← Quay lại trang sách

Chương 2219 Chứng đạo?

Nghịch thiên?

Diệp Huyền cũng cạn lời.

Tên Vu Xuyên hoàng tử này thật sự là một nhân tài, thế mà còn muốn nghịch thiên, tên này thật sự biết trời là gì sao?

Rất nhiều người ở thế tục này, thật sự là vừa ngu dốt vừa bất tài, nhưng mỗi ngày đều hô hào nghịch thiên cái gì đó, thật sự là, mọi chuyện đều dựa vào một cái miệng, há miệng ra là nói.

Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Tiểu chủ, người này giống như một số người trong hệ Ngân Hà, thế giới ảo thì ra tay mạnh mẽ, hiện thực thì khúm núm."

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng, sau đó xoay người nhìn về phía Vu Xuyên sắc mặt vô cùng khó coi, thấp giọng thở dài: "Vu Xuyên huynh, ta không có ý xem thường ngươi, chỉ là cảm thấy, ngôi vị hoàng đế này, ngươi thật sự không nắm chắc được."

Vu Xuyên châm chọc nói: "Thật nực cười, ta đường đường là hoàng tử còn cần ngươi một tán tu dạy làm việc sao?"

Diệp Huyền lắc đầu, hắn đột nhiên xoay người, tay trái nắm chặt lại.

⚝ ✽ ⚝

Trên tầng mây ở phía chân trời xa, vô số tầng mây đột nhiên cuồn cuộn mãnh liệt, sau một khắc, những tầng mây này giống như thủy triều dâng về phía Diệp Huyền, khi đến trước đại điện, tất cả tầng mây trực tiếp hóa thành một thanh kiếm rơi vào tay Diệp Huyền.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Vu Xuyên trong nháy mắt đại biến, liên tục lui về phía sau, "Ngươi..."

Diệp Huyền nhìn thoáng qua pho tượng nam tử áo xanh bên cạnh, sau đó cười nói: "Vu Xuyên huynh, ta nói lại lần nữa, các ngươi không có thần thánh hóa hắn, không chỉ không có thần thánh hóa, ngược lại còn hạ thấp hắn rất nhiều! Có lẽ hắn không phải người tốt, nhưng hắn đã từng cứu vớt vũ trụ Tam Duy!"

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Trong điện, Vu Xuyên như bị điểm huyệt, mặt mũi tràn đầy kinh hãi, hồi lâu sau, hắn run giọng nói: "Đó là Kiếm Hoàng sao?"

Trong tinh không, Diệp Huyền nhìn xuống Nam Vực phía dưới, từ vị trí này của hắn nhìn xuống, toàn bộ Nam Vực vô cùng nhỏ bé.

Diệp Huyền thấp giọng thở dài, vốn là đến xem xét quá khứ của cha, xem có thể tìm được một chút linh cảm nào đó hay không, sau đó từ đó đạt tới nội quan.

Thế nhưng, lại chỉ thấy một mảnh tịch mịch!

Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Tiểu chủ, đã đến rồi, đi tế bái Mạc lão một chút đi!"

Diệp Huyền nhíu mày: "Mạc lão?"

Tiểu Tháp nói: "Đúng vậy, một vị tiền bối mà chủ nhân rất kính trọng, chủ nhân xem hắn như sư phụ, nếu không phải có hắn, chủ nhân đã không còn! Mộ của hắn ở sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, ngươi có thể đi tế bái một chút."

Diệp Huyền khẽ gật đầu: "Được!"

Nói xong, hắn trực tiếp biến mất tại chỗ.

Trong nháy mắt, hắn đã đến sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, trên một đỉnh núi, Diệp Huyền nhìn thấy một ngôi mộ.

Diệp Huyền nhìn về phía bia mộ: Mộ Mạc lão, đồ đệ Dương Diệp.

Chỉ có mấy chữ, rất đơn giản.

