← Quay lại trang sách

- 2 -

Trưa hôm ấy, Sang về sớm hơn mọi ngày mà trước đây hắn đã cố sắp xếp thế nào để luôn luôn về sau Ngọc.

Mặc dầu nhà vắng teo, hắn vẫn lễ phép, đứng đắn, khiến cho Liên chỉ phải sợ hãi một phút ngắn ngủi thôi.

Thấy người khách trẻ tuổi về một mình, Liên ban đầu bối rối, nghĩ ngay đến việc thoát thân. Khi sáng nàng chỉ sợ có một việc là phạm tội, giờ thì nàng lại sợ thêm bị Ngọc về thình lình bắt chợt sự thân mật giữa hai người mà nàng biết rằng khó tránh.

Sang đi tuốt ra sau ngay khiến nàng rụng rời. Nhưng hắn chỉ đặt trên chiếc bàn con một gói kẹo bọc giấy kiếng và nói:

– Xin tặng chị món quà mọn này cho chị đỡ buồn miệng.

Nói xong, hắn vội vàng trở ra buồng trước, rồi ở yên ngoài ấy, không xuống rửa mặt như thường lệ. Liên đợi một lát, hồi hộp đã qua, nhưng lo lắng vẫn còn. Thà là hắn muốn nói gì thì nói ngay cho xong, chớ hắn chần chờ mãi để rồi rốt cuộc mới dám xuống thì đã trễ quá rồi vì Ngọc sẽ về.

Nhưng xem chừng hắn không bao giờ xuống nữa cả. Liên cầm lấy gói keọ và bấy giờ mới để tâm đến sự săn sóc nho nhỏ ấy mà một thiếu phụ đa cảm rất thèm, nhưng chưa bao giờ được hưởng cả từ khi đoạn tuyệt với Văn.

Tay cầm gói kẹo, nàng nghe được nỗi vui hồn nhiên của một em nhỏ được mẹ mua quà cho. Nàng lại nghe như có cả một cuộc âm mưu, một sự tùng đảng ngấm ngầm giữa Sang và nàng. Ừ, nàng phải giấu gói kẹo, không thể để nó lọt vào mắt Ngọc được. Lỡ Ngọc hỏi kẹo ở đâu ra (không chắc chàng lại đi tò mò đến việc nhỏ nhặt như vậy, nhưng cái gì cũng có thể xảy ra) thì nàng không thể nói láo rằng đã mua ngoài chợ. Nói thật rằng Sang biếu ư? Không thể được! Sao lại không thể được? Biếu một gói kẹo, nhận một gói kẹo, nào có tội lỗi gì đâu? Nhưng không hiểu sao, nàng cứ nghĩ là sư biếu xén ấy không ổn.

Nàng sẽ giấu luôn để khỏi phải nói láo, và như vậy tức là a tùng với Sang để làm một việc mà thâm tâm nàng cho là không hay.

Sự đồng lõa với nhau trong một bí mật chung gợi cho Liên một mơn trớn dễ chịu. Nàng còn đứng ngây người trước chiếc bàn con, gói kẹo trong tay thì Ngọc đã về. Tiếng chàng, nàng nghe ngoài trước là biết ngay.

Ngọc hỏi Sang:

– Đi giày không vớ có đau chân hay không? Sao lại dùng kỳ lạ như vậy?

Liên nghe qua thì biết Sang nãy giờ vẫn còn ngồi đó đợi Ngọc về mới cởi giày để Ngọc tưởng hắn cũng chỉ mới về trước đây một phút thôi. Không lý gì mà Ngọc nói đến giày vớ khi Sang đang làm một công việc khác.

Liên hồi hộp quá. Chỉ phải phát ra một cử chỉ nhỏ là ném gói kẹo vào cũi đồ ăn, vào giỏ đi chợ thế là phi tang. Vậy mà nàng làm không được, như là gói kẹo nặng quá, chân của nàng cũng nặng như bị trồng dưới đất, khó bước đi vô cùng.

