Chương 9 Lớn lên trong Nhà Trắng
Ông hãy nghĩ về tác động của việc chúc một cậu bé ngủ ngon ở cửa Nhà Trắng trong ánh đèn pha chói lọi và dưới ánh mắt của một nhân viên mật vụ thử xem. Ta sẽ chẳng thể làm gì khác hơn là bắt tay và không cách nào nói chuyện thân thiết hơn
– Margaret Truman.
Khi cô bé Chelsea Clinton 12 tuổi chuyển vào sống trong Nhà Trắng năm 1993, Steve Ford đã gởi một lá thư khuyên cô nên làm thân với các nhân viên mật vụ bởi họ có thể trở thành mối liên kết duy nhất giữa cô với thế giới bên ngoài. Cậu nói cậu đã làm thế khá dễ dàng vì có đông anh chị em chia sẻ kinh nghiệm. Tuy nhiên với Chelsea, do là con một nên việc sống trong Nhà Trắng khó hơn nhiều. Và quả đúng như thế. Cô bé đã phải gánh nỗi hổ thẹn khi chuyện của cha mình bị phanh phui nhưng lại không có bất kỳ anh chị em nào ở bên cạnh để chia sẻ gánh nặng ấy với cô. “Tôi nghĩ tình cảnh cô ấy luôn khó khăn hơn rất nhiều so với các gia đình có hai hay ba anh chị em”. Thế nhưng nhìn lại quãng thời gian Chelsea sống trong Nhà Trắng, Ford nói rằng: “Tôi nghĩ cô ấy đã xoay xở rất tốt”.
Khi có trẻ con đến sống trong Nhà Trắng, các nhân viên luôn muốn bảo vệ chúng. Họ đã nhìn thấy những đứa trẻ khác trưởng thành như thế nào trong tòa nhà này và muốn giúp chúng có một tuổi thơ bình thường nhất có thể. Thế nhưng, cùng với việc chịu thêm trách nhiệm chăm sóc mấy đứa trẻ, các nhân viên thường vẫn thích một đứa bé ồn ào náo động hay một học sinh trung học ham vui ở cạnh mình hơn. Các con của tổng thống có thể đem lại sự ấm áp hồn nhiên cho ngôi nhà và làm cho bầu không khí thường xuyên căng thẳng của tòa hành pháp trở nên nhẹ nhàng hơn.
Quản lý kho Bill Hamilton từng quan sát con cái của nhiều đời tổng thống học cách sống trong cái bong bóng Nhà Trắng. Ông nói những đứa trẻ càng nhỏ tuổi càng dễ tự điều chỉnh để thích nghi với cuộc sống mới tù túng của chúng hơn. Caroline và John John Kennedy hòa nhập khá dễ dàng với cuộc sống trong dinh, chúng còn quá nhỏ khi đến Nhà Trắng nên không thực sự cảm nhận điều khác biệt. Còn với Chelsea Clinton, cũng như Sasha và Malia Obama, thì việc là một đứa trẻ tuổi teen trong Nhà Trắng cũng đồng nghĩa với chuyện phải đối phó với cảm giác lo sợ bị mọi người chú ý của tuổi mới lớn. Theo Hamilton thì những đứa trẻ lớn hơn như các con nhà Ford, Luci và Lynda Johnson, Barbara và Jenna Bush mới cảm thấy khó khăn nhất khi nhận ra rằng chúng phải từ bỏ một mức độ tự do nào đó mà chúng đã quen thuộc, và sẽ không thể có lại sự tự do ấy cho đến khi cha chúng rời nhiệm sở.
“Khi chúng đến tuổi có thể ra ngoài uống bia, chạy nhảy với bạn bè, tham gia tiệc tùng và nhiều thứ khác, ta mới thấy được sự khác biệt lớn”, ông nói.
Các cô con gái của Tổng thống George W. Bush, mà bà nội Barbara Bush của chúng mô tả là “những đứa bé gái hoang dã” khi chúng còn bé, đã quen thuộc với Nhà Trắng từ trước khi cha chúng đắc cử. Chúng đã từng chơi trò trốn tìm lúc ông bà nội chúng sống ở đó, và cũng từng đến Phòng Hoa để học cắm hoa. Trong thời gian cha chúng làm tổng thống, chúng thường tâm sự với Quản lý Nancy Mitchell về những vấn đề của chúng với bạn trai. (Sau này Jenna thừa nhận là mình đã từng “mùi mẫn đôi chút” trên nóc Nhà Trắng). Các nhân viên nói rằng bọn trẻ có những hành động điển hình của các thiếu nữ tuổi mười chín.
Jenna gắn bó với các nhân viên đến mức cô đã nhờ Tổ trưởng Tổ Hoa Nancy Clark trang trí hoa cho tiệc cưới của cô ở Texas.
Tuy nhiên cuộc sống bên trong chiếc bong bóng đặc biệt đó vấn luôn bị một số kiềm chế. “Đó quả là một cuộc sống khốn khổ cho một thanh thiếu niên”, Quản lý Nelson Pierce nói. “Bọn trẻ đúng là rất khó khăn khi bị giam hãm nơi đó, biết rằng chúng chẳng thể làm gì khi lúc nào cũng có người [cơ quan mật vụ] kè kè sau lưng”.
CHẲNG PHẢI TỪ khi gia đình Kennedy ra đi mới có những đứa trẻ như thế đến sống ở Nhà Trắng. Khi gia đình Obama dọn vào, Malia chỉ mười tuổi còn Sasha mới lên bảy. Bây giờ hai cô bé, một mười sáu, một mười ba, đã có sáu năm lớn lên cùng nhiều nhân viên làm phòng, phục vụ và làm bếp trong một ngôi nhà có rạp chiếu phim riêng, sân tennis và sân bóng rổ riêng, hồ bơi riêng. Tuy nhiên, cuộc sống hằng ngày của chúng chỉ có thế. Nó không bao gồm các bữa tiệc tối trang trọng và những bữa tiệc buffet mà chúng thỉnh thoảng được dự, cũng không bao gồm ban nhạc Jonas Brothers như buổi tối ngày cha chúng nhậm chức lần thứ nhất.
Trước khi ra khỏi Nhà Trắng, Barbara và Jenna Bush, đã tốt nghiệp trung học vào năm cha họ đắc cử, dẫn Malia và Sasha đi tham quan một vòng Nhà Trắng và dừng lại ở một vài chỗ như rạp chiếu phim, đường băng bowling và một vài hành lang bí mật. Thích thú trước việc có một cặp chị em nhỏ tuổi hơn thay thế chỗ họ, Barbara và Jenna còn xúi Malia và Sasha thỉnh thoảng trượt xuống thành cầu thang, một lời khuyên khiến cô bé Sasha Obama, vốn sôi nổi hơn chị, vô cùng thích thú.
