Chương 2358 Nói thêm câu nữa!
Kiếm tu?
Diệp Huyền nhìn Thanh Khâu cầm kiếm trước mặt, như bị ngũ lôi oanh đỉnh, đầu trống rỗng.
Nha đầu Thanh Khâu này là kiếm tu sao?
Hơn nữa, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, Đại Đạo Bút này đang sợ hãi.
Thanh Khâu cầm kiếm lại khiến Đại Đạo Bút sợ hãi?
Đúng lúc này, Thanh Khâu đột nhiên buông Đại Đạo Bút ra, nàng liếc nhìn Diệp Huyền một cái, sau đó liền tranh thủ trả kiếm lại cho Diệp Huyền.
Diệp Huyền nuốt nước bọt, sau đó nói: "Làm cái gì?"
Thanh Khâu nhìn Diệp Huyền, chân thành nói: "Ca ca, muội không biết dùng kiếm!"
"Cái gì?"
Diệp Huyền vẻ mặt khó có thể tin nhìn Thanh Khâu: "Nha đầu, muội đang đùa với ta hay sao? Vừa rồi Táng Kiếm đã phát ra tiếng kiếm minh, muội nói với ta muội không biết dùng kiếm?"
Thanh Khâu nghiêm túc nói: "Không biết! Dưới tình huống bình thường, muội sẽ không gạt người!"
Diệp Huyền nhìn Thanh Khâu, không nói lời nào.
Thanh Khâu vội vàng quay đầu đi, có chút chột dạ: "Kỳ thực, biết một chút!"
Diệp Huyền: "..."
Lúc này, mỹ phụ ở phía xa đột nhiên run giọng nói: "Ngươi rốt cuộc là quái vật gì?"
Giờ phút này, nàng ta thật sự chấn kinh!
Vốn dĩ Diệp Huyền đã làm cho nàng ta chấn kinh rồi, mà nàng ta thật không ngờ, ở nơi này lại còn có người còn kinh khủng hơn cả Diệp Huyền!
Vừa rồi trong nháy mắt khi Thanh Khâu cầm kiếm, nàng ta lại cảm nhận được một sự sợ hãi khó hiểu!
Loại sợ hãi này, nàng ta chưa bao giờ gặp phải!
Nha đầu này rốt cuộc là ai?
Giờ khắc này, trong lòng mỹ phụ đột nhiên có chút bất an.
Thanh Khâu nhìn thoáng qua mỹ phụ: "Ca ca, muội đánh nữ nhân này, huynh đánh chín người còn lại, có được không?"
Diệp Huyền dùng Huyền khí truyền âm: "Không thể đánh ở thế giới này!"
Thanh Khâu trầm mặc.
Như Diệp Huyền nói, không thể đánh ở thế giới này, nếu đánh ở thế giới này, toàn bộ thế giới đều sẽ vỡ nát.
Toàn bộ vũ trụ Chư Thần đều không chịu nổi lực lượng của bọn họ!
Thanh Khâu đi đến bên cạnh Diệp Huyền, nhẹ giọng nói: "Vậy làm sao bây giờ?"
Diệp Huyền nhìn thoáng qua đám người mỹ phụ ở nơi xa, dùng Huyền khí truyền âm: "Phải nghĩ biện pháp lừa bọn họ đến nơi khác đi!"
Thanh Khâu lùi về phía sau nửa bước, sau đó nói: "Ca, huynh tới lừa gạt đi!"
Diệp Huyền: "..."
Nơi xa, một lão giả bên cạnh mỹ phụ trầm giọng nói: "Phu nhân, phải rút lui!"
Mỹ phụ quay đầu gầm thét: "Rút lui? Chẳng lẽ con ta chết vô ích sao?"
Lão giả trầm mặc.
Mỹ phụ quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền, thần sắc dữ tợn: "Hôm nay, nếu như chúng ta chết ở chỗ này, hắn sẽ đồng nghĩa với việc tuyên chiến với tông chủ!"
Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói: "Ngươi muốn dùng cái chết của ngươi để đổi lấy sự không chết không thôi của ta cùng với tông tộc sao?"
Mỹ phụ gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Huyền: "Phải!"
