← Quay lại trang sách

Bố Bọn Mình Cũng Là Bạn.

BUỔI TRƯA khi từ cơ quan trở về nhà ăn trưa, bố bảo tôi: “Này, Nicolas, hôm nay có bố bạn con đến tìm bố; Eudes, hình như tên của nó đấy.”

“À vâng, đúng đấy, tôi đáp. Đó là một đứa bạn hay cực, nó học cùng lớp với con. Nhưng bố đã gặp nó rồi còn gì, ở ngay nhà mình ấy.”

“Phải, bố nói, đó là cái thằng nhóc lực lưỡng, đúng không? Khi bố nó bước vào phòng, bố đã nhủ thầm là bố đã gặp người này ở đâu đó, thế rồi bố nhớ ra rằng bố đã làm quen với ông ta trong buổi phát giải thưởng ở trường con năm ngoái, nhưng bố và ông ta chưa có dịp nói chuyện với nhau.”

“Thế anh ta đến cơ quan của anh làm gì?” Mẹ hỏi.

“Ôi dào, bố đáp, anh ta đến với tư cách một khách hàng. Đó là một người cũng hay, mặc dù khá chặt chẽ trong chuyện làm ăn. Tuy nhiên, sau khi anh và anh ta nhận ra nhau, anh ta đã trở nên mềm mỏng hơn rất nhiều, đến mức sáng ngày mai anh ta sẽ trở lại để ký hợp đồng. Moucheboume rất hài lòng. Mà để cho sếp hài lòng thì…Mà thôi, suy cho cùng thì cũng nhờ Nicolas mà vụ làm ăn này thành công!”

Chúng tôi đều cười vui vẻ, rồi bố bảo: “Khi nào gặp Eudes, con nhớ nói với nó rằng nó có một ông bố thật là đáng mến nhé.”

Chúng tôi ăn xong bữa trưa (thịt bê đút lò, mì ống, táo) và tôi vội vàng chạy đến trường, bởi vì tôi chỉ muốn kể ngay cho thằng Eudes chuyện bố chúng tôi đã trở thành bạn.

Khi tôi đến trường, thằng Eudes đang đứng trong sân chơi bi với thằng Joachim.

“Này, Eudes, tôi hét lên, bố tao đã gặp bố mày và họ sẽ thực hiện hàng đống vụ làm ăn với nhau.”

“Không đùa đấy chứ? Eudes nói, nó là cái thằng ăn trưa ở căng tin, và vì nó không về nhà ăn trưa nên bố nó chẳng thể kể gì cho nó nghe cả.”

“Ừ, tôi đáp. Và bố tao đã bảo tao nói lại với mày rằng bố mày quá tuyệt.”

“Đúng là bố tao quá tuyệt, Eudes nói. Mặc dù mỗi lần tao mang sổ liên lạc cuối kỳ về, bố tao đều làm loạn cả lên, và bố còn đưa cho tao xem một quyển sổ liên lạc cũ, trong đó bố tao đứng thứ nhất môn số học. Này, nói xem, có phải sẽ hay kinh khủng không, nếu bố mày trở thành bạn bố tao!”

“Ồ! Đúng thế, tôi nói. Biết đâu họ lại chẳng đưa tao với mày đi xem phim cùng nhau, rồi còn đi ăn nhà hàng nữa chứ! À mà bố tao còn bảo bố mày rất chặt chẽ trong chuyện làm ăn.”

“Thế có nghĩa là thế nào?” Thằng Eudes hỏi tôi.

“Ôi dào, tao cũng chẳng biết nữa, tôi đáp. Tao tưởng mày phải biết chứ, vì đó là bố mày cơ mà.”

“Tao biết đấy, Geoffroy nói, cái thằng vừa mới đi tới. Rất chặt chẽ trong chuyện làm ăn có nghĩa là không để yên khi kẻ khác định tìm cách xỏ mũi mình. Chính bố tao đã giải thích như vậy, và bố tao chả bao giờ để cho ai xỏ mũi cả.”

