← Quay lại trang sách

Chương 80 Thành Đèn

Lại lần nữa đi vào trong dãy núi kia, hắn phát hiện bản thân đã tới một lần nhưng vẫn cứ không biết Lan Nhân Tiểu Trúc của Tuân Lan Nhân là ở đốm ánh sáng nào.

Từng đốm sáng trong màn sương mù như thay đổi liên tục, căn bản như không chân thật mà như ảo ảnh vậy.

Hắn chắc chắn phương vị mà mình cố nhớ lấy cũng không thể hữu dụng.

Bạch hạc xoay người đáp xuống, Triệu Phụ Vân theo sát phía sau.

Hắn nhìn thấy một đốm sáng, càng ngày càng gần. Tiểu viện bên trong từ hư hóa thật, hắn lại lần nữa đã rơi xuống trước cổng Lan Nhân Tiểu Trúc.

Đẩy khẽ cổng đi vào.

Đi vào qua cổng, nhìn thấy trong phòng có hai người ngồi. Một người là Tuân Lan Nhân đội mũ quan màu đỏ, mặc một bộ pháp bào đen tuyền. Người còn lại là đạo sư luyện khí đạo khóa Dư Thần Quang mà hắn từng tới nghe giảng pháp. Hắn vội đi tới hành lễ, rồi mới hành lễ với Tuân Lan Nhân.

Hai người bọn họ ngồi nhìn Triệu Phụ Vân, Tuân Lan Nhân nói ra: "Sư huynh, chính hắn là người đảm nhiệm giáo dụ ở Vụ Trạch đấy, ta có thể thuận lợi đi ra cũng nhờ có hắn xuất đại lực."

Dư Thần Quang nhìn người, ánh mắt chăm chú như thể nhìn bảo tài, tựa như đang nhìn Triệu Phụ Vân thuộc về loại tài liệu nào.

Đương nhiên đây chỉ là cảm giác của Triệu Phụ Vân, bởi vì hắn nghe Dư Thần Quang giảng bài, nhớ đến câu đầu tiên mà Dư Thần Quang thường nói, muốn luyện khí phải chọn tài liệu trước, mà muốn chọn được tài liệu thì phải biết phân biệt tài liệu đã.

"Ừ, có phải ngươi cũng đến nghe ta giảng khóa luyện Pháp khí hay không?" Dư Thần Quang hỏi.

"Đúng vậy, Dư sư." Triệu Phụ Vân đáp rõ lời.

"Xem ra ngươi cũng không phải người trong khí đạo ta a." Dư Thần Quang có chút đáng tiếc nói: "Ngươi lấy hết bảo tài ra cho ta nhìn xem có thể luyện chế được pháp bảo gì."

Triệu Phụ Vân liếc nhìn Tuân Lan Nhân, thấy nàng không tỏ vẻ gì, chỉ châm thêm nước trà vào chén của Dư Thần Quang. Vì vậy Triệu Phụ Vân mới lấy hết một cái túi đen thùi, căng phồng từ trong ngực ra.

"Ngươi trước hết nên tìm một cái túi Càn Khôn Bảo cất đồ mới đúng." Dư Thần Quang vừa cười vừa nói.

Không phải Triệu Phụ Vân không muốn, nhưng phàm là một cái túi bảo nang chất lượng tốt, chứa vật nhưng vẫn nhẹ nhàng, không bị phồng lên, nhìn đẹp mắt, nhỏ nhắn, có thể treo trên người như một cái túi thơm có giá cực đắt.

Hắn cẩn thận lấy hết đồ bên trong ra. Dư Thần Quang chỉ lắc đầu nói: "Có đồ tốt nhưng không cất giữ tốt, coi chừng vỡ nát hết."

Triệu Phụ Vân không lên tiếng, chỉ bày đồ lên bàn.

Dư Thần Quang chỉ nhìn đến cuối cùng. Triệu Phụ Vân không có lấy viên Huyền Xá châu ra, còn lại thì bày biện ra hết cả. Hai mắt Dư Thần Quang có hơi sáng lên, tựa như thể nhìn bảo tài là nảy sinh ra ý tưởng có thể luyện chế thành pháp bảo gì.