Diệp Huyền nhìn thoáng qua chín người phía sau mỹ phụ, sau đó nói: "Ta cảm thấy, ngươi có thể lý trí một chút, hiện tại ngươi dẫn bọn họ trở về, sau đó nghĩ biện pháp khác, chỉ cần tư tưởng không trơn trượt, biện pháp tổng sẽ nhiều hơn khó khăn, cần gì phải liều mạng chứ?"
Bên cạnh mỹ phụ, lão giả vội vàng nói: "Phu nhân, ta cảm thấy hắn nói có lý!"
Mỹ phụ quay đầu cả giận nói: "Có phải ngươi sợ chết hay không?"
Lão giả do dự một chút, sau đó nói: "Phu nhân, ta không sợ chết, chỉ là ta cảm thấy, chúng ta còn có biện pháp tốt hơn, không cần thiết phải liều chết với bọn họ ở đây, dù sao, chúng ta còn có tông chủ, có thể xin chỉ thị tộc trưởng, để tộc trưởng điều động lực lượng trong tộc tới đối phó bọn họ!"
Mỹ phụ gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Huyền: "Chúng ta vừa chết, tông tộc và hắn sẽ là không chết không thôi!"
Thanh âm rơi xuống, hai tay nàng ta mở ra, một cỗ lực lượng kinh khủng từ trong cơ thể nàng ta quét ra, sau một khắc, một đầu hắc long lần nữa xuất hiện ở bên cạnh nàng ta.
Mà đúng lúc này, lão giả kia đột nhiên nói: "Rút lui!"
Thanh âm rơi xuống, hắn trực tiếp mang theo tám người bên cạnh quay người biến mất ở chỗ sâu trong tinh không.
Nhìn thấy một màn này, mỹ phụ sửng sốt, sau một khắc, sắc mặt nàng ta trong nháy mắt trở nên dữ tợn: "Lũ chó má các ngươi dám phản bội ta!"
Tinh không bị đánh nứt!
Mà chín người kia không thèm để ý đến nàng ta, trực tiếp biến mất ở cuối tinh không.
Mỹ phụ này điên rồi!
Bọn họ tự nhiên sẽ không điên cuồng đi theo mỹ phụ này, hơn nữa, Cửu thiếu gia đã chết, bọn họ hiện tại đi theo mỹ phụ này, mưu đồ cái gì? Đối với bọn họ mà nói, bọn họ hiện tại cần đi tìm một vị thiếu gia khác để ủng hộ, mà không phải đi điên cuồng với mỹ phụ này.
Nếu như đánh thắng được còn tốt, vấn đề là, Diệp Huyền cùng nữ tử này, không phải yêu nghiệt bình thường a!
Một trận đánh này, cần phải liều mạng a!
Hơn nữa, mỹ phụ này rõ ràng muốn bọn họ chịu chết, bọn họ làm sao nguyện ý?
Sau khi chín người kia rời đi, trong sân chỉ còn lại mỹ phụ.
Mỹ phụ không đi, nàng ta nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, ánh mắt như kiếm.
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Ngươi vẫn muốn dùng cái chết của ngươi để đổi lấy sự không chết không thôi của ta cùng với tông tộc sao?"
Mỹ phụ mặt không biểu cảm: "Phải!"
Diệp Huyền gật đầu: "Vậy ngươi còn chờ cái gì? Ra tay đi!"
Trong mắt mỹ phụ hiện lên một tia dữ tợn, sau một khắc, nàng ta trực tiếp biến mất tại chỗ.
⚝ ✽ ⚝
Một cỗ lực lượng kinh khủng đột nhiên quét qua giữa sân, sau một khắc, một con cự long màu đen vọt thẳng đến trước mặt Diệp Huyền.
Diệp Huyền đột nhiên nói: "Thanh Khâu, đừng để cho lực lượng của hai người chúng ta hủy hoại vùng vũ trụ này!"
Âm thanh vừa dứt, hắn trực tiếp xông ra ngoài, một kiếm chém xuống.
⚝ ✽ ⚝
Một kiếm này chém xuống, con Hắc Long kia trong nháy mắt bị chém bay, mà lúc này, mỹ phụ đã vọt tới trước mặt Diệp Huyền, nàng ta trực tiếp đánh một quyền vào mặt Diệp Huyền, nhưng mà, Diệp Huyền lại không tránh không né, tùy ý để một quyền kia của nàng ta đánh vào trên mặt của hắn, mà cơ hồ là đồng thời, một kiếm của Diệp Huyền quét ngang, trực tiếp chém ở trước ngực mỹ phụ.
