← Quay lại trang sách

Chương 8

Paris những ngày mùa thu thật đìu hiu buồn bã, mỗi chiều tôi ngồi bên cửa sổ lặng nhìn hoàng hôn như nhuộm vàng cả không gian. Những hàng cây trút lá xuống mặt đường để đứng yên với những cây trơ trụi. Màu vàng rực như càng gợi nổi buồn thăm thẳm. Tôi nhớ me, nhớ Vũ Phương với những con đường Sài Gòn với bầu trời xanh nghiêng nắng...... Cả nghìn nổi nhớ làm tôi rã rời lao đao. Tôi nhẹ tênh với thế giới tinh thần mờ ảo của mình mà không làm sao dứt ra khỏi nó.

Tôi cứ luôn sống bằng con người dở dang, một nửa tâm hồn hướng về quê nhà, còn lại một nữa tâm hồn lơ lửng với bổn phận làm vợ. Giá như mà Từ Huy bớt chu đáo, bớt chiều chuộng, giá mà Từ Huy bắt tôi phải lo toan cuộc sống, có lẽ tôi đở đắm mình trong những ý nghĩ đi hoang. Ôi, giá mà tôi chỉ biết có tình yêu tận tuỵ của chồng thì cuộc đời tôi không còn gì vui sướng hơn. Niềm vui của tôi bây giờ là những lá thư nhận được từ quê nhà.

Trưa nay nhận được thư Hồng Hạnh, một lá thư toàn là nước mắt. Nó bảo càng ngày nó càng không chịu đựng nổi cuộc sống trác táng của Hoàng Hùng và muốn ly dị. Nó còn kể rằng ở nhà ba mẹ có gặp anh Trung một lần.... Tự nhiên nó mong nó xa Hoàng Hùng đi cho rồi, nhưng tôi mà hé miệng nói ra, lập tức Từ Huy phản đối và bảo tôi suy nghĩ nông cạn cho mà xem.

Tôi ngồi cả buổi trước tờ giấy, chẳng biết phải viết thế nào. Hồng Hạnh chỉ còn chờ ý kiến của mình tôi. Nếu tôi bảo nó cố gắng vun đắp gia đình thì là nói dối và nó sẽ hoài nghi. Thế là tôi cắm cúi viết một mạch, mốt lá thư dầy lời lẽ kiên quyết bảo nó ly dị, viết xong lập tức dán bao thư lại, tôi sợ mình để sẽ bị lung lạc.

Rồi tôi viết thư cho anh Trung, nhờ anh ấy an ủi những lúc nó lao đao nhất. Tôi mang máng cảm thấy mình làm một việc không phải, nhưng cụ thể là gì không biết được. Tôi chỉ muốn mỗi một điều là Hồng Hạnh được hạnh phúc mà thôi. Và không hiểu sao, đoạn tái bút tôi lại vội vàng viết " Cho em gởi lời thăm anh Phương, lúc nào em cũng nhớ tới anh ấy cả ". Tôi tin rằng anh Trung sẽ hiểu và thông cảm cho tôi. Tôi hiểu mình đã làm một chuyện lỗi lầm, nhưng tôi không thể làm vậy. Làm sao anh Trung hiểu được rằng tôi đã kiệt sức vì phải đè nén lòng mình.

Sống bên cạnh tình yêu chăm bẩm của Từ Huy, tôi luôn mang tâm trạng sợ hãi, đối phó, tôi sợ một sự vô tình của tôi làm anh nghi ngờ. Đã bao lần tôi bắt mình phải cố quên Vũ Phương. Thế mà có được đâu. Ôi, không phải vô cớ khi người ta nói mối tình đầu là mối tình khó thể nào quên.

Chiều nay Từ Huy đi làm về, tôi đón anh bằng một nụ cười dịu dàng âu yếm nhất, còn tâm trí thì thơ thẩn với những ý nghĩ đi hoang. Vũ Phương có biết rằng dù xa nghìn trùng, tôi vẫn nhớ và chỉ mong một ngày gặp lại anh không? Những viễn cảnh gặp lại sao xa vời quá. Tôi không hay mình thở dài.

− Nghĩ gì vậy Vân?

Tôi giật mình ngẩng lên, Từ Huy đang nhìn tôi đăm đăm. Tôi mở to mắt nhìn anh, lúng túng và sợ hãi. Bao giờ tôi cũng lo sợ khi bị anh bắt gặp những phút đi hoang, khổ sở quá.

Tôi cố cười với anh:

− Em không nghĩ gì hết, em làm gì có tư duy mà biết suy nghĩ hả anh.

Từ Huy cười nhẹ, như không quan tâm đến những gì tôi nói:

− Em thay đồi đi, anh đưa đi chơi

− Chi vậy, anh Huy?

Hỏi xong tôi mới biết mình ngớ ngẩn. Từ Huy nhìn sâu trong mắt tôi, như tìm hiểu những ý nghĩ thầm kín nhất. Tôi chấp chới đôi mắt, lảnh tránh:

− Anh chờ em một chút.

Và tôi chạy vào phòng, cố lấy lại tâm trạng bình thường. Trời, sao mà lá thư viết cho anh Trung cứ ám ảnh tôi mãi như vậy. Khi mà người ta làm một điều gì phạm lỗi, thì tự nhiên dù muốn dù không người ta cũng bị lương tâm làm quay quắt bồn chồn.

Tôi đứng tựa vào tường đứng yên. Rồi chợt nhớ Từ Huy vừa đi làm về, tôi lại đi ra:

− Anh có đói không? Để em....

Từ Huy phẩy tay:

− Không cầu, em thay đồi đi.

Tôi thở dài. Thế đó, mẹ tôi mà biết tôi thế này mẹ sẽ mắng, lúc nào viết thư mẹ cũng bảo tôi không được quên bổn phận làm vợ, và nhất là phải lo chăm sóc chu đáo cho chồng. Còn tôi thì.... Nhưng lỗi tại Từ Huy chẳng bao giờ đòi hỏi ở tôi điều gì cả. Trong cách yêu của anh, tôi thấy mình là một đứa bé được nuông chiều và nâng niu như một món pha lê dễ vỡ, một người vợ suốt ngày chẳng biết làm gì hơn là quanh quẩn trong nhà chờ chồng về và giết thời gian bằng sách báo hoặc những thứ tiêu khiển vớ vẩn, sống như vậy đâu phải là hạnh phúc.

Tôi không hay mình lại thở dài, và giọng Từ Huy lại vang lên thật nhẹ nhàng, nhưng

nghe như phải nén một sức chịu đựng quá mức:

− Sao em thở dài hoài vậy? Hình như sống với anh em thấy nặng nề lắm phải không, nhất là chiều nay.

Tôi cúi đầu nhìn mấy viên gạch dưới chân, Từ Huy nhạy cảm quá, tôi biết nói gì chống đỡ bây giờ.

Chúng tôi đi bộ thật chậm qua công viên. Tôi đi bên Từ Huy, lén ngước nhìn anh, nét mặt thật trầm tĩnh và đôi mắt hơi tư lự. Anh không nhìn tôi mà mãi như tìm một điều gì đó trong khoảng mông lung trước mặt. Tôi khẽ níu nay anh, Từ Huy cúi xuống choàng nhẹ vai tôi. Trong cử chỉ của anh, tôi cảm nhận được một thứ tình cảm luôn luôn phải dừng lại.

Tôi hiểu rằng anh đọc những ý nghĩ thầm kín trong tâm hồn tôi như người ta đọc một quyển sách. Và điều đó làm anh e dè khi yêu tôi, tôi gọi đó là lòng tự trọng.

Chúng tôi ngồi xuống thảm cỏ xanh mượt. Tôi ngã đầu vai anh, nhìn mông lung lên bầu trời. Tôi nghe Từ Huy nghiêm giọng:

− Tường Vân, anh có chuyện muốn nói với em.

Tôi ngồi thẳng người lên, linh tíng như báo trước với tôi một điều gì không hay. Tôi

ngước nhìn Từ Huy, chờ đợi. Anh nhìn xoáy vào mặt tôi:

− Có lẽ chúng ta không cần dối với nhau để làm gì nữa. Anh biết lúc nào em cũng nghĩ đến mối tình đầu, khi chưa cưới nhau anh hy vọng tình yêu của anh sẽ chinh phục được em, nhưng bây giờ anh mới biết mình lầm.

Tôi ngồi chết lặng. Từ Huy nâng mặt tôi lên:

− Cứ thành thật trả lời với anh, em có hối hận vì đã nhận làm vợ anh không? Nhìn thẳng vào mắt anh mà trả lời đi Vân.

Tôi hơi run:

− Đừng hỏi em như vậy anh Huy, sao hôm nay anh có vẻ phán xét và xa cách với em vậy. Em có làm gì không đúng với anh không?

Từ Huy lắc đầu:

− Vấn đề không phải ở em làm gì sai trái, em không hiểu sao, anh chỉ muốn biết suy nghĩ thật nhất của em, em trả lời đi, em có hối hận đã qua đây sống với anh không?

− Không, em không hề hối hận.

