← Quay lại trang sách

Chương 430 Phân hồn!

Khi Diệp Huyền cầm theo cái đầu đẫm máu kia xông lên, Đế Khuyển cũng vội vàng đi theo.

Nơi xa, trong lúc Diệp Huyền chạy, vô số kiếm ý không ngừng chấn động từ trong cơ thể hắn ra!

Kiếm ý màu đen!

Kiếm ý thuần hắc sắc!

Ngay khi cỗ kiếm ý này xuất hiện, một cỗ khí tức tà ác ngập trời lập tức xuất hiện ở giữa sân, cỗ khí tức tà ác này vậy mà che phủ khí tức âm trầm trong sân.

Ác niệm kiếm ý!

Nhất niệm ác, thương hải tang điền!

Những nơi Diệp Huyền đi qua, vô số phần mộ bị vỡ tung, rất nhanh, hắn đi tới giữa sườn núi, đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên vang vọng từ đỉnh núi: "Làm càn!"

Theo thanh âm này rơi xuống, một bàn tay khổng lồ màu đen đột nhiên từ đỉnh núi chụp tới.

Diệp Huyền vẫn chưa dừng lại, hắn ném mạnh đầu trong tay ra ngoài, cùng lúc đó, hắn thả người nhảy lên, trên bầu trời, một kiếm của hắn chém xuống.

Xuy!

Kiếm qua, không gian nứt!

Một kiếm chém xuống ——

⚝ ✽ ⚝

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng phía chân trời!

Bàn tay khổng lồ kia ầm ầm vỡ vụn, nhưng mà Diệp Huyền cũng bị chấn trở lại mặt đất, chỗ hắn rơi xuống đất, mặt đất trực tiếp sụp đổ!

Nhưng vào lúc này, trên đỉnh núi, một bóng người lướt xuống, lúc đầu nhìn thấy còn ở đỉnh núi, nhưng mà liếc mắt một cái, đã ở trước mặt Diệp Huyền, Diệp Huyền đang muốn ra tay, nhưng mà tốc độ của Đế Khuyển nhanh hơn hắn!

Đế khuyển trực tiếp vọt tới bóng người này.

⚝ ✽ ⚝

Va chạm này, không gian chung quanh bị đánh nứt, một đạo nhân ảnh liên tục lùi lại, sau khi lui trọn vẹn hơn hai trăm trượng mới dừng lại.

Là một nam tử trung niên mặc áo bào đen, ở giữa lông mày của hắn, có một ấn ký huyết hồng!

Nam tử trung niên nhìn chằm chặp vào Đế Khuyển trước mặt Diệp Huyền: "Hay cho một hung thú! Ngươi..."

Nhưng vào lúc này, Diệp Huyền ở phía sau Đế Khuyển đột nhiên biến mất, nam tử trung niên hai mắt híp lại, tay phải hắn vươn ra bên phải, nhẹ nhàng nắm chặt, một cây roi dài màu đen lặng yên xuất hiện, sau một khắc, bóng roi đầy trời trong nháy mắt bao phủ trước mặt hắn.

Bành!

Một tiếng trầm đục vang lên, ngay sau đó, một bóng người liên tục lùi lại.

Chính là Diệp Huyền!

Cách đó trăm trượng, chân phải Diệp Huyền mạnh mẽ giẫm một cái, cả người lập tức dừng lại, mà tay phải của hắn đang run rẩy!

Ở nơi xa, ánh mắt của nam tử trung niên rơi vào trên người Diệp Huyền, hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền: "Diệp Huyền, ngươi thật sự cho rằng tất cả đều sợ ngươi sao? Quỷ Môn ta..."

Nói đến đây, hai mắt của nam tử trung niên lập tức híp lại, bởi vì Diệp Huyền ở phía xa lại biến mất lần nữa!

Nhìn thấy Diệp Huyền lại ra tay, sắc mặt nam tử trung niên lập tức trở nên dữ tợn, hắn đang muốn ra tay, nhưng mà một đạo khí tức cường đại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, so với Diệp Huyền còn nhanh hơn!

Đế Khuyển ra tay!

