Chương 1097 Vạn Vật Vi Kiếm!
Giang thúc không nói tiếp, bởi vì hắn không biết nên nói như thế nào.
Kỳ thực, hắn rất muốn nói chiêu thức của Diệp Huyền đúng là có chút hèn hạ, nhưng nghĩ lại, trong hoàn cảnh đó, sinh tồn là trên hết.
Chỉ cần có thể sống sót, thì chiêu thức gì cũng được.
Còn A Mục, tuy rằng nàng cúi đầu, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười.
Nàng không hề cổ hủ như vậy.
Giữa dãy núi, Diệp Huyền cưỡi con yêu thú kia chậm rãi đi tới.
Hắn không dám để yêu thú tăng tốc, tốc độ quá nhanh, có thể sẽ thu hút sự chú ý của những yêu thú khác.
Diệp Huyền cứ như vậy cưỡi yêu thú đi, hắn không biết điểm cuối ở đâu, chỉ có thể không ngừng tiến về phía trước.
Dù sao, xe đến trước núi ắt có đường!
Trên lưng yêu thú, Diệp Huyền nhìn về phía xa, trầm tư.
Hiện tại suy nghĩ của hắn rất rõ ràng, thứ nhất, là sinh tồn, thứ hai, là tìm hiểu rõ nơi này, thứ ba, đó chính là sống sót rời khỏi nơi này.
Bỏ cuộc?
Hắn thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc!
Như A Mục đã nói, kiên trì rất khó, bỏ cuộc lại rất dễ dàng!
Mà Diệp Huyền hắn sẽ không bỏ cuộc!
Năm đó ở Thanh Thành, ta không có ngoại vật, không có bất kỳ chỗ dựa nào, chẳng phải ta cũng đã vượt qua sao?
Bản tâm!
A Mục nói ta đã đánh mất bản tâm, lúc này ta đột nhiên hiểu được ý của A Mục rồi.
Bản tâm là gì?
Bản tâm chính là tự cường bất khuất, dũng cảm tiến về phía trước!
Sự tự tin bắt nguồn từ thực lực của bản thân, tuy rằng ngoại vật và thân phận cũng là một phần thực lực, nhưng mà, sự tự tin có được nhờ dựa dẫm vào ngoại vật và thân phận, đó là hư ảo.
Thực lực của người khác, không phải là vốn liếng để ngươi tự tin!
Nguyên nhân khiến A Mục thất vọng, là bởi vì Diệp Huyền cảm thấy tất cả những gì hắn có được bây giờ, đều là nhờ nữ tử váy trắng.
Kỳ thực, đây chính là một loại biểu hiện của sự thiếu tự tin!
Đương nhiên, hắn không thể không thừa nhận, nữ tử váy trắng đích thực đã giúp hắn rất nhiều, nếu không có nàng, hắn đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Như vậy vấn đề đến rồi!
Tại sao ta phải có người hỗ trợ?
Ta thật sự rất yếu sao?
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền cười khẩy, không thể không nói, đối mặt với những cường giả cổ xưa kia, ví dụ như A La, hắn bây giờ xác thực rất yếu.
Yếu chính là yếu!
Ta rất yếu
Ta thích chơi ám chiêu
Ta thích dùng ngoại vật...
Ta bởi vì nữ tử váy trắng cùng Kiếm Tông mà đạt được rất nhiều trợ giúp, không cho là nhục, ngược lại coi đây là vinh quang...
Không có nữ tử váy trắng, không có Kiếm Tông, không có tiên tri, ta tính là cái rắm gì?
Tính là cái rắm?
Cái rắm cũng không bằng!
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền nở nụ cười.
Nhân quả?
Mẹ kiếp, nhân quả cái quái gì!
Kiếp này, hắn chính là Diệp Huyền, không ai khác!
Có chỗ dựa thì dựa, không có chỗ dựa thì dựa vào chính mình, đương nhiên, chủ yếu vẫn phải dựa vào chính mình, nắm đấm của mình cứng rắn mới là vương đạo.