− Thật chứ?

− Anh không tin em sao.

− Anh tin, và anh hiểu rằng khi còn ở bên ấy, em đã muốn chạy trốn khỏi sự đổ vỡ, em nhận làm vợ anh để tìm quên hơn là vì yêu anh. Lâu nay anh im lặng vì anh hy vọng em sẽ nghĩ lại. Nhưng còn em chẳng lẽ suốt đời em cứ sống với quá khứ sao?

− Em.......

− Đến hôm nay anh thấy không thể im lặng được nữa,vì anh muốn em thức tỉnh lại, anh không muốn và cũng không đủ sức chịu đựng sống bằng tình cảm nửa vời của em, đủ lắm rồi Vân.

Tôi định lên tiếng, nhưng Từ Huy không để tôi nói:

− Đã có bao giờ em nhìn và suy nghĩ anh phải sống ra sao chưa? Gần một năm qua chưa bao giờ em cho anh được, dù chỉ một phút, cảm giác mình đã có vợ. Anh không đòi hỏi em phải chăm sóc gia đình. Anh chỉ mong muốn em sống

bằng thực tế, hãy nhớ rằng em đã có chồng và phải quan tâm đến cuộc sống gia đình. Anh không chịu nổi mỗi khi nhìn em thẫn thờ bên cửa sổ mà anh biết là để mơ tưởng về người củ, sống như vậy em có thấy hạnh phúc không?

Từ Huy ngừng lại một chút, rồi lại nói, chưa bao giờ tôi thấy anh nói nhiều đến như vậy:

− Em hãy suy nghĩ và nhận diện lại tình cảm của mình đi. Có phải trong lòng em, lúc nào Vũ Phương cũng lãng mạn và đẹp đẽ như hình ảnh cuối cùng em nhìn thấy ở phi trường không? Anh biết, chính vì lần gặp cuối. Vũ Phương để lại trong em hình ảnh qúa đẹp nên em cứ mơ tưởng đeo đẳng. Nhưng em có biết đó chỉ là ảo tưởng không?

− Em.......

Từ Huy khoát tay:

− Em ngốc lắm Vân, và lãng mạn, khờ khạo. Em không hay rằng em đang yêu những hình ảnh phù phiếm và nuôi nấng những ý nghĩ toàn là ảo tưởng, để rồi đắm đuối trong ảo tưởng đó mà bỏ quên thực tế. Anh sợ rằng đến một lúc nào đó em thức tỉnh thì đã muộn.

Tôi nhìn Từ Huy đăm đăm, môi anh mím lại và đôi mắt sáng quắc. Anh gằn giọng:

− Có lẽ anh đã sai lầm khi quá thương yêu nuông chiều em. Anh nghĩ rằng ở đây em thiếu tình cảm gia đình, thiếu bè bạn và luôn cô đơn, nên anh muốn đem tất cả tình yêu để đền bù cho em. Nhưng rốt cuộc rồi em có thiết gì đến tình yêu của anh đâu.

−..........

− Anh đâu phải là đá mà chịu đựng mãi ha? Vân?

Một cảm giác tủi thân làm tôi rớt nước mắt. Lần đầu tiên Từ Huy không dịu dàng với tôi, có lẽ anh đã chán sự nâng niu chìu chuộng một con bé ngu ngốc như tôi. Tôi thút thít:

− Em biết, em đã làm quá sức chịu đựng của anh, thế thì anh đừng lo cho em nữa, anh quan tâm đến em làm gì?

Từ Huy khẽ cau mày:

− Em không hiểu ý hay cố tình không muốn hiểu những gì anh nói ha? Vân?

Tôi ngồi im, nước mắt vẫn chảy dài trên mặt. Bây giờ tôi không thấy gì khác ngoài việc Từ Huy gắt với tôi, tôi không quen thái độ ấy của anh và điều đó làm tôi tự ái vô cùng.

Hình như nước mắt của tôi làm Từ Huy mềm lòng. Anh dịu dàng lau nước mắt cho tôi, nhìn tôi như xin lỗi. Tôi ngồi im.

Từ Huy cúi xuống, hôn nhẹ lên mặt tôi:

− Có thể những điều anh nói làm em tự ái, nhưng anh tin lúc còn lại một mình, em sẽ thấy đó là điều cần để em suy nghĩ. Em biết anh yêu em lắm không

Vân?

Tôi cảm động dụi đầu vào ngực anh, thật khó mà hiểu được lòng mình. Khi Từ Huy có thái độ hắt hủi rồi yêu thương mà tôi lại thấy, và thấy xao động một cảm giác lãng mạn.

Trong cuộc sống, đôi lúc người chồng cũng nên cho vợ một cái tát lắm, có nếm trải chút vị đắng của sự thô bạo rồi thì cái ngọt ngào của tình yêu mới thêm thi vi. được âu yếm vuốt ve hoài cũng làm mòn đi cảm giác xúc động. Đâu phải vị ngọt là thứ người ta luôn luôn khao khát, cũng có lúc cảm thấy ngán nó. Bởi vì tâm hồn người ta đâu chỉ là một mảnh đất hiền hoà ngủ yên. Tâm hồn cần những sắc màu khác nhau cho cân xứng có thế cuộc đời mới không tẻ nhạt.

Có lẽ lần đầu tiên trong cuộc sống vợ chồng, tôi nhìn Từ Huy bằng một cặp mắt con gái rung động trước người yêu.

Tôi ôm cổ anh thủ thỉ:

− Đừng giận em, em cũng không ngờ những ngày qua em làm anh buồn đến vậy, sao tới bây giờ anh mới chịu nói với em.

− Vì anh yêu em quá, nói ra sợ em buồn, anh không nỡ.

− Nhưng hôm nay anh làm em thức tỉnh rồi đó, em hứa sẽ quan tâm đến cuộc sống hai đứa mình hơn và em sẽ làm anh hạnh phúc, tin em không anh Huy?

Từ Huy không trả lời, chỉ siết mạnh tôi vào người. Tôi nghe anh thì thầm:

− Anh sung sướng quá, anh yêu em vô cùng, cám ơn cuộc đời đã mang em đến cho anh.

Chưa bao giờ tôi thấy tội nghiệp anh đến vậy. Lần đầu tiên tôi tư. hỏi mình đã mang gì đến cho Từ Huy, có lẽ chẳng có gì hết. Suốt một khoảng thời gian làm chồng, anh đã phải chịu đựng sự thất vọng ghen tuông trong im lặng, và chỉ biết kiên trì chinh phục tôi bằng tình yêu, còn tôi thì cứ mãi đắm chìm trong mối tình vô vọng. Tôi có lỗi với anh biết bao nhiêu, làm sao Từ Huy hiểu được tôi hối hận đến chừng nào.

Sài Gòn, ngày..... tháng......

Tường Vân của anh!

Một khoảng thời gian dài anh cứ nghĩ thế là mất em vĩnh viễn.

Tưởng rằng nhờ thời gian giúp anh quên được em, nhưng thực tế anh không quên được gì cả. Sáng nay vào công ty thấy em gởi cho Hoài Trung, không kiềm chế được anh đã mở ra đọc. Như em gởi cho chính anh vậy.

Qua bên đó rồi biết em còn nhớ anh không? Bây giờ anh có quyền hy vọng tình yêu của em chỉ hướng về anh không Vân? Không hiểu sao anh vẫn tin như vậy và sung sướng vô cùng. Chúng mình cứ yêu nhau thế này hoài em nhé! Đâu có ai bắt tội được mình phải không em?

Vân ơi! Em có hiểu được lòng anh lúc này không? Nếu có em ở đây, anh sẽ ngấu nghiến lấy em, sẽ yêu em với tất cả sự cuồng nhiệt đang đốt cháy trong anh, và nếu được hét to lên, anh sẽ gào to lên hằng trăm lần rằng anh yêu em, yêu đến hơi thở cuối cùng của đời anh. Em phải tin điều đó Vân ạ......"

Tôi buông lá thư xuống, hốt hoảng,bàng hoàng và sung sướng, đến cuống cuồng. Tôi không đủ sức đọc hết lá thư dài thật dài của anh nữa. Vũ Phương ơi! Em đã đuối sức vì những lời lẽ yêu đương cuồng nhiệt của anh rồi. Em cần nghĩ ngơi để nỗi xúc động lắng xuống tận cùng trái tim. Làm sao em có thể ngờ được hôm nay lại nhận thư anh, những tình cảm tưởng đã ngủ yên bây giờ lại trỗi dậy mãnh liệt hơn. Và em hiểu rằng những ngày qua em chỉ yêu chồng bằng lý trí mà thôi.. Mà tình yêu thì đâu thể bắt nguồi từ lý trí.

Thế rồi trong tột cùng nỗi sung sướng, tôi viết thư cho Vũ Phương, những ngôn ngữ yêu đương như chảy tràn trên trang giấy. Tôi biết mình phản bội, nhưng tôi không thể dừng lại được. Tôi chỉ là một phụ nữ yếu đuối trong tình yêu và chỉ biết làm theo sai bảo của trái tim, rồi có ra sao thì ra.

