← Quay lại trang sách

Sylvestre.

THẾ TẠI SAO con lại không được đi chơi với các bạn ở bãi đất hoang? Trời vẫn đẹp như mọi khi mà! tôi nói với mẹ.

- Không được, Nicolas, mẹ nói. Mẹ nhắc lại là mẹ muốn con ở nhà.

- Nhưng mấy đứa bạn bảo con là người ta đã mang hàng đống thùng ra bãi đất hoang, chơi sẽ thích ơi là thích; bọn con sẽ lấy thùng làm một ô tô buýt hoặc là tàu hỏa, sẽ hay cực kỳ!

- Càng không được! mẹ nói. Mẹ không muốn con chơi với những thứ rác rưởi mà người ta đem vứt ra cái bãi đất hoang đó! Mẹ đã chán ngấy phải nhìn thấy con về nhà lấm bét đến tận mặt, bẩn thỉu đến phát sợ lên được! Còn bây giờ, thì phải ngoan nghe chưa! Cô Marcellin sẽ cùng em bé của cô đến thăm mẹ và mẹ không muốn rằng con lại sinh sự trước mặt cô ấy!

- Nhưng mấy đứa bạn chúng nó đang đợi con, còn con thì biết làm gì một mình ở nhà? Tôi hỏi.

- Này nhé, mẹ trả lời, con sẽ chơi ngoan với em bé của cô Marcellin. Chắc chắn em sẽ rất ngoan.

Có thể là đứa bé của cô Marcellin nó rất ngoan, nhưng mà với một đứa bé thì chơi làm sao mà vui được. Tôi biết thừa rồi, bởi vì tôi cũng có một đứa em họ hãy còn bé con, hễ động đến nó một tí thì lại xảy ra những chuyện kinh khủng.

Tôi cố khóc một tí để xem thế nào, nhưng mẹ đã nói nếu mà tôi còn tiếp tục, mẹ sẽ bực mình lên. Vậy là tôi đi ra vườn và tôi dùng chân giậm thật lực xuống đất rút cuộc đúng là không công bằng một tí nào. Chứ còn gì nữa, hôm nay là thứ Năm, tôi đã đứng thứ mười hai với bài địa lý ở trường, khổ sở học hành với lại được điểm tốt làm gì cho mất công cơ chứ, nếu một khi ta không thể nào ra chơi với các bạn ở bãi đất hoang...

Tôi còn đang dỗi và đang chơi ném bi - trò này chơi một mình thì cũng chẳng vui vẻ gì - thì chuông ở cửa vườn kêu lên và mẹ chạy ra mở cửa. Đó là cô Marcellin cùng với một cái xe đẩy của trẻ con. Cô Marcellin là một cô sống ở trong khu phố, nhưng cũng lâu rồi không thấy cô đâu; hình như là cô đã đi bệnh viện để kiếm một đứa bé.

Mẹ, và cô Marcellin bắt đầu cùng nhau kêu lên liên hồi; họ có vẻ hài lòng kinh khủng khi gặp được nhau. Thế rồi mẹ cúi xuống để xem có gì ở trong xe.

- Ôi con bé mới kháu là, mẹ nói.

- Nó là con trai đấy, cô Marcellin nói. Tên nó là Sylvestre

- À đúng rồi, mẹ nói. Nó giống chị quá thể!

- Thế à? Chị thấy thế à? cô Marcellin hỏi. Mẹ chồng tôi lại nói rằng nó giống chồng tôi cơ. Mà đúng là đôi mắt nó xanh y hệt như anh Georges. Còn mắt tôi thì màu hạt dẻ.

- Nhưng mắt thì vẫn đổi màu thường xuyên, mẹ nói. Và nói chung thì nó đều thành màu hạt dẻ cả. Mà điệu bộ thì chả là của chị còn gì!

Thế rồi mẹ nói: « chịt chịt - chịt chịt chịt, pập pập pập. Êu êu êu êu. » Tôi xán lại gần để xem, và tôi phải kiễng cả chân lên, bởi vì xe rất cao, nhưng mà kể cả kiễng, thì cũng chả nhìn thấy gì mấy.

- Không được động vào em bé! mẹ kêu lên.

- Cứ để cháu nó xem, cô Marcellin cười nói.

Rồi cô xốc nách tôi, cô bế tôi lên để tôi nhìn cho rõ hơn. Nó có đôi mắt to nhìn chẳng biết đi đâu, mồm nó đùn hàng đống toàn là bong bóng, hai tay nó bé, đỏ lựng và nắm chặt. còn về điệu bộ thì tôi không thấy giống gì cô Marcellin cả, nhưng mà cứ đùn bong bóng thì cũng khó nói lắm. Cô Marcellin đặt tôi xuống đất, và cô nói rằng Sylvestre cùng với tôi đã thành bạn bè với nhau rồi, bởi vì nó đã cười với tôi. Nhưng mà cái đó thì nhảm nhí quá; tất cả những gì Sylvestre nó làm thì chỉ là đùn bong bóng mà thôi.

