Chương 627 Có kiếm là đủ!
Đồ Thiên Đạo!
Không thể không nói, lúc này Diệp Huyền có chút ngơ ngác.
Thiên Đạo, hắn biết, lúc trước còn suýt chút nữa bị nó giết chết!
Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới chuyện nghịch thiên!
Đồ Thiên Đạo, không thể nghi ngờ chính là nghịch thiên!
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Tiểu Thất cô nương, ta có thể hỏi một chút tại sao ngươi muốn đồ Thiên Đạo không?"
Tiểu Thất nhìn Diệp Huyền, "Nó không nên tồn tại."
Diệp Huyền có chút không hiểu, "Vì sao?"
Tiểu Thất cười nói: "Ngươi có biết vì sao bên các ngươi quanh năm chiến loạn không?"
Diệp Huyền lắc đầu.
Tiểu Thất nói: "Bởi vì Thiên Đạo, nó không muốn sinh linh của vũ trụ này đoàn kết."
Diệp Huyền vẫn không hiểu, "Vì sao?"
Một bên, Nam Cung Uyển nói: "Bởi vì mọi người đoàn kết sẽ bất lợi cho sự thống trị của nó. Ngươi có phát hiện, hiện tại quy tắc của phiến thiên địa này đều do nó chế định? Hơn nữa còn có một điểm, nó đã khống chế tất cả bản nguyên thiên địa!"
Tất cả bản nguyên thiên địa!
Diệp Huyền trầm mặc.
Hắn không quên, lúc trước hắn vì cứu Tiểu Linh Nhi mà cưỡng ép lấy Thiên Đạo bản nguyên, suýt chút nữa đã bị Thiên Đạo này đánh chết!
Nhưng hắn không hề oán hận Thiên Đạo.
Bởi vì đó vốn là thứ của người ta!
Đúng lúc này, Nam Cung Uyển đột nhiên nói: "Ngươi chắc chắn đang nghĩ Thiên Đạo bản nguyên là của nó, đúng không?"
Diệp Huyền hỏi ngược lại, "Chẳng lẽ không phải sao?"
Nam Cung Uyển cười nói: "Đương nhiên không phải! Thiên Đạo bản nguyên này là vật của Hỗn Độn vũ trụ, khi Hỗn Độn vũ trụ sinh ra đã có những bản nguyên này. Mà những bản nguyên này đều bị Thiên Đạo khống chế, không cho phép người hấp thu, hoặc là nói, nó chỉ cho phép người nó coi trọng hấp thu."
Diệp Huyền trầm mặc.
Nam Cung Uyển nhìn Diệp Huyền, "Ngươi có biết vì sao Thần Quốc chúng ta lại cường đại như vậy không? Bởi vì năm đó, Võ Thần Chủ đã đồ Thiên Đạo, nắm giữ Thiên Đạo bản nguyên, cũng chính vì vậy, vô số người trong Thần Quốc chúng ta đều có thể hưởng thụ Thiên Đạo bản nguyên, cho nên, chúng ta cường đại hơn các ngươi rất nhiều. Còn bên các ngươi vẫn bị Thiên Đạo khống chế, cho nên rất nhiều người bên các ngươi không thể phong Đế. Vì sao? Bởi vì nó đang hạn chế thực lực của các ngươi, như vậy mới có thể vĩnh viễn nô dịch các ngươi!"
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, rồi trầm giọng nói: "Nam Cung cô nương nói như vậy, ta phát hiện Thiên Đạo này đúng là rất xấu xa, nếu không phải nó hạn chế, Diệp Huyền ta chắc đã sớm phong Đế rồi!"
Thiên Đạo: "?"
Sắc mặt Nam Cung Uyển cứng đờ, nàng lắc đầu, "Cái nồi này đừng đổ cho Thiên Đạo! Là vấn đề của ngươi."
Diệp Huyền: "..."
