Chương 2176 Một tiếng tỷ, một đời tỷ!
Vĩnh Bất Hủ!
Đây mới thật sự là Bất Hủ, vũ trụ bất diệt, bản thân bất tử!
Vu Tiên biết đến cảnh giới Vĩnh Bất Hủ này là vì Các chủ đã từng nói qua. Nhưng hắn không ngờ rằng Đạo Huyền Nhất lại thật sự đạt đến cảnh giới Vĩnh Bất Hủ.
Giờ khắc này, Vu Tiên kích động đến mức không thể kìm nén được.
Hắn cảm thấy bản thân thật may mắn vì đã thay đổi quyết định, không liều chết bảo vệ Diệp Huyền. Nếu không, Tiên Bảo Các sẽ lập tức bị diệt vong!
Hắn càng thêm chắc chắn rằng quyết định của mình là đúng đắn. Hơn nữa, trực giác mách bảo hắn rằng nếu Các chủ xuất hiện, nhất định cũng sẽ đồng ý với cách làm của hắn!
Vì một kẻ có chút bối cảnh mà đắc tội với một cường giả siêu cấp Vĩnh Bất Hủ cảnh thì đúng là kẻ thiểu năng!
Còn Ly Sơn và Mạc Hiền thì sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
Bọn hắn đã nhận ra sự chênh lệch giữa mình và Đạo Huyền Nhất!
Một trời một vực!
Bọn hắn không còn bất kỳ khả năng nào để so sánh với Đạo Huyền Nhất nữa!
Như chợt nghĩ đến điều gì, hai người nhìn về phía Diệp Huyền ở xa. Lúc này, Dương Niệm Tuyết đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền. Ngay sau đó, nàng mang theo Diệp Huyền trở về lầu chín của Tiên Bảo Các!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Mạc Hiền và Ly Sơn trở nên vô cùng khó coi!
Trước đó, bọn hắn quá chìm đắm trong sự kinh hãi nên đã không để ý đến Diệp Huyền và Dương Niệm Tuyết!
Nữ nhân này lại cứu Diệp Huyền đi rồi!
Lúc này, thân thể và linh hồn của Đạo Huyền Nhất đã hoàn toàn khôi phục. Khi thấy Dương Niệm Tuyết lại cứu Diệp Huyền đi, ánh mắt nàng lập tức trở nên lạnh lẽo!
Nhiệt độ xung quanh tinh không bỗng chốc giảm mạnh, mọi người cảm thấy như rơi vào hầm băng!
Dương Niệm Tuyết mang theo linh hồn suy yếu của Diệp Huyền đến lầu chín, sau đó đưa hắn vào trong tiểu tháp.
Trong tiểu tháp, Dương Niệm Tuyết nhìn Diệp Huyền đang suy yếu trước mặt, run giọng nói: "Tiểu đệ, cố lên!"
Lúc này, linh hồn của Diệp Huyền đã gần như trong suốt, nhưng vẫn chưa hoàn toàn biến mất!
Bởi vì linh hồn hắn đã đạt đến Bất Hủ!
Nhưng Bất Hủ không có nghĩa là không thể biến mất. Hơn nữa, ý thức của hắn đang dần mơ hồ!
Nhục thân của hắn đã đạt đến Bất Hủ, thần hồn cũng đạt đến Bất Hủ nhờ hấp thụ Thanh Huyền Kiếm. Nhưng ý chí của hắn lại chưa đạt đến Bất Hủ!
Đó là lý do vì sao lúc trước Đạo Huyền Nhất nói hắn là kẻ nửa bước Chí Tôn!
Ý chí còn kém một chút!
Thấy Diệp Huyền sắp nhắm mắt lại, Dương Niệm Tuyết đột nhiên quát lớn: "Ngươi định nhận thua rồi sao? Ngươi định buông xuôi như vậy sao?"
Diệp Huyền không đáp, hai mắt từ từ khép lại!
Lúc này, Dương Niệm Tuyết lại hét lớn: "Nhận thua như vậy, ngươi cam tâm sao?"
