Chương 1673 Di sản!
Nghe được lời của Bạch Hồ, Diệp Huyền lập tức có chút im lặng.
Cha mình rốt cuộc là có ý gì?
Đáp ứng nhiều người như vậy, nhưng lại không thực hiện lời hứa!
Hơn nữa còn gọi mình vào đây!
Nghĩ tới đây, Diệp Huyền đột nhiên ngây người.
Chẳng lẽ là cha bảo mình tới cứu những người này?
Diệp Huyền trầm tư.
Hoàn toàn có khả năng này!
Cha tuy rằng thích lừa mình, nhưng sẽ không làm chuyện nhàm chán, mình muốn vào đây, ông ấy bảo mình báo tên của ông ấy, tuy nói có thành phần lừa gạt người khác, nhưng mà, khẳng định không đơn giản chỉ là lừa gạt người khác như vậy!
Nếu như mình cứu những người này ra ngoài, đối với mình mà nói, nhất định là một trợ giúp lớn!
Phải biết rằng, người ở đây, phần lớn đều là cường giả Ý Cảnh!
Mặc dù những cường giả Ý Cảnh này có chút kỳ quái!
Hắn luôn có một loại cảm giác, đó chính là những cường giả Ý Cảnh nơi này không phải cường giả Ý Cảnh chân chính, cảm giác không giống hư ảnh hắn đối luyện ở trong Khai Thiên tộc!
Ngụy Ý Cảnh?
Diệp Huyền lắc đầu, bất kể có phải Ý Cảnh hay không, thực lực của những người này vẫn là không thể chối cãi!
Nếu có thể đi theo mình, vậy thì đối với dị duy tộc sẽ có thêm mấy phần thắng!
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền nhìn về phía bạch hồ, "Thật không dám giấu giếm, lần này ta đến đây, chính là vì cứu các vị ra ngoài!"
A Mộc Liêm nhìn thoáng qua Diệp Huyền, trong mắt có một tia nghi hoặc.
Bạch hồ nhìn Diệp Huyền, "Cứu chúng ta ra ngoài?"
Diệp Huyền gật đầu, nghiêm mặt nói: "Phải! Cha ta bảo ta tới thực hiện lời hứa năm đó của người với các vị!"
Bạch hồ hỏi, "Tại sao hắn không tự mình tới?"
Diệp Huyền cười nói: "Bởi vì hắn có chuyện rất quan trọng phải làm!"
Bạch hồ tiếp tục hỏi, "Chuyện quan trọng gì?"
Diệp Huyền nhìn Bạch Hồ, "Các hạ, vì sao cha ta phải đáp ứng ngươi, cứu ngươi ra ngoài? Là các hạ đã giúp hắn điều gì, hay là hắn nợ các hạ điều gì?"
Bạch hồ trầm mặc một lát sau, lắc đầu, "Đều không có! Là chính hắn nói..."
Diệp Huyền cười nói: "Nếu các hạ không giúp hắn điều gì, hắn cũng không nợ ngươi điều gì, ngươi dựa vào cái gì muốn hắn cứu ngươi ra ngoài?"
Bạch hồ nhìn Diệp Huyền, "Chính hắn đã đáp ứng!"
Diệp Huyền tiếp tục hỏi, "Hắn đáp ứng cứu ngươi ra ngoài, có nói thời gian cụ thể không?"
Bạch hồ nhíu mày.
Diệp Huyền cười nói: "Xem ra là không có!"
Bạch hồ nhìn thoáng qua Diệp Huyền, "Ngươi muốn nói gì?"
Diệp Huyền hỏi ngược lại, "Các hạ, theo ta thấy, hắn cũng không nợ ngươi, nếu đã không nợ ngươi, ngươi dựa vào cái gì yêu cầu hắn tới cứu ngươi? Hắn là đã đáp ứng ngươi, nhưng bây giờ chẳng phải ta tới cứu các ngươi rồi sao?"