Tiểu Thất bên cạnh đột nhiên nói: "Bây giờ ngươi đã hiểu chưa?"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Tiểu Thất cô nương, ta không quen thuộc Thiên Đạo, thứ này là tốt hay xấu ta cũng không hiểu, ta muốn nói là, ta đánh không lại nó! Ngươi bảo ta tới giúp ngươi đồ Thiên Đạo, chẳng phải là bảo ta đi làm bia đỡ đạn sao!"
Mọi người: "..."
Tiểu Thất hơi sững sờ, một lát sau nàng lắc đầu, "Sẽ không để ngươi làm bia đỡ đạn, cũng sẽ không để ngươi ra tay, đến lúc đó ngươi sẽ biết."
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, rồi gật đầu, "Được!"
Nói đến đây, hắn như nghĩ tới điều gì, vội vàng nói: "Tiểu Thất cô nương, ta muốn khiếu nại, khiếu nại Nam Cung Uyển!"
Nam Cung Uyển liếc nhìn Diệp Huyền, không nói gì.
Tiểu Thất nhìn Diệp Huyền, "Ngươi muốn khiếu nại nàng ta chuyện gì?"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Hôm đó ta tới Thần Quốc các ngươi, nàng ta dẫn ta đi tham quan, nói là sẽ không ra tay với khách nhân, thế nhưng nàng ta lại để mấy vạn binh sĩ đánh ta, hơn nữa còn muốn đuổi sạch giết hết, nàng ta nói mà không giữ lời như vậy, thật sự làm tổn hại mặt mũi Thần Quốc, ta đề nghị, bãi miễn chức Quốc Sĩ của nàng ta."
Nam Cung Uyển mặt không chút thay đổi.
Tiểu Thất nhìn Diệp Huyền, "Ngươi..."
Diệp Huyền: "..."
Một lát sau, Tiểu Thất nhẹ giọng nói: "Diệp thành chủ, ngươi là người thú vị, chỉ là da mặt hơi dày một chút."
Nam Cung Uyển liếc nhìn Diệp Huyền, "Sao chỉ là dày, hắn đã đạt tới cảnh giới không biết xấu hổ rồi."
Diệp Huyền còn muốn nói gì đó, Tiểu Thất đột nhiên nói: "Ta cùng ngươi đi luyện kiếm!"
Diệp Huyền mừng rỡ, "Được, được, đi!"
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Tiểu Thất cũng đi ra ngoài.
Trong sân, Hướng Kình khẽ thở dài, "Không biết Bệ hạ để tên này tới làm gì!"
Nam Cung Uyển nhẹ giọng nói: "Bệ hạ ắt có thâm ý! Hơn nữa, Diệp Huyền cũng không phải vô dụng."
Hướng Kình gật đầu, "Điều này đúng, để hắn ở trước mặt Thiên Đạo một thời gian, e là Thiên Đạo sẽ sụp đổ mất!"
Nghe vậy, mọi người trong sân đều bật cười.
Diễn võ trường.
Diệp Huyền và Tiểu Thất yên lặng đứng đó, Tiểu Thất nhìn Diệp Huyền, "Xuất kiếm đi!"
Diệp Huyền gật đầu, ngay sau đó, mũi chân hắn điểm nhẹ, cả người bay ra ngoài.
Tiểu Thất khép hờ hai mắt, một kiếm đâm ra.
⚝ ✽ ⚝
Theo một tiếng nổ vang lên, Diệp Huyền lập tức trở về chỗ cũ, lúc này, một thanh phi kiếm đột nhiên chém tới trước mặt Tiểu Thất, Tiểu Thất mặt không biến sắc, tay phải cầm kiếm nhẹ nhàng hất lên.
Xoẹt!
Thanh phi kiếm này lập tức bị đổi hướng, bay về phía bên phải, nhưng ngay sau đó, lại một thanh phi kiếm lặng yên không một tiếng động xuất hiện trước mặt nàng.
Tiểu Thất hơi nghiêng người, né tránh thanh phi kiếm này một cách hoàn hảo, nhưng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, một kiếm chém xuống.
Kiếm nhanh như chớp!
Tốc độ kiếm của hắn bây giờ so với trước kia nhanh hơn rất rất nhiều!