Diệp Huyền khẽ nói: "Tỷ tỷ, ta đã cố gắng hết sức rồi!"
Dương Niệm Tuyết tức giận nhìn Diệp Huyền: "Cố gắng hết sức là đủ rồi sao? Ngươi yếu đuối đến vậy sao? Ngươi cứ buông xuôi như thế, lão cha có coi trọng ngươi không? Muội muội Thiên Mệnh có coi trọng ngươi không? Ta cũng sẽ khinh thường ngươi! Tất cả bọn họ đều sẽ khinh thường ngươi!"
Diệp Huyền yếu ớt nói: "Ta muốn nghỉ ngơi..."
Dương Niệm Tuyết nổi giận: "Ngươi nghỉ ngơi bây giờ là sẽ chết, sẽ chết đấy, có biết không hả?"
Linh hồn Diệp Huyền càng lúc càng suy yếu, ý thức cũng ngày càng mơ hồ.
Dương Niệm Tuyết gào thét trong tuyệt vọng: "Tiểu đệ, đừng buông xuôi như vậy!"
Hơi thở của Diệp Huyền đã mong manh như sợi tơ, gần như không thể cảm nhận được nữa!
Dương Niệm Tuyết vừa tức vừa giận, cuống cuồng nói: "Dậy mau, đồ ngốc, ngươi tỉnh lại cho ta! Ngươi..."
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên mở mắt ra. Hắn nhìn Dương Niệm Tuyết, run rẩy hỏi: "Tỷ tỷ, ngươi vừa gọi ta là gì?"
Dương Niệm Tuyết ngẩn người, rồi đáp: "Đồ... đồ ngốc."
Diệp Huyền nuốt nước bọt, run rẩy nói: "Giúp ta ngồi dậy, ta cảm thấy ta vẫn có thể gắng gượng thêm chút nữa!"
Dương Niệm Tuyết: "..."
Dương Niệm Tuyết chậm rãi đỡ Diệp Huyền dậy. Nàng nhìn Diệp Huyền, hai tay hắn nắm chặt, cả linh hồn đều đang run rẩy!
Diệp Huyền từ từ nhắm mắt lại, nhưng linh hồn hắn vẫn đang run lên.
Buông xuôi!
Khuôn mặt Diệp Huyền dần trở nên méo mó dữ tợn!
Khoảng thời gian khổ cực nhất trong đời hắn là khi nào?
Đương nhiên là lúc ở Thanh Thành!
Năm đó, mẫu thân rời đi, hắn và muội muội nương tựa lẫn nhau mà sống. Trong cái gia tộc tàn khốc đó, muốn sống sót còn khó khăn hơn bây giờ!
Mà khi đó hắn còn chưa từng nghĩ đến chuyện buông xuôi, vậy thì bây giờ hắn dựa vào cái gì mà buông xuôi?
Giờ khắc này, hắn cũng đã hiểu ra một điều!
Niềm tin!
Lúc đó, người chống đỡ hắn chính là muội muội!
Lúc đó, hắn chưa bao giờ nghĩ đến cái chết, bởi vì nếu hắn chết thì ai sẽ chăm sóc muội muội?
Nàng còn nhỏ như vậy!
Hắn là người duy nhất của nàng!
Hắn không chỉ không thể chết, mà còn phải sống thật tốt.
Chính vì trong lòng có niềm tin này nên hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ.
Mà lý do hắn muốn từ bỏ là vì hắn không còn gì vướng bận!
Lão cha vô địch!
Muội muội vô địch!
Hắn còn phải lo lắng cho ai nữa?
Trong lòng hắn tuy có nhiều điều không nỡ, nhưng hắn biết rằng cho dù hắn có chết thì những người hắn yêu thương cũng sẽ sống tốt.
Một người nếu không có niềm tin thì sẽ không có ý chí chiến đấu!
Nhưng giờ khắc này, hắn muốn sống!
Sống thật tốt!
Vì ai?