Giống như vợ chồng Kennedy, vợ chồng Obama muốn các con họ có một cuộc sống bình thường. Nhân viên cắm hoa Bob Scanlan, về hưu năm 2010, nói ông nhìn thấy các tấm nệm hơi bỏ lại trên sàn phòng Solarium sau khi đã được sử dụng qua đêm, một cảnh tượng vẫn thường xảy ra trong các gia đình Mỹ vào những sáng chủ nhật.
Các cô bé chỉ được phép ăn tráng miệng vào cuối tuần, nhưng mỗi khi bà ngoại Marian của chúng phụ trách nấu ăn thì chúng ăn kem và bỏng ngô thoải mái. Bà ấy “thực sự tôn trọng sự riêng tư của gia đình họ. Bà ấy sống phần lớn thời gian trên tầng ba, và lúc tôi ở đó, tôi thấy bà ấy ăn riêng. Mấy đứa con gái ăn với bố mẹ chúng trong không gian riêng của họ ở tầng hai còn bà Robinson ăn trên tầng ba”, Scanlan nói. “Mẹ về đây”, bà Marian thường từ giã họ trước giờ ăn tối rồi quay trở về phòng mình ở trên lầu để con gái bà có thời gian ở cùng chồng con.
“Phòng khách và phòng ngủ của bà luôn có hoa tươi. Bà ấy rất tử tế, rất hòa nhã và luôn cảm kích những gì bà nhận được”. Mỗi khi Scanlan đến phòng bà để thay hoa mới, bà thường nói ông đừng quá bận tâm: “Được rồi, nhưng tôi thấy mấy bình hoa khác vẫn còn rất đẹp mà”.
Bà Michelle Obama yêu cầu các nhân viên cắm hoa ghi lại tên tất cả các bông hoa trưng ở khu nhà riêng của họ để bà và mấy cô con gái có thể học được tên các loại hoa khác nhau. Biết Smile “Smiley” Saint–Aubin, người phục vụ lâu năm mà họ yêu mến đến từ Haiti và nói tiếng Pháp rất giỏi, đệ nhất phu nhân đã yêu cầu ông nói tiếng mẹ đẻ của mình khi dọn thức ăn cho các cô con gái để chúng có thể bắt đầu học hỏi đôi chút về ngôn ngữ đó. (Ông qua đời năm 2009).
Để gia đình Obama có một mùa Giáng Sinh đầu tiên thật đặc biệt ở Nhà Trắng (họ mừng Giáng Sinh ở Hawaii), Scanlan đã làm mấy cây Giáng Sinh bằng gỗ hoàng dương và đặt một cây lên tủ com–mốt phòng Malia, còn cây kia trên mặt lò sưởi phòng Sasha.
Malia đặc biệt rất thích cây Giáng Sinh của mình. Lúc Scanlan vào phòng cô xem lại cây Giáng Sinh, ông nhìn thấy một mẩu giấy viết cho ông đính trên mặt tủ: “Bác cắm hoa, cháu thực sự rất thích cái cây của cháu. Nếu không có gì quá đáng, cháu có thể nhờ bác gắn đèn lên đó được không ạ? Nếu không cũng không sao”. Phía dưới là một hình trái tim. Scanlan đem mảnh giấy xuống dưới Phòng Hoa. “Cô nói thử xem, làm sao tôi có thể không gắn đèn lên cái cây ấy được chứ?” ông cười lớn.
Các nhân viên chăm chút cho các cô bé nhiều hơn bình thường vì biết chúng chịu sự nhòm ngó của nhiều người. Năm 2014, Sasha và Malia bị một nhân viên của Đảng Cộng hòa tấn công trong ngày lễ xá tội gà tây [**] diễn ra hằng năm ở Nhà Trắng. “Hãy ăn mặc để mình xứng đáng được tôn trọng, chứ không phải như trong một quán bar”, Elizabeth Lauten viết như thế trên Facebook cá nhân của bà ta. Cái mà bà Lauten, giám đốc truyền thông của Stephen Fincher, người đại diện cho Đảng Cộng hòa, muốn ám chỉ ở đây là chiếc váy ngắn của các cô gái. Lời bình luận mang tính miệt thị của bà bị cả phe Dân chủ lẫn phe Cộng hòa chỉ trích. Đa số đều đồng ý rằng con cái của tổng thống đương nhiệm phải được hưởng ngoại lệ. Lauten sau đó phải từ chức dưới áp lực của cơn bão truyền thông. Sự kiện này càng khiến cho việc trưởng thành trong Nhà Trắng dưới ánh mắt không ngừng giám sát của mọi người trở nên căng thẳng hơn. Sự chú ý của công chúng đến đời tư cá nhân chỉ ngày càng tăng lên từ khi các mẩu tin liên tục được lặp đi lặp lại và mạng truyền thông xã hội lên ngôi.
[**](Turkey pardon ceremony – một truyền thống từ năm 1800 của các tổng thống Mỹ vào dịp lễ Tạ ơn.)
CAROLINE VÀ JOHN–JOHN Kennedy là những đứa trẻ nhỏ tuổi nhất sống trong Nhà Trắng kể từ sau khi đám nhóc của Tổng thống Theodore Roosevelt quậy phá tan tành nơi này hồi đầu thế kỷ 20. Caroline chỉ mới ba tuổi và em trai cô mới hai tháng khi cha mẹ chúng chuyển vào Nhà Trắng. Jackie Kennedy luôn cố dạy con cho thật ngoan. Bà dạy chúng ký tên vào thư cảm ơn sau mỗi lần được mời đến ăn tiệc tại nhà những đứa trẻ khác (John–John lúc đó vẫn chưa viết thạo). Và sau khi tiệc sinh nhật của chúng kết thúc, bà luôn dẫn chúng xuống bếp để cảm ơn các nhân viên ở đó. Caroline và John–John học được ý nghĩa của chữ “không” khi chỉ mới hai tuổi, Letitia Baldrige nói. Khi được giới thiệu với vợ của Bộ trưởng Quốc phòng Robert McNamara, chúng nhìn thẳng vào mắt bà ấy và nói: “Hân hạnh được biết bác, bác McNamara” (mặc dù cách phát âm của John–John lúc đó giống như “bác McNama” hơn).
“Từ sáng đến tối, chúng cứ liên tục lặp đi lặp lại câu này, không phải chỉ với bạn bè của bố mẹ chúng mà còn cả với các nhân viên quản lý, phục vụ, hầu phòng, cảnh sát, mật vụ, làm vườn và những người làm việc trong nhà bếp và trong phòng để đồ ăn – bất cứ ai mà chúng tình cờ đi ngang qua”, Baldrige nói.