Buổi chiều tôi một mình đi ra bưu điện, run phập phồng vì việc làm của mình, nhưng tôi không thể làm khác được. Tôi nghĩ nếu những lá thư của Vũ Phương mang lại niềm vui, hạnh phúc tuyệt vời cho hồn tôi, thì tại sao tôi lại cắt đi hạnh phúc của mình?

Rời bưu điện, tôi đi lang thang trên đường phố không phải để nghe tiếng nói của lương tâm, mà chỉ muốn thả tung nỗi rạo rực vào bầu trời cao rộng...... Chỉ với một mình tôi mà thôi.

Khi tôi về nhà thì trời đã tối. Trong phòng khách chỉ có một ánh đèn mờ mờ. Tôi bước vào cửa tìm công tắc. Nhưng chợt nghe giọng Từ Huy vang lên:

− Đừng bật đèn, Vân.

Tôi đứng im tìm kiếm. Ở góc phòng, Từ Huy đang ngồi một mình hút thuốc, dáng dấp trầm ngâm, lặng lẽ. Tự nhiên tôi thấy thương anh kỳ lạ và thấy mình có lỗi thật nhiều.

Tôi đến ngồi vào lòng Từ Huy, gục mặt lên vai anh. Từ Huy dịu dàng ôm ngang người tôi:

− Em đi đâu về vậy?

− Đi chơi, chiều nay buồn quá, em đi lang thang cho đỡ buồn. Còn anh? Sao không bật đèn lên.

− Anh thích ngồi trong bóng tối để nghĩ đến em.

Tự nhiên tôi buột miệng:

− Vợ chồng mà anh lãng mạn như người yêu vậy.

− Chẳng lẽ chỉ có người yêu thì tình cảm mới đẹp và lãng mạn sao Vân?

Tôi ngẩng lên nhìn mặt Từ Huy. Anh có châm biếm tôi không? Hay là anh đã biết việc làm của tôi chiều nay? Tôi thấy sờ sợ. Bất giác tôi thì thầm:

− Em xin lỗi, đừng buồn em.

Từ Huy hơi nhích người ra, nhìn tôi ngạc nhiên:

− Xin lỗi cái gì? Vân.

Tôi đành nói dối:

− Lẽ ra chiều nay em phải ở nhà để chờ anh về.

− Sao lại như vậy? Anh chỉ sợ ở nhà một mình em buồn. Mấy lúc anh đi làm mà anh cứ sợ không ai chơi với em.

Tôi ngồi thu mình trong lòng anh, như một con mèo nhỏ lim dim vì được vuốt ve âu yếm. Nếu không có hình ảnh Vũ Phương có lẽ tôi đã sung sướng nhiều lắm. Tôi biết mình đang chạy theo thứ ánh sáng chói cháng mà chỉ là ảo ảnh. Nhưng biết làm sao cưỡng lại bây giờ. Giá mà có thể chạy ra bưu điện để lấy lại lá thư, âm thầm hủy nó đi.

Tôi ngẩng mặt lên, môi mím chặt. Vâng, đây là lầu đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi viết thư cho Vũ Phương. Mai mốt có nhận thư anh, tôi sẽ lập tức xé bỏ nó đi, sẽ gạt bỏ mọi vướng bận để chỉ biết có mình Từ Huy, như thế lòng sẽ thanh thản hơn.

Tối nay nằm trong tay Từ Huy, tôi dịu dàng hơn và âu yếm thật nhiều. Tôi hôn lên mặt anh bằng một cử chỉ tôn thờ, trong một tâm trạng ăn năn. Từ Huy vùi mặt trong tóc tôi, yêu thương đắm đuối. Như thế tôi bằng lòng gọi là hạnh phúc.

Sáng nay tôi lại nhận được thư anh. Đã hai lần tôi không hồi âm, thế mà Vũ Phương cứ viết mãi. Không viết thư cho Vũ Phương tôi bồn chồn không ít. Nhưng như vậy mà lòng thanh thản, tôi chỉ muốn mình yên ổn mà thôi.

Rồi, không ngủ được, tôi ngồi lên, bước đến khép cửa phòng và luồn tay lấy lá thư giấu dưới nệm, tôi kê lên ngọn đèn ngủ, thầm lặng đọc. Có tiếng chân Từ Huy đi vào, tôi vội nhét lá thư về chỗ củ, tim phập phồng vì hồi hộp. Tôi vờ ngủ say để khỏi bị bắt gặp tâm trạng bất thường. Và trong cái tĩnh lặng của đêm, nước mắt tôi lặng lẽ chảy dài. Nhớ lại những gì Vũ Phương viết, tôi thấy lòng mình tan ra.

" Anh biết em bị lý trí dằn vặt nhiều lắm, hai lần em im lặng cũng đủ để anh hiểu. Nhưng Vân ơi! Anh có đòi hỏi ở em điều gì lớn lao đâu, chỉ xin một góc nhỏ trong tim em mà thôi. Em dành cả một đời cho chồng rồi, lẽ nào em tiếc không ban cho anh một chút hy vọng và niềm vui nâng đở torng cuộc sống. Anh qúa bất hạnh trong hôn nhân, em là ngọn lửa thắp cho cuộc đời anh ánh sáng.

Em nghĩ đi, chúng mình cứ yêu nhau qua những lá thư thế này thì đâu thể gọi là phản bội. Bởi vì chỉ có hai đứa biết nhau. Em vẫn hoàn toàn vô tội trước dư luận và Từ Huy vẫn hoàn toàn hạnh phúc. Khi mà anh vẫn vô tư trong tình yêu thì em đâu việc gì phải bị cắc rứt. Còn anh, anh mất đi tình yêu của em thì đời anh còn ý nghĩa gì nữa. Nên nhớ là bao giờ anh cũng chờ đợi em. Vân ạ ".

Vũ Phương ích kỹ lắm, anh chỉ biết làm thế nào để thỏa mãn tình yêu của mình mà thôi. Anh không cần biết làm như vậy là phá nát hạnh phúc của tôi. Còn tôi? Tôi hiểu Vũ Phương không cao thượng, nhưng sao tình yêu cứ làm tôi mềm yếu tha thứ, thậm chí sung sướng vì tình cảm mãnh liệt của anh. Tôi rối bời trong những ý nghĩ mâu thuẫn, mệt mõi quá.

Buổi sáng Từ Huy đi làm rồi, tôi lại đọc thư Vũ Phương và không chịu nổi tình cảm níu kéo, tôi lại viết thư hồi âm, một lá thư tình sướt mướt lãng mạn, như chính lòng tôi đang nôn nao rung cảm.

Tôi vào phòng thay đồ để ra bưu điện. Nhưng mọi cử động đều chậm chạp, phân vân. Tôi đâu thể vô lương tâm như thế được. Trong khi Từ Huy phải làm cặm cụi để kiếm tiền lo cho tôi một cuộc sống sung sướng, thì tôi, vợ của anh, lại đắm mình trong một mối tình phù phiếm không hề kết thúc. Không, trăm ngàn lần tôi không thể làm như vậy, mọi thứ phải chấm dứt ngay từ bây giờ.

Tôi đi nhanh ra ngoài, đốt lá thư vừa viết, và lôi tất cả những lá thư từng giấu kín ra, đốt sạch, như xóa đi một dấu ấn xấu xa của quỷ. Và những ngày sau đó, tôi sống lặng lẽ với tâm hồn tĩnh lặng. Nhìn thời gian cứ trôi đi mà không biết mình sẽ chấp nhận cuộc đời lờ đờ này đến bao giờ.

Có tiếng chuông reo dưới phòng khách, tôi buông quyển sách xuống, chạy đến nhấc điện thoại:

− Alô, tôi nghe đây.

− Xin lỗi, ai đang ở đầu giây đó?

Giọng nói làm tim tôi như ngừng đập, run lên vì hồi hộp, tôi lạc giọng: - Tường Vân đây, anh Phương đó phải không?

− Em vẫn nhận ra giọng nói của anh ha? Vân? Anh sung sướng quá.

− Làm sao anh biết được số điện thoại của em và anh gọi có chuyện gì không? Trời ơi!

− Em ngạc nhiên lắm phải không?

− Em cũng không ngờ anh gọi như vậy, có nằm mơ em cũng không tin được, có chuyện gì không anh Phương?

Bên kia đầu giây thật xa xôi giọng Vũ Phương nghe rõ âm điệu của sự xúc động:

− Anh nhớ em, nhớ phát điên lên và anh chỉ còn cách này để giải tỏa tình cảm của mình. Anh vừa đi nhậu xong, đang say khướt và cô đơn, nhớ em quá Vân ơi!

Tôi run lên bần bật, chỉ biết thì thầm " Trời ơi ".

Vũ Phương nói lớn:

− Em có nghe anh nói không Vân?

− Có, em đang nghe đây.

− Em đang làm gì vậy? Chồng em chừng nào về?

− Chiều nay anh ấy mới về.

− Thế là em có cả một buổi để dành cho anh chứ Vân?