“À, được lắm, này, thằng Eudes nói, bố tao cũng vậy, ông ấy chẳng để cho ai xỏ mũi đâu! Và mày có thể bảo với bố mày, Nicolas ạ, rằng nếu bố mày định xỏ mũi bố tao, thì cứ chờ đấy nhé!”

“Nhưng bố tao có định xỏ mũi bố mày đâu cơ chứ!” Tôi hét lên.

“Có đấy,” thằng Eudes nói.

“Được lắm! tôi hét lên. Mà có phải bố tao đến chỗ bố mày đâu. Tự bố mày đã tìm đến đấy chứ! Chả ai mời bố mày đến sất! Suy cho cùng, cũng có ai cần đến bố mày đâu, phải đấy, đừng có mà đùa!”

“Ái chà, không ai cần đến bố tao cả phải không? Thằng Eudes nói. Này, thế mà bố mày lại có vẻ rất vui mừng khi được gặp bố tao đấy!”

“Đừng có làm tao phải phì cười, tôi nói. Bố tao rất bận và bố tao chẳng thích có hàng đống những kẻ thảm hại cứ đến quấy rầy bố tao đâu!”

Thế là, thằng Eudes nhảy bổ vào người tôi và nó đấm tôi một quả vào mũi, còn tôi thì đá cho nó một phát, và trong khi chúng tôi đang mải đánh nhau thì thầy Nước Lèo chạy đến. Thầy Nước Lèo chính là thầy giám thị của chúng tôi, và thầy không hề thích nhìn thấy ai đánh nhau trong sân trường. Thầy tách chúng tôi ra, thầy túm lấy mỗi đứa bằng một tay rồi thầy bảo:

“Hãy nhìn thẳng vào mắt tôi đây, cả hai cậu! Lần này thì đúng là quá lắm rồi nhé, lũ lỏi con! Tôi sẽ cho các cậu biết thế nào là đánh nhau! Đi nào! Cả hai cậu đi thẳng lên phòng Hiệu trưởng! Để rồi xem thầy Hiệu trưởng sẽ nói gì về hành vi của hai cậu!”

Vậy là chúng tôi lúng túng hết sức, bởi vì mỗi lần chúng tôi bị dẫn lên phòng hiệu trưởng, thì thế nào cũng to chuyện, vì thầy Hiệu trưởng nhất định sẽ bắt phải chịu những hình phạt kinh khủng, thậm chí thầy còn đuổi ra khỏi trường, như thầy đã làm thế hai lần với thằng Alceste, may mà mọi chuyện cũng ổn thỏa cả. Thầy Nước Lèo gõ cửa phòng Hiệu trưởng, rồi thầy bảo chúng tôi đi vào. Riêng tôi cảm thấy một cục to đùng nghẹn trong cổ họng, và thằng Eudes trông cũng cứ nghệt ra.

“Chuyện gì vậy, thầy Dubon?” Thầy Hiệu trưởng hỏi, thầy đang ngồi sau cái bàn làm việc to đùng của thầy, trên mặt bàn có một lọ mực to đùng, một tập giấy thấm và một quả bóng đá tịch thu được.

Thầy Dubon, chính là thầy Nước Lèo – đẩy chúng tôi đến trước mặt thầy Hiệu trưởng và nói: “Hai trò này đang đánh nhau trong sân trường, thưa thầy Hiệu trưởng. Cả hai đều đã bị bắt gặp đánh nhau khá nhiều lần, nên tôi nghĩ có lẽ thầy muốn nói chuyện với chúng.”

