← Quay lại trang sách

Uống Thuốc.

TỐI CHỦ NHẬT, tôi bị ốm rất ghê, và sáng thứ Hai, mẹ gọi điện đến trường để báo rằng tôi không đi học được.

Nhưng tôi cũng chẳng thích tí nào, bởi vì mẹ cũng lại gọi ngay cho bác sĩ và nói rằng chúng tôi sẽ đến khám bệnh. Tôi chẳng thích đi khám bác sĩ tí nào. Thật đấy, họ luôn mồm nói rằng không làm đau đâu, thế rồi, sột! Họ tiêm luôn cho một nhát.

- Đừng có khóc nữa, đồ ngốc, mẹ nói với tôi. Ông bác sĩ sẽ không làm con đau đâu!

Khi chúng tôi đến chỗ bác sĩ thì tôi vẫn còn đang khóc dở và chúng tôi phải đợi trong phòng khách. Thế rồi một bà mặc đồ trắng ra bảo rằng chúng tôi vào đi; tôi không muốn vào một tí nào, nhưng mẹ cứ kéo tay lôi tôi vào.

- Huyên náo thế này chính là do Nicolas đây phải không? Ông bác sĩ đang vừa rửa tay vừa cười. Nhưng mà thế đâu có được? Cháu muốn đuổi hết bệnh nhân của bác hay sao? Thôi nào, đừng ngốc nghếch quá thế, bác sẽ không làm cháu đau đâu.

Mẹ giải thích cho ông ta tôi bị làm sao, thế rồi ông bác sĩ nói:

- Được rồi, chúng ta sẽ xem nào. Cởi quần áo ra, Nicolas.

Tôi cởi quần áo ra, thế rồi ông bác sĩ hai tay bế tôi đặt nằm lên cái giường phủ một tấm ga trắng.

- Thế nào ấy nhỉ, ông bác sĩ nói, làm gì mà cứ run rẩy thế! Cháu còn bé bỏng gì cho cam, Nicolas! Cháu còn biết rõ bác nữa; bác đâu có ăn thịt cháu hả. Bình tĩnh nào!

Ông bác sĩ để một cái khăn lên người tôi, ông ta lắng nghe, ông bảo tôi thè lưỡi ra, ông ta ấn ấn khắp người tôi, thế rồi ông lấy tay túm lấy cả đầu mũi tôi.

- Thôi được rồi! không nghiêm trọng gì đâu! Chúng ta sẽ dàn xếp để cháu không bị đau nhé. À nhân tiện: thế bác có làm cháu đau quá không? Cháu có bị đau quá không?

- Không, tôi nói, và tôi cười.

Ông bác sĩ đúng là thích thật đấy. Rồi ông ấy bảo tôi mặc quần áo vào, thế rồi ông đến ngồi sau bàn của ông, và ông vừa nói chuyện với mẹ vừa ghi ghi gì đó vào một tờ giấy.

- Không sao cả đâu, ông bác sĩ nói. Hãy cho cậu bé uống thuốc này; năm giọt vào một cốc nước trước bữa ăn, kê cả bữa sáng. Ba hay bốn ngày sau đến tôi xem lại.

Thế rồi, ông bác sĩ nhìn tôi, ông ta cười, và nói với tôi:

- Ô, mặt mũi làm sao thế kia Nicolas! Bác có đánh thuốc độc cháu đâu! Thuốc này hay lắm, chẳng có mùi vị gì cả. Chỉ bạn bè mới được bác cho uống thuốc này thôi đấy.

Và ông bác sĩ khẽ tát đùa tôi một cái, và ông ta cười, nhưng tôi không cười bởi vì tôi không thích uống thuốc; thuốc thật là kinh tởm và mỗi khi không chịu uống, là cả nhà lại ầm ĩ.

- Cái chuyện này cũng phải kiên nhẫn một tí, thưa bác sĩ! Mẹ nói

- Ồ, chị biết đấy, quen cả ấy mà, ông bác sĩ nói trong khi đưa chúng tôi ra cửa, chỉ cần khám một vài năm là thuộc lòng mấy cậu nhóc này thôi... có nín hay không thì bảo, hả mít ướt, không thì tôi tiêm bây giờ!

Khi chúng tôi ra khỏi phòng khám, tôi nói với mẹ rằng tôi sẽ không uống thuốc đâu, rằng cứ để tôi ốm còn hơn.

- Nghe đây Nicolas, con phải biết điều đấy, mẹ nói. Chúng ta sẽ đi mua thuốc và con sẽ uống thuốc như một cậu bé can đảm. Con có can đảm không nhỉ?

- Có, tôi nói

- Đúng vậy, mẹ nói. Vậy thì con hãy cư xử ra dáng người lớn xem nào. Bố sẽ rất tự hào khi thấy Nicolas uống thuốc của mình mà không sinh sự gì cả. Mà có khi Chủ nhật tuần sau bố còn cho con đi xem phim ấy chứ.

Chúng tôi đi đến hiệu thuốc, và mẹ mua thuốc, một cái lọ nhỏ xinh trong một cái hộp xanh rất xinh, với một cái, biết gì không? Ống đếm giọt!

Chúng tôi về nhà trước bố, bố thì về vào bữa trưa.

- Sao rồi? bố hỏi

- Không sao cả, em sẽ nói sau với anh, mẹ nói. Anh biết không? Bác sĩ bảo em mua thuốc cho Nicolas đấy, mà chỉ có nó mới được thôi. Hệt như cho người lớn nhé!