"Ngươi muốn luyện cái gì?" Dư Thần Quang hỏi.

"Đệ tử muốn luyện một chiếc bảo đăng." Triệu Phụ Vân đáp.

"Ngươi nhận ra những bảo tài này sao?" Dư Thần Quang hỏi.

"Ban đầu không biết, nhưng nghe xong khóa giảng của Dư sư đã có thể nhận ra được một ít." Triệu Phụ Vân nói ra.

"Ngươi nói thử xem." Dư Thần Quang như thể đang kiểm tra bài.

"Đây là Long Tu thảo, Tinh Sa, Tinh Kim, Đàn mộc, tóc quỷ, xúc tu rết quái." Những thứ khác thì Triệu Phụ Vân không nhận ra.

Dư Thần Quang thò tay cầm lấy mớ bình bình lọ lọ, cẩn thận nhìn rồi nói: "Giao Nhân du."

Lại lấy ra một vật đen sì, mở ra ngửi ngửi, nói ra: "Ác quỷ huyết."

"Đà Long huyết."

"Phong Trung thạch."

"Linh Thổ."

Triệu Phụ Vân nhìn kỹ từng thứ ông ta phân biệt, cố gắng nhớ kỹ.

"Những thứ này của ngươi nói tốt thì cũng tốt, nhưng muốn luyện một ngọn đèn thì lại không đủ, cần ta bù thêm. Ngươi có đồng ý giao hết toàn bộ cho ta, để ta giúp ngươi luyện chế?" Dư Thần Quang hỏi.

"Đồng ý." Triệu Phụ Vân nghe giảng xong, biết được luyện khí khó khăn thế nào. Nếu pháp khí luyện chế đơn giản thì hắn cũng có thể làm được, nhưng muốn luyện chế pháp bảo thì phải qua rất nhiều trình tự rườm rà phức tạp, chỉ sai một bước sẽ hư mất tài liệu.

"Tốt lắm, chúng ta nói rõ trước, ngươi muốn luyện chế loại đèn gì?" Dư Thần Quang hỏi.

"Đệ tử muốn đèn luyện ma được." Triệu Phụ Vân đáp.

"Rất tốt, mạch suy nghĩ rõ ràng, chúng ta sợ nhất là những người còn không biết được bản thân muốn thứ gì." Dư Thần Quang nói ra: "Loại đèn luyện ma chủ yếu nhất là cần có hỏa chủng, ngươi dùng hỏa sát Trúc Cơ, cho nên vấn đề này ta không bàn đến nữa."

"Ngươi có yêu cầu gì với đèn này không?" Dư Thần Quang hỏi.

"Ta hi vọng đèn này có thể phát triển thêm được." Triệu Phụ Vân nói ra.

"Ừ, rất tốt." Dư Thần Quang nói.

Triệu Phụ Vân suy nghĩ một chút, hắn không nghĩ ra được gì bèn không nói thêm nữa.

"Được rồi, vậy bắt đầu đi." Dư Thần Quang phất ống tay áo, đã thu hết toàn bộ đồ vào trong tay áo. Pháp thuật này khiến Triệu Phụ Vân xem mà thầm hâm mộ không thôi.

"Đúng rồi, ngươi thích đèn có hình dạng gì?" Dư Thần Quang lại hỏi.

Triệu Phụ Vân suy nghĩ một chút, thầm nghĩ tới bộ dạng đèn Bảo Liên đăng bèn nói rõ ra.

"Tốt, không tệ, ngươi không cùng ta đi sao?" Dư Thần Quang đi tới cửa, lại đột nhiên quay đầu hỏi.

Triệu Phụ Vân nhìn thoáng qua Tuân Lan Nhân, chỉ nghe Tuân Lan Nhân nói ra: "Ngươi đi xem cũng tốt, ít nhất cũng đỡ hơn không biết gì cả."

Vì vậy Triệu Phụ Vân lên tiếng, đi theo Dư Thần Quang.