Rốt cuộc nàng cũng xoá được dấu vết của tội lỗi (?) nhưng vẫn không hết hồi hộp.

Khi Ngọc đi ra sau rửa mặt, Liên không dám để cho bị chàng nhìn. Mặc dầu cơm nước đã xong cả, và chưa phải dọn ăn, vì Ngọc có thói quen cần nghỉ một lúc lâu cho thật khoẻ mới dùng bữa, Liên cũng bước lại trong mấy ông lò, bận rộn vì những công việc không đâu.

Nàng biết hễ bị Ngọc nhìn mặt là nàng xẻn lẻn không giấu được.

Nhưng chân tướng của con người khó che đậy quá. Mặc dầu Liên chỉ đưa lưng ra ngoài, Ngọc cũng nhận thấy sự bối rối của bạn. Chàng hơi ngạc nhiên, rồi đứng lặng người mà nghĩ ngợi rất lâu, rồi như chợt đoán ra sự thật, chàng châu mày.

Liên càng bối rối hơn lên và thấy nhột nhạt sau lưng lắm. Đợi rất lâu mà không nghe tiếng nước xối, nàng biết rằng Ngọc đang rình nàng nên nàng khó chịu lắm.

Liệu chừng không thể trốn tránh mãi, Liên vụt thình lình xây lưng lại, quyết đương đầu với Ngọc. Nỗi nguy, khi ta dám nhìn ngay nó, thì có thể ta đỡ sợ và cái nguy vì thế mà bớt nguy.

Không, Ngọc không còn rình nàng nữa. Chàng nhìn mảnh trời trong xanh qua khung trống nhỏ giữa mấy mái ngói rồi mỉm cười, một cái cười khó hiểu. Chàng chợt tìm được một ý hay, hay cười cho tình đời, hay gì gì khác, nào Liên đoán được.

Bận dọn ăn một lát là Liên bình tĩnh lại gần như bình thường. Nàng nghĩ rằng vì nàng có tịch nên sợ hãi thế thôi, chớ làm sao mà Ngọc đoán biết được cái gì.

Nhưng giá thử Ngọc biết thì đã sao? Nàng đã làm gì nên tội đâu “Mà cho dẫu nàng đã phạm tội thì Ngọc làm gì nàng được này. Nàng có nài nỉ, có van cầu hắn cứu vớt nàng đâu? Tự nhiên hắn âm mưu để doạ nạt sự an ổn của nàng, dồn nàng vào một thế bí. Nàng cũng chẳng có long trọng hứa sẽ hoàn lương.

Vả lại, yêu một người con trai, chỉ một người độc nhứt thôi, lại không là hoàn lương à?

Trong bữa ăn, Liên cũng bình thản được. Không phải nhờ suy luận trên đây giúp cho nàng hết sợ Ngọc, mà vì nàng bận nghĩ về một tâm trạng lạ kỳ của nàng.

Trước kia nàng vẫn suy luận theo điệu đó lúc sắp về với Ngọc và xem Ngọc không có kí lô nào hết.

Giờ thì suy luận theo chiều hướng ấy sao mà gượng gạo lắm, và suy luận xong, tuy nghe khá ổn mà vẫn cứ sợ Ngọc như thường.

Có phải chăng là nàng đã trở lại biết xấu, biết tốt rồi, có phải chăng nàng đã yêu Ngọc nhiều lắm rồi nên không thích phiêu lưu mạo hiểm về tình cảm?

Nếu nàng liều mà yêu rồi ra đi với Sang, lỡ hắn bỏ rơi thì bất quá trở lại cuộc đời gió sớm mây chiều chớ có chết đói đâu mà lo, lại khỏi phải làm tôi mọi cho ai như bây giờ, khỏi phải lao lực quá sức vì mớ đồ may mà tiền công rẻ mạt kia. Nhưng nàng lại không dám liều như vậy.