Đế khuyển trực tiếp vọt tới nam tử trung niên, cú va chạm này khiến không gian nơi nó đi qua trực tiếp lõm xuống, vô cùng kinh người.

Phát giác được lực lượng va chạm của Đế Khuyển, nam tử trung niên trong lòng kinh hãi, không dám khinh thường, hai tay hắn kết ấn: "Hồn ấn!"

Thanh âm rơi xuống, hai tay hắn nhẹ nhàng kéo một cái.

Trong nháy mắt, vô số hồn lực ngưng tụ thành một mặt ấn thuẫn thật lớn chắn trước mặt hắn, mà vào thời khắc này, Đế Khuyển đột nhiên dừng lại, nam tử trung niên sửng sốt, lúc này, một thanh kiếm đột nhiên đâm vào trên ấn thuẫn trước mặt hắn.

Ở trong ánh mắt kinh hãi của nam tử trung niên, đạo hồn ấn kia trực tiếp bị kiếm trong tay Diệp Huyền hấp thu sạch sẽ, Diệp Huyền thừa thế hướng phía trước đâm một cái, trong lòng nam tử trung niên hoảng hốt, hai tay mạnh mẽ hợp lại!

Lần này hợp lại, trực tiếp kẹp lấy kiếm của Diệp Huyền!

Nhưng mà, khi hắn kẹp lấy kiếm của Diệp Huyền, thân thể của hắn tựa như bị định huyệt, trực tiếp đứng im tại chỗ!

Bởi vì nhục thân cùng linh hồn của hắn trực tiếp bị một kiếm này của Diệp Huyền phân ra, cùng lúc đó, kiếm của Diệp Huyền trực tiếp bắt đầu điên cuồng hấp thu linh hồn của nam tử trung niên.

Nam tử trung niên biến thành linh hồn thể hoảng sợ nhìn Diệp Huyền: "Không, không, không..."

"Dừng tay!"

Lúc này, trên đỉnh núi, lại một giọng nói vang lên, ngay sau đó, một đạo tàn ảnh từ đỉnh núi lao vút đến.

Sau lưng Diệp Huyền, Đế Khuyển đột nhiên thả người nhảy lên ——

⚝ ✽ ⚝

Không trung, một tiếng nổ vang tựa như sấm sét, Đế Khuyển lui trở lại tại chỗ, mà móng vuốt của nó lại hơi hơi rung động.

Ở trước mặt Đế Khuyển cách đó không xa, đứng đấy một lão giả, lão giả dáng người thẳng tắp, mặc một kiện áo dài hơi mỏng, râu rất dài, đến ngực!

Lão giả lạnh lùng nhìn Đế Khuyển: "Ngươi là yêu tộc?"

Đế Khuyển không trả lời, trong mắt nó nhiều thêm một tia ngưng trọng.

Lão giả đang muốn nói chuyện, lúc này, lão đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền, giờ phút này, Diệp Huyền vừa vặn thu hồi kiếm, mà nam tử trung niên lúc trước kia, đã hoàn toàn bị hấp thu!

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt lão giả trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo: "Được, được lắm Diệp Huyền, liên tiếp giết hai tên cường giả Thánh Cảnh Quỷ Môn ta, ngươi rất tốt!"

Diệp Huyền không để ý tới lão giả, sau khi hắn thu hồi Trấn Hồn Kiếm, cảm giác toàn thân đều không thoải mái, không phải suy yếu, mà là loại không thoải mái nói không nên lời kia, phảng phất như bị rút khô vậy.

Lúc này, tiểu Hồn đột nhiên nói: "Tiểu chủ, ngươi dùng kiếm hai lần, linh hồn bây giờ của ngươi rất là suy yếu, nhớ lấy không thể sử dụng nữa, nếu không linh hồn sẽ bị hao tổn nghiêm trọng, thậm chí sẽ tạo thành hậu quả hồn phách thiếu thốn không thể vãn hồi này!"

Diệp Huyền khẽ gật đầu: "Ta đã hiểu."

Tiểu Hồn nói: "Ta muốn tiêu hóa linh hồn của hai người vừa rồi, tiểu chủ bảo trọng.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

Nói xong, giọng nói của tiểu Hồn hoàn toàn biến mất.

