← Quay lại trang sách

Chương 1520 Người thần bí!

Tìm chết!

Tìm chết là một loại tâm cảnh, là một loại phản kháng, càng là một loại khí thế!

Vừa vào Đại Hoang, đối với mấy con yêu thú trước đó, hắn cũng chưa từng chém tận giết tuyệt, cơ bản đều là thủ hạ lưu tình.

Diệp Huyền hắn, không bắt nạt người, cũng không bắt nạt yêu, nhưng mà, ai dám bắt nạt hắn!

Không được!

Trong cơ thể Diệp Huyền, kiếm ý vô tận phóng lên trời, mà những kiếm ý này cuối cùng hội tụ thành một dòng lũ, mà cỗ uy áp cường đại trên bầu trời kia trực tiếp bị cỗ kiếm ý này ngăn cản!

Kỳ thực, đây không phải là kiếm ý, mà là kiếm thế!

Một niệm tìm chết, từ ý hóa thành thế!

Diệp Huyền không ngờ, khí thế mà hắn vẫn luôn theo đuổi, lại thể hiện ra bằng cách này.

Một người, nếu trong lòng có ý niệm muốn chết, vậy thì khí thế của hắn có thể đạt tới đỉnh phong.

Một nam tử trung niên bỗng nhiên xuất hiện trên bầu trời, nam tử mặc thú bào, dáng người cao lớn, hai mắt đỏ lam, trên người tỏa ra một cỗ uy áp cực kỳ bá đạo.

Mang Sơn Yêu Vương!

Trong mười đại Yêu Vương, Mang Sơn này xếp hạng thứ năm.

Mang Sơn Yêu Vương nhìn xuống Diệp Huyền, trong lòng hắn có chút khiếp sợ, bởi vì kiếm thế của Diệp Huyền vậy mà lại ngăn cản được khí thế của hắn.

Hắn là Yêu Vương một phương, thống lĩnh mấy triệu yêu thú, trên người tự mang khí thế vương giả, hơn nữa thực lực của hắn đã đạt tới đỉnh phong Vĩnh Hằng Cảnh, bởi vậy, khí thế của hắn tuyệt đối không phải người bình thường có thể ngăn cản.

Nhưng nhân loại trước mắt này lại chỉ dựa vào kiếm thế đã ngăn cản được!

Mà nhân loại này, chẳng qua chỉ là Thành Đạo Cảnh mà thôi!

Đúng lúc này, Diệp Huyền ở phía dưới bỗng nhiên rút kiếm bay lên, một đạo kiếm quang chém thẳng lên trời.

Ra tay trước!

Kiếm này của Diệp Huyền, không phải là Thuấn Sát Nhất Kiếm, cũng không là Bạt Kiếm Thuật, chỉ là một kiếm đơn giản, nhưng kiếm này, khí thế như hồng, giống như muốn xé nát bầu trời này.

Trên bầu trời, trong mắt Mang Sơn Yêu Vương lóe lên vẻ hung ác: "Con kiến hôi nhân loại!"

Tiếng nói vừa dứt, hắn bước lên trước một bước, đấm một quyền xuống.

Sức mạnh thuần túy của nhục thân!

Một quyền này đánh xuống, toàn bộ bầu trời trực tiếp vặn vẹo!

Mà lúc này, kiếm của Diệp Huyền đã tới.

Ầm ầm!

Trên bầu trời, một đạo kiếm quang bỗng nhiên vỡ vụn, Diệp Huyền lui về mặt đất, hắn vừa rơi xuống đất, mặt đất dưới chân trực tiếp vỡ nát thành một vực sâu khổng lồ.

Mà Mang Sơn Yêu Vương kia cũng liên tiếp lùi lại gần trăm trượng!

Trên nắm tay phải của hắn có một vết kiếm rất sâu, có thể thấy xương trắng.

Mang Sơn Yêu Vương nhìn xuống Diệp Huyền phía dưới, ánh mắt lạnh như băng: "Nhân loại, ngươi chọc giận bổn vương!"

Tiếng nói vừa dứt, hắn bỗng nhiên từ trên trời lao xuống, vừa lao xuống, không gian phía dưới trực tiếp vỡ vụn, biến thành một màu đen kịt!

Phía dưới, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn Mang Sơn Yêu Vương đang lao xuống, hai mắt hắn chậm rãi nhắm lại.

Tìm chết!