Khác với các đệ nhất phu nhân trước, Jackie Kennedy không cho phép con gọi các nhân viên phục vụ bằng tên cộc lốc. Bà cho như vậy là rất thô lỗ, nhất là khi những người chúng đang nói chuyện đều là những quý ông cao quý, lớn tuổi hơn chúng, và nhiều người đã làm cho Nhà Trắng suốt mấy chục năm. Chúng phải gọi họ là “ông Allen”, Quản lý Mỹ thuật Jim Ketchum nói về Eugene Allen. “Chúng gọi Preston Bruce là ‘ông Bruce’. Mẹ chúng không cho chúng gọi họ bằng cái tên ‘Bruce’ hay ‘Allen’ ngắn ngủn”.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng, khi Jackie không có mặt ở đó, Caroline và John–John đối xử với các nhân viên bằng thái độ suồng sã mà mẹ chúng hẳn sẽ không tán thành. Hồi ức đẹp nhất mà quản lý Nelson Pierce lưu lại trong hai mươi sáu năm làm việc ở Nhà Trắng chỉ đơn giản là đọc truyện cho John–John nghe. “Chiếc máy hát của Phu nhân Kennedy có chút trục trặc nên tôi phải đưa một người bên binh chủng thông tin lên trên lầu để sửa”, ông hồi tưởng. “Nhìn thấy tôi, bé John–John lấy một cuốn sách đem đến chỗ tôi và nói tôi đọc cho nó nghe”.
Pierce làm theo lời cậu bé và ngồi xuống mép ghế sofa, ông nghĩ một cậu bé hiếu động như John–John chắc không thể ngồi lâu nghe ông đọc hết cuốn truyện. “Tôi tưởng thằng bé sẽ đứng cạnh tôi lúc tôi đọc, nhưng không, nó đứng lên rồi lại ngồi xuống và vừa lấy tay đẩy vào ngực tôi nó vừa nói ‘Xích vào! Xích vào!’. Và thế là tôi quàng tay qua người cậu bé và chúng tôi cùng đọc sách. Ngay khi tôi vừa đọc xong cuốn truyện, cậu bé nhảy xuống ghế và cầm cuốn sách đặt lại chỗ cũ”. Với Nelson, khoảng thời gian ở cạnh bọn trẻ là giờ giải lao rất ưa thích của ông và nhắc ông nhớ đến bốn đứa con ông ở nhà.
Một buổi tối, Maud Shaw, cô bảo mẫu của gia đình Kennedy gọi xuống dưới nhà nhờ Pierce lên giúp một tay. Cô đang ở trong Phòng ăn Gia đình ở tầng hai và John–John vẫn chưa ăn xong bữa tối. Caroline thì ăn xong rồi và đang nằm dài dưới đất cố lộn người ra sau nhưng không được. Shaw ngẩng lên nhìn Pierce khi ông bước vào.
“Ông Pierce à, thật là kinh khủng, tôi hết chạy qua phải đến chạy qua trái”.
“Caroline, cháu cố gắng đưa chân thẳng qua khỏi đầu xem nào”, Pierce nói với cô bé.
Cô bé thử làm lại và lần này có tiến bộ hơn.
“Bác Pierce, bác lộn chung với cháu đi”, bé năn nỉ.
Pierce cười phá lên khi nhớ lại chuyện đó. “May là có Maud Shaw giải cứu nên tôi mới không phải chơi trò lộn mèo với Caroline trên sàn phòng ăn!”
Mấy thập niên sau, Bếp trưởng Walter Scheib cho biết các gia nhân nghĩ về gia đình tổng thống như thế nào. “Mặc dù quốc yến là việc ta cần quan tâm nhất, nhưng đúng cái ngày ta đang chuẩn bị tiệc mà nhận được một cuộc gọi từ khu nhà ở nói rằng Chelsea hay một trong hai đứa sinh đôi của nhà Bush muốn ăn yến mạch, việt quất hay một thứ gì đó thì cái món đó đột nhiên sẽ trở thành việc ta ưu tiên cần làm. Đây không phải là vấn đề nấu nướng mà là cho đệ nhất gia đình một chút gì đó bình thường bên trong cái thế giới quái quỷ này”.
Đôi khi, cái mà gia đình tổng thống muốn lại là một thứ gì đó rất tầm thường khiến các đầu bếp tài năng phải bực dọc, nhất là khi trong nhà có trẻ con. John Moeller nhớ đến buổi sáng mà ông và người đầu bếp mới làm bánh kếp cho Chelsea Clinton. Khi người đầu bếp mới lấy chai xi-rô cây thích (maple syrup) thật trong tủ lạnh ra, Moeller nói với ông ta rằng Chelsea thích loại xi-rô cây thích giả mà phần lớn bọn trẻ thích ăn hơn. Người đầu bếp mới cãi lại và khăng khăng nói rằng xi-rô thật vẫn ngon hơn. Cuối cùng, Moeller đành nhượng bộ và kêu người phục vụ đem cái xi-rô cao cấp đó lên lầu. Hai phút sau, chai xi-rô bị trả trở lại kèm theo lời yêu cầu muốn ăn xi-rô giả của con gái tổng thống. Sở thích của đệ nhất gia đình quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.
Các nhân viên trong tư dinh phải là một nơi an toàn để các con tổng thống có thể giãi bày tâm sự. Cô con gái lớn của Tổng thống Johnson, Lynda Bird Johnson Robb, nhớ mình đã tìm thấy sự an ủi nơi các nhân viên trong dinh vào thời điểm cô không thể hoàn toàn tin tưởng vào người ngoài. “Những người làm việc ở đó rất tuyệt vời. Tôi chắc chắn là tất cả những ai từng sống ở đó cũng đều yêu thích họ, và tôi nghĩ chúng tôi rất may mắn được ở cạnh những người muốn giúp chúng tôi chứ không phải cố xin xỏ chúng tôi điều gì. Họ sẽ không phản bội chúng tôi”.
Lynda gặp chồng cô, Charles “Chuck” Robb, khi anh là trợ lý xã hội quân đội ở Nhà Trắng. Công việc của anh là khiến các khách mời của tổng thống thấy thoải mái tại tiệc chiêu đãi và tiệc tối bằng cách trò chuyện với những ai không tự tin khi gặp tổng thống và đệ nhất phu nhân, và hướng dẫn họ đến chỗ ngồi. Ngoài các nhân viên trong dinh ra, không ai biết Lynda và Robb hẹn hò với nhau. Mỗi khi xong việc, Robb lại vội vã đến phòng Solarium để chơi bài bridge với Lynda. Dĩ nhiên là các nhân viên phục vụ nhìn thấy họ nhưng họ tuyệt đối bảo vệ sự riêng tư cho Lynda.