Diệp Huyền đi tới trước mộ, Tiểu Tháp nhỏ giọng nói: "Năm đó cái chết của hai người đối với chủ nhân là đả kích rất lớn, một là mẫu thân của chủ nhân, hai chính là vị Mạc lão này, sau khi hai người bọn họ chết, tính cách chủ nhân trở nên rất cực đoan, trong một khoảng thời gian dài, ngoại trừ Tô chủ mẫu và Tử Nhi chủ mẫu, hắn không tin bất kỳ ai. Kỳ thật, cuộc đời của chủ nhân đã từng rất khổ. Không chỉ chủ nhân, Thiên Mệnh tỷ tỷ chẳng phải cũng rất đáng thương sao? Ai có thể ngờ, Thiên Mệnh vô địch như ngày hôm nay, đã từng suýt chết đói trong hang động..."

Nói xong, nó thấp giọng thở dài, "Nói đến người không khổ nhất chính là Tiêu Dao Tử! Tên này ngay từ đầu ở Nam Vực đã vô địch, vô địch cho đến tận bây giờ..."

Đại ca!

Diệp Huyền lắc đầu cười.

Không thể không nói, cuộc đời đại ca quả thật rất ly kỳ!

Một lát sau, Diệp Huyền cung kính hành lễ trước bia mộ, sau đó xoay người rời đi, đúng lúc này, một giọng nói từ bên cạnh truyền đến: "Ngươi là ai!"

Diệp Huyền xoay người nhìn lại, cách đó không xa, một nữ tử chậm rãi đi tới.

Nữ tử dáng người cao gầy, mặc một bộ váy dài màu đen.

Diệp Huyền đánh giá nữ tử, sau đó nói: "Ngươi là ai?"

Nữ tử nhìn chằm chằm Diệp

Huyền một lúc lâu, nói: "Ngươi là con của hắn!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Ngươi quen cha ta?"

Nữ tử trầm mặc.

Diệp Huyền hỏi trong lòng: "Tiểu Tháp, ngươi biết nàng không?"

Tiểu Tháp nói: "Biết!"

Diệp Huyền hỏi: "Là ai?"

Tiểu Tháp nói: "Dù sao cũng có quan hệ không bình thường với chủ nhân, ngươi tự lo liệu đi!"

Diệp Huyền: "..."

Nữ tử đột nhiên nhẹ giọng nói: "Hắn bây giờ ở đâu?"

Diệp Huyền lắc đầu: "Ta cũng không biết!"

Nữ tử nhìn về phía Diệp Huyền: "Ngươi bị vứt bỏ?"

Diệp Huyền cứng đờ người.

Nữ tử nói: "Nhìn vẻ mặt của ngươi, hình như là vậy!"

Diệp Huyền gật đầu: "Phải!"

Nữ tử nhẹ giọng nói: "Hắn còn quay về nơi này nữa không?"

Diệp Huyền nhìn về phía nữ tử: "Xin hỏi nên xưng hô với vị cô nương này thế nào?"

Tùy tiện gọi là dì, hình như không ổn lắm!

Nữ tử lắc đầu, không nói gì.

Diệp Huyền lại hỏi: "Ngươi ở đây chờ cha ta?"

Nữ tử gật đầu.

Diệp Huyền tiếp tục hỏi: "Chờ bao lâu rồi?"

Nữ tử nhẹ giọng đáp: "Ngươi xem, tóc ta đã bạc trắng rồi!"

Diệp Huyền nhìn thoáng qua nữ tử, quả nhiên, tuy dung mạo nàng vẫn còn trẻ trung, nhưng trên đầu đã điểm bạc.

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, rồi mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn trữ vật chậm rãi bay đến trước mặt nữ tử: "Trong nhẫn trữ vật có công pháp và tài nguyên tu luyện, có thể giúp ngươi tăng thọ nguyên và thực lực."

Nữ tử nhìn Diệp Huyền: "Ngươi tên gì?"

Diệp Huyền cười nói: "Diệp Huyền!"

Nữ tử nhíu mày: "Không phải họ Dương?"

Diệp Huyền đáp: "Hắn thả ta ở Diệp gia, nên.

⚝ ✽ ⚝

Nữ tử khẽ gật đầu: "Hiểu rồi!"

Diệp Huyền lại hỏi: "Ngươi còn chờ nữa không?"

Nữ tử gật đầu: "Chờ đến chết!"