Nghĩ đến đây, cái đuôi bọ cạp trong tay Diệp Huyền đột nhiên run lên kịch liệt, sau đó phát ra một tiếng kiếm minh rất nhỏ!
Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyền trực tiếp ngây ngẩn cả người!
Một lát sau, hắn đột nhiên phá lên cười!
Giờ khắc này, hắn hiểu rõ cái gì gọi là vạn vật đều là ngôn ngữ của kiếm.
Trong lòng có kiếm, vạn vật đều có thể là kiếm!
Kiếm tu kiếm tu, không có kiếm thì không phải là kiếm tu sao?
Không!
Kiếm tu, tu chính là tâm, mà không phải kiếm, trong tâm có kiếm, vật gì không phải kiếm?
Ông!
Một tiếng kiếm minh đột nhiên từ trong cơ thể Diệp Huyền phóng lên tận trời!
Phàm Cảnh tầng hai!
Giờ khắc này,
Kiếm ý cường đại không ngừng cuồn cuộn từ trong cơ thể Diệp Huyền quét ra!
Bên ngoài quán rượu, Giang thúc híp mắt lại, hắn nhìn về phía A Mục: "Đây là?"
Hai mắt A Mục chậm rãi nhắm lại, hai tay nàng chắp lại, trong miệng mặc niệm Vu ngữ không biết tên, một lát sau, một cỗ lực lượng thần bí đột nhiên rơi vào trên người Diệp Huyền.
⚝ ✽ ⚝
Những kiếm ý xung quanh Diệp Huyền đột nhiên bị cưỡng ép trấn áp, nhưng lần này, những kiếm ý kia lại phản kháng, càng trấn áp, phản kháng càng mãnh liệt!
Diệp Huyền nắm chặt đuôi bò cạp trong tay nhìn về phía chân trời, cười nói: "A Mục, một khi ta đâm xuống, Vu thuật của ngươi sẽ mất hiệu lực!"
Bên ngoài quán rượu, A Mục nhìn trước mặt, trầm mặc không nói.
Vu thuật của nàng không thể áp chế được kiếm tu Phàm Cảnh tầng hai!
Phải biết, A La kia cũng chỉ là Phàm Kiếm tầng hai!
Đương nhiên, nàng có thể dùng vu thuật lợi hại, nhưng mà, vậy thì có ý nghĩa gì đâu?
Mà đúng lúc này, Diệp Huyền ở trong dãy núi đột nhiên thu hồi đuôi bọ cạp, kiếm ý quanh thân hắn giống như thủy triều tràn vào trong cơ thể hắn, giờ khắc này, tu vi kiếm đạo của Diệp Huyền lại một lần nữa bị phong ấn!
A Mục nhìn Diệp Huyền trong hình, Diệp Huyền cười nói: "A Mục, các ngươi có thể dùng tu vi của người bình thường đi hết con đường thí luyện này, ta cũng có thể."
Nói xong, hắn cưỡi con yêu thú kia chạy về phía xa.
Trước tửu quán, Giang thúc đột nhiên nói: "Thật ra hắn có thể không cần phong ấn tu vi của mình."
Đột phá trong con đường luyện ngục, đó là không trái quy tắc.
A Mục cười nói: "Tự tin!"
Giang thúc nhìn về phía A Mục, A Mục cười cười, không nói lời nào.
Trong dãy núi, Diệp Huyền cưỡi yêu thú chạy như điên.
Giờ khắc này, hắn có chút lâng lâng!
Lão tử sợ ai?
Đúng lúc này, con yêu thú dưới thân hắn đột nhiên dừng lại, sau một khắc, một bóng đen đột nhiên từ trước mặt hắn vọt tới, tốc độ cực nhanh, hắn còn chưa kịp phản ứng đã cảm giác ngực đau xót, sau đó cả người bay ra ngoài, vừa bay, trọn vẹn bay xa mười mấy trượng, cuối cùng nặng nề rơi xuống đất.