Robb đứng đầu Trường huấn luyện cơ bản sĩ quan thủy quân lục chiến ở Quantico, Virginia. Anh nhận được huân chương anh dũng bội tinh (Bronze Star Medal) ở Việt Nam, sau đó tiếp tục thăng tiến để trở thành thống đốc bang Virginia và phục vụ hai nhiệm kỳ trong Thượng viện. Khi Robb được điều động thì Lynda đang có thai đứa con đầu tiên của họ, Lucinda. Những đêm trằn trọc không ngủ vì lo lắng cho chồng, cô nghe thấy tiếng la hét phản đối chiến tranh Việt Nam vọng vào từ bên ngoài cửa sổ phòng mình.
Lynda sống ở căn phòng mà trước đây Caroline Kennedy từng ở, nhìn ra Đại lộ Pennsylvania, vì thế không có chỗ nào để trốn. Còn Luci, em gái cô, thì sống ở phòng John–John trước đây. Giữa hai phòng của họ là một căn phòng nhỏ từng thuộc về Maud Shaw và được họ sửa lại thành nơi cất giữ quần áo qua mùa.
Phòng của tổng thống và phu nhân Johnson nhìn ra Bãi cỏ phía nam, vì thế họ không nghe rõ tiếng la ó ngoài đường, nhưng Lynda và em cô thì run bắn lên khi nghe những tiếng la hét phản đối đầy căm phẫn. “Tôi và Luci rất đau khổ khi ngày đêm nghe tiếng mọi người la hét phản đối chiến tranh bên kia đường, nhất là lúc có cả chồng tôi và chồng cô ấy ở đó. Họ đang chịu nhiều mất mát nên có nhiều lời lẽ xúc phạm bố tôi, mà tôi thì lại đang mang thai. Tôi biết bố tôi mong muốn chấm dứt cuộc chiến như thế nào”.
Quản lý mỹ thuật Betty Monkman nhớ là các nhân viên tụ tập ở Phòng Quản lý để nhìn ra ngoài xem mọi người biểu tình. Lúc đó bà đã quay sang các đồng nghiệp và nói: “Những người đang đứng ngoài công viên kia có thể là con cái chúng ta”.
“Ta không thể trốn khỏi những gì đang xảy ra chung quanh”, bà nói. “Cứ như ta đang ở trong cái kén nhỏ nhưng vẫn nhận biết rõ mọi chuyện bên ngoài”. Vào một ngày lạnh giá, tuyệt vọng vì không thể dập tắt sự căm phẫn của những người phản đối chiến tranh, Tổng thống Johnson nói các nhân viên phục vụ đem cà phê nóng cho tất cả mọi người.
“Lúc đó tôi còn khá trẻ, chưa đến 30 tuổi”, Monkman hồi tưởng. “Mỗi lần tiệc tùng ăn uống ở đâu, tôi không dám nói cho mọi người biết tôi đang làm ở đâu, bởi nếu tôi nói ra họ sẽ phản ứng không hay với tôi. Cho nên tôi chỉ nói ‘tôi làm ở Cục quản lý vườn quốc gia’ bởi có thế họ mới thoải mái nói về chính kiến của mình. Có thể tôi cũng cảm nhận giống họ, nhưng tôi không muốn nghe họ nói!”
Từ thứ Ba đến thứ Bảy, một phần Tầng Trệt và Tầng Khánh tiết được mở ra cho công chúng đến tham quan. Suốt mấy năm trời nghe những tiếng hô hào phản đối của công chúng, Lynda ngày càng không chịu nổi vì thiếu sự riêng tư. “Ngay cả sau vụ ám sát, chúng tôi cũng vẫn không có được sự yên ổn mà lẽ ra chúng tôi phải có, vì ngay từ sáng sớm đã có du khách đứng ngay dưới cửa sổ phòng chúng tôi”, cô nói. Họ đứng ngay dưới cửa sổ phòng tôi và ơi ới kêu nhau ra đứng chỗ này chỗ kia để chụp hình trong lúc tôi đang cố dỗ giấc ngủ”.
Bà Nellie Connally, thống đốc phu nhân của bang Texas, có lần nói với Lynda rằng đã nhiều lần bà muốn ném một quả bong bóng nước xuống đầu các du khách từ cửa sổ dinh thống đốc.
“Tôi phá lên cười và nói với bà ấy rằng tôi cũng muốn làm tương tự”, Lynda nói. “Nhưng tôi không bao giờ làm”.
Tuy nhiên, các du khách lịch sự nhã nhặn không phải là vấn đề thực sự, mà chính những người bất bình trước cuộc chiến kéo dài mới khiến cuộc sống ở Nhà Trắng trở nên khó khăn đến vậy. Quản lý Nelson Pierce nhớ có lần “bọn nhóc” đến tham quan đã ném những lọ thủy tinh nhỏ chứa máu của chúng vào Phòng Quốc yến trong ngôi nhà yêu dấu của các nhân viên, “chúng tôi phải đem màn cửa đi giặt khô”. Thỉnh thoảng khách tham quan còn thả gián vào Nhà Trắng, “chúng tôi phải huấn luyện cho các nhân viên tạp vụ biết phải làm gì khi trường hợp đó xảy ra”, Monkman nói.
Thời điểm quyết định của Johnson diễn ra khi Lynda chạy vào phòng ông ngay giữa khuya trong nước mắt sau khi tiễn chồng đi Việt Nam và hỏi ông rằng tại sao Robb phải tham gia chiến tranh. Vị tổng thống ấp úng và nhận ra rằng mình không có câu trả lời. Không bao lâu sau, Johnson tuyên bố không tái ứng cử.
THÁNG 8 NĂM 1974, khi Steve Ford chỉ còn vài tuần nữa là bắt đầu vào năm thứ nhất Đại học Duke thì cha anh đột nhiên bị buộc nhận chức tổng thống.
“Đột nhiên chúng tôi có mười nhân viên mật vụ đi theo, và cuộc sống thế là thay đổi. Tin tôi đi, khi ta 18 tuổi, đây chẳng phải là nhóm người ta muốn đi chơi chung”.
Ford quyết định bỏ học đại học và chuyển đến Montana làm việc trong một trại gia súc để tránh sự chú ý của mọi người. Tuy nhiên, anh cũng đã có lần đến sống hai tháng với cha mẹ trong một căn phòng ở tầng ba, cùng tầng với ba anh em của anh.
“Các nhân viên mới thực sự là chủ nhân Nhà Trắng bởi họ đã từng làm việc cho bốn, năm, sáu chính quyền ở đó”, anh nói. “Gia đình tổng thống chỉ là ở tạm, một số gia đình ở đó ít hơn những gia đình khác”. (Cha anh sống ở Nhà Trắng chưa đầy ba năm thì rời khỏi đó vào năm 1977). Nhưng Ford vẫn nhớ rất rõ những năm tháng đó. “Sống ở đó thực sự giống như sống trong viện bảo tàng”, anh nói. “Tất cả mọi thứ đều từ thời Lincoln hay thời Jefferson. Tôi nhớ lúc mình vào sống ở đó, khi tôi tính gác chân lên bàn – tôi vẫn hay gác chân lên bàn khi chúng tôi sống ở Alexandria – mẹ tôi liền nói: ‘Đừng gác chân lên đó! Đấy là cái bàn thời Jefferson!’”
