← Quay lại trang sách

Chương 462 Tìm chết!

Ba người Diệp Huyền sau khi xuyên qua bình nguyên mênh mông, rất nhanh, bọn họ nhìn thấy một khe núi khổng lồ, cửa vào khe núi, hai ngọn núi cao như hai cánh cổng lớn chắn ngang, trong hai ngọn núi cao, mơ hồ có thể thấy một tòa đại điện nguy nga.

Diệp Huyền nhìn về phía tòa đại điện kia, khẽ nói: "Ma Kha tộc?"

Chiến Quân gật đầu: "Nhưng mà, đây hẳn không phải là sào huyệt của bọn họ, còn sào huyệt của bọn họ ở đâu, có lẽ chỉ có Cung chủ mới biết."

Ngốc Tử khẽ nói: "Tuy là địch nhân, nhưng không thể không nói, bộ tộc này quả thật đáng kính nể, bởi vì từ khi ta đến đây đến giờ, ta chưa từng thấy tộc nhân nào của bọn họ sợ chết."

Diệp Huyền cười nói: "Đi thôi!"

Rất nhanh, ba người đến dưới khe núi kia.

Mà trên đường đi, Diệp Huyền phát hiện, có vài đạo thần thức quét qua ba người bọn họ, nhưng lại không có ai ra ngăn cản!

Dưới khe núi, Diệp Huyền nhìn về phía xa, mỉm cười: "Tìm chết!"

Tiếng nói như sấm rền, vang vọng khắp đất trời.

Tìm chết!

Khóe miệng Chiến Quân bên cạnh Diệp Huyền giật giật: "Diệp huynh, có phải quá ngông cuồng rồi không?"

Diệp Huyền nghiêm mặt nói: "Phải tạo khí thế trước đã, hiểu chưa?"

Khí thế!

Chiến Quân suy nghĩ một chút, rồi nói: "Hình như cũng đúng..."

Trên đỉnh núi, đột nhiên xuất hiện một nam tử, bên cạnh nam tử còn có một con hắc kỳ lân.

Con hắc kỳ lân kia liếc nhìn ba người Diệp Huyền phía dưới, trong mắt tràn đầy sát khí, nó định xông xuống, lúc này, nam tử nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó, nó lập tức nằm phục xuống.

Nam tử mỉm cười, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền, nhẹ giọng nói: "Kiếm tu sao?"

Lúc này, Tả Thanh cùng Thiên Sát và Địa Sát cũng đến phía sau nam tử, ngoài ra còn có một nữ tử, nữ tử có mái tóc ngắn màu đỏ rực, ánh mắt như đao, lạnh lùng vô cùng.

Tả Thanh nhẹ giọng nói: "Ta đi gặp hắn?"

Nam tử lắc đầu, hắn quay đầu nhìn về phía đối diện, trên đỉnh núi đối diện, có ba người đang đứng, hai nam một nữ, người cầm đầu là một nam tử mặc hắc bào, xung quanh hắn tỏa ra một luồng khí tức quỷ dị.

Phía sau nam tử, nữ tử tóc đỏ kia lạnh lùng nói: "Ta không thích đám người dị vực này!"

Thiên Sát nói: "Ta cũng không thích."

Tả Thanh lắc đầu cười, không nói gì.

Nam tử nhẹ giọng nói: "Tên kiếm tu kia cứ giao cho bọn họ đi!"

Nữ tử tóc đỏ hừ lạnh một tiếng: "Trên người tên kiếm tu kia có chí bảo, vì sao phải nhường cho bọn họ?"

Nam tử nhìn nữ tử tóc đỏ, cười nói: "A Phượng, ngươi cảm thấy một kiện chí bảo quan trọng, hay là đại sự của cả gia tộc quan trọng?"

Nữ tử tên A Phượng trầm giọng nói: "Ma Kha tộc chúng ta, không cần dựa vào người ngoài!"

Nam tử nhẹ giọng nói: "Cần!"

Mọi người nhìn về phía nam tử, nam tử khẽ nói: "Thế nhân đều biết Vị Ương Thiên Cung chủ của Vị Ương tinh vực vô địch thiên hạ, nhưng trên thực tế, ở Vị Ương tinh vực, còn có một người cũng rất mạnh."

A Phượng hỏi: "Ai?"

Nam tử nhẹ giọng nói: "Họa sư. Nếu tộc ta muốn chiếm lĩnh hoàn toàn Vị Ương tinh vực, nhất định phải đánh bại hai người, một người là Vị Ương Cung chủ, người còn lại chính là người này!"

A Phượng mặt không cảm xúc: "Bọn họ chỉ là sinh ra sớm hơn chúng ta mà thôi, nếu cùng thời đại, chúng ta há sợ bọn họ?"

Nam tử cười nói: "Ngươi nói cũng không phải là không có lý!"