Bạch hồ lắc đầu, "Ngươi quá yếu!"
Diệp Huyền lắc đầu cười, "Ngươi còn chê ta yếu? Nếu ta là cha ta, ta nhất định sẽ không cứu các ngươi!"
Bạch hồ híp hai mắt lại, "Ngươi có ý gì?"
Diệp Huyền cười nói: "Hắn là đã đáp ứng cứu ngươi, nhưng ngươi dựa vào cái gì cảm thấy hắn nhất định phải cứu ngươi? Hắn nợ ngươi sao?"
Bạch hồ trầm mặc.
Diệp Huyền lại nói: "Có trả giá mới có được, ngươi đã trả giá điều gì?"
Bạch hồ nhìn thoáng qua Diệp Huyền, "Ngươi muốn cái gì?"
Diệp Huyền cười lạnh, "Ta cái gì cũng không muốn! Ngươi cứ tiếp tục ở đây chờ đi!"
Nói xong, hắn nhìn về phía Nhị Nha cùng Tiểu Bạch, "Chúng ta đi!"
Nhị Nha gật đầu, "Được!"
Cả nhóm xoay người rời đi.
Diệp Huyền có chút bực tức!
Hắn không biết giữa cha mình và những người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng thái độ của những người này khiến hắn vô cùng khó chịu!
Những người này coi sự trợ giúp của người khác đối với bọn họ là một chuyện đương nhiên!
Ước chừng chính là vì nguyên nhân này, năm đó cha mới lựa chọn rời đi.
Ta có thể giúp ngươi, nhưng ngươi không thể coi sự giúp đỡ này là chuyện đương nhiên.
Dù sao, ai cũng không nợ ai cả!
Mà cha để mình vào đây, nói ra tên của ông ấy, đoán chừng cũng là muốn để cho mình giải quyết xong nhân quả năm xưa, nhưng mà hiện tại xem ra, phần nhân quả năm xưa này đã dần dần biến thành nghiệt duyên rồi!
Diệp Huyền thật sự là bực tức.
Cha cũng vậy, ném cái cục diện rối rắm này cho mình!
Đúng lúc này, bạch hồ kia đột nhiên lại xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền và những người khác.
Bạch hồ nhìn Tiểu Bạch, "Ta đi theo nàng!"
Diệp Huyền cười nói: "Dựa vào cái gì mà để ngươi đi theo?"
Bạch hồ
liếc nhìn Diệp Huyền, "Ta là Linh Hồ, nếu như đi theo nàng, nàng cũng có chỗ tốt!"
Nghe vậy, Tiểu Bạch chớp chớp mắt, nàng nhìn về phía Nhị Nha, có chút nghi hoặc, ta có chỗ tốt gì?
Diệp Huyền nhìn về phía Nhị Nha, "Tiểu Bạch có chỗ tốt gì sao?"
Nhị Nha liếc nhìn Bạch Hồ, "Ta cũng rất tò mò ngươi đi theo ta, ta có chỗ tốt gì!"
Ánh mắt bạch hồ dần dần lạnh như băng, Nhị Nha thần sắc bình tĩnh, "Ngươi muốn đánh nhau sao?"
Lúc này, Tiểu Bạch nắm lấy tay Nhị Nha, lắc đầu.
Đối với Thiên Địa Chi Linh, Tiểu Bạch vẫn luôn có thiện ý!
Nàng tới tìm bạch hồ này, nguyên nhân chủ yếu là muốn mang theo bạch hồ, mà không phải muốn nô dịch bạch hồ này.
Nàng có thể giúp bạch hồ này tăng lên!
Nhưng bây giờ, nàng cũng có chút không thích bạch hồ này rồi!
Hai nguyên nhân!
Thứ nhất, thái độ của bạch hồ này đối với chủ nhân có vấn đề, thứ hai, thái độ của bạch hồ này đối với nàng có vấn đề!
