dửng dưng của Hoàng Bình trong vụ án này, thì có lẽ việc mất tích của Hồ Phán Phán không phải là bị người khác bắt cóc mà là cố ý tránh Hồ Đại Dũng. Vậy thì vai trò của Lục Phong Bình có lẽ chỉ là giúp cho hành động trốn tránh của Hồ Phán Phán mà thôi.

Vì vậy mà Hồ Đại Dũng căm hận Lục Phong Bình đến tận xương cốt.

Vì vậy mà Hoàng Bình không muốn cảnh sát xen vào để điều tra.

Vì vậy mà Lục Phong Bình không chịu nói ra sự thật.

Vì vậy mà Hồ Phán Phán đã dùng lời nói dối để giúp cho Lục Phong Bình.

… …

Thuận theo logic trên, nhiều sự việc đã được giải thích thông suốt.

Và, một điểm mà La Phi chắc chắn nhất đó là Lục Phong Bình không bị đè nát dưới vật đối trọng đó, anh ta đã chạy thoát thành công nhờ sự giúp đỡ của người mặc áo đen và Hồ Phán Phán.

Người mặc áo đen đó rút cục là ai? Trong một thời gian, điều này trở thành câu hỏi mà La Phi quan tâm nhất.

Hồ Đại Dũng rất có thể đã bị người này giết chết, về điểm này La Phi có cùng quan điểm với Lương Âm. Hơn nữa, hung thủ đã cố ý để lại bản hỏi đáp giám định tâm thần ở lại hiện trường, rất rõ ràng là muốn đưa ra một ám thị cho phía cảnh sát.

Người thân thủ bất phàm bí hiểm tại sao lại muốn giúp Lục Phong Bình? Lẽ nào người đó thực sự là một con rối bị điều khiển bởi thuật thôi miên?

Để giải đáp cho những câu hỏi này, La Phi đã đến nơi ở của Lục Phong Bình. Anh muốn tìm manh mối có liên quan đến “vị khách quý”. Dưới tác động của thuốc phiện, đúng là anh đã có những phát hiện, có điều những phát hiện đó không có liên quan gì đến người mặc áo đen.

La Phi cảm nhận thấy có sự tồn tại của một người phụ nữ. Đó là một hình tượng hoàn toàn lạ lẫm, vì vậy mà anh không nhìn rõ mặt của người phụ nữ đó. Mãi cho tới hai tuần sau, khi anh nhìn thấy tấm ảnh trong chiếc ví của Lương Âm, khí chất của người phụ nữ trong tấm ảnh khiến La Phi liên tưởng đến ảo giác mà anh cảm thấy khi ở trong nhà của Lục Phong Bình.

Cục diện đến đây bỗng nhiên trở nên rõ ràng.

Đặng Yến, một cái tên bình thường, thuộc về một người phụ nữ bình thường, thế mà 11 năm trước người phụ nữ ấy đã làm một việc hoàn toàn không bình thường, bà đã dùng tính mạng của mình để cứu một cô gái vừa bước vào tuổi thiếu niên.

La Phi tra tư liệu về Đặng Yến thì biết bà có một người con trai tên là Phó Dật Thông. La Phi vừa nhìn đã nhận ra ảnh của Phó Dật Thông chính là nhà thôi miên lấy tên là Lục Phong Bình.

Một người thích ở khu nhà cũ, nếu như không phải do những khó khăn về kinh tế thì chắc chắn phải là vì người ấy không muốn từ bỏ thứ gì đó.

Ngôi nhà mà Phó Dật Thông thuê rất giống với ngôi nhà cũ ở quê, bày biện trong nhà cũng giống hệt như vậy. Áo khoác và giày của Đặng Yến bày ở gần cửa, như thể nữ chủ nhân ấy có thể trở về bất cứ lúc nào.

Buổi sáng hàng ngày, Phó Dật Thông nhốt mình trong nhà, rồi nhờ sự giúp sức của thuốc phiện, anh ta cho rằng sẽ xuyên không đoàn tụ với mẹ mình.

Biết được thân phận thực sự của nhà thôi miên, La Phi cũng biết khởi nguồn vương vấn giữa người đó và Lương Âm, đồng thời anh biết nên đến nơi nào thì có thể tìm được đối phương.

