← Quay lại trang sách

Chương 1076 Sắp có chuyện lớn rồi!

Diệp Huyền huých khuỷu tay vào A Mục, rồi nói: "Ngươi biết nàng ta không?"

Tiểu Đạo!

Hắn thật sự rất tò mò về người phụ nữ này!

Thân phận của nàng ta thật sự quá bí ẩn!

A Mục liếc nhìn Tiểu Đạo, lắc đầu: "Ta chỉ biết nàng ta sống rất lâu rồi, còn nàng ta là ai thì ta không rõ lắm."

Diệp Huyền khẽ gật đầu, hắn nhìn Tiểu Đạo, có thể thấy lúc này nàng ta đang hơi tức giận.

Đúng lúc này, trên trời bỗng xuất hiện một lão già, lão già mặc kim giáp rộng thùng thình, tay cầm một tòa tháp nhỏ màu đen, trên người tỏa ra uy áp vô hình.

A Mục đột nhiên nói: "Một trong sáu đại chiến tướng của Thiên Thần tộc, Tháp Vương!"

Diệp Huyền liếc nhìn tòa tháp nhỏ trong tay Tháp Vương, rồi nói: "Tháp của hắn và tháp của ta, cái nào tốt hơn?"

A Mục nhìn Diệp Huyền, cười tinh nghịch: "Của ngươi!"

Diệp Huyền cười khà khà, rồi nhìn về phía Tiểu Đạo.

Tuy cường giả Thiên Thần tộc tỉnh dậy càng ngày càng nhiều, nhưng hắn chẳng hề hoảng sợ!

Vì có Tiểu Đạo!

Có nàng ta chắn trước mặt, cảm giác an toàn lắm!

Ở phía xa, Tháp Vương liếc nhìn Ngạc Tín, nhíu mày: "Thần thụ đâu?"

Ngạc Tín giận dữ chỉ Diệp Huyền: "Bị tên này lấy mất rồi!"

Diệp Huyền đột nhiên nói: "Này này, nói vậy là không đúng! Vừa rồi là ai bảo ta tự mình đi lấy? Là ngươi nói đấy nhé? Ngươi nói chỉ cần ta có bản lĩnh lấy đi thì Thần thụ là của ta!"

Ngạc Tín trừng mắt nhìn Diệp Huyền, cứng họng.

Hắn thật sự không ngờ tiểu bạch có thể mang Thần thụ đi!

Phải biết, Khởi Nguyên Thần Thụ là chí bảo của Thiên Thần tộc, đã tồn tại vô số năm trong Thiên Thần tộc, là một biểu tượng của Thiên Thần tộc!

Mà lòng trung thành của Khởi Nguyên Thần Thụ với Thiên Thần tộc thì khỏi phải nói!

Thế mà, nó cứ thế bị tiểu bạch mang đi!

Lúc này Ngạc Tín vừa kinh hãi vừa tức giận!

Đúng lúc này, sau lưng Tháp Vương lại xuất hiện một vài cường giả Thiên Thần tộc.

Phải nói, những cường giả Thiên Thần tộc này thật sự rất mạnh, vì trong đó có không ít cường giả Luân Hồi Cảnh!

Tuy không có cường giả Chúa Tể Cảnh nhiều như chó, nhưng Luân Hồi Cảnh thật sự không ít!

Tháp Vương nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền vội vàng kéo A Mục ra sau lưng Tiểu Đạo, ánh mắt Tháp Vương rơi vào người Tiểu Đạo, nhìn nàng, vẻ mặt hắn ngưng trọng: "Ngươi là Tiểu Đạo cô nương!"

Tiểu Đạo cười nói: "Là ta!"

Tháp Vương trầm giọng nói: "Tiểu Đạo cô nương, Thiên Thần tộc ta không thù không oán với ngươi, sao ngươi lại giúp tên tiểu tử này?"

Tiểu Đạo cười cười, rồi nói: "Hôm nay, ta muốn dẫn hắn đi, nếu các ngươi đồng ý để ta dẫn hắn đi, sau này ta sẽ không nhúng tay vào chuyện của các ngươi, nếu không đồng ý..."