- Thuốc cơ á? Bố nói và vừa nhìn tôi vừa gãi gãi cằm. Tốt, tốt, tốt.

Và bố đi treo áo khoác lên

Vào bàn ăn, mẹ mang đến một cốc nước, mẹ lấy thuốc, với cái ống đếm giọt, mẹ nhỏ năm giọt vào cốc nước, rồi mẹ lấy cùi thìa khuấy đều, và mẹ nói với tôi:

- Nào! Uống ực một cái nào Nicolas! Ực!

Thế là tôi uống, chẳng có một mùi vị gì cả, và bố với mẹ cùng ôm hôn tôi.

Đến chiều, tôi ở nhà, thích cực, tôi giở các chú lính ra chơi, thế rồi mẹ chuẩn bị dọn bàn ăn cho bữa tối, mẹ để lọ thuốc bên cạnh đĩa ăn của tôi.

- Con đã uống được chưa? Tôi hỏi

- Chờ đến bữa đã, mẹ nói

Thế rồi, khi chúng tôi ngồi vào bàn ăn, mẹ để tôi tự nhỏ thuốc, và bố nói là bố tự hào về tôi, và bố nói chắc là Chủ nhật sau phải đi xem phim chứ nhỉ.

Buổi sáng, vừa thức dậy, tôi đã nhắc mẹ đừng quên cho tôi uống thuốc, mẹ cười và mẹ nói là mẹ không hề quên. Tôi lấy thuốc, nhỏ năm giọt vào cốc nước, và tôi uống, thế rồi tôi bỏ lọ thuốc vào cặp sách.

- Ồ con làm gì vậy, Nicolas? Mẹ hỏi tôi.

- À, con mang thuốc đến trường mà, tôi trả lời.

- Mang đến trường? Con điên à? Mẹ hỏi tôi.

Tôi giải thích cho mẹ rằng tôi không điên, nhưng tôi bị ốm, và có thể là ở trường tôi cần phải uống thuốc, và rằng tôi muốn cho các bạn xem. Nhưng mẹ không cần biết gì hết, mẹ lôi lọ thuốc trong cặp tôi ra, và khi tôi bắt đầu khóc, mẹ nói rằng tôi hãy thôi ngay cái trò đó đi, và nếu mà tôi còn tiếp tục, thì sẽ không bao giờ tôi được uống thuốc thang gì nữa.

Khi tôi đến trường, lũ bạn hỏi tôi tại sao hôm qua tôi lại nghỉ học.

- Tao bị ốm, tôi kể cho chúng nó. Thế là tao đi bác sĩ, ông ta nói rằng bệnh nặng cực, và ông ta cho tao một lọ thuốc.

- Có kinh lắm không, thuốc ấy? thằng Rufus hỏi tôi.

- Kinh khủng! tôi nói. Nhưng với tao, thì không sao cả, bởi vì tao cực can đảm. Và đó là loại thuốc cho người lớn, đựng trong một cái hộp xanh.

- Úi chà! Năm ngoái tao còn phải uống một loại thuốc còn kinh hơn cả của mày ấy chứ, thằng Geoffroy nói. Đấy là vitamin nhé.

- Thế nào? Tôi hỏi nó. Thế thuốc của mày có cái ống đếm giọt không hử?

- Cái đó thì có nghĩa lý gì? Thằng Geoffroy hỏi.

- Nó có nghĩa là thuốc của mày làm tao phát phì cười ra, tôi trả lời nó. Bởi vì thuốc của tao có cả ống đếm giọt.

- Nicolas nói đúng, Eudes nói với Geoffroy. Thuốc của mày làm tất cả bọn tao phì cười.

Và trong khi Geoffroy và Eudes đánh nhau, thằng Alceste kể cho chúng tôi nghe rằng có một lần, ông bác sĩ đã kê cho nó một chai thuốc để nó bớt thèm ăn đi, và rồi đến một hôm mẹ nó đã cấm nó không được uống thuốc nữa vì mẹ nó bắt quả tang nó uống vụng thuốc ngoài bữa ăn.

Vào lớp, cô giáo hỏi tôi đã khỏe chưa, tôi trả lời cô rằng tôi đang uống một thứ thuốc kinh khủng, cô giáo nói như thế rất tốt, và cô đọc cho chúng tôi một bài chính tả.

Thứ Năm, mẹ và tôi cùng quay trở lại chỗ ông bác sĩ, và lần này, tôi chẳng sợ gì hết.

- Cháu thế này mới là phải chứ, ông bác sĩ nói. Cởi quần áo ra nào, thỏ con.

Tôi cởi quần áo, ông bác sĩ nghe ngóng tôi, ông bảo tôi thè lưỡi ra, ông hỏi mẹ tôi xem tôi có bị làm sao không, rồi ông nói tôi mặc quần áo vào.

- Xong rồi, ông bác sĩ nói. Tôi cũng mong không phải chữa trị nữa cho các vị.

Thế rồi, vừa cười, ông bác sĩ vừa làm bộ tống một cú đấm vào cằm của tôi.

- Bác có tin vui cho cháu đây, ông tướng, ông bác sĩ nói với tôi. Cháu đã khỏi rồi và cháu sẽ không phải uống thuốc thang gì hết!

Thế là tôi bắt đầu khóc lóc, và ông bác sĩ đã không đưa chúng tôi ra cửa.

Ông ta vẫn ngồi sau bàn làm việc chẳng nói chẳng rằng.