Diệp Huyền do dự một chút, rồi nói: "Vậy thế này nhé, lần sau gặp lão cha, ta sẽ nhắc hắn, bảo hắn về thăm ngươi! Với thực lực hiện tại của hắn, muốn về đây chỉ là chuyện trong nháy mắt!"

Nghe vậy, trong mắt nữ tử lóe lên một tia sáng: "Thật vậy sao?"

Diệp Huyền gật đầu: "Ta sẽ nói với hắn, ở đây có một người đang chờ hắn!"

Nữ tử nói: "Đa tạ!"

Diệp Huyền cười nói: "Cáo từ!"

Dứt lời, hắn xoay người ngự kiếm bay lên, biến mất nơi cuối chân trời.

Nữ tử nhìn về phía chân trời, hồi lâu không nói.

Trong tinh không, Diệp Huyền nhịn không được hỏi: "Tiểu Tháp, nữ tử kia rốt cuộc là ai vậy?"

Tiểu Tháp đáp: "Dù sao cũng là người có dây dưa với chủ nhân trước kia. Nói đến đây, ta phải nói thêm vài lời, tính tình chủ nhân trước kia thật sự rất cực đoan, cứng đầu cứng cổ như trâu ấy. Đương nhiên, điều này có liên quan đến những gì hắn trải qua, lớn lên trong hoàn cảnh đó, không cực đoan cũng không được! Về mặt tính cách, ta thấy tiểu chủ ngươi tốt hơn hắn nhiều, ít nhất, ngươi không làm loạn nhiều như hắn. Chủ nhân trước kia thật sự là kiểu 'một lời không hợp, ta giết cả nhà ngươi', cứ như kẻ biến thái ấy!"

Diệp Huyền: "..."

Tiểu Tháp tiếp tục nói: "Còn ngươi thì một lời không hợp là làm màu mè hoa lá hẹ, cứ như tên ngốc ấy!"

Diệp Huyền lạnh nhạt nói: "Tiểu Tháp, nếu ta giết ngươi, ngươi nói xem, ta có thể chứng đạo không?"

Tiểu Tháp đáp: "Giết ta vô dụng, ngươi mà xử lý được chủ nhân trước kia thì chắc chắn ngươi sẽ chứng đạo!"

Diệp Huyền vội vàng nói: "Ngươi đừng nói bậy, ta chưa từng nghĩ như vậy."

Nói xong, hắn lập tức xoay người biến mất nơi cuối tinh không.

Tây Vực.

Hôm nay, Nguyên Thủy Tông - tông môn mạnh nhất Tây Vực - trong tình trạng phòng bị nghiêm ngặt, như lâm đại địch.

Đạo tộc đã trở lại!

Sự trở lại đột ngột của Đạo tộc khiến tất cả các thế lực trong vũ trụ Quan Huyền đều chấn động.

Đạo tộc, đương nhiên bọn họ không xa lạ gì với chủng tộc này, phải biết rằng, năm xưa chính là bọn họ đã liên thủ đánh đuổi Đạo tộc ra khỏi vũ trụ Quan Huyền.

Mà giờ đây, Đạo tộc đã quay trở lại.

Trên không Nguyên Thủy Tông, Đạo Lăng lẳng lặng đứng đó, phía sau hắn là mười hai cường giả Quan Cảnh!

Lúc này, một lão giả xuất hiện trước mặt Đạo Lăng, lão giả này chính là tông chủ Nguyên Thủy Tông, cũng là một trong những người mạnh nhất vũ trụ Quan Huyền hiện nay.

Tông chủ Nguyên Thủy Tông nhìn Đạo Lăng: "Xem ra, ngươi mạnh hơn phụ thân ngươi năm xưa rất nhiều!"

Đạo Lăng nói: "Hôm nay, ta đến đòi nợ, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"

Tông chủ Nguyên Thủy Tông nhìn chằm chằm Đạo Lăng, tay phải từ từ siết chặt, định ra tay, nhưng lúc này, Đạo Lăng đột nhiên lắc đầu: "Chưa vội!"