⚝ ✽ ⚝
Xuy!
Diệp Huyền không hề động đậy, mà mỹ phụ kia đã bị một kiếm này của Diệp Huyền chém bay ra ngoài mấy vạn trượng, mà nàng ta vừa dừng lại thì thân thể trực tiếp bị nghiền nát, sau một khắc, một thanh kiếm trực tiếp đâm vào giữa lông mày của nàng ta.
⚝ ✽ ⚝
Mỹ phụ lập tức bị đóng đinh tại chỗ.
Diệp Huyền nhìn mỹ phụ, hắn biết, mỹ phụ này là đang cố ý tìm chết.
Mỹ phụ thần sắc bình tĩnh, chờ Diệp Huyền giết nàng ta.
Diệp Huyền cười nói: "Để ta đoán xem, sở dĩ ngươi làm như vậy, là bởi vì ngươi cảm thấy tông tộc có thể sẽ không trở thành tử địch với ta, bởi vì ngươi phát hiện, ta không đơn giản giống như ngươi nghĩ, ngươi sợ tông tộc đến một người có trí tuệ, sau đó hòa giải với ta, đúng không?"
Mỹ phụ không nói lời nào.
Diệp Huyền tiếp tục nói: "Cửu thiếu gia chết rồi, ngươi không còn bất kỳ lợi thế nào, nói cách khác, hiện tại ngươi đã không còn bất kỳ giá trị gì, cho nên, ngươi dùng loại phương thức cực đoan này để báo thù cho nhi tử của ngươi."
Mỹ phụ gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Huyền: "Thù giết con, không đội trời chung!"
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Đúng và sai, ta sẽ không nói nhảm với ngươi nhiều lời nữa! Ta muốn nói là, ta vốn không muốn giết con trai của ngươi, ta để cho các ngươi lấy hai trăm triệu cương mạch để đổi, nhưng mà, nhị thúc của con trai ngươi vậy mà chết sống không đồng ý..."
Nói xong, hắn khẽ lắc đầu: "Ta cảm thấy, việc này có chút không thích hợp, ngươi có muốn trở về điều tra thêm hay không?"
Mỹ phụ nhíu mày: "Chính là lão già vừa rồi?"
Diệp Huyền gật đầu: "Người đã rút lui kia, ta nghi ngờ hắn là người của thiếu gia khác, tốt nhất ngươi nên trở về điều tra thêm. Còn nữa, ta có thể nói rõ cho ngươi biết, ngay từ đầu ta vẫn chưa giết con trai của ngươi, chỉ cần hắn đưa hai trăm triệu cương mạch, ta nhất định sẽ tha cho hắn một con đường sống, nhưng nhị thúc kia của hắn, không chỉ không đưa, còn điên cuồng kích động ta, ta cảm thấy rất không bình thường."
Nghe vậy, sắc mặt mỹ phụ lập tức trở nên dữ tợn: "Ngươi nói là thật sao?"
Diệp Huyền
cười nói: "Ta là một người đọc sách, chưa từng lừa gạt người!"
Mỹ phụ nhìn Diệp Huyền một lát, sau đó nói: "Ngươi không giết ta?"
Diệp Huyền gật đầu: "Ta thẳng thắn nói cho ngươi biết, ta muốn để cho ngươi trở về tìm lão già kia gây phiền phức, để cho các ngươi nội chiến."
Mỹ phụ gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Huyền: "Vậy ngươi cảm thấy ta sẽ mắc mưu sao?"
Diệp Huyền cười nói: "Không phải là vấn đề mắc mưu hay không, ta muốn nói là, con trai của ngươi chết, ta có một nửa trách nhiệm, nhưng mà, lão già kia cũng có vấn đề, ngươi cứ muốn làm hại ta, như vậy không tốt lắm đâu? Hơn nữa, trước khi chết, con trai của ngươi rất tức giận, không phải đối với ta, mà là đối với nhị thúc của hắn, những chuyện này, ngươi có thể trở về điều tra. Hơn nữa, vừa rồi hắn không chút do dự liền rời đi, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy rất kỳ quặc sao?"
Mỹ phụ lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Huyền, không nói lời nào.