Với gia đình Ford thì việc chuyển vào Nhà Trắng là một sự thay đổi kinh thiên động địa. Gần 20 năm trời, khi Gerald Ford còn làm trong Quốc hội và ngay cả khi ông làm phó tổng thống, gia đình họ vẫn sống trong một ngôi nhà gạch đỏ bốn phòng ngủ, hai phòng tắm. Ngôi nhà này được xây theo phong cách kiến trúc thuộc địa trên một thửa đất rộng khoảng 1000m2 đường Crown View ở Alexandria, Virginia, nhìn qua Nhà Trắng phía bên kia sông Potomac.
Khi Ford trở thành phó tổng thống tháng 12 năm 1973 sau khi Spiro Agnew từ chức, cái garage hai xe của nhà ông biến thành chỗ ở của người nhân viên mật vụ đặc cách theo bảo vệ ông, đồng thời một tấm kính chắn đạn được lắp trong phòng ngủ chính nhà họ. (Mãi đến năm 1977, Đài Thiên văn Hải quân Hoa Kỳ (US Naval Observatory) mới trở thành nơi ở chính thức của phó tổng thống).
Theo những gì Tổng Quản lý Gary Walters sau này nhớ lại thì các thành viên nhà Ford rất thân thiện. Một lần, tổng thống gọi điện thoại nhờ ông cho người đến xem vì sao chiếc vòi sen trong phòng tắm ông ấy không có nước nóng. Tình trạng này đã xảy ra từ mấy ngày trước và tổng thống đã phải sử dụng chiếc vòi sen trong phòng tắm của vợ. Thế nhưng Ford vẫn nói với ông là không cần phải gấp.
Sau khi cha họ trở thành tổng thống, các thành viên nhà Ford phải chờ bảy ngày mới dọn được vào Nhà Trắng vì gia đình Nixon cần thời gian chuyển đồ đạc của họ ra ngoài. Khi cuối cùng dọn được vào Nhà Trắng, tổng thống và đệ nhất phu nhân đem theo những chiếc ghế họ ưa thích nhất – ghế ưa thích của tổng thống là một chiếc ghế da ngồi rất thoải mái – và đặt chúng trong phòng khách riêng bên ngoài phòng ngủ của họ.
Susan Ford, cô con gái út trong số bốn người con của tổng thống nhớ mình đã năn nỉ bố mẹ cho cô trang trí lại phòng mình và thay tấm thảm xanh nhưng họ không chịu vì chi phí này sẽ phải lấy từ tiền túi của họ.
“Bố tôi không tin vào chuyện thế chấp, ông ấy đúng là sinh trong Thời kỳ Suy thoái”, cô nói với tôi.
Như hầu hết những đứa trẻ bình thường khác, bốn đứa trẻ nhà Ford – tất cả đều ở lứa tuổi teen hay vừa bước qua ngưỡng hai mươi – không mất thời gian lâu để bắt đầu gây rối. Ngay cái ngày dọn vào Nhà Trắng, Steve Ford đã gọi cho cậu bạn thân Kevin Kennedy sống ở phía bên kia góc đường nhà anh ở Alexandria. “Kevin, nhà tớ cuối cùng cũng đã dọn vào rồi. Cậu phải đến đây, phải nhìn thấy chỗ này”.
Anh dặn các nhân viên an ninh cho bạn mình vào và dẫn cậu ta đi tham quan một vòng. Anh đưa bạn đến xem phòng mình ở tầng ba rồi đưa cậu ta đến phòng Solarium, nơi có lối đi dẫn lên mái nhà. Họ lôi một cái máy hát ra và mở bài “Stairway to Heaven” của Led Zeppelin ầm ĩ trên nóc Nhà Trắng. “Đó là đêm đầu tiên của tôi ở Nhà Trắng”, Ford nói. “Eugene, người phục vụ, biết những việc chúng tôi làm và tôi rất cảm ơn ông ấy đã không mách chuyện này với bố mẹ tôi. Các nhân viên ở đó biết tất cả những gì ta làm”.
Nhưng họ cố gắng không xét đoán, Ford nói. Một phần bởi họ thông cảm với tất cả những đứa trẻ lớn lên trong Nhà Trắng. “Không có chuyện họ giảng ‘đạo đức’ cho chúng tôi”.
VỚI NHIỀU THẾ hệ con cái tổng thống, sống trong Nhà Trắng vừa là phúc vừa là họa. Margaret Truman gọi tòa nhà hành pháp là “nhà tù trắng tuyệt vời”, một số đứa trẻ khác thậm chí còn cố thoát ra khỏi đó.
Susan Ford nhớ có lần cô đã lén trốn khỏi đó, khiến cho cả người cha nổi tiếng dễ mềm lòng của cô cũng phải nổi giận. Trong một lần chơi khăm các nhân viên mật vụ, Susan không hiểu bằng cách nào đã lấy được chiếc xe của mình ra khỏi khu đỗ xe hình bán nguyệt ở Bãi cỏ phía nam (“Ta phải luôn cắm chìa khóa ở xe để lỡ họ muốn dời xe sang chỗ khác”, cô nói) và chạy thẳng ra cổng Nhà Trắng. Các nhân viên mật vụ đặc trách bảo vệ cô không thể đóng cổng hoặc đuổi theo cô bởi lúc đó xe của mẹ cô đang vào.
Susan đến đón một người bạn rồi cả hai chạy ra bãi đỗ xe Safeway làm sáu chai bia. Cuối cùng cô ra buồng điện thoại công cộng gọi về cho các nhân viên mật vụ và nói với họ là cô sẽ trở về Nhà Trắng lúc 7 giờ tối. (Cô phải về nhà để lấy vé đi xem ban nhạc Hall & Oates biểu diễn). Ngay khi cô vừa về đến nhà, cha cô đã muốn gặp cô.
“Cuộc vui đã tàn”, cô nghĩ thầm. “Đến lúc đối diện với thực tế rồi đây”.
Tổng thống cho biết ông rất thất vọng về cô. Ông chắc hẳn phải rất tức giận bởi tổ chức Symbionese Liberation Army (nhóm người đã bắt cóc nữ thừa kế Patty Hearst) từng đe dọa bắt cô làm con tin. Susan là đứa con duy nhất của Ford được Cơ quan Mật vụ bảo vệ trước khi cha cô trở thành tổng thống. Một chuyến phiêu lưu vui vẻ có thể trở thành một cuộc khủng hoảng trong nước nếu cô bị bắt cóc. (Susan rõ ràng là không hề e ngại Cơ quan Mật vụ. Sau này cô còn kết hôn với một cựu thành viên đội bảo vệ của cha cô).