Ra cửa, đi trong dãy núi này. Trong núi là một mảng sương mù, ngẩng đầu nhìn không thấy được bầu trời.

"Dãy núi này đều nằm trong một tòa trận pháp, ngươi nhớ theo sát, đừng để lạc bước, đến lúc đó mất công ta phải tìm ngươi." Dư Thần Quang nói ra.

Cứ như vậy, cong cong vòng vòng mà đi, Triệu Phụ Vân theo ông ta đi tới một gian viện khác. Gian viện có tên là Thiên Công phường.

Sau khi đi vào, toàn bộ gian viện như thành một công xưởng, bên trong có một cái bếp lò cực lớn, lửa nóng bừng bừng, dãy kệ hàng dài bày đầy đủ loại tài liệu.

Những tài liệu mà Triệu Phụ Vân vừa đưa đến được ông ta phất ống tay áo bày ra, tán lạc trên từng dãy kệ hàng.

Hắn nhìn thấy còn có các đệ tử khác trong phòng, thấy hắn cũng không tiến lên đây hành lễ mà vội vàng làm việc của mình.

Dư Thần Quang gọi một tiếng, có người tới đây: "Chuẩn bị mở lò mới, Bính Hỏa lô, nổi lửa lớn."

Vị đệ tử đáp lời rồi lui xuống, sau đó bắt đầu nổi lửa một bếp lò cách đó không xa.

Không bao lâu, lửa đã đốt cháy rừng rực, Dư Thần Quang nhìn nhìn rồi ném chén Kiếp Hỏa đăng của Triệu Phụ Vân vào bên trong. Ông ta còn nói: "Cây đèn này thật lãng phí, tài liệu tốt như vậy lại bị luyện chế thành tử vật khô khan, ta luyện hóa nó lần nữa vậy."

Dư Thần Quang chỉ cảm thấy luyện khí thuật của mình đã vượt qua người khác mà cảm thấy cao hứng.

Chén đèn Kiếp Hỏa đăng vào trong lò lửa, bị nung mấy canh giờ. Dư Thần Quang lại lấy từ trên kệ ra một cái lọ chứa nước màu bạc, đổ non nửa bình vào trong lò lửa luyện Kiếp Hỏa đăng. Chỉ chốc lát sau, cây đen kia bị nhiệt độ cao nung cháy thành thể lỏng.

"Lại cho thêm chút Tinh Sa vào trong đèn này." Dư Thần Quang lấy thêm một cái lọ chứa Tinh Sa đổ vào trong đó, cùng nung hỗn hợp trên.

Cứ như vậy, Triệu Phụ Vân nhìn thấy ông ta không ngừng đổ thêm nước vào nung, nơi đó dần biến thành một đống thể lỏng màu xanh đen, bị ông ta cầm đi ra. Sau đó lại được ông ta đúc thành hình một ngọn đèn.

Bàn tay của Dư Thần Quang rất khéo léo. Bên dưới đèn là một đài sen, nhìn bên trên xuống như thể một bông sen đang nở rộ,

Bên trong hoa sen là một cái đài sen, chỉ có một lỗ, nơi đó để thả bấc đèn.

Phôi đèn đã chế thành.

Sau đó lại lần nữa cầm cây đèn này nung trong lò lửa.

Màu sắc đèn không ngừng biến hóa như thể có hỏa khí đang đan kết lại ngay trung tâm đèn.

Đột nhiên Dư Thần Quang đưa tay đánh ra một đạo phù lục rơi trên thân đèn. Pháp quang chui vào bên trong.

Thời gian dần qua, cây đèn như thể bùn đen này trở nên trơn bóng, toàn thân đen tuyền lại có lẫn từng điểm sáng màu xanh lam quấn kết bên trong thân đèn.

Cứ như vậy, qua mấy ngày nữa.

Trong mấy ngày này, Dư Thần Quang vẫn thỉnh thoảng lại đánh một đạo phù lục vào, nhưng phương thức cùng hình thái không đồng nhất, có đôi khi cần vân vê thêm mấy giọt nước đặc biệt, theo pháp lực của ông ta đánh vào đèn.