− Có chuyện gì không anh Phương?

− Anh đang nhớ em.

− Em biết, nhưng ngoài ra anh còn chuyện gì nữa không?

− Tại sao em không viết thư cho anh.

− Anh hiểu rồi, đừng bắt em giải thích mà.

Vũ Phương cười khan một tiếng, rồi nhấn giọng:

− Ảnh không chấp nhận như vậy, anh không phải là viên sỏi mà khi buồn thì em ném ra đường,em không có quyền hất anh ra khỏi tình cảm một cách phũ phàng như vậy.

Tôi ngồi phịch xuống ghế, tựa vào thành bàn. Trời, sao toàn thân tôi run rẩy thế này.

− Em có nghe anh nói không Vân?

− Em đang nghe.

− Vậy thì em giải thích đi, tại sao em không viết thư cho anh, chồng em biết rồi phải không?

− Không, anh ấy không biết gì hết.

− Vậy là tự em muốn cắt đứt, anh hiểu rồi, em không còn nghĩ đến anh nữa phải không? Em ác lắm, tàn nhẫn lắm.

Tôi hít thật sâu, cố trấn tĩnh mình và giọng nói tôi bình thản:

− Mỹ Nga có khỏe không anh Phương?

Im lặng thật lâu, rồi Vũ Phương gằn giọng:

− Anh không muốn nhắc đến cô ta.

− Anh Trung khỏe không? Có gì thay đổi không?

− Nó bình thường.

Tôi im lặng không biết phải nói gì. Bên kia giọng Vũ Phương có vẻ bồn chồn?

− Sao em không nói gì hết vậy?

− Em biết nói gì bây giờ.

− Em không cần biết bây giờ anh ra sao à?

− Vâng, em muốn biết, anh đang sống ra sao?

− Chẳng sống ra sao hết, anh chán tất cả mọi thứ xung quanh và chỉ thích say đến

quên hết mà thôi.

− Đừng bê tha như vậy anh Phương. Mỹ Nga đâu, sao anh không có con và lo cho gia đình.

Giọng Vũ Phương giận dữ:

− Em của em là một con quỷ, em có nghe anh nói không, cô ta xài tiền của anh và cặp bồ hết người này đến người khác. Anh khinh bỉ cô ta và chẳng thèm quan tâm tới nữa. Cô ta không chịu ly dị vì sợ không ai nuôi. Vậy đó, em hiểu anh sống ra sao chưa.

Tôi thở dài:

− Đừng buồn nữa anh Phương.

− Cách an ủi của em nghe nhẹ quá Vân, an ủi đâu có làm anh sung sướng, anh cần sự quan tâm của em. Hứa là tiếp tục viết thư cho anh đi Vân, và xin chồng về thăm nhà đi em.

− Không được đâu, nếu về bên ấy rồi gặp anh, em sợ mọi chuyện sẽ đổ bể, lúc ấy em sống sao nổi, mặt mũi nào em nhìn anh Huy.

Vũ Phương như buồn rầu:

− Vậy em hứa viết thư cho anh nghe Vân.

Tôi ngập ngừng. Vũ Phương sốt ruột:

− Hứa đi em, và anh thề là những lá thư của em chỉ mình anh biết.

Tôi buông xuôi:

− Vâng, em hứa.

−....

− Còn chuyện gì để nói không anh Phương?

− Nhiều chuyện lắm, anh đang rối vì không biết phải nói gì vì anh có quá nhiều điều để nói với em.

Tôi dịu dàng:

− Hẹn anh ở những lá thư, em cúp nghe anh Phương

Im lặng, rồi đầu dây bên kia, tiếng Vũ Phương hấp tấp:

− Khoan đã Vân

Nhưng tôi đã gác máy.

Tôi cứ đứng yên trước điện thoại, bàng hoàng như trong mơ. Thật không tin những điều gì xảy ra là có thật. Tôi chậm chạp quay về phòng nằm nhoài trên giường, đến bây giờ mới nhận ra mình đã quá căng thẳng.

Vũ Phương thật là cố chấp, dữ dội. Tôi biết rằng từ bây giờ, những tình cảm thuộc về lý trí chẳng còn khống chế được tôi nữa. Mọi ngóc ngách tình cảm đã bừng dậy, ào ạt và mãnh liệt. Tôi chấp nhận sống với những mặc cảm tội lỗi,để đổi lấy cái gọi là tình yêu.

Những ngày sau đó cuộc sống lặng lờ không còn nữa, mỗi lá thư của Vũ Phương như một chất men làm cho tâm hồn tôi lao đao váng vất. Một tháng hai lần tôi nhận thư anh, hình như thư tình thì không bao giờ biết cạn dù chỉ bao nhiêu đó lời lẽ yêu thương. Tôi yêu đời và hạnh phúc trong một thế giới hoàn toàn thoát ly thực tế. Với tình yêu, tôi không hề có lý trí. Mà không, nếu không bị cảm giác dằn vặt có lẽ tôi hoàn toàn sung sướng rồi, chính vì lý trí lên án khắt khe quá, nên tôi đau khổ. Nhưng rồi tôi vẫn lao theo tình cảm bất chính của mình. Tôi không đủ nghị lực để làm theo sự sai bảo lạnh lùng của lương tâm nữa. Thôi thì đành thả trôi theo số phận. Không biết đời sẽ cảm thông hay khinh bỉ những mối tình đi ra ngoài qui luật. Giờ đây tôi buông xuôi tất cả, nhắm mắt tung hết tất cả, ôi sao mà tôi thấm thía câu thơ này đến thế.

" Ai cũng có phút giây ngoài chồng ngoài vơ.

Đừng trách chi những phút xao lòng "

Nếu trái tim torng mỗi con người đều giữ đúng nhịp đập của nó, thì thế giới này đâu có quá nhiều bất hạnh, bởi có những tâm hồn đi hoang và những trái tim lệch lạch nên người ta còn gây ra nhiều đau khổ. Với tôi, không biết cái giá của sự phản bội này kết thúc bi thảm ra sao. Sao mà cứ dằng xé mâu thuẩn thế này, tôi cảm thấy mệt mỏi quá!

Đôi lúc tôi mong cho mọi thứ lập tức kết thúc đi, chứ sống trong tâm trạng vừa đau vừa hạnh phúc thế này tôi không chịu nổi. Và rồi tôi hiểu, dưới mặt trời không có gì là bí mật được cả. Cái ngày tôi phải đối diện với lầm lỗi của mình, đến thế là vừa rồi. Tôi phải đứng trước Từ Huy để một lần soi rọi lại lòng mình.

Mọi thứ hình như có bàn tay sắp đặt của định mệnh. Trưa nay nhận thư Vũ Phương, tôi nằm lăn ra giường đọc. Chợt có tiếng Từ Huy về, tôi nhét vội lá thư xuống dưới gối, cố tạo ra vẻ mặt bình thản đón anh.

Từ Huy có vẻ mệt mỏi, tôi hơi lo:

− Anh làm sao vậy, sao hôm nay anh về sớm vậy?

− Anh nhức đầu quá nên xin về nghỉ.

Tôi giúp anh thay đồ, và ngồi bên cạnh xoa trán cho anh. Quên mất lá thư còn nằm dưới gối, tôi đứng dậy xuống phòng ăn lấy thuốc cho anh.

Khi tôi trở về phòng. Một hình ảnh làm tôi bàng hoàng chết điếng. Từ Huy ngồi yên với lá thư trên tay, đọc chăm chú, môi anh mím chặt. Tôi bủn rủn cả người, ly nước cầm trên tay rơi xuống đất vỡ toang. Tôi đứng chôn chân một nơi nhìn Từ Huy với nổi khiếp sợ.

Từ Huy ngẩng mặt lên, anh nhìn tôi bằng ánh mắt dễ sợ nhất mà lần đầu tiên trong đời tôi phải nhận lấy. Trong ánh mắt ấy, tôi nhận thấy một sự bất ngờ, kinh ngạc, đau đớn và hận thù. Bất giác tôi lùi lại, chẳng dám nhìn anh, tôi gục mặt.

Giọng Từ Huy run lên:

− May mắn một điều, hôm nay tôi về sớm để khám phá ra sự thật.

Tôi đứng im nhìn anh.

− Cô có cần phải nói gì không?

− ……….

Từ Huy đứng dậy, đến trước mặt tôi. Khuôn mặt bừng lên trong một cơn giận điên người, anh nắm vai tôi, bóp thật mạnh như muốn nghiền nát lấy tôi. Tôi đau điếng người và chỉ biết cắn răng chịu đựng.

Giọng Từ Huy thật lạnh:

− Trong khi chồng đi làm thì ở nhà lén lút viết thư tình. Lương tâm cô để đâu hả?

−.....

− Nói đi.

−.....

− Chỉ có những kẻ thiếu lương tâm nhất mới cư xử với chồng như cô, trong đời chưa bao giờ tôi tưởng tượng nổi mình có cô vợ xảo trá một cách tinh vi như vậy.

Tôi chỉ biết gục mặt nhìn xuống đất.