Khóe miệng Diệp Huyền hiện lên vẻ dữ tợn, sau một khắc, hắn bỗng nhiên rút kiếm chém ra.

Bạt Kiếm Thuật!

Một kiếm chém ra, kiếm quang xé rách bầu trời!

Ầm ầm!

Không gian nơi Diệp Huyền đang đứng trực tiếp vỡ vụn, cùng lúc đó, cả người hắn trực tiếp bay ngược ra ngoài, nhưng trong nháy mắt hắn bay ra ngoài, chân phải hắn bỗng nhiên giẫm mạnh một cái, "Nổ!"

Trong chớp mắt, không gian trước mặt hắn bỗng nhiên bị ám vực bao phủ, ngay sau đó, trong toàn bộ không gian, vô số kiếm khí bỗng nhiên nổ tung.

Ầm ầm ầm!

Mang Sơn Yêu Vương kia trực tiếp bị những kiếm khí nổ tung kia chấn động liên tục lùi lại, vừa lùi, trực tiếp lùi ra ngoài mấy trăm trượng!

Sau khi dừng lại, sắc mặt Mang Sơn Yêu Vương trở nên vô cùng khó coi, bởi vì trên người hắn đã có không dưới mấy chục vết kiếm, những vết kiếm này tuy không trí mạng, nhưng mà, đối với hắn mà nói, đây chính là một sự sỉ nhục!

Hắn vậy mà lại bị một nhân loại Thành Đạo Cảnh làm bị thương!

Mang Sơn Yêu Vương ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền cách đó không xa, sắc mặt hắn trở nên vô cùng dữ tợn: "Tên nhân loại đáng chết, ngươi..."

Nói đến đây, hắn bỗng nhiên im bặt, bởi vì Diệp Huyền đã lao về phía hắn.

Đối với Diệp Huyền mà nói, đánh nhau thì đánh nhau, nói nhảm cái gì?

Hắn ghét nhất là trước khi đánh nhau phải nói nhảm một hồi, đã là quyết chiến sinh tử, còn nói nhảm, có ý nghĩa gì?

Tốc độ của Diệp Huyền cực nhanh, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Mang Sơn Yêu Vương, tiếp đó, hắn chém xuống một kiếm.

Bạt Kiếm Thuật!

Kiếm này, khí thế vẫn như hồng!

Mang Sơn Yêu Vương giơ tay lên chính là một quyền!

Ầm ầm!

Một mảnh kiếm quang vỡ vụn, Diệp Huyền trực tiếp bị chấn động ra ngoài mấy trăm trượng, nhưng ngay sau đó, kiếm trong tay hắn trực tiếp biến mất.

Thuấn Sát Nhất Kiếm!

Nơi xa, Mãng Sơn Yêu Vương đưa ngang tay phải chắn đỡ, trên cánh tay tinh mang lấp lóe.

Ầm ầm!

Mãng Sơn Yêu Vương trong nháy mắt lùi lại mấy chục trượng, hắn còn chưa dừng lại, Diệp Huyền lại chém tới một kiếm.

Khóe miệng Mãng Sơn Yêu Vương nhếch lên một tia dữ tợn, tay phải hắn nắm chặt, trực tiếp tung ra một quyền.

Đơn giản mà bạo lực!

⚝ ✽ ⚝

Diệp Huyền lần nữa bị đánh bay, nhưng chỉ một khắc sau, hắn lại lao về phía Mãng Sơn Yêu Vương.

Kiếm chiêu này so với trước đó tốc độ nhanh hơn, lực lượng càng mạnh hơn!

Mãng Sơn Yêu Vương đột nhiên lui về phía sau một bước, đầu ngẩng lên, hai mắt trợn tròn, gân xanh trên trán nổi lên, hạ thân ngồi xổm, hai tay nắm chặt, một luồng lực lượng cường đại ngưng tụ từ đan điền của hắn, đồng thời nhanh chóng hội tụ trên hai tay, ngay sau đó, hai tay hắn đột nhiên đan xen, rồi quét ngang về phía trước, "Trầm Chu Phá Thiên!"

Ầm ầm!

Trên hai tay Mãng Sơn Yêu Vương, một cỗ lực lượng cường đại tựa như núi lửa tích tụ vạn năm bỗng chốc phun trào, không gian trước mặt hắn trong nháy mắt bị nghiền nát, lực lượng cường đại trực tiếp đánh bay Diệp Huyền ra ngoài, một khi bay đi, trọn vẹn bay xa vạn trượng, bất quá, trong khoảnh khắc Diệp Huyền bị đánh bay, trước mặt Mãng Sơn Yêu Vương đột nhiên xuất hiện vô số ám năng lượng khí kiếm!

