- V - Kỳ duyên
Khi tiếng ù ù im bặt, Công chúa mở bừng mắt ra, thấy mình đang nằm trong một vườn hoa cực kỳ xinh đẹp.
Nàng còn đang ngỡ ngàng thì trước mặt nàng Hoàng tử hiện ra. Lần này chàng hiện ra bằng xương bằng thịt, chớ không phải bằng mộng tưởng như mấy lần trước. Bốn mắt nhìn nhau một lúc. Hoàng tử nhận ra mỹ nhân mà mình đã gặp một đêm trăng bên bờ đại dương, và đã cứu thoát khỏi đoàn thủy quái ngày nào. Chàng vô cùng mừng rỡ, bước đến cầm tay nàng. Nàng cúi đầu, mặt bừng đỏ. Hoàng tử âu yếm hỏi han, nàng chỉ nhìn chàng im lặng. Nàng muốn thổ lộ nỗi lòng mình cho Hoàng tử biết, nhưng nàng không nói được, vì nàng đã mất chiếc lưỡi quý báu kia rồi. Sau cùng, nàng ngồi xuống cỏ, ôm mặt khóc nức nở.
Hoàng tử ngạc nhiên, vuốt tóc nàng an ủi. Nàng đành ra hiệu cho chàng biết chiếc lưỡi mình đã bị cắt rồi, nàng không thể nói được nữa, nàng không thể hát cho chàng nghe được nữa.
Hoàng tử biết một tai nạn vừa xảy đến cho Công chúa. Chàng càng cảm động, xót thương. Chàng liền dẫn nàng lên ngựa về cung, trình diện với nhà Vua cùng Hoàng hậu. Cả triều đình đều ngạc nhiên trước nhan sắc yêu kiều của Công chúa. Hoàng tử thuật rõ cuộc kỳ ngộ với Nhân Ngư công chúa. Vua và Hoàng hậu lấy làm đẹp dạ, cho đó là một cuộc kỳ ngộ mà cũng là một kỳ duyên.
Luôn ba đêm, Hoàng đế cho mở Hội Hoa Đăng để mừng mối kỳ duyên của Hoàng tử và Công chúa Thủy Tinh. Nhà nhà đều treo đèn kết hoa, dân chúng vui mừng đàn ca xướng hát. Sân điện được trang hoàng rực rỡ. Hoàng tộc và triều thần đều dự Hội Hoa Đăng. Giữa sân, đoàn vũ nữ Hoàng gia đang phô trương tài nghệ. Họ vừa múa vừa hát, giọng ca âm vang trầm bổng giữa đêm trường. Công chúa lại thấy ngứa tài. Nàng từ từ tiến đến chỗ bọn vũ nữ rồi uyển chuyển múa một vũ khúc đẹp nhất Thủy Tinh cung.
Mọi người đều say sưa ngây ngất trước vũ khúc tân kỳ và tài ba quán thế của mỹ nhân.
Những ngày êm đẹp lần lượt trôi qua...
Công chúa đã sống hoàn toàn hạnh phúc ở trần gian bên cạnh Hoàng tử. Nàng đã mất tiếng nói nhưng nàng có thể dùng ngòi bút để trò chuyện cùng chàng. Tuy nhiên, trong những cuộc bút đàm, Công chúa không hề thổ lộ điều kiện ác nghiệt của mụ Thủy Ngư. Nàng nghĩ: “Cánh tay Hoàng tử dùng để trừ tà diệt bạo, bảo vệ san hà. Chàng không thể vì mình mà hy sinh cánh tay quý báu ấy”. Thế rồi nàng đành im lặng, nàng quyết hy sinh vì chàng đến cùng. Nàng chờ cơn bão tố sắp xảy ra.
Nhưng rồi xuân tàn hạ đến, rồi thu tạ đồng đi. Bốn mùa qua mau để chấm dứt cuộc kỳ duyên ngắn ngủi. Xuân về báo hiệu kỳ hạn ở trần gian của Công chúa đã mãn. Nàng phải trở lại Thủy Tinh cung.
Một hôm, giữa cảnh bình minh chim hót tưng bừng, Công chúa đang ngồi xem hoa nở cạnh Hoàng tử, bỗng mụ Thủy Ngư hiện lên thúc giục nàng trở lại Thủy Tinh cung. Nàng lặng người đau khổ, nàng phải vĩnh biệt những ngày thơ mộng ở trần gian.