Từ Huy chợt buông tôi ra, anh hơi lao đao đến ngồi xuống ghế. Tôi biết anh đang bệnh. Nhưng cũng không dám đến gần săn sóc anh, chỉ biết đứng nhìn mà thôi. Lòng tôi bây giờ là một sự hối hận lo sợ, và nhất là nhìn anh đau khổ, tôi thấy thương anh đến nhói tim.

Từ Huy ngửa người ra ghế, nhìn đăm đăm lên trần nhà, có lẽ anh hãy còn bàng hoàng về sự thật vừa khám phá, và đau đớn tột cùng với ý thức bị lừa dối. Tôi đứng yên chờ đợi một cơn thịnh nộ giáng xuống. Nhưng không, sự im lặng cứ kéo dài đến lạnh người. Cái im lặng mới là cực hình. Tôi lén nhìn Từ Huy, anh khép mắt, khuôn mặt nghiêm nghị đến khắc nghiệt. Tôi nhìn anh cắn chặt răng như phải đè nén một cơn đau. Nổi thương cảm tràn lên, quên cả cảm giác sợ, tôi lại ngồi dưới chân Từ Huy, nói khẽ.

− Anh đang bệnh, hãy để em săn sóc anh đi, rồi sau đó anh mắng nhiếc em thế nào cũng được, em xin anh mà.

Từ Huy mở mắt, nhìn tôi, cái nhìn thật lạnh và ghê tởm. Tôi chớp mắt, cúi mặt xuống đất.

Giọng anh thật xa lạ:

− Cám ơn nhã ý của cô, nhưng hãy để tôi yên.

Anh đứng dậy mặc đồ, và không thèm nhìn đến tôi, bỏ đi ra ngoài. Tôi vẫn ngồi bệt dưới nền nhà, lắng nghe tiếng xe ngoài sân, tâm hồn như rời rã. Cái giá phải trả cho những tình cảm phù phiếm là đây, xấu hổ, tủi nhục, sợ hãi và đổ vỡ. Xunh quanh yên lặng đến không chịu nổi, tôi muốn nghe một tiếng động nào đó, tiếng đồ vậy rơi hay tiếng nhạc. gì cũng được, miễn là đừng lặng thinh quá. Tôi sợ cảm giác lẻ loi lắm rồi, bây giờ tôi mới ý thức rằng Từ Huy là cuộc sống, là hơi thở là những bình dị cần thiết cho tâm hồn tôi. Nhưng khi tôi hiểu ra cái điều đơn giản ấy thì tôi đã mất anh rồi. Tôi tuyệt vọng ghê gớm.

Đêm thật khuya mà Từ Huy vẫn chưa về, sao tôi thèm được có anh ở bên cạnh đến vậy. Ngoài kia gió thổi thật mạnh, trời lạnh giá buốt, tôi lên tìm chiếc áo choàng và ngồi co ro trong chiếc ghế chờ anh. Rồu Từ Huy về, lảo đảo, say khước đến nghiêng ngữa như vậy. Tôi ngồi yêu, nhìn anh khó khăn cởi giày, muốn đến giúp nhưng không dám, cho đến khi Từ Huy nằm nhoài người trên giường trong cơn mê mệt, tôi lặng lẽ săn sóc anh, mùi rượu không làm tôi khó chịu nữa. Tôi khóc nức nở và ôm chặt Từ Huy, hôn miết lên mặt anh. Tôi không hiểu được vì sao giờ đây tôi thương anh đến da diết.

Từ Huy chợt mở mắt, và thật lạ, anh đẩy tôi ra một cách tỉnh táo, chỉ có giọng nói là còn nhừa nhựa:

− Tôi đã yêu cầu cô để tôi yên, sao cô cứ làm phiền tôi hoài vậy?

Tôi mím môi cố ngăn tiếng khóc:

− Em thương anh lắm anh Huy, anh nghe em giải thích đi.

Từ Huy nhướng mắt nhìn tôi, như phải nghe một câu nói khôi hài, rồi nhếch miệng:

− Cô đừng tưởng tôi say đến mất sáng suốt, tôi còn đủ tỉnh táo để nhận ra cô quá trơ trẽn đấy.

Tôi mở lớn mắt nhìn anh, bản năng làm tôi rụt người lại. Tôi yêu anh ghê gớm, nhưng vẫn đủ tự trọng giữ mình trước những lời sỉ nhục.

Tôi lặng. Từ Huy xoay người, quay mặt ra ngoài và lại ngủ say. Tôi không có thực anh quá say hay anh chỉ muốn tránh tôi. Tôi ôm chiếc gối, tựa lưng vào tường ngồi bất động suốt đêm. Có thức đêm mới biết đêm dài. Chưa bao giờ trong đời mình tôi có cả một đêm để suy nghĩ đối diện với chính mình như thế. Sự ân hận như cào xé lòng tôi, giá mà có thể giải thích, thổ lộ hết với Từ Huy. Nhưng tôi biết, sẽ không bao giờ tôi lấy niềm tin ở anh được. Giờ đây tôi đâm ra nuối tiếc những cử chỉ âu yếm, vô tận ở anh, từ bây giờ tôi chẳng tìm lại được tình yêu nữa rồi, nhưng có phủ phàng lắm không? Ngoài kia bắt đầu hiện lên một màu trắng đục, tôi buớc xuống giường, đến mở cửa sổ. Hơi sương lành lạnh của ban mai làm tôi tỉnh táo một chút. Tôi lại ngồi cạnh giường nhìn Từ Huy đăm đăm, trong giấc ngủ, khuôn mặt anh hằn lên một sự đau khổ, trăn trở. Tôi hiểu anh đã trãi qua một đêm đầy sóng gió trong lòng. Tự nhiên tôi ứa nước mắt.

Tôi gục mặt trong ngực anh, chỉ có thể yêu thương một cách thầm lén như thế. Vì khi thức dậy, chắc chắn Từ Huy sẽ chẳng cho phép tôi gần gủi anh bao giờ.

Tôi lại khóc. Và lại lẫn thẩn nhớ một câu thơ không nhớ của ai:

" Tình cứ đuổi theo người khác như chiếc bóng

Mà người không bắt được bóng bao giờ "

Trời ơi, chẳng lẽ tôi cứ suốt cuộc đời đi tìm ảo ảnh của tình yêu thôi, thế thì bất hạnh quá. Từ Huy thức dậy thật trưa, anh ngồi thừ trên giường, tóc rối bù và bộ đồ nhầu nát, gương mặt mệt mỏi phờ phạc. Anh giơ tay vỗ mạnh trán. Tôi hiểu anh đang bị nhức đầu ghê gớm.

Tôi lấy chiếc khăn ướt, rụt rè đưa Từ Huy, anh khoát tay, lắc đầu và nói gọn:

− Cám ơn.

Tôi mím môi, lặng lẽ quay mặt giấu một giọt nước mắt. Bắt đầu từ đây tôi biết mình phải tập làm quen với thái độ lạnh nhạt xua đuổi. Đáng đời tôi lắm, Vũ Phương có đền bù được cho tôi nỗi mất mát này không?

Tôi lại rụt rè:

− Hôm nay anh đi làm không?

Từ Huy im lặng, rồi lạnh lùng:

− Không đi làm, nhưng sẽ không ở nhà, cô cứ yên tâm.

Tôi đành ngậm miệng. Từ Huy đứng dậy, ra khỏi phòng, tôi ngồi yên bên cửa sổ, sao thấy mình thừa thãi quá, trơ trẽn quá. Thật là một tình trạng dở khóc dở cười.

Tôi xuống phòng khách, đứng áp mặt vào cửa kính nhìn ra đường. Sáng nay bầu trời nặng màu chì, mây đen thật ảm đạm và lạnh lẽo. tự nhiên tôi muốn khóc.

Từ Huy làm gì đó thật lâu, rồi anh đi đâu đó, ngang qua tôi anh không nhìn, cũng không nói với tôi một tiếng tạm biệt mà tôi vẫn quen nghe. Thái độ của anh dửng dưng, như không hề có tôi ở đây, thậm chí không hề tồn tại cũng nên. Tôi đứng yên nghe tiếng xe xa dần, rồi bật khóc nức nở. Nước mắt giúp tôi được nguôi ngoai đi. Tôi đi thơ thẩn trong phòng khách, bây giờ mới thấy lá thư của Vũ Phương để trên bàn mà hôm qua tôi không quan tâm đến. Tôi ngồi xuống mở ra đọc. Vẫn những lời lẽ yêu thương cháy bỏng, nhưng bây giờ tôi không còn tâm trí để cảm nhận hay xúc động nữa, tôi như đọc một đoạn văn trữ tình mà thôi.