Nhị Nha nhún vai, "Được rồi! Ta không tức giận! Tiểu Huyền Tử, chúng ta đi thôi!"
Diệp Huyền gật đầu.
Cả nhóm tiếp tục lên đường!
Bạch hồ liếc nhìn Nhị Nha và những người khác, ánh mắt dần dần lạnh như băng.
Đúng lúc này, Nhị Nha ở phía xa đột nhiên dừng bước, nàng xoay người nhìn về phía bạch hồ, "Ngươi đang khiêu khích ta sao?"
Hiển nhiên, nàng đã cảm nhận được ác ý của bạch hồ.
Bạch hồ lạnh lùng liếc nhìn Nhị Nha và Diệp Huyền, "Các ngươi sẽ hối hận!"
Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Nhị Nha chậm rãi siết chặt tay phải, mà lúc này, Diệp Huyền đã xông ra ngoài.
Không nói nhảm một câu nào, trực tiếp chính là một trăm đạo Bạt Kiếm Thuật!
Trong nháy mắt khi Diệp Huyền rút kiếm, một tiếng kiếm minh đột nhiên xé trời mà lên, chấn động cả dãy núi!
Nhìn thấy Diệp Huyền đột nhiên ra tay, sắc mặt bạch hồ trong nháy mắt đại biến, nàng mạnh mẽ xoay người, tay phải vỗ mạnh về phía trước, trong nháy mắt, chín cái đuôi cáo từ phía sau nàng phóng lên trời!
Lúc này, kiếm của Diệp Huyền rơi xuống.
⚝ ✽ ⚝
Chín cái đuôi cáo trong nháy mắt nổ tung, bạch hồ kia càng bị đánh bay thẳng ra xa ngàn trượng!
Mà không gian ở những nơi nàng đi qua đều bị nghiền nát!
Nhìn thấy một kiếm này của Diệp Huyền, sắc mặt của A Mộc Liêm và Lý Thiên Hoa ở phía xa lập tức thay đổi!
Đặc biệt là Lý Thiên Hoa!
Uy lực của một kiếm này của Diệp Huyền, căn bản không phải là thứ mà một cường giả Nhập Thần Cảnh nên có!
Tên này thật sự chỉ là Nhập Thần Cảnh?
Ở phía xa, Diệp Huyền xách kiếm đi về phía bạch hồ, "Ngươi nói ta hối hận, nói xem tại sao ta phải hối hận!"
Bạch hồ nhìn chằm chằm Diệp Huyền, trong mắt tràn đầy kiêng kỵ!
Một kiếm vừa rồi của Diệp Huyền, tuy rằng không trực tiếp chém giết nàng, nhưng cũng đã khiến nàng bị thương nặng!
Diệp Huyền vẻ mặt dữ tợn, "Không cho ngươi đi theo, ngươi còn muốn trả thù? Ngươi xem ta là không khí sao?"
Âm thanh vừa dứt, hắn trực tiếp xông ra ngoài!
Sắc mặt bạch hồ đại biến, nàng xoay người trực tiếp hóa thành một đạo bạch quang biến mất ở phía xa!
Chạy trốn!
Hiển nhiên, nàng không nắm chắc có thể đỡ được kiếm thứ hai của Diệp Huyền!
Sau khi Diệp Huyền chém ra một kiếm hụt, hắn muốn đuổi theo, mà lúc này, Nhị Nha ở bên cạnh đột nhiên nói: "Tiểu Huyền Tử, thôi bỏ đi!"
Diệp Huyền nhìn về phía Nhị Nha, Nhị Nha lắc đầu, "Tiểu Bạch nói không cần để ý đến nàng ta nữa! Nếu như nàng ta còn dám tới gây phiền phức, Tiểu Bạch sẽ thu thập nàng ta!"
