Chương 2214 Thanh Nhi, vĩnh viễn là thần!
Tại chỗ, Diệp Huyền nhìn về phía thời không xa xa dần dần khép lại, thanh niên nam tử và lão giả kia biến mất trong tầm mắt.
Kỳ thực, hắn đã đoán được thân phận của đối phương!
Nam tử kia, hẳn là Nghịch Thiên Giả mà Tần Quan từng nhắc tới!
Nghịch Thiên Giả!
Quan Huyền Cảnh!
Diệp Huyền trầm mặc.
Vừa rồi trong nháy mắt giao thủ, hắn đã minh bạch một chuyện, đó chính là, hiện tại hắn và Quan Huyền Cảnh có chênh lệch, hơn nữa, còn rất lớn!
Hai mắt Diệp Huyền chậm rãi nhắm lại, hai tay hắn nắm chặt.
Chênh lệch!
Hắn không nản chí, ngược lại, điều này càng khơi dậy ý chí chiến đấu của hắn.
Người khác đều có thể đạt tới Quan Huyền, vì sao hắn lại không thể?
Quan Huyền!
Diệp Huyền cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay, trong nháy mắt giao thủ với Nghịch Thiên Giả kia, hắn phát hiện đối phương có thể không nhìn thời không và vật chất, trực tiếp xuyên thấu qua đó!
Khi có thể xuyên thấu thời không và vật chất, sẽ có hiệu quả gì?
Tốc độ sẽ đạt tới cực hạn, cực hạn chân chính!
Hiện tại hắn ra một kiếm, kiếm vẫn cần xuyên qua thời không và vật chất, mà nếu như có thể xuyên thấu thời không và vật chất, vậy thì có nghĩa là kiếm sẽ không gặp bất kỳ trở ngại nào, trong trường hợp này, tốc độ kiếm của hắn có thể đạt tới cực hạn, cực hạn này không chỉ là cực hạn về tốc độ, mà uy lực cũng đạt tới cực hạn, đủ để hủy diệt vật chất.
Giới hạn của vật chất là gì?
Là lượng biến và chất biến, mà hạch tâm của chất biến vẫn là vật chất, Quan Huyền thì vượt qua cả vật chất, có thể trực tiếp hủy diệt vật chất!
Vừa rồi hắn giao thủ với Nghịch Thiên Giả kia, ba kiếm của hắn, đã bị đối phương trực tiếp xóa bỏ! Bởi vì, đối phương thậm chí còn xóa bỏ cả Thời Không Trường Hà!
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền đột nhiên vung kiếm chém xuống.
Xuy!
Thời không trước mặt hắn trực tiếp bị đánh nát!
Thế nhưng, Diệp Huyền lại nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện, thời không bị hủy diệt kia, vật chất vẫn còn!
Định luật bảo toàn!
Cho dù vũ trụ hủy diệt, bản chất vẫn tồn tại, hơn nữa số lượng vĩnh viễn không thay đổi.
Làm sao mới có thể hủy diệt được bản chất?
Diệp Huyền lâm vào trầm tư.
Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Tiểu chủ, hay là vào trong tháp tu luyện đi?"
Hai mắt Diệp Huyền chậm rãi nhắm lại: "Ngươi còn nói nữa, ta sẽ giết tháp tế thiên!"
Tiểu Tháp: "..."
Diệp Huyền không trở lại trong tiểu tháp tu luyện!
Từ bỏ tất cả ngoại vật, nhận biết bản thân, nhìn thẳng vào nội tâm.
Hắn biết, điều này sẽ rất khó, bởi vì hắn đã từng quen tu luyện trong tiểu tháp, gần như là gian lận, nhất thời thay đổi, quả thực không quen, nhưng, hắn vẫn phải thay đổi.
Trên đỉnh núi, Diệp Huyền ngồi xếp bằng trên mặt đất, giống như lão tăng nhập định!
Ban ngày đến đêm tối, đêm tối lại đến ban ngày.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Ngộ!
Rất nhiều lúc, tu đạo chính là ngộ, tư tưởng nếu thông suốt. Vậy thì, vạn sự đều thông.
Kỳ thực, đây là nói nhảm.
Làm gì có chuyện dễ dàng thông suốt như vậy?