Ước chừng mấy trăm ngàn thanh!

Nơi xa, Diệp Huyền gầm lên giận dữ, "Nổ!"

⚝ ✽ ⚝

Khu vực Mãng Sơn Yêu Vương đang đứng trực tiếp bị một mảnh kiếm quang bao phủ.

Ầm ầm ầm!

Không gian trong thiên địa không ngừng vỡ vụn, đồng thời điên cuồng lan tràn ra bốn phía, cứ như vậy, kéo dài gần một khắc đồng hồ thì thiên địa mới dần dần khôi phục lại sự yên tĩnh, mà lúc này, Diệp Huyền và Mãng Sơn Yêu Vương đã cách xa nhau mấy vạn trượng!

Diệp Huyền tay cầm kiếm đứng thẳng, khóe miệng hắn, máu tươi không ngừng tuôn ra, đặc biệt là sắc mặt của hắn, không còn một chút huyết sắc nào.

Bạo kiếm vừa rồi, đã khiến hắn tiêu hao quá lớn.

Mà ở nơi xa, tình trạng của Mãng Sơn Yêu Vương cũng chẳng khá hơn Diệp Huyền là bao, toàn thân hắn đầy vết kiếm, có nhiều chỗ máu thịt lẫn lộn, có thể nhìn thấy cả xương trắng.

Nhục thân của hắn rất mạnh, nhưng cũng không chịu nổi một kích nổ tung như vậy!

Nhưng may mắn là, tuy hắn bị thương, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng!

Mãng Sơn Yêu Vương ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền ở phía xa, tay phải hắn đột nhiên duỗi ra bên phải, rồi nắm chặt, "Ngưng Sơn Ấn!"

⚝ ✽ ⚝

Cách đó mấy vạn trượng, một ngọn núi lớn đột nhiên sụp đổ, ngay sau đó, ngọn núi lớn kia trực tiếp ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ dài đến ngàn trượng, mà đúng lúc này, Diệp Huyền ở phía xa đột nhiên biến mất tại chỗ!

Hắn đương nhiên sẽ không đứng yên chờ Mãng Sơn Yêu Vương thi triển đại chiêu!

Ưu thế của hắn chính là tốc độ, hắn nhất định phải phát huy ưu thế này!

Thấy Diệp Huyền đột nhiên ra tay, sắc mặt Mãng Sơn Yêu Vương lập tức biến đổi, hắn không thể không từ bỏ thi triển Ngưng Sơn Ấn, bởi vì không kịp nữa rồi!

Trong lúc suy nghĩ, kiếm quang của Diệp Huyền đã chém tới!

Mãng Sơn Yêu Vương vội vàng thu hồi tay phải, rồi tung ra một quyền, một quyền này đánh ra, không gian trước mặt hắn trực tiếp biến thành một cái hố lõm.

⚝ ✽ ⚝

Kiếm chiêu của Diệp Huyền trực tiếp bị một luồng lực lượng cường đại chặn lại, mà lúc này, Mãng Sơn Yêu Vương đột nhiên lại tung ra một quyền bằng tay trái, quyền này, nhắm thẳng vào mặt Diệp Huyền.

Thấy vậy, đồng tử Diệp Huyền đột nhiên co rút lại, hắn không dám liều lĩnh đỡ một quyền này của Mãng Sơn Yêu Vương, lập tức giơ kiếm đỡ.

Ầm ầm!

Dưới một quyền này, Diệp Huyền trực tiếp bị đánh văng ra ngoài ngàn trượng, Mãng Sơn Yêu Vương đang muốn thừa thắng xông lên, đột nhiên, đồng tử hắn co rút lại, hai mắt nhắm chặt.

⚝ ✽ ⚝

Một đạo kiếm quang trực tiếp đâm vào mí mắt phải của hắn, Mãng Sơn Yêu Vương lùi lại hơn mười trượng, mà khi hắn mở mắt ra, thanh kiếm kia đã trở về tay Diệp Huyền!

Đối với tốc độ kiếm nhanh như chớp này của Diệp Huyền, Mãng Sơn Yêu Vương không dám có chút khinh thường nào, phải nói là, hắn có chút kiêng kỵ tốc độ kiếm của Diệp Huyền!