Dứt lời, một tàn ảnh từ phía chân trời xa xa lướt đến, ngay sau đó, tàn ảnh kia đã xuất hiện trước mặt Đạo Lăng, hắn tiện tay ném ra, hàng trăm cái đầu lâu từ trên trời từ từ rơi xuống!

Nhìn thấy những cái đầu lâu này, tông chủ Nguyên Thủy Tông lập tức giận dữ: "Đạo tộc!"

Đạo Lăng nhìn tông chủ Nguyên Thủy Tông: "Muốn giữ lại chút huyết mạch cho Nguyên Thủy Tông sao?"

Nói rồi, hắn khẽ lắc đầu: "Không thể nào!"

Tông chủ Nguyên Thủy Tông gầm lên: "Toàn bộ Nguyên Thủy Tông nghe lệnh, quyết tử chiến với Đạo tộc!"

Dứt lời, hắn lập tức xông ra.

Ở phía xa, Đạo Lăng đột nhiên giơ tay phải lên, rồi mạnh mẽ ấn xuống.

⚝ ✽ ⚝

Tông chủ Nguyên Thủy Tông còn chưa kịp phản ứng đã bị một luồng sức mạnh thần bí đánh rơi xuống!

Ầm ầm!

Tông chủ Nguyên Thủy Tông trực tiếp rơi xuống Nguyên Thủy Tông, vô số đại trận trong Nguyên Thủy Tông lập tức vỡ tan, thân thể tông chủ Nguyên Thủy Tông cũng bị đánh nát, chỉ còn lại linh hồn.

Một chiêu miểu sát!

Nhìn thấy cảnh này, các cường giả Nguyên Thủy Tông đều kinh hãi, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng!

Tông chủ mạnh mẽ như vậy mà bị người ta một chiêu miểu sát?

Phía dưới, tông chủ Nguyên Thủy Tông ngẩng đầu nhìn Đạo Lăng, có chút mờ mịt: "Ngươi đã đạt đến Nội Quan Cảnh! Ngươi vậy mà đã đạt đến Nội Quan Cảnh!"

Đạo Lăng không trả lời, hắn phất tay áo.

⚝ ✽ ⚝

Linh hồn tông chủ Nguyên Thủy Tông lập tức vỡ nát, bị xóa sổ!

Đạo Lăng xoay người rời đi: "Trong Nguyên Thủy Tông, không được để bất kỳ kẻ nào sống sót!"

Rất nhanh, mười hai siêu cấp cường giả lập tức xông vào Nguyên Thủy Tông, không lâu sau, những tiếng kêu thảm thiết vang lên từ bên trong Nguyên Thủy Tông.

Sau khi rời khỏi Nguyên Thủy Tông, Đạo Lăng trực tiếp vượt qua tinh vực, đến vùng đất cấm kỵ ở cực bắc!

Hiện tại, trong vũ trụ Quan Huyền chỉ còn lại hai siêu cấp thế lực, một là Thời Gian Thần Đình, còn lại chính là vùng đất cấm kỵ này!

Vừa đến vùng đất cấm kỵ, một nam tử trung niên đã xuất hiện trước mặt Đạo Lăng.

Nam tử trung niên nhìn Đạo Lăng: "Kẻ nghịch thiên!"

Đạo Lăng lắc đầu: "Ta không thích cách gọi này, ta chỉ là ta, không phải kẻ nghịch thiên gì cả!"

Nam tử trung niên mỉm cười: "Ngươi rất mạnh, nhưng ngươi phải thừa nhận rằng, ngươi có được sức mạnh như vậy là nhờ khí vận gia thân, nói cách khác, sức mạnh của ngươi không thuần túy, đúng không?"

Đạo Lăng khẽ nói: "Vùng đất cấm kỵ này sẽ khiến ta bất ngờ đấy!"

Nam tử trung niên nhìn Đạo Lăng: "Để ta lĩnh giáo thực lực của kẻ nghịch thiên đương thời!"

Dứt lời, hắn đột nhiên biến mất tại chỗ.

⚝ ✽ ⚝

Trong nháy mắt, cả ngân hà bị hủy diệt!

Quan Cảnh!

Hơn nữa, còn là Nội Quan Cảnh!