Liên nghe rõ ràng mình không phải là một cô gái giang hồ với những ý nghĩ bạt mạng của họ nữa. Nàng đã trưởng giả như một cô gái lành, một bà vợ đảm rồi, và rung động của nàng trước săn sóc của người khách trọ trẻ tuổi chỉ là một cơn gió thoảng qua thôi mà bất kỳ gái lành, vợ đảm nào cũng có thể bị lung lay như vậy trong những lúc thiếu thốn về mặt tình cảm hay về xác thịt.

Nàng tươi vui lên được giây lát khi khám phá ra gương mặt thật của lòng nàng, nhưng rồi u sầu trở lại khi nhớ đến sự lạnh lạt của Ngọc.

Nàng yêu Ngọc, muốn yêu Ngọc vô cùng. Nhưng có một lần Ngọc suýt quên, toan ẵm nàng trên tay thì bỗng nhớ lại dĩ vãng của nàng. Có lẽ chàng bị cái dĩ vãng ấy ám ảnh chớ có lý đâu mà chàng không thấy rằng nàng đã chịu khổ hạnh để mong được làm vợ.

Chàng còn muốn cái gì nữa? Chịu ăn cực, chịu làm lụng đến chai bàn tay non, chịu ngồi gần cúp lưng để may vá, chưa đủ khả năng qua khỏi cuộc thử thách của chàng hay sao?

Dĩ vãng! Dĩ vãng của nàng có gì đâu. Nàng chỉ có yêu Văn thôi, mối tình đầu của nàng, trong sạch và chánh đáng, không ai có quyền trách nàng cả.

Rồi sau đó, chỉ có thân thể nàng lỡ bợn nhơ thôi, mà thân thế bợn nhơ, lại không bao giờ rửa sạch hay sao?

– …Chỉ có trăm hai một tiếng đồng hồ…

Liên nhớ rõ khi nãy hai người đàn ông đang nói chuyện về thể dục, và Ngọc đã cố xoay câu chuyện qua hướng nghề nghiệp của chàng, qua hướng lương bổng của chàng.

– …Mà mỗi một tuần thầy chỉ được có mười giờ dạy thôi.

Cứ tin theo lời Ngọc thì mỗi tháng chàng chỉ lãnh được bốn ngàn tám thôi, tức là không dư dã. Nhưng sao Ngọc lại đi suốt cả ngày?

Hắn không muốn cho nàng biết hắn có tiền, chắc không phải sợ nàng tiêu pha hoang phí vì hắn đưa tiền có chừng mực, chớ không phải giao cả cho nàng.

Phải chăng sự tiết lộ chi tiết ấy chỉ có một mục đích làm cho nàng tuyệt vọng, không còn mong mỏi gì nơi một tương lai không sán lạn mấy. Tại sao hắn lại tìm đủ cách để khiến nàng chán nản thế nầy?

Bỗng nàng giựt nẩy mình, toàn thân mọc ốc hết. Nàng vừa nghe một bàn chân chạm phải bàn chân của nàng.

Liên ngồi phía bên mặt của Ngọc, tức là bên trái của Sang quanh một chiếc bàn nhỏ. Chính bàn chân mặt của nàng bị chạm và không còn nghi ngờ gì được nữa. Chắc chắn là Sang đã đụng nàng.

Không hiểu sao, nàng không lùi chân lại, và cứ như sẵn sàng tiếp đón sự đụng chạm ấy. Bàn chân kia có vẻ là một tên lính tuần-thám thám địa cho biết rõ tình hình bên địch để rồi sẽ hay, nên vội vàng lui bước ngay lập tức.

Liên liếc nhìn Sang thì thấy hắn bình thản như không việc gì xảy ra cả. Có lẽ trong một cái duỗi chân, bàn chân của hắn vô tình đi xa một chút mà hắn không hay, và hắn co chân lại một cách máy móc. Mà có thể rằng hắn cố ý nhưng lại còn nhát nên không dám phiêu lưu xa hơn nữa.

