← Quay lại trang sách

Chương 1264 Ta không xứng!

Thực lực!

Nữ tử váy trắng có thể làm được vạn sự nhân quả không bám thân, rất đơn giản, chính là thực lực!

Thực lực đủ mạnh, hết thảy nhân quả đều là mây bay!

Nói cho cùng, chính là vấn đề thực lực!

Lúc này, thân thể Tiên Tri dần dần hư ảo.

Diệp Huyền nhìn về phía Tiên Tri, Tiên Tri mỉm cười: "Ban đầu, ta quả thật có chút không cam lòng, nhưng sau khi gặp ngươi, ta đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện. Dù sao thì, hãy sống thật tốt!"

Nói xong, thân thể hắn hoàn toàn hư ảo.

Đại tỷ cùng mọi người vội vàng chạy tới, Tiên Tri mỉm cười: "Hãy sống thật tốt! Sống sót mới có thể làm được nhiều việc hơn!"

Nói xong, hắn lại nhìn về phía Diệp Huyền, cười nói: "Ta và ngươi quen biết nhau, không phải do thiện duyên, nhưng lại có một thiện quả. Ta tính kế ngươi, là ta sai, thư ốc và tiểu tháp coi như là bồi thường cho ngươi! Chúng ta coi như huề nhau, ngươi thấy thế nào?"

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: "Được!"

Tiên Tri mỉm cười: "Đừng có ý niệm gì khác, hãy đối xử tốt với các nàng. Tạm biệt!"

Nói xong, hắn hoàn toàn biến mất.

Biến mất hoàn toàn!

Diệp Huyền phát hiện, dường như có thứ gì đó quanh người hắn biến mất.

Hắn nhìn lại mình, hắn biết, đó là nhân quả của Tiên Tri!

Nhân quả của Tiên Tri đang ngày càng ít đi!

Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó hắn nhìn về phía Đại tỷ cùng những người khác, lúc này sắc mặt của Đại tỷ cùng mọi người đều ngây dại, có chút mờ mịt.

Giây phút này các nàng biết, Tiên Tri đã thực sự rời đi!

Trong lòng Diệp Huyền cũng có chút phức tạp, hắn không hận Tiên Tri này, như hắn đã nói, đối phương đã bị giết rồi! Hắn còn hận cái gì nữa!

Hắn chỉ có chút cảm khái!

Tuy rằng tiếp xúc không nhiều, nhưng có thể nhìn ra, Tiên Tri không phải là kẻ đại gian đại ác. Đương nhiên, hắn cũng sẽ không cảm thấy đối phương là người tốt!

Dù sao, nếu không phải nữ tử váy trắng, thì hiện tại trên đời đã không còn Diệp Huyền này nữa rồi!

Ngay lúc này, Đại tỷ đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền: "Chúng ta đi thôi!"

Diệp Huyền nhìn về phía Đại tỷ, Đại tỷ khẽ nói: "Thật ra, chúng ta đã chuẩn bị tâm lý rồi!"

Tiên Tri tính kế Diệp Huyền, sau đó bị nữ tử váy trắng chém giết, ban đầu, nàng không thể chấp nhận được, nhưng bây giờ, nàng đã buông bỏ.

Lúc Tiên Tri còn sống, vẫn luôn nói một chữ "Lý".

Là Tiên Tri không nói lý lẽ trước, cho nên, ngay cả bản thân Tiên Tri cũng không có tư cách hận Diệp Huyền, các nàng thì có tư cách gì mà hận Diệp Huyền?

Diệp Huyền nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi thôi!"

Đại tỷ gật đầu, sau đó nàng mang theo tất cả các đạo tắc trở về Giới Ngục Tháp.

Diệp Huyền đang định rời đi, lúc này, Đại tỷ đột nhiên nói: "Ngươi có từng nghĩ tới, nếu như thứ tiên sinh lưu lại ở đây là một sợi phân hồn?"

Diệp Huyền cười nói: "Ý tỷ là muốn nói vừa rồi ta rất nguy hiểm, bởi vì các tỷ có khả năng sẽ giúp Tiên Tri đoạt xá ta, đúng không?"

Đại tỷ nói: "Phải!"

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, rồi nói: "Đại tỷ, tỷ dám làm vậy không?"

Nói xong, hắn mỉm cười, sau đó đi ra ngoài.

Đại tỷ trầm mặc.

Dám sao?

Nàng không dám!

Tiên Tri dám sao?

Đừng nói một luồng phân hồn, dù là Tiên Tri còn sống cũng không dám!

Diệp Huyền không trực tiếp rời khỏi Đạo Giới mà tìm đến một số tộc nhân của Tiên Tri. Những tộc nhân này sống trong một tiểu thành tên là Cố Thành, một tòa thành rất nhỏ, nhân khẩu chưa đến mười vạn!

Mà tộc nhân của Tiên Tri ẩn náu trong đó!

Diệp Huyền dựa theo tin tức Tiên Tri đưa mà tìm đến một tòa nhà cổ, hắn khẽ gõ cửa. Cửa đột nhiên mở ra, một lão giả lưng gù nhìn Diệp Huyền, "Các hạ là?"