Giữa sân, Diệp Huyền hít sâu một hơi, sau đó đi về phía lão giả cách đó không xa.

Nhìn thấy Diệp Huyền đi tới, lão giả híp mắt lại, mà bên cạnh Diệp Huyền, Đế Khuyển đột nhiên nói: "Ngươi đánh không lại lão già này!"

Diệp Huyền dừng bước: "Ngươi tới!"

Đế Khuyển trầm giọng nói: "Lão già này không thể so với Thánh Cảnh bình thường, trong thời gian ngắn, ta không thể đánh chết hắn."

Diệp Huyền nói: "Vậy giúp ta ngăn chặn một hồi."

Nói xong, Diệp Huyền xoay người đi lên núi.

Lão giả đang định ra tay thì Đế Khuyển đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, lão giả nhìn về phía Đế Khuyển: "Các hạ, lão phu và mấy vị Yêu Vương của yêu tộc cũng coi như bằng hữu, không biết các hạ..."

Đế Khuyển lắc đầu: "Đừng so sánh đám phế vật đó với ta!"

Nói xong, nó giơ móng vuốt lên chỉ chỉ lão giả, "Nếu là ở thời kỳ đỉnh phong của ta, rác rưởi giống như ngươi, cũng chỉ là chuyện một trảo."

Lão giả mặt không biểu cảm, "Nói như vậy, các hạ là đã từng lợi hại, mà không phải bây giờ, đúng không?"

Nghe vậy, Đế Khuyển giận tím mặt: "Hiện tại cũng có thể đập chết ngươi!"

Âm thanh vừa dứt, nó đột nhiên biến mất, lão giả cười lạnh một tiếng, đấm một quyền về phía trước, một quyền này trực tiếp đánh vào đầu của Đế Khuyển,

⚝ ✽ ⚝

Cánh tay phải của lão giả run lên kịch liệt, sau đó liên tục lùi lại, mà Đế Khuyển cũng lui về phía sau mấy chục trượng!

Mà sau một khắc, Đế Khuyển lại lần nữa xông về phía lão giả, lần này, Đế Khuyển là chân chính nổi giận.

Nhìn thấy Đế Khuyển vọt tới, thần sắc lão giả cũng trở nên ngưng trọng, đối mặt với loại hung thú Đế Khuyển này, hắn cũng không dám khinh thường, bởi vậy, hắn quyết định không đi quản Diệp Huyền đã lên trên núi, chuyên tâm đối phó Đế Khuyển.

Rất nhanh, dưới chân núi truyền đến từng tiếng đánh nhau!

Mà Diệp Huyền thì đã đi tới trên núi, ở nơi xa trên núi, Diệp Huyền nhìn thấy từng tòa cung điện âm trầm, bốn phía những cung điện này tràn ngập sương mù màu đen quỷ dị.

Diệp Huyền đi đến tòa cung điện ở phía trước, đúng lúc này, mấy đạo bóng đen xuất hiện ở trước mặt hắn, những bóng đen này tựa như những cái bóng, căn bản không thấy rõ bản thể, không chỉ có như thế, trên thân những bóng đen này đều tản ra lực lượng linh hồn cường đại.

Mấy bóng đen này đều là cảnh giới Vô Thượng!

Diệp Huyền mặt không chút thay đổi, tiếp tục đi về phía trước, lúc này, mấy đạo hư ảnh kia đột nhiên biến mất, ngay sau đó, không gian xung quanh Diệp Huyền lập tức bị từng đạo hắc quang bao phủ.

Vào lúc này, tay phải Diệp Huyền mở ra, Tiên Linh Kiếm xuất hiện trong tay hắn, ngay sau đó, hắn đâm nhanh về phía trước một cái.

Nhất Kiếm Định Hồn!

Một kiếm này đâm ra, một tiếng kêu thảm thiết lập tức vang vọng khắp nơi, tiếp theo, một bóng người liên tục lùi lại, sau khi hắn lùi hơn mười trượng thì trực tiếp ngã xuống, thân thể không nhúc nhích!