Nhưng cứ xét theo hành động của hắn hôm nay thì Sang là một anh con trai rất bảnh, gan dạ hơn Văn và Ngọc nhiều lắm về mặt đàn bà, thì khó lòng mà nói rằng hắn không dám.

Dầu sao, Liên cũng đâm ra sợ hãi chính mình. Nàng bắt chợt được nàng, không còn chối cãi được nữa, đã không dang chân ra để tránh sự đụng chạm ấy mà trái lại còn mong đợi nó, còn băn khoăn vì sự lùi bước của Sang.

Không, nàng không có yêu người học trò bỏ nhà ấy, nhưng đã cảm tình với hắn nhiều quá rồi.

Không, nếu hắn táo bạo, cả gan đi xa hơn, chắc chắn là sẽ bị cự tuyệt ngay, nếu không bị mắng nhiếc thậm tệ. Nhưng hắn khôn ngoan bước tới bằng những bước chậm chạp mà khéo léo thì Liên e rằng nàng khó mà không phạm tội được lắm.

Nàng đã bắt đầu yêu Ngọc nhưng lại thiếu thốn đủ thứ, thiếu thốn nhiều quá. Trước đây hai tháng, khi căn bịnh chai lòng còn đương trầm trọng, Sang mà đẹp trai như Tống Ngọc, có học giỏi đáng mấy bậc thầy của Ngọc, nàng cũng chẳng coi vào đâu.

Bất giác, Liên liếc nhìn chồng và nghe thương người bạn của nàng vô hạn. Hy sinh của Ngọc không đáng kể bao nhiêu vì trước đây có nhiều khách mê nàng, dám bỏ bạc vạn bao nàng thì sự nuôi cơm như nuôi con đòi của Ngọc nào có đáng kể gì. Nhưng hắn là người đã trị lành tâm bịnh của nàng, cái chứng bịnh mà nàng ngỡ là nan y, và đã tuyệt vọng cho đời sống tình cảm của nàng, cái bịnh KHÔNG YÊU ĐƯỢC NỮA.

Liên thương bạn vì quan niệm rằng người bạn ấy là người phải được thưởng công xứng đáng bằng tất cả tình yêu của nàng, bằng tất cả những gì trong sạch còn sót lại trong lòng nàng. Ấy thế mà chưa chi, vừa mới dứt cơn bịnh, chưa lấy lại sức, nàng đã có khuynh hướng phản bội rồi.

“Ngọc sao hôm nay dễ thương lạ. Chàng cũng đẹp trai đó chớ, thêm vào đó, sự trầm lặng của một người đã qua khỏi tuổi lao chao hai mươi, sự trầm lặng nhờ thói quen nghề nghiệp tạo cho. Chàng xứng đáng làm chồng của ta biết bao!

“Nhưng ta lại đang thiếu thốn! Ngọc ơi! Nếu anh rõ thấu được lòng em và xác thịt em! Em như là một con bịnh vừa khỏi, cần ăn nhiều lắm, ăn nhiều hơn người thường gấp bội, người ta gọi đó là ăn ‘trả bữa’ ăn ‘lại sức’. Em cần yêu và cần được yêu nhiều cho bù với cả hai năm xuân tươi của em mà em không biết tình yêu là gì.”

Liên tủi thân, ứa lệ rồi và vội miếng cơm còn sót lại, hối hả nuốt để buông đũa đi ra sau.

Nếu đêm là một người khuyên nhủ tốt, đêm cũng thường là kẻ xúi dại.

Liên nằm đó, lắng nghe tiếng động đô thành lần lần chết trong canh vắng và nhớ Ngọc vô cùng. Nàng nghe như là đã ăn ở với bạn rồi, và bây giờ Ngọc đi xa, nàng thèm được hít cái mùi của Ngọc, mùi đặc biệt mà trên đời nầy, không ai có cả, trừ ra Ngọc.

Sao Ngọc lại không vào với nàng? Nàng biết rằng chàng không vào, mà cứ chờ đợi mỗi đêm như thiếu phụ ngày xưa bồng con lên đỉnh non cao mà ngóng người bạn đời xuôi vạn lý.