Sao bỗng dưng chỉ một thoáng, tất cả tình yêu mãnh liệt bỗng cháy rụi nhanh chóng thế? Tôi không hiểu được mình nữa, Vũ Phương và những ý nghĩ mộng mơ triền miên thoáng chốc trở nên quá xa vời, đến nổi tôi không hiểu được đã từng đắm đuối điều gì, mơ mộng cái gì? Sao lạ lùng thế này. Và không hiểu sao, tôi không thấy nuối tiếc hay đau khổ vì một tình cảm đổ vỡ, chỉ thấy sung sướng, nhẹ bỗng và thanh thản như vừa thoát ra một chuỗi ngày đắm chìm trong những cảm xúc mà quỷ. Tôi có cảm tưởng vừa được giải phóng khỏi những ám ảnh bệnh hoạn. Ôi, nhưng bây giờ thì muộn quá rồi.

Không biết từ lúc nào đấy tôi trở thành chiếc bóng bên cạnh Từ Huy. Buổi sáng anh thức dậy, chẳng nhìn đến tôi, chuẩn bị đi làm. Chiều về anh ăn một cái gì đó và cắm cúi với tờ báo, hoặc đọc sách đến tối. Tôi căm ghét những tờ báo, và những quyển sách chết tiệt của Từ Huy, giá mà có thể giằng chúng ra khỏi anh và ném vào lò lửa. Bởi vì tôi không chịu nổi cảm giác mình bị xem nhẹ hơn những thứ vô tri ấy. Trời! Trăm nghìn lần tôi sợ cái ghen ở ông chồng trí thức của mình rồi. Thà anh cứ nói nặng, xỉ vả hay chà đạp, tôi vẫn thấy dễ chịu, hơn là cái thái độ khép kín, dửng dưng đến khắc nghiệt.

Tôi đau đớn mà chẳng thể kêu lên được. Có hình phạt nào nặng nề hơn không?

Tôi cứ tự hỏi mình là gì của Từ Huy và là ai trong ngôi nhà này? Anh đã hất tôi ra khỏi đời anh thật rồi sao? Ôi, tôi không chịu nổi ý nghĩ đó.

Tối nay Từ Huy ngồi đọc sách, tôi lại gần anh:

− Đi ngủ anh Huy.

Giọng anh hết sức lịch sự:

− Cám ơn, cô ngủ trước đi.

Tôi cắn răng lại, lấy hết can đảm giằng quyển sách trên tay anh:

− Anh đừng đọc sách nữa được không?

− Chi vậy?

− Em muốn nói chuyện với anh.

− Chuyện gì?

Tôi ráng nén để khỏi khóc:

− Anh Huy, chẳng lẽ hai đứa không có chuyện gì để nói hết sao, vợ chồng mà anh.

Tôi nghẹn lại, nước mắt trào ra, Từ Huy nghiêm mặt quay nơi khác.

Tôi cố bình tĩnh:

− Thà anh trách móc, mắng nhiếc thậm chí đánh em cũng được, em đau nhưng còn thấy dễ chịu, vì như vậy chứng tỏ anh còn quan tâm đến em, hơn là anh cứ xem em như người lạ, sống như vậy có còn là vợ chồng không?

Từ Huy quay lại nhìn tôi, ánh mắt không có vẻ gì là còn một chút thương yêu. Tôi chới với.

− Khi cô giả bộ âu yếm săn sóc tôi, còn vắng tôi thì viết thư tình cho người yêu cũ, lúc ấy cô có xem tôi là chồng không?

Tôi im lặng, chẳng biết làm gì hơn là khóc, và thật kinh hoàng cho tôi, Từ Huy lại bình thản với tay lấy quyển sách. Tôi giử tay anh lại, cố nín khóc:

− Em biết em là người xấu xa, phản bội. Em không đáng được anh tôn trọng. Nhưng bây giờ anh hãy chị.u khó nghe em giải thích đi, đừng nhìn em bằng

cặp mắt khinh bỉ như vậy anh Huy, em chị.u không nổi.

− Không, tôi rất khâm phục cô đó chứ, ít có người phụ nữ nào chung thủy với tình yêu như cô, không lý do gì tôi khinh bỉ cô hết, mà ngược lại, tôi rất kính trọng và xin nghiêng mình trước sự chung thủy của cô.

Tôi câm họng. Từ Huy thật là tàn nhẫn. Khi người ta hết yêu rồi thì sự căm thù thật ghê gớm. Tôi hiểu rằng có giải thích cũng bằng thừa. Bổn phận của tôi là phải im lặng để giữ cho mình sự tự trọng nhất định.

Bỗng nhiên tôi thấy giận Từ Huy ghê gớm, anh cố chấp đến ngu ngốc không chịu nghe tôi nói. Tôi muốn hét to lên rằng Vũ Phương không phải là đối tượng để anh quan tâm nữa, bởi vì tình cảm của tôi đã chết hẳn rồi. Nhưng làm sao mà nói bây giờ, tôi không phải là người điên mà thủ thỉ tâm sự với một linh hồn tượng đá.

Nhìn Từ Huy nghiêm mặt, chăm chú vào quyển sách, tôi cười buồn và lặng lẽ đứng dậy, đến đứng bên cửa sổ nhìn xa xăm ra ngoài. Có chồng cũng như không. Và không hiểu sao, cứ có cảm giác gời gợn phía sau, tôi quay lại. Từ Huy đang nhìn tôi chăm chú, bắt gặp cái nhìn của tôi, cặp mắt anh lướt thật nhanh ra ngoài như mải miết suy nghĩ một điều gì đó ở trong sách, và tôi chỉ là chiếc bóng mơ hồ trong tầm nhìn của anh mà thôi.

Tôi thở dài, lủi thủi leo lên giường, chui vào mền khóc lặng lẽ. Cuộc sống cứ lặng lờ trôi đi. Tôi bây giờ chỉ có thể đứng xa theo dõi Từ Huy mà thôi. Mấy hôm nay anh đi về thật thất thường, và có vẻ như rất bận rộn với những loại giấy tờ gì đó, tôi muốn hỏi, nhưng biết rồi chỉ nhận những lời hờ hững đành im lặng.

Càng ngày càng thấy mệt mỏi vì những ý nghĩ buồn tủi, tôi biết mình đang dần suy sụp, nhưng thật khó mà gượng lại. Trời đã vào đông, những đêm mùa đông thế này hầu như người ta trốn vào nhà để sưởi ấm, chưa khuya lắm mà đường phố đã vắng ngắt. Cái lạnh lẽo như tràn qua khe cửa vào phòng. Khuya lắm rồi mà Từ Huy vẫn chưa về. Bây giờ là giai đoạn anh bỏ mặc tôi ở nhà trong đêm với cái rét mướt cô đơn. Không biết rồi sẽ còn điều gì tồi tệ hơn nữa. Tôi ngồi co ro trong ghế, chiếc áo lông thú thật dày cũng không ủ được tôi ấm áp hơn lên, và nổi buồn thầm lặng kéo đến, buồn vì nỗi cô đơn, vì mặc cảm bị bỏ rơi và tuyệt vọng.

Không biết từ lúc nào, trong tôi hình thành một mối nghi ngờ mơ hồ, rồi trở thành sự ám ảnh khắc nghiệt. Những lúc Từ Huy ra khỏi nhà, tôi cứ nghĩ một cô gái nào đó chờ anh, và họ sống bên nhau những phút giây hạnh phúc. Bây giờ thì ý nghĩ đó đã biến thành những hình ảnh tưởng tượng. Tôi nhắm mắt, nước mắt trào ra mi,chảy lặng lẽ trên mặt.

Chưa bao giờ tôi thèm về nhà với mẹ như bây giờ. Mẹ có biết bây giờ tôi sống lạc loài thế nào không? Tôi chỉ muốn trốn trong tình thương của mẹ mới chống chọi giùm tôi những nổi bất hạnh mà thôi. Tôi nhìn đồng hồ, gần mười giờ rồi. Từ Huy vẫn không về. Tôi ra cổng chờ anh, trời rét buốt, con đường khuya không một bóng người, thỉnh thoảng vài chiếc xe hơi lao vút qua, như vội vã tránh cái lạnh tìm về tổ ấm của mình. Rồi một chiếc xe dừng lại trước cổng. Từ Huy mở cửa bước xuống, vẫy tay chào người trong xe, một cô gái Pháp còn nhoài người ra cửa, nói một tràng tiếng Pháp và bắt tay anh. Từ Huy xiết chặt tay cô ta một cái, cười thân mật, chiếc xe lao vút đi. Tim tôi nhói đau, tôi đứng lặng nhìn những thứ diễn ra trước mắt.

Từ Huy quay vào thấy tôi, anh hơi ngạc nhiên, rồi khẽ nhún vai đi vào nhà. Bỏ mặc tôi một mình ngoài cổng, giữa trời khuya giá buốt. Khi tôi lên phòng, Từ Huy đã ngủ say. Tôi đứng yên nhìn khuôn mặt anh trong bóng tối mờ mờ. Bàng hoàng đến không tin anh có thể dửng dưng đến thế. Nhớ những buổi chiều nào ra cổng đón anh đi làm về bao giờ tôi cũng đón nhận ở anh những cái hôn đằm thắm và vòng tay quấn quít nâng niu. Bây giờ Từ Huy đã có niềm vui khác và có thể thản nhiên nhìn tôi sụp đổ. Thậm chí anh quên mất có tôi hiện diện trong đời. Thật kinh khủng quá.