Lần này, hắn muốn sống vì chính mình, vì Thanh Nhi.
Tại sao hắn phải trở thành gánh nặng của Thanh Nhi?
Tại sao?
Chẳng lẽ hắn không thể ngẩng cao đầu vì Thanh Nhi sao?
Chẳng lẽ hắn muốn làm một kẻ ăn bám cả đời sao?
Hắn còn rất nhiều người phải quan tâm!
Hắn dựa vào cái gì mà chết?
Diệp Huyền đột nhiên mở mắt, gầm lên: "Không!"
Tiếng gầm vừa dứt, hai tay hắn nắm chặt. Trong nháy mắt, một luồng khí tức cực kỳ khủng bố bỗng nhiên phóng lên trời từ linh hồn hắn. Cả thế giới trong tiểu tháp rung chuyển dữ dội như động đất, vô cùng đáng sợ!
Ý chí bất hủ!
Giờ khắc này, Diệp Huyền cuối cùng cũng đã phá vỡ xiềng xích của ý chí, đạt đến Bất Hủ!
Sau khi ý chí đạt đến Bất Hủ, Diệp Huyền lập tức đứng dậy, nhìn Dương Niệm Tuyết: "Tỷ tỷ, ta muốn tái tạo thân thể!"
Giờ khắc này, ánh mắt hắn tràn đầy kiên định.
Tái tạo thân thể bất hủ!
Chỉ cần thân thể khôi phục, hắn có thể đạt đến Chí Tôn, bởi vì ý chí và linh hồn của hắn đều đã đạt đến cực hạn. Chỉ cần thân thể khôi phục và đạt đến cực hạn bất hủ một lần nữa, hắn sẽ vượt qua Vĩnh Hằng Bất Hủ, đạt đến Chí Tôn!
Dương Niệm Tuyết gật đầu: "Dễ thôi, tỷ tỷ ta cái gì cũng không nhiều, chỉ có tiền và đồ là nhiều!"
Nói xong, nàng lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, do dự một chút rồi nói: "Tiểu đệ, đây là toàn bộ gia sản của tỷ rồi đấy! Tỷ..."
Diệp Huyền nhìn Dương Niệm Tuyết: "Một tiếng tỷ tỷ, cả đời là tỷ tỷ!"
Dương Niệm Tuyết bĩu môi, đưa nhẫn trữ vật cho Diệp Huyền: "Cầm lấy đi! Cùng lắm thì sau này tỷ đi vơ vét thêm từ Tiểu Bạch là được!"
Diệp Huyền nhận lấy nhẫn trữ vật, nghiêm túc nói: "Cảm ơn tỷ!"
Câu nói này xuất phát từ tận đáy lòng hắn.
Nếu không có Dương Niệm Tuyết, hắn đã thật sự chết rồi!
Từ khi bắt đầu tu luyện đến nay, giá trị của những thứ hắn dùng để tu luyện, ngay cả bản thân hắn cũng không thể ước tính được.
Tu luyện không chỉ dựa vào thiên phú, mà còn cần có tiền!
Nghe Diệp Huyền nói vậy, Dương Niệm Tuyết lắc đầu: "Huynh muội với nhau, nói mấy lời này làm gì!"
Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên lên tiếng: "Hai vị tiểu chủ nhân, ta muốn nhắc nhở hai người một chút, hai người không phải huynh muội..."
Diệp Huyền sửng sốt: "Tiểu Tháp, ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ta thật sự không phải con ruột của lão cha?"
Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Ý ta là, hai người không phải huynh muội, mà là tỷ đệ! Tỷ đệ! Nàng là tỷ tỷ, ngươi là đệ đệ, không phải huynh muội, hiểu chưa?"
Diệp Huyền: "..."
Dương Niệm Tuyết: "..."
Sau đó, Diệp Huyền bắt đầu tái tạo thân thể!
Dương Niệm Tuyết đột nhiên nói: "Tiểu đệ, tỷ có một thứ có thể giúp ích cho ngươi!"