Tuy rằng ngực đau nhức kịch liệt, nhưng Diệp Huyền cũng không dám nhàn rỗi, lập tức cá chép lộn mình đứng dậy, ở trước mặt hắn mười mấy trượng, nơi đó có một con yêu thú, yêu thú thân người đầu sói, bốn chân ba tay.
Diệp Huyền hai mắt híp lại, yêu thú này có linh trí.
Yêu thú kia nhìn hắn một cái, sau đó trực tiếp cắn lấy con tọa kỵ lúc trước của hắn, con tọa kỵ kia kêu thảm một tiếng, trong khoảnh khắc liền bị yêu thú kia ăn sạch sẽ, ngay cả xương cốt cũng không còn!
Sau khi ăn xong, nó nhìn về phía Diệp Huyền.
Diệp Huyền nhìn thoáng qua phần hông của yêu thú, không nói gì.
Yêu thú kia sắp động thủ, đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói: "Chậm đã!"
Yêu thú nhìn Diệp Huyền, không có động thủ!
Thật sự có linh trí!
Diệp Huyền nhìn yêu thú: "Ta là nhân loại, không cướp địa bàn của ngươi!"
Yêu thú nhìn Diệp Huyền, liếm liếm miệng.
Mí mắt Diệp Huyền giật giật, mẹ kiếp, ta không cướp địa bàn của ngươi, ngươi lại muốn ăn ta!
Đúng lúc này, yêu thú kia đột nhiên xông về phía Diệp Huyền, tốc độ của nó cực nhanh, làm cho Diệp Huyền trong nháy mắt biến sắc!
Nhưng Diệp Huyền phản ứng cũng không chậm, trong nháy mắt yêu thú kia xông về phía hắn, hắn đột nhiên lấy túi mật nhện ra ném mạnh tới!
Tốc độ yêu thú không giảm, nó một quyền đánh về phía túi mật!
⚝ ✽ ⚝
Túi mật vỡ vụn, nhưng mà, những dịch độc kia lại trực tiếp rơi vào trên nắm đấm của nó, trong nháy mắt, nắm đấm của nó bắt đầu bị ăn mòn.
Nhìn nắm đấm bị ăn mòn của mình, yêu thú kia ngây người, đúng lúc này, Diệp Huyền không biết từ lúc nào đã đến trước mặt nó, sau đó một quyền đánh tới đầu của nó!
Yêu thú gầm lên, hai tay còn lại của nó trực tiếp đánh về phía Diệp Huyền!
Mà đúng lúc này, thân thể Diệp Huyền đột nhiên như bị bẻ gãy ngửa ra sau, tránh được ba quyền này, cùng lúc đó, chân phải của hắn đột nhiên
Một cước đá vào hông yêu thú kia!
"Ngao!"
Hai chân yêu thú kia đột nhiên kẹp chặt, hai mắt trợn tròn, miệng há hốc ra!
Diệp Huyền vẫn chưa dừng lại, tay trái hắn chống đất, cả người dán lên mặt đất trượt về phía trước, sau đó cầm gai bọ cạp hung hăng đâm vào hậu môn yêu thú kia!
"A!"
Yêu thú kia hai mắt muốn nứt ra, cả người nhảy nhót tại chỗ, cực kỳ thống khổ!
Sau khi Diệp Huyền đánh trúng, thuận thế lăn sang bên phải, kéo dài khoảng cách với yêu thú.
Ở phía xa, yêu thú kia không ngừng lăn lộn trên mặt đất, không ngừng kêu thảm thiết.
Loại thống khổ này, cho dù là yêu thú cũng khó có thể chịu đựng nổi!
Chủ yếu là, yêu thú đánh nhau, cũng không có yêu thú nào đánh như vậy!
Bởi vậy, yêu thú kia căn bản không nghĩ tới Diệp Huyền sẽ dùng loại chiêu số này!
Yêu thú kia giãy dụa trên mặt đất, thống khổ gào thét.
Một lát sau, Diệp Huyền đột nhiên đi tới trước mặt yêu thú kia, nhìn thấy Diệp Huyền, yêu thú gầm lên, mắt lộ hung quang.