Lúc này, Tả Thanh đột nhiên nói: "Bọn họ ra tay rồi!"

Mọi người nhìn xuống phía dưới, phía dưới, một nam tử đã xuất hiện trước mặt ba người Diệp Huyền.

Nhưng không phải nam tử hắc bào cầm đầu kia, mà là một nam tử khác cầm trường thương.

Nam tử cầm trường thương đi tới trước mặt ba người Diệp Huyền, Chiến Quân và Ngốc Tử lui sang một bên.

Nam tử đột nhiên ra thương, thương nhanh như chớp, đâm thẳng vào mi tâm Diệp Huyền!

Nhưng khi trường thương của hắn còn cách mi tâm Diệp Huyền vài tấc, Diệp Huyền đột nhiên nghiêng người, sau đó bước nhanh về phía trước, đồng thời, hắn rút kiếm chém ra.

⚝ ✽ ⚝

Tiếng kiếm minh vang vọng, chấn động thiên địa.

Một kiếm này chém xuống, nam tử trường thương điểm mũi chân xuống đất, cả người hắn ta lướt về phía sau, một kiếm của Diệp Huyền chém hụt, mà lúc này, nam tử trường thương đột nhiên tung người nhảy lên, một thương nện xuống, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đến đỉnh đầu Diệp Huyền!

Diệp Huyền nghiêng người né tránh, một thương của nam tử đập hụt, nhưng rất nhanh, hắn ta hất tay phải, trường thương rung động về phía Diệp Huyền.

Diệp Huyền giơ kiếm lên đỡ.

⚝ ✽ ⚝

Một thương đánh trúng, Diệp Huyền liên tục lui về phía sau, mà nam tử trường thương thì muốn thừa thắng truy kích, bất quá vào lúc này, sắc mặt hắn ta trong nháy mắt đại biến, theo bản năng giơ thương lên đỡ.

⚝ ✽ ⚝

Một tiếng nổ vang lên, nam tử trường thương lập tức lùi nhanh lại!

Mà hắn ta còn chưa dừng lại, Diệp Huyền đã xuất hiện ở trước mặt hắn ta, ngay sau đó, Diệp Huyền chém xuống một kiếm.

Tròng mắt nam tử trường thương hơi co lại, tay phải hắn ta cầm thương bỗng nhiên cắm xuống mặt đất.

⚝ ✽ ⚝

Mặt đất run lên, sau một khắc, một cỗ thương thế cường đại phóng lên tận trời, trực tiếp bao phủ lấy Diệp Huyền, cùng lúc đó, hắn ta đạp chân phải về phía sau, một thương đâm ra!

Xuy!

Mũi thương lướt qua,

không gian trực tiếp bị xé nứt ra!

Lần này, Diệp Huyền không lựa chọn né tránh một thương này, khi trường thương đi tới trước mặt hắn, hắn chém xuống một kiếm.

Châm gặp Mạch Mang!

Mũi thương cùng mũi kiếm va chạm ——

⚝ ✽ ⚝

Một tiếng nổ vang ầm ầm, cùng lúc đó, hai người liên tục lùi về phía sau, nhưng sau một khắc, hai người lại lần nữa lao về phía nhau.

Trên đỉnh núi, nam tử bên cạnh Tả Thanh nhẹ giọng nói: "Hắn đang luyện tập!"

Tả Thanh gật đầu: "Ngươi thấy hắn thế nào?"

Nam tử cười nói: "Chưa từng thấy thực lực chân chính của hắn, không dám đánh giá!"

Nói xong, hắn ta nhìn về phía Tả Thanh: "Ngươi đã giao thủ với hắn, cảm giác thế nào?"

Tả Thanh im lặng một lúc, sau đó nói: "Kiếm của hắn rất nhanh."

Nam tử cười nói: "Không còn gì khác?"

Tả Thanh cười khẽ: "Vậy là đủ rồi."

Nam tử khẽ gật đầu, "Cũng đúng."

Nói xong, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyền bên dưới, nhẹ giọng nói: "Thật ra, ta càng muốn được thấy tận mắt vị nữ tử được xưng là vô địch cùng giai năm đó."

Nghe vậy, sắc mặt Thiên Sát bên cạnh lập tức biến đổi.

Nam tử nói: "Thiên Sát, ta cùng Tả Thanh và A Phượng năm đó đều ở bên ngoài tu luyện, chỉ có ngươi tiếp xúc với nàng, nàng là người như thế nào?"

Thiên Sát im lặng một lúc, sau đó nói: "Là một người khiến người ta sợ hãi!"

Nam tử cười khẽ, "Vậy thì có chút đáng tiếc."

Thiên Sát lắc đầu, không nói gì.

Rất nhanh, phía dưới truyền đến từng tiếng nổ vang, Diệp Huyền cùng nam tử trường thương chiến đấu đã vô cùng kịch liệt. Mà nhìn từ cục diện chiến đấu, hai người là bất phân thắng bại.