Tháp Vương đột nhiên nói: "Tiểu Đạo cô nương, ta nói rõ cho ngươi biết, mạng của tên tiểu tử này, Thiên Thần tộc ta nhất định phải lấy, ai cũng không bảo vệ được hắn! Ta..."

Đúng lúc này, Tiểu Đạo đột nhiên biến mất.

Tháp Vương biến sắc, tòa tháp trong tay hắn bỗng hóa thành một luồng kim quang bay ra, hắn nhanh chóng niệm chú ngữ, rất nhanh, tòa tháp kia biến thành cao mấy ngàn trượng, rồi từ trên đỉnh đầu Tiểu Đạo hung hăng đập xuống.

Phía dưới, Tiểu Đạo xòe lòng bàn tay, một cây kim màu đỏ bay lên trời.

⚝ ✽ ⚝

Tòa tháp kia bị cây kim nhỏ màu đỏ chặn lại giữa không trung, không thể rơi xuống!

Trong mắt Tháp Vương lóe lên vẻ hung ác: "Bảo tháp trấn sơn hà!"

Tiếng nói vừa dứt, trong tòa tháp kia bỗng bùng lên kim quang chói lọi, nhưng A Mục chỉ khẽ búng tay, cây kim nhỏ màu đỏ kia bỗng run lên dữ dội, sau đó, cây kim xuyên thẳng qua đáy tòa tháp.

⚝ ✽ ⚝

Cả tòa tháp nổ tung, hóa thành vô số mảnh vỡ, cùng lúc đó, một

luồng sáng đỏ xuyên qua giữa lông mày Tháp Vương.

Phụt!

Một tia máu bắn ra từ giữa lông mày Tháp Vương!

Hiện trường bỗng trở nên yên tĩnh!

Bị miểu sát!

Tất cả cường giả Thiên Thần tộc đều há hốc mồm, bọn họ không ngờ Tháp Vương cứ thế bị miểu sát!

Ngạc Tín cũng kinh hãi, thực lực của Tháp Vương còn mạnh hơn hắn, vậy mà bị miểu sát?

Người phụ nữ này rốt cuộc là ai!

Ở phía xa, A Mục liếc nhìn cây kim đang lơ lửng trước mặt Tiểu Đạo, rồi nói: "Cây kim này không tệ!"

Diệp Huyền nói: "Gọi là Vận Mệnh Chi Châm, rất lợi hại!"

A Mục gật đầu, rồi nàng nhìn Tiểu Đạo: "Nàng ta rất lợi hại!"

Diệp Huyền gật đầu: "Rất lợi hại!"

Thật ra, thực lực của Tiểu Đạo vẫn luôn là một ẩn số.

Ở phía xa, Tiểu Đạo liếc nhìn Tháp Vương, thân thể hắn đã trở nên hư ảo: "Ta rất ghét người khác cắt ngang lời ta!"

Tháp Vương trừng mắt nhìn Tiểu Đạo, định nói gì đó thì cây kim trước mặt Tiểu Đạo bỗng bay ra.

Phụt!

Đầu Tháp Vương bay thẳng ra ngoài!

Tiểu Đạo phất tay phải, thu tòa tháp nhỏ màu đen của Tháp Vương vào.

Ở phía xa, Diệp Huyền nheo mắt, giờ hắn mới hiểu vì sao Tiểu Đạo có nhiều bảo vật như vậy!

Đều là giết người cướp của mà có!

Lúc này, Tiểu Đạo quay đầu nhìn Diệp Huyền: "Nàng ấy còn ở đó không?"

Diệp Huyền ngẩn ra, rất nhanh, hắn đã hiểu Tiểu Đạo đang nói đến ai!

Tiểu Bạch!

Diệp Huyền gật đầu: "Vẫn chưa đi!"

Tiểu Đạo im lặng một lát, muốn nói lại thôi.

Lúc này, tiểu bạch lại xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, thấy tiểu bạch, Diệp Huyền nheo mắt, nó muốn làm gì?