Diệp Huyền đứng dậy rời đi.
Không ngộ nữa!
Phải đi tìm chút linh cảm.
Diệp Huyền đến Tiên Bảo Các của Đại Thiên Vực, vừa tới Tiên Bảo Các, lão Chương kia liền xuất hiện trước mặt hắn.
Lão Chương khẽ hành lễ: "Diệp công tử!"
Diệp Huyền cười nói: "Ta có thể đến thư phòng của Tần Quan Các chủ xem một chút không?"
Lão Chương gật đầu, "Có thể!"
Diệp Huyền có chút khó hiểu: "Vì sao có thể?"
Lão Chương cười nói: "Các chủ lúc trước khi rời đi có dặn dò, nếu có một ngày Diệp công tử quay lại, trở lại Tiên Bảo Các, nhất định là có sở ngộ, muốn đọc sách
rồi!"
Diệp Huyền: "..."
Lão Chương cười nói: "Diệp công tử, mời!"
Diệp Huyền khẽ gật đầu, sau đó đi tới tầng mười hai.
Trên đường, Diệp Huyền hỏi: "Tiền bối"
Lão Chương vội vàng nói: "Cứ gọi ta là lão Chương là được!"
Diệp Huyền gật đầu: "Lão Chương, ngươi có biết Các chủ của các ngươi đi nơi nào không?"
Lão Chương lắc đầu, cười khổ, "Ta không biết!"
Diệp Huyền trầm mặc.
Lão Chương lại nói: "Các chủ rất thần bí, thích đi khắp nơi! Nhưng, Các chủ thật sự là một người rất tốt, lúc trước nếu không phải nàng cứu, lão Chương ta sẽ không có ngày hôm nay."
Diệp Huyền mỉm cười: "Quả thật là một người rất tốt!"
Lão Chương đưa Diệp Huyền đến trước cửa tầng mười hai, sau đó nói: "Diệp công tử, Các chủ lúc rời đi có để lại cho ngươi một món đồ, nàng nói, nếu ngươi đến Tiên Bảo Các thì hãy dẫn ngươi tới, còn nếu không đến..."
Nói đến đây, lão Chương không nói tiếp nữa.
Nhưng Diệp Huyền đã hiểu!
Hắn đến, có nghĩa là hắn không để bụng những lời "tr tru tâm" của Tần Quan ngày đó, duyên phận giữa hai người, vẫn còn; Còn nếu hắn không đến, hiển nhiên, hắn sẽ bị coi là kẻ nhỏ nhen, lòng dạ hẹp hòi, không thể khiêm tốn tiếp thu lời chỉ điểm của người khác, điều này có nghĩa là, hắn và Tần Quan sẽ không còn duyên phận.
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền lắc đầu cười.
Diệp Huyền hắn, không phải kẻ nhỏ nhen, càng không phải kẻ yếu đuối.
Sai thì sửa!
Hơn nữa, hắn hiểu một đạo lý, chỉ có người thật sự coi ngươi là bằng hữu, mới thẳng thắn phê bình ngươi.
Diệp Huyền bước vào thư phòng, trên bàn sách, có một cuốn sổ và một bức thư.
Diệp Huyền cầm bức thư lên mở ra:
"Hì hì, Diệp công tử, chúc mừng ngươi, lúc này ngươi hẳn đã đạt tới Thần Biến Cảnh. Kỳ thực, ngươi sớm nên đạt tới Thần Biến Cảnh rồi, đáng tiếc, không có ai chỉ ra điểm mấu chốt trong lòng ngươi, để ngươi phá vỡ mê chướng trong lòng, chân chính nhận thức bản thân. Hiện tại mục tiêu của ngươi hẳn là Quan Cảnh, mà giờ khắc này, đối với cảnh giới này, ngươi hẳn có rất nhiều nghi vấn, không sao, ta đã viết rất chi tiết về cảnh giới này trong cuốn sổ bên cạnh rồi."
Diệp Huyền liếc nhìn cuốn sổ bên cạnh, sau đó tiếp tục đọc thư:
"Diệp công tử, ngoài Quan Cảnh, ta còn để lại một cảnh giới, là cảnh giới ta sáng tạo ra trên cơ sở Quan Cảnh, hy vọng ngươi có thể tu luyện thành công.