Diệp Huyền mở lòng bàn tay, Giới Ngục Tháp hiện ra.

Nhìn thấy Giới Ngục Tháp, lão giả lưng gù ngây người.

Sau một khắc, lão run giọng nói: "Thiếu... Thiếu tộc trưởng..."

Nói xong, lão chậm rãi quỳ xuống.

Diệp Huyền đỡ lão giả dậy: "Chúng ta vào trong nói chuyện!"

Lão giả vội vàng gật đầu, "Được được!"

Nói xong, lão mời Diệp Huyền vào trong. Lúc đi vào đại sảnh, Diệp Huyền đột nhiên quay đầu. Cách đó không xa, một tiểu cô nương chừng mười tuổi đang ngồi trên ghế đá đọc sách, nàng ta đọc rất chăm chú.

Diệp Huyền đang định thu hồi ánh mắt thì tiểu cô nương kia đột nhiên nhìn về phía hắn.

Ánh mắt nàng ta rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khác thường.

Diệp Huyền nhìn tiểu cô nương một cái rồi thu hồi ánh mắt, cùng lão giả đi vào đại sảnh.

Vào trong đại sảnh, lão giả cung kính hành lễ với Diệp Huyền, run giọng nói: "Thiếu tộc trưởng, ngươi..."

Diệp Huyền đột nhiên nói: "Không cần đa lễ!"

Lão giả gật đầu, đang muốn nói thì Diệp Huyền đột nhiên hỏi: "Còn bao nhiêu tộc nhân?"

Lão giả trầm giọng nói: "Còn ba trăm sáu mươi người!"

Ba trăm sáu mươi người!

Diệp Huyền suy nghĩ một chút rồi nói: "Đều là người của Diệp tộc sống sót sao?"

Lão giả lắc đầu, "Lúc trước sống sót chỉ có hơn mười người!"

Nghe vậy, Diệp Huyền đã hiểu!

Những người này là con cháu sau này!

Lão giả đột nhiên hưng phấn nói: "Thiếu tộc trưởng đã trở về, Diệp tộc chúng ta sẽ lại xuất hiện trên thế gian!"

Diệp Huyền lắc đầu: "Hiện tại tình hình Đạo Giới vẫn rất phức tạp, các ngươi cần tiếp tục ẩn náu ở đây.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

Lão giả do dự một chút rồi gật đầu, "Cũng đúng!"

Diệp Huyền búng tay, một chiếc nhẫn trữ vật rơi xuống trước mặt lão giả: "Đây là một ít tài nguyên, ngươi cứ giữ lấy, nếu không đủ thì cứ việc liên lạc với ta!"

Lão giả nhìn chiếc nhẫn trữ vật rồi vội vàng quỳ xuống: "Đa tạ thiếu tộc trưởng!"

Diệp Huyền lại nói: "Trong tộc có ai có thiên phú đặc biệt tốt không?"

Lão giả do dự một chút rồi nói: "Cháu gái ta..."

Diệp Huyền nhìn ra ngoài đại sảnh: "Tiểu cô nương kia?"

Lão giả đột nhiên lại quỳ xuống: "Bẩm thiếu tộc trưởng, nàng chính là cháu gái ta, nhưng không biết vì sao nàng ấy vẫn không thể tu luyện, xin thiếu tộc trưởng ra tay giúp đỡ!"

Trong thế giới võ giả này, không thể tu luyện là một chuyện vô cùng tàn nhẫn!

Diệp Huyền suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta đi gặp nàng ấy!"

Nói xong, hắn đi ra ngoài, đến trước mặt tiểu cô nương. Lão giả vội vàng nói: "Tri Mệnh, mau quỳ xuống bái kiến thiếu tộc trưởng!"

Tiểu cô nương nhìn Diệp Huyền, không nhúc nhích.

Lão giả có chút lo lắng, còn muốn nói gì đó thì Diệp Huyền đột nhiên nói: "Ngươi lui xuống trước đi, ta muốn nói chuyện riêng với nàng ấy!"

Lão giả do dự một chút rồi cung kính hành lễ, lão không dám trái lời Diệp Huyền.

Sau khi lão giả lui xuống, Diệp Huyền nhìn tiểu cô nương, mỉm cười: "Ngươi tên là Diệp Tri Mệnh?"

Tiểu cô nương nhìn Diệp Huyền: "Nguyên nhân của tai ương!"

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyền đại biến!

Cái gì?

Tiểu cô nương này có thể nhìn thấy hắn mang tai ương?

Không thể không nói, lúc này Diệp Huyền vô cùng chấn động, chẳng lẽ mình lại gặp phải một vị đại năng chuyển thế nào đó?

Tiểu cô nương đột nhiên thu hồi ánh mắt, tiếp tục đọc sách.

Diệp Huyền nhìn tiểu cô nương một cái rồi nói: "Ngươi là ai!"

Tiểu cô nương nói: "Diệp Tri Mệnh."

Diệp Huyền đi đến trước mặt tiểu cô nương, nhìn nàng ta: "Vì sao ngươi có thể nhìn thấy tai ương trên người ta?"