Tiểu Bạch rút một viên kẹo hồ lô đưa cho Diệp Huyền, Diệp Huyền do dự một chút rồi nhận lấy viên kẹo, bỏ vào miệng.

Thấy Diệp Huyền nuốt xuống, tiểu bạch nhe răng cười, vỗ nhẹ vào vai Diệp Huyền, rồi nhanh chóng vung móng vuốt nhỏ.

Diệp Huyền chớp chớp mắt, hắn hoàn toàn không hiểu tiểu bạch đang biểu đạt cái gì, mà Tiểu Linh Nhi này lại đang đột phá...

Còn ở phía xa, Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyền thật sâu, ánh mắt đầy ẩn ý.

Nàng hiểu tiểu bạch đang nói gì!

Lúc này, tiểu bạch bỗng quay đầu nhìn cây Vận Mệnh Chi Châm trước mặt Tiểu Đạo, nó chớp chớp mắt, rồi vẫy móng vuốt nhỏ, cây Vận Mệnh Chi Châm xuất hiện trong móng vuốt của nó.

Tiểu Đạo không ngăn cản.

Tiểu Bạch quan sát cây kim, rồi lắc đầu, sau đó, nó đưa cây kim cho Diệp Huyền.

Diệp Huyền chớp chớp mắt, nó muốn tặng cho mình sao?

Tiểu Bạch đặt cây kim vào tay Diệp Huyền, Diệp Huyền liếc nhìn Tiểu Đạo ở phía xa, hắn do dự một chút rồi nói: "Đây là của người ta!"

Tiểu Bạch nhìn Tiểu Đạo, nó chớp chớp mắt, rồi lấy ra một cây kẹo hồ lô, bay đến trước mặt Tiểu Đạo, đưa cây kẹo hồ lô cho nàng, rồi chỉ cây kim trong tay Diệp Huyền.

Lúc này, Diệp Huyền đã hiểu!

Nó muốn đổi!

Nó dùng kẹo hồ lô để đổi cây Vận Mệnh Chi Châm!

Đầu óc Diệp Huyền trống rỗng!

Tiểu Đạo nhìn tiểu bạch, không nói gì.

Lúc này, tiểu bạch bỗng rút hai viên kẹo ở trên cùng cây kẹo hồ lô xuống, rồi đưa cây kẹo chỉ còn lại một viên cho Tiểu Đạo.

Rõ ràng, nó cho rằng cây Vận Mệnh Chi Châm chỉ đáng giá một viên kẹo hồ lô, chứ không phải cả cây!

Tiểu Đạo nhìn tiểu bạch, không nói gì.

Tiểu Bạch chớp chớp mắt, rồi giơ giơ viên kẹo hồ lô trong móng vuốt, ý là không cần sao?

Tiểu Đạo nhìn tiểu bạch: "Coi như ngươi lợi hại!"

Nói xong, nàng nhận lấy viên kẹo hồ lô.

Tiểu Bạch nhe răng cười, đúng lúc này, nó bỗng quay đầu nhìn, dường như phát hiện ra điều gì, mắt nó sáng lên, rồi bay về phía xa.

Thấy vậy, sắc mặt Diệp Huyền thay đổi, hắn lặng lẽ cất cây Vận Mệnh Chi Châm đi, rồi dẫn A Mục vội vàng đuổi theo.

Tiểu Đạo cũng biến mất tại chỗ.

Còn Ngạc Tín Thần Tướng ở phía xa thì sắc mặt đại biến, vì nơi tiểu bạch bay đến là Thiên Thần Vương Điện!

Đó là nơi trung tâm nhất của Thiên Thần tộc!

Nó muốn làm gì?

Ngạc Tín không dám nghĩ nhiều, vội vàng đuổi theo!

Chốc lát sau, Diệp Huyền nhìn thấy một tòa thành cổ cực kỳ hùng vĩ, tòa thành lơ lửng trên không trung, được xây dựng bằng kim thạch không rõ tên, nhìn qua cực kỳ lộng lẫy!

Mà trên không tòa thành còn có một trận pháp ngọc thạch khổng lồ, trận pháp ngọc thạch bao phủ toàn bộ Thiên Thần Vương Điện, mà trên trận pháp ngọc thạch kia, có một vương tọa màu đen!