Nếu như kiếm của Diệp Huyền có lực lượng mạnh hơn một chút, có thể phá vỡ phòng ngự của hắn, thì hắn căn bản không dám đánh với Diệp Huyền, nhưng hắn phát hiện, kiếm của Diệp Huyền, lực lượng đang ngày càng mạnh hơn.

Tên nhân loại trước mắt này đang không ngừng mạnh lên!

Nghĩ đến đây, Mãng Sơn Yêu Vương đột nhiên quay đầu lại, "Xem đủ chưa?"

Giọng nói của hắn vừa dứt, một tiếng cười đột nhiên vang lên từ phía xa, "Mãng Sơn Yêu Vương, xem ra ngươi không thể nào chế ngự được hắn rồi!"

Theo tiếng cười, sau lưng Mãng Sơn Yêu Vương đột nhiên xuất hiện một nam tử, nam tử mặc một bộ hắc bào rộng thùng thình, hai tay giấu trong tay áo.

Cổ Nguyệt Yêu Vương!

Cũng là một trong mười đại yêu vương, xếp hạng thứ tư, vừa vặn đứng trước Mãng Sơn Yêu Vương!

Mãng Sơn Yêu Vương liếc nhìn Cổ Nguyệt Yêu Vương, "Liên thủ!"

Cổ Nguyệt Yêu Vương cười nói, "Mãng Sơn, tên nhân loại này không đơn giản đâu!"

Mãng Sơn Yêu Vương mặt không cảm xúc, "Không đơn giản thế nào?"

Cổ Nguyệt Yêu Vương nhìn Diệp Huyền ở phía xa, cười nói, "Kiếm tu trẻ tuổi như vậy, chiến lực lại khủng bố như thế, ngươi nói xem, hắn sẽ là người thường sao?"

Mãng Sơn Yêu Vương đang định nói, thì Diệp Huyền ở phía xa đột nhiên lên tiếng, "Các ngươi không biết ta?"

Cổ Nguyệt Yêu Vương nhìn về phía Diệp Huyền, cười nói, "Đương nhiên là biết, ngươi tên là Diệp Huyền, đúng chứ?"

Diệp Huyền gật đầu, "Ta có chút tò mò, các ngươi làm sao biết ta?"

Cổ Nguyệt Yêu Vương mỉm cười, "Có một kẻ thần bí nói cho chúng ta biết, trên người ngươi có một bảo vật, chính là luồng tử khí thần bí kia, luồng tử khí này có thể thay đổi huyết mạch yêu thú, giúp yêu thú đột phá được giới hạn huyết mạch của bản thân! Kẻ thần bí đó nói không sai chứ?"

Diệp Huyền lau đi vết máu trên khóe miệng, rồi nói, "Kẻ thần bí đó là ai?"

Cổ Nguyệt Yêu Vương lắc đầu, "Không biết!"

Diệp Huyền nhíu mày, "Không biết?"

Cổ Nguyệt Yêu Vương cười nói, "Sao vậy, ngay cả ngươi cũng không biết?"

Trong mắt Diệp Huyền thoáng hiện lên một tia nghi hoặc, kẻ thần bí?

Là Ảo Cảnh Chi Môn sao?

Cổ Nguyệt Yêu Vương đột nhiên nói, "Nhân loại, ngươi giao Tử Khí cho ta, ta sẽ để ngươi đi, ngươi thấy thế nào?"

Diệp Huyền nhìn Cổ Nguyệt Yêu Vương, "Ta thấy không thế nào cả!"

Nói xong, hắn cầm kiếm chỉ thẳng vào Cổ Nguyệt Yêu Vương, "Hai người các ngươi cùng lên đi!"

Hắn biết, bây giờ hắn chạy chắc chắn không thoát!

Đã không chạy được, vậy thì chiến!

Còn đánh thắng hay thua, không quan trọng, quan trọng là khí thế không thể mất!

Thực ra, trong lòng hắn đang rất hoảng loạn!

Cổ Nguyệt Yêu Vương nhìn chằm chằm Diệp Huyền, một lát sau, hắn đột nhiên cười nói, "Ngươi dựa vào là tên kiếm tu đi cùng ngươi tới đây đúng không? Ta có thể nói cho ngươi biết, hắn cứu không được ngươi đâu, bởi vì hiện tại ngay cả bản thân hắn cũng khó mà bảo toàn!"

Diệp Huyền chớp mắt, đột nhiên, hắn cảm thấy không còn hoảng loạn như trước nữa.