Diệp Tri Mệnh nhìn Diệp Huyền: "Ngươi hỏi nhiều thật đấy!"

Diệp Huyền:

""

Tiểu cô nương cúi đầu tiếp tục đọc sách, như nhớ ra điều gì đó, nàng ta nhìn Diệp Huyền: "Có người đã giúp ngươi ngăn cản tai ương, nhưng nàng ta sẽ bị phản phệ."

Mạc Niệm Niệm!

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Nghiêm trọng lắm sao?"

Tiểu cô nương nhẹ giọng nói: "Tùy tình huống."

Diệp Huyền nhíu mày: "Tùy tình huống?"

Tiểu cô nương gật đầu.

Diệp Huyền nhìn Diệp Tri Mệnh: "Ngươi là người luân hồi sao?"

Tiểu cô nương lắc đầu, "Không phải!"

Diệp Huyền còn muốn hỏi gì đó thì Diệp Tri Mệnh đột nhiên nói: "Ta có thể đi theo ngươi không?"

Diệp Huyền có vẻ mặt kỳ quái!

Đi theo hắn!

Cái quỷ gì thế này?

Diệp Tri Mệnh lại nói: "Được không?"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Vì sao ngươi muốn đi theo ta?"

Diệp Tri Mệnh im lặng.

Diệp Huyền nói: "Ngươi không bình thường!"

Diệp Tri Mệnh im lặng một lúc rồi nói: "Vậy ngươi đi đi!"

Diệp Huyền không chút do dự, xoay người rời đi.

Hắn có chút kiêng kị tiểu cô nương thần bí này!

Hơn nữa, hắn cũng không phải người dễ động lòng trắc ẩn. Tiểu cô nương này vừa nhìn đã biết không bình thường, mang theo nàng ta? Chẳng phải là tự rước phiền phức vào thân sao!

Đúng lúc này, Diệp Tri Mệnh đột nhiên nói: "Đại Đạo sụp đổ, trật tự hỗn loạn, trời ban Đạo Kinh, người đời tự tu, phúc họa khôn lường, duyên cũng là mệnh, mệnh cũng là duyên, vạn sự vạn vật đều là mệnh, vạn sự vạn vật cũng đều không phải mệnh..."

Diệp Huyền dừng bước, xoay người nhìn Diệp Tri Mệnh: "Có ý gì?"

Diệp Tri Mệnh cười nói: "Quả đã kết thành là định số, quả chưa kết thành có thể thay đổi, đó gọi là vô thường."

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Nói gì đó ta hiểu được đi!"

Diệp Tri Mệnh cười nói: "Đây là lời trong chương thứ hai của Đạo Kinh, cũng chính là chương Nhân Quả."

Đạo Kinh!

Diệp Huyền nheo mắt, "Ngươi có chương thứ hai của Đạo Kinh!"

Diệp Tri Mệnh gật đầu, "Ta đã đọc qua."

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Ngươi rốt cuộc là ai!"

Diệp Tri Mệnh đứng dậy, đi đến trước mặt Diệp Huyền, nhìn hắn: "Để ta đi theo ngươi, ta có thể giúp ngươi hóa giải tai ương."

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Ngươi rốt cuộc muốn gì ở ta mà cứ đòi đi theo ta?"

Diệp Tri Mệnh nhún vai: "Dù sao ngươi cũng đã thảm như vậy rồi, còn sợ thảm hơn nữa sao?"

Diệp Huyền im lặng.

Không thể không nói, lời này cũng có lý!

Dù sao cũng đã thảm như vậy rồi, còn sợ thảm hơn nữa sao?

Diệp Huyền nhìn Diệp Tri Mệnh: "Ngươi đi theo ta, ta còn được lợi ích gì nữa?"

Diệp Tri Mệnh gật đầu, "Có! Ta có thể giúp ngươi đạt đến Độn Nhất chân chính!"

Diệp Huyền có chút khó hiểu: "Vậy ngươi đi theo ta muốn làm gì?"

Diệp Tri Mệnh suy nghĩ một chút rồi nói: "Muốn xem một trang Đạo Kinh khác trong thư phòng của ngươi! Đương nhiên, sau khi ngươi lấy Đạo Kinh ra, ta cũng có thể cho ngươi xem trang Đạo Kinh của ta, chúng ta cùng chia sẻ, ngươi thấy thế nào?"

Diệp Huyền im lặng.

Nàng ta muốn xem trang Đạo Kinh!

Diệp Huyền suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi thật sự có thể giúp ta đạt đến Độn Nhất?"

Diệp Tri Mệnh gật đầu: "Có thể!"

Diệp Huyền đang định nói thì lão giả lưng gù kia đi tới. Lão nhìn Diệp Huyền, do dự một chút rồi nói: "Thiếu tộc trưởng, ngài có thể thu nhận cháu gái ta làm đồ đệ không?"

Diệp Huyền nhìn Diệp Tri Mệnh, lắc đầu: "Không, ta không xứng!"

Lão giả: "..."

Ps: Phiếu tháng, phiếu tháng, đây là chấp niệm của ta, nhưng ta đã buông bỏ chấp niệm rồi!