⚝ ✽ ⚝

Lúc này, Diệp Huyền cùng nam tử trường thương đột nhiên tách ra!

Sau khi nam tử trường thương dừng lại, hắn ta nhìn Diệp Huyền cách đó không xa, thần sắc âm lãnh đến cực điểm: "Ngươi đang lấy ta làm bồi luyện!"

Diệp Huyền nói: "Ngươi không để ý chứ?"

Nam tử trường thương nhìn chằm chằm Diệp Huyền: "Ta rất để ý!"

Âm thanh vừa dứt, trường thương trong tay hắn ta đột nhiên rung động kịch liệt, giống như muốn thi triển chiêu thức mạnh mẽ nào đó, mà đúng lúc này, một luồng kiếm quang rất nhỏ khó mà phát hiện chợt lóe lên giữa sân!

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt nam tử trường thương trong nháy mắt đại biến, hắn ta vội vàng dừng lại, sau đó cầm trường thương chắn trước mặt!

⚝ ✽ ⚝

Nam tử trường thương liên tục lui về phía sau, vừa lùi, đã lùi ra ngoài hơn mười trượng, mà hắn ta còn chưa dừng lại thì Diệp Huyền đã xuất hiện ở trước mặt hắn ta, Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm, sắc mặt nam tử trường thương đại biến, muốn phản kích, nhưng vào lúc này, một luồng kiếm quang lặng yên không một tiếng động xuyên qua giữa lông mày hắn ta.

Xuy!

Cơ thể nam tử trường thương cứng đờ, mà giờ khắc này, hắn ta mới phát hiện, kiếm của Diệp Huyền căn bản không có rút ra.

Giờ khắc này, hắn ta mới hiểu được, rút kiếm là giả, phi kiếm mới là thật!

Diệp Huyền tháo chiếc nhẫn trữ vật trên ngón tay nam tử, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trên: "Còn ai nữa không?"

Trên đỉnh núi, nam tử bên cạnh Tả Thanh cười nói: "Có chút thú vị!"

Tả Thanh trầm giọng nói: "Kiếm của hắn còn nhanh hơn lúc trước!"

Phía sau hai người, nữ tử tên là A Phượng đột nhiên nói: "Ta đi!"

Nói xong, nàng ta liền muốn đi xuống, bất quá lại bị nam tử ngăn lại.

A Phượng nhìn về phía nam tử: "Mạc Tà, ta không cho phép người của Vị Ương Tinh Vực kiêu ngạo như thế trước mặt chúng ta."

Mạc Tà nhẹ giọng nói: "Lui xuống!"

Nữ tử tên A Phượng hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Tả Thanh lắc đầu cười: "Tính tình này!"

Mạc Tà nhìn về phía xa xa đối diện, trên đỉnh núi kia, nam tử áo đen và nữ tử phía sau hắn vẫn không có động tĩnh gì.

Mạc Tà cười nói: "Nam Ly huynh, nếu huynh không động thủ, Ma Kha tộc ta mà ra tay, vậy vật trên người hắn chính là của Ma Kha tộc ta!"

Đối diện, nam tử áo đen nhìn về phía Mạc Tà, không nói gì, một lát sau, hắn đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa, lúc xuất hiện lần nữa đã ở trước mặt Diệp Huyền.

Nhìn thấy nam tử áo đen, trong lòng Diệp Huyền rùng mình, trong lòng âm thầm đề phòng.

Nam tử áo đen nhẹ giọng nói: "Để ta xem xem, kiếm của ngươi có thể nhanh đến mức nào!"

Âm thanh vừa dứt, hắn ta đột nhiên biến mất.

Xuy!

Trong sân có tiếng xé rách vang lên.

Thân thể xé rách không gian!

Trước mặt Diệp Huyền, không gian từng tấc nứt toác, vô cùng kinh người!

Cường giả!

Cao thủ vừa ra tay, liền biết có hay không!

Đối mặt với nam tử áo đen này, Diệp Huyền không dám có bất kỳ sự khinh thường nào, hắn dậm mạnh chân phải, cả người hóa thành một đạo kiếm quang bắn ra ngoài.

⚝ ✽ ⚝

Giữa sân, một tiếng nổ vang rung trời.

Một bóng người trực tiếp bay ngược ra ngoài!

Chính là Diệp Huyền!

Diệp Huyền trong nháy mắt lùi ra xa trăm trượng, mà hắn còn chưa dừng lại, nam tử áo đen kia lại xuất hiện ở trước mặt hắn, Diệp Huyền đâm ra một kiếm, nam tử áo đen không tránh không né, mặc cho một kiếm này của Diệp Huyền chém lên đầu hắn.

⚝ ✽ ⚝

Kiếm run rẩy kịch liệt, nam tử áo đen không có chút việc gì, không chỉ như vậy...