Mà mỗi lần lại là một loại nước khác nhau.

Đây là bố trí cấm chế phù lục vào bên trong.

Qua một đoạn thời gian nữa, mới nghe Dư Thần Quang nói: "Ta đã đánh vào trong này là các phù lục "Khinh Vũ' 'Bất Nịch' 'Kiên Cố' 'Tàng Nạp' 'Tụ Khí".

Lại vài ngày sau, lò lửa tắt đi.

Dư Thần Quang lấy ra một sợi bấc đèn mới chế ra, gắn vào, nói: "Tâm đèn là Long Tu thảo cùng Hỏa Nha vũ bện chế thành."

Hơn nữa còn đổ vào mấy bình dầu lớn, bình dầu so với ngọn đèn còn lớn hơn, thế nhưng đổ hết dầu vào vẫn không rót đầy.

"Dầu đèn là Giao du, Cự Kình du và Đàn Thụ du cùng ngao luyện mà thành. Bỏ thêm Đàn Thụ du vào nhằm giúp cho người an thần." Dư Thần Quang nói ra.

"Đa tạ Dư sư." Triệu Phụ Vân nói ra.

Hiển nhiên Dư Thần Quang cũng không quan tâm chuyện người khác cảm tạ mình, chỉ nghĩ đến thứ mình luyện chế ra, nói tiếp: "Đến, bước mấu chốt cuối cùng, để xem đèn này có thể luyện ma hay không đều phải xem uy lực hỏa chủng của ngươi cùng thành quả chính ngươi tế luyện sau này. Ta chẳng qua chỉ có thể luyện chế khí phôi đèn cho ngươi mà thôi."

Triệu Phụ Vân nhìn một đốm sáng đậm do pháp lực ngưng kết trên đầu ngón tay bắn ra, rơi vào trong bấc đèn, tích tắc sau đèn đã sáng lên.

Vào lúc này, trong lòng Triệu Phụ Vân mang đầy hưng phấn, còn có một tia vi diệu truyền đến.

"Ngươi về dùng pháp lực của mình tẩy luyện một phen, xem như có thể thoải mái khu ngự rồi. Ngươi nhìn điểm màu lam trong thân đèn, nếu có phù văn cũng có thể đánh vào trong đó, dần dần đèn này sẽ trở thành một kiện pháp bảo. Chẳng qua ngươi phải chú ý đừng để những phù văn trong đó hình thành xung đột, nếu không không chỉ ngăn cản đèn thành pháp bảo mà còn có thể hủy hoại hỏa khí thượng giai của pháp khí này."

"Vâng, Dư sư, ta nhất định sẽ cẩn thận." Triệu Phụ Vân nói ra.

"Ừ, ta cho ngươi thêm một kiện Kiền Khôn bảo nang để chứa chén đèn này, không thể cầm mãi trên tay được." Nói xong, ông ta lấy một cái bảo nang màu bạc trên kệ gần đó ném tới.

"Tạ Dư sư." Triệu Phụ Vân vội vàng cảm tạ.

"Có tạ thì cũng không cần nói ngoài miệng, ghi trong lòng là được. Ngươi về đi, ta mệt rồi, cần nghỉ ngơi." Dư Thần Quang nói xong bèn đi về phía cửa vào một gian phòng khác.

Mà Triệu Phụ Vân thi lễ lần nữa, mới ra cửa, phóng thẳng lên trời.

Lúc đi ra thì dễ dàng hơn nhiều. Hắn bay lên bầu trời, quay đầu nhìn lại trong núi, chỉ thấy bên trong có từng đốm lửa sáng như ngọn lửa đèn, căn bản không phân rõ được hắn vừa mới từ trong đốm sáng nào đi ra đấy.

Hắn muốn đến chỗ Tuân Lan Nhân nhưng căn bản không thể đi tới được, chỉ có thể một đường quay về Kê Quan lĩnh.

Hắn cầm lấy ngọn đèn, nhìn ngó một lượt, trong lòng vui vẻ không thôi, bắt đầu không kìm được mà muốn dùng pháp lực tẩy luyện nó.