Không, tôi không thể chịu đựng được sự thờ ơ tẻ lạnh của anh được nữa. Từ Huy trừng phạt tôi bao nhiêu đó đủ rồi. Tôi sẽ giành lại ở anh tình yêu và sự quan tâm chiều chuộng đã đánh mất, tôi tin mình chưa bị lãng quên. Chủ nhật này Từ Huy ở nhà, tôi sẽ nói với anh tất cả.

Thế nhưng chủ nhật mà tôi mong đợi mang đến cho tôi một nỗi tuyệt vọng. Buổi sáng nhìn Từ Huy thay đồ, tôi hấp tấp:

− Hôm nay nghỉ, anh có thể ở nhà với em không?

Im lặng thật lâu, rồi Từ Huy lãnh đạm nhìn tôi:

− Có chuyện gì không?

− Em muốn nói chuyện với anh.

− Chuyện gì?

Tôi lúng túng, thật khó mà giải bày những ngóc ngách tình cảm trước một thái độ khép kính đến lạnh lùng của anh. Tôi cố thu hết can đảm:

− Anh Huy, anh định trừng phạt em đến chừng nào nữa, anh có còn xem em là vợ anh không, ở đây em chi có mình anh, thế mà.......

Nét mặt Từ Huy có một thoáng thay đổi, rồi trở lại vẻ nghiêm nghị cố hữu. Anh cắt ngang:

− Đừng nói chuyện vợ chồng với tôi nữa, chuyện đó cũ rồi, tôi không muốn nghe. Còn ở đây cô thấy cô đơn thì không còn lâu nữa đâu.

Không để tôi kịp nói, anh đi nhanh ra ngoài, như tránh xa tôi càng nhanh càng tốt. Tôi cũng không còn can đảm giữ anh lại. Suốt ngày tôi không biết làm gì hơn là suy nghĩ và khóc. Buổi chiều tôi đi ra khỏi nhà, lang thang trên đường phố, đi hết con đường này đến con đường khác mà chẳng hiểu mình đi đâu. Không bao giờ tôi ngờ trong đời mình, tôi phải rơi vào cuộc sống cô đơn lạc loài giữa một nơi xa lạ thế này.

Mệt mỏi tôi bước vào một quá bất chợt gặp bên đường. Đây là quán nhạc khá nổi tiếng mà có lần Từ Huy đưa tôi đến. Tôi chọn một bàn khuất trong góc phòng, ngồi lặng lẽ với ly café đen. Tôi nhìn vớ vẩn ra đường, qua những cánh cửa kính, đường phố đã bắt đầu lên đèn. Muốn về nhưng biết rồi mình chỉ có một mình. Tôi ngồi nán lại, dù sao ở đây cũng đông người hơn chỉ là một mình với chiếc bóng.

Chợt ở ngoài cửa, một nhóm người bước vào, họ có vẻ là những người bạn thân, vui nhộn và cười nói ồn ào. Tôi nhận ra Từ Huy trong nhóm ấy, đi bên cạnh anh là cô gái người Pháp mà tôi đã thấy tối hôm nào. Tôi muốn khóc khi thấy một Từ Huy thoải mái vui vẻ giữa bạn bè. Vậy mà khi về nhà, với tôi anh chỉ là một người khô khan, lạnh lùng và gần như khó chịu. Thật là một nổi buồn bất lực.

Tôi nhìn Từ Huy không chớp, chỉ thấy nét nghiêng nghiêng của khuôn mặt anh. Cô gái ngồi bên cạnh thỉnh thoảng nói nhỏ với anh điều gì đó. Từ Huy hơi cúi người về phía cô ta, nghe chăm chú rồi cả hai cùng mỉm cười. Tôi cúi mặt xuống ly nước, không dám nhìn cảnh đó nữa. Có lẽ trong quán nhạc rập rình này, mọi người đều có bạn, đều chỉ biết giải trí, chỉ có tôi là một mình, vô duyên, buồn rầu và lạc lõng. Làm sao tôi đủ can đảm ngồi lại đây nữa. Tôi gọi người bồi bàn đến:

− Tôi muốn ra ngoài bằng cửa sau, anh có thể giúp không?

− Rất vui lòng thưa cô.

Anh ta lịch sự đưa tôi về phía sân khấu ra cửa bên cạnh. Tôi đứng ngoài đường, nhìn qua cửa kính. Từ Huy đang cười noi điều gì đó với một người bạn. Tối nay anh không biết tôi ở đây, anh không biết tôi đã đau đớn thế nào khi nhận ra một con người hoàn toàn khác ở anh. Lát nữa về nhà, anh sẽ trở lại là một con người nghiêm nghị,dửng dưng. Tôi biết phải làm gì bây giờ.

Suốt một buổi tối, tôi loay hoay với những ý nghĩ rối bời, trăm ngàn lần tôi muốn biết cô gái kia là gì đối với anh. Tôi có quyền biết điều đó không đây? Trong mắt Từ Huy tôi chẳng là gì cả, liệu anh có chịu khó giải tỏa giùm tôi nỗi lo sợ của tôi không? Không như thế thì tôi chết mất.

Từ Huy lại về thật khuya, và vẫn với thái độ thờ ơ như trước, nhưng tối nay cử chỉ của anh ta càng làm tôi khổ tâm hơn. Tôi đứng cạnh cửa sổ nhìn Từ Huy chăm chăm:

− Anh Huy, tối nay em gặp anh trong quán nhạc, em thấy hết rồi, anh đừng giấu em nữa, hãy nói thật với em đi, người đó là ai vậy?

Từ Huy hơi cau mặt:

− Tôi có cần giải thích với cô về quan hệ bạn bè riêng của tôi không?

− Tại sao không, em là vợ anh, em có quyền bei^'t tất cả mọi thứ mà.

Từ Huy cười châm biếm:

− Vợ à?

Anh hơn nhún vai:

− Cô hiểu hết khái niệm về từ đó chưa vậỷ

Tôi rưng rưng nước mắt:

− Anh cố chấp lắm, em biết lỗi thế nào cũng không làm vừa lòng anh được, em có quyền biết người đó là gì với anh mà. Trong khi em làm mọi cách để sữa lỗi với anh, thì anh lại.

Từ Huy cắt ngang:

− Đừng làm phiền tôi nữa.

Anh bình thản với tay lấy quyển sách ở đầu giường nằm đọc chăm chú, như muốn bảo tôi để cho anh yên. Tôi đành yên lặng, bất lực. Không biết tôi sẽ còn khóc thầm lặng đến bao giờ. Mọi chuyện tưởng cứ như vậy. Tôi tưởng sẽ bằng lòng làm chiếc bóng bên cạnh Từ Huy, và sống những chuỗi ngày chán chường. Vậy mà Từ Huy đã làm thay đổi tất cả. Trưa nay ngồi một mình bên cửa sổ, Từ Huy vào nhà với lá thư trên tay, anh đặt trước mặt tôi, cười nửa miệng:

− Thư của anh ta đây, lần này cô không cần hồi âm làm gì, vì dù sao cô cũng sắp được gặp lại anh ta.

Tôi hoang mang nhìn Từ Huy, anh nhún vai:

− Tuần tới sẽ về bên ấy, tôi lo giấy tờ xong rồi.

Tôi lắc đầu:

− Không, anh về một mình đi, em không về đâu.

− Sao thế, cô không thấy nhớ nhà à?

Tôi im lặng, giá mà lúc khác, có lẽ viễn cảnh gặp lại mẹ làm tôi sung sướng thật nhiều, nhưng bây giờ tôi quá khiếp sợ, tôi linh cảm Từ Huy sắp làm một việc gì đó gây tan vỡ, khủng khiếp quá.

Tôi nhìn anh, van nài:

− Em cũng nhớ mẹ nhưng em không muốn về lúc này, anh cũng đừng về anh Huy.

Từ Huy dứt khoát:

− Tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, và không thay đổi gì nữa hết.

− Nếu vậy anh về một mình đi, em muốn ở lại đây.

− Đừng nói nhiều nữa, tôi không muốn nghe.

− Em xin anh mà, anh nghe em giải thích đi. Rồi anh sẽ hiểu.

Anh khoát tay đứng dậy:

− Cô khỏi cần nói nhiều, tôi không tin đâu.

Từ Huy lại bỏ đi, ra đến cửa anh quay lại:

− Cô chuẩn bị đồ đạc đi, chớ có cãi tôi nhé. Đừng bắt tôi phải thô bạo với cô.

Còn lại một mình trong phòng, tôi ngồi lặng đi, tâm hồn như đống băng vì quá rã rời.

Nữa năm qua rồi mà Từ Huy chẳng thèm viết cho tôi một lá thư, tôi buồn vô cùng. Bây giờ bên cạnh chỉ có Hồng Hạnh là người duy nhất dể tìm sự an ủi mà thôi.