Giống như em gái, Steve Ford cố sống một cuộc sống bình thường nhưng không phải lúc nào anh cũng thành công. “Lúc chúng tôi dọn về đó, tôi có một chiếc xe Jeep vàng do tôi tự lái”, anh phá lên cười về sự khờ khạo của mình. “Tôi chạy vào đó và đỗ xe ngay trước lối vào nơi tiếp phái đoàn ngoại giao. Tôi chỉ mới chạy lên lầu, nhìn ra cửa sổ đã thấy xe biến mất”. Các nhân viên không nghĩ chiếc Jeep là loại xe thích hợp để đỗ trước cửa Nhà Trắng. “Cứ mỗi lần tôi về nhà, họ lại đưa xe ra phía sau như muốn giấu nó đi vậy. Tôi bực quá nên chạy xuống nhà đưa nó ra phía trước trở lại, nhưng họ lại chuyển nó ra phía sau”.
AMY CARTER VÀO sống trong Nhà Trắng lúc 9 tuổi và để lại dấu ấn đúng nghĩa của mình ở đó. Tên cô bé được viết bằng Magic Marker (bút lông đầu lớn) lên tường, giữa đường thông thang máy với thang máy dành cho nhân viên ở tầng hai. “Amy mở cửa thang máy ra và đút tay vào giữa đường thông thang máy để viết tên mình lên đó”, Giám sát điều hành Tony Savoy nói.
Amy không muốn lúc nào cũng ở tịt trên lầu, Savoy nhớ lại. Cô bé muốn thăm dò khắp nơi. “Con bé rất tò mò, kiểu như mình có căn nhà to và đẹp quá, có nhiều cửa quá. Để xem có cái gì sau mấy cánh cửa đó”.
Vợ chồng nhà Carter cho con gái đi học trường công ở Washington D.C. Rất khó để một đứa con gái có thể hòa hợp với môi trường đó khi lúc nào cũng có nhân viên mật vụ kè kè theo sau. Đã vậy, đến giờ ra chơi, cô giáo cô bé lại còn luôn bắt nó ở lại trong lớp trong nỗ lực bảo vệ nó một cách sai lầm. Lúc gia đình họ đến Nhà Trắng, bà Rosalynn nhớ lại, Amy đứa con thứ tư và cũng là con gái độc nhất của họ vẫn quen nghĩ mình là người ngoài. “Con bé chỉ mới ba tuổi khi chúng tôi chuyển đến dinh thống đốc nên lúc đó nó không thấy có gì khác biệt. Cô Mary cũng đến đó với chúng tôi. Cuộc sống con bé chỉ cần có thế”.
Cô bảo mẫu Mary Prince giúp Amy thấy thoải mái hơn với mọi thứ, bà Rosalynn nói, nhưng đứa con gái mặt đầy tàn nhang này biết cuộc sống của mình bây giờ đã khác. Lúc còn ở dinh thống đốc ở Georgia, cô bé thậm chí còn ít có sự riêng tư hơn: mỗi lần muốn đến nhà bếp, cô bé phải đương đầu với cả một làn sóng du khách. Nhưng Amy là một đứa bé rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức chẳng hề để ý đến người ngoài. “Khi con bé 3 tuổi”, mẹ cô bé nói, “tất cả mọi người đều nhốn nháo khi nhìn thấy nó, nhưng con bé vẫn đi thẳng và nhìn thẳng phía trước. Tôi nhớ ngày đầu tiên con bé đi học ở Washington, tất cả mọi người đều thấy buồn vì Amy trông rất lẻ loi. Đó là cuộc sống bình thường của nó”.
Khi họ mới dọn vào Nhà Trắng, bà Rosalynn kể, Amy thỉnh thoảng cũng xuống dưới Tầng Khánh tiết trong lúc khách đang tham quan, nhưng khi “mọi người nhốn nháo khi nhìn thấy nó”, con bé đứng lại và chờ cho đến khi các tour tham quan kết thúc mới quay trở lại đó để trượt pa-tanh trong Phòng Đông.
Các nhân viên rất yêu mến cô bé linh hoạt mạnh mẽ này. Mary Prince thường gọi đến bàn làm việc của Nelson Pierce để xem khi nào ông có thể ghé qua chỉnh đàn violon cho Amy (“Âm nhạc và bóng chày là cuộc sống của tôi”, Pierce nói). Phục vụ bàn James Jeffries kể rằng Amy thỉnh thoảng vẫn nhờ ông giúp con bé làm bài tập mỗi khi ông lên căn bếp gia đình ở trên lầu. Cuộc sống trong nhà chính phủ, dù cho đó là một tòa nhà chính phủ rất sang trọng, là tất cả những gì Amy biết, và các nhân viên ở đây đều như người nhà của cô bé. Có một ngày, cô bé đi cùng với người nhân viên mật vụ của cô đến tất cả các phòng ban trong dinh để quyên tiền cho chương trình đi bộ từ thiện của cô, Quản lý Mỹ thuật Betty Monkman kể. “Chúng tôi là hàng xóm của con bé, vì thế con bé đến quyên tiền chúng tôi. Chúng tôi cam kết góp một khoản tiền và sau đó nó quay lại lấy”. Monkman nói. “Con bé không thể ra đường làm chuyện đó”.
Vợ chồng Tổng thống Carter cố gắng đem lại cho Amy cảm giác ổn định và bình thường. Monkman nhớ có một ngày khi bà đi ngang qua Phòng Đồ sứ nằm cạnh Phòng Quản lý Mỹ thuật, bà nhìn thấy Amy và các bạn đang khoét mấy quả bí đỏ, “Tổng thống Carter cũng ngồi bệt dưới đất với chúng”.
Mary quả quyết là Amy không bị sự nổi tiếng làm hư, ngược lại với một số lời đồn đãi là cô bé đã xúc phạm các khách nước ngoài khi đọc sách trong một bữa quốc yến. “Con bé không phải là đứa trẻ hư. Nó không bao giờ cư xử tùy tiện. Nó chỉ là một đứa bé ham vui”.