Cuối cùng, Diệp công tử cần nhớ kỹ một điều, người tu hành, chính là tu thân, diệt trừ những thói xấu của bản thân, nhận thức rõ nội tâm, nhìn thẳng vào nội tâm, hàng phục nội tâm. Có lẽ Diệp công tử đã từng làm được, nhưng, Diệp công tử nhất định đã bỏ qua một điểm, đó là, theo thực lực của ngươi tăng trưởng, tâm của ngươi cũng sẽ không ngừng biến đổi, cho nên, người tu hành, càng nên thường xuyên tự kiểm điểm bản thân."
Diệp Huyền trầm ngâm một lúc, sau đó lật sang trang thứ hai, trang thứ hai chỉ có một câu:
"Tu hành vốn không có chướng ngại, chỉ là lòng người quá phức tạp, tạp niệm quá nhiều, cho nên mới sinh ra chướng ngại khi tu hành. Diệp công tử, hữu duyên gặp lại!"
Trong thư phòng, Diệp Huyền im lặng rất lâu.
Tu hành vốn không có chướng ngại, chỉ là lòng người quá phức tạp, tạp niệm quá nhiều...
Một lát sau, Diệp Huyền lắc đầu cười.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Tiểu chủ, có phải ngươi vẫn chưa ngộ ra không?"
Diệp Huyền không chút hứng thú nói: "Liên quan gì tới ngươi!"
Tiểu Tháp: "..."
Diệp Huyền ngồi vào bàn, hắn mở cuốn sổ ra, trang đầu tiên chỉ có hai chữ lớn: Quan Cảnh!
Quan Cảnh!
Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó lật sang trang thứ hai:
"Quan Cảnh, tức là vượt qua tầng thứ vật chất, vượt qua tầng thứ thời không, vượt qua tầng thứ đạo và pháp. Quan Cảnh, lại chia làm ngoại quan và nội quan, ngoại quan là chỉ vượt qua thời không, vật chất, đạo và pháp. Nội quan là
sự biến đổi về tư tưởng, biến đổi tư tưởng là gì? Chính là nhìn thấu mọi thứ, đạt tới một lĩnh vực hoàn toàn mới. Sự khác biệt về tư tưởng giữa người với người, sẽ khiến họ nhìn thấy những thế giới khác nhau, tư tưởng hạn hẹp, thế giới và vũ trụ mà ngươi nhìn thấy cũng sẽ hạn hẹp, nói một cách đơn giản, ngươi sẽ bị chính tư tưởng của mình giam cầm. Cả đời người, đều cần không ngừng biến đổi tư tưởng, nếu không, sẽ chỉ lặp đi lặp lại một cách máy móc mỗi ngày."
Nhìn thấy những dòng này, tay phải Diệp Huyền chậm rãi nắm chặt, lâm vào trầm tư.
Rất lâu sau, Diệp Huyền tiếp tục đọc:
"Nhưng biến đổi tư tưởng thường đi kèm với đau khổ, cho nên, muốn đạt tới nội quan, cần phải tích lũy, kiên trì, ẩn nhẫn, tự vấn, trong đau khổ giãy giụa thoát khỏi những tầng tầng xiềng xích của nội tâm và tinh thần, trong quá trình phá vỡ xiềng xích của quá khứ tìm kiếm sinh cơ mới, giống như hóa kén thành bướm, trước khi thành bướm, quá trình lột xác của kén, đau đớn biết bao? Ngoại quan dễ đạt tới, nội quan khó thành. Diệp công tử, chúc ngươi may mắn."
Diệp Huyền trầm mặc.
Ngoại quan!
Nội quan!
Lần này, miêu tả về cảnh giới rất chi tiết, chi tiết đến mức hắn có chút đau đầu.
Muốn đạt tới Quan Cảnh, thật sự rất khó! Đặc biệt là nội quan này, nghe qua đã thấy mơ hồ.
Như nghĩ tới điều gì, Diệp Huyền lại lật sang trang tiếp theo, trang tiếp theo có ba chữ lớn: Tuế Nguyệt Cảnh!
