Chương 360 Là ai hãm hại ta?
Lão đây nổi thói trẻ ngông cuồng Giắt chó vàng Khiển ưng xanh Mũ gấm áo cừu Ngàn quân phóng non bằng Báo tạ chúng thành theo thái thú Tự bắn hổ Học Tôn lang.
Rượu vui gan bốc dạ thêm hăng Tóc pha sương Ấy chuyện thường!
Sứ đến Vân Trung Ngày nào phái Phùng Đường?
Giương cung căng tựa vầng nguyệt mãn Vọng Tây bắc Bắn sao Lang! ) Bên trong tràng ngập hào khí, nhưng lại ẩn ẩn trong đó chút thê lương.
Mười Một bỗng hỏi:
- Đây là thơ gì?
Lãnh Dạ sửng sốt một chút, rồi đáp:
- Là bài "Giang Thành Tử - Mật châu xuất liệp" của Tô Thức.
Mười Một nhíu mày một chút, nhưng lại không nói gì.
Lãnh Dạ tựa như không phát hiện sự khác thường của Mười Một, nhẹ giọng hỏi:
- Chúng ta nên làm gìbây giờ?
Mười Một nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ nói:
- Trước tiên gặp hai người.
- Ai?
Mười Một móc tai nghe ra nói:
- Cuồng Triều.
Từ trong tai nghe vang ra tiếng của Cuồng Triều:
- Ừm, tất cả đều nghe hết rồi. Xem ra công tác bảo mật của Long Quốc rất tốt, ta ngay cả một chút tin tức cũng không thu được.
Lãnh Dạ cũng đã đeo tai nghe lên, cười nói:
- Nếu để ngươi thu được chút tin tức, không phải càng khó bắt được chúng ta sao? Mà ngươi cũng nên cẩn thận một chút, bọn họ không tìm thấy ba người chúng ta, có thể dùng ngươi để khai đao đó.
- Yên tâm đi, ta tự có cách.
Dừng một chút lại hỏi:
- Sở Nguyên, ngươi muốn Hầu Tử tham gia cùng ngươi?
- Ừm.
Mười Một khẽ gật đầu.
Lãnh Dạ nhíu mày nói:
- Thần Kiếm tiền bối không phải vừa mới cảnh cáo ngươi không nên đi tìm các bằng hữu của ngươi sao. Ta nghĩ Walter có lẽ cũng bị bọn họ giám thị rồi. Trước không nói chúng ta là sao để qua mắt được bọn họ mà mang người đi, cho dù có thể, ngươi tưởng bọn họ đột nhiên biến mất không phải tự công khai rằng chúng ta còn đang ở thủ đô sao?
Mười Một lắc đầu nói:
- Không, người chúng ta phải mang đi, chúng ta có thể cần đến hắn. Mà Hầu Tử cũng đã đến lúc phải trở về.
- Này này, chờ một chútt Lãnh Dạ xua xua tay nói:
- Chúng ta chỉ cần tra ra tổ chức hãm hại chúng ta là được, còn lại giao cho Long Hồn giải quyết là được rồi mà. Ngươi cũng biết tính cách Hầu Tử như thế nào rồi, việc để cho hắn tham gia ngươi nên xem xét lại, chẳng lẽ ngươi muốn tự tìm bọn chúng báo thù sao?
Mười Một lạnh lùng nói:
- Ngươi cười ta sao, ta cần gì phải xuất toàn lực đối phó với Đại Quyển.
Lãnh Dạ thở dài nói:
- Ta không phải xem thường ngươi, lần này ngay cả Long Hồn cũng thất bại. Bọn họ dám công kích Long Hồn, khẳng định có thực lực, ngươi cho rằng chỉ bằng mấy người chúng ta có thể làm nên chuyện gì? Không những không thể chứng minh bản thân trong sạch, mà thậm chí còn mất mạng nữa đó.
Mười Một lạnh lùng hỏi:
- Ngươi sợ?
Lãnh Dạ lắc đầu, muốn nói gì đó sau lại thôi, nửa ngày sau mới cắn răng nói:
- Mẹ kiếp, thò đầu ra là một đao, rụt đầu lại cũng là một đao, ta sợ cái quái gì chứ, liều thì cứ liều thôi. Cái cục tức này, nếu không tận miệng nhổ ra không chịu được, ta nuốt không trôi. Nói đi, ngươi có kế hoạch gì.