Liên không sợ hóa đá vọng phu mà chỉ lo rằng phải ngã vì mỏi mòn trông đợi. Nàng cần nói cái gì với ai, và được ai nói cho nghe những điều gì. Đó là món ăn cho lòng nàng mà nàng đang đói.

Lòng nàng kêu gào đòi hỏi tình yêu, mà xác thịt nàng cũng kêu gào đòi hỏi tình yêu. Sinh lực dồi dào của tuổi hai mươi bị lụn đi một lúc và bây giờ sống lại mãnh liệt hơn bao giờ cả.

Nếu đêm nay, nhà không cỏ kẻ lạ, chắc Liên đã chạy ra ngoài ôm lấy chân của Ngọc mà hôn để cho chàng biết rằng Liên đã yêu chàng đến cực độ, không còn chờ đợi được nữa. Và vì nàng không còn chờ đợi được nữa nên rất có thể nàng ngã trong khi nàng rất sợ phải ngã.

Với giá nào, ừ quyết với giá nào, nàng cũng phải được yêu nội đêm nay, dầu cho Ngọc có hắt hủi nàng, có xua đuổi nàng như đuổi một con chó ghẻ, nàng cũng quyết quì bên chân chàng để xin được chàng yêu, và nàng sẽ được yêu, vì Ngọc không phải là kẻ vũ phu cũng không phải là kẻ vô tình.

Liên nghe bứt rứt, bực bội, nóng nảy như muốn điên lên. Nàng vụt ngồi dậy một cái thật mạnh, làm rung chuyển cả chiếc giường, cử chỉ ấy làm giảm được sự căng thẳng của bộ thần kinh của nàng, nên chi Liên bình tĩnh lại được.

Nhưng biết rằng không vì thế mà nàng yên ổn được suốt cái phần còn lại của đêm dài, Liên ra sau để tắm nước lạnh.

Hứng trên đầu trên vai, trên lưng mấy gáo nước mát đầu tiên, Liên rùng mình, không phải vì lạnh mà vì sợ cho cái căn bản xấu xa của con người. Đêm nay nàng đã xuống thật thấp, thấp quá trong phẫm giá con người. Nếu không có Sang, nàng đã phải lạy Ngọc để được yêu, và nếu không có Ngọc, biết đâu nàng lại không ngã trên tay của Sang?

Thì ra xác thịt yếu đuối quá, thấp hèn, đê tiện quá. Và nó lôi kéo cả tâm hồn con người xuống cái vực nhơ bẩn của nó. Còn đâu là cái thanh cao của con người có học, có hạnh, có giáo dục!

Trong giây phút, Liên đâm nghi ngờ rằng nàng đã xấu xa lúc buôn hương. Lúc đó nàng chỉ cần tiền chớ tuyệt nhiên không hề bị xác thịt dằn vật như đêm nay. Thế nghĩa là đêm nay một người đàn bà lương thiện lại đáng ghê tởm hơn một kỹ nữ.

Liên sợ hãi, mà bắt chợt mình đã ngụy biện đến mức đó. Khi lập luận như vậy, tức là rất có thể quay về đường cũ dễ như chơi. Nàng xối nước ào ào, cốt cho bị thấm lạnh, và sẽ còn phải lạnh rất lâu trong lúc dỗ giấc ngủ khó khăn lát nữa đây.

Đêm ấy trăng mưòi chín! Ánh trăng mọc trễ soi nghiêng qua mảnh trống nhỏ trên hồ nước, bắn vào tường và bị bức tường trắng ấy phản chiếu lại, soi tỏ thân thể nàng.

Liên không còn hãnh diện như khi xưa, mỗi lần tắm, cứ thầm khen mình có một tấm thân cân đối.

Giờ thì nàng ghê tởm lắm cho cái bình thịt xương bên ngoài tuyệt mỹ ấy, mà lại chứa đựng bên trong những phản ứng hóa học bí mật rất là bẩn thỉu, những phản ứng hoá học này lại ảnh hưởng đến cả cái phần tâm hồn đáng lý là rất thanh cao của nàng.

