Chương 811 Phá Kén Trọng Sinh!
Không có ai lại đi hoài nghi Diệp Huyền nữa.
Bởi vì không ai cảm thấy Diệp Huyền có năng lực ở trước mặt bọn họ lặng lẽ cướp đi tòa tháp kia, mà sau khi loại bỏ hiềm nghi của Diệp Huyền, vậy thì chỉ còn lại một mục tiêu duy nhất.
Kiếm Tông!
Bởi vì kẻ cướp đi Giới Ngục Tháp kia là một kiếm tu.
Chuyện này chắc chắn có liên quan đến Kiếm Tông!
Một ngày nọ, một kiếm tu đi tới Lưỡng Giới Thiên.
Nhìn bề ngoài, kiếm tu này ước chừng ba mươi tuổi, mặc một bộ trường bào màu đen trắng, tay trái hắn nắm một thanh cổ kiếm.
Kiếm tu tóc dài buông xõa, trên người toảng ra khí chất nho nhã, hắn cứ thế chậm rãi đi tới trước Lưỡng Giới Thiên.
Lúc này, Lý Hợp đột nhiên xuất hiện trước mặt kiếm tu.
Lý Hợp nhìn kiếm tu, không nói gì.
Kiếm tu lại ngẩng đầu nhìn lên, trên tầng mây kia có một nam tử trung niên đang đứng. Nam tử trung niên mặc trường sam màu xám, hai tay chắp sau lưng, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Kiếm tu khẽ nói: "Trần Thời Nhất! Năm đó là kẻ yêu nghiệt nhất, cũng là kẻ mạnh nhất Vạn Tinh Vũ Trụ."
Nam tử trung niên trên mây chính là Trần Thời Nhất!
Từng là một truyền thuyết của một vũ trụ nào đó!
Trần Thời Nhất cười nói: "Xem ra, Kiếm Tông các ngươi đã điều tra ta!"
Kiếm tu gật đầu: "Kiếm Tông ta có bốn kiếm tu bỏ mạng ở Lưỡng Giới Thiên, đều có liên quan đến ngươi!"
Trần Thời Nhất gật đầu: "Có liên quan đến ta."
Nói xong, hắn nhìn về phía kiếm tu: "Rồi sao?"
Kiếm tu nhìn Trần Thời Nhất: "Ngươi rất tự tin!"
Trần Thời Nhất lắc đầu cười: "Uy hiếp ta sao?"
Kiếm trong tay trái kiếm tu đột nhiên bay ra, đâm thẳng lên trời!
Trên mây, Trần Thời Nhất xòe lòng bàn tay ra, sau đó nhẹ nhàng ấn xuống.
⚝ ✽ ⚝
Đạo kiếm quang kia bị ép cứng trên không trung, nhưng lúc này, kiếm tu bỗng nhiên biến mất.
Ầm ầm!
Trên không trung, Trần Thời Nhất liên tiếp lùi lại gần trăm trượng, mà kiếm tu kia cũng đã trở về chỗ cũ.
Hai người vừa tiếp xúc đã tách ra!
Trần Thời Nhất nhìn kiếm tu phía dưới, cười nói: "Nếu chỉ có một mình ngươi, e rằng không thể quét ngang Lưỡng Giới Thiên!"
Kiếm tu khẽ gật đầu: "Chúng ta đã đánh giá thấp Lưỡng Giới Thiên!"
Giờ khắc này, kiếm tu mới phát hiện, bọn họ đã đánh giá thấp thực lực của Lưỡng Giới Thiên!
Kiếm tu tuy siêu nhiên, nhưng Lưỡng Giới Thiên cũng không hề yếu!
Nơi này hội tụ vô số cường giả đến từ các vũ trụ khác nhau, những người này, đã dám xông vào Ngũ Duy, há có thể là hạng tầm thường?
Kiếm Tông không thể nghiền nát Lưỡng Giới Thiên!
Đương nhiên, Kiếm Tông cũng sẽ không sợ Lưỡng Giới Thiên!
Kiếm tu đột nhiên nói: "Các ngươi cho rằng, món chí bảo Ngũ Duy kia ở trong tay Kiếm Tông ta?"