Thỉnh thoảng tôi rủ Hồng Hạnh về nhà mẹ chơi một lát l, rồi lại về nhà bên chồng. Tôi không muốn ở nhà mẹ, sợ gây cho Từ Huy sự nghi ngờ, nhưng anh thì vẫn biệt tăm và chẳng mang đến những gì tôi cố gắng xây dựng, tôi cũng không hiểu mình phải kiên nhẫn đến bao giờ.

Sáng nay, tôi rủ Hồng Hạnh về nhà, mẹ bảo:

− Tuần trước mẹ nghe nói Mỹ Nga nằm bệnh viện mới về, con với Hạnh nên tới đó thăm nó một coi cho phải, dù sao hai đứa cũng là chị em.

Tôi định phản đối, nhưng mẹ lại điềm nhiên:

− Hôm nọ ba với mẹ có đến thăm vợ chồng nó, mẹ thấy Mỹ Nga còn yếu lắm, con đến thăm cho có tình một chút..

Bộ mẹ không biết tôi không muốn thấy Mỹ Nga và Vũ Phương nữa hay sao? Mẹ thật là khó hiểu. Tôi lắc đầu nguầy nguậy.

− Thôi mẹ ơi, con không đến đó đâu, ba với mẹ thăm cũng đủ rồi.

− Nhưng mẹ muốn con tới đó. Chị em chứ ai đâu mà con làm kỳ vậy.

Hồng Hạnh nói nhỏ:

− Đi đi chị Vân, em thấy chị nên gặp cả hai người một lần, bác nói đúng đó.

Nó nhìn tôi một cách có ý nghĩa, tôi lưỡng lự một giây. Ôi! Thật không đủ can đảm để đối diện với họ, tôi không muốn khơi lại chuyện cũ nữa. Tôi nhìn mẹ, van nài. Nhưng mẹ vẫn thản nhiên.

− Mẹ biết con nên như thế nào mà, nghe lời mẹ đi. Con về nước mà không đến thăm nó đã là kỳ rồi, bây giờ nó bệnh cũng không đến, làm vậy coi sao được, con phải cư xử cho hay chứ.

Tôi đành i m lặng, miễn cưỡng đi theo Hồng Hạnh.

Tôi đứng trước cửa nhà Vũ Phương, bấm chuông. Người ra mở cửa là bác Ba, thật xúc đông khi gặp lại ông giám đốc của tôi năm nào. Tôi nhìn bác Ba già đi và có vẻ buồn rầu, một nỗi buồn như đã in sâu theo năm tháng. Tự nhiên thấy thương ông già nghiêm khắc và hiền hậu này. Tôi nhỏ nhẹ:

− Thưa bác, bác còn nhớ con không?

− Tường Vân phải không con?

− - Dạ

− Lâu quá bác mới gặp. Con đến thăm con Nga đó hả?

− Dạ, Mỹ Nga có nhà không bác?

− Có.

Giọng bác Ba cụt ngủn, như không giấu được ác cảm với cô con dâu. Tôi kéo tay Hồng Hạnh đi vào nhà.

Mỹ Nga đang ngồi trên giường, quay lưng về phía chúng tôi. Nghe tiếng chân nó quay lại.

Nhìn Mỹ Nga, bất giác tôi và Hồng Hạnh níu tay vào nhau. Một khuôn mặt nhăn nhúm đầy những vết thẹo, dấu vết một sự tàn phá kinh khủng. Tôi ngẩn người nhìn nó. Mẹ bảo Mỹ Nga bị bệnh nhưng như thế này thì.

Có lễ nhận ra thái độ khác thường của tôi và cũng đã quen bị nhìn như thế, Mỹ Nga cười khan:

− Không ngờ chị đến đây. Chị thấy tôi ngộ lắm hả.

Tôi lúng túng:

− Nghe ba mẹ nói Nga bị bệnh nên chị đến thăm.

Nó cười khẩy:

− Mẹ chị nói như vậy thôi hả - Nó nhún vai - Tránh làm quái gì, cứ bảo tôi bị đánh bị thương, có sao đâu, tôi không khoái cách nói của mấy người đâu.

Tôi nhìn Hồng Hạnh không biết phải nói như thế nào, Mỹ Nga tiếp tục.

− Chắc mẹ chị muốn chị tỏ ra độ lượng với tôi hay bà ấy muốn chị chứng kiến tôi bị tàn tạ. Tôi không có ngu mà tin vào những lời tốt đẹp

của mấy người rồi.

Tôi càng lúng túng, và hỏi một câu hết sức vô duyên:

− Nga bị gì thế, bây giờ đỡ nhiều chưa?

− Chị không biết thật hay chỉ vờ hỏi để chính miệng tôi nói ra? Thế thì nói cho chị vừa lòng nhé, tôi cặp với chồng người ta và bị đòn đấy, thế thì sao? Chị khoái trá chứ? Cả thành phố này có lẽ cũng biết, tôi hoài hơi mà giấu, ai chứ tôi không lấy đó làm xấu hổ đâu, có muốn cười tôi cũng bằng thừa.

Tôi lắc đầu:

− Chị không cười Nga đâu, sao Nga lại nghĩ vậy, gì đi nữa thì mình cũng là chị em mà.

Hồng Hạnh bấm tay tôi nháy mắt bảo im lặng. Mỹ Nga chợt ngữa cổ lên cười sằng sặc:

− Chị vừa mới nói gì đó chị Vân..... chị em.. ha ha, tức cười quá. Chị mà đi giựt chồng của em, chị mà lén lút viết thư tình cho em rể, ha ha......

Tôi mở mắt nhìn Mỹ Nga, chết điếng.

Nó ngưng cười, khuôn mặt đanh lại, những vết sẹo trên mặt nó thêm nhăn nhúm nhìn thật dễ sợ.

− Chị gì đồ mặt dày, không ngờ chị dám vác mặt tới đây kiếm chồng tôi, không có con Hạnh ở đây thì chị đã bị tôi xé xác nãy giờ rồi, cho chị biết.

Nó mím môi run lên:

− Đồ khốn nạn, chị tưởng tôi không biết gì hả? Chị quyến rũ anh Phương làm cho anh ta lúc nào cũng nghĩ tới chị và bỏ mặc tôi sống ra sao thì sống, đến nỗn con anh ta mà anh ta cũng chẳng lo, tôi thù chị lắm, biết chưa. Bây giờ định về đây ở và " nối lại tình xưa " hả? Cho chị luôn đó, đồ thừa của tôi đó.

Tôi ngồi im lặng, choáng váng và bất ngờ vì bị nhục mạ, mẹ bảo tôi đến đây để nhận lấy cực hình này sao? Mẹ sai lầm rồi.

Mỹ Nga vẫn không ngừng đay nghiến.

− Bộ chị tưởng anh ta lý tưởng lắm à, saochị ngu quá vậy? Trước kia anh ta thuộc mẫu người đàn ông thật. Nhưng bây giờ thì khác rồi, tôi chán tới tận cổ rồi, không hiểu sao chị còn mê, sao chị ngu thế.

Hồng Hạnh lên tiếng:

− Đủ rồi đó Nga, nãy giờ tôi thấy Nga nói quá đáng rồi đó, thấy người ta không trả lời rồi muốn nói gì thì nói hả, ai ngu, ăn nói phải giữ lời một chút chứ.

Mỹ Nga đập mạnh tay lên giường, làm tôi và Hồng Hạnh giựt mình, nó dữ tợn:

− Tôi nói như vậy là còn nhẹ đó, lẽ ra tôi phải đập vào mặt nó nữa kìa.

Hồng Hạnh lên tiếng:

− Người ta nghĩ tình chị em nên đến thăm, đáng lẽ phải biết điều một chút chứ, lại còn tiếp người ta như vậy hả?

Mỹ Nga thét lớn:'

− Ai mượn mấy người thăm, mấy người muốn đến đây khiêu khích tôi, muốn tận mắt chứng kiến tôi thế này chứ gì. Ra khỏi nhà tôi ngay,

thằng Phương nó đi vắng rồi, không có ở nhà đâu mà kiếm tìm, đi ngay, cút ngay.

Hồng Hạnh đứng bật dậy, kéo tay tôi:

− Khỏi cần đuổi, nếu biết Nga ăn nói hồ đồ như vậy, không ai cần tới đây đâu. Về chị Vân.

Cả người tôi rủn rẩy vì một tâm trạng căng thẳng tột độ. Tôi làm theo lời Hồng Hạnh như một cái máy, ngay lúc đó cửa mở toang rồi bác Ba đi vào.

− Cái gì mà la hét om sòm vậy?

Mỹ Nga im lặng, quay mặt vô tường. Bác Ba gằn giọng:

− Càng ngày chị càng lộng hành trong nhà này quá nhé! Khách đến thăm tôi mà chị muốn đuổi thì chị đuổi à, lề lối ở đâu vậy?

Mỹ Nga vẫn không trả lời, nó có vẻ sợ bác Ba.

Bác Ba quay qua tôi:

− Tường Vân ra đây cho bác hỏi thăm.

Tôi với Hồng Hạnh ra ngoài phòng khách, chẳng biết nói gì sau cú sốc vừa rồi.

Bác Ba an ủi:

− Con đừng buồn, đừng có quan tâm