Ngày 18 tháng 10 là ngày giỗ của Đặng Yến. La Phi đã chờ ở nghĩa trang suốt một ngày, cuối cùng cũng đã chờ được đến lúc Phó Dật Thông xuất hiện. Anh vẫn còn rất nhiều câu hỏi cần đối phương giải đáp.

“Vì vậy nên mới nói, tất cả đều là do anh sắp đặt, anh muốn để cho Lương Âm tận tay “giết chết” tên hung thủ kia, có như vậy mới giúp cô ấy cởi bỏ được nút thắt trong lòng. Đúng không?” La Phi nhìn Phó Dật Thông, hỏi với vẻ nghiêm nghị.

Phó Dật Thông mỉm cười đắc ý một hồi rồi đáp: “Đó là lễ thành niên của cô ấy.”

La Phi “ồ” một tiếng rồi nói: “Tôi vẫn còn rất nhiều việc muốn hỏi anh.”

“Dựa vào đâu tôi phải nói với anh?” Phó Dật Thông ngoẹo đầu nhìn La Phi. Vì chuyện điếu thuốc nên sự bất mãn trong lòng anh ta vẫn chưa hết.

“Anh nói ra thì có thể tôi không cần phải làm phiền Lương Âm nữa.”

Phó Dật Thông lập tức xòe tay ra: “Anh thắng rồi, hỏi đi.”

Đầu tiên La Phi hỏi: “Người tiếp tay cho anh, người mặc áo đen tấn công Lương Âm trên cần cẩu đó là ai?”

Phó Dật Thông đáp: “Tôi cũng không biết.”

“Anh không biết?” La Phi chau mày, vẻ vô cùng nghi vấn.

“Tôi không quen người đó, là anh ta chủ động tìm đến tôi.” Phó Dật Thông giải thích, “Anh ta có việc cần đến tôi, vì vậy mà bằng lòng giúp tôi việc đó.”

“Anh không biết tên của người đó?”

“Không biết, thậm chí tôi còn chưa nhìn thấy mặt của anh ta.”

“Sao? Có thể nói kỹ hơn được không, rút cục chuyện là như thế nào?”

“Đại khái là vào một tháng trước, tôi lên một chiếc taxi giả mạo. Trên xe có người đã làm tôi ngất đi…” Phó Dật Thông đưa mắt nhìn ra xa và đắm chìm trong hồi ức.

5

Sau khi tỉnh dậy, đầu tiên Phó Dật Thông cảm thấy người không thể cử động được. Từ từ nhớ lại, anh ta phát hiện ra mình đang bị trói vào một chiếc ghế. Sợi dây trói chằng chịt, bó chặt lấy anh ta như một chiếc bánh chưng.

Vì trói rất chặt nên đến cả đầu cũng không quay đi quay lại được, do đó anh ta chỉ nhìn thấy một bức tường trắng chắn trước mặt.

May mà miệng không bị nhét giẻ, Phó Dật Thông thử lên tiếng: “Này!”

Một giọng nói khàn khàn vang bên tai: “Tỉnh rồi à? Bây giờ hãy nghe tôi nói đây.”

“Tôi nghe đây.”

Người kia nói: “Tôi có một người bạn, cũng là một nhà thôi miên. Anh ấy đã từng thôi miên rất nhiều người, anh ấy đã đặt tâm miêu cho họ và khống chế họ qua tâm miêu. Phương pháp đặt tâm miêu đó chỉ có một mình anh ấy biết, bây giờ người bạn ấy đã chết.”

Phó Dật Tông đoán ý đồ của đối phương: “Anh muốn tôi phá giải tâm miêu đó?”

“Đúng vậy. Anh là nhà thôi miên tốt nhất mà tôi tìm được.”

“Có người nào lại nhờ người khác giúp đỡ như anh không?” Phó Dật Thông cựa quậy thân hình bị trói, vẻ vô cùng bất bình.

“Đó là vì tôi nghĩ đến sự an toàn của anh.”

“Vì sự an toàn của tôi?”

“Anh và tôi tiếp xúc càng ít thì càng an toàn cho anh.”

“Thôi được.” Phó Dật Thông không muốn tranh cãi với đối phương về những