Mụ Thủy Ngư nhắc lại điều kiện xưa cho Hoàng tử rõ. Bấy giờ Hoàng tử mới hiểu rõ sự hy sinh cao quý của nàng, và vì sao lâu nay nàng nín lặng, âm thầm chịu đau khổ riêng mình. Hoàng tử nghĩ thầm: “Đây là một cuộc thử thách lòng thủy chung của con người. Nàng là giống Nhân Ngư, nàng đã can đảm hy sinh vì mình, ta là con người, ta không dám hy sinh vì nàng hay sao? Nếu ta ích kỷ để cho nàng phải hy sinh lần nữa, ta sẽ không xứng đáng là con người, không xứng đáng với tấm lòng cao quý của nàng”.
Nghĩ như vậy, Hoàng tử khảng khái nói với mụ Thủy Ngư:
- Tôi bằng lòng hy sinh cánh tay này.
Công chúa nước mắt quanh tròng:
- Không, cánh tay chàng dùng để bảo vệ đất nước, chàng phải đặt đất nước lên trên tình cảm cá nhân.
Hoàng tử cương quyết:
- Nếu tôi không giữ được dạ thủy chung, không dám hy sinh để đáp tạ tình ai, thì cánh tay này cũng không ích gì cho đất nước. Có khi nó trở thành phản nước không chừng.
- Nhưng em không muốn trông thấy chàng đau khổ vì em.
- Tôi cũng không muốn thấy nàng đau khổ lần nữa. Ta phải công bằng với nhau: nàng mất tiếng nói, tôi mất cánh tay. Hạnh phúc phải mua bằng một giá rất đắt.
Mụ Thủy Ngư the thé cả cười:
- Hoàng tử nói đúng đó. Người ta chỉ có thể tìm hạnh phúc trong sự hy sinh cao cả.
Hoàng tử cười nhạt:
- Vậy xin bà cứ thi hành ngay đi.
Mụ Thủy Ngư lấy ra một thanh đoản kiếm sắc, và chỉ một nhát gọn, cánh tay Hoàng tử rời khỏi thân mình. Mụ dùng bàn tay xù xì thoa nhẹ vết thương, lập tức máu ngưng chảy. Mụ gói cánh tay vào bọc, giọng nói không chút xót thương:
- Thế là từ đây Công chúa an tâm vì đã có cặp chân người vĩnh viễn.
Dứt lời, mụ phù thủy lần bước ra bờ biển rồi biến mất giữa lòng đại dương.
Khi bóng mụ vừa khuất. Công chúa ngả vào lòng Hoàng tử, hai dòng lệ chan hòa khóe mắt:
- Chàng làm cho em vô cùng cảm động. Trước kia, em có ý nghĩ loài người thông minh và tài giỏi, giờ đây phải thêm rằng loài người rất công bằng và thủy chung.
Hoàng tử mỉm cười:
- Không phải tất cả loài người đều như thế đâu em.
- Em cầu mong tất cả con người đều như chàng.
Hoàng tử sung sướng:
- Được như vậy thì đâu còn chiến tranh tàn sát lẫn nhau, và cõi trần này sẽ trở thành cõi Thiên Đàng rồi vậy. Dầu sao, em cứ cầu nguyện đi, cũng như trước kia anh thường cầu nguyện cho em...
Câu chuyện kỳ ngộ giữa Nhân Ngư công chúa và Hoàng tử người trần được đồn đãi khắp nơi. Người người đều ca ngợi lòng hy sinh cao quý của Nhân Ngư công chúa và tính công bằng, chung thủy của Hoàng tử Vĩnh Khang.
Cho mãi đến ngày nay, những thủy thủ du hành trên Ngũ đại dương đều thích nghe kể chuyện “Hoàng tử cụt và Công chúa câm” để mơ mộng đến bóng dáng Nhân Ngư phơi mình trên mặt bể, nhưng họ không hề trông thấy Nhân Ngư bao giờ.
Câu chuyện Nhân Ngư đã đi vào huyền thoại.
Thẩm Thệ Hà
HẾT