← Quay lại trang sách

Chương 13 Cam Lam.

Đương nhiên, đây chỉ là tiểu thuyết gia nói. Đối với điều này, Mạc Ngôn chẳng thèm ngó tới. Bởi vì Mạch Tuệ ở trước mặt hắn chưa từng thực hiện được. Đương nhiên, động lòng cũng có, ngẫu nhiên cũng sẽ động tình, nhưng đây chỉ là một loại thể hiện bản năng của đàn ông, bản chất khác so với thần hồn điên đảo.

- Ồ, cô thật biết nói chuyện nhỉ ...

Cam Lam chớp tròng mắt liều mạng phóng điện, Mạc Ngôn lại cười híp mắt ngồi ở đó không có chút phản ứng.

Nàng nhếch miệng, hầm hừ nói :

- Lão huynh, được hay không nói một câu chắc chắn, à, không phải là anh muốn nhận tiền thuê chứ?

Mạc Ngôn cười nói:

- Thu tiền là chủ ý hay, đáng tiếc tôi không có quyền này. Như vậy đi, tôi cho cô một số điện thoại, cô đi tìm một vị họ La. Anh ấy là người quản lý biệt thự số 36... Nếu anh ta đáp ứng, cô bảo anh ta điện thoại cho tôi. Còn chuyện trong lúc bàn 2 người nói chuyện như thế nào, chuyện không liên quan đến tôi. Nhưng cá nhân tôi cảm thấy, đưa ra một số tiền thuê là một lựa chọn không tồi!

Hắn có thể nhìn ra được, cô bé trước mắt này có tiền, mà căn nhà cũng không phải bỏ không, cho nên hắn cũng không ngại làm người tiến cử, giúp La khoa trưởng kiếm thêm khoản thu nhập.

Cam Lam sáng mắt lên, nói :

- Thật sao, vậy anh nhanh cho tôi điện thoại của anh ta, tôi liên hệ ngay!

Có chút dừng lại, rồi lại nói :

- Vậy còn anh ?

Mạc Ngôn ngẩn ra, hỏi:

- Tôi làm sao?

Cam Lam nói :

- Ý của tôi là nói, nếu vị La tiên sinh kia đáp ứng, anh có thể tạm thời ra khỏi nhà hay không?

Mạc Ngôn cười nói:

- Tôi đi ra ngoài ở vài ngày cũng không có vấn đề gì, sợ ảnh hưởng đến các cô quay phim, đúng không?

Cam Lam trừng hai mắt, vội la lên:

- Cái gì hả?... Chính là tôi nhìn thấy anh ở bên trong, mới cả gan vào đó quay phim, nếu anh đi, tôi làm sao được?

Mạc Ngôn cười nói;

- Chuyện này không liên quan đến tôi ...

Nhãn châu Cam Lam xoay xoay, nói :

- Tôi cho anh tiền thù lao, mỗi đêm năm trăm.

Mạc Ngôn cau mày nói:

- Lời này của cô nghe có chút không vào tai? Mỗi đêm năm trăm, cô là... Tìm trai bao à?

Cam Lam bị đậu trêu khanh khách cười không ngừng, nói :

- Lão huynh, được không thì nói cho chắc chắn, nếu anh đáp ứng rồi, tôi sẽ gọi điện thoại cho vị La tiên sinh kia.

Mạc Ngôn cười lắc lắc đầu, lấy ra giấy ăn, dùng đũa châm vào tương ớt viết ra một dãy số, đưa cho Cam Lam, nói :

- Đây là số điện thoại của vị La tiên sinh kia, còn tôi ... Không cần mỗi đêm năm trăm, giúp tôi lo tiền ăn là được!

Cam Lam lập tức lộ ranh ánh mắt mê người, cười tủm tỉm nói:

- Lão huynh, anh thực trượng nghĩa. Tiền ăn là chút lòng thành, lát nữa tôi bảo bà chủ quán đưa cho anh thẻ Vip, giảm giá tám phần!

Thịnh tình không thể chối từ, Mạc Ngôn đương nhiên là cười mà đồng ý.

Cam Lam vội vã liên hệ La khoa trưởng, Mạc Ngôn lại nhớ đến chuyện đi La Phù, vì thế đứng lên tạm biệt Cam Lam.