Cái lạnh lẽo của đêm khuya và của da thịt vừa tắm nhiều nước hồ, đã giúp Liên quên mất cơn lạnh của tấm lòng và cơn sốt nóng của dục vọng.

Nàng trùm mền lại cho ấm và giấc ngủ đến dễ dàng. Không mấy chốc mà nàng đã thiếp đi rồi.

Ngày mai hé màn, Liên lại trở về với công việc nhọc nhằn thường bữa, giặt gỵa, quét tước, lau gạch, đi chợ nấu ăn, nhứt là bỏ nghỉ trưa để may và thức thật khuya để may.

Bẵng đi ba ngày, Sang lại đi về như cũ, tức là ra đi sớm hơn chủ nhà và về trễ hơn ông ấy.

Có một bữa hắn báo cho chủ nhà trước rồi bỏ cơm tối và đi luôn sáng đêm.

Đó là cái đêm đầu tiên trong một tháng trời có khách mà Liên ở một mình với người chồng có cưới mà không có ăn ở với nhau.

Đó là cái đêm mà hy vọng của Liên vốn lịm đi mấy mươi ngày, bỗng lại bừng tỉnh dậy. Lúc đầu hôm nàng đã tắm và thay bộ y phục mát đẹp nhứt của nàng. Phấn son và nước hoa là những món nàng cho ngủ quên dưới đáy rương, lại được nàng moi ra dùng lại.

Ngọc thích vẻ đẹp tự nhiên của ngưòi thôn nữ, thích mùi hoa dại của cỏ nội, hay sẽ ngây ngất trước sự lộng lẫy nhân tạo như bao người đàn ông khác?. Liên thật mù tịt về điểm ấy.

Tuy nhiên nàng cứ thử xem vì Ngọc đã chẳng xiêu lòng khi nàng ăn mặc và điểm trang đơn giản thì sao lại không trình bày cho chàng thấy một khía cạnh mới của nàng.

Liên soi gương và chính nàng cũng kinh ngạc cho sắc đẹp của nàng, khi được trang điểm tỉ mỉ ; nàng chắc chắn là nàng đẹp hơn hồi còn là con gái nhiều lắm, và Ngọc đang có trước mặt chàng một thiếu phụ khác hẳn cô nữ sinh năm trước.

Cô nữ sinh ấy gợi tình yêu trong trắng của chàng thì thiếu phụ sắc sảo này lại sẽ gợi thèm muốn của chàng một cách mãnh liệt.

Quả Ngọc đã chú ý đến bạn, khi đi ngang qua buồng trong để ra nhà sau.

Liên ngồi trên giường lược áo và Ngọc ngập ngừng giây lát rồi dừng bước trước giường nàng. Nàng ngước lên mỉm cười với chồng, đôi con mắt sáng nói to ra tình yêu của nàng.

Ngọc đứng chết sững rất lâu mà nhìn cái miệng cười ấy, rồi bốn mắt gặp nhau, mắt Liên bây giờ không còn sáng nữa, nó chỉ bồi hồi chờ đợi rồi lại áo não buồn khi thấy mắt bạn quả có thèm muốn đấy nhưng rưng rưng lệ xót thương.

Liên đã hiểu là chồng nàng, Ngọc, thương hại bạn vì tội nghiệp cho công trình trang điểm của bạn. Chàng biết rằng Liên đã yêu và rất muốn được yêu. Hơn thế nàng nóng lòng được yêu vì sợ ngã.

Đã mấy lần, Ngọc không nỡ và dượm bước tới, và đã mấy lần Liên hồi hộp đợi chờ, và mấy lần thất vọng. Rốt cuộc chàng hỏi:

– Hôm nay em may có mệt lắm không? Đã quen với sự cực nhọc chưa?

– Dạ, em quen rồi anh à! Nhưng mà... em không quen được với sự trơ trọi.