Trần Thời Nhất lắc đầu: "Ban đầu, ta quả thực cho rằng nó ở trong tay Kiếm Tông các ngươi, nhưng bây giờ..."
Nói đến đây, hắn nhìn lướt qua bốn phía, khẽ nói: "Xem ra, sự việc không đơn giản như vậy."
Sự việc đến nước này, hắn càng cảm thấy không đúng.
Toàn bộ sự việc, giống như có kẻ cố ý đổ tội cho Kiếm Tông, mà nếu có kẻ đổ tội cho Kiếm Tông, vậy thì đó là ai?
Diệp Huyền!
Người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Diệp Huyền.
Bởi vì Lưỡng Giới Thiên và Kiếm Tông đánh nhau, Diệp Huyền là người được lợi nhất.
Nhưng mà, có một vấn đề, đó là, làm sao Diệp Huyền có thể lặng lẽ lấy đi món bảo vật kia ngay trước mắt mọi người?
Hơn nữa, Lý Hợp còn đích thân kiểm tra Diệp Huyền, món bảo vật kia xác thực không ở trên người Diệp Huyền.
Đương nhiên, hiện tại hắn không có thời gian để quản Diệp Huyền này.
Giết người của Kiếm Tông, Kiếm Tông chắc chắn sẽ không bỏ qua, hiện tại hắn phải đối mặt chính là Kiếm Tông.
Phía dưới, kiếm tu kia đột nhiên nói: "Vậy Diệp Huyền đang ở đâu?"
Trần Thời Nhất vừa định lên tiếng, một tiếng
Âm thanh đột nhiên từ bên cạnh truyền đến: "Diệp Huyền? Sao, Kiếm Tông muốn nói, món chí bảo kia lại trở về tay Diệp Huyền rồi?"
Trần Thời Nhất quay đầu nhìn lại, nơi đó, một nữ tử đang chậm rãi bước tới.
Chính là Viên Tiểu Đao.
Kiếm tu nhìn về phía Viên Tiểu Đao: "Ngươi là ai!"
Viên Tiểu Đao cười nói: "Thần Điện!"
Thần Điện!
Kiếm tu nhíu mày: "Chuyện này có liên quan đến Thần Điện các ngươi?"
Viên Tiểu Đao mỉm cười: "Vị huynh đài này vừa nhắc đến Diệp Huyền, ý của huynh đài, hẳn là món bảo vật kia vẫn còn ở trong tay Diệp Huyền, đúng không?"
Kiếm tu hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không có khả năng này?"
Viên Tiểu Đao nói: "Nhưng ta cảm thấy, món bảo vật kia hẳn là ở trong tay Kiếm Tông các ngươi, dù sao, so với Diệp Huyền, Kiếm Tông các ngươi mới có năng lực lặng lẽ lấy đi bảo vật kia ngay trước mắt chúng ta. Huynh đài nghĩ sao?"
Kiếm tu lắc đầu: "Theo ta được biết, món chí bảo Ngũ Duy kia hình như đã nhận chủ Diệp Huyền, vật này vốn là vật Ngũ Duy, năng lực đặc thù, nếu nó chủ động phối hợp với Diệp Huyền, hắn muốn lặng lẽ lấy nó đi, đồng thời đổ tội cho Kiếm Tông ta, cũng không phải chuyện khó, đúng không?"
Viên Tiểu Đao gật đầu: "Lời của huynh đài cũng có lý!"
Nói xong, nàng nhìn về phía Lý Hợp: "Lý Hợp, lúc trước ngươi đã đích thân điều tra Diệp Huyền, ngươi nói xem!"
Lý Hợp trầm giọng nói: "Thần thức của ta đã quét qua toàn thân hắn, nhưng không phát hiện ra chí bảo Ngũ Duy."
Kiếm tu hỏi ngược lại: "Như vậy ngươi liền cho rằng món chí bảo Ngũ Duy kia không ở trên người hắn?"
Lý Hợp nhíu mày, đang định lên tiếng, Viên Tiểu Đao bên cạnh đột nhiên nói: "Vậy chi bằng thế này, để chúng ta đến Kiếm Tông các ngươi lục soát một phen?"