Diệp Huyền nhìn Dương Niệm Tuyết. Nàng trầm mặc một lát, rồi xòe lòng bàn tay ra. Lòng bàn tay nàng nứt toác, một dòng máu tươi từ từ chảy ra!
Diệp Huyền ngẩn người: "Tỷ tỷ, đây là..."
Dương Niệm Tuyết mỉm cười: "Tỷ cũng có huyết mạch Phong Ma. Hơn nữa, từ nhỏ tỷ đã được dùng đủ loại thiên tài địa bảo. Ngươi phải biết rằng, tỷ đi theo Tiểu Bạch và Nhị Nha, không chỉ được dùng rất nhiều thiên tài địa bảo, mà còn được uống máu của Nhị Nha. Nhưng tỷ thật sự không muốn tu luyện thân thể, nên những thiên tài địa bảo và máu của Nhị Nha kia đều bị lãng phí!"
Nói xong, nàng nhìn dòng máu tươi trên tay mình, rồi nói tiếp: "Máu của tỷ còn tốt hơn bất kỳ thiên tài địa bảo nào! Hơn nữa, tỷ cũng có huyết mạch Phong Ma, tuy chưa thức tỉnh, nhưng khi nó vào cơ thể ngươi, ngươi có thể tận dụng nó tốt hơn."
Huyết mạch Phong Ma!
Tuy Dương Niệm Tuyết cũng có huyết mạch Phong Ma, nhưng nàng chưa từng liều mạng hay phát điên, nên huyết mạch Phong Ma vẫn chưa thức tỉnh!
Diệp Huyền do dự một chút, rồi nói: "Tỷ tỷ..."
Dương Niệm Tuyết nhẹ giọng nói: "Nữ nhân kia bây giờ đã là cường giả trên Chí Tôn rồi. Thân thể ngươi chỉ đạt đến cấp Chí Tôn là chưa đủ, phải đạt đến cùng cảnh giới với nàng thì ngươi mới có thể chống lại nàng! Máu của tỷ nhất định có thể giúp thân thể ngươi tiến thêm một bậc!"
Diệp Huyền còn muốn nói gì đó thì Dương Niệm Tuyết cười hỏi: "Ngươi có biết vì sao tỷ lại ra ngoài lịch lãm không?"
Diệp Huyền nhìn Dương Niệm Tuyết. Nàng mỉm cười: "Mẫu thân từng nói với tỷ rằng tỷ may mắn hơn ngươi, từ nhỏ đã được ở bên cạnh người và lão cha, chưa từng phải chịu khổ cực gì. Còn ngươi thì khác, từ nhỏ đã bị thả rông, nếm đủ mọi cay đắng của cuộc đời..."
Nói xong, nàng lắc đầu: "Tỷ không cam lòng, tỷ cảm thấy mình cũng có thể chịu khổ! Vì vậy, tỷ đã ra ngoài lịch lãm. Nhưng sự tàn khốc của hiện thực khiến tỷ hiểu ra rằng rất nhiều lúc, nếu không có lão cha và mẫu thân giúp đỡ, tỷ e rằng đã chết mấy trăm lần rồi!"
Nàng hít sâu một hơi, thả lỏng cơ thể, rồi nói tiếp: "Bây giờ tỷ đã nghĩ thông rồi! Khổ cũng đã chịu, khó khăn cũng đã trải qua! Tỷ cảm thấy vậy là đủ rồi! Nên tỷ không muốn cố gắng nữa! Tỷ muốn trở về kế thừa gia sản của lão cha và mẫu thân. Có bọn họ giúp đỡ, tỷ cảm thấy cho dù không thể trở thành kẻ vô địch toàn vũ trụ, nhưng ít nhất cũng có thể dễ dàng đạt đến cảnh giới ba kiếm không địch thủ!"
Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyền vốn đang cảm động đến suýt khóc bỗng cứng đờ.
Sao nghe sai sai nhỉ?
Sự cảm động của ta đâu rồi?
Sao tự nhiên ta lại không cảm động nữa?
Diệp Huyền: "..."