Bếp trưởng Mesnier mô tả Amy như là một cô bé tính khí thất thường và không bị choáng ngợp trước sự uy nghi của Nhà Trắng. Sau khi đi học về, cô bé thỉnh thoảng lại chạy xuống bếp để hỏi xin ông công thức làm món bánh quy đường mà nó ưa thích nhất. Nó muốn tự tay làm món bánh ấy trong căn bếp ở tầng hai để hôm sau đem đến trường ăn. Nhưng có nhiều lúc, sau khi cho bánh vào lò xong, cô bé quay sang trượt pa-tanh hay chơi trong căn nhà chòi trên cây đến mức quên khuấy mẻ bánh. Khi mùi bánh khét bay ra khắp hành lang, các nhân viên mật vụ vội vàng chạy vào bếp bánh ngọt vì tưởng vấn đề xuất phát từ đó. Mesnier nhìn mấy người làm phiền mình rồi chỉ tay lên lầu. Thế là họ vội vàng phóng lên tầng hai để mở hết cửa sổ ra và giải cứu cho mẻ bánh hỏng. Sáng hôm sau, Amy xuống bếp và nói với người đầu bếp rằng nó muốn đem bánh đến trường nhưng không biết phải làm sao. Khi Mesnier hỏi chuyện gì đã xảy ra với công thức bánh ông cho hôm trước, cô bé đỏ mặt trả lời là “đã xảy ra một tai nạn nhỏ”. (Ông đã quen với chuyện này đến mức mỗi khi Amy vào bếp sáng hôm sau để xin ít bánh đến trường, ông đều chuẩn bị sẵn một mẻ bánh cho cô bé đem đi).
Những đứa con nhà Carter đã có cuộc sống sung sướng từ trước khi chúng đến Nhà Trắng, cha chúng là một nông gia thành đạt và từng là nghị viên bang Georgia trong hai nhiệm kỳ, rồi thống đốc bang Georgia một nhiệm kỳ. Nhiều lúc chúng giống như hoàn toàn tách khỏi thế giới thực, không biết gì về những kẻ hầu hạ chúng mỗi ngày.
Một người phục vụ nhớ ông có lần nói chuyện với một cậu con trai nhà Carter, lúc đó đã hơn hai mươi tuổi. Cậu ấy ngồi xem báo trong căn bếp gia đình. Khi đọc thấy tin giá thuê nhà tăng cao ở Washington, cậu ngước mắt nhìn người phục vụ và nói: “Tôi rất mừng vì mình được phép ở trong Nhà Trắng”.
Người phục vụ quay sang cậu và nói: “Đúng vậy. Đó là lý do tôi đến đây làm việc. Tôi phải làm hai công việc vì tiền thuê nhà quá cao, tôi phải xoay sở cật lực”. Cậu con trai nhà Carter bị sốc vì không thể tin rằng người đàn ông chững chạc đường hoàng này lại phải làm hai việc chỉ để trả tiền thuê nhà.
“Cậu ra ngoài đến sống với tôi đi rồi sẽ thấy”, người phục vụ nói.
VỢ CHỒNG CLINTON bảo vệ sự riêng tư của cô con gái Chelsea một cách rất quyết liệt khi yêu cầu giới truyền thông chi đưa tin về cô trong phạm vi các sự kiện cộng đồng, điều mà các nhà báo nói chung đều tuân thủ. Nhưng giới truyền thông vẫn có cách khác để nhét tên cô vào các bản tin. Trong vở kịch châm biếm “Wayne’s World” của chương trình Saturday Night Live, Mike Myers, người vào vai anh chàng Wayne ngốc nghếch đã giễu cợt là “tuổi thanh niên của Chelsea đúng là không dễ chịu chút nào”, đồng thời nói thêm rằng “Chelsea Clinton không còn là em bé”. Vở hài kịch này khiến vợ chồng Clinton nổi giận, và lời nhận xét đó đã bị lược bỏ khi phát sóng lại. Diễn viên Meyers thậm chí còn phải viết thư xin lỗi gia đình Clinton.
Giống như vợ chồng nhà Obama và nhà Kennedy, vợ chồng Clinton rất xem trọng chuyện không để con trở nên hư hỏng khi sống trong Nhà Trắng. Và quả thực là Chelsea vẫn thường nói với người bếp trưởng là đừng bận tâm đến chuyện nấu ăn cho cô. Cô sẽ tự chuẩn bị bữa tối cho mình với món nui Kraft và phô-mai.
Nhìn chung, Chelsea rất được các gia nhân yêu mến. Bà hầu phòng Betty Finney nói họ xem Chelsea như con gái và thấy cần phải bảo vệ cô. “Bọn trẻ tuổi teen thường rất hỗn hào. Nhưng Chelsea không như thế. Tôi chưa bao giờ thấy con bé xấc láo với ai trong suốt thời gian tôi làm việc ở đó”, Finney nói. “Con bé luôn viết thư cảm ơn tôi mỗi khi tôi giúp việc gì. Đó là tính cách của con bé”.
Tuy nhiên ở một số mặt, Chelsea vẫn là một thiếu niên “bình thường” như mọi thiếu niên khác. Trước hết, cô hầu như chẳng bao giờ làm giường của mình. Và như mọi thanh thiếu niên khác, cô thích đi chơi với bạn.
Ngay từ trước khi bộ phim Downton Abbey chiếu cảnh Lady Sybil học làm bánh với bà đầu bếp Patmore thì Chelsea Clinton và một số bạn học của cô ở trường Sidwell Friends, một ngôi trường tư sang trọng, đã tập làm công việc nhà một cách không chính thức với các nhân viên trong dinh tổng thống. (Nhiều năm trước, bà Jackie Kennedy cũng từng đưa cô con gái Caroline 5 tuổi đến phòng bếp trong Nhà Trắng để nướng những chiếc bánh cupcake tí hon làm từ bộ nướng bánh đồ chơi mà Caroline nhận được trong ngày sinh nhật của cô bé). Mỗi ngày, Chelsea và các bạn đều dành thời gian xuống từng phòng ban để học cách nấu ăn, lau chùi dọn dẹp và cắm hoa. Cô tự hào khoe cha mẹ bình hoa cô cắm – sau đó trưng nó trong Phòng Đỏ – và cho họ nếm thử một số món ăn cô đã học được.
“Phu nhân Clinton muốn Chelsea biết tự lo cho mình hơn một chút, không nhất thiết tối nào cũng xuống phòng ăn hay đi ăn nhà hàng”, Quản bếp Walter Scheib nhớ lại. “Vì thế tôi được phu nhân Clinton gọi đến để nhờ tôi dạy nấu ăn cho Chelsea”. Còn một lý do khác nữa: Chelsea ăn chay và mẹ cô muốn đảm bảo là cô có thể tự chuẩn bị cho mình những món ăn tốt cho sức khỏe khi vào đại học. Kỳ hè năm cuối bậc trung học, trước khi bước vào Đại học Stanford, Chelsea thường hay xuống bếp để học một khóa sơ cấp và trung cấp nấu ăn chay.
“Cô ấy học rất nhanh và như mọi người đều biết, cô ấy rất, rất sáng dạ”, Scheib nói. Ngay từ lúc 17 tuổi, Scheib nói, Chelsea đã ý thức rất rõ về sự hy sinh của các nhân viên. “Cô ấy rất mạnh mẽ và không hề xem nhẹ cơ hội học hỏi này. Cô ấy rất cảm kích chúng tôi đã bỏ thời gian cho cô ấy”.