Diệp Huyền nhìn yêu thú: "Muốn chết không?"
Nói xong, hắn lấy đuôi bọ cạp ra đặt ngang ở vị trí hông yêu thú, hắn cười khẩy, "Chỉ cần ngươi lắc đầu, ta liền một đao cắt xuống, hắc hắc!"
Thân thể yêu thú theo bản năng run lên, nó nhìn Diệp Huyền, trong mắt ngoài hung quang ra còn có kiêng kị.
Diệp Huyền cười nói: "Ta có thể không giết ngươi, nhưng mà, ngươi phải trả lời câu hỏi của ta, có vấn đề gì không?"
Yêu thú nhìn Diệp Huyền, không nói lời nào.
Tay phải Diệp Huyền đột nhiên dùng sức, chỗ nào đó của yêu thú nứt ra một vết thương, yêu thú kinh hãi vạn phần, vội vàng lăn về phía sau, Diệp Huyền đi tới trước mặt yêu thú: "Có vấn đề gì không?"
Yêu thú vội vàng lắc đầu, nó nhìn Diệp Huyền, giống như đang nhìn quỷ vậy!
Diệp Huyền khẽ gật đầu: "Không thành vấn đề là tốt rồi! Đến đây, hiện tại ta hỏi ngươi, đây là nơi nào?"
Yêu thú nhìn Diệp Huyền: "Vạn Thú Sơn Mạch!"
Có thể nói tiếng người!
Diệp Huyền nhìn yêu thú: "Tại sao ngươi có thể nói tiếng người? Yêu thú không phải nên nói tiếng thú sao? Sao ngươi lại có thể nói tiếng người?"
Yêu thú chớp mắt: "Nhân loại, ta là yêu thú có linh trí!"
Diệp Huyền nhíu mày: "Vậy ngươi cũng là yêu thú a! Sao ngươi lại có thể nói tiếng người?"
Yêu thú đột nhiên tức giận nói: "Có thể đừng xoắn xuýt chuyện này nữa được không?"
Nói xong, nó dường như nghĩ đến điều gì, không nhịn được lui về phía sau.
Diệp Huyền đánh giá yêu thú, sau đó nói: "Ngươi đã gặp qua nhân loại khác chưa?"
Yêu thú lắc đầu.
Diệp Huyền lại hỏi: "Bên ngoài Vạn Thú Sơn Mạch là cái gì?"
Yêu thú lại lắc đầu: "Không biết!"
Diệp Huyền nhíu mày, yêu thú vội vàng nói: "Ta chưa từng ra khỏi Vạn Thú Sơn Mạch, tự nhiên không biết."
Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó nói: "Yêu thú mạnh nhất Vạn Thú Sơn Mạch này tên là gì?"
Yêu thú nhìn Diệp Huyền: "Cự Viên, hình thể to lớn, vô cùng cường đại."
Diệp Huyền hỏi: "Ở nơi nào?"
Yêu thú chỉ sang phải: "Viên Sơn."
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó lại hỏi: "Ta có thể đánh bại nó không?"
Yêu thú nhìn Diệp Huyền, không nói lời nào.
Diệp Huyền đứng tại chỗ, trầm tư.
Một lát sau, Diệp Huyền xoay người rời đi.
Mà phương hướng hắn đi, chính là Viên Sơn kia.
Nhìn thấy Diệp Huyền rời đi, yêu thú kia lập tức thở phào nhẹ nhõm, mà đúng lúc này, Diệp Huyền lại quay trở lại, hắn đi tới trước mặt yêu thú kia: "Ngươi chưa bao giờ gặp qua nhân loại?"
Yêu thú kia gật đầu: "Chưa từng gặp!"
Diệp Huyền chớp chớp mắt: "Vậy ngươi biết ta là ai không?"
Yêu thú nhìn Diệp Huyền, lắc đầu.
Diệp Huyền cười khẩy, xoay người rời đi.
⚝ ✽ ⚝
Ps: Mong dịch bệnh sớm qua đi, quá tra tấn người ta!