“Thầy làm rất đúng, thầy Dubon ạ, thầy Hiệu trưởng nói. Thế nào, các ông mãnh, các em đến trường để luyện đấm bốc hả? Các em cư xử như những kẻ lỗ mãng vậy hả? Các em không hề biết rằng các em đang đi vào con đường sai trái phải không, lũ trẻ đáng thương? Đó là con đường dẫn đến sự hư hỏng và tù tội chứ còn gì?... Rồi bố mẹ các em sẽ nói gì khi người ta đưa các em vào tù? Những ông bố bà mẹ tội nghiệp của các em, những người đã hy sinh mọi thứ vì các em và luôn là những tấm gương cho các em về cách cư xử đúng mực và đứng đắn… Thế còn, trước tiên, vì lý do gì lại xảy ra cuộc đánh nhau này?... Thế nào, thầy đang nghe đây!”

Thế là cả Eudes và tôi đều bật khóc.

“Ôi không! Ôi không! Thầy Hiệu trưởng kêu lên. Thầy không thích cái kiểu đó chút nào! Nicolas, trả lời đi!”

“Nó cứ bảo là bố em định xỏ mũi bố nó! Tôi đáp. Mà điều đó thì không hề đúng sự thật!”

“Không, đúng thế đấy ạ! Thằng Eudes hét lên. Hơn nữa nó còn bảo bố nó nói rằng bố em là một kẻ thảm hại! Hơn nữa bố em khỏe hơn bố nó, vì thế nếu nó không chịu rút lại những lời đã nói, em sẽ bảo bố em chờ bố nó ở cổng trường và cho bố nó mấy quả đấm vào mũi!”

“Bố mày cứ thử làm thế đi, xem nào! Tôi hét lên. Hơn nữa bố tao còn khỏe hơn bố mày! Khỏe hơn đứt! Cho nên nếu bố tao có xỏ mũi bố mày thì lại càng tốt!”

Rồi cả hai chúng tôi đều khóc, và thầy Hiệu trưởng đấm một quả thật mạnh lên mặt bàn làm việc, và quả bóng đá nảy bật xuống đất.

“Trật tự! Thầy đã bảo trật tự, thầy hét lên. Trật… Thôi nào. Các em đã làm thầy phiền lòng quá thể. Các em đã lôi cả bố mình vào trận ẩu đả ngu ngốc mà chẳng có một chút lý do chính đáng nào cả. Chắc chắn bố của hai em đều tôn trọng nhau, bởi họ là những người đáng tôn trọng, thầy biết rõ họ, và nếu các em kể chuyện này cho bố các em nghe thì họ sẽ là những người đầu tiên thấy nực cười… Các em đã không suy nghĩ gì trước khi nói và chính vì thế thầy không muốn phạt các em. Thầy nghĩ rằng thế này cũng đủ là một bài học cho các em rồi và chẳng bao giờ thầy Nước… thầy Dubon phải dùng đến hình phạt đối với các em. Giờ thì các em hãy bắt tay nhau và quên ngay cái chuyện rắc rối vớ vẩn này đi.”

Cả thằng Eudes và tôi đều vui hết sảy vì đã không bị đuổi ra khỏi trường và chúng tôi liền bắt tay nhau.

Thầy Hiệu trưởng cười rất tươi, chúng tôi xì mũi, chúng tôi ra khỏi phòng giám hiệu và chúng tôi vẫn còn có đủ thời gian làm một ván bi trước khi chuông reo.

Và ngày hôm sau, vào buổi trưa, bố hỏi tôi: “Thế nào, Nicolas, cái thằng bạn Eudes của con sao rồi?

“À, tôi đáp, nó là một đứa bạn hay cực.”

“Hả? bố thốt lên. Bởi vì bố của nó thì lại rất kỳ lạ. Sáng nay, ông ta đã gọi điện tới cơ quan và ông ta nói rằng bởi vì ông ta là cái đồ thảm hại nên cái hợp đồng với bố thì bố cứ việc giữ lấy, rằng ông ta sẽ đi làm ăn ở chỗ khác, rồi ông ta gác máy.