Kiếm tu nhìn Viên Tiểu Đao: "Ngươi đại diện cho Lưỡng Giới Thiên?"
Viên Tiểu Đao cười nói: "Ta chỉ nói chơi thôi, huynh đài đừng coi là thật.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Nói xong, nàng lui sang một bên, không nói nữa.
Trên không trung, Trần Thời Nhất mặt không biểu cảm, đúng như lời Viên Tiểu Đao, hiện tại kẻ đáng ngờ nhất vẫn là Kiếm Tông.
Đương nhiên, Diệp Huyền kia cũng có hiềm nghi, nhưng hiềm nghi của hắn tương đối nhỏ, bởi vì hắn rất yếu.
Có lẽ ngay cả Diệp Huyền cũng không ngờ tới, sở dĩ hắn ít bị nghi ngờ, không còn bị nhằm vào, chính là vì thực lực của hắn quá yếu, vì thực lực yếu kém, nên mới khiến người khác cảm thấy hắn không có khả năng lặng lẽ lấy đi tòa tháp kia.
Ngay lúc này, kiếm tu kia đột nhiên xoay người rời đi.
Trong sân, chỉ có hắn là người rõ ràng nhất món chí bảo kia có ở Kiếm Tông hay không, mà nếu không ở trong tay Kiếm Tông, vậy thì nó đang ở trong tay ai?
Kẻ lấy đi món chí bảo kia là một kiếm tu!
Rõ ràng, rất có thể là có kẻ đang vu oan giá họa cho Kiếm Tông.
Diệp Huyền!
Kiếm tu quyết định đi tìm Diệp Huyền trước, hắn muốn đích thân gặp Diệp Huyền.
Còn về cái chết của cường giả Kiếm Tông, hắn chỉ có thể tạm thời gác lại.
Thấy kiếm tu rời đi, Trần Thời Nhất và những người khác cũng không ngăn cản, bởi vì không thể ngăn cản, loại cường giả này nếu muốn đi, rất khó giữ lại.
Viên Tiểu Đao liếc nhìn kiếm tu đang rời đi ở phía xa, không nói gì.
Lúc này, Trần Thời Nhất đột nhiên nói: "Truyền lệnh xuống, điều tra tất cả những kẻ khả nghi."
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Trong dãy núi, Diệp Huyền vẫn đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, hắn đã ngồi ở đây bảy tám ngày rồi, trong khoảng thời gian này, hắn giống như một pho tượng, không hề nhúc nhích!
Ngộ!
Hiện tại hắn muốn đạt tới cảnh giới Kiếm Đạo Phá Cảnh, chỉ có thể dựa vào ngộ.
Thế nào là phá?
Hắn đã suy nghĩ rất lâu rất lâu...
Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên mở mắt, hắn nhìn về phía bên phải, trên một cành cây ở đó có một cái kén.
Diệp Huyền nhìn chằm chằm vào cái kén kia, ước chừng nửa canh giờ sau, cái kén kia đột nhiên run lên, sau đó nứt ra, ngay sau đó, một con bướm nhỏ chui ra.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền sững người.
Rất nhanh, Diệp Huyền mừng như điên.
Hắn đã hiểu!
Ầm ầm!
Hai luồng kiếm ý đột nhiên từ trong cơ thể Diệp Huyền tuôn ra, sau khi hai luồng kiếm ý này xuất hiện, lập tức nổ tung...
Phá?
Kỳ thực, chính là phá kén trùng sinh!
Không phá thì không lập!
Ý niệm thông suốt, hai luồng kiếm ý quanh người Diệp Huyền bắt đầu tăng vọt, giống như núi lửa phun trào, vô cùng đáng sợ!
Mà kiếm ý của hắn cũng điên cuồng lan ra bốn phía, những nơi đi qua, tiếng kiếm reo vang vọng không dứt.
Cứ như vậy, ước chừng sau một canh giờ, Diệp Huyền đột nhiên đứng dậy, hắn xòe lòng bàn tay ra, trong nháy mắt, những kiếm ý kia giống như thủy triều rút về lòng bàn tay hắn, cuối cùng hóa thành một thanh kiếm đen trắng do kiếm ý ngưng tụ mà thành!