Bên cạnh Diệp Huyền, A Mục chỉ vào vương tọa màu đen kịt kia nói: "Đó chính là Thần Vương Tọa trong truyền thuyết, là chí bảo của Thiên Thần đời thứ nhất năm đó, trình độ quý giá của thần vương này, còn ở trên cả Khởi Nguyên Thần Thụ kia."

Diệp Huyền vội vàng hỏi: "Có tác dụng gì?"

A Mục trừng mắt nhìn, sau đó nói: "Cụ thể ta cũng không biết, dù sao, rất trân quý! Có thể nói, Thần Vương Tọa này mới là biểu tượng của Thiên Thần tộc! Nó..."

Đúng lúc này, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thần Vương Tọa, trong mắt nàng tràn đầy vẻ kinh ngạc, "Nàng..."

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên Thần Vương Tọa chẳng biết lúc nào xuất hiện một tiểu thú màu trắng!

Nàng ta coi trọng Thần Vương Tọa này rồi?

Khi Thần Tướng Nhai Tín nhìn thấy tiểu thú màu trắng kia ngồi trên Thần Vương Tọa, sắc mặt hắn lập tức trắng bệch!

Đó chính là Thần Vương Tọa đấy!

Biểu tượng tối cao của Thiên Thần tộc!

Mà xa xa, Tiểu Đạo nhìn tiểu thú màu trắng kia, không biết đang suy nghĩ gì.

Lúc này, tiểu thú màu trắng kia đột nhiên vươn móng vuốt nhỏ với Diệp Huyền ở phía dưới.

Diệp Huyền ngây người, sau đó nhìn về phía A Mục: "Nàng ta đang gọi ta sao?"

A Mục gật đầu: "Đúng vậy! Đang gọi ngươi!"

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó kéo A Mục bay đến trước Thần Vương Tọa, tiểu thú màu trắng vỗ vỗ Thần Vương Tọa, ra hiệu cho Diệp Huyền ngồi xuống.

Diệp Huyền trừng mắt nhìn: "Có thể ngồi được không?"

Tiểu thú màu trắng gật đầu.

Diệp Huyền đang định ngồi xuống thì A Mục đột nhiên ngăn hắn lại, lắc đầu: "Thực lực của ngươi vẫn chưa thể ngồi được!"

Diệp Huyền nhìn về phía tiểu thú màu trắng, tiểu gia hỏa trừng mắt nhìn, sau đó lại chỉ chỉ Thần Vương Tọa kia.

Diệp Huyền cười nói: "Được! Ta tin tưởng ngươi!"

Nói xong, hắn trực tiếp ngồi lên.

Mà lúc này, Thần Vương tọa run lên kịch liệt, một cỗ lực lượng cường đại trực tiếp bao phủ Diệp Huyền, sắc mặt Diệp Huyền đại biến, nhưng vào lúc này, tiểu thú màu trắng kia đột nhiên vỗ một chưởng lên trên Thần Vương tọa.

⚝ ✽ ⚝

Thần Vương Tọa trực tiếp yên tĩnh lại!

A Mục: "..."

Diệp Huyền trừng mắt nhìn, sau đó nhìn về phía tiểu thú màu trắng: "Khá thoải mái đấy!"

Tiểu thú màu trắng nhếch miệng cười một tiếng, sau đó móng vuốt nhỏ vung lên, Thần Vương Tọa kia trực tiếp bị thu vào trong Giới Ngục Tháp trong cơ thể Diệp Huyền.

Tiếp theo, nàng ta quay đầu nhìn về một hướng nào đó, ánh mắt lại sáng lên.

Nhìn thấy một màn này, Tiểu Đạo ở xa xa lắc đầu, "Sắp xảy ra đại sự rồi!"

Diệp Huyền: "..."

⚝ ✽ ⚝

Ps: Hy vọng thế gian tất cả đều bình an, mấy ngày nay, mọi người tuyệt đối đừng ra ngoài, bảo vệ người khác, cũng bảo vệ mình!