Mà một kiếm này của Diệp Huyền vừa chém xuống, một thanh kiếm đột nhiên đâm vào mũi kiếm của hắn, trong nháy mắt, sắc mặt Diệp Huyền đại biến, bởi vì hắn phát hiện lực lượng trong kiếm của mình đã bị hóa giải hoàn toàn.
Diệp Huyền dừng lại, hắn nhìn Tiểu Thất, nàng nhẹ giọng nói: "Mỗi lần xuất kiếm đều có sơ hở, nếu có thể nhắm vào sơ hở đó, sẽ đạt được hiệu quả lớn."
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Một kiếm phá vạn pháp sao?"
Tiểu Thất gật đầu, "Nhưng mà, muốn đạt tới cảnh giới một kiếm phá vạn pháp thật sự là rất khó."
Diệp Huyền hỏi: "Ngươi cũng không làm được sao?"
Tiểu Thất nhìn Diệp Huyền, "Ta muốn nói là, đối với ngươi rất khó. Còn đối với ta thì không khó."
Diệp Huyền mặt đầy hắc tuyến, cái này...
Tiểu Thất đi về phía Diệp Huyền, "Căn cơ của ngươi không tệ, phi kiếm cũng tạm được, đặc biệt là kiếm ý và tín niệm kiếm đạo của ngươi, ta chưa từng thấy qua, đáng tiếc, ngươi học có chút tạp nham, thậm chí là có chút lệch lạc, điều này khiến thực lực của ngươi bị giảm đi rất nhiều. Kiếm đạo của ngươi có thể đơn giản hơn một chút."
Diệp Huyền vội vàng hỏi: "Làm thế nào để đơn giản hơn?"
Tiểu Thất xòe lòng bàn tay, một thanh kiếm xuất hiện trong tay nàng, "Đây là cái gì?"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Kiếm!"
Tiểu Thất gật đầu, "Nó chính là kiếm! Đây chính là đơn giản!"
Diệp Huyền trầm mặc một lát, rồi nói: "Ý ngươi là, khi ta dùng kiếm đã pha trộn quá nhiều thứ?"
Trong mắt Tiểu Thất lóe lên một tia kinh ngạc, "Ồ, ngươi cũng không ngốc lắm."
Diệp Huyền: "..."
Tiểu Thất lại nói: "Ngoại vật của ngươi quá nhiều, tuy những ngoại vật đó đều rất mạnh, nhưng điều này khiến kiếm của ngươi không còn thuần túy nữa, kiếm thuần túy mới sắc bén hơn! Cho nên, ngươi phải tách ngoại vật ra khỏi kiếm của ngươi!"
Diệp Huyền hỏi, "Có thể dung hợp không?"
Tiểu Thất suy nghĩ một chút, rồi nói: "Ngươi muốn dung hợp như thế nào?"
Diệp Huyền xòe lòng bàn tay, Đại
Địa Đạo Tắc xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, "Đây là Đại Địa Đạo Tắc, có thể dung hợp với kiếm đạo của ta không?"
Tiểu Thất liếc nhìn Đại Địa Đạo Tắc, rồi gật đầu, "Có thể!"
Diệp Huyền mừng rỡ, vội hỏi: "Làm sao dung hợp?"
Tiểu Thất nói: "Có thể cho ta mượn dùng một chút không?"
Diệp Huyền gật đầu, đưa Đại Địa Đạo Tắc cho Tiểu Thất, Tiểu Thất quan sát Đại Địa Đạo Tắc, nhẹ giọng nói: "Bên trong này hội tụ Địa Linh chi lực..."
Nói đến đây, nàng nhìn về phía Diệp Huyền, "Muốn dung hợp, trước tiên ngươi phải khống chế chúng hoàn toàn. Ngươi biết cách dùng Địa Linh chi lực này không?"
Diệp Huyền lắc đầu.
Lúc này, Đại Địa Đạo Tắc trong tay Tiểu Thất khẽ run lên, ngay sau đó, một thanh kiếm màu vàng kim xuất hiện trước mặt nàng.
Kiếm do Địa Linh chi lực ngưng tụ mà thành!