Kiếm Ý Kiếm!
Tay phải Diệp Huyền đột nhiên nắm chặt.
⚝ ✽ ⚝
Thanh kiếm đen trắng kia đột nhiên nổ tung, trong khoảnh khắc, phạm vi mấy vạn dặm xung quanh lập tức bị kiếm ý của hắn bao phủ!
Phá!
Chính là trùng sinh!
Hai mắt Diệp Huyền chậm rãi nhắm lại, kiếm ý bao phủ bốn phía, dưới sự bao phủ của những kiếm ý này, hắn có thể cảm nhận rõ ràng mọi thứ xung quanh, loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu.
Diệp Huyền đột nhiên nói: "Thu!"
Tiếng nói vừa dứt, những kiếm ý kia lập tức biến mất, mà trong lòng bàn tay hắn, có thêm một thanh kiếm đen trắng!
Phá Cảnh!
Khóe miệng Diệp Huyền hơi nhếch lên, hiện tại hắn có thể nói là hoàn toàn có năng lực đánh một trận với cường giả Mệnh Cảnh, đương nhiên, chắc chắn vẫn có chênh lệch với cường giả Phá Mệnh Cảnh, dù sao, hắn hiện tại chỉ mới là Vô Tri Cảnh!
Cảnh giới vẫn còn quá thấp!
Cảnh giới!
Việc cấp bách hiện tại của hắn chính là nâng cao cảnh giới, còn có cảnh giới nhục thân, cùng nhau nâng cao.
Diệp Huyền khẽ vung tay phải, thanh kiếm đen trắng trong tay hắn lập tức biến mất, tiếp theo, hắn định rời đi, nhưng lúc này, một đạo kiếm quang đột nhiên từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt, đạo kiếm quang kia trực tiếp rơi xuống trước mặt hắn.
Kiếm quang tiêu tán, lộ ra một nam tử trung niên.
Người tới chính là kiếm tu của Kiếm Tông.
Diệp Huyền nhìn kiếm tu xuất hiện trước mặt, không nói gì.
Kiếm tu cũng đang nhìn Diệp Huyền, nhìn một hồi, đồng tử hắn đột nhiên co rút lại: "Phá Cảnh... Sao có thể..."
Diệp Huyền nhìn kiếm tu: "Có chuyện gì?"
Kiếm tu nhìn chằm chằm Diệp Huyền: "Khi nào thì ngươi đạt đến Phá Cảnh!"
Diệp Huyền hỏi ngược lại: "Các hạ là?"
Kiếm tu nói: "Kiếm Tông, Khương Khởi!"
Kiếm Tông!
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Ta rốt cuộc có thù oán gì với Kiếm Tông các ngươi? Kiếm Tông các ngươi cứ nhất quyết không buông tha ta!"
Khương Khởi nhìn Diệp Huyền: "Món chí bảo Ngũ Duy kia còn ở trong tay ngươi không?"
Diệp Huyền nhíu mày: "Chẳng phải ở trong tay Kiếm Tông các ngươi sao?"
Khương Khởi nhìn Diệp Huyền, không nói gì.
Diệp Huyền đột nhiên hỏi: "Không phải ở trong tay Kiếm Tông các ngươi?"
Khương Khởi vẫn không nói gì.
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Vì sao ngươi lại cho rằng nó ở trong tay ta?"
Khương Khởi nói: "Trực giác!"
Diệp Huyền lạnh nhạt nói: "Bảo vật kia, thật sự không ở trong tay ta..."
Nói đến đây, hắn dừng một chút, rồi nói tiếp: "Hôm đó sau khi ta đặt nó ở đó, liền chuẩn bị rời khỏi Lưỡng Giới Thiên, mà sau đó, cường giả Lưỡng Giới Thiên là Lý Hợp đột nhiên đến nói với ta, bảo vật kia đã biến mất, ta cũng không biết hắn nói thật hay giả..."
Nghe vậy, Khương Khởi hơi nhíu mày: "Liệu có khả năng là bọn họ đã có được món bảo vật kia, nhưng vì muốn giữ lại món bảo vật kia, nên cố ý đổ tội cho Kiếm Tông ta..."
Diệp Huyền: "..."