Đến cuối khóa học, Scheib tặng cho Chelsea một cái áo bếp trưởng trên áo in dòng chữ: CHELSEA CLINTON, ĐỆ NHẤT TIỂU THƯ. Các thư pháp viên Nhà Trắng thậm chí còn làm cả cho cô một tấm bằng tốt nghiệp, trên đó ghi: “Lớp học nấu ăn ở Nhà Trắng của Walter Scheib”. Sau đó, Chelsea đã gởi cho Scheib một bức thư viết rằng “Cảm ơn bác đã dành thời gian cho cháu. Cháu hy vọng không làm phiền bác quá nhiều”.
“Nhìn lại lúc trẻ, tôi nghĩ không biết mình sẽ như thế nào nếu là con trai tổng thống ở tuổi 17”, Scheib nói. “Lúc đó, tôi là đứa chả ra gì. Còn cô ấy rất khiêm tốn, tinh tế và luôn biết ơn mọi chuyện chúng tôi làm. Tôi nhớ có lần Chelsea gọi xuống nhờ tôi chuẩn bị bữa ăn sáng và nói rằng ‘nếu chuyện này không làm phiền bác quá...’ và tôi đã trả lời rằng ‘Chelsea, không có gì là phiền cả. Đây là công việc của tôi’”.
Các nhân viên phục vụ sau đó nói lại với Scheib rằng họ nghe Chelsea kể với mẹ về những gì cô học được từ ông ngày hôm đó trong bếp. “Bà Clinton và Chelsea rất thân thiết với nhau, đệ nhất phu nhân thậm chí có thể thay đổi lịch làm việc nếu Chelsea có thời gian ăn cơm với bà”.
Các nhân viên trong dinh vẫn thường nhìn thấy khía cạnh mềm mại này của bà Hillary, khác với tính cách hung hăng quyết đoán của bà trước công chúng. “Trong gia đình, bà là một người mẹ rất mực chu đáo và yêu thương con cái. Với bà, Chelsea là tất cả”.
Với Scheib, việc gần gũi các đệ nhất gia đình khiến cho công việc của ông trở nên đặc biệt dù rất mệt mỏi. “Làm việc cho Nhà Trắng là thế. Một số người sẽ nói về ‘cái bánh tôi làm’, hay ‘món súp tôi nấu’ hoặc ‘những bông hoa tôi cắm'. Đó chẳng phải là ý nghĩa của công việc, vẻ đẹp thực sự của công việc là được nhìn thấy những mối quan hệ đó. Y nghĩa của công việc không nằm ở những gì chúng tôi làm. Nó không nằm ở chỗ anh là một đầu bếp bánh ngọt, một bếp trưởng, một thợ cắm hoa hay một thợ làm vườn. Nó nằm ở yếu tố gia đình”.
CHO DÙ CÁC nhân viên có thân thiện với những đứa trẻ trong dinh tổng thống đến đâu thì ranh giới giữa các nhân viên với gia đình tổng thống vẫn luôn rất rõ ràng. “Dù các danh hiệu có hoa mỹ đến mấy thì chúng tôi cũng chỉ là người giúp việc, chúng tôi phải nhớ rõ vị trí của mình”, Scheib nói. Trong những năm làm việc cho gia đình Bush, ông nói: “Công việc duy nhất của chúng tôi là đảm bảo cho Jenna và Barbara ăn đúng những món họ muốn ăn trong bữa trưa, hoặc đảm bảo rằng bữa ăn đem từ nhà thờ về cho tổng thống vào ngày chủ nhật phải là những món ông ấy muốn ăn”.
Các nhân viên luôn muốn gây ấn tượng cho đệ nhất gia đình. Vào ngày sinh nhật thứ 50 của bà Hillary Clinton, ông Mesnier đã làm một chiếc bánh trên cả tuyệt vời. Đó là một cái bánh kết bằng đường – cùng một bản vẽ tay mô phỏng cuốn sách best seller mang tựa đề It Takes a Village của bà Hillary.
Đến ngày sinh nhật thứ mười sáu của Chelsea, ông moi óc tìm một thứ gì đó có thể khiến cô bé và bố mẹ cô ngây ngất. Ông nghĩ mãi chưa biết làm gì và dứt khoát từ chối, bằng một giọng nặng tiếng Pháp, “làm một chiếc bánh trang trí bông kem cho một thiếu nữ 16 tuổi. Tôi muốn thứ gì đó có ý nghĩa hơn!”
Hai ngày trước ngày sinh nhật Chelsea, Mesnier vẫn chưa có ý tưởng dứt khoát cho ổ bánh. Nhưng sau đó, trên đường đi làm, ông nghe trên radio nói rằng Chelsea muốn có một chiếc ô tô và bằng lái cho ngày sinh nhật. Vấn đề đã được giải quyết. Ông tự tay làm một tấm bằng lái mang biển số Washington, D.C và một chiếc xe hơi bằng đường. Nhưng do ông bà Clinton tổ chức sinh nhật cho cô ở Trại David tại Catoctin Mountain Park thuộc bang Maryland, cách Nhà Trắng gần 100 km về phía bắc, nên ổ bánh phải được gởi đến đó. Mesnier lo lắng cho chuyến đi đến nỗi đích thân ông mang ổ bánh đặt lên xe và căn dặn kỹ người tài xế cách giữ ổ bánh để nó không bị gì trên đường đi. “Anh liệu hồn nếu không nghe lời tôi”. Sau đó, ông còn bắt người lái xe hứa chụp hình ổ bánh sau khi đến nơi.
TUY LÀ MỘT số con cái tổng thống thấy khó thích nghi với cuộc sống trong Nhà Trắng, nhưng các nhân viên trong dinh tổng thống vẫn luôn hạnh phúc khi nhìn thấy chúng. Chúng đem lại sự nhẹ nhàng vui tươi cho những căn phòng thanh lịch và trang nghiêm buồn tẻ. Tầng hai và tầng ba rộn ràng vui vẻ hơn khi có những nhóc tì chạy ra chạy vào các hành lang. “Lúc tôi mới đến đó làm, mọi người đều đã lớn tuổi”, Bill Hamilton nói về thời gian ông mới vào làm việc trong Nhà Trắng dưới thời Eisenhower. Tuy nhiên, khi gia đình Kennedy dọn đến, sự khác biệt như ngày và đêm. Ông nhớ mình nhìn thấy Caroline và John–John chơi đùa với đám thú cưng của chúng, trong đó có con ngựa con tên Macaroni mà Caroline thường hay cưỡi ở Bãi cỏ phía nam. “Thật vui khi nhìn thấy cảnh ấy. Tôi không bao giờ nghĩ là sẽ có cảnh ấy ở Nhà Trắng”.