Mà xung quanh, mặt đất bắt đầu rung chuyển, vô số Đại Địa chi lực không ngừng hội tụ về phía thanh kiếm này.
Gần như trong khoảnh khắc, toàn bộ Đại Địa chi lực của Trật Tự Thành đều hội tụ vào trong kiếm.
Tiểu Thất đưa kiếm cho Diệp Huyền, Diệp Huyền nhận lấy kiếm, khó hiểu nhìn về phía Tiểu Thất.
Tiểu Thất nói: "Ngươi vung một kiếm này ra, lực lượng là của Đại Địa Đạo Tắc, hơn nữa chỉ dùng được một lần."
Diệp Huyền trầm mặc.
Tiểu Thất lại nói: "Ngươi phải hiểu, thứ gì là của ngươi, kiếm là của ngươi, mà ngươi muốn dung hợp, nhất định phải đạt tới một cảnh giới, vạn vật giai khả vi kiếm, kiếm của ngươi là hạch tâm, bất kể là Đại Địa Đạo Tắc hay là ngoại vật khác, đều chỉ có thể là ngoại vật tăng phúc."
Nói xong, nàng nhận lấy Đại Địa Chi Kiếm trong tay Diệp Huyền, lại nói: "Thanh kiếm này ở trong tay ta, trước tiên nó là kiếm, sau đó mới là Đại Địa Đạo Tắc."
Diệp Huyền trầm mặc một lát, rồi gật đầu, "Ta hiểu rồi."
Tiểu Thất nói: "Bây giờ ngươi cần làm là đơn giản hóa, để cho kiếm của ngươi trở nên đơn giản. Nếu bản thân ngươi đủ mạnh, những ngoại vật này gia trì sẽ khiến ngươi càng mạnh hơn, còn nếu ngươi hoàn toàn dựa vào lực lượng của những ngoại vật này, bản thân ngươi sẽ càng ngày càng yếu."
Diệp Huyền hỏi, "Làm thế nào để trở nên đơn giản hơn?"
Tiểu Thất nói: "Không dựa vào những thứ linh tinh này của ngươi, trở thành một kiếm tu thuần túy."
Diệp Huyền trầm mặc.
Tiểu Thất nói: "Không nỡ sao?"
Diệp Huyền trầm mặc.
Tiểu Thất lại nói: "Khi ngươi do dự, trong thâm tâm ngươi đã mê luyến những ngoại vật này. Tuy những ngoại vật này rất mạnh, nhưng chúng chỉ là tạm thời. Kiếm tu kiếm tu, có kiếm là đủ."
Có kiếm là đủ!
Diệp Huyền nhẹ giọng nói: "Ta hiểu rồi."
Nói xong, hắn cất Đại Địa Đạo Tắc đi.
Chỉ có kiếm!
Tiểu Thất khẽ gật đầu, nàng đang định nói chuyện thì Nam Cung Uyển đi tới bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ, bọn họ tới rồi."
Tiểu Thất nói: "Còn sót gì không?"
Nam Cung Uyển trầm tư một lát, rồi lắc đầu, "Không, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa!"
Tiểu Thất gật đầu, rồi nàng nhìn về phía Diệp Huyền, "Đi thôi!"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Đồ Thiên Đạo sao?"
Tiểu Thất gật đầu.
Diệp Huyền khẽ gật đầu, "Đi thôi!"
Đồ Thiên Đạo!
Hắn không biết Tiểu Thất bảo hắn đi làm gì, nhưng hắn biết, chắc chắn không phải là bảo hắn đi đánh nhau.
Tồn tại cấp bậc như Thiên Đạo, chắc chắn không phải là thứ hắn có thể chống lại lúc này.
Khoảng nửa canh giờ sau, một con Hoàng Kim Cự Long từ từ bay lên khỏi Trật Tự Thành, rồi bay về phía sâu thẳm trong tinh không.
Ps: Ta có thể xin nghỉ không?
Gần đây hơi lâng lâng, muốn ra ngoài chơi một chút, chơi một ngày thôi!