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó hắn quay đầu nhìn xung quanh, vẻ mặt dữ tợn nói: "Còn dám tới nữa thì cứ thử xem!"
Nói xong, hắn nhìn về phía Nhị Nha, "Chúng ta đi!"
Cả nhóm tiếp tục lên đường!
Trên đường đi, Diệp Huyền sắc mặt lạnh như băng, tay phải nắm chặt thanh kiếm đang đeo vỏ!
Thanh kiếm này vẫn là kiếm của nam tử áo xanh!
Bên cạnh, Nhị Nha liếc nhìn Diệp Huyền, "Tiểu Huyền Tử, đừng tức giận nữa!"
Diệp Huyền nhẹ giọng nói: "Ta không tức giận nữa!"
Nói xong, hắn nhìn về phía xa, sau đó nói: "Chúng ta Ngự kiếm phi hành đi!"
Ngự kiếm phi hành!
A Mộc Liêm nhìn về phía Diệp Huyền, "Ngươi chắc chứ?"
Diệp Huyền cười nói: "Dù sao chúng ta cứ đi bộ chậm như vậy, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua, đúng không?"
A Mộc Liêm gật đầu, "Cũng đúng!"
Diệp Huyền ngự kiếm bay lên, trên bầu trời, hắn quan sát phía dưới, rất nhanh, hắn đã tìm thấy cái hồ mà cha hắn đã nói, mà ở bên hồ, có một ngôi chùa cổ!
Hiển nhiên, đây chính là Thần Miếu!
Lúc này, A Mộc Liêm xuất hiện ở bên cạnh
hắn, nàng nhìn ngôi chùa kia, "Đây chính là mục tiêu lần này của ngươi?"
Diệp Huyền gật đầu.
A Mộc Liêm nhìn thoáng qua xung quanh chùa, xung quanh chùa vô cùng trống trải, ngọn núi gần nhất cũng cách ngôi chùa đến vài dặm!
Mà trước ngôi chùa đó, còn có một bức tượng!
Diệp Huyền đột nhiên nói: "Chúng ta đi!"
A Mộc Liêm gật đầu!
Mọi người đang định tiếp tục đi tới, mà lúc này, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên từ dãy núi phía dưới, "Thật to gan, dám trắng trợn như vậy..."
Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên lao thẳng xuống dưới, ngay sau đó, một tiếng kiếm minh đột nhiên vang lên từ trong dãy núi, trong nháy mắt, một cái đầu người đầy máu tươi đột nhiên bay lên trời, xuyên thẳng vào mây, sau đó chậm rãi rơi xuống!
Lúc này, Diệp Huyền đã trở lại bên cạnh A Mộc Liêm và những người khác, mà máu trên thanh kiếm trong tay hắn vẫn còn đang nhỏ xuống!
Diệp Huyền nói: "Tiếp tục đi!"
Cả nhóm tiếp tục tiến lên!
Lần này, yên tĩnh hơn rất nhiều!
Không lâu sau, Diệp Huyền và những người khác đã đến bên hồ, vừa đặt chân xuống đất, hồ nước kia đột nhiên sôi trào!
Diệp Huyền xoay người nhìn về phía hồ nước, trong hồ đột nhiên xuất hiện một hư ảnh, "Đừng đi tới nữa!"
Diệp Huyền nhìn hư ảnh kia, "Vì sao?"
Hư ảnh nói: "Đó là cấm địa của nơi này!"
Cấm địa!
Diệp Huyền quay đầu nhìn thoáng qua ngôi Thần Miếu kia, sau đó nói: "Rất nguy hiểm sao?"
Hư ảnh nói: "Nhìn ta xem!"
Diệp Huyền nhìn về phía hư ảnh, hư ảnh nói: "Ta chính là bị giam cầm ở chỗ này!"
Diệp Huyền hỏi, "Vậy bên trong đó có cái gì?"
Hư ảnh nói: "Ta không biết!"