Thế rồi mẹ và cô Marcellin đến ngồi xuống cái ghế ngồi xuống cái ghế dài, gần những cây thu hải đường, còn tôi, tôi lại bắt đầu chơi ném bi.

- Nicolas! Con có thôi ngay đi không! mẹ hét lên.

- Làm sao cơ? tôi hỏi.

Mẹ đã làm tôi sợ ơi là sợ.

- Nhỡ con ném những hòn bi to tướng như thế vào em bé thì sao? mẹ nói.

- Ôi thôi! đừng quát nó nữa, cô Marcellin nói. Tôi chắc là sẽ để ý.

- Tôi không hiểu hôm nay nó bị làm sao, mẹ nói. Thật không thể chịu nổi.

- Ồ không, cô Marcellin nói. Nó dễ thương đấy chứ. Bởi vì nó đã là lớn rồi, nên nó biết rằng không nên chơi bi ném ở ngay cạnh Sylvestre. Đúng vậy không, Nicolas?

Thế là tôi ngừng chơi, tôi đút tay vào túi quần, tôi dựa người vào thân cây, và tôi bắt đầu dỗi. Tôi cảm thấy có cái cục gì cứ dâng đầy cổ họng và tôi muốn òa lên khóc. Họ làm tôi ức thật, với cái thằng Sylvestre ấy. Nó có quyền làm gì thoải mái, còn tôi thì không!

Thế rồi cô Marcellin hỏi mẹ xem cô ta có thể đi hâm sữa cho Sylvestre không, bởi vì đã sắp đến giờ cho nó bú.

- Chúng ta sẽ đề nghị Nicolas trông Sylvestre để chứng tỏ rằng chúng ta rất tin tưởng cu cậu, vì cu cậu đã lớn rồi! cô Marcellin nói.

Tôi không nói gì, nhưng mẹ đã nhìn tôi trừng trừng! Thế là tôi bèn nói rằng tôi sẽ trông Sylvestre, và cô Marcellin cười, thế rồi cô ra đi vào trong nhà với mẹ. Thế là, tôi xán lại gần cái xe đẩy, tôi bíu lấy thành xe để xem thằng Sylvestre một cái, thằng Sylvestre nhìn tôi bằng đôi mắt to tướng, thế rồi nó ngừng đùn bong bóng, nó mở to miệng và nó bắt đầu kêu gào.

- Làm sao? tôi nói với nó. Mày có im đi không?

Nhưng thằng Sylvestre kêu càng lúc càng to, rồi cô Marcellin cùng với mẹ từ trong nhà chạy ra.

- Nicolas! mẹ hét lên. Con lại làm trò gì vậy?

Thế là tôi bắt đầu khóc. Tôi nói rằng tôi chẳng làm gì cả, rằng đâu phải tội của tôi nếu Sylvestre nó khóc khi nó nhìn người ta, rồi cô Marcellin nói với tôi rằng cô chắc chắn tôi không làm gì hết, rằng Sylvestre cũng thường xuyên gào khóc như vậy, nhất là khi đã đến giờ bú của nó. Và mẹ cúi xuống, mẹ bế tôi trong tay, và mẹ nói: « thôi nào, thôi nào Nicolas. Mẹ đâu có muốn mắng mỏ con. Mẹ biết là con không làm gì cả, cục cưng của mẹ. « Và mẹ hôn tôi, và tôi ôm hôn lại, có mẹ như mẹ thật là tuyệt, và tôi rất vui là chúng tôi không còn tức giận nữa.

Sylvestre nó cũng thôi không khóc nữa, nó bú sữa và phát ra một âm thanh kinh khủng.

- Thôi rôi, chúng tôi cũng đã đi lâu quá rồi, cô Marcellin nói. Bây giờ thì về thôi.

Thế rồi cô Marcellin ôm mẹ, và ôm tôi, và cô trước khi ra khỏi cổng, cô còn quay lại.

- Cháu có muốn mẹ cháu mua cho cháu một em bé như Sylvestre không hả Nicolas? cô hỏi tôi.

- Ồ có chứ! Cháu muốn! tôi nói.

Thế là mẹ và cô Marcellin rú lên, họ cười ngất, và mọi người lại ôm hôn tôi nữa. Kinh khủng! Nhưng mà thật ra tôi rất thích mẹ mua cho tôi một thằng bé như Sylvestre, bởi vì nếu mẹ mua cho tôi một thằng bé như Sylvestre, mẹ cũng sẽ mua một cái xe đẩy để đặt nó vào trong.

Mà với những cái bánh xe đẩy cùng với những cái thùng ở bãi đất hoang, tôi với cả bọn bạn có thể làm một cái ô tô buýt cực kỳ!