Linh hồn của hắn đã biến mất.

Nhất Kiếm Định Hồn, khắc tinh của linh hồn cùng với tu sĩ tu luyện linh hồn!

Môn kiếm kỹ này trước kia hắn rất ít dùng, bởi vì kẻ tu luyện linh hồn rất ít, nhưng giờ phút này, toàn bộ Quỷ Môn đều là những kẻ tu luyện linh hồn!

Sau khi một kiếm miểu sát đối phương, Diệp Huyền xoay người chém nghiêng một cái.

Xuy!

Hồn lực cường đại trước mặt hắn lập tức biến mất, cùng lúc đó, một bóng người bay ra ngoài, giữa không trung, bóng người kia và linh hồn tách ra.

Không bao lâu, mấy đạo hư ảnh xung quanh Diệp Huyền đều nằm trên mặt đất, mà linh hồn của bọn chúng thì đều bị Trấn Hồn kiếm hấp thu.

Lúc này, Tiểu Hồn đột nhiên nói: "Kiếm kỹ của chủ nhân thật lợi hại, nếu như cộng thêm ta, nói không chừng sẽ có kỳ hiệu!"

Diệp Huyền khẽ gật đầu: "Hôm nào thử xem!"

Tiểu Hồn nói: "Được, chủ nhân, ta cảm nhận được phía trước có một đạo khí tức thần bí quỷ dị, chủ nhân cần phải cẩn thận."

Diệp Huyền gật đầu: "Được."

Nói xong, hắn tiếp tục đi về phía xa, rất nhanh, hắn đi tới trước tòa cung điện màu đen kia, phía trên cung điện dán một tấm phù lục màu đỏ như máu dài bằng cánh tay.

Yên lặng một lát, Diệp Huyền đột nhiên chém xuống một kiếm.

⚝ ✽ ⚝

Toàn bộ cửa chính của cung điện lập tức vỡ tan, cùng lúc đó, vô số kiếm khí bắn ra bốn phía, chỉ trong chốc lát, toàn bộ cung điện bắt đầu bị phá thành mảnh nhỏ, một mảnh hỗn độn. Còn Diệp Huyền thì cầm kiếm xông về phía trước, trên đường đi, vô số kiếm khí từ trong cơ thể Diệp Huyền bay ra.

Xuy xuy xuy xuy xuy!

Bốn phía, từng tiếng cắt chém không ngừng vang vọng, rất nhanh, Diệp Huyền xông tới trước một cánh cửa màu đen, cửa rộng mười trượng, bên trong một mảnh đen kịt, âm trầm vô cùng.

Quỷ Môn!

Diệp Huyền biết, bên trong cánh cửa này, hẳn mới là sào huyệt chân chính của Quỷ Môn.

Không chút do dự, Diệp Huyền cầm kiếm xông vào trong cánh cửa kia, ước chừng hai hơi thở sau, bên trong cánh cửa đột nhiên truyền đến một tiếng kiếm minh, ngay sau đó, một bóng người từ bên trong bay ra.

Bóng người này, chính là Diệp Huyền!

Diệp Huyền lùi lại ước chừng trăm trượng mới dừng lại, mà trên mặt đất trước mặt hắn, là một cái rãnh sâu hoắm, đó là vừa rồi hắn dùng chân cứng rắn tạo ra.

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa kia, bên trong cánh cửa, một giọng nói truyền ra: "Ngươi tưởng Quỷ Môn của ta là nơi nào? Ngươi muốn vào là vào sao?"

Giọng nói vừa dứt, một nam tử trung niên từ bên trong đi ra.

Nam tử trung niên mặc một bộ trường bào màu vàng sẫm, tay phải hắn ta cầm một cây bút lớn cỡ bằng cánh tay, mà hai bên trái phải của hắn ta có hai cặp mắt đỏ như máu, hai con mắt này đang nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.

Nam tử trung niên liếc mắt đánh giá Diệp Huyền, khóe miệng hơi nhếch lên: "Ta cũng chưa từng nghĩ tới, thể chất của ngươi cũng không tệ, nếu luyện thành Quỷ Thể..."