Diệp Huyền nhíu mày: "Ngươi không biết?"
Hư ảnh nói: "Phụ thân ngươi hẳn là biết!"
Diệp Huyền hỏi: "Ngươi biết phụ thân ta?"
Hư ảnh nói: "Năm đó hắn đã tới đây, sau đó đi vào bên trong!"
Diệp Huyền quay đầu lại nhìn thoáng qua thần miếu kia, trong lòng có chút tò mò, bên trong rốt cuộc có thứ gì?
Lúc này, hư ảnh kia đột nhiên nói: "Tiểu hữu, có thể cứu ta ra ngoài không?"
Diệp Huyền nhìn về phía hư ảnh, hư ảnh nói: "Nếu tiểu hữu nguyện ý ra tay tương trợ, tại hạ nguyện ý đi theo tiểu hữu, làm trâu làm ngựa cho ngươi! Ta lấy thần hồn thề, nếu vi phạm lời thề, tất sẽ không được chết tử tế."
Theo lời thề của hư ảnh, mặt hồ giữa sân đột nhiên nổi lên từng đợt gợn sóng!
Hiển nhiên, một lời thề, chính là một nhân quả!
Diệp Huyền nhìn hư ảnh: "Ta phải cứu ngươi như thế nào?"
Hư ảnh nói: "Rất đơn giản, để vị tiểu cô nương bên cạnh ngươi ra tay là được rồi!"
Nhị Nha!
Diệp Huyền nhìn về phía Nhị Nha, Nhị Nha nói: "Để Tiểu Bạch ra tay đi!"
Tiểu Bạch nhếch miệng cười, nàng nhìn hư ảnh phía dưới, cái mũi nhẹ nhàng khẽ hít vào, trong nháy mắt, vô số linh khí hướng Tiểu Bạch cuồn cuộn ập tới!
Rất nhanh, trên mặt hồ kia dường như có thứ gì đó đang biến mất.
Một lát sau, một nam tử trung niên phá nước bay ra!
Sau khi ra ngoài, nam tử trung niên tham lam hít sâu một hơi, hắn nhìn về phía Diệp Huyền, hơi thi lễ: "Đa tạ ân cứu mạng của tiểu hữu!"
Diệp Huyền cười nói: "Nếu bây giờ ngươi đi, ta cũng không làm gì được ngươi!"
Nam tử trung niên lắc đầu: "Nam nhân đại trượng phu nói lời giữ lời!"
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Ba năm! Ngươi theo ta ba năm là được! Ba năm sau, ngươi có thể tự do rời đi!"
Nghe vậy, nam tử trung niên lập tức hơi thi lễ: "Đa tạ!"
Diệp Huyền xoay người nhìn về phía thần miếu kia, kỳ thật, hắn cũng có chút chột dạ.
Lão cha này sẽ không thật sự chỉ muốn hại mình chứ?
Đúng lúc này, cửa chính thần miếu đột nhiên mở ra, một giọng nói đột nhiên từ bên trong truyền ra: "Thiếu chủ, lão nô chờ ngài đã lâu!"
Thiếu chủ!
Diệp Huyền ngẩn người.
Gọi mình?
Chẳng lẽ đây là di sản lão cha để lại cho mình?
Diệp Huyền lập tức hưng phấn!
Không đúng, di sản...
Lão cha hình như còn chưa chết...
Ps: Ta trịnh trọng hứa hẹn, về sau không còn đi tìm kỹ nữ nữa!
Cho dù có đi, cũng phải đi tìm kỹ nữ ở nơi đứng đắn, tuyệt đối không đi vào loại hẻm nhỏ tối tăm kia!
Cho dù có đi vào hẻm nhỏ mờ tối, cũng tuyệt đối không ảnh hưởng tới việc cập nhật truyện.
Haiz.
Một khi sa vào kỹ nữ thì lỡ dở việc cập nhật!