Nhìn thấy ba chữ này, Diệp Huyền sững sờ.
Diệp Huyền vội vàng lật sang trang kế tiếp;
"Tuế Nguyệt Cảnh, tuế nguyệt là gì? Chính là thời gian, đương nhiên, không phải thời gian đơn thuần, mà là thời gian đã trôi qua, nó là vật chứa đựng vạn vật trên thế gian, có thể dung nạp tất cả mọi thứ trên thế gian. Tất cả những gì đã qua, đều là tuế nguyệt, nắm giữ được tuế nguyệt, có thể thực thể hóa nó. Cảnh giới này là ta sáng tạo ra dựa trên Thanh Huyền Kiếm của ngươi, bởi vì bên trong Thanh Huyền Kiếm của ngươi, có lực lượng của tuế nguyệt, không chỉ có vậy, còn có thể khiến tuế nguyệt không bám vào người, ngày đó ta nghiên cứu, liền phát hiện, tuế nguyệt này vượt qua cả Quan Cảnh, bởi vì lực lượng của tuế nguyệt, có thể hủy diệt tất cả, bao gồm cả cường giả Quan Cảnh. Trên thế gian này, chỉ có một số ít thần vật mới có thể khiến tuế nguyệt không bám vào người!"
Tuế nguyệt!
Diệp Huyền vội vàng lấy Thanh Huyền Kiếm ra, hắn cảm nhận một chút, quả nhiên, hắn cảm nhận được lực lượng của tuế nguyệt, nhưng, hắn có chút nghi hoặc, bởi vì trước đây, hắn đã từng sử dụng qua lực lượng đặc thù bên trong Thanh Huyền Kiếm này, nhưng mà, hình như không có mạnh mẽ như vậy!
Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó lại lật sang một trang:
"Diệp công tử, lực lượng tuế nguyệt bên trong kiếm này đã bị áp chế, bởi vì hiện tại ngươi vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế lực lượng tuế nguyệt của kiếm này, cho nên, vị cô nương kia đã áp chế lực lượng tuế nguyệt của kiếm này, chờ đến khi thực lực của ngươi đạt tới một trình độ nhất định, lực lượng tuế nguyệt sẽ tự động giải phong, đến lúc đó, uy lực của thanh kiếm này của ngươi, sẽ càng thêm khủng bố."
Diệp Huyền nhìn Thanh Huyền Kiếm trong tay, trầm tư một lúc lâu, sau đó nhìn về phía cuốn sổ:
"Diệp công tử, nhất định phải đạt tới Quan Cảnh rồi mới tu luyện lực lượng tuế nguyệt, bởi vì lực lượng tuế nguyệt này, ngươi không nắm chắc được, sơ sẩy một chút, ngươi sẽ bị tuế nguyệt ăn mòn, trở thành quá khứ. Được rồi! Diệp công tử, chúng ta hữu duyên gặp lại."
Hết.
Trong thư phòng, Diệp Huyền trầm mặc một lúc lâu, sau đó nhẹ giọng nói: "Đa tạ!"
Cuốn sổ này đã giải đáp cho hắn không ít nghi hoặc.
Quan Cảnh!
Diệp Huyền quyết định trước tiên tu luyện Quan Cảnh này, đường phải đi từng bước một, nếu không, bước quá lớn, dễ dàng rách quần.
Diệp Huyền ở lại thư phòng tu luyện, hắn vẫn không chọn tiến vào tiểu tháp, bởi vì hắn không muốn ỷ lại vào tiểu tháp, hiện tại tiểu tháp còn ở đây, còn tốt, vạn nhất sau này tiểu tháp không còn nữa, lúc đó hắn phải làm sao?
Tâm lý ỷ lại, không phải hình thành trong ngày một ngày hai.
Hắn không muốn có bất kỳ sự ỷ lại nào nữa, đặc biệt là ỷ lại vào những thần vật gần như gian lận như Thanh Huyền Kiếm và tiểu tháp!
Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Tiểu chủ, ngươi cảm thấy về mặt kiến thức, Tần Quan tỷ tỷ lợi hại hơn hay Thanh Nhi tỷ tỷ lợi hại hơn?"
Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó nói: "Thanh Nhi, vĩnh viễn là thần!"