Nước mắt nàng rơi lộp độp xuống lụa của chiếc áo đang lược. Liên cố cầm giữ để khỏi òa lên khóc vì tự ái của nàng ngăn nàng đầu hàng. Mới đêm nào đây, nàng suýt chạy ra trước với chồng để van xin anh ấy ban cho nàng một chút tình yêu, nhưng trong giây phút này, nàng lại sợ bị Ngọc khinh rẻ.

Ngọc thở dài mà rằng:

– Anh cũng trơ trọi lắm. Nhưng anh cố kiên gan. Để xem em sẽ có đủ can đảm hay không?

Trời ơi, may quá là nàng đã không khóc, chớ thôi Ngọc đã cho rằng nàng yếu kém rồi còn gì; mà kẻ yếu kém thì không vững đường tu, ngã lúc nào không biết chừng, không đáng được nâng đỡ lắm.

Ngọc nói rồi quay đi, bước ra sau. Lúc hắn trở lại, Liên liếc thì thấy hắn không dám nhìn nàng nữa. Chính hắn cũng yếu kém chớ không phải thần thánh anh hùng gì đâu. Hắn sợ không cưỡng nổi với sức quyến rũ của sắc đẹp của nàng.

Liên rất biết hiệu lực và sức mạnh của hai cánh tay trắng của nàng khi nàng mặc áo ngắn tay. Đó là hai cánh tay hồng tự nhiên mà khi nãy, Ngọc đã chỉ nhìn vào đó thôi. Nhứt là đêm nay mà nàng lại mặc áo đen thì cái nước trắng hồng ấy trở nên ma quái không làm sao Ngọc không sợ hãi được.

“Ngọc ơi, chàng chỉ là người thôi với tất cả hèn yếu của con ngưòi, mà chính vì thế, chính vì không phải là thần thánh nhưng lại thắng được hai cánh tay nầy, nên em mới kính phục chàng và nghe càng yêu chàng hơn.

” Nếu giờ mà em giở ngón hồ ly để mê hoặc chàng thì chắc chắn là em sẽ thắng, nhưng em muốn chàng được tiếng anh hùng toàn vẹn.”

Liên nghĩ thầm như vậy lúc nhìn theo lưng bạn, nhưng không khỏi lăn ra để mà khóc òa khi cái lưng ấy khuất sau khung cửa.

Nàng ôm cả gối chăn và chiếc áo chưa may vào ngực nàng, nghe cô đơn dâng lên mênh mông hơn bao giờ cả.

Kể từ giờ phút ấy trở đi, Liên lại đâm ra hờn Ngọc. Nàng không dè rằng khi người ta hờn tức là người ta đã yêu sâu đậm lắm rồi.

Nàng hờn Ngọc, dám hờn Ngọc, vì nàng đã mất được tự ti mặc cảm sau một phút hy sinh để cho Ngọc trọn tiếng anh hùng, trọn tiếng mạnh mẽ, không lụy vì sắc dục. Phải, hy sinh được như vậy có nghĩa là nàng đã xứng đáng làm con người, không còn là một kỹ nữ hạ tiện nữa rồi.

Nàng hờn. Nàng đã dám hờn và đi lần đến chỗ căm giận bạn như lúc mời bị xỏ mũi dẫn về đây. Lúc ấy chưa ý thức lắm về sự cách biệt giữa cái sạch của Ngọc và cái bẩn thỉu của nàng, nàng tự nghe ngang hàng với Ngọc và toan cho Ngọc mọc sừng cho bõ ghét.

Giờ, vừa lại nghe ngang hàng với Ngọc sau mấy tháng mặc cảm, nàng lại muốn trả thù cho bõ ghét.

“Ừ, hắn nói là đợi cho mình biết yêu nhưng thật ra thâm tâm hắn muốn đợi cho mình xứng đáng đó. Giờ mình đã xứng đáng rồi, thì hắn còn đợi gì. Phải chăng là đợi mình xuống nước lạy lục hắn.?