Diệp Huyền mỉm cười: "Nếu như ngươi không tin ta, vậy bây giờ ngươi có thể tự sát, hiện tại ngươi tự sát, mục đích của ngươi cũng có thể đạt được, tông tộc nhất định sẽ cùng ta không chết không thôi!"
Mỹ phụ trầm mặc một lát, sau đó quay người trực tiếp biến mất ở cuối chân trời.
Diệp Huyền nhìn sâu trong tinh không, trầm mặc không nói.
Thanh Khâu đi đến bên cạnh Diệp Huyền, nhẹ giọng nói: "Nàng ta sẽ đi tìm lão già kia gây phiền phức, đúng không?"
Diệp Huyền cười nói: "Đúng vậy!"
Thanh Khâu quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền, mỉm cười: "Ca ca là muốn tranh thủ cho mình một chút thời gian sao?"
Diệp Huyền gật đầu: "Thật thông minh!"
Thanh Khâu cười hì hì: "Ca ca, muội đi tu luyện đây!"
Diệp Huyền đột nhiên nói: "Thiếu tiền sao?"
Thanh Khâu chớp chớp mắt: "Cái này..."
Diệp Huyền lắc đầu, lòng bàn tay hắn mở ra, một chiếc nhẫn trữ vật bay đến trước mặt Thanh Khâu, bên trong nhẫn trữ vật có một trăm triệu cương mạch!
Một trăm triệu!
Thanh Khâu sửng sốt.
Diệp Huyền cười nói: "Cứ tiêu trước đi! Không đủ thì nói với ta!"
Thanh Khâu thu hồi nhẫn trữ vật, gật đầu: "Được!"
Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Diệp Huyền nhìn thoáng qua Thanh Khâu nơi xa, chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy Thanh Khâu càng ngày càng không giống lúc trước.
Hơn nữa, hắn còn có một loại cảm giác khó có thể miêu tả đối với Thanh Khâu.
Thân cận?
Diệp Huyền lắc đầu, thu hồi suy nghĩ, tạm thời không đi quản nha đầu này, việc cấp bách bây giờ của mình là củng cố cảnh giới của mình, sau đó chủ động đi tới tông môn kia.
Không thể để cho đối phương đến tìm mình nữa, nếu như chiến trường ở chỗ này, đối với hắn cực kỳ bất lợi.
Diệp Huyền xoay người rời đi.
Hắn tìm một chỗ yên tĩnh, vừa mới chuẩn bị tu luyện, lúc này, một nữ tử từ một bên đi tới, người tới, chính là Tiên Cổ Yêu!
Nhìn thấy Tiên Cổ Yêu, Diệp Huyền hơi ngẩn người, sau đó cười nói: "Yêu cô nương!"
Tiên Cổ Yêu nhìn thoáng qua cuối chân trời, sau đó nói: "Địch nhân lui rồi sao?"
Diệp Huyền gật đầu: "Tạm thời lui!"
Tiên Cổ Yêu đi đến trước mặt Diệp Huyền: "Ta có thể giúp ngươi điều gì không?"
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó cười nói: "Ta có thể chống đỡ được!"
Tiên Cổ Yêu trầm mặc một lát, sau đó nói: "Ngươi mở thư viện, là nghiêm túc sao?"
Diệp Huyền cười nói: "Đương nhiên."
Tiên Cổ Yêu khẽ gật đầu: "Tiên Cổ tộc ta sẽ toàn lực phối hợp với ngươi."
Diệp Huyền cười nói: "Đa tạ!"
Tiên Cổ Yêu nhìn về phía Diệp Huyền, ánh mắt có chút lạnh lùng: "Ngươi nói cái gì?"
Diệp Huyền mỉm cười: "Đa tạ trời cao, đã để ta gặp được nàng tốt như vậy!"
Đại Đạo Bút: "..."
Nghe được lời nói của Diệp Huyền, trên mặt Tiên Cổ Yêu lập tức dâng lên một đóa hồng vân, nàng e lệ trừng mắt liếc Diệp Huyền một cái: "Ngươi, ngươi đừng có mà suốt ngày nói những lời ngon tiếng ngọt này để lừa gạt nữ tử, ngươi... ngươi nói thêm câu nữa thì đừng nói nữa đấy!"
Nói thêm câu nữa!
Đại Đạo Bút: "..."