Được, để thử coi ai lạy ai cho biết.”

Liên khóc hết nước mắt rồi ngồi dậy cầm tấm lụa đã cắt ra thành áo mà chưa may. Những nơi bị ướt lệ, dày mo và cứng như da trâu. Nhưng rồi nó sẽ khô và nhẹ và dịu lại như thường như là tấm lòng và tấm thân nàng, cũng đã chai cứng và cũng đã dịu, nhẹ lại, dịu nhẹ quá đến gần như yếu mềm.

Liên lại bùi ngùi tưởng nhớ đến thuở hoa niên của nàng. Thuở ấy hàng lụa khác xa với bây giờ, có những thứ lụa hễ có nước vào là bị ố, và ố là hỏng.

Liên đã khóc một lần vì chê mẹ cắt áo không khéo. Lụa áo bị nàng làm ố vì thế mà nàng càng tiếc và càng khóc nhiều hơn và lụa áo lại bị ố nhiều hơn.

Lệ của trẻ con thật buồn cười nhưng lệ của nguời lớn có buồn cười hay không đối với người ngoại cuộc? Tại sao nàng khổ sở quá về vụ này cho đến khóc lên, khóc xuống như thế này?

Liên ôm mối hận bước nào giấc ngủ hồi nào không hay, và hận ấy chìm vào tiềm thức nàng, nên sáng hôm sau khi Sang về sớm hơn Ngọc, đi thẳng xuống nhà bếp, bước lại đứng gần nàng, nàng không phản ứng.

Liên đang xắt rau ghém trước chiếc bàn con, và Sang đứng cạnh nàng, nhìn nàng rất lâu. Liên nghe như tia mắt hắn có một luồng điện nhẹ nó xẹt vào tóc nàng vào gáy nàng và chạy dài xuống đến gót nàng.

Cảm giác nầy, nàng chỉ nghe có hai lần, một lần khi gặp gỡ Văn, và lần nầy đây thôi.

Liên nhìn không thấy rõ những cọng rau, con dao nhỏ và cả mặt bàn nữa. Tất cả đều lờ mờ, hư ảo, và tâm trí nàng chìm lần vào một thế giời kỳ diệu mông lung nào.

– Liên! Sang chỉ gọi nho nhỏ thôi, nhưng sao nàng lại nghe tiếng gọi ấy vang lên to quá, không phải bên tai nàng, mà trong lòng nàng.

Liên đê mê, không biết có nên đáp lại tiếng gọi ấy bằng một tiếng gọi khác, hay bằng cách ngẩng mặt lên hay không thì bỗng hai người nghe tiếng giày của Ngọc bước lên thềm nhà.

Chiếc bàn kê khuất sau bức tường buồng trong nên chắc chắn là Ngọc không thấy gì cả.

Sang vẫn bình tĩnh tự nhiên như vừa ghé lại để hỏi một câu chuyện rất lành, rồi khoan thai đi tuốt vào buồng vệ sinh.

Hắn ngồi luôn trong ấy, không ra nữa. Theo lệ thường Ngọc tuột đôi giày ra thì vội vàng đi rửa mặt ngay rồi mới thay y phục.

Chàng bắt gặp một cô Liên bối rối thì ít, bẽn lẻn thì ít, nhưng trống ngực đánh thùng thùng nếu chàng nghe được tim cô ấy.

Ngọc thấy thau nước Liên múc để sẵn trên ghế đẩu như mọi ngày nên rửa tay mà không phải hỏi gì cả.

Tinh cờ chàng chú ý đến cánh cửa buồng vệ sinh đang đóng lại nên chàng hỏi lớn:

– Sang đó hả?

– Dạ em…

Rồi thì nghe tiếng giấy Sang vò lào xào trong đó. Nhờ sự khéo tính của Sang, nên mọi việc xảy ra có vẻ rất tự nhiên và ổn lắm, nên Liên bình tĩnh lại được nhưng vẫn còn ngẩn ngơ, như vừa ra khỏi một giấc chiêm bao.